Nhã Phương

Chương 10



Phần 10

Chiếc Honda Lead màu mận chín lao vút về hướng Nhà Bè. Trên xe Nhã Phương ôm cứng quanh eo Nhất Huy, sung sướng tràn trề. Từ Quận 5 chạy lên đến tận đây là một quãng đường không ngắn. Nhưng dường như Nhã Phương còn muốn nó dài hơn, tốt nhất là đi hoài không đến.

Đến dốc chân cầu Phú Xuân, Nhất Huy hãm xe lại… Nhã Phương ngẩng đầu nhìn quanh liền phát hiện ra Tuấn Kiệt đã chờ sẵn bên chiếc mô tô phân khối lớn đen tuyền ấn tượng. Cậu ta hơi nhíu mày khi thấy Nhã Phương vẫy vẫy một tay, tay còn lại vẫn ôm chặt lấy eo lưng Nhất Huy.

– Tuấn Kiệt… Đây là anh Huy… Bạn trai của mình. – Nhã Phương giới thiệu mà đỏ ửng sung sướng.

– Chào Kiệt… – Nhất Huy hơi ngượng, vẫn chìa tay chào cậu thanh niên nhỏ hơn anh ba tuổi.

– Chào anh…

Nhất Huy nhận ra ánh mắt cậu ta có vẻ hơi mất tự nhiên lén nhìn qua Nhã Phương. Rồi lại nhìn xuống chiếc xe Lead của Nhất Huy, nén cười. Nhất Huy cũng làm lơ như không có gì… Anh biết dáng người cao gầy của mình ngồi trên chiếc xe tay ga nữ tính này trông buồn cười thế nào!

– Mình đi thôi…

Tuấn Kiệt cưỡi một chiếc Kawasaki W800i huyền thoại đen bóng. Tiếng pô nổ giòn giã chậm chậm lăn bánh phía trước dẫn đường. Nhã Phương hoàn toàn không để ý nhiều. Nàng còn mãi say mê với sự ấm áp trên tấm lưng rắn chắc của Nhất Huy.

Mười phút sau, Tuấn Kiệt rẽ vào một lối nhỏ dẫn ra sát bờ sông. Cậu ta dừng xe lại trước một căn biệt thự to lớn nhưng có vẻ như không có người ở. Quanh căn biệt thự ba bờ tường rào cao ngất ngưỡng, góc thứ tư lại mở rộng nhìn ra bờ sông… Khắp nơi cỏ dại mọc um tùm như đã trải qua gần năm trời không có người quét dọn. Nhất Huy đứng ngẩng ngơ nhìn ngôi nhà trước mặt… Một tấm màn ký ức mông lung trong trí óc anh lại hé mở. Huỳnh Long đã đặt chân đến đây…

– Căn biệt thự này là hiện trường vụ án của Huỳnh Long… Và là hồ sơ chuyên án 177 đã đóng từ năm ngoái… – Tuấn Kiệt đưa cho Nhất Huy một tập hồ sơ dầy. – Em có thể cho anh xem qua, nhưng không được chụp hình lại…

– Anh biết rồi… Cảm ơn Kiệt…

Nhất Huy cầm xấp hồ sơ, vẫn không mở ra vội. Anh bước đến góc cửa sắt, hé mắt nhìn qua khe cửa. Nhã Phương đi khư khư sát sau lưng Nhất Huy, cứ như sợ anh đi lạc.

– Mình không vào trong được đâu… Không có chìa khóa… Mà nghe nói chủ nhà cũng bỏ đi luôn sau vụ án đó… – Tuấn Kiệt nói với theo.

– Chìa khóa… Chìa khóa…

Nhất Huy lẩm bẩm một mình, đưa tập hồ sơ cho Nhã Phương cầm. Anh đến sát bờ rào, bất ngờ nhún người nhảy lên. Cánh tay anh với cao, tay chộp vào mép trên thanh cột xi măng cổng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

– Đây rồi… – Nhất Huy vui vẻ giơ lên một chiếc chìa khóa hoen rỉ trước ánh mắt sửng sốt của Nhã Phương và Tuấn Kiệt.

– Làm sao… Làm sao anh biết có một cái chìa khóa ở đó?! – Tuấn Kiệt nhíu mày hỏi.

– Cảm giác thôi… – Nhất Huy nhúng vai.

Anh tra chìa vào ổ… Lách cách… Cửa mở. Nhã Phương che miệng sững sờ. Giây phút vừa rồi Nhất Huy nhúng vai, nàng lại thấy điệu bộ đó của anh khá quen như đã thấy trên một người nào đó… Người nào đó mà nàng đã gặp, không phải là anh.

Thấy Nhất Huy cầm một chiếc lá để đẩy cửa đi vào như không muốn để lại vân tay trên lớp sơn cửa đen bóng, Tuấn Kiệt nhíu mày còn chặt hơn. Trong mắt cậu ta, Nhất Huy không còn là một gã công tử mặt trắng, mà bao trùm một vẻ bí ẩn khó dò xét. Tuấn Kiệt nối đuôi Nhã Phương đi vào trong sân.

Bên trong là một khoảng sân rộng với một cái hồ bơi dài hai mươi mét… Những chậu kiểng được đặt xen kẽ nhau… Đều quay về hướng bờ sông gió thổi mát lạnh.

– Đưa anh tập hồ sơ…

Nhất Huy lấy tập hồ sơ từ tay Nhã Phương, mở ra. Ngay trang đầu tiên là hình ảnh và thông tin cá nhân của gã tử tù… Nhã Phương bắt đầu khó hiểu nhìn lên anh. Nàng chỉ đoán lờ mờ từ khi Nhất Huy nói chuyện điện thoại với Tuấn Kiệt về chuyên án mang số 177. Bây giờ đã có thể xác thực được mọi chuyện.

– Anh biết gã sao?!

– À… Chú Phước nói anh nghe… – Nhất Huy trả lời cho qua chuyện.

– Á… Ghê quá…

Nhất Huy lật đến trang kế tiếp, Nhã Phương liền quay đi… Đó là tấm hình của một thi thể nữ khỏa thân, mắt trợn ngược, lưỡi lè dài ra như bị siết cổ. Nhất Huy nhíu mày nín lặng… Chân anh bước đến bước lui trên sàn sân lót gạch men… Đến trước hồ bơi… Anh so sánh với tấm hình… Nạn nhân có lẽ đã chết gối gầu lên thành hồ bơi tại đây. Anh nhắm mắt lại, lắng nghe…

“Ưmmm… Em sướng chết mất… Mạnh lên anh ơi…”

Trong đầu anh vang lên thanh âm rên rỉ dâm đãng của một người phụ nữ… Một cặp mông tròn trịa có xâm hình con bướm không ngừng tới lui bên dưới hạ thể anh… Dương vật anh căng cứng ra vào trong âm hộ nhoè nhoẹt của cô ta… Nhất Huy hít sâu một hơi trở về thực tại… Tay anh tiếp tục lật tấm hình sau, liền dừng lại. Tấm hình chụp mặt lưng của thi thể người phụ nữ… Trên bờ mông đúng là có một hình xâm con bướm.

– Nạn nhân là một người phụ nữ 26 tuổi… Vợ của một doanh nhân thành đạt… Huỳnh Long đã đột nhập vào đây, hãm hiếp cô ta… Sau đó bóp cổ nạn nhân đến chết… Còn lấy đi rất nhiều trang sức và tiền mặt… – Tuấn Kiệt nói.

– Đây không phải là một vụ hiếp dâm… – Nhất Huy buột miệng nói.

– Anh xem những giám định pháp y phía sau đi… Âm hộ cô ta tổn thương bên trong khá nặng… – Tuấn Kiệt mồi điếu thuốc nói. – Ngoại trừ trường hợp không tình nguyện và sử dụng bạo lực mới gây nên như vậy…

– Ý tôi là… Huỳnh Long chưa chắc là đối tượng hãm hiếp cô ta…

Nhất Huy không thể giải thích rằng anh thấy được ký ức của Huỳnh Long… Còn chứng kiến cô ta đã rên rỉ sung sướng như thế nào.

– Mẫu ADN da của Huỳnh Long tìm thấy trong móng tay của nạn nhân… Tinh dịch anh ta cũng có trong âm đạo của nạn nhân… Giải thích thế nào bây giờ?! – Tuấn Kiệt nhúng vai, ghé mông ngồi lên một ô xi măng trồng cây kiểng.

– Mà vụ này đã khép lại hơn năm… Huỳnh Long cũng đã chết… Anh muốn tìm cái gì chứ?! – Cậu ta hỏi.

– Tôi chỉ muốn xác thực một số chuyện… Và tôi nghĩ… cậu không muốn để lại tàn thuốc lá của mình tại hiện trường đâu…

– Nghiêm trọng quá rồi anh hai… Nơi đây chỉ còn là một cái nhà bỏ hoang thôi… – Tuấn Kiệt nhếch mép cười, búng cán thuốc vào góc vườn.

Nhất Huy không tiếp tục nhìn cậu ta… Ánh mắt hướng về phía bờ sông, nơi có cái bến nhỏ… Một hình ảnh khác lại hiện lên đầu anh… Hai bàn chân trần đạp loạng trên nền sỏi… Ba bước, hai bước, một bước… Cả người anh bay lên… Văng vẳng như có một âm thanh gọi từ xa… “Anh Long…” Dòng nước mát lạnh tối đen không thấy gì… Có một âm thanh xé nước khác vang lên bên tai anh…

– Anh Huy…

Tiếng gọi giật của Nhã Phương làm Nhất Huy tỉnh lại. Anh quay sang, thấy nàng lúc nào đã tựa sát vào người mình vẻ mặt tái nhợt không tự nhiên…

– Sao vậy?!

– Em thấy dưới bờ sông như có gì đó… Như đầu người nhô lên, thoáng cái lại biến mất… – Giọng Nhã Phương run run sợ hãi.

Nhất Huy nhìn về hướng nàng chỉ, không thấy gì ngoài dòng nước đục ngầu và đám lục bình trôi.

– Không có gì đâu… Em nghĩ nhiều rồi… – Nhất Huy vỗ vỗ vai nàng trấn an.

Tháng 1 trong năm, mới hơn năm rưỡi chiều trời đã nhá nhem tối. Nhất Huy nghĩ có lẽ mình nên đi về… Lần sau khi trời sáng, anh sẽ lặng lẽ quay lại đây điều tra kỹ hơn. Anh nắm tay Nhã Phương bước lại sau lưng Tuấn Kiệt.

– Về thôi…

– Ok…

Tuấn Kiệt đứng lên, điệu bộ cũng gần mất kiên nhẫn. Nhưng khi cậu ta đứng lên, Nhất Huy liền sững người nhìn xuống đất. Tay anh đặt lên vai Tuấn Kiệt, nói như ra lệnh:

– Ngồi xuống thử xem…

– Làm gì?.. Này… Anh… – Tuấn Kiệt chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã bị Nhất Huy đè mạnh trên vai phải ngồi xuống lần nữa.

– Cậu ngồi yên đó…

Nhất Huy rút chiếc điện thoại, mở đèn flash. Anh soi vào chân bồn hoa Tuấn Kiệt đang ngồi. Bồn hoa được xây bằng xi măng cao sáu tấc, ngang tám tấc, dài khoảng một mét bảy… Xung quanh chân bồn lại có một đường nứt chạy dài sát sàn gạch men… Có vẻ như bồn hoa này được xây dựng sau khi đã lót gạch men đầy đủ. Trong bồn hoa được trồng một cây mai khá lớn, nhưng chỉ chiếm một góc bồn. Nhất Huy cúi sát xuống đất, dí mặt sát vào kẽ nứt kia…

– Cậu đứng lên đi…

Tuấn Kiệt thở dài đứng lên. Cậu ta có vẻ đã mệt mỏi với gã bạn trai thám tử của Nhã Phương. Nhã Phương thì tròn mắt nhìn điệu bộ kì lạ của Nhất Huy. Nàng không hiểu anh đang làm gì…

– Cần phải bẩy cái bồn này lên… – Nhất Huy đứng dậy nói.

– Anh điên rồi… Đây là nhà người ta đó… Cái bồn thì lớn như vậy…

Mặc kệ Tuấn Kiệt kêu la… Nhất Huy đi vòng ra phía sau nhà. Một phút sau anh quay lại với hai cây xẻng, không nói không rằng ném cho cậu ta một cái.

– Tôi không… – Tuấn Kiệt bực mình nói.

– Tôi nghe nói cậu mới vào Phòng Điều tra không lâu?! – Nhất Huy mỉm cười hỏi.

– Thì sao?! – Cậu ta cộc lốc.

– Tôi cho cậu một cơ hội phá án lớn… Gây ấn tượng với cấp trên… – Anh đi vòng vòng bồn hoa, cầm cây xẻng rà vào khẽ nứt thăm dò.

– Gây ấn tượng bằng cách đột nhập nhà người ta lật bồn hoa lên sao?! – Tuấn Kiệt bĩu môi nói.

– Không… Mà là… Phát hiện ra một xác chết thứ hai cho chuyên án 177.

Nhất Huy điềm nhiên nói. Anh đã cắm xong cây xẻng của mình vào một góc nghiêng sẵn sàng.

– Cái gì?! – Nhã Phương kinh sợ hét lên.

– Anh điên vừa thôi… Anh cho là có một xác chết bên dưới sao?!

– Bồn hoa này có lẽ được xây chỉ để chôn thi thể… Nhưng kẻ đó không tính được rằng xác người khi phân hủy sẽ nở to ra… Đẩy bồn hoa lên tạo thành khe nứt… Tôi là bác sĩ… Tuy không phải là bác sĩ pháp y… Nhưng mùi xác người phân hủy cũng không khó nhận ra… Khi nảy tôi đã ngửi được qua khe hở đó… Khi anh đứng lên, bồn hoa bị kênh một chút, đẩy cái mùi đó ra ngoài…

Nhất Huy đã rất kiên nhẫn giải thích. Anh không muốn nói rằng anh còn biết thi thể bên dưới là một người phụ nữ chết do đạn bắn. Có lẽ thi thể của người phụ nữ đó hiện giờ chỉ trơ một khung xương đen nhẻm. Đó là hình ảnh trong những mảnh ký ức vỡ vụn của Huỳnh Long, nhưng đến hiện giờ Nhất Huy đều tin nó là sự thật.

Huỳnh Long đã lao người xuống sông chạy trốn… Một cô gái rất quan trọng đối với anh ta, có lẽ từ phía bên kia bờ sông, lao xuống ứng cứu… Cô ta trúng đạn mà chết… Huỳnh Long quay lại đón lấy cô thì bị một mảnh đạn ghim vào đầu và bị bắt. Huỳnh Long bị vu khống tội danh hiếp dâm, giết người, cướp của… Hiếp dâm một người phụ nữ khác, người mà sẵn sàng dâng hiến và thèm khát anh ta?! Rồi giết người phụ nữ đó trong lúc anh ta đã hôn mê vì trúng đạn vào đầu?! Cướp của cũng rất có thể là một tội danh giả dối có người đã đổ lên đầu anh ta…

Nhã Phương mím môi, mặt tái nhợt sợ hãi đứng nép sau lưng Nhất Huy. Nàng nhìn lên mặt anh trong ánh sáng mờ mờ, lại càng say mê vẻ kiên định can đảm của anh.

– Được… Tôi liều mạng với anh… Nhưng nếu không có gì, một mình anh dọn dẹp chỗ này… Tôi không giúp đâu… – Tuấn Kiệt hậm hực.

Cậu ta bước lại bên cạnh Nhất Huy, cắm đầu xẻng vào sát vị trí của anh.

– Em soi đèn… – Nhất Huy đưa điện thoại cho Nhã Phương.

– Em… Em… Ừm… – Nhã Phương nín thở, tay run run đưa qua vai Nhất Huy soi xuống đất.

Nhất Huy hít một hơi thật sâu, bắt đầu đếm:

“Một… Hai… Ba…”

Hai người cùng nhau bẩy lên thật mạnh. Nhưng bồn hoa xi măng chứa đầy đất quá nặng không lật ngang qua được, mà một góc bất ngờ nứt toát ra một mảng lớn… Đất trào ra ngoài…

– Rồi… Sáng kiến hay lắm… Bây giờ…

Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa Nhất Huy. Chợt tiếng cậu ta im bặt… Dưới ánh đèn của Nhã Phương, lớp đất đen rơi vãi lộ ra một vật loe ngoen cứng đờ như ba đoạn cây khô đen mốc… Một mùi hôi thối thoang thoảng bốc lên làm Tuấn Kiệt sợ hãi lùi lại…

– Đó là… Đó là… – Anh ta ấp úng.

– Tay người đó… – Nhất Huy trầm giọng nói.

– Trời ơi… – Nhã Phương sợ hãi cuống lên, dù nảy giờ nhắm mắt không hề thấy gì.

Nhất Huy quay lại vỗ vỗ vai Nhã Phương trấn an. Anh lấy lại cái điện thoại từ tay nàng.

– Em ra kia đứng đi… Cảnh này không dễ coi đâu…

– Không… Ở đó còn tối hơn… Em sợ… – Nhã Phương lắc đầu. – Đi về đi anh… Chỗ này để cảnh sát xử lý…

– Không được… Ngoan đi… Anh thương…

– Em…

Nhã Phương còn muốn phản đối, nhưng nghe chữ thương thốt ra từ miệng Nhất Huy, làm lòng nàng ngọt ngào mềm nhũng. Nàng cắn môi, lùi lại gần cửa ra vào.

– Anh tính…

Tuấn Kiệt cũng bắt đầu sợ hãi. Thường trong các vụ án mạng cậu ta chỉ đến hiện trường chụp hình… Nhưng khi đó đồng nghiệp đứng đầy xung quanh… Bây giờ chỉ có mỗi cậu và một gã thần thám điên khùng.

– Đập vỡ hết xung quanh bồn hoa đi… Rồi gạt đất ra là thấy thi thể thôi…

Nhất Huy vừa nói vừa giơ xẻng lên bắt đầu giáng xuống… Từng cú từng cú thật mạnh… Thành xi măng bồn hoa bắt đầu vỡ vụn. Đất trào ra xung quanh… Cây mai đổ xiêu vẹo với phần gốc bám rễ quanh một khối đen bốc mùi hôi thối… Thi thể cuối cùng cũng lộ ra… Qua những mảng tóc dài bong tróc, có thể nhìn ra là một người phụ nữ. Thi thể cô ta còn bọc trong một bộ quần áo thun đen, loại co dãn ôm sát cơ thể…

– Da thịt phân hủy gần hết… Tôi đoán có lẽ nạn nhân đã chết hơn một năm… khoảng thời điểm chuyên án 177… Dĩ nhiên để xác định thời điểm và nguyên nhân gây ra cái chết, phải nhờ đến pháp y bên anh rồi…

Tuấn Kiệt gật gù, ánh mắt anh ta nhìn Nhất Huy đã từ sát đất nhìn lên. Anh ta rút điện thoại, bấm nhanh sở.

“Alo… Tôi là Tuấn Kiệt… Tôi đang ở…”

Nhất Huy thấy Tuấn Kiệt quay lưng đi… Anh cúi xuống sát thi thể… Giở phần áo vải đen đã mềm rũ mục ra lộ ra những khúc xương sườn đen nhẻm… Nhất Huy nheo mắt, nhìn thấy một vật nhỏ bằng đầu ngón tay cái vuông vức nằm lẫn lộn trong đống đất mùn do nội tạng người phân hủy tạo thành. Không còn thời gian, Nhất Huy đưa tay nhặt lấy nó, đút nhanh vào túi quần…

– Tôi nghĩ là hai người đi về trước đi… – Tuấn Kiệt đã trở lại, nói nhanh. – Chừng mười phút là cảnh sát sẽ giăng kín khu này… Tôi không muốn giải thích về chuyện mình tự tiện đem hồ sơ cơ quan ra hiện trường cho người ngoài xem…

– Dĩ nhiên, tôi hiểu mà… Cảm ơn cậu nhiều…

Chương trước Chương tiếp
Loading...