Những đêm mặn nồng
Chương 38
Tôi vội vàng thay quần áo để chuẩn bị chạy qua trường làm bài thi tốt nghiệp, cô đang nằm trên giường bệnh lo lắng nhìn tôi. Bên cạnh cô là Thủy, nàng đến để chăm cô vì tôi chẳng biết ai có thể giúp tôi làm việc này, bố mẹ nàng thì ra ngoài có việc gấp…
– Em nghỉ ngơi, anh thi xong rồi về nhanh thôi…
– Anh cố lên… Chắc anh chẳng ôn được gì nhỉ?
– Em yên tâm, trong đầu anh cả một kho khiến thức rồi… Em biết điều đó mà…
– Anh đi cẩn thận… ANH…
– Anh đây…
– EM YÊU ANH. SẼ MÃI YÊU ANH… – Lúc đó tôi chẳng nhận ra cô đang có suy nghĩ gì đó…
– Anh cũng yêu em… Hôn anh một cái lấy động lực đi… – Tôi cúi xuống hôn nhẹ môi cô… Cô giữ lấy đầu tôi và thêm nhiều nụ hôn ướt át nữa…
– Anh đi đây… Chị Thủy xin nhờ cả vào chị.
Kết thúc buổi thi cũng đã gần chiều, tôi chưa vội về với cô mà ghé qua siêu thị mua ít đồ dùng cho cô, mua ít món cô thích…
Cầm theo túi đồ chạy nhanh lên phòng bệnh cô đang nằm, cánh cửa mở ra:
– Vợ ơi anh thi xong rồi… Vợ… – Một căn phòng trống chơn không một bóng người… Cô không có ở đó, Thủy cũng không…
Vội vứt đống đồ trên tay lên bàn, chạy nhanh ra ngoài đi hỏi bác sĩ… Vừa chạy đến nơi Thủy cũng đang đứng ở đó vẻ mặt bồn chồn lo lắng không khác gì tôi…
– Chị ơi tôi đâu rồi? Vợ tôi đâu rồi? – Tôi mất bình tĩnh đến mức đấm vỡ luôn cả tấm kính chỗ quầy làm thủ tục xuất nhập viện…
– Xin anh bình tĩnh…
– Chị bảo tôi bình tĩnh thế nào? Vợ tôi đâu?
– Chị ấy chuyển viện rồi!
– Đấy là vợ tôi, ai dám chuyển?
– Bố mẹ chị ấy đã chuyển đi trưa nay…
– Xin lỗi chị tôi lỗ mãng… Chị cho tôi biết vợ tôi chuyển đi viện nào không?
– Rất tiếc, tôi không biết.
– Chị nói láo, chị làm thủ tục mà chị nói không biết à?
– Xin lỗi gia đình bệnh nhân không cho tiết lộ. Anh thông cảm cho chúng tôi…
– Tôi mất vợ mà các người nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Mẹ kiếp… Trả vợ cho tôi… Các người là lũ khốn nạn…
Tôi choáng váng đầu óc, mắt mờ đi nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo, tôi quay sang bên cạnh với ánh mắt giận dữ nhìn vào người con gái tội nghiệp. Mọi sự tức giận tôi sắp sửa vô tình trút lên nàng.
– Chị trông vợ tôi mà chị để vợ tôi đi như vậy hả, chị nói đi… – tôi túm cổ áo sơ mi trắng của Thủy nhấc lên đẩy tựa lưng nàng vào tường…
– N bình tĩnh nghe Thủy nói đã…
– Chị. Có phải chính chị bày ra trò này đúng không? Chị cố tình cho họ mang vợ tôi đi đúng không? Mẹ kiếp, chị muốn vợ tôi ra đi chị sẽ có tôi đúng không? Chị muốn có tôi đến thế sao? Vậy sao ngày ấy chị bỏ tôi mà đi không nói lời nào? – Càng lúc tôi càng xiết cổ áo nàng mạnh hơn, tì ép người nàng vào tường mạnh hơn…
– Không… Thủy không làm vậy. Xin N… Thủy… – Tôi choáng váng đầu óc, buông tay khỏi cổ nàng rồi gục xuống nền gạch lạnh lẽo. Mọi án mắt đều nhìn về tôi như một gã tâm thần chiết tiệt…
– Các người sẽ phải trả giá vì cướp mất vợ tôi… Các người… là lũ khốn nạn… – tôi loạng choạng đứng dậy và bước đi như một gã điên nát rượu…
Thủy chạy theo sau lưng tôi, liên tục gọi tôi nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nổi nữa…
– N tay N chảy nhiều máu quá. N… – đó là những gì tôi nghe được trước khi hoàn toàn bất tỉnh…
“- Em chạy đi đâu? Haha… Em không thoát khỏi tay anh được đâu…
– Đố anh bắt được em đấy?
– Anh bắt được em thưởng anh gì nào?
– Em sẽ cho em cả đời em!
– Em hứa đi…
– Em hứa. Aaaaaaaaaaaa.
– Bắt được em rồi… Giờ về sau em thuộc về anh rồi nhé!
– Anh chơi ăn gian…
Tôi nhìn sâu vào mắt cô, cả một biển tình dạt dào trong đó. Tôi vuốt tóc cô, cả một dòng sông mềm mại ôm lấy tay tôi. Tôi hôn lên môi cô, cả một sự sống tràn đầy… Ngọt ngào man dại…
– Biển hoàng hôn đẹp quá anh nhỉ? Em ước khi về già mình chết sẽ nằm trong vòng tay anh giữa bãi biển hoàng hôn như này…
– Em ngốc quá, cái ước không ước mà đi ước được chết… Mà em định chết trước để anh cô đơn một mình sao? Có chết sẽ chết cùng nhau…
– Em hơn anh 9 tuổi tất nhiên là em sẽ chết trước anh rồi…
– Vậy anh sẽ uống thuốc độc. Em nghĩ thiếu em anh sẽ sống nổi sao?”
Những ký ức hiện về trong giấc mơ, mọi thứ như mới hôm qua thôi ấy vậy mà giờ đây…
Tôi tỉnh dậy và thấy cánh tay mình nặng trĩu, cố mở mắt ra nhìn xuống… Tôi hoảng hốt ôm lấy bóng dáng người con gái bên cạnh mình…
– Em… Đừng bỏ anh đi nữa… Anh xin lỗi…
– N… là Thủy đây…
– Thủy? Tôi xin lỗi… Sao tôi nằm đây? Vợ tôi đâu, cô ấy đâu? Vợ tôi… Á… – Kim ống truyền nước đang cắm trên tay tôi tuột ra… Cánh tay nhức buốt, tôi nhìn xuống là cả đống bông băng quấn quanh bàn tay…
– Tôi bị sao vậy? Tay tôi?
– N đấm kính vị mảnh thủy tinh cứa phải… Với cả N mới cho đi nhiều máu quá nên cơ thể suy nhược.
– Áo chị? – Cổ áo Thủy dính đầy máu có lẽ là máu của tôi nhưng đã khô… Tôi lờ mờ nhớ lại cảnh mình đã nắm cổ áo nàng đẩy vào tường…
– Xin lỗi chị, khi đó tôi mất bình tĩnh. Đi khỏi đây thôi… Tôi phải đi tìm vợ tôi…
– N đi đâu… N đang không khỏe mà… Nghe Thủy về nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi đi tìm cũng chưa muộn mà… N mà có bị gì thì người đau khổ thêm cũng là… là vợ N thôi…
Tôi khựng lại, có lẽ nàng nói đúng, giờ tôi đang mất bình tĩnh, nên nghỉ ngơi sẽ tốt hơn…
… Bạn đang đọc truyện Những đêm mặn nồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-dem-man-nong/
Gọi cho thằng T nhờ giúp đỡ đó là thứ tôi có thể nghĩ ra lúc này khi đã sang nhà cô tìm nhưng không gặp ại cả, cửa bám đầy bụi có lẽ đã không có ai ở từ ngày cô biến mất…
– T mày giúp tao tìm hết bệnh viện trong Hà Nội này với…
– Ừ mày… Mà mày khỏe hẳn chưa?
– Tao khỏi mấy hôm nay rồi…
– À cô có họ hàng gì ở quê không?
– Theo tao biết là không vì vợ tao người Hà Nội gốc. Hơn nữa tao cũng không hỏi họ hàng cô bao giờ…
– Vậy thì khó đây… Thôi được rồi ba thằng bọn tao sẽ cố hết sức… Yên tâm nếu cô ở một trong tất cả những bệnh viện ở Hà Nội này thì chắc chắn tao tìm ra được…
– Ừ nhờ anh em…
Đang nằm vật vã trên ghế sofa vì chuyến đi dài từ bệnh viện này đến bệnh viện khác cả ngày thì Thủy trong bếp bước ra mang theo tô cháo nóng hổi…
– Sao Chị vào được đây?
– T cho Thủy chìa khóa nhờ Thủy sang đây chăm sóc N.
– Cảm ơn chị. – Tôi đỡ lấy tô cháo trên tay nàng, mùi nước hoa quen thuộc bay vào mũi… Phải rồi nàng và cô dùng chung một loại nước hoa… Loại nước hoa mà tôi đã từng mua tặng cô và cũng đã từng mua cho Thủy… Đến giờ nàng vẫn còn dùng nó sao?
– Chị vẫn dùng loại đó hả?
– Kể từ hôm ấy lúc nào Thủy cũng dùng, cả chiếc váy này nữa…
– Thôi nhắc chuyện cũ làm gì…
– Thật sự anh không còn chút tình cảm nào với em sao?
– Không quan trọng nữa…
Nàng ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại, nàng đau nhưng chắc gì đã đau bằng nỗi đau tôi đang phải chịu đựng…
Đêm hè oi ả, trong căn phòng mới mấy ngày trước thôi còn ngập tràn tiếng nói cười, giờ chỉ còn lại một nỗi buồn u uất, chỉ còn nghe thấy tiếng của máy điều hòa vo vo chạy đều.
Tôi nằm mà chẳng thể ngủ nổi vì mùi hương của cô vẫn hiện hữu trong căn phòng, mọi thứ đều liên quan đến cô, đều có dấu tay của cô, chiếc gối còn thơm mùi tóc cô, chiếc chăn còn hơi ấm của cô. Giọt nước mắt lăn dài hai bên thái dương thấm vào từng làn da mỏng, đôi tay run run ôm lấy hơi ấm còn xót lại vào lòng mình. Đau đớn này chỉ một người có thể hiểu nhưng người ấy chẳng còn bên tôi để chia sẻ nỗi đau ấy nữa. Giờ này chắc cô cũng như tôi vậy thôi, tôi biết cô ra đi là vì muốn tôi sẽ có một tương lai tốt hơn, muốn tôi có một gia đình trọng vẹn hơn, muốn tôi có những đứa con để bế bồng chăm sóc.
Đã hứa dù có chuyện gì xảy ra sẽ không rời xa nhau vậy mà, còn yêu mà phải chia ly, còn yêu mà lại làm nhau đau. Có phải cô tàn nhẫn với tôi quá không? Có lẽ là không! Vì tôi yêu cô nên dù cô có tàn nhẫn đến đâu tôi cũng chấp nhận được. Nhưng bắt tôi phải rời xa cô mãi mãi thì đó là giết chết tôi rồi chẳng có sự tàn nhẫn nào hơn thế.
“- Cộc cộc” – tiếng gõ cửa vang lên kéo tôi về với thực tại phũ phàng… Bước từng bước nặng nề ra mở cửa…
– Chào anh. Anh là anh N…
– Vâng là tôi…
– Anh có bưu phẩm… Mời anh ký vào đây hộ tôi… Dạ cảm ơn anh…
Tôi cầm lá thư trên bàn tay run run vì nét chữ ngoài phong thư ấy là của cô… Vội vàng xé rồi lấy thư bên trong ra đọc:
“Anh yêu.
Khi thư này đến tay anh có lẽ em đã ở một nơi rất xa đất nước này rồi. Em xin lỗi. Tất cả là tại em, tại em mà con đã mất… Ngàn lời xin lỗi anh, đừng tha thứ cho em.
Gặp được anh và yêu anh đối với em chẳng cần gì nữa. Gặp anh em mới biết tình yêu là như thế nào, gặp được anh em mới biết mình vẫn còn có thể yêu điên dại như thế.
Anh cho em tất cả nhưng em lại chẳng cho anh được cái gì, đến việc cho anh được làm cha em cũng đánh mất…
Quên em đi anh nhé, sẽ rất khó em biết vậy, nhưng em tin người đàn ông em yêu đủ mạnh mẽ để quên em.
Còn em, em sẽ yêu anh cho đến khi hơi thở cuối cùng tàn. Đó là sự trừng phạt với em vì em đã làm anh đau khổ, sự trừng phạt mà em chẳng bao giờ trối bỏ.
Yêu anh…”
Mắt tôi nhòa đi khi đọc hai chữ cuối cùng của những dòng thư ngắn ngủi… Chẳng phải là lần đầu tôi khóc vì chia tay một người mình yêu, nhưng nỗi đau này gấp trăm ngàn lần những nỗi đau kia cộng lại.
Cô đi đâu? Câu hỏi ấy văng vẳng trong đầu tôi cả nghìn vạn lần. Cô bảo tôi quên cô khi mà cô nói vẫn yêu tôi đến khi chết, làm sao tôi làm được điều đó… Chẳng phép màu nào có thể… Trừ khi…
– AAAAAAAAAAAA… – Tôi khóc như một đứa trẻ đói khát, tôi khóc vì chẳng kìm nổi lòng mình, tôi khóc vì nỗi đau đã quá giới hạn, tôi khóc vì yêu cô, khóc vì tương lai có lẽ sẽ tăm tối…
– T à mày không phải tìm nữa đâu.
– Mày biết rồi hả?
– Ừ…
– Bọn tao biết hôm qua cô cùng gia đình ra nước ngoài định cư rồi.
– Mày biết vợ tao đi nước nào không?
– Tao không! Có vẻ như gia đình cô đã chuẩn bị trước nên bọn tao chẳng hỏi được gì thêm ở sân bay…
– Cảm ơn anh em…
– Mày không sao chứ N… N mày nghe tao nói không… Mẹ kiếp…
Tôi bất tỉnh gục xuống bàn ở phòng khách, đầu đập mạnh xuống mặt bàn làm tấm kính vỡ toang, máu chảy đầy trên mặt những mảnh kính to chưa bị rơi xuống… Mắt cố gắng mở ra nhìn những dòng chữ cô viết dính đầy máu đỏ…
– Vĩnh biệt em… – Tôi cố gượng cười khi những giọt nước mắt rơi xuống hòa tan vào vũng máu đỏ thẫm. Nhắm mắt lại để cảm nhận cái chết sẽ đến từ từ… Hóa ra cái chết chẳng đau đớn hơn nỗi đau tâm hồn mà tôi đang phải chịu đựng. Có lẽ cái chết sẽ giải thoát tất cả chăng?