Những người tôi yêu
Chương 30
Ngày mai tôi về quê trước. Nên tối nay, sau khi cả nhà đã ăn cơm xong, bế hai chị em con Thuý Hải – Hải Long ngồi lên đùi, tôi bảo:
– Ngày mai nhà mình có ai về trước cùng 3 ông cháu không?
Liên nói luôn:
– Cậu cho chị về trước cùng để còn xem các em, các cháu ở nhà đã chu toàn mọi việc chưa. Cứ thấy sốt ruột, cậu ạ. Việc dời nhà cho các cụ mà vắng mặt đứa con nào, sợ các cụ giận…
Vì tôi đã nói với Lan và Liên là cả hai chị em phải cùng về. Vì Liên là con cái trong nhà, còn Lan thì lúc sáng tôi đã nói: ” Từ xưa gia đình đã coi Lan như chị Liên, vả lại Lan cũng nhiều dịp đi lại với gia đình nên dịp này em cũng coi mình như thành viên trong nhà để về quê nhé” và Lan chớp chớp mắt: ” Em cũng muốn vậy vì đã làm vợ của anh chỉ có mấy ngày”.
– Vậy thì ba chị em và hai cháu bé, sáng mai về trước – Tôi nói – còn vợ chồng nhà Lâm ngày kia về sau.
Tôi cũng gọi điện mời a Quốc và thông báo lịch trình với Minh & Tâm.
Hai đứa trẻ thấy nói được về quê cùng “ông” và hai bà thì có vẻ thích lắm, mặc dù chúng chưa có khái niệm gì về quê cha, đất tổ.
Cả nhà đi ngủ sớm hơn mọi khi.
Vừa gọi điện cho 3 mẹ con Nguyên xong, đang nằm trên giường thì thấy Thuý nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng (Nói thêm là từ khi tôi có những người phụ nữ bên cạnh thì lúc nằm một mình tôi không bao giờ chốt cửa bên trong vì tôi biết thế nào cũng có người sẽ vào với tôi).
– Em cũng muốn về trước cùng anh với 2 bà và 2 con.
– Thôi em về sau đi. Em về trước thì hôm sau Lâm nó đi một mình à…
– Lâm vừa nói với em là sáng mai sẽ lên Thái Nguyên đón bố Quốc và hai cô Minh – Tâm cùng bé Ngọc cho tiện đỡ phải thuê xe hoặc đi tàu hoả nhiêu khê…
– Ừ nhỉ! Thế cũng được! Nhưng nhà cửa hai, ba nơi thu xếp gọn gàng chưa?
– Chiều nay em đã kiểm tra hết rồi, anh yên tâm. Còn bây giờ…
Vừa nói, Thuý vừa lột váy ngủ qua đầu để lộ đôi gò bồng đảo căng tròn. Tôi lao đến kéo cái sịp của em rồi cúi xuống hôn khe đào nguyên ươn ướt nước. Hình như không chịu nổi thêm, Thuý nằm ngửa xuống giường, hai ngón tay bành hai mép lồn, chờ đợi. Tôi tụt quần lót của mình mà chẳng kịp cởi sịp, ấn ngay cái ” đèn pin” đầy ứ năng lượng của mình vào lồn em mà giã liên tục, rung cả giường. Đôi mắt em lờ đờ như ngây dại khi tôi xuất tinh rất mạnh vào tử cung của Thuý. Địt nhau xong, cả hai như sực nhớ mới hôn hít nhau như điên. Lúc cả hai đã rửa ráy sạch sẽ, mặc đồ tươm tất như chưa hề xảy ra ” chiến cuộc đẫm tình”.
– Em lên gọi Lâm và hai bà xuống nhé?
– Không cần đâu! Chỉ gọi Lâm thôi, để hai bà và hai con ngủ.
Lúc sau Thuý & Lâm từ trên tầng cùng đi xuống.
– Con định nói với cậu để con lên Thái đón bố Quốc và hai cô. Nhưng…
– Sao không nói trước? Vậy thì ngày mai cậu đưa cả nhà về trước. Con đi Thái Nguyên đón mọi người rồi từ đấy về thẳng quê luôn cũng được. Có điều công việc các nơi đã gọn chưa?
Mà cả nhà phải gói ghém quần áo mang về theo đấy vì sẽ ở nhà qua Tết…
– Vâng! Con đã chuẩn bị hết rồi ạ. Những việc mảng kinh doanh thì con vẫn theo dõi, điều hành chặt chẽ. À! Cậu ơi! Cái nhà cũ con đã lấy lại mấy hôm trước. Họ cũng đã sửa sạch sẽ, con không phạt hợp đồng. Theo ý cậu, con cũng trả lại tiền đặt cọc coi như trả công họ sửa sang nhà cho mình dẫu tiền sửa chữa chả đáng là bao. Coi như mình làm phúc, để đức cho nhà mình…
– Con đã làm đúng! – Tôi khen.
– Chúng con nhờ cậu nói với bố Quốc là qua Tết bán nhà trên đó rồi xuống Hà Nội giúp con khi xây bao khu đất cậu vừa thắng thầu. Chứ khi cậu sang Đức thì một mình con xoay không kịp, cậu ạ.
– Ừ! Cậu sẽ lo chuyện ấy. Còn nhà của mẹ trên đó cứ để yên đã, sang năm tính sau nhé.
Sáng hôm sau.
Cả nhà dậy sớm thu xếp hành lý lên xe của tôi rồi vào ăn sáng.
Dọn dẹp xong, cả hai xe đều khởi hành.
Tôi ngồi lái, Thuý ngồi ghế phụ, ghế sau là Liên & Lan cùng hai đứa con sinh đôi của tôi. Lần đầu tiên, hai đứa con tôi được về nơi đã sinh ra bố ruột của chúng. Còn hàng ghế sau và khoang đuôi của chiếc xe 7 chỗ đã chất đầy các valy, túi xách chứa đồ dùng của cả nhà.
Dọc đường, tôi bảo Liên gọi điện về quê cho chị Thanh và cái Bình để báo nhà chuẩn bị bữa trưa nay.
– A lô! Dì Thanh à? Chị Liên đây. Cả nhà đang trên đường về đấy, chừng 1 tiếng nữa sẽ đến nhà. Cậu Luân bảo các Dì ra ngoài nhà nấu nướng cho rộng rãi…
Nghe tiếng chị Thanh và tiếng cái Bình léo nhéo trong điện thoại:
– Xong hết rồi, cả nhà đang đợi Hà Nội và Thái Nguyên về đây!
Xe về đến đầu ngõ, đã thấy thằng cháu ngoại là con của đứa con gái lớn nhà Bình đứng đón. Nhìn nó đen thui vì dãi nắng mò cua, bắt cá, chăn vịt và đi học cảm thấy đội mũ nón bao giờ.
Tôi đưa xe vào sân, khi mọi người dỡ và chuyển đồ từ xe vào cứ tíu tít, râm ran chuyện trò, thăm hỏi. Tôi vào nhà đã thấy ông chú, bà cô ngồi quanh bàn nước. Tôi kính cẩn chào rồi bước tới bàn thờ thắp hương như mọi lần, hễ về nhà thì việc đầu tiên tôi làm là thắp hương như một lời kính cáo. Đoạn, xuống bếp đã nhìn thấy 5 mâm cỗ đạy lồng bàn. Mở ra thấy các món đều hấp dẫn đến ứa nước miếng.
Đi ra sân, thấy hai đứa cháu ngoại nhà Bình đang chơi với 2 bé Thuý Hải + Hải Long và xưng là anh, là chị với 2 đứa con tôi. Tôi bật cười, nghĩ bụng: “Hai đứa dù bé và ít tuổi hơn nhưng các cháu phải gọi là BÁ Thuý Hải và BÁC Hải Long đấy! Nếu xét về vai vế đích thực thì hai đứa con sinh đôi của tôi còn là anh và chị của mẹ chúng cơ mà. Rồi sẽ có một ngày chúng sẽ biết sự thật!”. Nhìn lũ trẻ thân mật với nhau, tôi thấy ấm lòng.
Vào ngồi mời nước cùng mấy bậc vai trên. Ông chú họ nhắc việc tôi phải sang mời bố vợ vào ngày làm lễ tạ khu mộ mới của dòng họ vào ngày 24 tháng Chạp (Tức là còn 3 hôm nữa).
Cả nhà, chỉ thiếu vắng vợ chồng anh cả và hai đứa cháu, cộng thêm mấy anh, chị, em họ nội, họ ngoại là vừa đủ 5 mâm. Hai chị em Thanh – Bình thật chu đáo.
Nhà có 3 gian, hai buồng với 4 cái giường. Ăn xong, khi bà con họ mạc đã về, cả nhà phân chia giường để đi ngủ trưa. Cả 4 chị em Liên – Lan – Thanh & Bình cứ thích nằm cùng giường trong 1 buồng…”Cho ấm” để tâm sự sau bao ngày, bao tháng, bao năm không gặp nhau. Mẹ con Thuý vào nằm ở căn buồng còn lại. Tôi nằm một mình trên giường ở gian ngoài. Do uống hơi quá chén và cộng thêm chăn bông đắp ấm áp nên ngủ lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, thấy cả nhà đang ồn ào ngoài vườn. Tiếng lũ trẻ cười như ngô rang. Ngó ra thấy mọi người đang hái bưởi. Vườn bưởi nhà năm nay rất sai quả, quả nào quả nấy tròn căng, vàng ươm… Một mùi hương bưởi chín lan tỏa vào tận trong nhà. Tôi bước ra vườn, thấy rất nhiều bưởi đã được gom lại. Thuý đang nhanh tay bổ bưởi mời mọi người. Hai đứa sinh đôi của tôi và hai đứa cháu họ của chúng (là cháu ngoại của Bình) vừa ăn vừa chạy khắp vườn. Thằng bé lớn đã biết leo cây hái những quả bưởi theo yêu cầu.
Thuý đưa tôi múi bưởi đã bóc vỏ, tách hạt, nói nhỏ:
– Ngọt lắm, mình ạ! Nhưng…
– Nhưng sao?
– Tự nhiên thấy thèm của chua.
Vậy là Thuý đã có bầu! Vậy là năm tới, năm 2000, tôi sẽ có những đứa con ẩn tuổi Rồng của tôi từ 3 bà vợ: Minh – Tâm & Thuý. Một niềm hạnh phúc nâng nâng, trào dâng trong tôi.
Tôi ăn thêm múi bưởi nữa từ tay Thuý và muốn nuốt cả ánh nhìn đắm đuối từ mắt em. Như chợt nhớ ra, tôi bảo Liên chọn cho chục quả để sang biếu bố vợ và bên nhà Nguyên để đồng thời mời cỗ hôm làm lễ khánh thành khu nghĩa trang của nhà mình hôm tới.
Liên và Lan bê bưởi ra xe cho tôi.
Liên nói nhỏ: “Mình cho em đi cùng nhé!”. Tôi gật đầu đồng ý.
Thấy tôi nổ máy, chị Thanh bảo:
– Thôi chỉ cậu Luân và chị Liên thay mặt nhà mình sang thăm và mời bên nhà mợ Nguyên. Còn chị Lan, cháu Thuý và hai bé vào nhà em và nhà Dì Bình chơi. Tối nay, ăn cơm ở nhà Dì Bình. Cả ngày mai đến ăn cùng bên em. Ngày mai nhà em và các cháu mới về. Ngày kia là ngày tiễn ông Công, ông Táo thì cả nhà lại ra nhà ông làm lễ nhé!
Tôi bảo:
– Chị Thanh sắp xếp thật hợp lý!
Rồi hôn hai đứa con, nhìn mẹ chúng thay cho nụ hôn muốn đặt lên môi Thuý.
Tôi và Liên lên xe.
Dọc đường, Liên ra vẻ suy nghĩ lắm. Nghe tôi hỏi, Liên như giật mình, khẽ nói:
– Có chuyện này em muốn kể với anh lắm. Nhưng…
– Em là ai? Là chị họ của anh, là vợ của anh và là mẹ đẻ thằng Lâm, con trai ruột của anh mà nay còn ngần ngại gì mà cứ…”nhưng” mãi thế? Nói đi, chồng của em nghe đây Liên!
Liên oà khóc rồi vén vạt áo lên lau nước mắt. Tôi đưa vội cho Liên chiếc khăn mùi xoa Liên tặng từ 30 năm trước mà tôi luôn mang bên mình. Em nhìn tôi, thổn thức:
– Chồng ơi! Anh có tin được không? Cả chú và thím (tức là bố mẹ tôi) đều biết thằng Lâm là con chung của chúng mình đấy và mỗi khi chỉ có em thì bố mẹ bao giờ cũng gọi em là “con dâu ” thay vì gọi là cháu như mọi khi. Cũng không ít lần hai cụ gọi em là ” vợ thằng Luân” thay vì gọi tên Liên của em…
Tôi cũng đôi ba lần nghe bố mẹ tôi nói bóng gió chuyện tương tự nhưng không thể ngờ các cụ đã biết rõ hết thảy…
– Vậy từ khi nào hai cụ nói với em lần đầu tiên như thế. Tôi hỏi.
– Lần đầu tiên lúc thằng Lâm đầy tuổi. Ông bà làm cỗ mừng cho cháu. Khi cả nhà đi vắng, ông gọi em ra đưa cho em ba nén hương mà cụ vừa châm lửa, bảo: “Con cắm ba nén hương này lên ban thờ, lạy 9 lạy rồi ngồi đây bố nói chuyện”. Em cứ nghĩ thầm chắc là cụ nói về chuyện em bỏ nông trường để về quê như mọi khi cơ. Khi em khấn xong, khép lép ngồi xuống mép ghế. Cụ gọi cụ bà từ trong buồng ra, rồi hắng giọng:
– Không phải bố mẹ không biết việc tày đình mà hai chị em con đã gây ra chuyện loạn luân đâu. Vì sao á! Chúng tao sinh ra, nuôi nấng chúng mày từ trứng nước, mọi ý tứ, lời nói, cử chỉ của chị em con không che được mắt mẹ cha. Bố mẹ giận thì có giận, nhưng thương ai bằng cha mẹ thương con. Con là cháu họ nhưng bố mẹ đẻ của con mất sớm chỉ mỗi mụn con gái, anh chị tao đã gửi gắm và tin cậy giao con cho chúng ta. Thương con còn hơn con ruột. Thấy lỗi lầm của 2 con bực thì bực lắm nhưng ngắm thằng Lâm là lại xuôi lòng, nhẹ dạ. Cháu nội của mình sao nỡ bỏ? Xót cháu nội, thương con trai rồi thương cả cháu gái. Bố mẹ bàn nhau phải giữ kín, không mắng chửi ruồng rẫy con cháu và từ nay trong thâm tâm bố mẹ coi con như con dâu, như vợ không hôn thú của thằng Luân. Có điều…
Ngừng một lúc, hút điếu thuốc lào rồi nhả khói, cụ tiếp:
– Có điều chuyện này con phải giữ kín, không nói với thằng Luân rằng bố mẹ đã biết. Vì thằng Luân còn trẻ, còn sự nghiệp và còn phải lấy vợ công khai. Bố mẹ tin rằng hai đứa dù không phải là vợ chồng chính thức nhưng biết thương yêu, chăm sóc nhau và nuôi dạy con chung thành người. Con rồi cũng phải có chồng để là chỗ dựa, nhà không có đàn ông thì đàn bà vất vả, cực nhọc lắm. Nhưng dù thế nào cũng phải coi nhau như đã là vợ chồng. Khi con xin cho thằng Lâm mang họ Lưu theo mẹ, bố mẹ cũng lo nhưng rồi lại mừng vì con đã bỏ thằng chồng cũ bất nghĩa…
Quay sang bà, ông hỏi:
– Ý bà thế nào?
– Tôi thương cả hai chị em nó, giờ là vợ chồng có con trai chung mà chẳng được công khai. Con không được gọi cha là bố, vợ chẳng dám gọi người đầu gối tay ấp là chồng một cách công khai mà cứ phải nén lòng giữ ý từng giây. Đấy! Như bố đã dạy, con phải giữ bí mật trước hết cho dòng họ, trước làng xã, sau là cho con, cho Luân và trước chồng con của con hay vợ con của Luân là bố mẹ mới yên lòng.
Em đã quỳ xuống khóc và lạy bố mẹ. Chỉ dám duy nhất 1 lần gọi to ” Bố ơi!” Và 1 lần gọi “Mẹ ơi” thay vì gọi Chú ơi, Thím ơi lúc bố, mẹ sắp nhắm mắt, xuôi tay. Nay em muốn kể với anh và hôm nao ra nghĩa trang em sẽ khấn trước mộ hai bố, hai mẹ của chúng mình và kính cáo với các cụ ở dưới suối vàng. Anh…
Tôi ôm đầu Liên vào ngực mình và hít ngửi mái đầu em – Người đàn bà, người vợ đầu của tôi – Mái tóc em giờ màu đã ngả muối nhiều hơn tiêu rồi. Nâng cằm em lên, tôi hôn môi em. Lưỡi lại háo hức tìm nhau. Trời tháng Chạp lạnh lắm, vả lại, cả tôi và Liên đều mặc áo ấm dày nên chỉ dám xoa sờ đôi vú em từ ngoài áo mà mường tượng cặp vú căng cứng của Liên ngày nào mà tôi đã từng được dâng hiến ở quán nước bờ đê, ở rừng bạch đàn… Thương em biết nhường nào!
– Anh cũng nhiều lần muốn… thú tội với hai cụ nhưng anh sợ hai cụ buồn và giận. Nay nghe em kể, anh cũng được nhẹ lòng…
– Hay là khi nào mình cũng nói với con (thằng Luân) chuyện của chúng mình hả anh? – Liên nhìn vào mắt tôi, hỏi nhỏ.
– Chưa phải lúc đâu em! Sẽ đến khi phải nói hết. Nhưng con khác chúng mình nhiều trong suy tư nên phải đợi lúc nào đó hoặc anh, hoặc em, hoặc cả hai phải nói với con…
– Vâng! Khi nào nó biết chôn chặt điều bí mật trong lòng vì ngoài nó ra còn có vợ con nó, hai đứa em gái của nó nữa. Hôm nay nói được với chồng điều này là em thấy sung sướng lắm, chồng ạ!
– Anh yêu Liên lắm, vợ ơi.
Tôi dừng xe trước cổng nhà bố vợ và bấm còi chờ. Kịp hôn Liên khắp mặt và dừng nụ hôn lâu hơn ở hai mắt nàng.
Thấy con bé Hinh từ trong bếp chạy ra mở cổng. Nó đã mập hơn, không quắt đen như hơn tháng trước. Thấy tôi và Liên xuống xe, nó chào to rồi định đi ra cổng. Tôi bảo:
– Bố mẹ đi đâu thì tí nữa khắc về, để cho bố mẹ ngạc nhiên nhé. Giờ Hinh xách bưởi vào trong nhà hộ anh…
– Ấy, có cặp bưởi còn nguyên cành lá để chị ra bê vào cho kẻo rụng lá. Cặp này cháu Thuý đã rửa bằng rượu rôi. Cậu xếp lên ban thờ để ông về thắp hương bà. Liên nhanh nhảu ra xe cùng bé Hinh đưa bưởi vào nhà. Một mùi thơm mang mác, lan tỏa trong chiều Đông giá lạnh.
Chừng nửa tiếng sau, khi Liên cùng bé Hinh bổ mấy quả bưởi bày ra đĩa và tôi xếp hai quả bưởi còn tươi cành, xanh lá lên bàn thờ thắp ba nén nhang. Quay ra thấy bố vợ tôi mở cổng đi vào, vai vác cuốc, tay cắp nách một rổ khoai lang. Phía sau ông, thím Hường với cái bụng đã lùm lùm, áo bông cắp nách không mặc, chắc còn thấy nóng nên cái bụng càng nổi rõ hơn.
Liên bước ra sân chào.
Bố vợ tôi treo cái cuốc vào ven tường bếp và đặt rổ khoai xuống, chào đáp lại.
Tôi bước ra chào bố và thím.