Nhung
Chương 7
Chú Quý lấy ra một chai rượu thuốc, rót cho tôi một chén và chú một chén, còn cô Thảo, Nhung và Bảo thì chia nhau một lon beer. Bữa cơm rất đầm ấm, tôi cũng tự nhiên và ăn rất ngon miệng, cô Thảo liên tục giục Nhung gắp đồ ăn cho tôi, rồi lại giới thiệu những món mà Nhung nấu, hầu như mọi món đều Nhung làm chỉ có món dưa muối là cô Thảo làm.
Tôi ăn rất ngon miệng, thỉnh thoảng lại tấm tắc khen rồi nhìn sang Nhung cười, đa phần cô sẽ lảng tránh ánh mắt tôi và mặt lại đỏ lên một chút. Trong bữa ăn, tôi cũng kể những chuyện vui về công trình, kể những kỷ niệm vui vẻ mà tôi có đối với từng tòa nhà đã thi công, cô chú cũng khá cởi mở kể về hoàn cảnh gia đình. Cô chú cũng về hưu, chú vốn là bộ đội phục viên, còn cô cũng làm giáo viên, kinh tế tạm ổn vì cả hai cô chú đều có lương hưu. Cô còn kể cả những kỷ niệm hồi bé của Nhung làm Nhung thỉnh thoảng phải gắt lên.
– Cô lúc nào phải cho cháu xem ảnh hồi bé của Nhung mít ướt mới được. Chứ cháu không thể hình dung cô bé mít ướt, khóc nhè cả buổi với cô gái thùy mị, duyên dáng như hiện tại.
Tôi vừa cười vừa khen nịnh một câu, cô Thảo cười tít mắt, còn mặt Nhung đỏ lựng cúi gằm xuống. Chú Thảo gần như không nói chuyện, nhưng nét mặt chú dãn ra, tiếng khà khi hớp rượu cũng khoản khoái hơn, và tôi cũng cụng với chú hăng hơn. Đến nửa buổi chiều, chúng tôi cũng kết thúc bữa tất niên trong tiếng cười vui vẻ, chú Thảo đã lờ đờ nhưng tiếng cười của chú lại vang nhất, vừa liêu xiêu bá vai tôi vừa giơ ngón cái lên đi đến bên bàn uống nước. Cô Thảo pha một ấm trà mới cho chúng tôi, còn Nhung đang lúi húi dọn bát đũa, Bảo cũng giúp chị một lúc rồi chạy đi đâu mất.
Tôi cũng chưa say hẳn, nhưng có chút chuếnh choáng, bình thường như thế này tôi sẽ sảng khoái nằm ra giường để ngủ một giấc. Nhưng mà, hôm nay tôi phải về thôi, về vì hôm nay nhà tôi cũng làm tất niên và gia đình các cô chú sẽ sang nhà tôi, tôi có một tập lì xì phải phát nếu không sáng mồng một đừng hỏng ngủ yên với bọn nó. Mà cái này cũng là lỗi của bố tôi, đang yên lại làm nguyên một khu để các cô chú ở quây quần bên nhau.
Tôi cũng thực sự thèm như chú Quý đang nghẹo đầu ngủ trên ghế. Uống hớp trà đặc, tôi đứng lên giúp cô Thảo đỡ chú đứng lên vào dìu vào phòng trong. Sau đó lại quay lại bàn uống nước đợi Nhung rửa bát xong. Một cơn gió khẽ lùa vào nhà làm tôi hơi rùng mình, kéo chặt cái áo vest cũng không giúp gì được mấy, tôi nhìn quanh để tìm cái áo dạ mà Nhung cầm đi treo nhưng cũng không thấy nó ở đâu. Tôi đứng dậy kéo chặt cái vạt áo để cài hết hàng cúc lại vừa lúc đó Nhung cũng từ trong bếp đi ra.
– Anh lạnh à?
– Ừ, lấy cho anh cái áo khoác, uống rượu vào nên hơi lạnh.
– Đợi em một lát.
Nhung quay vào nhà, lát sau quay lại với chiếc áo dạ của tôi, tôi cầm lấy mặc vào người, người có ấm hơn một chút nhưng cổ vẫn cảm thấy lành lạnh dù tôi cố kéo cao cái cổ áo.
– Uống rượu vào nó vậy đấy, cảm thấy nóng trong người, nhưng thực tế chỉ làm có cảm giác lạnh càng tăng do chênh lệch nhiệt độ giữa trong người và ngoài trời.
Tôi kéo cái áo xiết vào người và có kéo cái cổ áo sát vào cổ. Nhung thấy tôi có vẻ khổ sở, cô xoay người chạy biến lên gác, sau đó lại chạy nhanh xuống, tay cô cầm một cái khăn len sẫm màu đến trước người tôi quàng hai vòng quanh cổ. Mùi nước hoa nhàn nhạt, có lẫn mùi hương cơ thể xộc vào mũi làm tôi không khỏi hít một hơi sâu, trong lòng chợt cuộn lên từng đợt sóng.
Khuôn mặt cô gần sát ngay trước mắt, tôi còn cảm nhận được hơi thở thơm tho của phà vào mặt, khi cô đưa tay dắt cái đầu khăn vào sát cổ tôi, sau đó kéo chặt hai vạt áo khoác của tôi rồi cài lại hàng cúc cho tôi. Mắt tôi như đính chặt lên khuôn mặt đáng yêu với hai gò má đang hồng rực lên, sự xao động trong lòng càng dữ dội, tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ.
Nhưng rồi một sự ham muốn mãnh liệt lại đẩy lên làm tôi như nghẹn lại trong cổ, nhịn không được tôi cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận đang hé ra của Nhung. Cảm giác nhu nhuyền, mềm mại, ấm áp xộc vào óc tôi làm tôi chết trân, đầu như nổ tung, mọi thứ trong người như tung ra từng mảnh lục cục rung lắc. Nhung cũng khựng lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng không có sự tức giận nào, tôi chỉ thấy có sự ngây ngẩn mơ hồ hiện lên trong mắt cô, hai tay cô vẫn giữ vạt áo tôi bất động.
– Anh… xin lỗi!
Tôi bật ra thảng thốt khi nhận ra sự mạo phạm của mình.
– Anh tự nhiên không khống chế được.
Lúc này cô cũng hồi tỉnh lại, ánh mắt cụp xuống, hai tay rời vạt áo tôi, khuôn mặt đỏ lựng lên, nhưng cô cũng không có phản ứng gì khác chỉ cúi gằm bất động đứng trước mặt tôi hai bàn tay buông thõng, ngón tay hết nắm vào lại xòe ra. Đúng lúc đó, có tiếng ho khẽ của cô Thảo vọng ra, kéo chúng tôi khỏi không khí có chút khó xử này.
– Cháu định xin phép cô chú để cháu về, hôm nay nhà cháu cũng làm cơm tất niên.
Tôi nhanh miệng bật ra một câu, rồi lùi lại hai bước xa khỏi Nhung.
– Ừ, cháu về đi. Liệu uống rượu rồi chạy xe có an toàn không?
– Chắc không sao đâu ạ. Cháu cũng không quá say.
– Nhung đưa tiễn anh Cường về nhé. À cháu chờ một chút, nhà chẳng có gì, cô có ít rau trồng sau vườn đảm bảo sạch, cô đã đóng vào thùng rồi, cháu chịu khó mang về biếu bố mẹ hộ cô.
– Vâng, cháu cảm ơn cô.
Cô Thảo quày quả đi vào khu bếp, rồi bưng ra một cái thùng cùng một cuộn dây, sau đó đi thẳng ra xe của tôi, không cho tôi đưa tay ra đỡ cái thùng.
– Anh phải về đây. Cảm ơn em vì bữa ăn rất ngon miệng, em nấu ăn rất tuyệt.
Tôi tiếp tục lùi lại hai bước nhìn cô, rồi sau đó mới quay lưng đi ra sân. Cô Thảo đã buộc xong chiếc thùng vào yên sau của chiếc wave, dùng tay lắc thử độ vững trãi của nó, sau đó mới gật đầu hài lòng.
– Cháu cảm ơn cô. Chúc cô và gia đình ăn tết thật vui vẻ và đầm ấm. Một năm mới an khang thịnh vượng.
– Cũng cho cô gửi lời chúc Tết đến bố mẹ nhé và chúc cả gia đình cháu một năm mới vạn sự như ý.
– Vâng.
– À này, tí cô quên mất. Chú có dặn cô mời cháu mồng hai Tết đến nhà cô mừng năm mới, sau đó sang nhà ông bà nội của Nhung để chúc Tết ông bà luôn. Cháu có bận gì không?
Tất nhiên tôi không bận gì, chỉ là tôi cũng không quyết định được. Tôi ngước mắt nhìn Nhung lúc này đã đứng sau lưng cô Thảo, như hỏi ý kiến cô, nhưng cô lại lảng tránh ánh mắt của tôi.
– Vâng, mồng hai cháu sẽ đến ạ. Thôi, cháu phải về đây. Cháu chào cô nhé. Anh về Nhung ơi.
Tôi nhanh mồm trả lời rồi đẩy cái xe ra cổng.
– Nhung, con đưa tiễn anh Cường.
Tôi tự nhiên thấy vui vui, cố ý dắt xe chậm một chút. Nhung nghe lời mẹ, cũng đi theo sau tôi, nhưng cô cũng không đi lên ngang tôi mà giữ khoảng cách khoảng hai bước chân.
Ra đến ngoài cổng, tôi cũng không nổ máy xe, mà tiếp tục dắt bộ dọc theo cái ngõ nhà cô ra đến phố, Nhung vẫn lầm lũi đi đằng sau. Tôi dừng chân không dắt tiếp nữa.
– Anh xin lỗi, vì có lẽ có những hành động, lời nói hơi ngoài dự kiến và cũng ngoài dự tính của em. Nếu làm em khó xử, anh sẽ điều chỉnh lại.
Nhìn khuôn mặt cúi gằm, hai môi mím chặt, có chút hoang mang của cô tôi lên tiếng. Cô cũng không dừng bước mà tiến sát đến gần tôi, giọng lí nhí.
– Không, không có gì. Chỉ là em có chút hơi loạn.
– Vậy em vào nhà đi. Mồng hai anh sẽ đến chúc Tết gia đình.
– Vâng, hẹn gặp anh mồng hai.
– Vậy em vào nhà đi.
– Anh cứ đi đi rồi em sẽ vào nhà.
Tôi nhìn cô cười, rồi ngồi lên xe máy, đội cái mũ bảo hiểm vào và kéo kính xuống. Chiếc xe xoẹt một tiếng khởi động sau đó động cơ rồ lên. Tôi vào số, rồi phóng đi, nói vọng lại một câu.
– Hẹn gặp em mồng hai.
Đúng như tôi dự tính, khi tôi về đến nhà lũ nhóc của các cô chú tôi đã đông đủ và reo lên khi tôi phóng vào sân. Dựng chân chống, tôi bấm cái điều khiển để cánh cổng đóng lại, sau đó tháo thùng rau xuống.
– Đứa nào giúp anh bê thùng này vào đưa cho bác Huấn thì anh sẽ lì xì gấp đôi.
Thế là bọn nhóc nhao nhao lên bê thùng, lũ nhóc cũng khôn, mỗi đứa bám một tay cùng nhau bê cái thùng vào nhà. Cởi cái mũ treo vào xe, tôi nổ máy để phóng lên dốc thoải vào gara, sau đó đi theo cửa ngách lên nhà. Lũ nhóc cũng bê xong thùng đồ vào bếp, rồi ùa ra vây quanh tôi chìa tay ra nhao nhao.
– Em cũng bê… Em cũng bê.
– Được rồi, lên phòng anh. Nhanh!
Tôi quay người nhảy hai bậc cầu thang một lên phòng tôi. Phát cho mỗi đứa hai cái phong bao lì xì, một cái có tờ năm trăm, một cái có tờ một trăm, lũ nhóc nhảy cẫng lên ào ra khỏi phòng. Tôi thay bộ quần áo, mặc vào bộ quần áo thể thao, rồi đi xuống phòng khách.
Các chú đang vây quanh bộ bàn gỗ trường kỷ giữa phòng khách, chia hai phe chiến đấu bên bàn cờ. Các cô thì đang tíu tít trong bếp chuẩn bị cỗ, bố mẹ tôi vẫn chưa về.
Nhìn bàn cờ, tôi đẩy một quân, sau đó lại lượn sang bên kia đứng nhìn bàn bên kia reo lên một tiếng, còn bên này lại xì xào bàn luận. Tôi đứng ngó sau lưng các chú nghe tiếng bàn luận, khẽ hắng giọng nhắc các chú.
– Mã sang sông ăn tốt.
Các chú bỗng sôi nổi hẳn lên, bên kia lại trầm xuống. Tôi cười cười, bỏ các chú lại, đi vào trong bếp lên tiếng chào các cô.
– Mày đi đâu về mà có rau ngon thế?
– Cháu đến nhà bạn cháu chơi, được biếu đấy.
– Bạn trai hay bạn gái? Mọi năm có thấy mày có bao giờ mang rau từ nhà bạn về đâu? Mà mấy đứa bạn mày toàn nhà là ra đến đường nhựa, lấy đâu ruộng trồng rau.
– Ha… ha… các cô đoán đi.
– Nhìn mặt hơn hớn thế kia chắc là bạn gái rồi.
– Không, nếu nó có bạn gái, chị Hồng đã không phải nháo lên dặn dò chị em mình tìm mối cho nó.
Tôi cất tiếng cười “ha ha”, chuồn vội khỏi bếp. Tôi lên phòng chiếu phim trên tầng ba, lũ trẻ đang nằm la liệt xem phim anh hùng siêu nhân từ chiếc máy chiếu. Bọn nó mải mê cũng chẳng ngó tôi luôn, tôi lại quay xuống tầng hai về phòng mình. Bấm cái máy nghe nhạc, rồi trèo lên giường, sau đó thiu thiu ngủ mất.