Nhật ký cuối cấp

Chương 20



Phần 20

Sáng hôm sau, lại đón chào một ngày mới bằng một pha phi thân vào nhà tắm. Đù má, 6 rưỡi mới dậy… vỡ mồm… Éo mẹ cái tội tối qua nằm nhắn tin tâm sự với cô đến tận 12 giờ kém. Lòi cả mắt, mà cô nhắn tin lâu vê lờ (Đéo biết có phải nhắn tin với thằng nào nữa không mà lâu như vậy). Đợi tin nhắn trả lời mà dài cả cổ. May mà truyen3x.xyz có truyện mới nên mới đợi chứ. Không á… ngủ là thượng sách. Lại xoay quanh vấn đề học hành. Mà tức cái là cô cứ mở mồm ra là phải học… học… và học. Lắm lúc thấy cô giống mother tôi y hệt. Nhức cả đầu. Nhưng quan tâm thì mới như vậy… yêu lắm luôn ý…

Vội vàng phi lên trường quên cả xin tiền ăn sáng. Lại bắt đầu 1 ngày mới, ngày mới niềm vui mới. Cơ mà tối nay tôi mới vui… đến nhà cô học mà. Sáng với trưa thì đéo có gì quan trọng. Học và về nhà ăn cơm thôi. Định là sang xem con bé Chíp kia có mua thịt cho mình ăn không. Mà nghĩ lại, giờ mà sang thì lại bực hơn ý. Nhìn cái mặt giả nai của nó ức éo tả được. À quên, sáng nay gặp nó trên trường, ôm tay thằng gì đó lớp 12a3. Nghe nói đại gia lắm, đi AB đi học cơ mà.

Trông thấy tôi thì nó hất mắt lên, có vẻ ra dáng chào. Đê mama nó chứ, lúc đó muốn nhét dép vào mồm nó lắm rồi đấy. May sao còn chút thông minh. Thằng bồ nó ở đấy, vớ vẫn nhừ xương chứ đùa. Mà không hiểu sao con điên ấy lại thích thằng kia nhỉ, nói về nhan sắc thì thằng đấy họ Bao Chửng tên Baloteli mất. Đen gì mà đen thế. Mặt mũi thì không nói, nhìn tạm tạm. Cơ mà tóc tai thì… như siêu xayda. Mẹ éo hiểu thế mà trường éo xử lý. Nó đi học hay đi chơi không biết nữa. Nhìn y chang trai Hàn Quốc. À ý tôi là thợ xây Hàn Quốc đó.

Thôi éo kể về cặp đôi vờ lờ nữa. Mấy bác cứ tưởng tượng 1 con da trắng đi cùng với 1 thằng da đen như thế nào thì biết ngay. Đại gia với chân dài đó. Chiều nay được 1 buổi trốn học vui cực kỳ. Học hóa với anh, 2 môn tôi ghét nhất. Thế là rủ bọn con trai trốn tập thể ra sân vận động đá bóng. Đấy… lớp 12 rồi mà mấy thằng vẫn nhởn nhơ như lớp 2. Cũng không thể trách ai được, ý thức là do mỗi người thôi. Và ý thức của bọn tôi là chơi là chính học là phụ.

Cả nhóm hơn 10 thằng đực rựa ra sân. Cầy 3 giờ đồng hồ đá bóng. Cơ mà có lý do cả đấy, tập để đá giải mà. Mà đội bọn tôi thì vô đối roài. Toàn thằng “người dây” nhưng kỹ thuật siêu đẳng nên không gặp bất kỳ khó khăn nào. Vượt qua vòng bảng với thắng lợi tuyệt đối. Ghi 11 bàn và không thủng lưới bàn nào. Đối thủ của bọn tôi chính là lớp con Chíp. Vâng… lại là con Chíp, mà đúng thôi, các lớp a1 thường rất mạnh mà.

À bên lê 1 chút, hôm gặp lớp cô ở vòng bảng. Bọn tôi giã cho 4 – 0. Cô hậm hực nhìn buồn cười lắm. Xong trận thế éo nào quả bóng của bọn tôi bị bay ra giữa hồ. Hỏi ra thì mới biết, cô bảo bọn lớp cô sút trong lúc tức giận… haiz… báo hại bọn tôi phải ở lại tìm phọt phở. Đùa… trẻ con đến thế là cùng… Thề sau này éo dám chơi với bà cô này nữa. Mà có chơi thì tôi chỉ dám chơi xếp hình thôi.

Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Thoải mái thật đấy. Lâu lắm rồi mới có ngày đá thoải mái như này. Thường thì 5h bọn tôi mới tan học. Ra đá thì khoảng 6h về rồi. Trời mùa đông nhanh tối lắm. Ra khởi động cũng hết mẹ thời gian rồi. Nản lắm mấy bác ạ, đã không đá thì thôi, chứ đá mà được có tẹo thì còn mệt hơn.

Đúng 7h khăn gói sang nhà cô học bài. Giờ thì nói là hào hứng cũng đúng. Mà không hào hứng cũng chả sai. Cái không hào hứng ở đây là phải gặp con nhỏ kia. Nản hơn là nếu phải ngồi học cùng nó nữa thì…

– Em chào CHUỴ ạ.

Tôi nhăn nhở khi thấy cô ra mở cổng. Trời ơi, hôm nay cô mặc cái áo len trắng cổ cao ôm sát sàn sạt cơ thể. Làm tôn thêm vòng 1 và vòng 2 chuẩn không cần chỉnh. Thêm cái quần nỉ giản dị. Tóc búi cao đuôi ngựa. Đi đôi dép bông hình buka màu hồng. Không loè loẹt, không ăn diện… đậm chất ngoan hiền hêhê. Hix… nhìn đáng yêu cực kỳ luôn. Tôi là tôi muốn ôm luôn cơ, mà không dám đâu…

– Vào đi nhìn gì. – Cô cười nhẹ.

– Xinh quá cơ hihi.

Tôi nói nhỏ vào tai cô rồi bước vào. Sax… ặc… ựa… đập vào mắt tôi là một đôi chân dài miên man, vắt chéo nhau nằm trên giường. Đùa chứ… trắng như lòng trắng trứng gà…

Đứng nhìn 5s, mắt tôi dán chặt vào đôi “giò” đấy. Tự nhiên thấy quê quê. Mặt nóng bừng… bỏ mẹ, say “giò” cmnr. Ngước lên thì thấy con nhỏ đang nhìn chằm chằm. Giật cả mình, mà không phải là nhìn mà là lườm thì đúng hơn. Còn đang ngơ ngác thì cô vào:

– Sao đấy? – Cô hỏi.

– Ơ. Không… không…

Tôi lắp bắp, gì chứ may mà thoát khỏi cảm giác bị “thôi miên”.

– À T ngồi học nha, chị sang bên chị Tươi gội cái đầu đã, mấy hôm không gội ngứa quá hihi.

– Ơ… ơ thế… không dạy à. – Tôi ngỡ ngàng, gọi với theo cô.

– Thì T với bé Phương cứ học đi, tí chị về kiểm tra. Cô vào nhà tắm lấy cái gì đó rồi đi ra cửa.

– Không… không được đâu, tí đi đi.

– Hay nhỉ, tí học xong muộn rồi ai làm nữa.

– Nhưng em biết cái gì mà học. – Tôi sầu.

– Làm mấy bài hnọ đi cho nhớ.

– Nhưng…

– Nhưng gì? Không biết hỏi bé Phương ý.

– Gì… nó mà biết em chết liền. – Tôi lầm bầm liếc liếc con nhỏ.

– Biết nhiều là đằng khác. – Con nhỏ lên tiếng. Má, con này tai thính như tai béc.

Cô ra ngoài rồi còn đóng cửa nữa chứ. Trước khi bước vào, tiện tay tôi mở mẹ cửa phòng ra. Dù gì 1 men 1 nữ trong phòng ngột ngạt lắm. Mà tôi thì cực kỳ trong sáng. Tôi cần không khí trong lành… vì sẽ “nóng” lắm đây.

Quay lại nhìn con nhỏ, éo hiểu nó nghĩ cái gì mà trời mùa đông lạnh sun cu như thế này. Ấy thế mà trên áo len rộng cổ tim, dưới quần nỉ. Vâng là quần nỉ… nhưng ống quần dài đúng gang tay tính từ háng xuống. Nhìn mà muốn phọt sirô quá. Ngại thật đấy, không hiểu sao, dù không có muốn chút nào, nhưng đù má cái “giò” của con nhỏ cứ đạp thẳng vào mắt. Không liếc không chịu được.

Đầu óc bắt đầu lại hiện ra các tư thế xếp hình. Thế này thì có thánh cũng không học được mất. Ngồi vào bàn học giở sách ra. Cố gắng ghép những phương trình hóa học để xua tan ý nghĩ vớ vẩn. Con nhỏ ngồi bên xem cái vẹo gì mà cứ cười khúc khích. Giờ thì nó nằm sấp xuống, co 2 chân lên đung đưa, ép đôi zú xuống… vòng 3… căng đét.

Vì chỗ tôi ngồi ngang bằng với cái giường. Có nghĩa là đầu giường ngang với bàn học. Con nhỏ nằm ngược, vậy nghĩa là… mông đít giò chả… phi thẳng vào tầm nhìn. Không biết con này là loài gì nữa. Ăn mặc sexy như vậy mà cứ ung dung như không ý. Theo quan sát của tôi thì dường như càng ngày nó càng dịch ra mép giường… gần chỗ tôi đang ngồi.

Mùi nước hoa thơm lừng, xộc vào mũi tôi. Choáng váng xây xẩm mặt mày. Dù đã cố gắp kìm nén, vận công, nín thở. Nhưng không thành, thằng nhỏ vẫn… biểu tình dữ dội. Đột nhiên nó quay đầu lại bắt gặp cặp long nhan của tôi đang du lịch khắp người nó.

– Nhìn cái gì. – Nó quắc mắt.

– Mô… ng… à… không…

Nó không hỏi gì nữa, quay lên. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đê ma ma tự dưng nó nhổm dậy nằm xoay lên nhìn tôi như muốn… hấp diêm. Đm giật cả mình… tí nữa rụng trym. Ngại vê lờ mấy bác ạ. Tính nhát gái lại bộc phát. Tôi ngồi im như tượng, người và mặt nóng bừng. May mà xài đèn học nên nó không nhìn rõ tôi đỏ mặt chứ không thì… ngại lắm luôn ý. Cơ mà sức chịu đựng của con người có hạn.

– Nh… ìn cái… g… ì??

Tôi quay sang hỏi nó. Mấy bác biết cái gì không? Vú nó đập mẹ vào mắt tôi. Nó nằm sấp ngang giường đập đập chân vào tường, 2 tay chống cằm. Vì mặc áo cổ tim rộng nên… đôi vú hở ra gần nửa.

– Anh với chị Hương là gì.

Nó biết mắt tôi đang nhìn gì nhưng làm như không. Hỏi một câu vê lờ.

– Bạn.

Tôi nuối tiếc rời cặp mắt ra khỏi cái hang núi đôi trả lời cụt lủn.

– Bạn gì?

Nó nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.

– Bạn bè, bạn thân.

– Bạn thân? Thân như nào?

Nó hỏi xoáy.

– Thân như bạn thân.

Tôi trả lời bừa.

– Là sao?

Nó khó hiểu.

– Mệt quá, im cho tôi học cái. – Tôi quát.

“Bốp…”

Đkm con nhỏ nó phi ngay quyển đôremon vào đầu tôi…

– Mẹ… điên à con kia.

Đau thấu ông trời luôn, chắc sưng quả ổi mất.

– Hahaha… ngu thì chết.

Nó lăn ra cười như đúng rồi.

– Thần kinh hả con bệnh.

– Mày nói ai bệnh.

Nó xưng mày đấy mấy bác ợ.

– Thôi mệt quá, im cho tao học.

Tôi cũng mày tao luôn.

– Mày xưng tao với ai thằng chó.

Đkm nó con điên này.

– Ăn nói cho cẩn thận vào.

Tôi quắc mắt, đm nó hỗn quá.

– Hừ… không cẩn thận thì mày làm gì…

– Anh hơn tuổi em đấy.

Tôi nhẹ nhàng hết sức có thể. Dù gì cũng không muốn to chuyện.

– Kệ mẹ mày… hừ.

– Đm tao nói nhẹ nhàng rồi đấy, đừng để tao điên lên.

Tôi đứng dậy quát.

– Tao thách mày đấy.

Nó cũng nhảy xuống giường, tay chống nạnh, hất mắt lên khiêu khích.

Đm nó bực mình lắm rồi nhưng phải kiềm chế. Thả lỏng người, tôi lườm con nhỏ rồi ngồi xuống học tiếp. Con điên nó hừ một tiếng rồi nhảy lên giường. Cố gắng, cố gắng hít thở, nén cục tức xuống. Đánh con gái khác gì tự nhận mình là thằng gay. Dù có thế nào thì kẻ thù của tôi là 1 đứa con gái chân yếu tay mềm. Ra tay đánh nó chỉ tổn thêm nhục mặt. Nếu là thằng con trai thì…

Nhưng nếu ai nghe qua câu tục ngữ “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” thì sẽ hiểu. Tôi đã kiềm chế, đã nhân nhượng. Vì tôi là thằng con trai. Mà đã là con trai thì trước mặt con gái dù không ga lăng cũng phải nhượng bộ. Dường như thấy vẻ bất lực cam chịu của tôi. Con điên đấy muốn chọc cho tôi nổ não. Nó cầm lap lên bật nhạc to ầm ỹ. Đã thế còn cắm thêm cái loa hỗ trợ. Nó bật mấy bài nhạc sàn giật tung trym. Điếc tai vãi cả lồn…

– Tắt nhạc đi cho tôi học không.

Tôi giật phích cắm điện của cái loa ra, tiếng nhạc vì thế mà tạm thời im lặng.

– Tôi thích nghe thì tôi bật, anh không muốn nghe thì bịt tai lại.

Nó giằng lại dây nguồn, cắm vào ổ điện. Lại… bùm… chát… bùm… bùm.

– Tôi nói lại lần nữa… TẮT.

Tôi quát to, lấn át cả tiếng nhạc.

– Tao không tắt.

Nó lại xưng tao mày.

Như một nguồn điện truyền thẳng đến não bộ. Sự tức giận bị kìm nén phút chốc thoát ra. Tôi nhìn con nhỏ bằng ánh mắt căm thù. Nhảy lên giường, tôi đã có một hành động mà đến tận bây giờ nghĩ lại… vẫn thấy run sợ…

– Tôi nói lại lần nữa, có tắt không?

– Không tắt. – Con nhỏ trợn mắt.

– Này thì không tắt. – Tôi chụp tay, giằng lấy cái laptop.

– Này làm cái gì vậy hả… – Con nhỏ ngạc nhiên hỏi.

– Bật nhạc. – Tôi trả lời cộc lốc.

– Là sao? – Nó ngơ ngác.

Tôi không trả lời, trong suy nghĩ, phải làm cho con điên này bớt điên đi. Đối với loại này, đánh thì không được… à không dám. Nói thì chắc chắn là càng không được rồi. May mắn sao, trong não bộ đột nhiên hiện ra… Nhanh tay truy cập vào anhsex. Me (hồi đó anhsex. Me vẫn còn hoạt động, giờ ad xóa rồi thì phải) gì chứ xem cái này con điên đấy mà không câm mồm lại tôi… lột quần áo ra cho nó hiếp nay. Nhưng nếu mà nó không sợ thật thì? Càng tốt. May sao đúng như dự đoán, con bé tò mò bò bò ra ngó.

– AAA…

– AAA… điếc tai tao.

– Thằng chó… mày… – Nó lắp bắp.

– Mày điên à con này, mày bảo ai là chó. – Tôi sửng cồ quát nó…

– X… em… c… á… I láo… LÁO À.

Con bé chỉ chỉ vào… cái ảnh… một em tây đang khoe lồn…

– Ừ, thì sao? – Tôi bình thản trả lời.

– Thằng dê già. Nó lùi lùi, ý là muốn tránh xa tôi ra.

– Dê non thôi.

Thật lòng mà nói thì run bỏ mẹ đi ý. Thử hỏi mấy bác nha, nếu trước mặt mấy bác là một đứa con gái. Phát hiện mấy bác đang xem 18+ thì mấy bác nghĩ thế nào? Còn thế nào nữa… tìm Cống mà chui vào… Mà thật sự trong hoàn cảnh này, tôi bắt buộc phải làm như vầy. Hết cách rồi, hình tượng thằng con trai ngoan vờ lờ đã biến mất… chỉ còn lại hình ảnh một tên… dâm vờ lờ thôi. Ngoài mặt thì không biểu lộ 1 tí cảm xúc nào, cố gắng dằn lòng. Mắt thì có vẻ dán vào mấy cái ảnh, nhưng suy nghĩ chìm ngập trong tội lỗi.

Khẽ liếc qua nhìn con bé, thấy nó đỏ bừng mặt. Mà con này gan vãi, từ nãy đến giờ thấy vậy mà không chạy đi, vẫn cứ ngồi nhìn tôi mới chết chứ. Cảm giác nóng bừng vùng da mặt thật khó chịu. Làm kiểu này có ngày đau tim chết chứ chả chơi, run thật chứ không phải run giả vờ đâu. Cố gắng quay qua cười mỉm với con bé một phát, nó đang cầm cái iphone4 lướt loạn xạ. Nghĩ thầm không biết có phải nó đang nhắn tin kêu cứu không?

Tim đập thình thịch trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Mắt thì dán màn hình, nhưng trí não thì đang trên thiên cung. Tự nhiên gáy nóng nóng. Hình như có hơi thở đằng sau. Chưa kịp quay ra thì một cánh tay dí một cái iphone thẳng vào mặt…

ĐỤ MÁ CON ĐIÊN ĐANG… QUAY PHIM…

– Ơ…

– Đây là tên biến thái. Con bé nói trong khi cái máy đang quay vào mặt cộng cái màn hình laptop…

– Ê… này, làm cái gì đấy??

– Quay clip…

– Là… là… sao?

– Chả là sao cả. – Nó hất mặt lên tay vẩy vẩy cái điện thoại.

– Điên à? – Tôi ngỡ ngàng run sợ.

– Đừng có bảo tao điên. – Nó trợn mắt.

– X… óa… đy.

– Hừ… – Nó nhếch môi khinh khỉnh.

– Đ… i… mà… à.

Tôi nhăn nhó, quả thực giờ đây tôi không biết phải làm sao…

Vùng người dậy, tôi định xông vào cướp cái điện thoại thì…

– Tôi mà hét lên thì… Con điên ấy lắc lắc cái điện thoại.

– Xóa đi đi mà, xin mày. – Tôi mếu máo.

– Sao phải xáo nhể…

– Đừng có bảo là…

– CHO CHỊ HƯƠNG XEM…

Nó hét từng chữ, đủ để tôi giật bắn người. Đưa cô sao… chết đấy chứ đùa. Cô mà xem đoạn clip này xong, chắc tôi theo gót các táo lên chầu thiên đình luôn mất. Giờ thì tôi thấy sợ con này dần đều rồi…

– Đừng, đừng nha. – Tôi xuống nước nhẹ giọng.

– Sao phải nghe anh?

– Đi mà, năn nỉ đấy…

– Không.

– Đi mà.

– Không.

– Thế muốn gì? – Bắt đầu nóng rồi đấy!!!

– Chả muốn gì hết.

– Đi mà… – Tôi nhăn nhở.

– Thế muốn gì??

– Muốn ấy ấy. Tôi chỉ chỉ vào cái điện thoại.

– Ấy ấy là cái gì??

– Trời ơi…

– Trời đây cưng hihi…

– Xóa đi mà.

– Muốn gây sự với tôi à? Chưa đủ tuổi nhá. – Nó trợn mắt.

– Ừm… chưa. – Tôi cười cầu hòa.

– Giờ phải nghe lời tôi nghe chưa cưng. – Nó xoa đầu tôi… như xoa con cún.

– Là sao??

– Gọi chị.

– Gì??

– Gọi tôi là chị.

– Sao phải gọi??

– Thế không gọi à!!! Nó giơ cái điện thoại lên, ý muốn dọa tôi.

– Chị hihi. – Tôi cười xòa, gì chứ cái này bình thường.

– Gọi cô.

– Sax… hâm hả trời, không sợ già hả?

– Um nhỉ… vậy thì. – Nó cắn móng tay, nghe trừng đang suy nghĩ.

– Ơ… Chị Hương.

Tôi quay mặt ra phía cửa.

– Ơ… AAA…

Tiếng hét của con bé vang vọng sau lưng. Đúng lúc nguy cấp, tự dưng nghĩ ra kế hay. Sử dụng kế dụ binh, đánh lạc hướng để… cướp điện thoại. Cướp được cái điện thoại phát, tôi chạy nhanh vào nhà tắm. Gì chứ phải xóa ngay bằng chứng đi, không thì chết. Tiếng bước chân rầm rập, sau đó là tiếng đập cửa… cuối cùng là tiếng hét như mổ bò của con điên:

– MỞ CỬA RA…

– Không mở, chờ tí đi vệ sinh đã. – Tôi nhăn nhở.

– Trả điện thoại đây.

– Ăn cơm rồi…

– Thằng điên nàyyy… trả đây.

Tiếng đập cửa vẫn ầm ầm bên tai, tôi phải dựa lưng vào cửa luôn cho nó chắc.

“RẦM… RẦM…”

May mắn cho tôi, đoạn clip ở ngay màn hình chính. Bằng một thao tác nhanh nhạy, đoạn clip dài 45s đã… BAY. Mỉm cười hài long, tự dưng thấy mình như Alexander Graham Bell đã phát minh ra điện thoại ý hihi. Mở cửa hùng dũng đi ra, đúng là người ngay không sợ… chết rét.

– Này. – Tôi đưa lại cái điện thoại cho nó.

– Thằng chó… – Nó quắc mắt nhìn đáng yêu phết.

– Haha… anh giống em mà…

– Thằng… đểu…

Quay lại giường mới thấy mình hên, cái laptop vẫn đang ở đó. Nhanh tay Clrt + H, xóa hết, xóa sạch… lần sau cạch, không bao giờ chơi dại và chơi ngu như thế này nữa. Con bé mặt xị ra, chảy dài như cái bơm. Lần đầu tiên thấy nó… đáng yêu đến như vậy. Tự dưng ngơ ngác nhìn nó, phải công nhận 1 điều là nó đẹp.

Đỏ mặt, tôi không dám nhìn nó nữa, tí nữa lại hoang tưởng lung tung thì bỏ mẹ. Nó lại giường ngồi kiểm tra cái điện thoại. Nhăn mặt rồi quay sang lườm tôi. Rồi lại thở dài, mắt nhìn ra cửa sổ… éo hiểu. Tất cả chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở của tôi và của con bé. Cơ mà tôi thở nhẹ nhàng còn nó thở như trâu, chắc là hò hét đập phá mệt đây mà!! Con bé im, tôi cũng im… căn bản là tôi vẫn đang sợ. Sợ nó nổi khùng lên lao vào xé xác tôi thì toi.

Không có bằng chứng thì nó có bảo cô cũng bằng thừa, ai tin? Mà có tin cũng chả sao… tôi chối bay đi thì làm gì được… Nó mà nói ra, tôi bảo nó cũng xem cùng… cho chết mịa nó đi. Thấy con bé ngồi im một lúc, đang vui vẻ… tự nhiên dở chứng im lặng. Thế đéo nào?? Hiểu chết liền.

Không khí ngột ngạt quá, tôi cũng lặng lẽ ra bàn ngồi… học. Mấy lần nhìn trộm con bé, cơ mà nó ngồi im như tượng, thi thoảng lại thở dài. Quả thực có bổ não tôi ra nhét não con này vào tôi cũng éo bao giờ biết được nó bị sao nữa. Con này điên nặng lắm rồi, bệnh này bó chim thôi.

Thế là từ đó đến lúc cô về, nó ngồi thở. Cô về thì nó nhảy lên giường đi ngủ. Im lặng từ đầu đến cuối, cô hỏi cũng không trả lời. Cô quay sang hỏi tôi thì tôi chịu. Cô mỉm cười nhìn nhìn, rồi cũng thở dài chép miệng. Tự dưng chột dạ… chả lẽ cô nghĩ tôi làm gì con bé này sao? Bó tay, bó chân, bó toàn thân với 2 chị em nhà này. Con em thì dở dở ương ương đã đành. Giờ đến con chị… hâm hâm nốt. Lúc ra về, hỏi cô làm sao con kia lên cơn thì cô chép miệng…

– Bé Phương đang buồn.

Rồi đi vào, để lại cái thằng tôi đang đần cái mặt ra… ngu dữ tợn. Cố gắng suy nghĩ xem nó giận cái vẹo gì mà nghĩ mãi không ra. Ôi đau đầu thật đấy, tự dưng… điên mất. Về nhà ngủ luôn cho nó lành…

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

Vươn vai… Oa… dậy thôi. Khi mặt trời còn đang núp sau những đám mây, một chú bé thiên thần đã thức giấc. Sau một giấc ngủ sâu và dài, kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Thiên thần của chúng ta đã mở đôi mắt bồ câu ra ngắm nhìn… trần nhà. Lò dò bới bới tìm kiếm, chiếc bảo bối để đầu giường nay đã an tọa dưới đất, bật lên, 6h đến giờ tập thể dục buổi sáng rồi.

Bước những bước nhẹ nhàng lên sân thượng. Khẽ hít sâu, thiên thần tận hưởng không khí trong lành mà hạ giới hiếm nơi nào có được. Mỉm cười hài lòng, thiên thần nheo mắt nhìn sang tầng ba nhà bên cạnh. Cố căng mắt tìm kiếm một hình bóng mà thiên thần cho là… “thiên thần cái”.

Tựa như một cảnh phim Hàn Quốc, nhân vật nữ chính trong bộ quần áo ngủ mỏng manh màu hồng nhạt. Nàng khẽ run lên khi một cơn gió thôi ngang qua. Tay siết chặt một sinh linh nhỏ bé còn đang yên giấc. Ông mặt trời ti hí hé đôi mắt, mang một luồng ánh sáng nhẹ nhàng đỏ rực chiếu sáng muôn nơi. Đôi má nàng đón nắng, ửng hồng. Tạo nên một vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn đen láy. Nàng là thiên thần hay… hồ ly tinh?

Bất động trước cảnh sắc, thiên thần chỉ còn biết đứng ngây người. Cảm nhận và lắng nghe trái tim đang run lên, gào thét như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Muốn lưu giữ hình ảnh tận nơi sâu thẳm nhất của bộ não. Muốn thời trôi chậm lại, để thiên thần có thể ngắm nhìn Nàng càng lâu càng tốt. Nhưng ông trời chỉ muốn cho thiên thần say nắng trong vòng thời gian nhất định…

Cảm nhận được sự có mặt của tôi nơi góc tường, con bé 2 lúm từ từ quay lại. Đôi mắt to tròn khẽ nheo lại, hai bàn tay đưa lên… nâng niu một chú rùa cảnh nhỏ đang thò thò cái đầu bé tí ra khỏi cái mai hôi thối. Không gian tự nhiên bị xáo trộn hoàn toàn. Gió bắt đầu thổi mạnh, mây đen kéo đến. Che khuất ánh nắng dịu dàng của mặt trời, cảnh vật trở nên tối lạ thường.

Tôi run lên khi thời tiết bắt đầu lạnh xuống, ngẫm lại, lúc đó gió mùa đã tràn vào các tỉnh miền bắc. Vậy mà mình vẫn phong phanh, mà không kể con bé nhà bên cũng giống mình. Có vẻ như cái lạnh đã thấm vào da thịt con bé, nó xoay người đi vào trong nhà đóng cửa lại. Vậy là chả có lời nào phát ra từ miệng nó và miệng tôi cả. Tất cả chỉ là cảng vật mà mấy phút trước tôi cảm nhận được thôi. Tự dưng mỉm cười hài lòng, mặt đột nhiên nóng bừng. Chả lẽ say nắng cả cô bé hàng xóm sao?

Nghĩ cũng lạ, mình ở cạnh nhà nó 2 năm nay mà chả bao giờ nói chuyện với nhau cả. Nếu là 2 năm trước nó còn nhỏ, mình hơi nhỏ thì đã đành. Vậy mà 2 năm sau vẫn thế, ra đường gặp mặt nhau, 2 đứa cứ như là không quen không biết… thế mới lạ. Nếu tôi mà không chuyển lên đây tập thể dục buổi sáng thì có lẽ 2 năm nữa ra đường 2 đứa gặp mặt nhau… vẫn trơ mắt ếch ra nhìn mất.

Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, tôi là một kẻ khá vô tâm trong khoản xóm làng. Ở đây bao nhiêu năm rồi, nhưng đến tên của mấy bác hàng xóm còn éo biết. Thi thoảng ra đường gặp bác nào đó, nhìn mặt quen quen thì cũng chào dạ ghê gớm lắm. Chào xong mới tự hỏi… “lão này là lão đéo nào thế nhỉ”

Tôi có một đức tính tốt, đó là đã quen thì mới chơi cùng. Còn đã không quen thì dù có hỏi cũng éo thèm trả lời. Thế nên bạn bè của tôi chỉ toàn đực rựa. Con gái mà thân thiết thì từ bé đến giờ chỉ có mỗi 1 đứa. Ấy vậy mà hễ gái xinh mà bắt chuyện thì nói như “hến”, mặt đỏ tai tím… thế mới lạ. Đến tôi cũng không hiểu được tại sao mình lại nhát gái nhưng một khi đã thân thiết thì lại cảm thấy bình thường, dù gái có xinh đến đâu đi chăng nữa… Đéo hiểu!!!

Trở lại với buổi sáng hôm đấy. Sau khi con bé kia vào nhà, tôi cũng cố gắng nhớ lại hình ảnh một thiên thần mà tôi đã nhìn thấy. Nó cũng đẹp đấy chứ, nhưng chắc không động vào được rồi. Con mẹ sumo của nó thiến chết. Không đùa được với con gái bà này đâu. Nghe nói mụ này nghiêm khắc với con gái lắm. Nhốt con ở nhà có cho đi chơi đi bời đâu. Được cái 2 đứa cũng ngoan, chứ phải tôi á… còn lâu.

Quan niệm của tôi về sự quản giáo của gia đình là có quản nhưng không nghiêm. Vì có nghiêm ý, cũng đâu có được, nhất là mấy đứa như tôi… nghịch vô đối. Phải có chút gì đó tự do cho con cái chứ? Suốt ngày bắt ở nhà… không ngu si thì cũng dần ngu người. Tập tành mấy cái chống đẩy cho nóng người. Mà nghĩ cũng vớ vẩn bỏ mẹ đi, tập thể dục người ta phải chăm chỉ thường xuyên. Đây tôi bữa được bữa không, tập làm cái qué gì cho mệt người. Suy nghĩ kỹ rồi, khi nào ra Hà Nội học, phải kiếm cái chỗ tập thể dục thể hình đi tập cho nó máu. Phải có tí cơ bắp… tán gái mới dễ. Cơ mà không biết tập ở mấy chỗ đấy có đắt không nhỉ, sinh viên đến tập không biết có được không?

Xuống nhà thay quần áo chuẩn bị đi học. Cầm chiếc telephone lên xem có gì hay hay không. Nhận ra có 5 cuộc gọi nhỡ… đéo hiểu… số máy lạ. Gọi lại kiểm tra xem cái:

– Alo… – Giọng con gái hí hí…

– Xin hỏi số ai đấy??

– T phải không?

– Đúng rồi, T đẹp trai đây…

– Ừm thế là được rồi… tút tút…

Chương trước Chương tiếp
Loading...