Những bà hàng xóm dâm đãng 2
Chương 12
– Cạch… tao biết ngay mày ở đây mà.
Ôi vãi lồn… thằng Quân. Dcm đéo hiểu sao nó lại biết tôi ở đây? Mà làm sao nó lại có chìa khóa để vào được trong này???
Tôi cũng có chút bàng hoàng bất ngờ nhưng chỉ sau nửa giây tôi lấy lại bình tĩnh và căng não ra để nảy số.
– He he… ở chỗ khác thì tao chịu. Nhưng về cái đất Quảng Ninh thì… chả có cái đéo gì mà tao không làm được cả. Đây là nhà tao mà… Ha ha ha…
Nhà tao??? Tôi nảy số rất nhanh. À có khi nào khách sạn này là của gia đình thằng này, hay chí ít là họ hàng nó làm chủ hoặc làm gì đó rất to rất có thế lực ở vùng này.
Bảo sao mà ngay từ khi xuống xe nó đã quen thuộc sành sỏi… lọc lõi như thế.
Rồi cái Hồng??? Cái Hồng??? Có liên quan gì đến câu chuyện này không?
Ngay lập tức tôi quay qua nhìn Hồng. Và đúng như tôi phán đoán. Hồng không hề sợ hãi, không hề biểu thị ra chút lo lắng gì. Tất nhiên vẫn diễn ra bên ngoài vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ.
Rồi… bố mày hiểu rồi… dcm chúng mày. Chắc chắn 2 đứa mày thông đồng để gài tao vào bẫy đây mà… dcm chúng mài… ô kê… để bố mày xem chúng mày làm gì được bố nào.
Tôi tự nhủ, tự trấn an mình, và liên tục quan sát, nghe ngóng, nảy số…
Tôi đứng giữa phòng, hiên ngang, chờ đợi xem con lợn Quân sẽ làm gì, nói gì…
– Hề hề… gớm… không có gì đâu. Mày đừng quá căng thẳng. Chả dấu gì mày, khách sạn này, à không, chuỗi khách sạn này là của nhà tao. Với cả lần trước mày đã giúp tao suýt có được Hạnh. Nên lần này tao đặc biệt sắp xếp Hồng chăm sóc riêng cho mày.
Thằng Quân bước lại gần vỗ vai tôi và nói.
Tôi vẫn chăm chú lắng nghe và nảy số liên tục trong đầu.
– Lần trước đi tam đảo tao thấy mày tổ chức rất tốt. Nhưng hôm nay, với món quà này… là thành ý tao dành tặng mày… mày cứ để tao tổ chức điều hành chuyến đi này. Chả dấu gì mày, tao muốn ghi chút điểm với Hạnh, dù gì thì bố mẹ tao và bố mẹ Hạnh cũng là chỗ thân tình, hứa hôn từ bé!
– Mày hiểu ý tao chứ?
Thằng Quân dứt lời… tôi cũng hạ bớt chế độ tự vệ nhưng vẫn không quên đề phòng con lợn này gài mình vào tròng. Dcm nó nghĩ được ra cái trò này chắc chắn nó cũng đéo phải dạng tầm thường…
Dcm nó thao túng được Hồng thay đổi bản chất mà chủ động gạ địt tôi được thì cũng đéo phải đơn giản đâu.
– Bộp… bộp… gớm… thôi giãn cái mặt ra… cả đêm nay còn dài mà. Giờ lên phòng cho mọi người đỡ nghi ngờ. Rồi còn xuống đi ăn. Dm nay tao đãi mày bét nhè hải sản tối tha hồ lấy sức… chiến đấu! Thôi… đi…
Thằng quân vừa vỗ vai vừa nói cười vừa đẩy tôi ra khỏi phòng, còn Hồng im lặng, lẽo đẽo bước theo.
Tôi cũng đi theo trong vô thức nhưng trong đầu thì nảy số liên tục hàng loạt câu hỏi, hàng loạt tình huống, trong đó có 1 điều tôi rất trăn trở… liệu nó có đặt máy quay, quay cảnh tôi với Hồng địt nhau xong sau đó làm điều kiện để thao túng tôi giống như cách làm với Hồng hay không?
Rồi nó có điều kiện gì để bắt tôi thực hiện không?
Và nếu giả sử đến lúc đó thì tôi sẽ xử lý như nào để lật kèo. Chứ cuộc đời tôi đàng hoàng như thế mà chả nhẽ lại để con lợn này thao túng à?
Á à… đúng rồi… dcm suy cho cùng thì con lợn này bày đủ mọi thủ đoạn là vì… cái Hạnh. Cái Hạnh chính là mấu của mọi vấn đề. Thêm nữa thằng này chắc là cũng có gia thế nên mình không nên gây thù hằn, đánh đấm nó mà phải biến nó thành công cụ cho mình sử dụng, chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến…
Nghĩ xong tôi nhẹ cả người… mỉm cười với thằng Quân. Dcm mày là vỏ quýt dày, thì bố mày sẽ là móng tay nhọn. Để bố diễn cho mày xem…
Tôi không khoác vai với nó nữa mà quay ra. Ôm chầm lấy thằng chó, xong hôn hít khắp mặt mũi, mồm miệng nó (oẹ)… mặt tôi diễn ra vẻ hớn hở tíu tít, nhí nhố…
– Cảm ơn Quân nhá! Hê hê… thật đúng là không gì quý bằng có được thằng bạn vàng… mày làm tao ngạc nhiên đấy! Tặng đúng món quà mà tao thích… thề tao ao ước từ bấy lâu nay rồi mà giờ mới được. Chụt… dm Quân tâm lý.
Tôi hôn thêm 1 phát vào má con lợn. Làm nó với con Hồng ngạc nhiên trước sự thay đổi 180 độ của tôi. (Dm chúng mày nghĩ 1 mình chúng mày biết diễn à? Bố mày không những đẻ ra diễn viên mà còn là đạo diễn biên kịch luôn nhá)
Tôi hồ hởi vừa đi vừa cười nói, khoác vai, ôm eo, sờ mông xoa bụng thằng Quân… khiến nó cũng có phần bối rối…
Nhưng thoáng trong nét cười nói đó là cái nhìn sắc như dao liếc cả 2 đứa, hồng… quân… chúng mày cứ chờ đấy!
… Bạn đang đọc truyện Những bà hàng xóm dâm đãng 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-ba-hang-xom-dam-dang-2/
Tôi lên phòng tắm rửa thay quần áo, rồi nhanh chóng đi xuống dưới sảnh để chuẩn bị đi ăn. Trong lòng vẫn canh cánh phương án đối phó với con Hồng, thằng Quân.
– A Lâm đây rồi! Gớm đi đâu nãy giờ, tắm gì mà lâu thế!
Mấy đứa con gái nhao nhao lên hỏi thăm khi nhìn thấy tôi.
Được cái Yến Nhi bắt sóng Hạnh nên 2 đứa cũng hợp nhau, kè kè đi cạnh nhau như 2 chị em nên tôi cũng yên tâm, còn Hồng… vẫn vậy vẫn ít nói, vẫn hiền hiền lành lành như trước.
Thằng Nam thì tíu tít với mấy con thuý ly vy nhí nha nhí nhố, chỉ còn mỗi mình tôi tự nhiên thấy mình lạc quẻ.
– Pip… pip…
– Xe đến rồi. Mọi người ơi… xuống đi ăn thôi. Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn hải sản bét tè lè nhè nhé! (Thằng Quân cất tiếng)
Xe đến đón là con taxi 7 chỗ 2 hàng dưới thì mỗi hàng 3 chỗ nhưng nhồi nhét 4 đứa ngồi. 1 mình tôi lên sau lạc quẻ ngồi 1 mình 1 ghế bên phụ.
Bên dưới mấy đứa nhồi nhét ngồi lên đùi nhau trêu ghẹo nói cười phớ lớ… để kệ cm tôi như thằng người thừa… tự nhiên thấy tự kỷ các ông ạ.
Ô kề… đã đéo có hứng thì tôi đéo hớn hở nữa mà đóng vai lạnh lùng boy. Cho chúng mày thích làm lồn gì thì làm.
Xe chạy 15 phút thì đỗ trước cửa 1 nhà hàng sang trọng, có lễ tân đón tận cửa, mà tôi ngồi ghế phụ. Tôi chợt nảy số. À thế thì mình sẽ đóng vai… ông chủ. Tội đéo gì phải âu với cả sầu.
Lễ tân thấy tôi chào. Hỏi đã có bàn đặt trước chưa?
– Em cho anh lấy bàn vip, a Quân đặt trước rồi đấy! (Tôi dúi vào tay bé lễ tân 1 xấp 50k)
– Vâng… vâng ạ… hi hi… mời anh đi theo em!
Thằng quân nó dẫn đến đây thì kiểu gì nó cũng đặt bàn rồi, nên cứ đọc tên nó kiểu gì chả được. Mà tụi nv cứ thấy thằng nào bo tiền, dáng vẻ đạo mạo thì kiểu gì nó cũng tưởng là sếp, là trùm, dm nó chăm sóc kỹ tận chân răng.
Thế là tôi được dẫn vào trước, còn tụi kia vào sau. Đây là 1 nhà hàng hải sản rất lớn, rất rộng được thiết kế theo phong cách cổ điển châu âu rất sang trọng. Các bàn vip là bàn dạng bàn tròn lớn quây lại thành từng khu vừa riêng tư nhưng cũng vừa dễ dàng quan sát không khí xung quanh. Chứ không phải phòng riêng biệt lập.
Tôi liếc mắt nhanh thấy góc xa xa kia có cây piano yamaha đen bóng, 1 sân khấu nhỏ, có đủ mic, đủ loa… he he… văn nghệ văn gừng lại có đất để tôi diễn rồi.
Tôi vẫn giữ nét mặt bình thản, đáng lẽ tôi phải bỏ tiền để lo cho mọi người ăn uống thì giờ đã có thằng quân lo rồi. Nên tôi nảy số… dùng số tiền đó… để mua lại cuộc chơi cho chính mình.
– Bạn nào phục vụ bàn anh?
– Dạ em… em ạ! 4 – 5 Đứa nv phục vụ đon đả chạy đến.
Tôi rút trong túi 1 cọc tiền 50k mới cóng còn nguyên niêm phong. Tôi rút đại 5 xấp không cần đếm phát cho mỗi đứa 1 xấp.
– Anh hôm nay tiếp khách ở đây. Có chút quà để các em uống nước. Cảm ơn các em đã chăm sóc và phục vụ anh.
– Ơ nhưng mà bọn em đã làm được gì đâu ạ.
– Cứ cầm lấy đi. Anh tiếp khách xong anh lì xì.
– Dạ dạ… em cảm ơn anh ạ!!!
Mấy đưa tíu tít cảm ơn, mặt mũi đứa nào đứa nấy hớn hở ra trông thấy, nhìn tôi như bác Hồ.
Các ông ạ. Thằng Quân nó đã xác định đưa đến đây thì chắc chắn nó sẽ quen quản lý, thậm chí là chủ nhà hàng. Nhưng quan ở xa, bản nha ở gần. Mấy đứa phục vụ mới là những đứa chăm sóc mình trực tiếp.
Cứ bo trước cho chúng nó. Tiền đi trước là tiền khôn… thì cái gì ngon nhất, nhanh nhất, chu đáo nhất nó sẽ chăm sóc đến tận răng… cần đéo gì phải quen biết ai. Các ông công nhận không?
Thằng Quân, thằng Nam và lũ con gái bắt đầu đi đến bàn đã được chuẩn bị.
Hồng nhanh chóng ngồi ngay sát bên phải tôi, yến nhi cũng vậy ngồi bên trái, kế đến là hạnh, cạnh hạnh là thằng quân rồi… thuý vy với nam…
Mọi người ổn định chỗ ngồi xong thì tôi búng tay 1 cái… ngay lập tức đứa thì bóc khăn, đứa rót vang trắng, đứa bê đồ ăn lên đặt đầy mặt bàn.
Thường thì đặt bàn ăn nhà hàng thì cũng đã chọn món, và rượu sẵn rồi. Nên chỉ việc dọn lên là xong. Nhưng nếu nv phục vụ không chuyên nghiệp, không chu đáo thì món ăn lên sẽ chậm, hoặc món trước món sau, nhầm lẫn… các kiểu. Nhưng với bàn tôi thì khác.
Nv không phải 4 – 5 đứa. Mà chúng nó gọi cả những đứa ở khu vực khác sang gần chục đứa luân phiên thay nhau chăm sóc chúng tôi và đặc biệt là tôi một cách tỉ mỉ nhất có thể.
Bỗng nhiên tôi như cảm thấy được làm ông hoàng, và mấy đứa con gái cũng cảm thấy dường như tôi mới là người điều khiển chương trình ở đây.
Thằng Quân đang mải lấy le với cái Hạnh, ngồi bên cạnh, kể chuyện luyên thuyên, kể lể… rồi bóc tôm, bóc ghẹ cho Hạnh…
Còn tôi thì đã có nv phục vụ chăm sóc tận răng, tiện chăm luôn yến nhi, và những đứa con gái còn lại.
Đồ ăn thằng quân đặt cũng toàn đồ chất lượng, tôm hùm cua bể, cá tuyết, cá hồi, ốc hương, sò huyết… các kiểu. Công nhận. Nhà hàng cao cấp nọ nấu cũng ngon thật. Chứ không chỉ đơn giản hấp với nướng như ở các nhà hàng bình dân. Tôi cũng lâu rồi không ăn hải sản nên hôm nay ăn rất ngon miệng. Hê hê.
Nhưng mà ăn theo kiểu này ngon thì có ngon nhưng không vui. Đứa nào đứa nấy chỉ cắm đầu ăn, chả nói cười vui vẻ như mọi ngày.
– Mọi người ăn hơi nhiều đấy nhá… nào nâng ly lên zô cái nào…
– Zê… mọi người ơi nâng ly…
– 2 – 3 – Zô, 2 – 3 – zô, 2 – 3 – uống! Uống làm sao… uống hết… zeeeee…
– Đứa nào uống không hết làm chó nhé!
– Gâu gâu… ha ha ha ha…
Đấy lại phải để tôi khơi mào… thì mới vui được.
Đồ ăn ngon, bạn thân, vui vẻ cười nói, rượu vang trắng êm ái nồng nàn rất hợp với hải sản nên ai cũng uống thoải mái…
Nhưng đó là mọi người thôi. Còn tôi vẫn phải giữ mình. Tôi uống rất ít. Chỉ nâng lên rồi đặt xuống, và có ra hiệu cho 1 bạn nv thay vì rót vang thì rót nước lọc pha trà đá tạo ra màu giống vang trắng nhờ nhờ.
Một lát sau nhà hàng khách khứa cũng đến khá đông. Rồi một band nhạc sống đến bắt đầu chơi những bản nhạc không lời cổ điển.
Một lát sau con lợn Quân lại đứng dậy lại gần sân khấu, cầm cái mic.
Bố mày biết ngay mà. Dm lại cái bài cũ soạn lại làm màu với con Hạnh.
– Để làm thay đổi không khí, mình xin phép mọi người được hát 1 bài, và lời bài hát cũng chính là những điều mà mình muốn nói tới 1 người đặc biệt đang có mặt ở đây. (Thằng Quân cất lời)
Ở bên dưới mấy đứa bàn tôi, và đá số mọi người đang có mặt lúc đó hí hửng vỗ tay ủng hộ rào rào…
– Band nhạc cho mình bài: “Tình thôi xót xa” nhé!
Rồi nhạc lên, nó bắt đầu hát:
– Từ khi quen em… anh đã biết bối rối… vì những lúc thoáng nghe em cười…
Mồm nó hát, mắt nó nhìn chằm chằm vào Hạnh, và tôi để ý, má Hạnh cũng có phần ửng hồng lên ngượng ngùng… dcm đấy là dấu hiệu mái đã chịu trống. Đéo được. Tôi phải làm gì đó. Dcm… đéo được… làm nào bây giờ nhỉ… à đúng rồi.
Tôi vẫy 1 đưa nv phục vụ mà khi nãy tôi bo nhiều nhất ra. Ghé vào tai nó…
– “Em ra cắt echo của cái thằng đang hát kia đi cho anh, bí mật nhé!”
Nói xong tôi rút 1 xấp 50k dúi vào tay nó.
– “Ôi sếp, việc này dễ, để em triển luôn”
Thế là đúng trong 1 nửa nốt nhạc, bỗng nhiên loa mic mất mẹ nó echo, thằng Quân cầm mic hát giọng nó vừa phô, vừa chênh lòi cmn ra.
Nó hát được nửa bài… thì tôi cũng xin phép đi lên cầm cái mic hát cùng nó như kiểu song ca… nhưng tôi lại cố tình hát chênh, phô hơn cả nó, thậm chí còn chế lời làm cho cả nhà hàng cười lăn cười bò.
Thằng Quân cũng phì cười ra đéo cả hát được. Chắc nó đang hiểu là tôi cố tình lên để tỏ ra hát dở hơn nó để làm nó nổi bật lên chữa cháy cho nó…
Đúng… nhưng đúng 1 nửa… vì tôi đâu có ngu. Tôi giả vờ tí thôi để dĩ hòa vi quý với nó… nhưng cứ chờ đấy…
Kết thúc bài hát, cả nhà hàng lăn quay ra cười, vì giọng hát vừa ngang vừa the thé vừa éc éc mà tôi cố tình chế ra…
– Thôi thi tiếng hát át tiếng chê, mong quý vị và các anh chị thông cảm. (Thằng quân nói)
– Em hát thì không ra gì căn bản em chỉ biết đánh đàn. Nên xin phép được sửa sai bằng 1 bản piano độc tấu ạ. Hy vọng rằng âm nhạc sẽ kết nối và mang lại đến đây 1 bầu không khí thân tình, ấm áp và ý nghĩa ạ! (Tôi cầm míc và dõng dạc cất lời)
Ở dưới mọi người vỗ tay cổ vũ tôi rào rào. Thằng quân trở về chỗ nó ngồi cạnh cái Hạnh.
Còn tôi ngay ngắn ngồi bên chiếc piano…
Bắt đầu dạo liên khúc…
“Kiss the rain và river flows in you”
Của nghệ sĩ Yiruma…
Tôi bảo rồi. Từ thời các cụ đã có câu văn võ song toàn, cầm kỳ thi họa. Nên sau khi chị Nhung đi Mỹ tôi cắm đầu vào học đủ mọi thứ đàn ca sáo nhị thơ ca hò vè… kính thưa các loại trong đó có cả piano.
Các ông cứ hình dung cái thời 2003 – 2005…
Một thằng học sinh lớp 10 trường công lập ngoại thành mà biết chơi Piano thì nó khác gì chuyện lạ bốn phương. Kể cả bây giờ năm 2023 tôi dám cá luôn với các ông đang đọc truyện này chưa chắc đã biết sờ đến cái đàn piano là gì chứ đừng nói là oánh được 1 bản nhạc hoàn chỉnh.
Bình thường khi mọi người độc tấu thì toàn phang những bản nhạc cổ điển vừa khó đánh vừa khó nghe. Nhưng tôi chọn 2 bản nhạc ra mắt năm 2001 của 1 nhạc sĩ người hàn quốc rất bắt tai, rất dễ nghe, rất trữ tình… (các ông thử search tên 2 bài ấy mà xem nghe bao nghiện luôn)
Mà nói thật. Tôi cũng chỉ học vẹt chỉ oánh tủ được đúng 2 bài ấy còn bài khác thì chịu… he he he.
Những thanh âm của cây đàn piano dìu dặt êm ái nhưng cũng rất sang xịn mịn ngân lên làm không gian cả nhà hàng trở nên ấm cúng 1 cách lạ kỳ. Thậm chí đến mấy ông nhạc công trong band nhạc sống cũng phải gật gù tâm đắc. Cũng phải thôi. Piano mà học bài bản thì chỉ toàn học nhạc cổ điển mozart, beethoven… còn mới mẻ lắm thì cũng kiểu như mấy ông oánh organ nhạc sống chát bụp chát xình… ở mấy đám cưới quê.
Bản nhạc kết thúc. Cả không gian như lắng lại 3 giây rồi ngay lập tức tất cả oà lên = những tràng pháo tay rào rào, huýt sáo, đâu đó còn có cả những ánh mắt ngưỡng mộ thậm chí là của chính mấy đứa nv pv khi nãy phục vụ tôi.
Vào ăn ở những nhà hàng cao cấp đa số đều là nhóm tầng lớp dân có học thức, có địa vị, có trình độ. Nên việc họ được thưởng thức 1 bản nhạc hay sẽ khiến họ cảm kích hơn nhiều so với những trò tiêu khiển tầm thường.
Tôi đứng cúi chào mng rồi mỉm cười và đi về chỗ trong những tiếng trầm trồ, ánh mắt thán phục, huýt sáo và like = tay Của các anh chị thậm chí là các cô chú lớn tuổi khách ăn tối ở đó.
Hoan hô… Lâm giỏi thế. Không ngờ lâm biết chơi cả piano… hi hi…
Mấy đứa con gái nhao nhao lên vỗ tay khen ngợi tôi. Tôi lia mắt thật nhanh tất cả 8 đứa chỉ có duy nhất thằng Quân là đang khều ốc, bóc cua. Còn lại đứa nào cũng nhìn tôi = ánh mắt long lanh ngưỡng mộ. Tất nhiên trong đó có cả Hạnh, cả Hồng và cả Yến Nhi.
Và tôi chỉ quan tâm đến mỗi Yến Nhi với khẽ liếc nhìn Hạnh. Còn Hồng mặc nhiên tôi không đoái hoài đếm xỉa.
Hồng cũng gắp thức ăn, cũng chăm sóc tôi trên bàn tiệc rất chu đáo… nhưng đáp lại = sự hờ hững và lạnh nhạt của tôi.
Thằng Quân bị tôi phá giá thêm 1 lần nữa nên cũng hậm hực lộ rõ ra gương mặt. Bao nhiêu công lấy le với Hạnh đổ sông đổ bể cmn hết, Hạnh thi thoảng lại liếc nhìn tôi, tủm tỉm cười.
Ờ nhưng mà chúng mày cười thì kệ cm chúng mài… bố chăm sóc Yến Nhi. Hê hê.
Tôi tỏ ra chu đáo, ân cần chăm sóc Yến Nhi như với người yêu. Nhưng thi thoảng lại xoa đầu Nhi như 1 người anh chăm sóc cô em gái ruột bé nhỏ của mình vậy.
Các ông biết tại sao không?
Vì tôi biết đa số mấy con bé f5 con đéo nào cũng thích tôi. Nên tôi cố tình chăm sóc Nhi thật kỹ để chúng nó thấy khi được tôi yêu quý tôi sẽ chiều chuộng, nâng niu, chăm sóc thú vị như nào… mà tôi lại cố tình xoa đầu Nhi để tất cả thấy rõ rằng sự quan tâm chăm sóc của tôi dành cho Nhi là trong sáng giống như của người anh trai dành cho cô em gái… để chúng nó chỉ có thể thèm chứ không thể ghen được.
Mà hơn nữa tôi cũng muốn để Nhi với tôi không bị lạc quẻ, không bị tủi thân… 1 mũi tên trúng 3 – 4 cái đích đấy chứ không phải đơn giản bình thường đâu.
Được cái đồ ăn cũng ngon, lại được nv phục vụ chu đáo nhiệt tình nên cua ghẹ tôm mực nó bóc cho chỉ việc ăn, những món đồ tôi gọi thêm đều được phục vụ nhanh nhất, ngon nhất, nóng hổi nhất… xung quanh tôi lúc nào cũng có 3 – 4 đứa phục vụ như 1 ông hoàng. Mặc dù tôi chỉ là thằng nhóc học lớp 10…
Đấy. Cách chơi của tôi nó khác ở chỗ đấy. Cần gì phải hoành tráng, văng tục chửi bậy, dọa nạt, lớn tiếng với ai, rồi cậy quen biết quản lý, quen biết ông này ông nọ phông bạt để bắt mấy đứa phục vụ vâng dạ chăm sóc.
Dcm cứ chơi đẹp, bo tip sòng phẳng đàng hoàng, tiền tươi thóc thật, và cư xử tử tế thì kể cả ông có là thằng nhóc lớp 10 người ta cũng vẫn quý, vẫn nể, vẫn chăm sóc phục vụ chu đáo tin cậy như 77 hàng đào luôn.
– No quá… đồ ăn ở đây ngon thật đấy. Mà nhân viên ở đây cũng phục vụ chu đáo thật… đúng nhà hàng cao cấp nó cũng khác…
Mấy đứa con gái nhao nhao bình luận, khen ngợi.
– Cơ mà chương trình tiếp theo như nào vậy Lâm?
– À xin giới thiệu chút. Hạ Long là quê nội của Quân. Nên Quân chắc chắn sẽ sành sỏi và biết rõ mọi thứ ở đây hơn. Quân ơi… set up chương trình cho mng chơi nhé!
Quân đang bận chém gió phông bạt với Hạnh. Được tôi giới thiệu và gửi gắm nên mừng ra mặt, bắt đầu nói:
– Đúng như Lâm nói. Đây là quê tớ, khách sạn chúng ta đang ở là của gia đình tớ, nhà hàng này cũng là của chú ruột tớ… nên hôm nay coi như mọi người về quê chơi với tớ… tớ sẽ tài trợ toàn bộ…
– Woahhhhh… thật á???
– Eo ơi… Quân giàu thật đấy!
– Quân thật ga lăng…
Tất cả mọi người ai cũng hú hét và dành ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thằng Quân trong đó có cả tôi. Trừ duy nhất 1 người… đó là Yến Nhi.
Căn bản Nhi bé nhất hội nhưng nhà cũng thuộc dạng điều kiện, mà Nhi vốn dĩ cũng là lớp trưởng lớp tôi nên đầu cũng có sỏi có sạn chứ không phải đứa ngây thơ vô nghĩ vô lo.
– Nhưng em nghĩ là đây là chuyến đi tập thể, a Quân có lòng thì mọi người có thể nhận, nhưng chỉ nên nhận 1 phần nào đó thôi. Chứ ai lại để a Quân bao hết… em thấy cứ sao sao ấy! Vì anh cũng còn đang đi học đã làm được ra tiền đâu. Đây là tiền của bố mẹ, của gia đình chứ có phải của anh ý đâu.
Vãi lồn… lời lẽ đanh thép trong bộ dạng và vẻ mặt ngây thơ của Nhi như 1 gáo nước lạnh… tát thẳng vào mặt Quân…
Mấy đứa con gái thấy cũng có lý nên gật gù đồng tình.
Thằng Quân mặt tối sầm con mẹ nó xuống mồm câm như thóc đéo nói thêm được câu nào. Thấy thế tôi đỡ lời ngay chữa cháy!
Tôi nhìn Yến Nhi nhíu mày lại ra hiệu ngoan trật tự. Rồi tôi nói:
– Nhi còn bé biết gì mà nói, A Quân nói vậy là đúng, bởi lẽ Quân cũng là thành viên trong nhóm mình, anh ấy quý, mọi người nên coi như đưa về nhà về quê chơi. Đấy là tỏ lòng hiếu khách, tính hào sảng của vùng đất cảng. Tôi hỏi mọi người ví dụ ngày mai 1 trong số các bạn ở đây bảo mời mọi người về nhà chơi xong lại bảo tính tiền hóa đơn điện nước, gửi xe cơm canh rau muống… à? Đúng không nào?
Tôi dừng lời và quan sát phản ứng của mọi người.
– Ậm ừ làm cái gì. Tôi nói đúng rồi còn gì nữa… a Quân có lòng thì chúng ta hoan hỷ đón nhận, ấy là lẽ thường tình, còn sau đó, mỗi người sẽ có cách cảm ơn lại có thể bằng cách mời a quân đến nhà, hoặc tặng 1 món quà nào đó… như vậy mới là phải phép, vừa lịch sự, vừa tinh tế… đúng không Nhi… ngoan… bóc nốt cho Nhi con tôm nhé!
Đấy… tôi nói phải củ cải cũng nghe… dĩ hòa vi quý các ông ạ! Chả gì thì thằng tình địch nó tốn kém chứ tôi có phải mất đồng nào đâu. Nên thôi thì mồm miệng đỡ chân tay.
Thằng Quân cũng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt ra vẻ ồ zê… thôi thì tình địch… nhưng cùng là anh em chung chiến tuyến. Bảo vệ nâng đỡ nhau… tội gì!
Thằng Quân lại tiếp lời.
– Mình đang ở bãi cháy. Bây giờ có thể đi dạo bờ biển, hoặc đi chợ đêm mà nếu muốn đi xa có thể sang đảo tuần châu chơi. Mọi người có thể đi cùng tớ hoặc đi dạo riêng tùy thích.
– Tuần châu có gì vui không?
– Nói thực tuần châu nó chỉ để ở thôi, chứ làm sao đông vui nhộn nhịp bằng đất liền được, với cả nhà tớ cũng có Du thuyền đang kinh doanh cho thuê. Sáng mai mình sẽ lên du thuyền đi chơi cả ngày để thăm vịnh… rồi bơi thuyền kayak, rồi bơi, tắm, lặn… các kiểu (quân nói)
Chà… chà… nhà thằng này cũng cứng phết các ông ạ. Dm đúng công tử con nhà bố của giàu, Gia đình có khách sạn, nhà hàng đã khủng khiếp rồi, lại còn có cả du thuyền cho thuê… chẹp chẹp… đéo nhờ bọn F5 thì cái loại con công nhân như mình biết đéo bao giờ được bén mảng đến tầng lớp như này… tôi trộm nghĩ.
Bữa tối xong xuôi… cả lũ đi bộ xuống phố vào chợ đêm dạo chơi. Hạnh với Yến Nhi hợp cạ nên quấn lấy nhau như 2 chị em. Thằng Quân bám riết lấy Hạnh, còn mấy đứa kia lại bám riết lấy thằng Quân.
Còn 1 mình tôi lững thững chắp tay sau đít bước theo sau…
– Lâm… (là giọng của Hồng)
– Lâm giận tớ à?
– Khồng… (tôi đáp)
– Không giận mà thế à?
Tôi vẫn im lặng không nói. Hồng lững thững bước sau tôi.
– Đừng giận tớ mà… tớ xin lỗi…
Tôi vẫn im…
– Tại tớ thích Lâm nên tớ mới thế chứ!
– Thích??? Nực cười… (tôi đáp lại cụt lủn)
– Thật mà… tớ thích cậu từ khi cậu mới vào trường cơ… nhưng tớ… tớ… ngại.
Tự nhiên Hồng nhắc đến đoạn này tôi mới nhớ. Đúng là từ khi tôi mới vào trường, nhếch nhác, đến khi bị chửi, bị bắt nạt, bị đánh, bị coi thường… thì chỉ có duy nhất 1 người không hùa theo, lúc nào cũng hiền hiền, thi thoảng nhìn tôi trìu mến… nhưng lại rất ít nói, rất kiệm lời.
– Thế sao cô lại câu kết với thằng quân đưa tôi vào tròng??? Hả hả. Rồi các cô còn quay phim định khống chế, tống tiền tôi?
– Sao Lâm biết có quay phim??
Tôi quay lại nhìn xoáy vào mắt Hồng và đáp…
– Vì tôi là Lâm… là Hoàng Tùng Lâm chứ có phải loại đầu đất đâu??? (Thực ra tôi đoán mò xong buột miệng nói ra chứ có biết đéo đâu he he)
– Nhưng tất cả không như Lâm nghĩ đâu…
– Sờ sờ ra đấy còn không như tôi nghĩ… chỉ tiếc là…
– Lâm tiếc gì…
Tôi ngừng lại hồi lâu rồi đáp:
– Tiếc là tôi cũng… thích cô thật lòng. Nên tôi mới dễ dàng bị cô dụ như vậy. Tại sao tôi không lên ngồi cùng cái Hạnh, sao không ngồi ghế phụ cạnh bác tài, ngồi cạnh cái thuý cái ly cái vy mà chủ động ngồi cạnh cô???
– Nếu tôi không thích cô thì tự nhiên tôi lại dang tay ra cho gối đầu, để cô ngủ à?
– Nếu tôi không thích cô thì cô lại dễ dàng có được tôi như thế à???
– Hồng ơi… cô sai rồi… cô sai thật rồi… kèo này… cô được với thằng Quân… nhưng với tôi… cô sẽ mất nhiều hơn có đấy!
Hoạt ngôn nó cũng có cái lợi của nó là đấy các ông ạ. Sự thật có phải thế đéo đâu. Nhưng cứ bon mồm cãi lý, chuyển bại thành thắng chuyển từ mình sai sang cho người khác tự cảm thấy sai… he he…
– Hồng nghe thấy tôi nói thế bỗng im bặt… không nói thêm được điều gì…
Do đi chậm, lại còn nói chuyện nên tôi với Hồng bị tụt lại khá xa.
Bỗng Hồng nắm chặt cổ tay của tôi, kéo tôi quay lại.
Hồng đang khóc thút thít vừa nức nở vừa nói.
– Tớ sai rồi… hức hức… Lâm nghe tớ nói… tớ sẽ thú thật hết với Lâm… hức hức…
– Được… vậy cô nói đi… tôi nghe.
– Hức hức… nhưng Lâm hứa sẽ không giận tớ nhé!
– Được… tôi sẽ không giận cô…
Tôi ngồi xuống cái ghế đá ven đường, và ra hiệu cho Hồng cùng ngồi xuống. Hồng vẫn nức nở… nói lí nhí chỉ đủ cho tôi nghe thấy!
– Tớ thích Lâm từ lâu rồi… nhưng tớ chỉ tâm sự cho mỗi Hạnh biết. Nhưng không biết làm sao mà a Quân cũng biết. Cách đây mấy hôm a quân gặp tớ bảo có cách khiến Lâm yêu tớ. Và chỉ cần 1 điều kiện duy nhất là phải tuyệt đối nghe lời anh ấy!
– Rồi nó bảo sao?
– Thì đấy… anh ấy dặn là tớ phải mạnh dạn lên, phải chủ động hơn, phải gạt bỏ cái tự ti, xấu hổ nhút nhát đi… phải giống như diễn viên nhật bản ấy. Vì như thế thì Lâm mới không cưỡng lại được. Rồi anh ấy đưa cho tớ 1 đĩa DVD bảo tớ xem thật kỹ và phải thực hành cho bằng được… thì nhất định hôm đi du lịch. Anh ấy sẽ bố trí cho tớ được ở riêng với Lâm… khách sạn là nhà của anh ấy mà.
– Ôi cái đệt… đàn bà sao lắm đứa nó ngu thế không biết… mày thích thì cứ phọt cmm là thích đi. Lại còn ngại… xong để người khác xúi bậy… rồi nó bảo ăn cứt cũng ăn à… dm ngu hết phần thiên hạ… (tôi trộm nghĩ)
– Anh ấy cũng nói. Là không chỉ riêng tớ thích Lâm, mà cả Hạnh cũng thích. Nhưng nếu mà tớ có được Lâm thì Hạnh sẽ dễ dàng hơn thuộc về anh ấy!
– Xong rồi cô cũng nghe lời nó, về xem sex, mặc váy không mặc quần lót, rồi lấy phòng lừa tôi vào thế như vậy chăng?
– Hức hức… dạ… vâng…
– Trời ơi là trời… cốp… (tôi cốc cho hồng 1 phát vào trán rồi nói)
– Sao cô ngốc thế hả trời… thế nó bảo cô ăn cứt cô cũng ăn à? Cô thích tôi. Chỉ cần cô nói 1 tiếng, mà không chỉ cần cô nháy mắt 1 cái là tôi hiểu ý liền… tự nhiên cô trở thành con rối cho thằng khác điều khiển làm cái gì cả đồ ngốc kiaaaaa?
– Rồi cô lại còn quay video. Rồi mai nó post lên mạng thì cô là con gái, cô mới là người bị thiệt… cô hiểu không??? Trời ơi là trời…
Tự nhiên Hồng nín khóc, và như bừng tỉnh ra điều gì. Hồng quay sang nhìn tôi.
– Thấy mình dại chưa??? Nào bây giờ không phải khóc lóc gì nữa, cô muốn tôi chứ gì. Tôi nói luôn, cô muốn lúc nào cũng được, muốn ôm ấp hôn hít… kể cả làm tình bất cứ lúc nào cô muốn. Chỉ cần nhắn tin vào đt, hoặc thậm chí nháy mắt cái tôi cũng sẽ biết ý mà chiều cô. Chỉ duy nhất 1 điều là bây giờ cả 2 còn đang đi học. Nên không thể bảo yêu đương nhăng nhít được. Thầy cô, và bố mẹ biết chắc chắn sẽ không vui. Và còn 1 điều nữa nếu có quan hệ thì nhớ phải dùng bao hoặc thuốc an toàn… chứ giờ mà ễnh ra đấy thì chết dở đấy nghe không???
Thấy tôi nói xong, nét mặt Hồng giãn ra thoải mái.
– Lâm nói thật chứ?
– Trước nay cô có thấy tôi bốc phét bao giờ không?
Hồng chủ động nắm lấy tay tôi, đôi mắt Hồng đen láy, mở to nhìn tôi trìu mến.
– Chỉ cần em được ở cạnh anh là em mãn nguyện lắm rồi…
Ái kinh… giờ lại gọi tôi = anh cơ đấy! He he (tôi nghĩ thầm)
– Rồi… thế còn cái video giờ nó ở đâu?
– Dạ… trong đt của a Quân ạ. Trước đó a Quân đã để sẵn đt ở trong phòng rồi. Khi anh đi tắm thì a quân quay lại phòng ấy cầm đi rồi.
– Bây giờ phải tìm cách lấy lại cái đt đó. Hy vọng nó vẫn còn trong máy, chưa up linh tinh đi đâu được. Tại cô đấy. Tự nhiên tự lành…
– Hị em biết lỗi rồi mà…
– Lỗi lãi gì… phạt…
– Em biết lỗi rồi mà anh đừng phạt em mà…
Tôi nhìn quanh không ai để ý, nhanh như cắt 2 tay tôi ôm 2 bên má của Hồng rồi hôn chụt cái thật nhanh vào môi.
– Đấy… phạt… giờ nghĩ cách huỷ được cái video đi thì sẽ phạt… nặng hơn…
– Hí hí… anh nhớ nha… mình đi thôi anh.
Từ 1 con người trầm tính nội tâm… ít nói, giờ đây Hồng như biến thành 1 con người khác, hồn nhiên vô tư, nhí nhảnh, vui vẻ như 1 bản sao của bé Yến Nhi vậy.
Hồng nắm tay tôi chạy băng băng trên đường phố xuyên qua dòng người tấp nập để bắt kịp đoàn…