Những người mẹ

Chương 14



Phần 14

Trên đường về. Phía sau tôi là người đẹp học giỏi Hằng lớp trưởng. Chở người đẹp mà lòng tôi buồn ghê. Không được nhìn ngực mẹ rồi. Tìm cách gạt mẹ cũng không được. Nếu vậy nàng sẽ hỏi bạn thân của nàng – cô Nga là chết chắc.

Hằng: Sao im re vậy Long? Buồn chuyện lúc nãy à?

Tôi: Ờ…

Hằng: Buồn gì? Thi thử thôi mà. Tại Long không làm tự luận thôi nếu làm là lớn điểm hơn mình rồi.

Tôi: Thôi đừng có khiêm tốn… nãy thấy tôi ở không không thèm nhắc.

Hằng: Ai biết tưởng Long làm xong rồi. Bày đặt tâm thức.

Tôi: Hè hè… thôi không sao. Hay là mình ghé bờ kè uống trà sữa rồi lát Long đèo Hằng về.

Hằng: Ờ… nể tình Long buồn… nên… à mà về sớm… về trễ má la…

Tôi chợt thấy lòng nhẹ tênh. Bình yên. Hằng vừa đẹp lại còn sở hữu giọng nói ngọt như mía lùi. Tôi cảm nhận được tình học trò. Sau này ra đời rồi chắc là buồn lắm.

Hai đứa tôi kiếm băng đá ngồi vừa uống vừa nói chuyện uyên thuyên.

Tôi quay qua khẽ cười với Hằng:

“Trong lớp không để ý. Ở ngoài mặc đồ nhìn lớp trưởng cũng ổn quá ta!”

Hằng: Ổn là sao? Khen đẹp luôn cho tròn.

Tôi cười dâm: Á á hi hi. Ừ đẹp. Mặc quần jean đẹp nhe. Rồi tôi liếc cái mu của Hằng 1 cách kín đáo. Cái mu cộm lên. Cái eo thon gọn. Dáng ngồi nên áo nàng cũng xếch lên thấy cả đĩa quần. Nàng không đeo dây nịt. Cái đít to săn cón nhìn đẹp mê hồn.

Nhìn gì dữ vậy… uống lẹ đi rồi dìa? Hằng cũng cảm nhận được cái nhìn của tôi. Không như những năm trước trẻ thơ. Ai cũng lớn. Hôm nay đi chơi chung với mỗi tôi. Có lẽ cũng là một cơ hội mảy may để sau này tôi chinh phục Hằng. Không hiểu sao nàng cứ diện cớ hư xe rồi đi xe tôi miết. Rồi chợt Hằng nhắc mấy đứa bạn trong nhóm.

“Ê, Long… Long nghĩ năm sau ai học giỏi nhất lớp?”

“Thì đương nhiên là Hằng rồi còn phải hỏi…” tôi nịnh.

Hằng: Khùng! Mình nghi 1 là thằng Nam, hai là thằng Vinh.

Tôi: Thằng Vinh nó dở ẹt mà, tướng ốm nhom… gớm hồi nãy cập py Long nữa. Tố chất học dở ngu người.

Hằng: Đừng có giỡn, thấy nãy liếc nhìn câu Hằng làm không được bạn ý lại làm được đóa!

Tôi: Có thiêt không? Bữa nào kết thân với nó đi. Thấy nó tội qua. Mới chuyện qua lớp chọn. Bữa nào sẵn kéo vô nhà nó chơi.

Hằng: Sao không kéo vô nhà ai, mà kéo vô nhà bạn ý.

Tôi: Nhà nó Miền Tây. Trái cây nhiều vê lờ.

Hằng: Ở đâu?

Tôi: Tiền Giang.

Hằng: Ờ vậy là sắp về miền tây rồi. Vậy lo tranh thủ kết thân đi… mà Long riết học ai nói bậy vậy. Vê lờ… vê lợp… mình nghe chói tai. Bỏ nghen.

Tôi: Dạ… thưa lớp trưởng…

Tôi nhanh nhảu vừa ăn vừa ngắm vẻ đẹp hot girl của Hằng.

Hằng nhìn xung quanh rồi tự nhiên quay đầu qua tôi. Tôi bị phát hiện.

Hằng: Gì nhìn quài vậy? Bộ đẹp lắm sao?

Tôi: Ờ… ờ… hơi bị đẹp…

Sau đó tự nhiên Hằng nghênh mặt cực kỳ đáng yêu:

“Nè nè… nhìn cho đã đi rồi chở tui về. Trễ lắm rồi.”

Tôi cười phá lên. Không những đẹp mà còn hồn nhiên như thiên thần. Sau này vào đại học chắc cũng sẽ không quên khoảnh khắc này. Lớp trưởng của tôi mà sau này xa tôi sao sống nổi đây.

Mùa hè phượng vĩ…

Đưa người đẹp về nhà. Tôi lại gặp người đẹp thứ hai. Chị Thư.

“Hôm nay thi được không cưng…”

Tôi cười, không phải cười với chị mà cười với bộ ngực của chị:

“Dạ được chị, hôm nay mệt không chị, không có em chị làm ổn không?”

Chị: Làm như em giỏi lắm vậy. Hihi. Ăn cơm đi.

Tôi: Hay nghỉ vào ăn với em cho vui.

Chị: Hoy. Bạn trai chị mua cho chị rồi.

Tôi: Á đù… ngon nghen… vài bữa dẫn về cho má con em coi mặt mũi nghe.

Chị cười ừ rồi đi làm nước cho khách tiếp.

Căn nhà vắng vẻ. Ăn cơm xong xuôi phóng lên giường gọi điện mẹ tôi. Nhớ nàng da diết. Nhà ngoại không có mạng mòi gì cả nên gọi video cũng không được.

“Alo… mẹ hả?”

“Mẹ nè con…”

“Nhớ mẹ quá… kiểm tra rồi mẹ ơi…”

“Sao? Lớn điểm không con?”

Tôi: Có 8 đ hà mẹ. Con không biết mặt sau giấy kiểm tra dì Nga có tự luận.

Mẹ: Hihi. Vậy là không mua quà nhe… hehe.

Tôi: Ủa con muốn coi vú mẹ chứ đâu có cần quà.

Mẹ: Vú ngực gì ở đây ông con. Nói cho lớn. Hết là mẹ ở trong phòng đó.

Tôi: Mẹ quên mẹ hứa gì rồi sao, mẹ nói con thi điểm cao. Mẹ cho con nhìn ngực mà.

Mẹ cười: Hihi, thì ra động lực thi cử của anh là vậy đó hả. Cha mày… dẹp. Không vú móm gì ở đây.

Thấy mẹ nói vú không cũng đã nứng rồi, tôi nhõng nhẽo: Hứa đã rồi quên, con không thương mẹ Trâm nữa!

Mẹ: Cảm ơn nhe… dạo này ăn uống thế nào ông con?

Tôi: Nhớ mẹ ăn không vô mẹ à?

Mẹ: Trời, nhớ tôi hay nhớ vú tôi.

Tôi: Nhớ mẹ thiệt mà. Ngoại khỏe chưa mẹ? Chừng nào mẹ về với con.

Mẹ: Mẹ chưa biết nữa. Ngoại tội nghiệp quá, nhắc con hoài đấy.

Tôi: Vậy mẹ giữ sức khỏe nha…

Mẹ: Ở đó lo học đi. Tối ngày đầu óc đen tối.

Tôi cười hihi. Thấy thương ngoại nên tôi không ép mẹ về nữa. Ngoại cũng mới từ bệnh viện lớn về. Ở nhà em út dưới quê không chăm sóc ngoại bằng mẹ tôi. Việc kinh doanh hơi nhiều nên tôi nghĩ mẹ sẽ về với tôi sớm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...