Những đêm mặn nồng
Chương 40
Tiếng mưa đêm buồn bã, tiếng lòng tôi ai oán hòa tan cùng niềm đau vô tận. Đau là đau. Ừ thì biết vậy! Có những thứ tưởng chừng như có thể quên nhưng hóa ra lại khó hơn ta tưởng, mà có khi cũng sẽ chẳng bao giờ có thể quên.
Cuộc sống biến cuộc đời ta thành màu hồng, nhưng cũng dễ dàng đổ một thùng nước cống đen ngòm lên nó để chà đạp cuộc đời ta xuống vũng bùn hôi tanh bẩn thỉu… Mưa rơi nữa rơi mãi cũng chẳng làm tan đi vết nhơ tình ái.
Nước mắt cũng giống như mưa, chảy ngược vào tim và làm con tim vốn chẳng lành lặn lại càng thêm xót xa.
Khóc cho một người ra đi, khóc cho cuộc tình dang dở và khóc cho kẻ ở lại cô đơn. Người ở lại đau đớn, nhưng người ra đi đâu có khác gì. Vậy thì hà cớ chi phải như thế? Sao em không hiểu cho tôi?
Không! Không phải vậy, tôi không hiểu cho em mới đúng.
Em muốn tôi sẽ sống tốt hơn, sẽ yêu một người nào đó tốt hơn em… Nhưng em đâu biết ngày em đi em đã vô tình mang theo trái tim tôi đi mất. Vậy đấy! Giờ thử hỏi tôi sẽ có thể yêu ai nữa? Có chăng là phép màu, mà phép màu đâu tồn tại trên trần gian.
Cái giá phải trả cho một tình yêu ai cũng biết nó chẳng hề rẻ một chút nào. Nhưng lấy đi tôi tất cả như thế có quá tàn nhẫn với tôi lắm không?
Ừ thì biết hy sinh nào cũng có giá trị của nó, tôi yêu tôi chấp nhận. Xin chấp nhận…
Khép đôi mi lại cho nỗi buồn đừng tan.
Khép cửa tim lại cho nỗi đau còn mãi.
Tôi sống trong sự cô đơn bất diệt.
Ôm quá khứ để tìm lấy cơn say tình.
Khép mi lại để hình em không biến mất.
Mím chặt môi nhận nụ hôn nào hư ảo.
Xiết vòng tay ôm hơi ấm đã từng.
Nước mắt rơi trôi xuôi về tương lai.
GIỜ NÀY EM Ở NƠI ĐÂU?
Căn phòng nhỏ một cơ thể yếu ớt, trái tim băng giá giữa mùa hè oi ả.
Em là nàng thơ trong một bài thơ tình ái, và khi kết thúc câu cuối cùng em cũng vội vàng biến mất như lời thơ ấy đã hết. Giọng ngâm thơ bỗng trở nên buồn bã khi giọng ngâm ai oán thấm đẫm màu ly biệt.
GIỜ NÀY EM Ở NƠI ĐÂU?
… Bạn đang đọc truyện Những đêm mặn nồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-dem-man-nong/
Giọng hát buồn chầm chậm đưa theo từng bước nhảy, nàng vũ công thả hồn trong đam mê. Men rượu cay dần ngấm vào tâm trí, gã du đãng chẳng có hồn mà thả.
– N điện thoại mày kêu kìa! – Thằng T nhìn tôi đầy lo lắng.
– Kệ mẹ nó đi.
– Mất công kéo mày ra đây mà mày không cười lấy nổi một cái sao?
– Cười cái con mẹ.
– Thôi mày nghe điện thoại đi…
Tôi rút điện thoại ra khỏi túi quần, một số lạ hoắc.
– Alo.
– Anh N phải không?
– Đúng tôi là N.
– Anh mau đến bệnh viện XXX Hải Dương. Vợ anh sắp đẻ!
– Xin lỗi chị nhầm số rồi…
– Nhưng Sản phụ Trang có lưu trong điện thoại số của anh là “Chồng”. Chúng tôi thấy vậy nên gọi vào số này.
Tôi giật mình vì cái tên quen thuộc vang lên. Trang? Điện thoại theo quán tính rơi xuống khi tay tôi không còn đủ sức để nắm chặt nữa… Mất vài giây tôi mới định thần lại được, vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên…
– Chị nói rõ hơn được không?
– Sản phụ Trang – Vũ xxx Trang đang cần mổ gấp nếu anh là chồng cô ấy hay người nhà cô ấy xin anh đến nhanh lên.
– Vâng tôi biết rồi…
Thả tay xuống quay sang thằng T hỏi:
– T mày biết Trang quê ở đâu không?
– Trang nào?
– Thì Trang người yêu cũ thằng K lớp mình đấy!
– À con bé đó ở Hải Dương! Nhưng mày hỏi làm gì?
– Không phải việc của mày. Tao mượn xe đi có việc…
– Mày đi đâu? Đợi tao.
Chiếc xe chạy ra khỏi khu nội thành hướng về phía cầu Thanh Trì, rẽ vào đường 5 rồi lao một mạch về Hải Dương…
Mọi nỗi buồn mấy chục phút trước thôi còn đang ngự trị trong tôi ấy vậy mà giờ chỉ còn trong tôi sự lo lắng, lo lắng cho một người con gái mà tôi đã chôn sâu bóng hình nàng trong tim mình từ 9 tháng trước…
Bàn tay cầm vô lăng trơn tuột vì mồ hôi tiết ra, sự lo lắng và hơi men làm đầu óc tôi chẳng còn minh mẫn nữa… Chân ga càng lúc càng thấp xuống, vòng tua đã lên tới giới hạn… Và “Két. T. Tt. T. T.” Chiếc xe xoay tròn trên mặt đường cao tốc rồi dừng lại…
– Thằng ngu mày định giết tao à? – Thằng T hét toáng lên như sắp bị thiến…
– Tao xin lỗi…
– Thôi mày để tao cầm lái… Giờ đi đâu?
– Bện viện XXX Hải Dương…
– Đi qua mẹ rồi… Chết tiệt. Mẹ Kiếp!
– Ê câu chửi đấy là của tao nhe mày…
– Thì nhiễm của mày đấy…
Vội xuống xe rồi chạy một mạch vào trong bện viện, cái nơi lạ hoắc chẳng biết đi đâu tìm nữa… Quay lại chỗ sảnh hỏi mấy chị y tá…
– Chị ơi sản phụ Trang nằm ở phòng nào vậy? Vũ XX Trang…
– Anh là N?
– Vâng đúng rồi. Tôi là chồng cô ấy.
– Vậy anh ký luôn vào đây cô ấy cần mổ lấy thai nhi ra gấp lắm rồi.
– Vâng…
Tôi đi qua đi lại ngoài phòng mổ, thi thoảng lại ngó vào trong qua ô kính, nhưng ngó cũng chẳng thấy gì. Cái cảm giác lạ lắm, vừa lo nhưng cũng thấy sướng… Dù chưa chắc 100% người tên Trang trong đó liệu có phải là nàng không, nhưng cứ nghĩ đến việc bế em bé trên tay có thể là con mình lòng tôi lại dâng lên một niềm vui khó tả.
Nhưng đời là thế chẳng cho ai trọn vẹn cái gì, nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ khi nỗi đau mất con chỉ mới gần 1 tháng trước thôi lại ùa về. Bước chân nặng trĩu ưu tư buồn phiền, một kẻ tham lam đa tình đang khóc cho chính cái số phận trớ trêu của mình…
Ông trời lấy đi của tôi một đứa con và một người vợ, nhưng bây giờ lại đem đến cho tôi những thứ tương tự… Nghe thì công bằng lắm đấy, nhưng mà ở phương trời nào đó có một người đang chịu sự đau đớn giày vò. Là cô, với cô thì làm gì có sự công bằng nào dành cho cô. Tấm thân yếu ớt ấy biết nương tựa vào ai? Nỗi đau ấy biết cùng ai san sẻ, giấc ngủ ấy biết vòng tay ai ôm ấp? Khi mà người cô yêu là tôi đã chẳng còn bên cô nữa.
– N mày đi lại ít thôi, chóng mặt quá. Mà tao không hiểu mày liên quan gì đến Trang mà mày sốt sắng lên thế?
– Mày ngồi yên đó đi rồi trước sau gì mày cũng biết thôi…
Nửa tiếng nữa đi qua và trong căn phòng cách ly ấy một tiếng khóc chào đời của một thiên thần bé nhỏ cất lên…
– Oe oe oe oe oe oeo e… oe oe oe…
Mấy phút sau cánh cửa phòng mổ mở ra, một vị bác sĩ mặt căng thẳng bước ra… Tôi hồi hộp chờ đợi… Nhưng vị bác sĩ kia lạnh lùng bước qua chẳng có nổi một tin tức gì…
Cửa phòng mở lần nữa, một nữ bác sĩ bước ra…
– Ca mổ rất thành công? Mẹ và bé đều ổn, bé trai, 3, 8 kg.
– Dạ cảm ơn bác sĩ… Cho tôi nhìn vợ tôi một lát được không?
– Được. Mời anh đi theo tôi. Nhưng không được quá lâu đâu, sản phụ cần nghỉ ngơi…
Cánh cửa mở ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp căn phòng… Một cơ thể nằm yếu ớt trên giường bệnh, tiến lại thật gần, gần hơn nữa…
Tim tôi thắt lại vì khuôn mặt ấy quen quá… Trang đúng là nàng rồi. Thật là nàng sao?
Khuôn mặt ấy xanh xao tiều tụy quá, có lẽ nàng đã chịu đựng cơn đau ấy quá lâu. Và biết đâu nàng cũng chịu sự giày vò của nỗi nhớ nhung?
Tiến từng bước chậm về phía nàng nhìn rõ hơn, khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp thuần khiết như khi tôi mới gặp nàng. Làn da ấy đã phủ lên một màu nắng gió, bàn tay mềm mại thuở nào đã chai sần thô cứng hơn… Có lẽ nàng đã phải vất vả lắm, vì ai? Vì đứa con mà nàng mang trong bụng mình, đứa con của tôi mà tôi không hề biết nó tồn tại cho đến ngày hôm nay…
Nắm chặt tay nàng để truyền hơi ấm và niềm tin, hy vọng nàng sẽ cảm nhận được điều đó…
Ngậm ngùi bước ra khỏi phòng, cố quay lại nhìn nàng lần nữa. Cô y tá tiếp tục dẫn tôi đến phòng kính…
Một thiên thần bé nhỏ đang ngoe nguẩy đôi tay và đôi chân mình như để cho người khác thấy sự tồn tại của mình, cặp mắt nhỏ khám phá thế giới xung quanh. Phải đó là con tôi.
Mừng con đến với cuộc đời, thiên thần bé nhỏ của cha.
– Thằng bé giống mày y đúc kìa N. Nhất là cái tai với cái mũi. Đúng cha nào con nấy, mới sinh ra đã có tướng sát gái rồi… Thiếu cái nhìn thấy chim nó nữa thôi là tao chắc chắn 100% là nó sát gái giống mày.
– Mày không nói tử tế được à?
– Mà tao vẫn chưa hiểu sao người yêu cũ thằng K lại sinh con cho mày? Á À… Tao biết rồi… Mày cũng khốn nạn lắm, người yêu bạn cùng lớp mà mày cũng xơi ngon lành được.
– Đâu chỉ là người yêu, Trang và K từng đăng ký kết hôn rồi. Nhưng họ không ở cùng nhau.
– Khó tin thật… Tao đoán không nhầm thì Trang bỏ học là vì có bầu với mày và ly dị thằng K, rồi Trang về quê.
– Tao cũng nghĩ vậy. Mà này, tao nhờ mày đi mua đồ sơ sinh cho tao được không? Anh em tốt… Mày có nhận nó làm con đỡ đầu không thì nhận luôn này?
– Biết thế tao không cùng mày về đây! Được rồi tao nhận.
– Vì trách nhiệm của một người bố, mày đi mua đi, càng nhiều càng tốt, tiện mua gì ăn tao đói quá…
… Bạn đang đọc truyện Những đêm mặn nồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nhung-dem-man-nong/
Bế đứa con trai đầu lòng trên tay, mẹ nó còn đang ngủ vì tác dụng của thuốc mê và mất sức…
Thằng bé bỗng khóc oe oe làm nàng tỉnh dậy, có lẽ là nó thèm bú sữa mẹ, thèm hơi ấm của mẹ…
– UI ui ui… Ngoan nào con trai… Bố thương… bố thương… Con đói rồi hả? Ui thương thế…
– Anh! Là anh? – Nàng gọi khiến tôi giật mình quay lại… Giọng nói yếu ớt.
– Là anh đây. Trang…
– Sao anh lại ở đây? Em…
– Thôi đừng nói nữa, em đang mệt…
Thằng bé lại khóc to hơn khi nghe thấy giọng của nàng…
– Ôi thương… Con đói rồi hả… Mẹ đây rồi… Em cho con bú đi, con đói rồi này…
Tôi đưa bé cho nàng, nàng cẩn thận đỡ lấy rồi vén áo mình lên để lộ rõ bầu ngực sữa căng tròn và núm ti hồng hào… Thằng bé nhanh chóng ngậm lấy và nín khóc khi những dòng sữa mẹ thiêng liêng đi nuôi cơ thể nó… Cảnh tượng hạnh phúc này mới hôm qua thôi tôi đã chẳng dám nghĩ tới, vậy mà giờ tôi đã làm cha…
Hóa ra phép màu là có thật…
Nàng chăm chú nhìn con bú, còn tôi chăm chú nhìn nàng. Đưa tay vén tóc nàng về sau, nàng khẽ rụt lại vô tình làm vết mổ đau…
– Á…
– Em đừng cử động mạnh, ảnh hưởng vết mổ. Em… Từ nay về sau đừng rời xa anh nữa được không? Hãy để anh được lo cho em và con… Em nhé… – Xoa đôi má bầu bĩnh…
– Em sợ sẽ làm lỡ tương lai của anh.
– Vì vậy mà ngày trước em bỏ đi cùng với con anh trong bụng? Ngốc quá, em và con chính là tương lai của anh. Mất em và con khác gì anh mất cả tương lai…
– Em xin lỗi…
– Được rồi, anh đang vui đừng buồn nữa ảnh hưởng đến tâm trạng của con thì sao?
– Anh này, con đã biết gì đâu mà ảnh hưởng?
– Con thông minh giống anh nên nó hiểu hết đấy. Đúng không con trai của bố? Em nhìn đi giống anh y như đúc mà không thông minh sao được…
– Lẻo mép, em sợ con giống anh nhất ở điểm này đấy.
– Cái đấy người ta gọi theo dân gian là khéo mồm khéo miệng, còn nói theo khoa học là Kỹ năng giao tiếp… Mà em này. Mẹ đâu rồi?
– Mẹ không khỏe đang ở nhà…
– Thôi chết ai chăm sóc cho mẹ?
– Có bác gái rồi anh ạ… Ai đưa em vào đây? Mẹ biết chưa?
– Em thấy đau bụng nên tự bắt xe vào đây. Bệnh viện báo về rồi…
– Để anh qua thăm mẹ.
Dừng xe ở một con hẻm nhỏ, xung quanh là cánh đồng mênh mông, những đứa trẻ đang vui đùa với trái bóng nhựa nhỏ. Bóng lăn về phía tôi, tôi bắt lấy thì một cháu nhỏ lon ton chạy đến xin bóng…
– Chào chú ạ, chú cho cháu xin lại quả bóng…
– Đây bóng cháu đây. À cháu bé cho chú hỏi, nhà cô Trang con Bà X ở đâu nhỉ?
– Dạ. Nhà cô Trang ở cuối ngõ đó chú.
– Cảm ơn cháu nhé… Các cháu chơi tiếp đi…
– Dạ…
– Ngoan lắm…
Tôi đi bộ theo ngõ đến cuối đường, một căn nhà nhỏ 2 gian với mái ngói cũ kĩ nằm gọn trong một vườn rau đang héo úa vì trời nắng nóng… Tôi mở cổng bước vào, những con gà chạy khắp sân vườn, một con mèo nhỏ chui tọt vào trong bếp khi nhìn thấy một người lạ đi vào…
Mẹ vợ tôi nằm trên chiếc giường dải chiếu cói và một chiếc quạt điện nhỏ đang chạy vo vo thổi gió mát ít ỏi lên làn da già nua nhăn nheo…
Tôi tiến đến bên mẹ, quỳ gối xuống nền gạch đỏ và cất tiếng gọi bà:
– Mẹ…
Bà quay lại trong sự ngạc nhiên khi có một người lạ vào nhà và gọi bà một tiếng “mẹ” thiêng liêng.
– Cháu là ai?
– Con là N. Là bố của đứa bé mà Trang mới sinh ra. Con xin lỗi mẹ! – Tôi gục đầu xuống nền gạch để nhận lỗi với mẹ.
– Là cháu sao? Cháu là N hả? Đứng lên cháu…
– Dạ thưa mẹ… Để con đỡ mẹ dậy…
– Cảm ơn cháu… Cháu uống nước gì?
– Dạ thôi mẹ, mẹ đang không khỏe để con tự lấy mẹ ạ!
Tôi quỳ xuống lần nữa trước mặt bà.
– Mẹ, mẹ có thể gọi con là con được không? Hãy để con được làm đúng bổn phận của mình… với mẹ, với Trang và con trai của con…
– Được rồi con đứng lên đi. Trang nó kể với mẹ chuyện về con rồi, mẹ trách nó vô ơn với người đã cưu mang nó, nhưng cũng vui vì nó tìm được người nó yêu. Mẹ cũng không trách gì con đâu…
– Con cảm ơn mẹ…
Mẹ vợ tôi bế trên tay đứa cháu ngoại của bà, niềm vui trên khuôn mặt hai người phụ nữ hiền hậu ấy hiện rõ rạng ngời. Tiếng cười nói vui vẻ ngập tràn căn phòng nhỏ đơn sơ. Toàn bộ đồ đạc đã dọn hết vào balo, ngoài vườn chẳng còn con gà nào kiếm ăn nữa, giờ chúng đang mổ từng hạt thóc bên nhà bác gái vợ.
Nàng và mẹ luyến tiếc nhìn căn nhà gắn bó hơn nửa cuộc đời, nước mắt lại rơi trong cuộc chia ly vì tương lai, vì hạnh phúc…
Nàng bế con còn tôi xách theo đống đồ, mẹ vợ thì vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn những thứ thân thuộc dần bỏ lại phía sau…
Nàng và Mẹ đã chuyển lên Hà Nội cùng ở với tôi. À con thiên thần nhỏ nữa chứ… Cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây.