Những người tôi yêu
Chương 32
Cứ buổi tối là cả hai đứa con tôi đòi sang ngủ với ông chứ dứt khoát không ngủ cùng bố mẹ hay cùng bà. Thỉnh thoảng Bé Ngọc cũng sang giường tôi để chơi đùa cùng hai bé. Nhưng tôi biết rằng bé thích sang để được đụng chạm với tôi dù chỉ là những cử chỉ vuốt ve, mơn trớn…
Cả ba mẹ con Liên, Minh, Tâm và bé Ngọc nằm một giường gian bên trái, trước cửa buồng mà vợ chồng Thuý – Lâm cùng hai đứa con, vợ chồng Quốc – Lan nằm trong gian buồng còn lại. Riêng tôi ngủ một mình ở gian bên trái, phía buồng mà vợ chồng Lan nằm. Có buổi Liên hoặc cùng cả hai chị em Minh Tâm vào ngủ trong nhà chị Thanh hoặc nhà Bình thì chỉ còn mình tôi và hai cặp Quốc – Lan, Thuý – Lâm cùng ba bé ngủ ở nhà. Đấy là những ” cơ hội vàng” cho tôi được địt hai mẹ con Lan và Thuý. Còn ba mẹ con Liên – Minh – Tâm thì tôi cũng sắp xếp được những khoảng thời gian để giao hợp. Cả năm bà vợ đều được chăm sóc ân cần, được bú mút và rên rỉ vì sung sướng thể xác, hân hoan hạnh phúc hưởng lạc mà không ai biết rằng quanh tôi có 5 cái lồn để buồi tôi được chui vào ấm áp trong những ngày đông giá, chỉ có hai chị em Minh và Tâm biết mình cùng chung một cái buồi đã làm cho hai nàng cùng đang mang thai. Ba người đàn ông là anh Quốc, tôi và Luân (thằng con trai cả của tôi) thường ngồi khuya bên bàn trà ở gian giữa để chuyện trò đủ thứ. Thằng Lâm nói nhiều về công việc kinh doanh với những kế hoạch, dự định phải làm ngay sau Tết. Tôi mừng vì con tôi biết tính toán ngày càng chín. Nó khoe số vốn hiện giờ đã tích cóp được. Vậy là chỉ từ số tiền ban đầu tôi cho con và đưa cho Liên, rồi những đợt cấp thêm vốn ( nhưng tôi phải nói là cho vay để nó biết căn cơ, cần kiệm. Và rất sòng phẳng, nó gửi trả ” cậu” tiền đã được cậu cho ” vay”. Tôi nhận và trao hết cho Liên.
– Ra Tết, ngày mùng 6 âm là Công ty con khai niên. Mọi năm phải qua Rằm nhưng năm nay nhiều việc quá nên phải khai xuân sớm hơn.
– Thế là tốt rồi. Cậu mong năm nay công ty làm ăn phát đạt hơn – Tôi bảo.
– Thế bao giờ thì cậu sang bên kia ạ? Lâm hỏi tôi.
– Cậu sẽ ở Việt Nam đến hết tháng Giêng. Trung tuần tháng Hai mới đi vì các dự án đầu tư chung còn chưa vào guồng. Vả lại, các cơ sở tản mát, rải rác khắp nơi nên đi lại vất vả và tốn kém tiền bạc, thời gian và sức khỏe. Cậu có một dự định lớn. Đang đợi chờ và nghe ngóng xem sự thay đổi của các chính sách, pháp luật trong nước thế nào đã rồi sẽ lựa chiều. Hy vọng một, hai hoặc ba năm nữa sẽ tiến hành theo phương án mới. Tinh thần là “Kinh tế tập trung, đa ngành”.
Tôi quay sang Quốc, hỏi:
– Thế anh chị dự tính bao giờ chuyển về Hà Nội?
– Chúng tôi tính sang tháng Ba, cậu ạ. Hai cháu đã nhượng lại cái nhà (trước định bán cho người khác) thì cũng phải bán nhà và đất trên Thái Nguyên để trả cho chúng nó thêm vốn mà làm ăn chứ. Nhà đất trên đó bán, tính ra cũng chẳng nhiều…
– Ông bà lo gì! Lâm nói. Ông bà cứ về, còn nhà và đất trên đó từ từ bán sau. Việc gì phải vội ạ.
Tối nay, sau khi ăn cơm, Lâm pha trà mời tôi và anh Quốc nhưng tôi nói có việc sang nhà hàng xóm nên chỉ có hai bố con.
Thấy tôi chuẩn bị đi ra cổng, bé Ngọc đi ra theo. Trời nhá nhem tối, sương bắt đầu rơi dày, trời lạnh dần. Ra tới cổng, nép vào chỗ tối, tôi hỏi nhỏ:
– Ngọc còn đau không? Còn chảy máu không? Rồi ôm bé thật chặt, hôn lên khắp mặt Ngọc và cả hai cuồng nhiệt mút lưỡi nhau.
Ngọc nói nhỏ: “Vẫn hơi đau. Máu vẫn chảy ít nhưng không ai biết đâu. Cho em đi cùng chồng nhé.” Tôi dắt Ngọc đi cùng. Ngọc đi có vẻ còn rón rén vì đau. Lúc về thì cả nhà còn chưa đi ngủ. Hai bố con Quốc và Lâm vẫn ngồi bên bàn trà. Giường bên, 5 người đàn bà của tôi vẫn nói chuyện rôm rả. Hai đứa con tôi chắc đã ngủ vì cả chiều chạy nhảy, chọi châu chấu và vui đùa. Thấy tôi hỏi, Thuý bảo:
– Hai đứa nó ngủ rồi ông ạ.
Uống chén trà nóng xong, nhìn đồng hồ đã 10 giờ, tôi giục mọi người đi ngủ. Ngày mai, làm cơm bữa trưa tiễn các Cụ xong, chiều là đi hết. Mọi thứ đã cắt đặt xong xuôi đâu vào đấy cả rồi.
Tôi ra sân đứng ngắm sao trời. Bầu trời đêm nay quang đãng, nhiều ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Có một đám sao tụm lại gần nhau thành một cụm. Tôi lan man nghĩ: Nếu mỗi người là một ngôi sao thì cụm sao kia ắt hẳn là cụm của chúng tôi – Tôi đang ở giữa Những người tôi yêu.
Tâm ra đứng cạnh tôi từ lúc nào mà tôi không biết. Cho tới khi em khoác vào tay tôi và đan ngón tay ấm áp vào bàn tay đã chớm lạnh sương đêm của tôi.
Tôi siết nhẹ tay Tâm và ghé miệng sang miệng em để hôn. Tôi bảo:
– Về quê toàn ngủ gần nhau mà chẳng được cùng giường, chẳng được yêu nhau trên giường đàng hoàng. Chán nhỉ.
– Nằm một mình lạnh lắm à chồng? Thương quá! Hay tối nay cho con Ngọc sang ngủ cùng ông cho ấm, giường bên này ba người lớn lại thêm nó nữa nên cũng chật. Mà nó ngủ cứ giãy cựa làm cho không ai ngủ yên. Trẻ con hay bị nóng, mình thì lạnh mà nó thì cứ toát mồ hôi…
– Thế cũng được. Nhưng nó có chịu sang với ông không…
– Có mà chả thích quá! Từ hôm về, hôm nào cũng đòi sang ngủ với ông. Nhưng nó ngủ hay gác chân lắm, gác cả lên người, lên mặt người nằm cạnh. Nó nằm cùng sợ anh lại không ngủ được.
– Không sao mà.
– À, chồng chưa biết đâu. Con nó đã có kinh nguyệt rồi đấy…
Tôi chột dạ nhưng vẫn làm bộ ngạc nhiên…
– Em nói thế nào chứ nó mới 8 tuổi thì làm gì đã có kinh với chả kệ…
– Ơ, em nói thật mà. Nó có kinh nguyệt từ tháng trước cơ. 8 tuổi so với em còn muộn. Em chả có kinh từ năm lên 7 tuổi. Không tin hôm nào anh hỏi mẹ mà xem…
– Ai lại đi hỏi chuyện ấy. Mà sao em có kinh sớm thế?
– Không biết! Hôm bị thấy máu chảy ra bẹn, ướt quần em khóc toáng lên gọi mẹ vì sợ. Mẹ bắt em cởi hết quần áo ra xem vì tưởng em bị đứa nào hiếp. Thấy em đã mọc vú, mọc lông mu rồi mẹ mới yên tâm và giảng giải cho em. Tự nhiên khi đi học cứ thấy mình như lớn hơn các bạn cùng lớp. Cũng xấu hổ mà chẳng dám kể với ai. Còn bà Minh á, 10 hay 11 tuổi cũng thấy kinh lần đầu. Đúng là cả hai cháu gái của cậu, hai vợ của chồng đều… phát dục sớm. Nay lại đến con Ngọc…
– Thế hôm nó bị, nó có hốt hoảng gọi mẹ như em không?
– Con này lạ lắm. Bị thế mà gan lỳ, chỉ nói mỗi câu: Mẹ ơi con bị chảy máu ở bướm. Em cũng bắt nó cởi hết ra, thấy sao vú nó to thế. Hồi em bị thì vú chỉ như cái chũm cau to thôi, còn nó phải bằng quả trứng gà. Con này già trước tuổi cả trong suy nghĩ, lời nói và hành động. Cứ như con nhà người ta 13 – 14 tuổi í. Cũng lo lo…
– Em cần phải chú ý, giữ gìn con nhé. Thế từ khi em có kinh thì em hay nghĩ về gì nhất?
– À quên! Em có kinh sau cái ngày cậu lên thăm đúng 1 năm. Từ ngày gặp cậu, em lúc nào cũng nghĩ cũng mơ đến cậu. Em nghĩ đến chuyện được ngủ với anh, được địt nhau với anh từ khi nhìn trộm vợ chồng cô Lan địt nhau, lúc đó em 13 hay 14 tuổi…
– Sao mà hôm nay vợ mới kể với anh những chuyện ấy?
– Thì có ở bên chồng mấy đâu. Gặp chồng là chỉ muốn được địt nhau, chả nghĩ gì nữa… hi hi.
– Hôm nay anh chở hai vợ về Thái Nguyên ở 2 – 3 ngày nhé…
– Ôi, thật nhé. Thích quá. Thôi vào ngủ đi chồng, lạnh rồi đây này. Tâm vuốt mái đầu đã dính sương của tôi và giục.
Vào nhà, Tâm mang thêm cái chăn từ giường bên sang và gọi con:
– Ngọc sang nằm với ông cho ông ấm nhé. Không được giãy giụa kẻo ông không ngủ được…
Như chỉ đợi có vậy, bé vùng dậy chạy sang giường tôi, trùm chăn nằm im, chờ đợi.
Tôi tắt đèn, nằm lên giường vừa mở chăn thò tay vào đã chạm phải thân thể trần truồng của bé Ngọc. Bé kéo tay tôi lên ngực. Vừa hôn bé, tôi vừa bóp hai quả trứng căng tròn, cứng ngắc và ấm áp. Tay Ngọc hối hả tìm buồi tôi. Khi túm được cái buồi đang cứng nhắc, nóng hôi hổi là Ngọc ra sức vuốt, xóc. Không chịu được lâu, bé nhổm dậy trong chăn và trườn xuống túm cặc đôi đưa vào mồm và mút, mà rút ra ấn vào. Tôi phóng vọt tinh trùng vào miệng Ngọc. Cảm thấy được em mút, nuốt hết vào họng. Tôi kéo Ngọc nằm ngang tôi, hai khuôn mặt áp nhau. Lại tiếp tục hôn, mút và sờ nắn. Tôi thấy như hai trái ngọc đào tiên trên ngực em to hơn lúc chiều và đã mềm mịn hơn do tay tôi xoa bóp.
Tôi ghé vào tai Ngọc, nói nhỏ:
– Vợ có kinh nguyệt rồi à? Thế mà chồng không biết. Ban chiều chồng địt vợ ở ngoài gò, nhiều tinh trùng vào lắm nhỡ vợ có mang thì chết.
– Kệ!
– Không được, vợ ơi! Em mà có chửa thì anh chết. Em mới 8 tuổi mà.
– Nhưng em ngủ với chồng chứ có chửa hoang đâu…
– Không phải thế. Em mới 8 tuổi, học lớp 3 mà có chửa, bụng to kềnh đến trường thì… xấu hổ lắm, nhà trường kỷ luật, bạn bè cười chê và cả mẹ Tâm cũng bị phạt vì không quan tâm đến con. Ngoài ra, người ta phát hiện ra anh làm cho em có thai là anh bị xử đấy…
– Thế thì làm thế nào bây giờ?
– Ngày mai anh đi mua thuốc cho em uống là hết lo nhé.
– Vâng! Cho em đi với nhé?
– Ừ! Giờ còn đau không?
Ngọc kéo tay tôi xuống háng. Mu lồn bé sưng mọng và nhũn nhũn khi những ngón tay tôi ấn nhẹ. Ngọc vươn lên ngậm môi tôi và chúng tôi lại hôn nhau cuồng loạn trong chăn tối. Ngọc thì thầm: “Chồng ơi, vợ muốn nhưng sợ đau lắm…”
– Một hai hôm nữa là hết đau thôi. Ngọc ơi, anh yêu em, cô tiên của anh, búp bê của anh và vợ trẻ đẹp của anh. Giờ em mặc quần áo vào để ngủ đi nhé…
– Vâng ạ!
Ngọc ngoan ngoãn làm theo và chỉ mấy phút sau đã thấy bé nằm im trong lòng tôi, thở nhè nhẹ, đều đều. Bé lại bước vào giấc ngủ thần tiên của một em bé gái mà tôi vừa mới bắt em thành đàn bà chỉ mấy tiếng trước. Gần sáng, tôi thức dậy đi giải, lúc đi từ nhà vệ sinh vào thì thấy Lan đi ra. Gặp nhau, không nói gì chúng tôi lao vào nhau mà hôn hít. Lan kéo tôi lại gần bờ tường, nơi kín gió. Nàng quay mặt vào tường, vịn tường đứng khom khom, tay kéo quần xuống ngang đùi. Tôi nhét cặc vào lồn Lan từ phía sau mà thúc liên tục đến nóng cả người rồi bắn xối xả tinh trùng vào lồn Lan. Lan với tay kéo cái khăn mặt phơi bên cạnh để lau nhẹ nhàng cái buồi của tôi rồi thì thào:
– Chồng vào ngủ tiếp đi. Em còn đi vệ sinh.
Tôi vào giường và ôm Ngọc ngủ ngon lành tới sáng.
Lúc tôi dậy đã không còn thấy Ngọc nằm cạnh nữa. Ra giếng thấy bé đang ngồi đánh răng. Tôi liếc nhìn xuống, giữa hai đùi bé đang ngồi dạng ra, nơi cái lồn em có một đám ươn ướt, màu hồng nhạt. Tôi nói nhỏ:
– Ngọc vào thay quần đi, nhanh lên. Mang ra đây chồng giặt cho.
Đánh răng xong là Ngọc chạy ngay vào. Một lát vo tròn cái quần dính máu mang ra. Tôi vừa rửa mặt xong, cầm cái quần từ tay Ngọc, mắt nhìn xung quanh không thấy có ai tôi mới mở ra thấy đũng quần ướt dinh dính và hồng hồng sắc đỏ. Tôi đoán máu lồn em vẫn rỉ ra từ vết rách của màng trinh dày do bị tôi đâm thủng hoặc từ vết rách ở cửa lỗ âm đạo nhỏ bé do cái buồi to lớn của tôi gây ra. Tôi chụm môi rồi hôn nhẹ lên đó trước con mắt chăm chú nhìn của Ngọc. Tôi lấy xà phòng và giặt sạch cái quần của Ngọc, vừa phơi lên dây thì Liên đi tới.
– Hai ông cháu giờ mới dậy à? Vào ăn sáng đi, cả nhà đang ăn đấy.
Ngọc vào bếp, tôi nán lại nhìn Liên và hỏi:
– Vợ ăn chưa? Cho anh hôn cái…
– Anh này, cứ làm như chỉ có hai vợ chồng mình… Em ăn rồi. Dì Thanh và Dì Bình vừa mang bánh chưng ra đấy. Em bảo hai Dì ra sớm để nấu cúng tiễn các cụ buổi trưa rồi, chồng ạ!
– Thế à. Vợ anh chu đáo quá. Yêu lắm!
Sau bữa sáng, tôi đánh xe ra nói với mọi người đi lên Phố Huyện mua mấy chai rượu ngoại về để trưng trên bàn thờ và uống bữa trưa nay. Lần lượt từ Thuý, Tâm, Minh rồi cả Lan nữa nêu ra lý do của riêng mình để muốn đi cùng tôi. Nhưng tôi đều từ chối với lý do phải về ngay khi ở nhà còn bao việc. Tôi chỉ muốn đưa bé Ngọc theo để được nhìn những tòa kiến trúc trên thân thể em sau khi bị tôi tàn phá xem chúng biến dạng như thế nào và thực sự rất háo hức nghĩ đến thân thể măng tơ, ngọc ngà của em dưới ánh sáng ban ngày đầy nắng như hôm nay. Thấy Ngọc ra, tôi tưởng em ra xe để đi cùng mua thuốc ngừa thai như đã hứa với em chiều qua. Nhưng thấy Ngọc ngân ngấn nước mắt, mếu máo:
– Mẹ không cho Ngọc đi. Phải ở nhà chơi với hai bé để mọi người nấu cỗ…
Tôi ôm bờ vai bé nhỏ của Ngọc và nói khẽ:
– Vợ ở nhà cũng được. Anh đi rồi về ngay mà.
Thế là tôi lái xe ra phố Huyện, việc mua mấy chai rượu cũng cần thiết nhưng không bức bách bằng việc phải mua thuốc ngừa thai khẩn cấp để bé Ngọc uống. Tôi biết công dụng, cách dùng và tên của loại thuốc này nhờ Thuý và Tâm những lần quan hệ với tôi mà không muốn bị chửa trước đây.
Thế mà phải tìm tới hiệu thuốc thứ ba ở cổng bệnh viện mới mua được. Tôi suy nghĩ và quyết định mua chục viên chỉ để dùng cho Ngọc – Người vợ nhỏ tuổi của tôi chưa đáng bị mang thai mặc dù em cũng nói: “Thích có em bé” như một cô gái trưởng thành nói với người yêu, với chồng.
Trên đường về, tôi đánh xe ghé vào nhà bố vợ tính mời ông dự bữa cơm đầu năm mới để tôi và mọi người về Hà Nội. Đến cổng nhà, thấy không đóng. Tôi đưa xe vào sân rồi bước vào thềm gọi bố. Không thấy ai nghe lại gọi tên cái Hinh cũng im lặng. Tôi bước vào nhà gọi tên thím Hường. Chỉ thấy tiếng nói rất mệt mỏi trả lời.
Thím Hường nằm trên giường gắng gượng ngồi dậy, trên mình trùm cái chăn. Tôi hỏi thím bị sao thế? Thím mệt mỏi trả lời: “Vừa mở cửa bước ra bị trúng gió, xây xẩm hết mặt. May mà bò được vào giường”
Hỏi tới bố vợ tôi và bé Hinh. Thím thều thào:
– Hai bố con đi ra huyện lúc sáng. Có khi cũng sắp về. Bố thì lên đổi sổ hưu, sổ khám bệnh và mua thuốc bổ gì đấy, còn con bé thì muốn theo bố đi cho biết phố huyện và mua sách, mua vở. Nghĩ thương con, từ bé tới giờ chả được đi đâu ra khỏi lũy tre làng. Ấy, hai bố con vừa đi khỏi thì tôi bị thế này. May mà không ngã.
Nói xong, thím định đi tới bàn để pha nước. Tôi ngăn lại:
– Thím kệ cháu! Rồi bước tới đặt tay lên trán thím thấy nóng ran, mồ hôi ướt nhơm nhớp chảy xuống mặt, xuống cổ người đàn bà đang mang thai của bố vợ tôi. Tôi bảo:
– Thím bị sốt cao quá. Mà thím rét hay sao mà khoác chăn thế? Mồ hôi mồ kê đầm đìa thế này.
– Tôi không thấy rét mà chỉ thấy hoa mặt, vừa định thay đồ thì anh vào.
Tôi ra hiên rút cái khăn mặt và bê chậu nước vào pha nước sôi từ phích ra rồi nhúng khăn vắt khô còn ấm nóng đưa cho thím. Thấy tay thím run quá, còn tay kia thì đang túm chặt mép chăn trước ngực. Tôi liền chủ động lau mặt cho thím bằng nước ấm, rồi nhúng vát lau tới cổ và thấy đôi bờ vai để trần. Vậy là tôi biết thím đang cởi trần. Tôi mạnh bạo lau rộng ra hai phía bờ vai và phía sau lưng. Tôi đổ nước cũ ra sân và pha một chậu mới bê vào.
– Anh để tôi tự lau chứ, ai lại…
– Thím còn mệt, đừng nhúng tay vào nước lúc này nguy hiểm lắm (Ấy là tôi phịa ra để dọa thôi!), Thím để cháu lau cho. Người thân thuộc trong nhà cả mà, thím đừng ngại.
Rồi tôi nhúng nước ấm, rồi tôi lau lưng, lau cánh tay, lau nách… cũng chỉ mò trong tấm chăn mỏng mà thím đang trùm và túm chặt mép chăn phía trước ngực.
Tôi nhúng thêm lần nữa và từ phía sau, tôi luồn tay dưới chăn lau từ lưng vòng ra phía trước, lau cái bụng chửa đã căng phồng và lau đến hai bầu vú to thì thấy Hường buông lỏng tay để tấm chăn tự tụt xuống. Mắt Hường như ngây dại. Tôi nhẹ nhàng lau hai bầu vú đã căng sữa, quầng vú đã chuyển màu thâm đen và to như miệng chén trà. Cũng phải chửa 5 – 6 tháng trở lên mới vậy. Tôi cũng bỏ tấm khăn từ lúc nào không biết mà dùng tay xoa bầu vú, xoa cái bụng đã căng da, mân mê hai đầu vú. Hường từ từ ngã ngửa chềnh ềnh trên giường. Trên người chỉ còn cái quần sịp nhỏ xíu chỉ đủ che một phần cái lồn đã mọng và đầy lông. Tôi nhúng khăn ấm và kéo dần cái sịp xuống đùi. Hường luống cuống, tay quờ quạng như cản như ngăn mà cứ như mời như gọi. Tôi kéo hẳn cái quần sịp ra khỏi chân Hường, dùng khăn, dùng tay không xoa, rửa cái lồn rất to, lỗ rất rộng của người đàn bà chửa sắp đến tháng đẻ. Tôi cứ dùng 1 tay vê vú, một tay nghịch lồn Hường. Hường run như bị sốt, rên ư ử không rõ lời định nói gì. Tôi cúi xuống mút hai đầu ti to của Hường, đã thấy vị nhờ nhợ khó tả của chất lỏng mà người ta gọi là sữa non tiết ra từ đầu vú. Tôi thè lưỡi liếm lên da bụng căng tròn như trái bóng bay. Lần đầu tiên tôi được thưởng thức cảnh ngắm, ôm, hôn một cái bụng bầu căng tròn như thế này. Tự tôi mang tiếng là có tới 7 vợ (tính đến bé Ngọc), sắp có thêm 2 đứa con mà chưa bao giờ biết bụng chửa tròn căng như thế này. Tôi hôn xuống cái mu lồn to, mọng và xồm xoàm lông. Hường co hai chân để bành rộng lồn ra.
– Anh ơ… ơ… ơi! Ối… ô… ối!
Tôi tụt quần mình ra và cắm phập buồi tôi cho chui tuột vào cái lỗ lồn rộng và đầy nước nhờn. Tôi thúc, tôi lắc liên lục. Giường cũng rung lên theo nhịp và hai bầu vú lớn cũng lắc theo. Tôi địt trong tư thế đứng, quần chưa tụt hết ra khỏi chân, còn Hường thì nằm trên giường, hai chân buông xuống. Tôi và Liên đùa nhau gọi là “Kiểu dân quân, du kích”. Sau khi tôi phóng mấy đợt tinh trùng vào lồn Hường tôi mới nâng Hường ngồi dậy để hôn miệng em. Hường luống cuống, vụng về khi được hôn. Nàng thì thầm:
– Anh ơi! Em sướng lắm, lần đầu tiên em được hôn, được âu yếm thế này. Nhưng em sợ lắm! Nếu lộ ra thì em treo cổ mà chết mất…
– Đừng nói dại! Chỉ có anh và em biết. Giờ em mặc quần áo vào đi. Và nhớ đừng gọi anh xưng em đấy nhé.
– Vầng! Rồi em vào buồng thay đồ.
Chúng tôi ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện như bình thường được một lát thì thấy tiếng con Hinh loe choe ngoài đầu ngõ. Tôi ra xe nổ máy và để chế độ chạy không tải êm êm như vừa mới xuống chưa kịp tắt máy.
Bố vợ tôi vào sân. Tôi chào và nói:
– Con vừa trên Huyện về đến. May bói cũng về kịp. Con không biết bố và em Hinh cũng lên Huyện để đưa đón đi về cùng.
– Anh Luân vừa tới. Hai thím cháu còn chưa kịp pha trà. Hinh ơi! Mang cho mẹ phích nước để pha trà nhé.
Ngồi uống nước một lát và sau khi tôi có lời mời thì cả bố vợ tôi và bé Hinh đều muốn đi cùng với tôi vào ăn bữa cơm đầu năm cùng gia đình tôi.
Bố vợ tôi hỏi vợ:
– Thế hay là mẹ cái Hinh cũng vào cho biết nhà.
– Không! Em không đi được đâu.
– Thế ở nhà còn đồ ăn không?
Tôi bảo:
– Nếu thím không đi được thì lát nữa cháu và bé Hinh sẽ mang đồ ăn về cho thím.
Bố vợ tôi bảo chờ ông để ông tắm rửa chút đã. Tôi cũng bảo:
– Vâng! Để con vào mảnh đất trong (nhà của mẹ con Hường) xem vì chưa biết.
Tôi và bé Hinh ra cổng, thấy Hường cũng khệ nệ vác bụng đi sau. Tôi bảo bé Hinh ở nhà trông xe cho tôi kẻo nhỡ có người lạ vào mà chẳng ai biết. Hinh ngoan ngoãn quay về. Tôi đi chậm rãi phía sau Hường ngắm mớ tóc dài cuốn thành búi to buông sau gáy. Hường vào diện cũng to cao và rất trắng. Thấy dáng đi ưỡn ngược về phía trước, lưng hầu như phải uốn để đủ sức nâng đỡ cái bụng chửa nặng nề. Thấy thương các bà vợ của mình đã, đang và sẽ phải đau đớn, vất vả, nặng nhọc trong kỳ thai sản. Họ thật là ân nhân của nhân loại. Giống cái bao giờ cũng khổ hơn giống đực.
Vào đến nhà, vừa mở cửa chưa kịp khép lại tôi đã vội hôn tới tấp lên môi Hường, mút lưỡi, sờ ti, sờ lồn mải miết. Hường kéo tôi vào căn buồng trống tuyềnh toàng vì đồ đạc đã chuyển dần vào nhà ngoài. Chỉ còn mỗi cái giường cũ, không chiếu. Hường định nằm xuống để cho tôi địt như lúc nãy. Nhưng tôi bảo em chống tay xuống giường, cúi và chổng mông lên. Tôi tụt quần Hường, quần tôi và đút buồi tôi vào lồn Hường từ phía sau mà giã, mà thúc, mà phóng tinh.
Hường nói với tôi:
– Sao thế nhỉ? Vừa gặp nhau mà lại gặp trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này mà mình đã như là yêu nhau, như là vợ chồng thế hả anh? Em cứ nghĩ mãi mà không ra câu trả lời. Thế này mà lộ ra thì chết. Anh đừng nói với ai nhé… Anh…
– Em yên tâm! Em vẫn là thím Hường mà. Giờ mình về đi.
Tôi và Hường quay về nhà ngoài thì bố vợ tôi và bé Hinh đã đứng đợi. Tôi bảo:
– Đất vườn bên ấy cũng rộng rãi, vuông vắn bố ạ. Bố với thím định trồng trọt hay bán đi.
– Ôi dào! Bán làm gì, cứ để đấy bao giờ con Hinh lấy chồng thì cho nó.
Tôi lái xe chở bố vợ và bé Hinh sang nhà tôi. Bà bầu Hường khệ nệ ra đóng cổng và nhìn theo. Dọc đường tôi cứ nghĩ. Năm nay Hường mới 40, gái một con giờ mới có chửa lần thứ 2 liệu rằng ông già 70 ” thất thập cổ lai hi” có đủ sức phục vụ bà thím này không. Nhưng mừng là ông đã làm nên ” kỳ tích” gây giống.
Tôi đưa xe vào nhà. Mọi người đã quây quần và chuẩn bị vào tiệc. Tôi đưa các thứ vừa mua cho Liên sắp xếp. Tôi gọi bé Ngọc vào bếp, rót ly nước và bóc viên thuốc đưa cho Ngọc.
– Em uống đi!
– Vâng. Thế lần sau… ấy nhau thì lại uống nữa à?
– Ừ, uống đến khi em 18 tuổi lúc đó em mới sinh em bé.
– Mới có chửa như mẹ Tâm với bác Minh á? Eo ơi! Lâu thế…
Tôi cười ôm bé vào lòng và chớp nhoáng hôn lên đôi môi mọng mềm, khêu gợi.
Chợt nhớ ra, tôi bảo Liên lấy thức ăn mỗi thứ nửa đĩa để tôi mang sang cho vợ của bố vợ tôi. Tôi và bé Hinh, bé Ngọc ngồi lên xe đi vù cái là sang tới nơi. Tôi bê thức ăn còn nóng hôi hổi vào cho Hường. Hường nhìn tôi đăm đăm rồi hỏi:
– Bao giờ anh đi sang Đức? Từ nay đến lúc đó có về nữa không???
Tôi hiểu ý Hường, bèn nói:
– Anh vẫn về thường xuyên, kể cả những năm tới. Nếu mình còn nợ duyên nhau thì trời sẽ xui khiến mình đến với nhau…
– Em muốn thế. Chồng em thì tốt tính và chu đáo với vợ lắm. Nhưng… cả năm chả ỏ ê chuyện chăn gối. May mà kịp có chửa.
– Em cứ chăm sóc tốt cho cụ để cụ vui và bọn anh yên tâm là quý hóa lắm rồi. Nguyên rất biết ơn thím đã làm bạn với bố và rất vui vì sắp có em. Vừa nói, tôi vừa sờ soạng cái bụng căng tròn của Hường.
– Hường ăn đi cho nóng. Anh về đây.
Rồi tôi từ biệt để ra xe chở hai cô bé 8 và 12 tuổi về nhà. Ngọc kém Hinh 4 tuổi mà cao bằng nhau rồi. Nhìn Ngọc còn có vẻ già dặn, khôn lanh hơn bé Hinh. Chuyện! Trẻ em nông thôn bao giờ cũng không lanh lợi như trẻ em thành phố, thị xã. Thấy thương bé Hinh quá!