Những đêm mặn nồng

Chương 19



Phần 19

Mở cửa bước xuống phòng khách, thằng T đứng đợi sẵn ở đó…

– Mày và chị tao như thế nào?

– Có lẽ tao không có diễm phúc làm anh rể mày đâu. Yên tâm tao vẫn là anh em của mày. Mà nói thật tao thích làm bạn mày hơn… – tôi khoác tay lên vai nó…

– Mày nhớ đấy…

– Tao về đây… Hôm nào đi học anh em gặp nhau…

– Ờ…

– Mà tao nói cái này, ghé tai vào đây…

– Gì?

– Mông chị mày ngon lắm.

– Thằng chó…

– Thôi tao về… bye…

Nằm mấy hôm ở nhà, đang tính gọi cho thằng T thì nó gọi…

– Tao đây…

– Đi uống gì đi mày?

– Ờ… Chị mày đi làm chưa?

– Sao không tự gọi cho bà ấy… Chị tao sáng nay bay qua Anh rồi…

– Đi đâu? Chị mày học xong rồi mà?

– Nghe bà ấy nói đi giải quyết chuyện gì đấy… mà tao cũng không hỏi kỹ…

– Ừ… Chỗ cũ, 6h…

– Ok…

Thời gian thấm thoát trôi qua… Và rồi một ngày định mệnh…

Bạn đang đọc truyện Những đêm mặn nồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-dem-man-nong/

Một chiều cuối thu, Hà Nội vàng lên trong mắt bởi những tán cây đã ngả màu thương nhớ, cơn gió lạnh còn lại chút mùi hương hoa sữa, con phố vàng những lá sấu rụng rơi… Đưa máy ảnh lên bắt lấy những khoảnh khắc kỳ diệu…

Hà Nội bỗng đẹp khác thường trong mắt kẻ phàm phu, không có những cô nàng bốc lửa, không có tiếng nhạc ầm ĩ, không có ánh đèn màu chói lóa, không rượu mạnh cay nồng… Chỉ là những con người đơn giản hiền hậu, những tiếng rao hàng của bà bán rong, những khuôn mặt bừng sáng, những cốc trà đậm chất riêng… Hơn ba năm sống nơi đây, ấy vậy mà tôi lại chẳng thể nhận ra nổi khi trong đầu toàn là những thứ phù phiếm xa hoa, những dục vọng thấp hèn… Nuối tiếc ư? Có lẽ là một chút! Hối hận? Tất nhiên là không… Vì thói đời là thế!

Tiếng chuông nhà thờ vang lên theo những bước chân đã mòn mỏi, nhắm mắt để lòng có được chút thảnh thơi, thở dài để xua đi những mệt nhọc chất chứa…

Bạn đang đọc truyện Những đêm mặn nồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-dem-man-nong/

Nhiều khi tự nhủ với lòng mình rằng sẽ từ bỏ nó, nhưng rồi lại đâu vào đấy. Sẽ không mân mê đầu nó, sẽ không ngậm vào miệng, nhưng rồi lại vẫn ngậm. Sẽ không mút cái đầu nhỏ xíu ấy, nhưng rồi vẫn mút và khạc nhổ ra những thứ đặc sệt tanh ngòm… Định mệnh lại là cái thói đời!

Tôi biết trong đầu các người đang nghĩ gì khi đọc đoạn trên… Nhưng đừng hiểu nhầm vì thứ tôi nói đến là thuốc lá chứ không phải… À mà thôi…

Đưa máy lên hướng về những khóm hoa đầy màu sắc, một khuôn mặt mờ ảo dần hiện lên rõ nét trong ống kính… Một mái tóc dài chấm ngang lưng, một nụ cười ấm áp, một đôi mắt long lanh… Một khoảnh khắc khiến trái tim chợt lỗi nhịp… Nàng mỉm cười lòng tôi cũng mỉm cười, nàng quay đi lòng tôi lại ngẩn ngơ… Theo phản xạ ngón tay nháy liên tục để bắt lấy những khoảnh khắc mà thế gian này gọi là thần tiên…

Buông máy xuống, tôi chẳng dám mở mắt vì sợ rằng những khoảnh khắc trong tâm trí sẽ bị những thứ ô uế ngoài kia bôi bẩn… Nhưng rồi lại sợ sẽ chẳng được nhìn thấy nàng nữa, thôi thì… Chầm chậm hé mở hàng mi, một tà áo tím khẽ đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhàng, một thân hình kiều diễm ẩn sau chiếc áo dài thướt tha… Tôi ngẩn ngơ, ngây dại đi trong phút giây ấy.

Nàng thì vẫn thế, chắc chẳng biết có một gã si tình đang chìm đắm trong ánh mắt của nàng, có một gã điên đang khao khát chiếm lấy nàng… Tôi tưởng tượng về nàng như thể nàng đã là của tôi… Bỉ ổi…

Mải ngẩn ngơ mà tôi chẳng biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn mình như một kẻ biến thái, nhưng vậy thì đã sao? Chẳng sao cả! Ai quan tâm chứ… Vì với tôi giờ đây nàng là tất cả, mọi thứ xung quanh đều vô nghĩa…

Từ từ đứng dậy tiến về phía nàng, đôi chân bay bổng dường như chẳng thể bước nổi…

– Này cháu trả tiền bác đã…

Tôi giật mình quay lại nhìn bác bán hàng ngẩn ngơ như bò đeo khẩu trang…

– À dạ cháu quên… Của cháu hết bao nhiêu?

– Của cháu cả bao thuốc 20 nghìn…

– Cháu gửi… – tôi đưa cho bác 20k rồi cúi người lùi lại…

– Bao thuốc của cháu này…

– Thôi bác giữ lại đi cháu không hút…

Tôi lúc đó chẳng hiểu sao cứ luống cuống như thằng nhà quê mới lên phố, chẳng giống với tôi mọi ngày… Quay mặt đi nhưng vô tình lại bắt gặp nụ cười của nàng, con tim lại lần nữa lỗi nhịp… Nàng cười với tôi sao? Hay là cười đểu tôi? Thế nào cũng được, chỉ cần người làm cho nàng cười là tôi thì chấp nhận hết…

Tôi đứng thẳng lưng, hướng mắt về phía nàng cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể, nàng vội vàng quay mặt đi thả mình hòa vào những bông hoa tím… Tôi ngẩn ngơ tiếc nuối bước theo sau, tà áo dài tung bay theo cơn gió, thân hình nàng lại càng thêm vẻ yêu kiều.

Tôi nhìn nàng đắm đuối vậy, thế mà nàng lại quá vô tình chẳng quay lại nhìn tôi lấy một lần. “Gã si tình bước theo bóng hồng để mong được ngửi thấy chút hương thơm ngọt ngào”…

Hít thật sâu, lấy thêm chút can đảm, bước nhanh về phía nàng, đi song song với nàng…

– Chào cô, cho tôi nhờ chút chuyện được không? – Chờ đợi và chờ đợi… Nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng…

– Này cô ơi? – Im lặng…

– Chị gì ơi cho tôi nhờ chút chuyện được không?

– Hửm… Cậu gọi tôi?

– Vâng!

– Cậu vừa hỏi chuyện gì? – Nàng quay sang nhìn tôi với tâm thế của một kẻ bề trên…

– À chị làm mẫu cho tôi được không? Rong ruổi cả ngày rồi mà tôi chưa có tấm nào ra hồn cả…

– Lý do?

– Không có lý do nào cả. Chỉ là muốn chụp thôi…

– Vậy thôi ấy hả? Không có lý do nào thật?

– Ừ thì tại chị đẹp… – tôi nhìn nàng cười tươi…

– Sến sẩm. Nếu làm mẫu tôi có được gì không?

– Tùy chị.

– Đấy là cậu nói nhé.

– Vâng…

Tôi sung sướng mà chẳng dám nhảy cẫng lên vì sợ mất thần thái cao sang, tay nắm chặt thiếu điều muốn vỡ nát cái máy Canon.

Nàng ngồi xuống bên những khóm hồng nhung tuyệt sắc, hoa kia có đẹp, có tươi mấy cũng chẳng thể sánh bằng nụ cười của nàng… Mọi thứ xung quanh quỳ rạp dưới gót hồng kiêu sa… Mái tóc dài vương theo làn eo nhỏ, tà áo tím chải đều trên thảm cỏ xanh tươi, lá rơi rụng trên thềm ngực son sắc, mắt mơ màng trôi vào nắng chiều thu…

Mọi khoảnh khắc tôi chụp lấy vào chiếc máy ảnh, vào trong chính trái tim của mình. Tôi như một gã nhiếp ảnh nửa vời, may mắn bước lạc vào vùng tiên cảnh với mọi góc nhìn đều là những khung hình tuyệt diệu. Bao nhiêu buổi đi học chụp ảnh cũng được dịp phát huy tác dụng…

Tôi chẳng cần nói điều gì, nàng tự tạo dáng còn tôi chị việc ghi lại tất cả…

Hai người, hai tâm hồn đồng điệu cứ mải miết đi theo tiếng gọi “nghệ thuật” quên hết thời gian và không gian… Khi mặt trời từ phương Tây đã tắt, những ánh đèn lung linh sắc màu ngập tràn con phố nhỏ… Nàng nhìn tôi, tôi nhìn nàng, một chút bâng khuâng, một chút ngẩn ngơ, một chút tiếc nuối…

Tôi buông máy xuống tiến về phía nàng đưa tay ra trước mặt nàng… Nàng nhẹ nhàng nắm lấy… mềm mại, mịn màng…

Tôi kéo nàng đứng dậy, một chút ngượng ngùng nơi đáy mắt, nàng quay đi né tránh ánh mắt của tôi. Tôi với tay nắm lấy tay nàng… một lần nữa…

– Chị ơi… Tôi…

– Cậu sao thế? Đi ra ghế đá ngồi trước rồi nói…

Tôi bước đi theo nàng, vô tình hay cố ý mà nàng vẫn để tôi nắm tay mình… cảm giác thật khó tả… Phủi đi mấy chiếc lá trên ghế để nàng ngồi xuống, tôi ngồi xuống cạnh nàng… Hồi hộp…

– Chị mệt không? – Tôi đưa khăn tay cho nàng.

– Một chút… Cảm ơn cậu…

– Chị khách sáo… Chị muốn xem lại không? Nói thật là tôi mới đi học chụp được mấy buổi, hôm nay là lần đầu tiên cầm máy lâu thế này… Chụp xấu chị đừng chê…

– Hả? Vậy mà hành xác tôi mấy tiếng đồng hồ…

Tôi gãi đầu chẳng nói thêm được gì…

– Đây chị xem đi… Không vừa ý cái nào thì xóa cũng được… – tôi đưa máy cho nàng…

Nàng lướt qua từng tấm, thi thoảng lại khẽ cười, thi thoảng lại làm mặt xị ra, rồi lại cười thật tươi bờ vai khẽ rung rinh… Tôi chẳng nhìn gì ảnh mà chỉ nhìn lên khuôn mặt nàng với những biểu cảm hết sức đáng yêu.

Mái tóc trên vai nàng xõa xuống, che đi góc nghiêng kỳ diệu, tôi liều mình, nhẹ nhàng vuốt lên để nó trở về vị trí ban đầu… Bất ngờ nàng quay lại nhìn tôi, mái tóc nghiêng hẳn về một bên làm lộ rõ chiếc cổ cao trắng ngần, tôi giật mình vội vàng rụt tay lại. Nàng khẽ cười rồi tiếp tục chú tâm vào những bức ảnh…

Nhích người một chút để gần nàng hơn, mùi nước hoa trên cơ thể nàng bay vào mũi khiến tôi ngây ngất, giọt mồ hôi bám trên má nàng cũng trở nên thật lung linh…

– Cậu chụp cũng khá đấy… Này cậu, cậu nhìn đi đâu đấy?

– À… không? Chị vừa nói gì ấy nhỉ?

– Thôi tôi phải về đã, chồng con đợi ở nhà… Còn ảnh cậu xóa đi cũng được, không thì cứ giữ lấy… – Nàng vội vàng đứng dậy bước đi trong sự ngỡ ngàng nơi tôi… Mới vài phút trước nàng còn cười vui, ấy vậy mà…

– Chị gì ơi khoan đã…

– Cậu còn chuyện gì?

– Chị tên gì cho tôi biết được không?

– Cậu cần biết làm gì?

– Tôi chỉ muốn cảm ơn chị vì buổi chiều hôm nay thôi…

– Vậy xong rồi đấy?

– Có thể cho tôi một cuộc hẹn, tôi mời chị đi ăn hay đi uống cafe để cảm ơn chị được không…

– Cảm ơn cậu nhưng tôi không cần… Để khi khác…

– Khi khác là khi nào?

– Chưa biết được…

– Cho tôi một cái hẹn cụ thể… Chủ nhật tuần sau, 3h… 195 – xxx – xxx? Tôi đợi chị…

Nàng ngồi trên chiếc xe CUB phóng đi trước mắt tôi không thèm ngoảnh lại…

– Chị gì ơi, nhớ đến, tôi đợi đến khi gặp chị thì thôi…

– H… Đ. H. Tên tôi… – nàng để lại ba chữ trong đầu tôi rồi hòa mình vào làn xe đông đúc.

Tôi cố nhìn theo cho đến khi chẳng còn nhận ra nàng nữa… Quay ngược về hướng cũ, bước chân thêm nặng nề, lại thấy thèm thuốc, mò xuống túi trống không, ngớ người ra vì khi nãy sĩ diện mà cho luôn bao thuốc mới hút được một điếu… Lắc đầu tự chê bai bản thân, tiền đã không có lại còn…

Về đến nhà, cắm dây cáp copy hết ảnh vào laptop, vừa ngồi ngắm nàng vừa chỉnh xửa thành quả của ngày hôm ấy… Không biết nàng chê tấm nào, nhưng với riêng tôi mọi tấm đều là tuyệt tác, chẳng nỡ xóa đi cái nào… Lấy một USB mới copy hết ảnh vào, để hôm gặp sẽ đưa cho nàng…

Mọi thứ xong xuôi chỉ việc chờ đến ngày hẹn…

Kỳ lạ thay với nàng tôi lại chẳng nổi một chút dụng vọng nào, cái máu dê trong người biến đi đâu hết. Tôi như một gã mọt sách đúng nghĩa chưa được nếm mùi đời, chỉ biết si tình, ngắm nhìn rồi lại tương tư, mơ mộng hão huyền…

Những suy nghĩ miên man, những hình ảnh của nàng đưa tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...