Nhật ký cuối cấp
Chương 30
Trở lại với khung cảnh thần tiên lúc đó. Sau một hồi ngắm nhìn và thèm thuồng, tôi mới dần lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi, tôi nói:
– Chị để em… bé Phương dính thuốc kích dục, hiện tại trong người bé rất khó chịu, em không còn cách nào khác, em chưa xâm hại gì Phương, em không dám chắc mình kiềm chế được bao lâu, chỉ mong cho đến lúc Phương làm chủ được cơ thể của mình, giờ chỉ mong nước lạnh sẽ giúp Phương tỉnh táo hơn…
– Chị hiểu rồi, T ra ngoài đi.
– Hả… ra ngoài gì? Em ở đây giúp Phương mà…
– Bảo ra ngoài thì ra ngoài đi, chị khác biết phải làm thế nào.
– Nhưng…
– Nhưng gì… ra ngoài nhanh.
– Nhưng mà…
“Bốp… bịch…”
– A… ui da…
Bằng một động tác nhanh nhạy, cô đạp tôi văng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Đau đớn cho thân phận thằng con trai bị hắt hủi. Tôi xách mông ra giường nằm. Vừa đi vừa lẩm bẩm… chỉ muốn hét to: “Cái đồ vũ thê!!!”.
Lấy cái áo ra mặc, hix… cái áo thun bo đì 80k hàng chợ mới mua tuần trước nay nhìn thảm quá. Rách một miếng to từ nách xuống. Chắc trong lúc giằng co với con bé đây mà… nản thật. Lấy tạm cái khăn lau người. Trời… nhìn thê thảm vô cùng. Quần tôi gần như ướt sũng, biết vậy lúc nãy cởi ra có phải lành không?
Cái lạnh bắt đầu thấm vào da thịt. Giờ tĩnh tâm lại thấy mình liều quá. Không biết bé có sao không nữa, chẳng may mà bé trúng gió thì xác cmn định. Nằm ngửa ra giường, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Sao mọi chuyện cứ rối lên thế này. Sóng gió tôi đâu có gây ra mà sao cứ bắt tôi hứng chịu hậu quả hả trời. Nghĩ mà hôm nay may mắn đứng quá nhiều về phía tôi. Nếu không may mắn gặp được bé thì có lẽ bé gặp họa lớn rồi.
Thật không ngờ thằng khốn kia dám làm chuyện đồi bại như vậy. May sao bé mạnh mẽ, cương quyết chống lại để rồi có cơ hội thoát nạn. Cái may mắn nữa là phòng trọ của cô. Phải nói phòng trọ này cách âm rất tốt. Dãy trọ này chỉ dành cho những người công ăn việc làm ổn định. Phòng cô nằm cuối và nhỏ nhất. Xây theo kiểu nhà ở cấp 4. Có đầy đủ tiện nghi như nhà ở của gia đình. Chính vì thế nên những việc xảy ra trong đây không ai biết được. Mặc dù buổi tối khá yên tĩnh, nhưng quanh xóm không ai phát hiện. Giả dụ mà lúc tôi đang… ứ… ứ… với bé như lúc nãy thì có người chạy vào thì… éo dám nghĩ đâu.
Mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng thút thít vang lên trong phòng tắm. Bên cạnh đó là lời động viên nhẹ nhàng ấm áp. Haz!.. Khổ thân con bé, không biết rồi sau khi tỉnh táo lại, con bé có nhớ những việc mình làm không nữa.
Bật điện thoại lên, 11h kém rồi, tính ra mình vật lộn với con bé lâu ghê gớm nhỉ…
– T ơi… – Cô mở cửa gọi tôi.
– Đây… sao chị. – Tôi nhanh chóng chạy ra.
– Đưa bé Phương vào giường hộ chị.
Khá kiệt sức, tôi cũng không ẵm nổi bé nữa. Hình như bé thiếp đi rồi thì phải. Quấn trên người chiếc khăn tắm to đùng, tôi cũng cùng cô dìu bé lại giường. Bé bây giờ không khác gì cọng bún thiu, chân tay mềm nhũn, chả còn tí sức lực nào cả. Vậy cũng tốt, thà bé ngủ còn hơn là thức để… gào thét.
Đặt bé nằm ngay ngắn, cô đắp chăn lên người bé, tay lấy chiếc khăn lau tóc cho bé. Nhìn bé phờ phạc quá, mí mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, môi tím bầm lại… chắc do lạnh quá. Cô cũng mặc bộ đồ ngủ vào rồi. Chắc vì quá mệt mỏi… nên cô im lặng…
– Thôi… T về đi, cũng muộn rồi. – Cô khẽ lên tiếng.
– Dạ… ở lại thêm lúc nữa… nhỡ em về Phương lại quậy thì mệt lắm.
– Um…
Cô không nói gì, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của bé. Tôi và cô người ngồi đầu, người ngồi cuối giường. Cả hai đều mệt mỏi xem chút lo lắng. Sự việc giờ trở nên nghiêm trọng rồi. Không biết phải xử trí ra sao, nhưng trước hết phải chăm sóc kỹ càng cho bé đã.
– Chị… không… ngờ… Phương lại bị… như vậy.
Giọng cô nghẹn đắng, đôi mắt đỏ lên… mọng nước.
– Dạ… việc đến mức này… em cũng không biết phải sao nữa.
Tôi thở dài ngao ngán, quả thật thì nó quá sức đối với 1 thằng nhóc gầy gò ốm yếu.
– Hức… sao em dại quá vậy Phương. – Cô nấc nhẹ.
– Chị đừng khóc nữa, đi nghỉ sớm đi… khóc nhiều sẽ mệt đấy.
– Ừm…
– Dù sao không thể trách Phương được, Phương bị hại mà, có trách thì trách sao Phương lại quen thằng khốn kia thôi. – Tôi phân trần.
– Cũng tại chị, chị không coi sát nó, để giờ nó bị như này… chị… đau lắm… hức.
– Thôi nào… ai muốn nó xảy ra đâu.
– Hức… Phương nó là 1 đứa ương bướng, con bé cứng đầu từ bé rồi. Lúc nhỏ nó đáng yêu và ngoan lắm. Gia đình nó trước kia hạnh phúc lắm. Nhưng rồi ba mẹ nó đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, thành ra không ai chăm sóc, dạy dỗ nó cả. Từ đấy nó trở lên hỗn láo, chơi bời mất kiểm soát. Vì không quản lý được nó nên bố nó mới gửi nó lên đây ở cùng cô chú. Nhưng cô chú nó đi làm suốt, có quản cũng như không. Năm nay lên đây làm nên chị mới đón nó đến ở cùng. Nhiều lúc thấy con bé lủi thủi ngồi buồn một mình chị thương lắm. Gia đình tan vỡ, bố mẹ đùn đẩy trách nhiệm nuôi dưỡng con cái. Làm con của cái gia đình đó… vui sao được…
Những lời tâm sự của cô làm tôi thấy ngỡ ngàng. Hix… sao đời lại bất công với bé như vậy. Đằng sau sự ngạo mạn, hỗn hào là một tâm hồn bị thiếu thốn, tổn thương nghiêm trọng. Vậy mới thấy, người xấu đâu hẳn đã xấu. Khi ta nhìn về cái tâm họ, chắc chắn ta phải suy nghĩ rất nhiều…
– Haiz… – Tôi thở dài.
– Giờ lại… như này… chị không biết làm thế nào nữa T ạ.
– …
– …
– Con bé mạnh mẽ thật… chị nhỉ.
– Ừ… m…
– …
– …
– Muộn rồi… chị ngủ đi… em về đây.
– Um… T về đi…
– Nếu có việc gì gọi cho em luôn nha. Tôi dặn dò.
– Um… chị biết rồi.
– Nhớ nha… gọi em luôn đấy.
– Rồi…
Cô cười nhẹ, dù trong nụ cười là dáng vẻ ủ dột, mệt mỏi. Tôi đóng cửa rồi đi về. Mông lung quá, tôi hiểu thêm về bé rồi. Người mà tôi luôn coi thường vì dáng vẻ kênh kiệu tiểu thư. Tôi cứ nghĩ bé có tất cả, có cha mẹ yêu thương che chở, có bạn bè chia sẻ buồn vui chứ. Cuộc sống của bé theo tôi nghĩ được trải dài 1 màu hồng. Nhưng giờ thì sao? Tất cả những thứ đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, còn bên trong… thối rữa hết rồi. Gia đình không hạnh phúc, bạn bè xa lánh hãm hại. Rồi sau thì bé phải làm sao? Đời nhiều cái chó đẻ…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
– Alo… chị ạ.
– Um… T à.
– Em qua chị ăn cơm nha… hì.
– Hôm nay 4 tiết à… ừ… vậy qua đi nha.
– Ok… chị…
Thời tiết trở lạnh hơn, những cơn mưa phùn báo hiệu mùa xuân đang về. Cái tiết trời se lạnh làm tôi thấy khoan khoái. Không biết tại sao chứ tôi… ghét mùa đông lắm. Mùa đông chỗ tôi lạnh lắm, kéo dài từ tháng 11 đến tận tháng 3 tháng 4 năm sau. Miền bắc mình như kiểu càng ngày càng khắc nghiệt hay sao ý. Tôi là 1 người kị lạnh, hễ trời trở lạnh là cảm cúm liên miên. Cứ thấy cái cảnh “sụt sịt” là nản toàn tập rồi. Và không biết vì da mặt tôi mỏng hay sao mà rất dễ nẻ. Người bị nẻ hay khô da trông tợn lắm. Nhìn cứ già già bẩn bẩn thế nào ý. Vì thế tôi ghét mùa đông… à còn cái ghét nữa. Cái này thằng nào cũng ghét, đó là lũ con gái. Thử hỏi mùa đông thì con nào dám áo hai dây quần đùi mỏng để khoe hàng… đau lòng lắm luôn ý…
Cái cảm giác tức tức trong lỗ mũi thật khó chịu. Đêm qua “sụt sịt” mệt vãi cả chấy. Độ mệt còn tăng lên khi nghĩ lại hoàn cảnh hôm qua. Người ta thì đêm noel vui vẻ hạnh phúc. Còn mình thì… số phận nó trêu ngươi vậy đó. Những mùa noel trước thì cầu mong có 1 em sánh bước tay trong tay cảm nhận vị ngọt của trữ tình. Noel năm nay tưởng vớ được “1 em” thì lại… đời nhiều ca khó đẻ…
Về nhà tắm qua phát, tối qua về hôi như cú ý. Tại “hoạt động” hơi nhiều nên mồ hôi tuôn ra. Sáng nay lên lớp bị con bạn ngồi cùng bàn bịt mũi xa lánh chửi mình ở bẩn… nhục nhã đau đớn cho cái kiếp này.
Ngâm mình trong nước ấm, đầu óc khoan khoái hẳn. Ngẫm lại những sự việc xảy ra tối qua. Quả thật như phim hành động. Suy nghĩ nhiều lắm, ở cái tuổi ăn chơi nửa vời này của tôi thì hình như là quá sức. Với những toan tính thủ đoạn trong cái “tình yêu học trò” thì quả là không ngờ. Tôi không dám tin đó là sự thật. Giả sử nếu có thủ đoạn hay vụ lợi mà giở trò úp thuốc này nọ trong thế giới người lớn thì còn có thể. Chỉ là tình yêu học trò vớ vẩn mà đã xảy ra chuyện này rồi.
Tôi không phải chê trách hay phản đối tình yêu tuổi học. Vì tôi cũng đang là học trò, cũng có những rung động với gái xinh. Tôi cực kỳ trân trọng tình học trò. Đơn giản đa số mối tình đầu của mỗi người đều là tình học trò. Tình yêu học trò bây giờ không còn trong sáng như xưa. Tôi thấy cũng đúng thôi, thời nay khác thời xưa nhiều mà. Và cứ tình học trò là phải trong sáng à, thế thì họa may ra có “tình con nít cấp 1” thôi.
Nhu cầu sinh lý giữa con trai và con gái đang độ tuổi phát triển thì điều đó là bình thường… đối với tôi. Nhưng khi chứng kiến cái “tình học trò” của bé và thằng người yêu bé thì tôi cảm thấy sợ. Chả nhẽ xã hội bây giờ nhiều cái nguy hiểm vậy sao…
Đúng là tôi cảm thấy sợ, cái tôi sợ không phải sợ 1 trận đòn, không phải sợ 1 cuộc trả thù mà tôi sợ chính bản thân mình. Mỗi người đều có 1 tính ích kỷ riêng. Tùy thuộc vào tính cách mà tính ích kỷ đó ít hay nhiều. Chỉ vì ích kỷ mà con người ta mất kiểm soát. Tôi sợ sẽ có 1 ngày sự ích kỷ của tôi sẽ làm tổn thương người khác.
Thằng người yêu của bé là 1 thằng ích kỷ. Với nó, tình yêu nó dành cho bé chắc chỉ là sự chiếm hữu, chắc gì nó đã yêu bé thật lòng. Mặc dù khi bị bé đá, nó đã khóc lóc cầu xin bé. Cái bản lĩnh của đàn ông khi người yêu mình là 1 hotgirl luôn là một cái gì đó rất tự hào. Vì thế khi bị đá, thì cái ham muốn chiếm hữu cùng lòng tự tôn của đàn ông nó bộc phát. Hành động của thằng người yêu bé cũng chỉ là nhất thời thôi. Nó ích kỷ khi nghĩ rằng bé phải là của nó, nó phải chiếm được ít nhất là thân xác bé. Điều đó tôi cảm thấy thất vọng, thất vọng vì thằng kia quá đàn bà. Thất vọng vì bé quen 1 thằng đàn bà như nó. Nếu đem so sánh nó với tôi á… xin lỗi chứ “thiên thần” với “đàn bà” thằng nào hơn…
– Anh T…
Tiếng gọi của con bé 2 lúm khi tôi vừa thò cái đầu ra ngoài:
– Ơ… Gì vậy “lúm”.
– Qua em ăn cơm đi, nay mami anh uỷ quyền oy.
– Ax… đùa hả?
– Đùa gì cơ?
– Sao nay mời anh ăn cơm, lạ à?
– Hứ… cái đồ hâm…
– Anh qua em ăn đi, sáng nay mẹ anh nhờ em nấu cơm cho 2 anh em anh rồi. – Con bé “Pằng” lên tiếng.
– Ax… trời! Sao không bảo anh sớm. – Tôi nhăn nhó.
– Thì giờ bảo rồi còn gì. – Bé “2 lúm” cau có tỏ vẻ khó chịu.
– Sao mẹ anh dở chứng vậy trời. – Tôi kêu gào trong lòng.
– Thế có ăn không thì bảo đây.
– Anh có hẹn rồi, để hôm khác đi.
– Hẹn gì? Em nấu xong rồi.
– Thôi xin lỗi, tí bảo thằng C qua, anh không ăn đâu.
– Không được, mẹ anh dặn rồi.
– Kệ… anh đi đây.
– Anh đi em méc mẹ anh…
– Ơ hay cái con bé này.
– Biến đi… chị đây không cần.
Nói rồi nó ngúng nguẩy lắc mông ưỡn ẹo phi vào nhà. Thiệt hết nói nổi con này luôn. À cũng phải nói qua, từ cái đợt trời trở lạnh là tôi không dậy sớm tập thể dục nữa rồi. Con bé dạo này cũng dạn lắm. Hôm lâu lâu tôi còn thấy có thằng cu nào đi xe đạp đến đón nó đi học cơ. Nghĩ cũng buồn cười, 2 đứa lớp 10 rồi mà lùn lùn nghịch nghịch như con nít. Thằng cu cũng lùn y chang con bé. Tôi thấy chúng nó hợp đôi lắm à.
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
“Bốp…”
– Thằng khốn nạn.
– Phư… ơ… ng…
– K… hốn… nạ… n… hu… hu… u…
Khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, khóe mắt sưng vù thâm tím… nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Một cái tát đau và những tiếng thút thít đến nao lòng. Hai con người, hai thái cực. Kẻ khóc người ngỡ ngàng… kinh ngạc.
– Th… ả… e… m RA… HUHUHU… TH… ẰNG… CH… Ó…
– Dừng lại Phương… dừng lại.
Tai tôi ù đi, tiếng gào thét của bé, sự bất lực của cô…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/
Má tôi đỏ lựng, in hằn rõ nét hình 5 ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh. Cái tát diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ. Tôi bất động, lần đầu tiên trong đời bị gái tát (trừ mẹ). Cảm giác bỏng rát vùng mặt thật điên hết cả người.
Lúc tôi sang, thấy bé vẫn đang nằm lim dim nhưng hình như chưa ngủ. Ngó vào bếp thì thấy cô đang nấu ăn. Thế là mới lại gần giường, vừa mới đặt tay lên trán con bé xem nó có sốt không thì… ăn ngay cái tát vào mặt. Nhục nhã và đau đớn, người bị tát là tôi. Nhưng cái đệt… kẻ khóc lại là con bé… đéooo… hiểuuu!!!
– Em bình tĩnh Phương ơi. – Cô ôm chặt con bé.
– Huhu… b… ỏ… ra!
Thể trạng bé lúc này rất yếu. Mặt mũi hốc hác xanh xao, tóc tai bù xù… cơ mà vẫn phảng phất mùi thơm… éo hiểu con gái nó là cái giống gì nữa.
– Chị bỏ nó ra, xem nó làm gì. – Tôi lên tiếng sau 1 phút bất động…
Cô nhìn tôi rồi buông con bé ra… Bốp… lần này là má bên phải… cân rồi…
– T… hằn… g… kh… ố… n… nạn… CHÓ ĐẺ… bụp… aaa… bốp… bốp…
Con bé gào lên, xông vào đấm, véo, cấu, cào tôi túi bụi. Tôi đứng yên, chịu đựng nỗi đau thể xác. Không hiểu con này nó có học võ không mà lực đấm của nó mạnh mẽ trâu bò đến vậy. Cứ thế nó gào, thét, đập tôi như đập con… cún. Vừa khóc vừa đánh, tôi thấy nó đáng thương vô cùng…
– ĐỦ CHƯA!
Đưa tay nắm chặt tay bé, tôi ẩn bé sát tường…
– MẸ… MÀY… THẰNG CHÓ…
Đang định phang cho nó toè cmn mỏ cơ mà éo dám…
– CHỬI CÁI… ĐÉO GÌ… ĐIẾC TAI TAO…
– MẸ THẰNG… CHÓ… CHÓ… HUHUHU…
– …
– BỎ TAO RA… HƯ… HƯ…
– …
– AAAAA… BỎ RA… ĐAU QUÁ…
– T… thả Phương ra…
Cô kéo tôi ra khỏi người con bé. Tôi tức lắm, càng bóp chặt tay hơn…
– Huhuhuhu…
– T… bỏ… ra… T…
– Nói… sao đánh tôi!!!
– Huhu… huhu…
– NÓI… bóp tay mạnh hơn…
– AAAA… HUHUHU…
– Trời ơi… T… có gì bình tĩnh T ơi. – Cô vẫn cố gắng kéo tôi ra nhưng vô ích.
– Chị đi ra. – Tôi quát.
– Ơ…
– NÓI… MAU…
– Mẹ… huhuhu… đau… mà… huhu…
Con bé đuối sức, khóc không thành tiếng nữa. Nhìn rất ư là tội nghiệp…
– Hừ…
Tôi thả tay nó ra, dù sao nó cũng là con gái. Chân yếu tay mềm, nhỡ mà bóp mạnh quá… hỏng hàng nó thì bỏ mẹ.
– Em sao không? Trời… đỏ hết tay rồi thằng kia. – Cô tức giận nhìn tôi.
Xoay xoay cổ tay, tôi nhìn cô và con bé bằng ánh mắt bất cần. Tức là 1 điều hiển nhiên, nhưng cũng vì thương bé quá. Chả biết bé làm sao nữa…
– Hư… ư… ư…
– Thôi nào… nín đi, em sao nữa vậy hả Phương ơi.
Cô dìu bé lên giường, giọng trùng xuống… nghe rất buồn.
– N… ó… n. Ó… ấy… ấ… y… n… ó… h… iếp… e… m… hưhư…
Con bé nấc lên từng tiếng 1.
– Hảaaa…
– Ê… ê… con kia… nó… i… gì… gì… vậy… HẢ… Tôi lắp bắp.
– Phương… sao em nói vậy… – Cô đỏ mặt quát.
– ĐÂY… HUHU… XEM… ĐI… ĐỒ KHỐN NẠN.
Con bé lật tấm chăn lên, chỉ tay vào một khoảng đệm… ôi cái gì vậy trời… trên cái đệm trắng… có một… vài giọt… máu tươi… OMG…
Tôi như chết đứng…
– Huhuhu… chị… ơi… Con bé ồm chầm lấy cô nức nở…
– T…
Cô nhìn tôi ngỡ ngàng, mắt tôi cũng mờ đi. Hình ảnh tối qua chạy qua bộ não. Hình ảnh hai thân thể gần như… trần chuồng… dính chặt lấy nhau. Nhưng… nhưng không thể nào, tôi thề với trời là tôi chưa hề làm gì bé. Thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy “cô bé” cơ mà. Sao có thể xảy ra được… không… không thể nào…
– Không… Không phải… không…
Tôi ôm đầu, choáng váng, tôi bấn loạn thật sự. Cái thứ “đỏ đỏ” trên tấm nệm cứ mập mờ ẩn hiện trước mắt tôi. Chả lẽ đó là sự thật? Sự thật rằng tôi… đã lấy đi sự trong trắng của bé. Trời ơi… tôi phải làm sao… tôi không hề… không hề làm vậy thật mà. Ba con người, trong cái không gian nhỏ của căn phòng.
Nhìn sang cô, nước mắt cô lại chảy. Sâu thẳm trong ánh mắt là ngọn lửa tức giận. Đúng… cô đang căm thù tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Tối qua, tôi đã nói gì… vậy mà giờ đây, chính thứ đó đã tố giác tôi. Tố giác kẻ nói dối như tôi. Cảm giác ứ nghẹn, tôi không phát ra được tiếng nào. Quá rõ ràng, thanh minh cũng đã muộn.
– T về đi. – Cô lạnh lẽo ra lệnh.
– Em…
– Về đi. – Cô quát.
Tôi im lặng, biết nói sao giờ, khi mọi chứng cứ đã rõ ràng… Đang tính quay trở ra thì bé hét lên:
– ĐỨNG LẠI!!!
Tôi giật mình, khựng lại…
– Anh đã cướp mất đời con gái của tôi còn tính chạy đi à…
Bé trừng mắt, nói gằn từng chữ…
– Tôi… xin… lỗi…
Tôi sợ… sợ nó chạy lại cầm con dao cắt chym trả thù thì chết…
– Anh tưởng xin lỗi mà được à, anh đã hại đời tôi rồi, giờ anh phải lấy thân mình đền bù cho tôi…
– Cái gì!!!
– Hừ… Từ nay trở đi, anh là của tôi, tôi nói gì anh phải nghe, tôi sai gì, anh làm nấy, cấm cãi, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh…
– Vầng, nhưng mà hôm qua tôi đã “ấy” đâu…
– Cấm cãi… chứng cứ rõ ràng rồi mà anh còn chối à…
– Nhưng…
– Không nói nhiều, từ nay tôi mà thấy anh đi với con nào là chết với tôi…
Vâng… Từ đó trở đi tôi và bé chính thức trở thành người yêu của nhau… Bé vẫn thế, vẫn bướng bỉnh, vẫn hay “ăn hiếp” tôi… Cơ mà thi thoảng bé cũng dễ thương lắm ý…
Phải hơn một năm sau, tôi mới được làm “chuyện ấy” với bé, và đó là lần đầu của bé luôn. Hỏi bé sao lần trước chảy máu rồi mà, sao lần này lại chảy tiếp… Bé cười mỉm:
– Ngố… Lần trước là em bôi màu nước lên đệm để bẫy anh đấy…
– …