Nhật ký cuối cấp

Chương 7



Phần 7

“Reng… reng… reng…”

Lồm cồm bò dậy… cái quần đâu rồi… sao lại trần truồng như nhộng thế này. Đang ngu người không hiểu gì thì cô nhổm dậy…

– T… nghe điện thoại đi kìa.

– Ơ… à vâng.

Hix đầu với chả óc… vừa sung sướng với cô mà ngủ quên mất tiêu. Ngồi dậy với tay lấy cái quần… mãi mới lôi được cái điện thoại ra… đù má nhạc nhẽo gì mà ầm ĩ thế.

“Calling: Mama”

– Alô… mama…

– THẰNG KIA MÀY BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG… DẪN CÁI XÁC MÀY VỀ ĐÂY… tút… tút…

– Ơ…

Bỏ mẹ rồi… xong cái tai bé nhỏ rồi… không kịp để xa ra… quả này điếc chắc luôn. Nhìn đồng hồ thì tá hoả… 11h30. Vãi lồn chinsu cá hồi… đi xem “đá bóng” giờ vẫn chưa vác mặt về… Thôi kệ… đằng nào cũng muộn rồi, ở lại với cô tí… về chỉ việc ăn cơm thôi… hì… Nằm xuống ôm cô… chắc cô cũng biết mama tôi gọi nên cô bảo tôi về không mẹ chửi cho…

– Hì… đằng nào chả muộn, em ở lại với cô tí rồi về…

– Thôiii… về đii, trưa rồi… về đi tối lại sang.

– Hihi… tối là việc của tối, giờ là việc của giờ, thôi mà cho em ôm thêm tí nữa rồi về cũng có sao đâu hì hì…

– Thôiii… ôm gì, cô còn phải đi tắm… hôi quá rồi nè. – Cô nũng nịu…

Tôi di di ngón tay lên vú cô, vẽ thành hình trái tim… cô cười khúc khích:

– Bỏ ra… hihi… buồn… hihi…

– À quên, cô còn yếu lắm, không tắm được đâu.

Tôi lo lắng… cũng phải thôi, hôm qua cô sốt quá trời mà.

– Xí… quần người ta cả tiếng đồng hồ thì không lo người ta mệt đi… bày đặt lo lắng.

Cô véo mũi tôi giở giọng đanh đá.

– Sax… thì ai mượn cô hấp dẫn quá đi… hềhề…

– Hứ… thôi về đi, không về mẹ chửi cho thì khổ.

– Kệ chứ… giờ em bế cô vào lau người rồi ra mua cháo cho cô ăn… xong em mới về… ok.

– Thôi không cần đâu… cô khỏe rồi mà, thôi về đi…

– Sao cô cứ đuổi em về thế… đã thế không về luôn…

– Hâm… thôi đi mua cháo cho cô đi, đói quá trời rồi nè… hihi…

– Ok… nhưng giờ phải lau người đã… hihi…

Không đợi cô trả lời, tôi bế cô vào nhà tắm. Lau người cho cô xong tôi cũng tranh thủ tắm tí… nóng quá. Xong lại bế cô ra giường, lấy quần áo cho cô mặc… phục vụ như nữ hoàng. Thiếu điều còn thiếu mỗi công đoạn mặc quần áo dùm cô thôi. Rồi chạy ù ra quán cơm bình dân, mua cháo nhưng không có, đành mua 1 suất cơm vậy. Mang về cho cô, định là ngồi xem cô ăn xong thì mới về cơ… nhưng cô cứ đuổi về, còn dọa nếu không về thì sẽ không ăn cơm nữa… Bực mình quá, đè cô ra hôn một cái rồi mới lục đục đi về… Mệt…

Về đến nhà thì… te tua, bị chửi cho xanh mặt. Éo dám cãi lại, ngậm ngùi… âm thầm ngồi nghe giáo huấn… ù hết tai. Cả chiều tôi phải ở nhà, không được đi đâu hết. Tối đang hí hửng cầm sách vở sang nhà cô “học bài” thì thằng anh dưới quê lên chơi… thế là phải ở nhà… nản toàn tập…

Trước khi đi ngủ, nằm nhắn tin với cô… hạnh phúc, nội dung tin nhắn xoay quanh vấn đề học hành… Chúc cô ngủ ngon rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ… kết thúc một ngày nhiều biến cố… Hạnh phúc mang tên: NGỌT NGÀO…

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

“Hạnh phúc là gì? Trên thế gian này có lẽ có nhiều người đã… đang và sẽ có được hạnh phúc theo nhiều hướng khác nhau: Có cái gì đó để làm, có ai đó để yêu, và có gì đó để hy vọng. Cái hạnh phúc sẽ đến bất ngờ hoặc được báo trước. Ví dụ như… người ta bất chợt nhận ra hạnh phúc khi họ bất chợt thấy một chú bướm trong rừng vào mùa đông. Vậy thì có lẽ… tôi cũng đã gặp được chú bướm… à không, phải gọi là ” cô bướm ” giữa mùa đông giá rét này rồi…”

“RENG… RENG… RENG… RENG…”

Chết tiệt… đù má điếc tai vãi. Sáng sớm đã bị làm phiền bực mình hết chỗ nói.

– Alô…

– Tút… tút…

Ôi cái địt… nháy máy, đkm thằng chó nào thế này. Mắt nhắm mắt mở xem cái điện thoại thì… ĐM số lạ, vãi lồn. Mới có 6h sáng… lạnh sun trym, đã đéo muốn dậy rồi… ĐM ức vãi.

Chả là hôm qua “lao động” quá sức nên tối qua mới 9h tối đã nhảy lên giường nằm rồi, nhắn tin với cô 1 tí rồi lăn quay ra khò… khò luôn. Nên sáng nay vẫn say sưa ngủ… tôi quen giấc, thường 6h kém 15 là tự động dậy rồi. Mà đã dậy thì không ngủ thêm được nữa.

Đằng nào thì cũng dậy rồi, phi lên sân thượng tập thể dục thôi. Ôi chúa tuyết… vừa mở cánh cửa ra thì… teo trym luôn. Mùa đông đến rồi, lạnh quá… ấy vậy mà tôi vẫn quần đùi áo số (toàn mặc quần áo đá bóng lúc ở nhà thôi). Các bác biết rồi đấy, cái thứ mà mặc quần đùi thì nó “hở hang” thế nào?

Những cơn gió xộc thẳng vào thằng nhỏ qua 2 ống quần… không sun mới lạ. Uốn éo vào động tác khởi động cho nó nóng cái thằng người. Cơ mà đang đến động tác giơ tay lên cao rồi uốn người sang một bên… một chân cho lên lan can nhà bên cạnh thì… đù má con bé 2 lúm mở cửa bước ra. Đùa… nó mở cái cửa kêu… két… 1 tiếng mà làm tôi giật bắn cả người. Nhưng cũng đâu bằng cảnh nó trợn tròn mắt lên nhìn vào cặp giò lông lá với quả đầu gối củ lạc của tôi được.

“Ôi sao lần nào gặp nó mình cũng chào mừng bằng một thế đứng khủng là sao”.

Ngại quá thu vội chân về, cái này còn nhục hơn. ĐM lúc thu chân về, thế đéo nào tôi lại mất thăng bằng… thế là… oạch… ngã lăn quay ra. Con bé nhìn thấy thế thì cười hahaha. Nản… không có cái ngu nào bằng cái dại này, đéo biết mình còn tí hình tượng men lì nào trong mắt con bé này không nữa…

– Hihi… anh có sao không?

Con bé lên tiếng sau khi tôi đứng lên.

– Ờ… không, chỉ hơi ê mông tí thôi hì hì.

Tôi chỉ biết cười trừ thôi chứ còn làm gì được nữa…

– Hihi, dạo này anh hay lên đây tập thể dục ghê.

Con bé này hay cười phết nhỉ, đã thế cười còn xinh nữa chứ… đúng là con gái mà có 2 cái lúm đồng tiền thì duyên vô cùng. Chẳng qua tính nó nhút nhát thôi, tôi cũng nói chuyện với 2 chị em nó mấy lần rồi. Nhưng mà phải công nhận bọn này nhát vãi, cái gì cũng sợ… đến người còn sợ huống chi những thứ khác. Thế nên có muốn làm quen cũng khó, đây là còn nhà sát nhau đấy, không thì tôi cũng chả biết chúng nó là đứa nào thật. Ấy vậy mà hôm nay chủ động bắt chuyện với tôi mới ghê chứ.

– À… trước là do anh hay tập ở ngoài hiên tầng 2, tại giờ ở đấy bố anh để mấy chậu cây cảnh rồi nên mới phải bò lên đây tập… hì.

– Ồ… vậy à hihi…

– Ừ, mà em cũng hay tập trên này à?

– Dạ, hôm nào mà em chả tập.

– À, em trông thế mà cũng biết tập thể dục nhỉ.

– Eo, em chăm tập lắm chứ bộ hihi…

– À mà em tên gì ý nhỉ…

Hơ… con bé mở to mắt nhìn tôi như chưa bao giờ được nhìn ý…

– Phương…

Nó trả lời cụt lủn.

– Ừ, mà em biết tên anh chưa?

– Rồi, ai vô tâm như anh, hàng xóm với nhau 2 năm trời mà còn không biết tên… hừ…

– Thì tại cả năm mới nhìn thấy em có mấy lần thì biết sao được, suốt ngày ở nhà có đi đâu đâu mà biết. – Tôi cự lại.

– Có mà tại anh vô tâm ý, mấy lần em sang nhà anh chơi, chỉ thấy mỗi bố mẹ vs em anh ở nhà thôi, có bao giờ thấy anh đâu chứ.

– Em sang toàn giờ hiểm thì sao thấy anh… haiz!

– Tối thứ 7 mà giờ hiểm à, em chỉ được đi chơi mỗi tối thứ 7 thôi.

– Sax… sao em không bảo anh ở nhà tiếp em…

– Hâm, anh ở nhà thì làm gì, em sang chơi với mẹ anh mà.

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

– Pằng, Chíu… xuống ăn sáng… Tiếng 1 người phụ nữ, hình như mẹ con bé.

– Thôi em xuống đây… pipi a…

Vãi, tôi là tôi phục tôi sát đất luôn, biệt danh con bé là Chíu… vãi lọ… Thôi thì cũng đã biết tên con bé, may mắn biết luôn biệt hiệu ở nhà của nó. Nghe cũng sởn gai ốc…

Xuống đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Xong đi học, thứ 2 đầu tuần nên cũng cố đi sớm tí, lên còn tranh thủ ôn lại bài tập tí. Sắp thi học kỳ rồi, vậy mà tôi chẳng có chữ nào vào đầu… nản toàn tập.

Cả buổi sáng cũng chả có gì. Trưa về thì sang nhà cô ăn cơm. Cơ mà có cô giáo, bạn cô đến ăn cùng, vì cô còn mệt nên hôm nay không đi dạy (Không biết là còn ốm hay bị tôi hành cho nên không đi dạy nổi… cái này thì tôi chịu…). Cô kia biết nên về nấu cơm cho cô rồi ăn luôn ở đây. Eo nản vãi… ngồi cạnh cô mà chả dám làm gì, chỉ tranh thủ lúc cô kia rửa bát nhảy vào hôn cô 1 cái rồi chạy về nhà.

Chiều lại đi học… mệt vãi, sắp ngu mẹ nó người rồi. Học mà chỉ mong đến tối cho thật nhanh để về “học” với cô thôi. Rồi thì tối cũng đến, cắp sách vở qua nhà cô học. Cơ mà buồn vãi, giờ chỉ học bên cô thứ 2, 4, 6 thôi, 3, 5, 7 phải học ôn cùng mấy đứa trong lớp. Vừa vào đến phòng cô thì đã nhanh phi lên giường nằm đắp chăn… ấm vãi. Cô leo lên nhéo tôi rồi lôi dậy học. Trùi ui… ngồi học mà tay tôi hết xoa bụng, bóp vú rồi lại hôn hít đủ thứ… sướng vãi. Cô cắn, nhéo mãi cũng chán, về sau cho tôi muốn làm gì thì làm. Đang định đè cô ra làm vài hiệp thì cô có điện thoại. Cô nhìn vào màn hình điện thoại thì cau mày lại rồi:

– T bỏ tay ra, cô ra nghe điện thoại tí. – Lúc đấy tay tôi đang xoa bụng cô…

– Ừ… nhanh nha hihi…

Cô ra ngoài nghe điện thoại, tôi ở trong này ngồi nghịch láp. Nhưng có vẻ đây không an tâm cho lắm vì cô nói chuyện hơi to tiếng với đầu dây bên kia:

Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhat-ky-cuoi-cap/

– Anh gọi cho tôi làm gì?

– …

– Tôi không liên quan gì với anh nữa… bla… la…

– …

– ANH BỊ ĐIÊN À. – Tự dưng cô quát to lên…

– …

– Đừng có điên, vậy nha tôi cúp máy đây…

Cô bước vào phòng, thấy cô bực nên tôi cũng không dám làm gì cô nữa mà ngồi im làm bài tập. Gặng hỏi có chuyện gì thì cô không nói. Đùa… ĐM căm thù cái cuộc gọi vãi, tự dưng làm ông mất hứng. Tầm 10h thì tôi về, trước khi về cô nói:

– Mai T đừng sang học nha, mai cô có việc rồi.

Tôi nhìn thấy mắt cô có vẻ buồn buồn.

– Vâng, mai em cũng phải đi học thêm, mà có chuyện gì vậy cô?

– Uh, chuyện riêng của cô thôi mà, thôi T về đi kẻo muộn.

– Em biết không được ạ. – Tôi nhìn cô da diết, hình như cô có tâm sự…

– Chưa đến lúc T ạ. – Cô tránh ánh mắt của tôi, có lẽ tôi hơi tò mò…

– Uh vậy thôi em về nha… pipi cô…

– Uh pi T…

Nhìn cô vào phòng đóng cửa xong tôi mới an tâm đi về. Về đến nhà suy nghĩ sự việc ngày hôm nay… có vẻ không đơn giản, nhưng dù sao cũng chả biết gì… thôi đi ngủ vậy. Nhắn tin chúc cô ngủ ngon rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ… kết thúc một ngày mệt mỏi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...