Những người tôi yêu

Chương 11



Phần 1

Tự giới thiệu: Tôi họ Lưu, tên Thanh Luân. Là một Doanh nhân tại một thành phố ở Miền Bắc. Qua những năm tháng chìm nổi của cuộc sống và nhân tình, thế thái, tôi vẫn trụ vững và vươn lên có chỗ đứng, có tên tuổi trong thương trường, có kinh tế sung túc… Có thể nói: Tôi có tất cả những gì mà nhiều người mơ ước.

Nay sắp qua hết tuổi 60 nhưng tôi tự thấy mình còn rất cường tráng, cơ bắp và nhanh nhẹn. Thường những buổi chiều Thứ Sáu, tôi vẫn tham gia các trận bóng đá trên sân mini với lũ trẻ. Chúng đều thích nhận cùng đội với tôi vì chúng biết tôi chơi tốt, nhanh và đi bóng có hạng. Ngoài ra, tôi cũng thường chạy bộ quanh hồ…

Những buổi tụ tập bạn bè uống bia, rượu… Những buổi đi chơi xa… Những lần du lịch… Đã cuốn hút và làm cho tôi thực sự thanh thản, yêu đời.

Về gia đình, tôi đã có vợ và 2 đứa con ngoan. Tôi lấy vợ muộn, năm 32 tuổi mới cưới vợ. Đứa con trai cả đã có vợ và con, chúng đang định cư ở nước ngoài, chỉ về thăm một, hai lần mỗi năm. Đứa con gái sau cũng đã yên bề gia thất, có công ăn việc làm và nhà cửa, chồng con đàng hoàng, sống cùng thành phố với vợ chồng tôi nên hàng tuần đều quây quần cùng ông bà ngoại. Mấy năm nay vợ tôi cứ năm đôi lần sang với cháu nội, chỉ ở Việt Nam chừng 3 – 4 tháng. Nhà chỉ có mình tôi. Tôi lấy việc kinh doanh, gặp gỡ bạn bè, đi du lịch và những người mà tôi yêu (sẽ nói ở những phần sau) làm niềm vui. Y…

Vợ tôi kém tôi một 12 tuổi và là người vợ đúng nghĩa, chu đáo và đảm đang. Tôi yêu vợ, các con cháu và chu toàn về kinh tế cho cả nhà bởi những năm trước qua kinh doanh mọi việc thuận lợi nên tôi tích cóp được khá nhiều. Cuộc sống thực sự dư dật, không có gì phải lo lắng. Ngoài số tiền 10 tỷ trong NH và mấy trăm cây vàng giao cho vợ toàn quyền quản lý và sử dụng, ngoài mấy 4 cuốn sổ tiết kiệm, mỗi cuốn 5 tỷ đồng cho vợ và 2 con tôi còn có những khoản riêng, chỉ mình tôi biết và toàn quyền quyết định việc chi.

Nói tóm lại, gia đình tôi thật sự khá giả và hạnh phúc.

Nhưng…

Giống như việc có những khoản riêng về tài chính, tôi cũng đang có những cuộc sống tình cảm riêng tư mà gia đình, vợ con không thể biết. Tôi cũng yêu họ và biết rằng họ cũng rất yêu tôi, họ giữ cho hạnh phúc gia đình riêng của tôi đồng thời cũng là giữ cho chính họ, giữ cho tôi, cho họ không bị mang tiếng xấu ở đời, trước họ hàng làng xóm ở quê.

Vì sao phải thế ư? (Đây là bí mật cuộc đời tôi. Nhưng tôi biết, sau này cũng không thể giấu gói mãi những cây kim trong túi áo.). Vì họ – Những người tôi đã, đang và còn yêu – là những người họ hàng, với tôi gần gũi lắm.

Đã định giữ lời cùng họ là mang theo những cuộc tình này trong im lặng. Nhưng tôi muốn viết ra đây để tự nhẹ lòng vì cho rằng độc giả sẽ chia sẻ (kể cả trách móc, coi thường… cũng được) và mong nhận được chút cảm thông.

Năm 1968, tôi đang chờ ngày nhập trường ĐH, chỉ quanh quẩn ở nhà thì có giấy gọi nhập ngũ sau một tháng. Thời chiến nên việc tòng quân là ưu tiên số một. Vả lại, tôi cũng thích đi bộ đội vì bạn bè cùng trang lứa đều nhập ngũ hết cả. Còn lại ở quê toàn thấy người già, phụ nữ và trẻ em.

Một buổi, chị Liên (con bác họ tôi, hơn tôi 8 tuổi) qua nhà xin bố mẹ tôi cho tôi đi cùng chị sang HB thăm chồng là bộ đội đang đóng quân bên đó. Chồng chị là người cùng làng, bằng tuổi chị.

Anh viết thư về nói muốn chị sang thăm anh trước khi anh vào chiến trường. Anh đã đi bộ đội 3 năm mà chưa lần nào về thăm nhà, cũng ngần ấy năm chị thui thủi một mình nuôi con và chỗ dựa tinh thần và cả vật chất là bố mẹ tôi. Bố mẹ chị đã mất từ khi chị 5 – 6 tuổi, chị ở với gia đình tôi. Dù chỉ họ hàng bên nội và chúng tôi là chị em đời thứ tư rồi, nhưng họ Lưu nhà tôi là họ nhỏ, có ít người nên vẫn gần gũi nhau chứ không như những họ lớn trong làng đến đời thứ tư, thứ năm đã có người lấy nhau. Bố tôi rất gia giáo, luôn căn dặn anh em tôi rằng: “Dù cái Liên ít tuổi hơn thằng cả (Chị kém anh trai tôi 2 tuổi) nhưng các con phải gọi bằng chị, bố cấm đứa nào gọi xếch mé” và anh em tôi ai cũng quý, thương và gần gũi với chị như ruột thịt.

Năm chị 21 tuổi, bố tôi gả chị cho người cùng làng với tâm niệm “Gả con chồng gần, có gì còn thăm nom, đỡ đần nhau”. Đặc biệt, giữa tôi với chị thân mật hơn. Chị là Cán bộ xã Đoàn, phụ trách Thiếu nhi thì tôi là Liên đội trưởng, chị giới thiệu kết nạp tôi vào Đoàn Thanh niên, hai chị em thường nói đủ mọi chuyện với nhau. Hôm đám cưới chị, lúc nhà trai đến đón dâu, mẹ tôi và chị ôm nhau khóc.

Tôi đứng nhìn mà cứ thấy cay nồng nơi sống mũi. Khi ra sân, thấy tôi đứng tựa cửa, chị ôm mặt tôi quay về hướng chị và hôn má tôi. Chị vẫn cười mà thấy nước mắt chị ấm ấm trên má tôi. Buổi cưới chị theo nếp sống mới, chỉ đơn giản chè, thuốc… với câu khẩu hiệu ” Vui duyên mới không quên nhiệm vụ” dán vào phông màn. Hai cái ghế đẩu cho cô dâu, chú rể kê liền nhau. Ông trưởng trò đám cưới đưa cho tôi cái dây bẹ chuối bảo tôi buộc chân hai cái ghế vào nhau ” để vợ chồng không bao giờ bỏ nhau…”. Tôi mải chơi nên không buộc như lời dặn.

Nghĩ thương cháu thân gái, đường xa nên bố mẹ tôi đồng ý cho tôi đi cùng để bảo vệ chị và dọc đường hai chị em chuyện trò cho vợi đường xa. Sáng sớm hôm sau, chị đưa thằng con trai 4 tuổi sang nhà “Con gửi cháu sang mấy hôm, chị em chúng con đi cho mát, ông bà nhé!”. Chiếc xe đạp Phượng hoàng cũ mà tôi vẫn đi nay được dùng là phương tiện chở hai chị em. Đây là chuyến đi xa đầu tiên của tôi. Hồi đó chỉ nghe nói nơi anh rể đóng quân cách nhà một con sông Cái, đó là tỉnh đồng rừng, từ đây tới đó khoảng 6 – 70 cây, đi theo đường này, đường này… Chị gói theo nắm xôi lạc, chai nước và cái túi xách mà tôi đoán đựng quần áo. Còn tôi, chàng trai 17 – 18, sức bẻ gãy sừng trâu, chỉ một bộ quần áo mặc trên người, chiếc mũ lá trên đầu và đôi dép cao su dưới bàn chân nhận làm người cầm lái chở chị đi.

Hồi đó, đang thời chiến, máy bay Mỹ còn bắn phá miền Bắc nên tất cả mọi người không ai có, không ai dám mặc đồ trắng vì sợ máy bay địch phát hiện, chị em tôi cũng vậy. Chị mặc quần đen, áo xanh và chiếc nón bọc vải màu xanh chắp vá. Ngồi sau tôi, chị cứ bám tay vào sườn tôi vì sợ ngã, vừa đi chị vừa hỏi chuyện nọ, chuyện kia và kể chuyện chị đang học lớp trung cấp nông nghiệp, trường này sơ tán vào mé chân núi, cách nhà tôi chừng 7 – 8 cây, chị vẫn sáng đi tối về bằng cái xe đạp cũ mà anh chị gom góp mua được. Đến năm sau chị mới học xong. Đó là lớp do tỉnh mở, chị được xã cử đi học để về xã làm việc vì chị là đảng viên.

Những câu chuyện không đầu, không cuối của chị dường như xua đi cái oi nồng của mùa hạ và vơi đi sự mệt mỏi của tôi. Tôi vẫn hăm hở đạp, vẫn hào hứng nghe chuyện của chị và thỉnh thoảng lại ngô nghê hỏi những câu làm chị cười hoặc cấu vào lưng tôi…

Trên con đò nhỏ, có đông khách sang sông. Tôi và chị len được lên đò cùng xe đạp. Đồ chật, tôi ngồi trước giữ chặt khung xe sợ rơi xuống sông. Chị phải ngồi bệt sau lưng tôi, chị phải áp ngực vào lưng đứa em trai… Cứ thế, con đò rời bến và dập dềnh lướt sóng qua sông. Thỉnh thoảng tôi cảm nhận thấy lưng mình cồm cộm cái Cooc xê cứng nhọn (Thời đó con gái thường mặc cái nịt vú chần dày mấy lớp vải cứng như mo nang, chóp nhọn hoắt. Nhiều chị ngực áo xanh, nâu cứ bị bạc trắng, mỏng rách ngực áo ở nơi có hai cái núm nhọn nhô ra) của chị cứ dập dềnh theo sóng, miết nhè nhẹ, êm êm… cũng thinh thích. Qua đò, sang bên kia sông thì lúc giữa trưa, nắng mùa hè gay gắt. Leo hết triền dốc đê, chị bảo tôi tìm chỗ mát để nghỉ. Thấy một cái quán xiêu vẹo, những tấm bao tải quây xung quanh, không có người, tôi rẽ xe vào quán. Một cái ” bàn” đắp bằng đất nổi cao giữa quán, một cái ” ghế” dài được ghép từ 3 đoạn thân cây tre chẻ đôi đã lên màu láng bóng… Hai chị em mở xôi ra ăn, có chai thủy tinh đựng nước vối hai chị em lân nhau uống… mồ hôi cũng khô dần… Vừa ăn xong thì mây ở đâu ầm ầm kéo tới, trời nổi gió ngày càng to, ngoài đường người ta đang hối hả chạy tránh cơn mưa mùa hè bất chợt. Chị ngửa mặt nhìn trời thở dài…

Mưa như trút nước, gió giật mái lều kêu răng rắc, những mảnh bao tải quây xung quanh lều cứ phập phành, phập phành…

Chị buồn buồn:

– Mưa thế này bao giờ mới tạnh để mà đi? Ỉ…

Tôi hăng hái:

– Mưa đi cho mát chị ạ!

Chị bảo:

– Mưa trưa độc lắm đấy, ướt mưa ngấm người là ốm. Có mỗi mảnh vải mưa…

Tôi phấn chấn:

– Chị quàng áo mưa ngồi sau đi. Em không sợ mưa. Chị ôm quần áo dài của em cho khỏi ướt là được. Em mặc quần đùi, áo cộc đạp xe. Ướt sẽ nhanh khô.

Chị ngần ngại:

– Khổ cậu! Vì anh chị mà về bị ốm thì ông bà mắng chị chết. Với lại, tháng sau em đi bộ đội rồi đấy, nhỡ ra…

Chị bỏ lửng câu, không nói. Thấy tôi xăng xái cởi quần áo dài, cuộn tròn đưa cho chị, chị đặt lên “bàn” và mở túi lấy tấm vải mưa. Bỗng một ánh chớp sáng lóe mắt kèm theo tiếng sét inh tai. Chị giật mình, sợ hãi và cuống cuồng ôm chặt lấy tôi, run rẩy. Tôi choàng tay ôm lưng chị, ghì vào mình che chở. Ngực chị áp vào ngực tôi, đôi góc nhọn cái nịt vú của chị cứ nhấn nhấn theo nhịp thở của chị lên vồng ngực của chàng trai lực điền 18 tuổi.

Tôi thấy mình rạo rực, lâng lâng… càng ôm chị chặt hơn, chị áp nghiêng má vào vai tôi, da thịt chị mịn màng, âm ấm… Tất cả dường như đánh thức một thứ gì đó đang hình thành và lớn dần trong tôi. Hình ảnh người lính Xô viết hôn người yêu của mình cũng trong một cơn mưa của một bộ phim Liên Xô thời đó cứ như nhắc nhở, thôi thúc chàng thanh niên mới lớn là tôi. Bất giác tôi siết chặt vòng tay ôm chị và không kìm nổi mình, tôi hôn vào trán chị, chị ngửa mặt lên nhìn cùng lúc tôi cúi xuống định hôn vào má chị, thế là môi chị đúng tầm đôi môi của tôi…

Tôi nâng và giữ đầu chị mà hôn cuồng dại… Chị cũng hé môi hoặc là không thể tránh kịp? Đây là lần đầu tôi biết hôn và thật sung sướng khi được chị tôi đáp lại. Chị há miệng cho lưỡi tôi quay cuồng trong khoang miệng và chị nhẹ nhàng đưa lưỡi sang miệng tôi… Hôn nhau có dễ chừng 10 phút, ngạt thở. Chúng tôi buông nhau ra, chị nhìn tôi, tôi nhìn chị không ai nói với ai. Tôi cầm tấm vải mưa, định mở ra thì thấy rơi một vật gì đó xuống đất. Cả chị và tôi đều cúi xuống nhặt, hai cái đầu lại va vào nhau đau điếng. Chị suýt xoa đưa tay xoa trán mình, còn tay kia xoa lên trán tôi. Mùi hương bưởi từ mái tóc của chị ngào ngạt trước mũi tôi. Tôi hôn lên tóc chị và nâng cằm chị lên. Những nụ hôn lại ngọt ngào qua lại. Lần này cả tôi và chị thở dồn dập… Tôi đưa tay lên ngực chị, ấn ấn lòng bàn tay vào hai cái núm nhọn nhô cao. Chị giữ chặt tay tôi và đưa qua đưa lại, bên nọ bên kia.

Tôi bóp mạnh tay, chị a ư rên rỉ… Môi vẫn ngậm môi, tôi hối hả sờ quanh da cổ, sờ gáy, sờ tai chị. Chị lại cầm tay tôi và kéo xuống ngực chị. Một làn da ấm mịn, cúc áo chị đã mở tung từ bao giờ, chỉ còn vướng cái áo con cứng như mo nang che chắn bầu vú chị. Tôi bàng hoàng và run rẩy lột tung áo chị khỏi người và vục mặt xuống giữa khe lõm giữa hai vú mà hít hà, mà hôn mút… Chị quơ tay ra sau lưng. Cái cooc xê tụt xuống. Một ánh chớp dây đủ để tôi nhìn rõ hai đầu ti nhỏ như hai hạt lạc trong gói xôi ăn lúc nãy, hai quầng vú sẫm màu và hai bầu vú căng tròn, thây lẩy…

Tôi bóp, mút, liếm, bú say mê, chị thì thở dồn và nhẹ nhàng kêu nhỏ:

– Ối! Cậu…

Hai tay chị vò rối bù tóc tôi và cào cấu lưng tôi. Không đứng nổi nữa hay sao mà chị ngồi phịch xuống mặt bàn đất và kéo tôi chúi xuống theo. Theo đà, tôi đẩy chị nằm ngửa ra, miệng và tay vẫn không rời vú chị. Khi tôi trườn lên để hôn miệng chị thì ” Chim” tôi chạm đúng vào giữa háng của chị. Dương vật tôi cứng ngắc, bưng bức và ngọ nguậy không thể kiềm chế. Chị vừa thở vừa thì thào vào tai tôi: ” Cậu ơi! Chị…” rồi ôm tôi rất mạnh tay. Đoạn, một tay chị buông ra, lần xuống chạm vào dương vật đang cương cứng của tôi. Tôi thấy tay chị cứ cựa quậy, rồi nhấp nhổm mông, đến khi chị thò tay vào ống quần đùi của tôi, nắm chặt thằng nhỏ lôi ra và ấn vào háng chị. Bằng xúc cảm da thịt, tôi nhận ra chị đã tự tụt quần mình và ấn dương vật của tôi vào âm hộ mình. Bằng sự hứng khởi của lần đầu, bằng sức trẻ và sự thèm khát tôi ra sức ấn chim mình vào bướm chị, tôi thấy âm ấm, nhớp nháp nơi đầu chim. Cứ rúm mông ấn ấn mà chưa thấy vào, tôi vẫn hì hục một cách ngốc nghếch. Tới khi chị co chân, tụt quần khỏi gót và dạng rộng đùi thì… Sụt một cái, chim tôi đã chui tọt vào bướm chị. Chi: A… a… ư ư như bị kìm nén, rồi rên rỉ đón nhận những cú lắc ngày càng nhanh của tôi.

Chị rên rỉ:

– Ôi! Cậu ơi! Chị thích quá! Cậu có thích không? Ối mạnh nữa đi cậu…

Tôi càng lắc càng thấy thèm khát và mong có một thứ khoái cảm mà chàng trai mười tám chưa biết là gì. Thấy chim mình cứng ngắc, nóng bừng bừng… rồi co thắt lại… Tôi đã phóng tinh trùng của mình sang chị tôi, lần đầu tiên trong đời tôi được biết thế nào là giao hợp. Cái cảm giác đê mê ấy đến bây giờ, qua bao lần tôi vẫn chẳng thể quên.

Tôi gục xuống nằm đè lên chị. Môi lại kề môi, lưỡi lại tìm lưỡi.

Tôi phều phào (vì mệt) vào tai chị:

– Chị là của em nhé!

Chị gật đầu:

– Ừ! Là của cậu suốt đời. Chị yêu cậu như chồng chị.

Tôi hỏi:

– Như là anh (gọi tên chồng của chị) á?

Chị bảo:

– Ngốc ạ! Không như ai cả mà em như là người chồng của chị, em là chồng chị.

Tôi lại hôn chị từ mặt, ngực, vú… đến phía dưới thì chị giữ chặt tôi lại. Chị nói:

– Đừng cậu! Vừa… ấy nhau xong, bẩn đấy! Tôi mặc kệ cứ đưa miệng xuống háng chị để chực hôn. Chị khép chặt đùi lại, tôi chỉ thấy rằm rặm túm lông và hăng hắc, tanh tanh, nồng nồng mùi dâm khí của hai chị em tôi đang hòa làm một.

Ngoài trời mưa đã tạnh từ lâu, trời lại hửng nắng.

Chị bảo:

– Chờ một tí nhé! Chị phải đi rửa đã.

Chị lúi húi tìm bánh xà phòng 72% (Loại xà phòng giặt phổ biến thời đó) mà khi nãy khi mở tấm vải mưa đã rơi xuống đất và mở túi lấy cái xi líp rồi đội nón đi về phía cái ao nước phía dưới. Tôi nhìn theo bóng chị, một thứ tình cảm khó kìm nén bùng phát trong tôi và nằm sâu, bền vững mãi. Chị là người vợ đầu tiên của tôi, người đã cho tôi biết thế nào là quan hệ vợ chồng…

Khi chị quay trở lại, cặp mắt vẫn long lanh, má rực hồng nhìn tôi bẽn lẽn. Tôi lao đến và chị cũng chạy lại phía tôi. Hôn nhau như chưa từng được hôn. Tôi gỡ từ tay chị cái quần lót vừa giặt, bảo:

– Để em treo vào ghi đông cho nhanh khô.

Tôi dìu chị vào lều, thu xếp đồ đạc. Chị cứ đứng yên nhìn tôi. Khi đã xong mọi việc, tôi chuẩn bị dắt xe ra thì chị nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hai giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt chị.

Tôi bảo:

– Chị ơi! Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Em…

Chị chặn ngón tay lên môi tôi, thổn thức:

– Đừng nói! Biết định nói gì rồi! Nhưng… em sợ lắm mình ạ!

Chị đổi cách xưng hô, chị đã coi tôi là chồng. Ôi! Hạnh phúc nào bằng. Tôi buông tay khỏi ghi đông xe mà tôi định dắt đi để vòng tay ôm chị, chị tin cậy áp mặt và cắn nhẹ lên bực tôi.

Tôi an ủi:

– Sợ gì? Không ai có thể làm gì mình đâu… mình ạ.

Chị hỏi:

– Lỡ ai biết thì sao?

Tôi:

– Ai biết? Chỉ có hai chúng mình biết và giữ kín làm của riêng. Chị cười nhẹ nhàng và má ửng hồng.

Chị cấu vào ngực tôi đau nhói, thì thầm:

– Mình đừng phụ em nhé! Tôi hôn lên trán chị, bảo:

– Anh yêu mình, bây giờ và mãi mãi. Không bao giờ bỏ em!

Chị thở phào, tươi tỉnh:

– Anh ơi! Mình đi đi kẻo muộn!

Chúng tôi lại đi. Chiếc xe Phượng Hoàng lại cõng hai người vừa yêu nhau đi tiếp.

Hỏi thăm và tìm đến đơn vị anh cũng đã 5 giờ chiều.

Mấy anh bộ đội đi tập về nhìn thấy chi, trêu:

– Em lên thăm anh à? Đợi anh báo cáo rồi mình ra chiêu đãi sở nhé!

– Em lên sao không báo để anh ra đón?

– Ở nhà bố mẹ khỏe không em?

Chị chỉ cười, nghiêng nón làm duyên. Tôi ngắm chị thấy chị trẻ đẹp quá, dù đã 26 tuổi và có một con nhưng mấy người bảo chị chỉ 18, đôi mươi.

Anh lính gác vào phòng thường trực quay máy điện thoại gọi. Chừng 10 phút, thấy anh chạy hớt hải từ trong doanh trại ra ngoài cổng đón chị và tôi. Anh dẫn chúng tôi vào chiêu đãi sở. Ngồi chuyện một lúc và báo tin với anh rằng tháng sau tôi cũng nhập ngũ. Anh bảo: “Cũng được cậu ạ! Đằng nào cũng phải đi, học hành tính sau. Giờ cả nước đều ra trận…”. Đúng giọng của Đảng viên! Lúc đó anh là Tiểu đội trưởng. Tôi để anh chị ngồi lại ở phòng khách, bên cạnh còn có mấy thân nhân của bộ đội lên thăm chồng hoặc con, anh em của họ cùng đơn vị với anh đang rôm rả chuyện nhà. Tôi bước ra ngoài, nhìn chiều buông dần tối sẫm lại, mấy khoảnh đồi um tùm cây và thấp thoáng mấy lán trại của bộ đội vách nứa, lợp lá… Nghĩ buồn buồn khi biết rằng một tháng sau mình cũng thành bộ đội, cũng doanh trại đồi hoang, cũng súng ống gác đêm…

Đang miên man nghĩ thì có một anh bộ đội lạ hoắc chạy lại gọi tên tôi và bảo vào ăn cơm. Chắc anh chị nói tên tôi cho anh biết. Vào trong lán đã thấy ba, bốn mâm cơm của các gia đình được đơn vị chào đón.

Mâm nhà, ngoài 3 người chúng tôi còn có 3 anh bộ đội cùng tiểu đội với anh. Bữa cơm lính đơn giản mà ấm cúng không khí gia đình. Các anh quan tâm đến chị và tôi, hình như thức ăn trên mâm cứ dành gắp cho chị em tôi…

Cuối bữa anh bảo tôi:

– Cậu ngủ cùng anh Tuấn ở phòng trực nhé, anh chị vào phòng khách đây. Mai cứ ăn sáng cùng các anh. Tuấn ơi! Cho anh gửi thằng em anh ngủ cùng nhé!

Anh Tuấn, anh bộ đội đang gác cổng rất trẻ chỉ tầm tuổi tôi, nháy mắt bảo tôi đi cùng anh.

Đêm vùng đồi núi, lại mới mưa nên râm ran tiếng ếch nhái. Lạ nhà nên tôi cứ trằn trọc không ngủ. Ngoài phòng trực, một bóng đèn lờ mờ bởi bị sơn màu cho bớt sáng, đêm thời chiến tối thui.

Tôi mở mắt thao láo trong đêm, trằn trọc không ngủ được. Thước phim ban ngày của tôi và chị cứ tua đi, chiếu lại trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ chị! Nhớ làn môi với nụ hôn ngọt ngào, nhớ đôi mắt đằm thắm dịu dàng, nhớ vòng tay ôm mềm ấm, nhớ bộ ngực với cặp vú căng tròn, thơm phức, nhớ những âm thanh xác thịt va vào nhau, nhớ mùi ngai ngái từ một chòm lông nơi háng chị, nhớ tiếng thì thầm xưng hô còn ngượng ngùng mà nồng cháy… nhớ những gì đã xóa nhòa ranh giới chị em tôi kể từ trưa hôm nay, một ngày cuối Hạ năm 1968.

Tôi vật vã trở mình vì đang ghen với anh! Giờ này họ đang làm gì nhau? Chị có nghĩ đến tôi không??? Một tiếng kêu từ trong tôi vô tình phát ra: “Chị Liên ơi! Mình ơi…”

Đang thiu thiu ngủ, tôi giật nảy mình vì tiếng kẻng báo động, tiếng còi huýt inh ỏi và những bước chân chạy rậm rịch. Anh Tuấn bảo tôi:

– Báo động chiến đấu đấy.

Một lúc sau, tôi thấy chị đi cùng mấy chị khác từ khu Chiêu đãi sở ra phía trạm gác. Tất cả ngồi tập trung một chỗ. Khoảng nửa tiếng sau, thấy anh đeo ba lô đi như chạy ra tìm chị em tôi. Giọng anh có vẻ nghiêm trọng: “Đơn vị hành quân ngay bây giờ, không biết sẽ đi đâu? Có trở lại không? Có lẽ hai chị em cứ chờ trời sáng rõ hãy về. Cậu giúp anh đưa chị về an toàn nhé. Cho anh gửi lời chào chú thím và cả nhà.”

Rồi quay sang chị, anh bùi ngùi: “Thôi! Mình về đi! Chăm cu T. (Tên thằng con trai 4 tuổi của anh chị) ngoan ngoãn nhé. Vẫn gửi con ở nhà trẻ à? Bà mình (ý nói mẹ tôi) vẫn trông trẻ chứ? Có bà trông trẻ, có ông đỡ cho những việc nặng và các cậu, các dì giúp thì anh thấy yên tâm” Chị sụt sùi không nói nổi nửa lời.

Anh bảo tôi: “Tháng sau cậu đi, đóng quân ở đâu thì viết thư cho anh biết nhé!”.

Một hồi còi lại rú inh ỏi. Anh hấp hoảng ôm chị và tôi rồi chạy nhanh vào khu tập hợp. Lúc này chị mới khóc to thành tiếng. Tôi lại gần ôm chị vào lòng, lấy vạt áo lau nước mắt cho chị. Chị dụi mặt vào ngực tôi, nấc lên từng đợt. Lúc này tôi thấy chị nhỏ nhoi, yếu đuối và cần được che chở.

Khi người cuối cùng rời khỏi doanh trại và đã sáng rõ mặt người, tôi vẫn ôm chị và nói nhỏ: “Thôi! Về đi chị kẻo chốc nắng lắm đấy!”. Chị không nói gì, buông rời tôi ra để tôi dắt xe đạp từ trạm gác ra. Hai chị em lại quay lại đường cũ mà hôm qua đã đi. Dọc đường tôi thấy chị im lặng và thỉnh thoảng dụi mắt vào lưng tôi. Tôi biết chị đang buồn lắm, đang khóc vì tủi… nên cũng không tiện hỏi chuyện.

Quá trưa thì chúng tôi về đến cái quán hôm qua. Hôm nay thấy nhiều người ngồi trong nên hai chị em đi lướt qua về hướng bến đò.

Khi xuống dắt bộ vì đường dốc, tôi đi một bên, chị đi bên cạnh cách nhau cái xe đạp tôi đang dắt. Liếc nhìn qua, thấy mắt chị sưng húp mọng đỏ. Tôi không thể cầm lòng. Dừng lại, dựng xe vào bờ đất cao, tôi kéo chị ngồi xuống, an ủi:

– Đừng khóc nữa chị! Anh ấy hành quân di chuyển thôi chứ chắc gì đã đi B. Rồi anh ấy sẽ viết thư về cho chị thôi mà!

Chị ngước mặt nhìn sang tôi, đôi mắt ầng ậc nước. Chị nghẹn ngào:

– Biết đến bao giờ? May mà sang kịp còn gặp được. Nếu không thì… Chị bỏ lửng câu nói.

Tôi hỏi đùa mà đăng đắng trong tâm:

– Thế đêm qua anh chị có cho cu T em bé không? Nó cũng lớn rồi…

Chị quay sang tôi, nhìn một hồi không nói gì rồi chị gật gật. Tôi hiểu ý nghĩa của cái gật đầu của chị. Tôi vòng tay ôm chị, chị ghé đầu vào vai tôi. Tôi xoay mặt chị hướng thẳng vào mặt tôi. Thương đôi mắt mọng lên vì khóc của chị. Tôi hôn và nhấm những giọt nước mắt của chị. Một vị mằn mặn nơi đầu lưỡi. Tôi muốn hôn môi chị, muốn ôm ấp và thổ lộ tình yêu như hôm qua chúng tôi đã trao nhau. Nhưng tôi sợ làm chị buồn.

Nghỉ chừng nửa tiếng, hai chị em xuống bến đò. Đến hơn 3 giờ chiều thì về đến nhà. Cu T chạy ra đón mẹ và cậu, chị lấy từ trong túi xách ra gói kẹo bột cho con rồi vào trong nhà. Mẹ tôi hỏi: “Hai chị em về ngay à? Thế có gặp bố nó không?”

Chị trả lời: “Vâng! Có gặp nhà con bà ạ! Nhưng đến sáng nay nhà con lại hành quân đi rồi…” Chị lại khóc.

Bố tôi quay sang bảo:

– Nó đi thì cũng như các trai làng khác thôi. Làng vãn hết trai tráng rồi. Khóc làm gì cho bận lòng người đi và đau lòng người ở lại? Thôi! Về nghỉ đi! Để cu T ở đây, tối mẹ con sang đây ăn cơm với ông bà và cậu, dì.

Nói thêm, bố mẹ tôi có 4 anh chị em chúng tôi. Chị cả tôi lấy chồng làng, anh thứ 2 đi công tác ở trên tỉnh, tôi là thứ 3, sau tôi còn một đứa em gái út còn nhỏ 14 tuổi.

Chiều tối, khi đứa em gái đã lùa trâu bò vào chuồng, bố tôi bảo:

– Cái Bình ra gọi chị L mày vào ăn cơm đi, muộn rồi!

Tôi bảo: “Để con ra gọi cho, Bình đi tắm đi em!”. Rồi tất tả sang nhà chị.

Cổng không đóng, cửa cũng mở, trong nhà leo lét ánh đèn, con chó vàng đã quen với anh em tôi nên không sủa mà cuống quýt vẫy đuôi, ư ử mừng. Tôi đoán chị đang ở trong nhà nên không gọi, vào khêu to ngọn đèn nhìn không thấy chị đâu. Tôi cất tiếng gọi, thấy tiếng chị ho trong buồng. Tôi cầm đèn bước vào, thấy chị nằm trên giường, phủ mặt bằng chiếc khăn rửa mặt. Tôi bước tới, cầm tấm khăn thấy ướt.

Tôi hỏi:

– Sao chị khóc mãi thế, ốm đấy!

Chị bỏ khăn che mắt ra, nói nhẹ:

– Có khóc đâu! Chỉ thấy ngây ngấy sốt nên đắp khăn ướt cho dịu thôi. Tôi sờ lên trán chị thấy nóng hầm hập, đưa tay xuống má cũng thấy âm ấm, lần tay xuống cổ… Chị giữ chặt tay, nhìn tôi không nói gì. Tôi ghé đầu vào chị rồi nhẹ nhàng hôn đôi môi đã hôn hôm qua. Chị bảo:

– Đừng! Nhỡ ai biết thì chết! Đèn sáng thế này… Tôi quay sang thổi tắt ngọn đèn dầu. Căn buồng tối thui, chỉ có ánh trăng trung tuần mới mọc hắt vào đủ để nhìn rõ mặt người.

Tôi ôm chị và chúng tôi lại trao nhau những nụ hôn say đắm. Tôi đưa tay lên ngực chị, hàng khuy áo đã mở tự bao giờ. Tôi hôn lên hai bầu vú và nghe tiếng chị rên khe khẽ. Tôi hôn xuống bụng, đến rốn… Chị giữ chặt cạp quần không cho tôi kéo xuống. Tôi thở dài và ngồi lặng im. Chị nhổm lên, vít đầu tôi xuống đề miệng tôi vào nơi vú chị. Chị thì thào:

– Thế thôi đã! Để mấy hôm xem thế nào… Tôi nhay nhay nhẹ nhàng đầu vú, say mê hôn. Chị rú lên và cố ghìm giọng:

– Đừng cắn nhé! Đau…

Tôi ngừng lại, một sự ghen tuông mơ hồ trong tôi bỗng bùng nổ. Tôi hỏi chị mà như trút hờn:

– Thế hôm qua anh ấy có… ấy chị không? Chị có nhớ đến em không?

Chị phì cười:

– Rõ dơ! Ghen à? Anh ấy là chồng người ta, người ta sang thăm chồng và muốn có thêm đứa con thì việc ấy sao lại không? Nhưng… Chị ngập ngừng rồi tiếp:

– Chả biết có được không? Quan hệ mỗi một lần. Lần thứ hai đang… ấy thì báo động.

Chị hôn lên môi tôi và bảo:

– Còn chúng mình chỉ vụng trộm với nhau thôi nhưng thấy… còn hơn.

Tôi thấy nhẹ lòng hơn và hỏi chị:

– Nhớ mình lắm! Yêu lắm! Rồi tôi nhẹ nhàng hôn lên khắp ngực người tôi yêu…

Tôi vẫn thấy chị giữ chặt cạp quần, bèn hôn bên ngoài quần và cắn nhẹ lên gò mu nổi cồm cộm nơi háng. Chị suýt xoa:

– Mình ơi! Cho em xin nhé, mấy hôm nữa em bù cho. Em yêu anh lắm!

Tôi hỏi:

– Sao lại phải mấy hôm nữa? Mấy hôm là bao giờ? Còn hơn chục ngày nữa em cũng đi rồi.

Chị cắn nhẹ vào tai tôi:

– Đợi xem nếu em có chửa thì… Thôi! Vào ăn cơm kẻo cả nhà chờ và còn tắm cho cu T nữa.

Tôi bảo:

– Cu T, em tắm cho nó rồi. Liên tắm chưa?

Chị che miệng cười:

– Đợi mình tắm cho em nhé…

Tưởng thật, tôi hăm hở:

– Ừ! Ăn xong, ra tắm cho. À! Thảo nào mà Liên không cho hôn bên dưới.

Chị đấm thùm thụp vào lưng tôi, cười:

– Ngốc ạ! Đợi mình tắm cho thì có mà… Không cho hôn chỗ ấy vì… phải đợi. Đừng buồn nhé! Dậy đi anh, mình vào trong nhà kẻo mọi người chờ lại… sinh nghi thì chết!

Tôi sung sướng ghé vào tai nàng nói từng tiếng một: ” Anh Yêu Vợ!” Chị đắm đuối vuốt ve tôi: ” Vợ cũng yêu chồng “. Rồi chúng tôi thắp đèn ở gian ngoài, dắt tay nhau đi dưới ánh trăng vào nhà để ăn cơm tối. Một bữa ăn vui vẻ nhất. Với tôi, với chị niềm vui cứ nhân đôi, nhân ba.

Chương trước Chương tiếp
Loading...