Những người phụ nữ dâm đãng

Chương 32



Phần 32

Sáng sớm hôm sau:

– Nào… dậy đánh răng đi rồi ăn sáng thôi hai tình yêu của em…

Thảo Anh thò đầu vào gọi thì thấy hai gã đàn ông đang nằm ôm nhau ngủ ngon lành khiến nàng không khỏi bật cười. Thảo Anh vào giường lay lay nhưng không ai chịu dậy. Thấy vậy nàng bò trèo lên đầu giường kê sát đầu hai ba con họ vào nhau. Khi hai mũi họ chạm nhau, Thảo Anh kề miệng vào tai họ thì thầm:

– Đá lưỡi nhau đi nào, hai anh.

Cả hai người đàn ông giật mình mở mắt. Nhìn thấy mặt nhau họ la lớn trong tiếng cười thích chí của Thảo Anh.

– Trời ơi… đồ quỷ… em đùa ác quá vậy.

Hai gã đàn ông hét lên rồi chạy vào nhà tắm. Đang đánh răng mà họ vẫn nghe được tiếng cười nắc nẻ của Thảo Anh vang lên. Bữa sáng của họ diễn ra trong không khí vui vẻ, hạnh phúc của cả ba người. Sau bữa sáng, Trung mới lên tiếng:

– Ba à, con có việc muốn bàn với ba.

– Con nói đi.

– Dạ, sắp tới, con sẽ nghỉ việc tại Beverage. Và sẽ ra nước ngoài làm việc một thời gian. Ba đi cùng bọn con nhé.

– Sao vậy? Có chuyện gì à? – Ông Thành hơi lo lắng.

– Dạ, chuyện hôm trước hai gã đó vào nhà không phải là hai tên cướp của. Đó là một cuộc cạnh tranh bẩn thỉu của David Đức nhằm vào Beverage. Nhưng con còn ba, Thảo Anh, còn cả hai mẹ con Quỳnh Mai trong Sài Gòn. Hơn nữa, con chỉ là một giám đốc làm thuê trên danh nghĩa. Con vốn không phải đối thủ của cả tập đoàn Minh Ký. Con nghĩ kỹ lại rồi. Gia đình của con mới là quan trọng nhất. Chuyện của Beverage tốt nhất để cho chủ tịch Hoàng Long tự giải quyết. Ba sẽ đi cùng tụi con chứ.

Trung nói một tràng thật dài, không cho ông Thành chen vào. Sau khi nghe con trai nói. Ông Thành trầm ngâm một hồi lâu, Thảo Anh cũng im lặng chờ đợi quyết định của ba chồng. Mắt ông nhìn xa xăm:

– Sao vậy ba? Ba không muốn ạ?

Ông khẻ thở dài:

– Các con à, các con rất tốt với ba. Ba biết điều đó. Nhưng ba sống cả đời ở đây rồi. Bây giờ về đây ba thấy thân quen quá. Đừng nói là ra nước ngoài. Mà bây giờ lên Hà Nội với các con, ba cũng không muốn nữa.

– Nhưng… ba… con…

Ông nhanh chóng ngắt lời Thảo Anh:

– Ba hiểu, các con đừng lo. Ba không sao. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, các con vẫn luôn nghĩ về ba như vậy, là ba vui mừng lắm rồi. Không phải lo cho ba. Nếu nhớ ba, vài tháng các con lại bay về thăm ba là được rồi.

– Ba… ca chắc chứ…

– Trông ba giống đang đùa lắm hay sao.

Trung đắn đo một hồi rồi mới nói:

– Dạ. Vậy con sẽ bán căn nhà trên Hà Nội đi, sau đó trả nợ cho ngân hàng. Số tiền còn thừa con sẽ gửi sổ tiết kiệm cho ba. Hàng tháng ba cứ rút tiền lãi ra mà sinh hoạt nhé.

– Anh, như vậy có ổn không?

– Không sao, ba có quyết định của ba, chúng ta nên tôn trọng.

– Vậy… ba ở nhà, tự chăm sóc sức khỏe cho tốt ba nhé.

– Ba biết mà… ba còn phải giữ gìn sức khỏe để phục vụ con dâu chứ. Haha.

– Ba này… – Thảo Anh gắt lên, mặt nàng đỏ bừng vì hưng phấn…

Hai hôm sau, Trung quay trở lại Hà Nội với lá đơn từ chức trong tay:

– Haizz… cuối cùng tôi vẫn không giữ được anh. – Hoàng Long thở dài.

– Mong chủ tịch thông cảm, tôi có nỗi khổ riêng khó nói.

– Thôi được, tôi tôn trọng quyết định của anh. Mong rằng anh sẽ thành công trên đất Mỹ. Nếu một ngày nào đó, anh có ý định quay trở lại. Beverage luôn sẵn sàng.

– Dạ, cảm ơn chủ tịch đã luôn luôn quan tâm. Thương trường như chiến trường. Mong anh sau này cân nhắc thật kỹ càng mọi việc khi quyết định. À, còn nữa, con người của David Đức bên tập đoàn Minh Ký vốn không phải là kẻ tử tế gì, tốt nhất, cậu không nên có bất cứ một mối liên hệ nào nữa với Minh Ký thì hơn.

– Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu ý.

Trung trở về phòng làm việc, thu dọn giấy tờ. Thảo My đứng phía sau, lòng buồn man mác:

– Anh thực sự không thể ở lại sao?

Trung đặt tay lên vai nàng an ủi:

– Em ở lại cố gắng làm tốt nhé, sau này có dịp, anh và Thảo Anh sẽ quay về thăm em.

Thảo My xúc động. Cô ôm chặt lấy anh:

– Anh nhất định phải về thăm em đấy, nhất định phải quay trở lại.

– Được rồi, được rồi. Anh hứa mà.

Trung vừa nói vừa vuốt vuốt má nàng.

– Được rồi, anh đã đi ngay đâu. Mấy ngày nay, tối đi làm về cứ đến thẳng nhà anh đi ha.

Trung vừa nói vừa vén váy zip nàng lên xoa xoa lên vùng mu đầy đặn:

– Hứ… đồ đáng ghét…

– Hehe… không đáng ghét thì lại không được yêu. – Trung nham nhở.

– Hứ… chuẩn bị đi, em và Thảo Anh sẽ hành anh những ngày cuối cùng hai người ở Việt Nam. Hihi…

– Ôi… ư… anh sẵn sàng chịu đựng đây. Hehe…

Trung ra xe, anh nhấc máy gọi Thảo Anh, sau hai hồi chuông thì cô nhấc máy:

– Em nghe.

– Ừ, anh xong việc tại cơ quan rồi. Bây giờ anh bắt đầu về nhà, em thay đồ rồi chúng ta sẽ đi shopping, sau đó đi ăn nhé.

– Dạ, bao giờ anh về.

– Chờ anh nhé. Chắc khoảng 30 phút nữa thôi.

– Vâng. Em sẽ chờ.

Thảo Anh tắt máy, cô quay lại bàn uống nước:

– Hai người có chuyện gì thì nói nhanh lên, khoảng nửa tiếng nữa, anh ấy sẽ về. Tôi không muốn anh ấy thấy hai người trong căn nhà này.

David Đức mỉm cười lên tiếng:

– Cảm ơn cô đã cho chúng tôi vào nhà, bây giờ tôi sẽ đi vào vấn đề luôn. Chúng tôi biết vợ chồng cô đang muốn bán lại căn nhà này, vì vậy hôm nay tới đây, tôi muốn mua lại nó. Gián điệp của tôi đã thông báo, chồng cô đã đệ đơn từ chức và được chấp thuận. Mục đích của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ không làm khó hai người. Tôi sẽ trả căn nhà này cao hơn 10% so với giá thị trường. Ý cô sao?

– Cái gì?

– Đừng ngạc nhiên, tôi chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm đã gây ra cho vợ chồng hai người.

– Chuộc lỗi, hứ, anh hại chúng tôi thành ra như vậy, ép chúng tôi phải ra nước ngoài, rồi quay lại đây nói là muốn chuộc lỗi sao? – Thảo Anh mỉa mai trước câu nói của hắn.

Thảo Nguyên thấy vậy chen vào:

– Chị, chị đừng hiểu lầm, thực chất chủ tịch em không cố ý sai chúng làm vậy với chị. Anh chỉ bảo chúng dọa chị để gây áp lực lên cho anh Trung, ai ngờ chúng dám làm bậy. Anh ấy đã xử lý chúng rồi. Chị yên tâm, từ bây giờ chúng sẽ không thể hại ai được nữa.

Thảo Nguyên vừa nói vừa chìa điện thoại ra cho Thảo Anh đọc một trang báo mạng với dòng tít “Say rượu, hai thanh niên ngã từ ban công trên tầng cao của một khách sạn xuống đất và tử vong”.

Thảo Anh lướt qua những hình ảnh be bét máu và khuôn mặt được tìm thấy trên trang cá nhân riêng của hai nạn nhân. Đúng là bọn chúng. Nàng ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn hai người, Thảo Nguyên thu máy về tiếp lời:

– Cả với mẹ con mợ Quỳnh Mai, anh ấy cũng chỉ cho phép dọa, nhưng chúng không biết điều. Chuyện xảy ra với chị đã làm anh ấy hết lòng kiên nhẫn.

Thảo Anh thẫn thờ, nàng nghĩ miên man một lúc rồi lên tiếng:

– Thôi được, tôi tạm tin hai người. Hai người mau về đi, khi nào anh Trung về. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.

– …

– Dạ. Em chào chị.

Hai người họ vừa rời khỏi thì đúng lúc Trung đánh xe về tới nhà:

– Cái gì, chúng không làm gì em chứ?

Trung giật mình nhìn Thảo Anh, anh sờ nắn vợ kiểm tra, Thảo Anh bật cười:

– Kìa, họ không làm gì em. Họ tới đây vì biết anh đã quyết định sang Mỹ lập nghiệp, họ ngỏ ý muốn mua lại căn nhà.

– Cái gì?

Thảo Anh thuật lại việc David Đức và Thảo Nguyên tới nhà thăm, nàng nói cả chuyện hai gã khốn hại nàng đã bị giết. Cái chết của chúng là lời xin lỗi David Đức dành tặng cho hai người. Chỉ có một chuyện mà Thảo Anh vẫn giấu nhẹm…

Một tháng gian sau, thủ tục chuyển nhượng căn nhà sang tên Thảo Nguyên hoàn tất. Trung và Thảo Anh sang Mỹ làm việc. Căn nhà của Trung giờ là của David Đức nhưng được đứng dưới tên Thảo Nguyên.

– Chúc mừng anh, nước đi đầu tiên đã hoàn thành. Bây giờ chúng ta làm gì ở bước tiếp theo.

– Anh sẽ trở về Sài Gòn, tiếp tục lãnh đạo Minh Ký. Còn Beverage, cứ để nó thật lớn mạnh đã. Em ở lại đây, thăm dò thêm tin tức cho anh. Nửa năm sau, khi Hoàng Long lấn sân sang thị trường bất động sản, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Một tuần sau David Đức lên máy bay bay vào Sài Gòn. Thảo Nguyên ở lại căn nhà của Thảo Anh và Trung. Cùng lúc này cô nhận được một tin nhắn Thảo Anh nhắn qua Fb với nội dung “Anh ấy đã tìm được việc rồi, mọi việc diễn ra hết sức tự nhiên, hoàn toàn giống với tình cơ, không bị nghi ngờ gì cả, cảm ơn hai người” Thảo Nguyên xóa tin nhắn, nàng mỉm cười…

– Thôi được, tôi tạm tin hai người. Hai người mau về đi, khi nào anh Trung về. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.

– Chị à, đây là thư giới thiệu của chủ tịch em, giới thiệu anh ấy với một công ty bên Mỹ, Motip công việc cũng cùng với sở trường của anh ấy. Mong chị nhận cho.

Thảo Nguyên vừa nói vừa đưa ra một chiếc phong bì. Thảo Anh thấy vậy thì xua tay:

– Không, tôi không thể nhận, anh ấy sẽ không đồng ý đâu.

– Em biết là anh ấy sẽ không đồng ý. Nên chị đừng nói là chủ tịch em giúp. Chị chỉ cần đưa thư giới thiệu này cho ông ấy, mọi việc sẽ được diễn ra hết sức tự nhiên. Anh Trung sẽ không biết đâu ạ.

Thảo Anh phân vân trước lời đề nghị của Thảo Nguyên. Cô đang băn khoăn thì David Đức lên tiếng:

– Mong cô hãy nhận lời, thay cho lời xin lỗi từ tôi. Hy vọng rằng hai người sẽ hạnh phúc.

– Chị nhận đi. Bọn em phải đi đây, anh ấy sắp về rồi, nếu có dịp, mong chị giải thích cho anh ấy hiểu.

Thảo Nguyên vừa nói vừa dúi vào tay Thảo Anh. Bất đắc dĩ nàng đành nhận:

– Được rồi, cảm ơn hai người.

– Dạ. Em chào chị.

– Khoan đã… tôi có thể biết lý do, tại sao hai người nhất định nhằm vào Beverage không?

– …

Trung rời khỏi vị trí đó, Thảo My được Hoàng Long tin tưởng cho ngồi vào vị trí mà Trung để lại. Giám đốc của Beverage. Và suốt 6 tháng sau khi ngồi vào vị trí của Trung, Thảo My hoàn toàn không phụ lòng mong mỏi của anh. Tất cả các đối tác, các công ty, những đội bóng được Beverage đề nghị tài trợ để quảng cáo đều gật đầu cáo rộp. Thảo My rất biết tận dụng tối đa cả tài năng và nhan sắc của mình để làm khuynh đảo những khách hàng khó tính nhất. Vũ khí cơ thể và kỹ năng trên giường của nàng chính là một thứ làm xiêu lòng mọi cánh đàn ông khi tiếp xúc với Thảo My. Khiến cho họ nhanh chóng đặt bút ký vào bản hợp đồng được vạch sẵn. Thậm chí có người còn không thèm đọc điều khoản.

Những bản hợp đồng lớn mang lại doanh thu khổng lồ cho Beverage. Lợi nhuận tăng gấp đôi, gấp ba so với bản hợp đồng Trung đã làm với bên Minh Ký. Tạo bàn đạp lớn cho chủ tịch Hoàng Long lấn sân sang bên bất động sản. Cụ thể hơn, nhờ số vốn khổng lồ đó. Beverage đã giành được gói thầu xây dựng tòa nhà chung cư cao 39 tầng phía tây ở mặt Hồ Tây thành phố…

Với những thành công vang dội đã đạt được. Thảo My nghiễm nhiên chiếm một vị trí quan trọng trong Beverage. Và có chỗ đứng nhất định trong lòng chủ tịch Hoàng Long. Cùng thời điểm đó, tại Sài Gòn:

– Chủ tịch, quả nhiên đúng như anh dự đoán. Beverage đã vô cùng lớn mạnh. Cổ phiếu của họ sắp đuổi kịp chúng ta rồi.

– Được rồi, đến lúc phải ra Hà Nội thôi. Chúng ta sẽ giành lại tất cả những gì đã mất.

– Rõ, thưa chủ tịch. Em sẽ đi chuẩn bị.

Chiếc Mercedes SLC sang trọng lướt nhanh trên đường phố rồi phanh két trước cửa công ty Beverage. Cánh cửa bật mở. Sải chân dài miên man thẳng tắp bước ra khỏi xe. Thảo My trong thật quyến rũ trong bộ Áo sơ mi đóng thùng gọn gàng trong chân váy Zip ngắn ngủi. Chiếc váy được dịp khoe sải chân trắng muốt với cặp mông căng tròn của nàng. Mỗi bước đi của Thảo My luôn làm cả công ty chao đảo. Mọi ánh mắt đều như muốn hướng về phía nàng. Chiếc áo sơ mi chật chội ép căng bầu ngực tới ngạt thở.

Vị trí giám đốc đã mang lại cho nàng nhiều thứ, không còn đó một thư ký sexy quyến rũ nữa, mà vị trí giám đốc khiến mọi con mắt của các thành viên trong Beverage phải nhìn nàng với thái độ khác. Cánh cửa phòng chủ tịch bật mở, đối diện dãy bàn họp nàng đang bước tới, là một người đàn ông sang trọng, lịch lãm trong bộ vest âu sang trọng. Thảo My mỉm cười nhìn Hoàng Long:

– Đoàn đại biểu của Hàn Quốc đang trên đường từ sân bay đến. Họ sẽ có mặt ở đây trong 15 phút nữa, thưa chủ tịch.

Hoàng Long ngẩng đầu lên nhìn Thảo My, anh nở một nụ cười thân thiện, rồi cúi xuống đặt bút ký vào một số giấy tờ, sau đó đưa cho trợ lý Hoàng Sơn đứng ngay bên cạnh.

– Cảm ơn sếp.

Anh ta nhận hồ sơ từ tay Hoàng Long rồi đi khỏi phòng. Lúc này, Hoàng Long mới tiếp chuyện Thảo My:

– Thảo My, tôi muốn em dẫn dắt cuộc họp này.

– Không, Hoàng Long, đây là một dự án trị giá gần 30 triệu USD. Nếu có sai sót gì, công ty chúng ta sẽ không bao giờ gánh nổi tổn thất đâu. Em nghĩ… mình vẫn chưa đủ sức.

Thảo My vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hoàng Long, nàng đứng chếch về phía bàn bên tay phải anh chờ đợi. Hoàng Long vẫn mỉm cười, anh đứng dậy, bước đến bên cạnh cô, chắc chắn:

– Thảo My, em quá khiêm tốn rồi, tôi biết em đủ khả năng hơn là em nghĩ đấy. Hai năm trước, em gia nhập công ty với vai trò thư ký. Thế rồi anh ta đột ngột ra đi, và em đã điều hành rất tốt Beverage. Tốt hơn cả những gì mà anh ta đã làm… bên cạnh đó, cũng không thể quên các bản hợp đồng mới của em đã giúp sản phẩm nước giải khát của chúng ta tăng gấp 5 lần doanh thu so với Trung đã làm. Thế nên cứ chuẩn bị cho việc dẫn dắt cuộc họp đi nhé.

Thảo My khẽ mỉm cười, thực ra cô đủ khả năng dẫn dắt cuộc họp quan trọng này. Chỉ là cô cần một lời động viên từ anh.

– Em không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa, nhưng… cảm ơn anh nhiều lắm. Nhờ có anh và Beverage. Em mới có được địa vị ngày hôm nay.

Họ vừa nói chuyện xong, thì tay trợ lý ban nãy của Hoàng Long bước vào:

– Thật không thể tin nổi vào mắt mình.

Anh ta thốt lên với một lời cảm thán làm cho cả hai người phải ngạc nhiên quay lại:

– Điều gì đã khiến anh không thể tin nổi vào mắt mình vậy anh Hoàng Sơn?

– Chủ tịch, thật khó tin về việc một người lạ nào đó có thể tặng anh một món quà đắt giá đến thế.

Hoàng Long ngạc nhiên:

– Quà gì vậy? Cho tôi xem nào?

– Sếp, nó không chỉ mắc, mà còn to nữa. Anh phải đích thân xuống xem mới được.

Hoàng Long hết sức ngạc nhiên, anh theo chân người trợ lý bước xuống dưới, đến nơi, chính anh cũng không dám tin vào mắt mình. Hoàng Long mở tròn con mắt. Một chiếc siêu xe Audi R8 V10 Plus bóng bẩy sang trọng được băng rôn cẩn thận xung quanh. Mẫu xe mà anh rất yêu thích. Hàng trăm con mắt đổ dồn, cánh nhà báo chụp ảnh lia lịa. Với những lời bàn tán, xì xầm, tán dương xung quanh.

Hoàng Long bước tới, anh mở tấm bưu thiếp ra. Thảo My bước gần đến hỏi nhỏ:

– Của ai vậy, chủ tịch?

– David Đức của tập đoàn Minh Ký, sao anh ta lại tặng tôi món quà này?

Tối hôm đó, tại căn biệt thự của Hoàng Long:

– David Đức, chủ tịch tập đoàn Minh Ký, người mà giám đốc Nguyễn Thành Trung đã ký hợp đồng trung gian quảng bá thương hiệu nước giải khát của chúng ta trong 1 năm trước tại Sài gòn. Anh ta ra Hà Nội rồi sao? Nhưng sao anh ta lại tặng chúng ta món quà đắt giá đến như vậy? Chúng ta và Minh Ký đâu còn liên quan gì nữa. Hay anh ta muốn nối lại quan hệ.

Quỳnh Trang liên tiếp hỏi chồng, một loạt câu hỏi hết sức liên quan. Anh mỉm cười lên tiếng:

– Muốn biết động cơ của David Đức là gì, chúng ta phải đi gặp anh ta đã. Anh đã nhận lời mời ăn trưa với anh ta tại văn phòng của anh ta ngoài này rồi. Anh ta nói muốn gặp cả em nữa. Em sẽ đi cùng anh chứ?

– Em??? Không, em tới đó làm gì chứ? Mấy cuộc họp làm ăn này chán lắm.

Quỳnh Trang vừa tháo phụ kiện ra thì bước tới bên giường ngủ, nơi Hoàng Long đang ngồi duỗi chân trên đó, cô bước tới vén chiếc váy ngủ cao lên rồi ngồi vào đùi chồng. Làn da mát rượi của Quỳnh Trang làm long thấy thích thú, anh mỉm cười:

– Em định nói là, em không muốn gặp một người, chịu chơi đến nỗi tặng cả xe Audi cho chồng mình sao.

Quỳnh Trang thở dài:

– Em sẽ gặp… nhưng bây giờ làm việc đi đã. Hihi…

– Như mọi khi phải không.

– Đúng rồi… như mọi khi… mà hơn cũng được… hihi…

Nói đoạn, nàng áp má vào mặt chồng, sau đó hôn đắm đuối lên môi anh. Nụ cười tỏa nắng của hai người vang khắp căn phòng hạnh phúc…

Trên ban công của một tòa nhà cao nhất thành phố Hà Nội xinh đẹp, David Đức tựa tay vào lan can, ngắm nhìn thành phố. Phía sau, những bước chân đang tiến sát anh rất gần. Anh mỉm cười nửa miệng rồi quay lại:

– Hoan nghênh. Ngưỡng mộ cậu đã lâu, thật không ngờ hôm nay chúng ta mới có dịp gặp mặt.

Hoàng Long bước từ từ tới, Quỳnh Trang đi sát bên anh, nàng nắm lấy cánh tay anh sải từng bước chân theo chồng. Trông Quỳnh Trang hôm nay thật sexy, quyến rũ trong chiếc váy đen huyền bí, bầu ngực nàng nhấp nhô theo mỗi bước đi, Vẫn là chân váy xẻ khá cao khiến mỗi bước đi của nàng đều được dịp khoe gần trọn đôi chân đẹp tuyệt trần với người đối diện.

David Đức bước tới nắm tay Hoàng Long, bên cạnh là Thảo Nguyên với nụ cười thân thiện, thuần khiết:

– Xin chào mừng hai người đến với vương quốc của tôi.

Sau cái bắt tay Hoàng Long, hắn quay ra bắt tay Quỳnh Trang. Vừa chạm vào tay nàng, Quỳnh Trang đã cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp người mình. Ánh mắt anh ta nhìn nàng một cách say đắm không muốn rời. Ánh mắt này nàng thấy khá quen thuộc, như thể nàng đã gặp ở đâu đó rồi mà nhất thời không thể nào nhớ ra được.

– Lời đồn quả không sai. Cô Quỳnh Trang thực sự quá đẹp. Anh ấy thật may mắn.

Hắn vừa nói vừa nhìn sang Hoàng Long, Quỳnh Trang giật mình thu tay lại:

– Anh quá khen. Nếu đây là người phụ nữ của anh, cô ấy mới thực sự đẹp. – Quỳnh Trang lên tiếng dành lời khen cho Thảo Nguyên.

– Chị quá khen rồi, em tự thấy, còn kém chị xa. Hihi…

David Đức mỉm cười nhìn sang Hoàng Long:

– Cảm ơn đã nhận lời mời của tôi.

– Không, cảm ơn vì đã mời chúng tôi, lại còn tặng chúng tôi món quà vô giá như vậy.

– Không, tôi mới hân hạnh chứ. Mà thôi, không nói nhiều nữa, đây là cô Thảo Nguyên, trợ lý của tôi, cô ấy quản lý mọi hoạt động kinh doanh của tập đoàn Minh Ký.

Hai người họ cúi đầu chào Thảo Nguyên. Nàng cẩn thận bắt tay hai người. Rồi David Đức tiếp tục lên tiếng:

– Chắc hai người đang thắc mắc tại sao tôi lại nôn nóng muốn gặp hai người như vậy?

Câu hỏi của David Đức khiến cho Hoàng Long hết sức mong chờ. Anh cũng đang tìm hiểu xem động cơ của hắn là gì khi tặng cả chiếc xe cho anh. Như đoán được ý đồ của Long, David Đức lên tiếng:

– Tôi có thứ này muốn cho hai người xem.

Nói đoạn, hắn đưa tay đón lấy hồ sơ của Thảo Nguyên tới rồi đưa cho Hoàng Long. Anh lật từng trang giấy, trong đó là toàn bộ các bài báo viết về anh và Beverage, viết về cách anh điều hành cả công ty. Quỳnh Trang ngẩng đầu nhìn sang xem cùng, nàng cũng thấy ngạc nhiên, tại sao anh ta lại sưu tập nhiều những bài viết liên quan tới chồng nàng như vậy. Quá mải mê, nàng không để ý rằng đôi mắt cú vọ của David Đức đang soi mói mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng.

Hắn ngắm từ đầu tới chân, rồi từ chân nhìn lên đầu. Cảm thấy không an toàn, Quỳnh Trang giật mình nhìn sang, hắn vẫn nhìn nàng một cách say đắm, không hề quay mặt đi, cũng không biết ngượng. Thật là trơ trẽn. Nàng nghĩ thầm trong đầu như vậy. Được rồi, nếu thích thì bà cho mày nhìn. Nghĩ là làm. Quỳnh Trang giả vờ khéo dựa vào vai chồng, thừa dịp co chân ra khoe cặp chân trắng muốt hơn lên tận đùi trước mặt hắn. Đấy, hộc máu ra đi, đồ đàn ông dâm dê. Nàng lại nghĩ thầm như vậy. Đối diện, Thảo Nguyên khẽ mỉm cười nửa miệng.

Hoàng Long mỉm cười gấp gọn hồ sơ lại:

– Tôi đoán cả bản thân chúng tôi cũng không hiểu rõ về mình như vậy. Cho phép tôi hỏi, tại sao anh lại hứng thú với cuộc sống của chúng tôi đến như thế.

Hoàng Long vừa nói vừa đưa lại hồ sơ cho Thảo Nguyên. Lúc này, David Đức mới lên tiếng:

– Nói thế nào nhỉ, thôi thì anh cứ coi như tôi là một người hâm mộ đi.

Hoàng Long nghe vậy bật cười:

– Ở đất nước này, chỉ có Sơn Tùng, Công Phượng, Ngọc Trinh hay là đại loại nhưng ca sĩ chân dài, não ngắn chịu khó khoe thân mới có người hâm mộ thôi anh David Đức. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói Doanh nhân cũng có người hâm mộ đấy.

David Đức cũng mỉm cười lên tiếng:

– Thực ra, tôi hâm mộ tất cả những ai đạt được thành tựu gì đó trong đời họ. Cái cách anh đưa sự nghiệp của mình lên đỉnh cao vời vợi như vậy. Sau khi mất cả cha và anh trai… thật sự rất ngoạn mục. Anh thực sự rất có tài kinh doanh. Nếu không có Minh Ký, sẽ có một tập đoàn khác đưa beverage lên tới đẳng cấp này. Nên. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh.

Thấy David Đức tỏ vẻ xúc động. Hoàng Long vội đổi chủ đề:

– Chúng ta tới đây để bàn chuyện công việc mà, phải không, đừng nói là anh tặng xe cho tôi chỉ vì hâm mộ tôi thôi nhé.

– Haha… anh đương nhiên rất thẳng thắn. Tôi rất thích. Đúng vậy. Chúng ta sẽ bàn công việc.

Nói đoạn, hắn quay sang nhìn Quỳnh Trang:

– Cho phép tôi mượn chồng cô một lát được không?

– Ồ… được chứ. – Quỳnh Trang khẽ gật đầu mỉm cười.

– Vậy Thảo Nguyên sẽ dẫn cô đi tham quan văn phòng mới của chúng tôi nhé.

– Cảm ơn anh.

Bước chân hai người phụ nữ rời khỏi ban công sân thượng. David Đức mời Hoàng Long lại chiếc quầy bar:

– Nào uống một ly nhé.

– Được. Vang Pháp đi.

– Xuất sắc.

David Đức gắp từng viên đá vào ly rượu, giật nắp rót vào đó thứ nước đỏ chót và lên tiếng:

– Anh có biết, sự khác biệt giữa chim và người không?

Hoàng Long không nói gì, David Đức tay vừa làm vừa lên tiếng:

– Loài chim làm tổ… đủ cho chúng trú ngụ. Còn loài người… họ vốn chưa bao giờ hạnh phúc với ngôi nhà của mình… họ muốn xây nó to hơn nữa… cho nên tôi chắc chắn… anh cũng muốn mở rộng phạm vi kinh doanh của mình. Cụ thể là dự án bất động sản của anh đang giành được. Tôi biết, anh còn nhiều hạng mục, vốn chưa thể thu hồi, mà dự án BĐS lần này… cần rất rất nhiều tiền. Cho nên tôi tới lần này, là muốn giúp anh hoàn thành giấc mơ đó.

Hoàng Long ngạc nhiên, hắn nói đúng hoàn toàn những điều anh cần. Hắn đã tìm hiểu rất kỹ càng về anh cũng như Beverage. Hắn có thực sự tốt bụng? Động cơ của hắn là gì? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh. Hoàng Long đang băn khoăn thì hắn tiếp tục:

– Tôi sẽ đưa cho anh toàn bộ số tiền anh cần.

Hoàn Long thấy vậy thì mỉm cười chống chế:

– Beverage là một cái tên lớn, mà mọi ngân hàng cũng như công ty tài chính đều phải xếp hàng trước cửa… xin chúng tôi mượn tiền của họ.

David Đức tiếp tục mỉm cười:

– Mời…

Sau khi nhấp ly rượu đầu tiên, hai người đi dần ra ban công, lúc này hắn mới lên tiếng:

– Anh nói rất đúng, nhưng nếu anh muốn mượn tiền của họ, thì anh sẽ phải thế chấp tài sản và trả lãi. Chủ nợ nào cũng làm theo cách đó. Nhưng tôi thì không? Anh không cần phải bảo đảm. Cũng không phải thế chấp, không phải trả lãi.

David Đức mỉm cười uống cạn ly rượu trong sự ngạc nhiên của Hoàng Long:

– Anh mất trí rồi sao? Anh định cho tôi mượn tiền mà không cần đảm bảo, hay tính lãi lời gì sao?

– Phải, và anh muốn mượn bao nhiêu thì mượn.

– Nhưng… sao anh lại làm thế? Tôi không tin là anh hâm mộ tôi đến vậy. Sao lại chỉ có anh? Sao anh lại làm như vậy?

– Tôi không quan tâm người khác như thế nào. Nhưng tôi là một doanh nhân, và đây là thỏa thuận kinh doanh.

– Thỏa thuận như thế nào.

David Đức rút ra một tấm phiếu và lên tiếng:

– Đây là tấm phiếu chi đã ký. Anh có thể ghi bất kỳ con số nào anh thích.

– Vậy sao?

David Đức nhìn Hoàng Long tiếp tục lên tiếng, hắn nhấn thật mạnh câu nói:

– CHỈ CẦN ĐƯA QUỲNH TRANG TỚI CHỖ CHÚNG TÔI MỘT ĐÊM THÔI…

Hoàng Long ngay lập tức túm lấy cổ áo hắn, anh gằn giọng hét lên, mắc xối xả vào mặt hắn:

– Thằng khốn nạn, Mày có tin tao sẽ ném mày xuống đây luôn hay không? Sao mày dám? Chưa một ai dám nhắc tên cô ấy trước mặt tao. Tốt nhất đừng phạm phải sai lầm này một lần nữa, không thì lần sau mày sẽ không kịp hối hận đâu. Mày là ma mới ở cái thành phố này. Cứ nghe lời khuyên của tao mà biến đi. Chỉ cần Hoàng Long tao còn ở tại đây, mày sẽ không được một giây nào thở phào nhẹ nhõm đâu.

Hoàng Long tức giận đẩy hắn ra, Thế nhưng David Đức lại không hề e sợ, hắn từ từ chỉnh lại quần áo rồi nhếch mép nhìn anh:

– Để rồi xem.

– Để xem.

Hoàng Long quay mặt bỏ đi, mặc hắn đứng mỉm cười với ý nghĩ bệnh hoạn vừa rồi. Đúng lúc Thảo Nguyên dẫn Quỳnh Trang quay lại với nụ cười tươi rói trên môi, Hoàng Long cố nén cơn giận, bình tĩnh nói với nàng:

– Quỳnh Trang, đi thôi.

Anh nắm tay vợ đi băng băng về phía thang máy trước ánh mắt ngạc nhiên của cả hai người phụ nữ:

– Sao vậy Hoàng Long?

– Không có gì, đi thôi.

David Đức mỉm cười nhìn Thảo Nguyên. Cô nhẹ nhàng nhấc máy, bấm số và đưa lên tai:

– Cuộc chiến đã bắt đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...