Những mảnh ký ức
Chương 18
Hà Nội… Tháng 12 năm 2007.
Khoảng thời gian ôn thi học kì I của năm nhất, sau lịch thảo luận, nhà trường có cho học sinh được nghỉ học tầm 2 tuần để ôn thi. Tôi bắt xe về nhà để học, thời gian được nghỉ nhiều như vậy, tôi cũng không muốn ở ngoài đấy, tôi vẫn thường nhắn tin với Y và cả trong suốt thời gian tôi ngồi xe khách về quê.
Y khá quan tâm tôi, tôi cũng xem Y như một người bạn có thể nói chuyện thoải mái. Trở về nhà, tôi bận bịu với việc học, phần vì toàn kiến thức đại cương khá khó nhớ, phần thời gian cũng không dư dả nhiều nên khi Y có nhắn tin cho tôi nhưng tôi nhắn lại khá ít, tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại cúi đầu vào học.
Hôm đấy, vào khoảng chừng 9h tối, mẹ tôi có lên phòng nói chuyện với tôi, mẹ hỏi chuyện học hành, cuộc sống, tôi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi cũng không có gì mới lạ nên nói chuyện với mẹ được chút ít là hết chuyện. Lúc đấy, cũng không có hứng thú học nên tôi mới bảo mẹ:
– Con đi ra net chút đây.
Thỉnh thoảng tôi vẫn ra mạng đọc chút tin tức, hay gửi những tin nhắn offline cho bạn bè, nhưng buổi tối tôi gần như không đi, mẹ tôi mới bảo:
– Muộn rồi con còn đi gì nữa, thôi để mai cả đi.
– Thôi con đi luôn giờ, ở nhà mãi cũng chán.
Rủ thêm đứa em, và đứa hàng xóm, 3 đứa đạp xe ra ngoài quán net. Lúc đấy tầm 9h rồi nhưng quán vẫn rất đông, toàn là người chơi game. Nhìn quanh mãi không còn máy nào trống, tôi với hai đứa em đã định ra về thì có một máy đứng lên, hai đứa em vội bảo:
– Anh cứ vào ngồi trước đi, lát nữa có máy thì bọn em vào.
Ngồi vào máy tính, tôi bật yahoo, rồi vào 1 trang tin tức để xem. Tôi thấy có khá nhiều tin nhắn offline của bạn, nên đọc hết rồi gửi lại, nhìn qua nick chat xem có ai online không thì tôi bỗng thấy nick em sáng.
Tôi add nick em cũng phải hơn 1 năm rồi, tôi cũng đã từng gửi cho em tin nhắn offline vào hôm thi trượt đại học nhưng không thấy em phản hồi lại. Và từ khi add nick em đến lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy nick của em sáng. Khẽ giật mình tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nhưng đúng thật là nick của em, thời gian khá lâu rồi kể từ ngày tôi nhắn cho em, nhưng tôi vẫn nhớ nick của em. Định bụng thôi kệ đi, nhưng tôi vẫn nhấp vào khung chat nick em, tôi không dám dùng nick chính của mình:
– Chào bạn, dạo này thế nào?
– Ai đấy ah? Chắc em đang ngạc nhiêu không biết ai.
– Mình là bạn của …
– Nhưng bạn tên là gì nhỉ?
– Mình là bạn của … bạn chỉ cần biết thế là được rồi.
Có vẻ như em đang suy nghĩ không biết là ai, tôi không biết em có add nick tôi không nên tôi vẫn để chế độ ẩn, tôi cũng sợ nếu như em không nói chuyện với tôi nữa thì có lẽ tôi phải nói tên của mình ra mất.
– Tớ vẫn bình thường.
Tôi cố gắng hỏi thêm:
– Giờ … ở đâu thế nhỉ?
– Tớ ở Hà Nội.
– Tất nhiên là Hà Nội rồi, nhưng chỗ nào ở Hà Nội?
– Tớ ở … bạn có biết không?
Tôi khá giật mình, chỗ em ở khá gần với nơi ở hiện tại của tôi.
– Mình biết, mình cũng ở gần đấy mà.
– Thế ah, thế bạn tên gì nhỉ?
– Mình là bạn của bạn thôi.
– Dương hả, có phải Dương không đấy?
Chắc em đang nhầm tôi với một ai đấy.
– Không, tớ không phải là Dương, … có số điện thoại không cho tớ với?
– Uh, số tớ … Dương đùa tớ ah.
– Tớ không phải là Dương mà.
– Thế bạn là ai?
– … chỉ cần biết tớ là bạn của … thế thôi.
Tôi còn hỏi em vài chuyện học hành, rồi trọ học, tôi lưu số em vào điện thoại. Tôi vẫn hỏi chuyện em bình thường, còn em thì cố hỏi tên tôi, nhưng tôi không nói ra. Đến lúc em bảo em phải về thì tôi vẫn không nói, thằng em đứng đằng sau tôi đọc thấy tôi nói chuyện với em mà cứ ấp ah ấp úng không nói tên nó mới gõ nhanh tên tôi: Anh … (tên tôi) lên trên khung chat. Tôi ngăn lại nhưng không kịp, tôi chỉ vội vàng out nick chat ra rồi đứng dậy trả tiền và đi về.