Nỗi đau

Chương 23



Phần 23

Thỏa mãn mệt mỏi thiếp đi, nhưng ít lâu sau nó đã tỉnh giấc. Bởi nó đã ngủ một giấc dài trước đó rồi, nó nhìn đồng hồ thì thấy mới bốn giờ kém. Hà Thư thì đang nằm co lại như con mèo nhỏ ngủ ngon bên cạnh, cô đã trở mình so với lúc đầu mới ngủ ôm chặt nó. Nên cái áo ngủ kiểu sơ mi tốc vạt lên khoe ra cặp mông đầy đặn, từ khe đùi trắng mịn cực phẩm thiên nhiên thấp thoáng hé lộ.

Nó thấy hai múi ấy bị ép bởi khe đùi hằn lên, như hai múi bưởi căng vồng xẻ rãnh chia đôi, Sau cuộc yêu bão táp chỗ đó xung huyết tím bầm lên, nhìn lồn cô như vậy nó mới nhận ra mình đã địt rất mạnh. Hà Thư nằm quay lưng lại nó ngủ, mà tay còn kẹp trong đùi. Thế ngủ hình chữ Z trông cô càng đáng yêu, đôi môi hồng chóp chép mấp máy nói trong mơ. Nó muốn hôn vào cặp môi căng mọng ấy quá, nhưng sợ Hà Thư tỉnh lại thôi…

Lặng lẽ rời khỏi phòng ra ngoài đi trên lối nhỏ lát đá hoa cương, sương đêm lành lạnh tí tách rơi trên vai áo. Nó cảm thấy thật yên bình đâu đó trong tán cây, có con sẻ nhỏ giật mình kêu “chí chách” mơ màng. Bình mình như con mèo lười nhác, chậm chạp mờ sáng tí teo góc đằng đông. Trăng vẫn ngự trị trên tầng mây trong vắt lơ lửng, trăng như đang cười với các ngôi sao nhỏ xa mờ. Khu biệt thự nhìn bình yên lạ thường trong giấc ngủ, nhưng nó vẫn nhìn ra những cái camera đang nhấp nháy xanh xanh ở các góc. Thoáng trong những bụi hoa những vệ sĩ ẩn mình, hình như đó là ý ông chủ bảo họ phải phòng vệ kín đáo, để cho không gian được bình yên thơ mộng. Nó là khách vip được tự do đi lại điều này nó không biết, chứ nếu không biệt phủ này chẳng phải chỗ ai thích đi đâu thì đi…

Nó bước chầm chậm đến gần căn nhà cũ ở sát mép hồ, từ lúc nào không hay chỉ khi chạm gần bậc thềm mới biết. Cửa khép hờ nên nó lách người bước nhẹ vào trong, hương nhang vẫn cháy đỏ trên bàn thờ. Cây nhang còn mới nhất được thắp vội, nó bị nghiêng đi một chút và cháy mới được một nửa. Ai đó đã đến đây rồi vì từ lần đầu nó vào, đã để ý ra chỉ có hương vòng luôn được thắp.

Còn hương dạng thẻ nhang kia chỉ dành cho người nhà, những người thân của cô Trang được phép thắp mà thôi. Nhưng trong căn nhà u tối vắng lặng đồ đạc phủ bụi mờ, cái gường cũ không ai nằm cái chiếu vẫn nguyên vết cũ. Những đồ cũ như giỏ, thùng đựng cá cùng cái xe đạp thồ. Kỷ vật theo năm tháng nhọc nhằn của cô Trang nguyên đó, nó một thoáng ưu tư hình dung ra bóng nhỏ của cô.

Bóng cô yếu đuối thanh mảnh xiêu xiêu trên cái xe đạp thồ đó, thật nhọc nhằn cho cô gái Việt một thân nuôi con nhỏ… Sự cần mẫn và chịu đựng của phụ nữ Việt, đã mang lại cho nó một thiên thần xinh đẹp là chị hôm nay. Nó cảm động thầm khấn vọng với cô: “… cô à! Con nhất định sẽ yêu thương chị ấy, sẽ để Lệ Dĩnh thật hạnh phúc sau một tuổi thơ bất hạnh… con hứa…”…

Mải nghĩ chân nó lạc bước ra hiên nhà, nơi có hành lang nhỏ hướng mặt ra hồ sen lộng gió. Hơi nước hồ man mát làm nó sực tỉnh, và nhìn ở mép lan can thì thấy chị đứng đó. Lệ Dĩnh mong manh tha thướt như chính mẹ ngày nào, và cũng cô đơn lạc lõng ngước về hừng đông phía trước. Chị ngoảnh lại khi nghe tiếng chân bước, chị nhìn nó mỉm cười và nói khẽ:

– Anh cũng đến đây à! Đây là nhà cũ của em nơi em lớn lên bên mẹ, em nhớ mẹ quá… sáng sớm nào mẹ cũng ở đây với em trước khi đi chợ. Mẹ chỉ vào phía trời rạng đông và bảo: “… Tiểu Dĩnh ngoan! Sáng nay nhất định cha, sẽ từ đó về với mẹ con mình!”. Em hy vọng lắm rằng cha sẽ về, nhưng rạng đông bừng lên rồi lại tắt. Còn cha chưa bao giờ về cả, em cũng không biết cha em trông thế nào. Em cố tưởng tượng ra những hình ảnh đẹp nhất về cha, rồi đợi vô vọng đến tuyệt vọng vì không thấy ông. Con ngõ nhỏ vốn đã không mấy người qua, nhưng thấy bóng đàn ông em vẫn có ngó ra xem. Rồi mãi chỉ mẹ con em là mòn mỏi ngóng tháng ngày…

Nó nghe mà một chút thoáng nhói nơi tim, hình dung ra cảnh hai người phụ nữ. Một lớn một nhỏ lạc lõng dưới ánh bình minh, sự mòn mỏi của kiếp ngóng chồng chờ cha. Nhưng tim nó đau một thì trong góc tối đối diện, sau tấm rèm cũ Chu Vĩnh Lâm ông đau gấp nghìn lần. Ngày đó ông tham danh cuồng vọng, cứ nghĩ mình lên đỉnh cao quyền lực. Thì sẽ làm cho gia đình nhỏ của mình hạnh phúc, nhưng không biết cái họ cần ở ông là tình cảm.

Cho dù là những chuyến xe chở cá kẽo kẹt đường đêm, dù là nghèo nàn dưới mái tôn cũ nát này. Nhưng mà tràn đầy hạnh phúc tháng ngày, giàu sang làm gì? Nó chỉ đem đến những ưu phiền chứ. Ông có tất cả ông muốn rồi đấy, trừ họ ra cái gia đình bé nhỏ ông yêu. Tìm lại được con gái nghe lời nó nói, thì giờ đây trái tim ông muốn vỡ vụn. Nhưng không dừng lại ở đấy, Lệ Dĩnh quệt nước mắt cô nói tiếp:

– Rồi một hôm bình minh không đến, mưa gió bão bùng thì cha trở về thật với em. Lần đó là khi mẹ ốm nặng và em mới thấy mặt cha, nhưng rồi cha lại bỏ mẹ con em đi tiếp. Em hôm nào cũng ra đây hóng chờ trời mưa bão, nhưng mưa bão mịt mù tơi tả cả đám sen. Cha cũng chẳng về bên em nữa, thế là em lại nghĩ hay cần cả mẹ ốm nữa thì cha mới về. Nhưng mẹ ốm thì em đau lòng và sợ, nên em chấp nhận dần rằng mưa bão hay nắng cha cũng không về. Em luôn mang que kẹo đeo ở cổ ra xem, mẹ thấy liền bảo em: ” Tiểu Dĩnh! Con thích kẹo này lắm à! “. Em bảo: “… không! Con chỉ thích kẹo cha mua thôi, vì có kẹo sẽ có cha ở bên ạ “. Sau đó ngày nào mẹ cũng mua kẹo, mẹ nói dối là cha mua gửi về. Một lần Bác Thẩm về dẫn em ra chợ, em đã nhìn thấy mẹ mua kẹo đó… mẹ không biết em thấy. Rồi về mẹ vẫn bảo của cha cho em, em giận mẹ khóc ầm và bảo “… Mẹ… mẹ nói dối Tiểu Dĩnh, kẹo mẹ mua ở chợ. Không phải của cha mà cha đã quên chúng ta rồi, cha không cần mẹ không cần Tiểu Dĩnh ” Mẹ chỉ ôm em và khóc nước mắt mẹ lại ướt vai em, mẹ cô đơn và khóc nhiều lắm… Lần nào ngồi ôm em ở đây ngắm bình minh, em cũng thấy ướt vai áo mà mẹ thì bảo “… không phải mẹ khóc đâu, sương đêm hắt vào Tiểu Dĩnh đấy. Sương đêm bạn ấy cũng ngóng cha, giống như mẹ con mình…”.

Lệ Dĩnh thổn thức nói tiếp:

– Một lần em hỏi mẹ: “… Mẹ ơi! Sao cha không phải Bác Thẩm hả mẹ, bác ấy quan tâm con và ở bên mẹ thật nhiều. Còn cha lại đi xa thế… và chỉ về trong mưa cùng khi mẹ ốm…”. Thì mẹ xoa đầu em và bảo: “… Dĩnh Dĩnh! Khi con lớn lên con sẽ hiểu, yêu một người là thế đấy! Khi trái tim cùng thân xác phụ nữ chúng ta, đã trao về người ấy thì dù anh ấy có tốt hay xấu so với đàn ông khác. Thì trong lòng mình người đó vẫn là tất cả, dẫu vẫn hiểu họ chẳng bằng một phần những người đàn ông kia… đó chính là yêu con gái ạ! ” Gia Long! Anh hiểu chưa còn em giờ hiểu rất rõ điều mẹ nói rồi! Từ giờ Lệ Dĩnh gọi Gia Long là anh, đừng bao giờ gọi ” chị” nữa. Anh phải làm người đàn ông thực thụ nhanh lên, đừng để em giống mẹ mòn mỏi chờ anh nhé… Anh hiểu chứ? Người con trai em yêu, anh không chỉ là người đàn ông đầu tiên của em. Mà là người đàn ông cuối cùng em giữ trong tim, giống như mẹ đã chọn cha vậy. Dù là cha không tốt với mẹ, không ở bên mẹ nhiều như bác Thẩm. Lại càng không quan tâm bằng một nửa bác Thẩm, nhưng mẹ yêu cha và sinh con với cha… mẹ chung thủy với cha… Tiểu Dĩnh cũng như mẹ sẽ mãi yêu chỉ anh thôi, anh có thể có nhiều phụ nữ nhưng đừng quên Tiểu Dĩnh nhé…

Nó gật đầu đến bên chị ôm chặt từ sau lưng, người chị mềm mại ấm áp thấy cả tim chị đập mạnh. Nó ghé tai chị và bảo nhỏ:

– Tiểu Dĩnh em yêu chị! Em sẽ sẽ ở bên chị mãi mãi, chúng ta sẽ sinh con giống cha mẹ chị. Nhưng chúng ta sẽ sống gần nhau hơn… em hứa…

Chị nghiêng người ngoái lại, dí ngón tay nhỏ vào trán nó mắng:

– Lại em rồi kìa… Bao giờ Gia Long mới trưởng thành… cấm xưng em hiểu chưa… Tiểu Dĩnh cấm…

Khi chi xoay người bầu vú chị miết qua vòng tay nó, bị khích thích kinh khủng nhất là cặp vú chị để trần không áo lót. Nó mềm mại ấm áp qua lớp vải áo chạm vào cánh tay, buồi nó lại cứng nhắc đầy thèm thuồng. Luống cuống nó nói luôn không cần nghĩ:

– Ừ… Rồi anh hứa… Anh yêu em mà… tại chưa quen lắm…

Chị nhận ra ngay bởi sự nhạy cảm của con gái, khi mà thấy buồi nó cứng nhắc bật lên nóng rực chạm vào từ đằng sau. Chị thoáng ngượng mặt hồng lên xấu hổ, giống như sắc hồng đang rạng dần lên ở phía đông kia. Chị thẹn thùng khẽ khàng bảo:

– Anh… anh vẫn muốn à! Chẳng lẽ đêm qua Hà Thư không làm anh thỏa mãn sao, em ấy vẫn còn chút tác dụng phụ của thuốc giải độc. Hà Thư cứ rạo rực suốt tối toàn nhắc đến anh, còn kể lại chuyện chúng mình cùng địt ở nhà em ấy nữa. Em vờ ngủ để cho Hà Thư đi sang với anh đấy, Hà Thư tội nghiệp hơn em nhiều… Anh hãy nhớ dù anh có bao nhiêu phụ nữ, nhưng nếu các cô ấy yêu anh… anh nên trân trọng tình cảm của họ nhé… Đừng để kết cục bi thương như mẹ, mẹ em chết đi mà có mấy thời gian hạnh phúc đâu…
– Anh hứa mà… à… Tiểu Dĩnh em mặc bộ này đẹp nhỉ?

Nó khen chị để đỡ ngại đi phần nào chuyện đó, nhưng vòng tay vẫn ôm chị thật chặt. Nó địt chị cũng khá nhiều lần rồi, tuy nhiên giờ đây thoảng trong mùi sương sớm bình minh. Hương cơ thể chị quện theo đó kích thích quá, cặp mông chị tròn lẳn lại đang áp sát nó nữa. Nó cảm nhận rõ cả vệt hằn của cái quần lót nhỏ xinh của chị, chị chả biết vô tình hay cố ý hơi nhoài ra trước.

Chị cao hơn nó nhưng khi nhoài ra, thì mông chị chạm đúng chỗ buồi nó. Trượt theo lần lụa tơ tằm mỏng ở váy ngủ, buồi nó ấn qua cái khe mông chị chạm đúng lồn chị đang ưỡn ra. Chỗ đó hơi ươn ướt thì phải vì hai lần vải ướt tiếp giáp, đầu khấc nó cảm nhận rõ cái khe ẩm ướt nơi chị. Quần nó ướt do sướng quá rỉ ra ít dịch nhờn, còn chị quần lót đã ướt nhẹp từ lúc nó ôm.

Chị đến giờ yêu thật lòng bằng cả trái tim, lại qua màn some nhiệt cuồng ở chỗ nhà nhỏ của Hà Thư. Nên giờ bản năng đàn bà trong chị đã được đánh thức, từ lúc nhìn thấy nó đến chị đã muốn được nó địt. Tuy là cho Hà Thư sang với nó, chị không ghen nhưng cũng thèm muốn được địt. Ra đây nhớ mẹ đau đáu kỷ niệm cũ quên đi, nhưng vừa thấy lại nó người con trai chị yêu. Ngay lập tức cô bé ngủ yên trong váy chị lại thổn thức, và ướt nhẹp thèm muốn nuốt lấy cái cậu nhỏ gân guốc kia vào…

Chị vịn tay vào lan can của hành lang, hẩy nhẹ cái mông lên xuống mơn man đầu khấc nó. Miết đi miết lại rồi xoáy tròn qua lần vải, cả hai cùng sướng thở mạnh hơn. Nó bạo tay lần lên xoa nắn cặp vú chị, chị biết cố tình ưỡn thấp xuống. Để hai trái tuyết lê căng tròn của mình, nằm trọn vẹn trên tay nó mơn man. Lần vải lụa mỏng không thể cản hết được, sự nóng rực từ vú chị cùng hai cái đầu ti nhỏ.

Chúng miết xuống lòng bàn tay nó buồn buồn. Được nó nắn bóp hai vú đều đặn, đầu ti đã săn lại và chị rên khe khẽ… Chị còn muốn điều mạnh mẽ hơn, liền bỏ tay khỏi lan can tự tụt cái quần lót ra. Tháo xong chị cầm nó giơ lên trước mặt nó, chị cười duyên dáng sau lưng chị một vài ánh sáng bình minh đang rạng lên. Rạng đông đã bừng tỉnh chuẩn bị cho ngày mới, ánh vàng đỏ hằn xuống nền hồ xanh biếc lấp lánh. Nó rọi ngược lên thân hình mềm thanh thoát của chị, trông chị như một thần vệ nữ khoả thân đẹp rạng ngời trong sương sớm…

Chị cầm quần lót dí vào mũi nó, rồi nháy mắt nói trêu chọc:

– Thơm không anh! Mùi riêng của Tiểu Dĩnh đấy… hi… hi… anh nhớ nhé, sau này dù anh có ai… đừng quên em nhé. Thôi chúng mình yêu nhau đi… Tiểu Dĩnh muốn cái của anh rồi! Nó trong em nóng và mạnh mẽ… thích lắm… hi… hi…

Chị quay lại vịn tai vào thành lan can, chổng cái mông tròn lên chờ đón. Nó định cầm gấu váy ngủ chị tốc ngược lên cao, nhưng chị vội túm tay nó lại mặt chị đỏ lên. Chị xấu hổ quá nhưng vẻ hồng đỏ ấy, như hòa vào ráng hồng phía trời đông kia. Cả hai cùng vẻ đẹp tuyệt vời thuần khiết, khiến cho người nhìn xao xuyến. Chị nói khá to vì mất bình tĩnh, giọng chị hơi run run:

– Đừng anh! Sắp sáng nhỡ ai vào thấy ngượng chết, cho vào đi chứ đừng tốc váy em lên nha… Gặp ai vào thắp hương nhỡ ra đây ngó, thì chả ngượng chết đi ý…

Câu nói này thức tỉnh Chu Vĩnh Lâm đang suy tư, những lời nói của chị kể về mẹ làm tim ông đau nhói. Ông thấy có lỗi với Trang vô cùng, đau đớn ông chìm vào ảo mộng xưa cũ. Chỉ tiếng con gái nói khá to mới làm ông dứt khỏi dòng suy nghĩ, ông biết hai đứa trẻ sắp làm gì với nhau. Ông lặng lẽ đi lùi đi ra ngoài trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, khi ông ra sát cửa thì nghe thấy tiếng “… Á… ư… hự! ” Khe khẽ của Tiểu Dĩnh rên lên. Khi buồi Gia Long đâm “phạch” cái lút cán trong cô, ông cười mắng nhỏ trong lòng:

– Con đúng là đồ tiểu yêu vô duyên! Nhưng mà cả tiếng rên cũng giống mẹ. Không mau đẻ con cho cha bế bồng, là ta đánh chết cả hai đứa… khà khà…

Ông ra ngoài cửa nhìn quanh rồi vẫy tay ra hiệu, trên tán cây to trước căn nhà cũ hơn chục tên ninja hạ xuống. Họ quỳ rạp trước ông đợi lệnh, ông khẽ nói thật nhỏ không để trong nhà nghe được:

– Phong tỏa nơi này thật chặt, cấm tuyệt đối không cho ai vào đình miếu này. Chờ khi nào tiểu thư ra hãy cho vào, nhớ ta dặn bán kính cảnh vệ quanh miếu hai trăm mét. Phải đảm bảo mọi an ninh tốt nhất, nội bất xuất ngoại bất nhập dù là ai, điều thêm hai đơn vị cơ động tuần tra bên ngoài nữa… Ta đi ngủ tiếp đây, lâu rồi mới có tâm lý thoải mái vậy! Ta phải khỏe mạnh để bế cháu ngoại ta nữa chứ… ha… ha…

Các tên ninja hiểu ý ông… một tên có lẽ là chỉ huy hắn phẩy tay ra hiệu, lập tức từ các bụi cây trảng cỏ chung quanh. Có đến mấy chục tên ninja nữa bật tôm lộn lên, nhẹ nhàng đổi vị trí xa hơn chút. Còn chính hắn khom người chạy lẹ trên mặt đá, không một tiếng động của bước chân. Hắn biết mất đi điều động người theo lời ông, đúng là một ông trùm cộm cán có khác.

Nếu là tên sát thủ dại dột nào đột nhập, chắc hắn đã trả giá rất đắt bởi đám ninja này. Đấy chưa kể đến đội phòng vệ khác đang ẩn thân xa gần, còn trong nhà cả nó và chị đều không hay biết gì. Bởi nó đang sung sướng níu chặt cặp mông chị mà nắc mạnh liên hồi, chị cũng đã thích rồi nhưng phải cho một tay lên bịt miệng mình. Chị sợ tiếng rên rỉ vọng ra ngoài người ta biết, nhưng mà quả thật buồi nó cứ nóng rực đâm sâu vào liên tục. Thì không thể không oằn lên mà rên lên thống thiết được, chị vừa sướng vừa xấu hổ tay chị nắm chặt cái lan can cũ. Trong khi cái lan can gỗ cũ yếu ớt kia, oằn lên “cọt kẹt” dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ phành phạch liên hồi…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… phạch… phạch…

… ọp… ẹt… ọp… et…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… ứ… hư… ự ư… hư… ư… hư…

… phạch… phạch…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… ư… ư… ự…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

Chị dù bịt chặt lấy miệng… nhưng tiếng rên đầy sung sướng của một con cái, được thỏa mãn dục tình vẫn nghèn nghẹn tràn ra. Năm xưa cũng nơi đây cha mẹ chị cũng từng hoan lạc, chị Tiểu Dĩnh bé nhỏ bị đánh thức bởi tiếng rên nghèn nghẹt như thế của mẹ. Chị bò ra sát mép cửa ngó thì thấy cảnh đó, mẹ cũng đang nhướn mông lên áp sát vào cha.

Họ yêu nhau sung sướng trong sự ngơ ngác của chị, còn giờ đây đã lớn hẳn hiểu ra và chị cũng đang làm thế. Tay kia chị nắm chặt song gỗ, mắt chị hướng ra chân trời hừng đông đó mà thấy hạnh phúc. Chị như hiểu ra hạnh phúc của mẹ năm nào, khi được cái của người mình yêu chọc vào thế này. Buồi anh ý mạnh mẽ chọc ngoáy trong lồn xuyên tận cùng, mơn man ôm lấy cái tử cung bé nhỏ run rẩy ở trong. Chị cảm thấy mỗi lần đầu khấc buồi nó thục mạnh, là chạm tận cùng đến cổ tử cung của mình nóng rực. Là thêm một luồng điện sướng tê dại, từ háng chạy lên sống lưng tệ dại râm ran…

Dục tình đã đến mức thăng hoa sung sướng, một tay chị run run không nắm nổi thành lan can. Nhất là cú thúc ngày một vũ bão từ nó phía sau, chị vội hạ nốt tay kia xuống trụ cho vững. Thế là tiếng rên rỉ hoan lạc không còn gì ngăn cản, nó mạnh mẽ tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh xắn:

… Ứ… hự… á… ui… anh…

… Phạch… phạch… nhóp nhép… ọt… ọt…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… Ứ… hự… á… ui… da… ưhư…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

Các tiếng dâm dật hoan lạc trộn lẫn vào nhau cuồng loạn, khiến cho bản năng con đực nơi nó hứng khởi. Vì khi địt mà đứa con gái chỉ im như khúc gỗ cảm xúc tụt thảm hại, ngược lại những tiếng rên rỉ đầy dâm dật của bạn gái vang lên. Sẽ làm cho cuộc làm tình thêm nấc thang vi diệu, chị bắt đầu mê dại đi trong kích thích lan tỏa. Nhất tiếng rên rỉ rơi vào im lặng sau khi vang lên, chỉ còn lại những tiếng thân thể chạm nhau “bạch bạch”. Cùng tiếng “nhóp nhép” của sự giao thoa giữa buồi của nó và lồn chị, lớp lớp thành vách âm đạo đang khát khao của chị… Chúng bùng lên quấn chặt lấy khúc thịt to gân guốc của nó bên trong, co thít… níu lại… mút chặt cùng nhau tạo ra tiếng. Chị rùng mình nổi gai ốc lên khắp người, sóng điện tình yêu từ cái háng có cái âm đạo đang co thắt râm ran. Mím môi chị nắm chặt thành lan can gỗ, chị nói man dại vô thức trong hơi thở dập dồn:

– Ái… ái… ự… hự… Gia Long ơi! Em thích lắm rồi… Á… hư… ahư… Anh địt mạnh nữa đi… anh úi… á… anh ơi… Em muốn của anh xuyên sâu nữa, hãy dùng sức mạnh tình yêu… công phá nát lồn em đi… úi… anh… á…

Một câu nói chỉ khi hứng tình bột phát mới nói ra nổi, nhưng sự yêu cầu man dại từ con cái hứng tình. Đó lại là nấc thang đột phá của tình dục, khiến cho nó phát cuồng dập những cú không còn thể mạnh hơn… Bão táp hoan lạc bùng phát…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… Bạch… bạch…

… mông chị và háng nó dội nhau vang lên…

… cực mạnh và dứt khoát, chi ưỡn lên hứng chịu…

… Roạt… roạt… cạch… cạch…

… Rào… rào… ùm…

Cái lan can yếu đuối bởi gió mưa thời gian, cuối cùng đã không chịu nổi sức mạnh các cú thúc. Cả chị và nó rơi xuống hồ sen khi vẫn đang ôm ghì lấy nhau, rơi xuống cùng được làn nước mát mẻ trong veo ôm lấy. Nước mát lại là nhân tố khích thích tuyệt vời, chị ngoái lại cười bảo nó:

– Đừng rút ra khỏi em nhé, để em níu vào cái chân cột hiên nhà này. Mình yêu nhau trong nước đi… hi… hi… Anh tuyệt lắm… anh biết không… anh làm sướng mê đi hì… hì… Chơi nữa đi… em muốn có con cùng anh, em sẽ không cô đơn nếu anh ở xa… yêu anh…

Chị cùng nó trong nhau ghì chặt khi chị với tay ôm được cái cột, rồi xoay người cùng nhau hướng về phía chân trời. Lúc này trời đã tảng sáng ánh nắng nhẹ xuyên qua lớp mây hồng trời xa, chim sẻ và chim mi hót ríu ran quanh đám lau sậy ven hồ. Hồ này khá rộng mặt nước bao la và cảnh vật rất tự nhiên, chắc Chu Vĩnh Lâm mua được và cố giữ thực trạng như ngày nào. Nên cảnh bình minh rất hoang dã và chân thật, đúng là tiên cảnh giữa đời lung linh theo những hạt sương hóa ngọc trên lá sen lấp lánh…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… “Ộp oạp”… sóng vỗ chung quanh…

… theo nhịp thúc vào chị… nước chung quanh thì mát lạnh… thư thái… cho cả hai…

Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyen3x.xyz/noi-dau/

… và của nó đi ra vào trong lồn chị, co thắt mạnh mẽ bên trong mơn man cùng làn nước bên ngoài. Làm tình kiểu này cả hai chưa bao giờ có, nước hồ chỗ này khá sâu vì nhà làm trên kè đá. Nó lại vô tình rơi đúng trên tảng đá ngầm rộng phẳng bên dưới, nó cách ở dưới cách đáy hồ khá xa. Nên dù vùng vẫy mạnh vẫn không có vẩn bùn đục lên, nó đứng vững nên thúc được vào chị rất mạnh mẽ. Tay nó giữ chặt hai đùi trắng ngần, mềm mại của chị mà dập. Mái tóc chị xòa trên mặt sóng nước đan xen, tóc chị nhấp nhô theo tấm lưng dài thon thả của chị trong nước trồi lên hạ xuống. Lát sau nắng mai đã chiếu tới xuống mặt hồ gần đó, tạo lên ánh cầu vồng bảy sắc quanh các đợt sóng tràn dập rờn vây quanh. Lát sau đổi tư thế nó đứng trong nước ngập ngang ngực, còn chị choàng tay qua cổ nó… chân chị quắp lên ôm chặt hông nó. Nó bế chị trong làn nước mơn man, mà ưỡn lên nắc mạnh tới tấp… Người chị thụt lên nhô xuống trong sóng nước tràn lan, phấn khích vô cùng chị ghì chặt nó. Lồn chị có thắt đến cực độ, để vùng vẫy mà chuẩn bị xả ra cơn lũ chất dịch tình yêu. Cùng lúc hai đùi chị siết chặt ngang hông nó cứng nhắc, chi ghé sát tai nó rên hổn hển nói:

– Gia Long ơi… Ư hư… em sướng quá… á… ư… em ra… á… á… a… a…

Cũng là lúc nó gồng lên mạnh mẽ, áp sát cổ tử cung căng nóng của chị mà phụt… “Rẹt… rẹt… rót… rét”… tinh trùng mạnh mẽ xả tuôn trong chị, nước lồn chi cùng tinh trùng nó quện nhau bên trong. Rồi tuôn ra ngoài làn nước hồ khi nó rút buồi ra khỏi lồn chị, chị nằm im nổi trên làn nước mát lịm. Chị nhìn từ kẽ lồn hồng đỏ của mình, tinh dịch lan ra trắng đục một khoảng nước. Chị thấy nó cũng nhìn vào đó nên xấu hổ, bơi vội lại gần ghì nó vào mà hôn. Hôn một hơi khá dài chị mới rời nó ra, chị e thẹn nói với nó:

– Nhìn lồn của em thế… em xấu hổ lắm… thật đấy! Lúc anh địt không ngượng mấy cơ mà xong ngại cực, tại em cũng… cũng chỉ làm với mỗi anh… hì… hì… người ta chưa quen…

Nó không nói chỉ ôm ghì lấy chị, cả hai bên nhau cùng ngắm mặt trời mọc rạng đông. Nắng lan tỏa khắp mặt hồ lấp lánh, chim hót véo von rộn ràng. Đàn sẻ lanh chanh đuổi nhau ở đám sậy gần đó, trên lá sen đẫm sương có mấy chú chuồn chuồn đá xanh xanh. Chúng đang cùng nhau khiêu vũ nhịp điệu yêu thương với nắng vàng, hạnh phúc bên nhau không chia lìa… mãi mãi thế này tốt biết bao…

Trưa hôm ấy chỉ có ba người đàn ông dùng bữa tại nhà hàng, do sau khi về thì Tiểu Dĩnh lại Hà Thư ôm nhau ngủ tít mít. Khi Thẩm Bồi Bình đến chơi nhà Chu Vĩnh Lâm, ông đành rủ nó cùng đi ra ngoài ăn trưa. Nhà hàng này nằm ngoại vi Thượng Thạch trấn, phong cảnh nông thôn mộc mạc và thơ mộng. Những cánh cò trắng bay rập rờn, trên nhưng thửa ruộng lúa xanh mượt.

Lúc xe rời đi đã có mấy tên đi xe máy và ôtô bám theo, chúng không phải là cận vệ của Thẩm Bồi Bình hay vệ sĩ của Chu Vĩnh Lâm. Nó khá lo lắng về việc này thấy rất bất an, lại lo cho hai cô gái của mình đang ngủ ngon ở nhà có gì không hay. Chu Vĩnh Lâm nhận ngay ra vẻ mặt ấy của nó từ khi đi, ông muốn nó yên tâm ngồi uống rượu liền vỗ vai nó bảo:

– Này chàng trai trẻ! Có thứ cậu giỏi hơn hai thằng già chúng ta hồi trẻ, nhưng có cái cậu kém chúng ta rất nhiều đó con rể tương lai ạ. Có phải là lo lắng cho các thiên thần nhỏ của mình phải không? Cậu hãy xem đây! Để hiểu nhà Chu Vĩnh Lâm ta, con sẻ muốn tự bay vào còn khó. Còn cái đám tiểu yêu đi theo chúng ta cứ để chúng diễn đi, ta chỉ sơ xuất bất cẩn với cháu ruột ta vì tin nó đến mức lâm họa. Chứ còn thiên hạ muốn giết họ Chu ta thật không dễ, chưa kể Tướng Thẩm đặc vụ của anh ta mới khủng khiếp. Đàn em của lão Chu ta thật không dám sánh, có việc gì sau này cậu nên theo học Tướng Thẩm đây… À cha vợ chứ nhỉ chẳng phải, chúng cũng là con gái nuôi anh sao… anh Thẩm?

Ông nói rồi vẫy ra phía sau cho vệ sĩ đến đưa cho nó xem hai cái Ipad họ cầm theo, qua các camera chia nhỏ nó thấy mọi ngõ ngách biệt thự. Quả thật Chu Vĩnh Lâm nói không ngoa, chưa hết khi xem camera nào phóng to lên. Thì những vệ sĩ đang ẩn nấp nhận được lệnh đứng ra cả cho nó xem, trong lúc đó Thẩm Bồi Bình ngạc nhiên hỏi:

– Con rể! Vậy chàng trai trẻ này lấy ai trong hai đứa? Hà Thư hay Tiểu Dĩnh đây? Lão Chu! Tôi thấy anh tìm được Tiểu Dĩnh về, lại cho nó ăn cái gì mà ngủ say thế? Cả đời Thẩm Bồi Bình tôi không kết hôn rồi, lại cũng chỉ có một đứa con gái nhỏ đấy. Tôi rất yêu thương tiểu bối bối đó, nó cũng là con gái của tôi… tôi chủ định sang thăm nó thế mà… Anh Chu giấu vậy thật không nên a! Tôi cũng đã cho người tìm ngược xuôi gian khổ, cho dù anh tìm được trước cũng chẳng nên làm thế chứ? Hơn nữa cô bé con đặc vụ, tôi đưa sang Tân Nghĩa An để bảo vệ anh ở đây. Nó đã không làm tròn nhiệm vụ để anh hút chết, anh nói vậy làm Thẩm mỗ tôi vô cùng ái ngại rồi…

Chu Vĩnh Lâm hướng về nó, rồi nói với Thẩm Bồi Bình:

– Khà khà… Lão Thẩm anh giờ bạc đầu, mà vẫn chưa hết tật nóng tính nhỉ! Tôi không cho nó ăn gì cả… khà… khà… Anh hỏi con rể yêu của anh đó, chúng nó yêu nhau từ ở Việt nam. Nó sáng nay cho con bé ăn gì để ngủ đến giờ không buồn dậy, tôi còn đang muốn hỏi đây… khà… khà… Hậu sinh khả úy(*) hai thằng già chúng ta, về mặt này không sánh nổi đâu. Chúng ta có mỗi Tiểu Trang mà không làm gì bảo vệ được để cô ấy chết, có một đứa con gái Tiểu Dĩnh lại để người ta bắt đi… thật đau lòng. Còn tiểu tử này không biết có gì trong hồ lô, một tay đã dụ dỗ cả Hà Thư lẫn Tiểu Dĩnh chạy theo đó…

Nghe xong Thẩm Bồi Bình ngạc nhiên hỏi mỗi câu:

– Cả hai ư? Vậy khổ rồi a… hai thằng già chúng ta chỉ vì một người con gái, mà dằn vặt tới tận bây giờ không nguôi. Con rể! Cậu thực sẽ khổ đấy… nỗi hận gấp đôi… than ôi…

Vì cả hai cùng yêu một cô gái Việt, họ nói tiếng Việt rất trôi chảy. Khiến cho đoạn hội thoại đó nó nghe không sót chữ nào, nó xấu hổ cúi mặt nói lí nhí trong họng:

– Thật… thật… sự hai vị là tiền bối, cháu đây chỉ là thật lòng yêu Hà Thư cùng Tiểu Dĩnh thôi. Còn mọi cái còn phải học hỏi ạ…

Chu Vĩnh Lâm vui vẻ nâng ly, gật gù nói với nó:

– Khá hơn rồi đấy! Nhưng cậu nên biết gọi chúng ta là cha mới phải đạo, tạm thời chưa quen thì có thể chấp nhận. Nào chúng ta nâng ly! Chúc mừng con gái trở về! Và thêm con rể khà khà khà…

Thẩm Bồi Bình cũng phấn khởi ho to:

– Nào… nào! Cạn chén… mà này! Lão Chu chúng ta nên đào tạo thêm cho con rể chứ, anh để sang bên tôi có bài bản hơn đó…

Bỗng một tên lính chạy vào, hắn dậm chân “xoạch” một cái đứng nghiêm chào. Rồi báo Bồi Bình:

– Báo cáo Tư lệnh! Nhiệm vụ đã hoàn thành chúng tôi đã bắt sống toàn bộ, cài định vị và thay bom khác trên người chúng. Hiện đang dẫn giải ép chúng về nơi chúng đến rồi ạ!

Nghe đến đó Bồi Bình rất hài lòng bảo:

– Tốt! Ra ngoài xuống tầng một, mọi thứ đã sãn sàng. Hôm nay Thẩm mỗ ta mời anh em…
– Rõ! Thưa Tư lệnh…

Tên lính lại dập chân lần nữa chào kiểu nhà binh rồi đi, ngay lúc đó Chu Vĩnh Lâm uống xong ngụm rượu bảo:

– Anh Thẩm! Việc bom mìn anh làm tốt hơn Lão Chu ta rồi, nhưng xem ra việc tình trường cả hai chúng ta thua con rể hết! Cạn ly tiếp đi nào! Hôm nay xem Bằng Tường ở đâu sáng nhất, nhà nào nổ to nhất là kẻ dám tính hại ta… khà… khà… Lợi dụng cháu ta là cao chiêu, nhưng mang bom úp ta lại là hạ kế rồi…
– Cạn ly!
– Cạn ly!

Một tuần rượu vừa qua, Thì Chu Vĩnh Lâm bảo Thẩm Bồi Bình bằng tiếng Hoa:

– Lão Thẩm tôi thấy con bé anh gửi, tư duy tốt chiến thuật hay. Hay là chúng ta tặng con bé cho con rể, để nó về Việt Nam giúp con rể ta khởi nghiệp…
– Hảo! Hảo… nhất trí…

Thẩm Bồi Bình do ngón tay cái lên ra hiệu, rồi quay sang nói với nó bằng tiếng Việt:

– Con rể! Lão Thẩm ta có quà riêng cho con, nhưng ta dặn cái gì để cúng là để cúng. Còn gì ăn thì hãy để ăn nhé, chứ nó không phải vừa đâu. Chơi dao sắc có ngày đứt tay đó, trừ phi con thuần phục được con ngựa bất kham lắm tài nhiều tật ấy…

Nó gật đầu dù không hiểu Thẩm Bồi Bình ông ta nói gì, hình như ông ta tặng ngựa cho nó thì phải… D. Những tiếng cung chúc vang lên rộn rã, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. Mọi bĩ cực cũng đã qua đi giờ chỉ là hỷ sự, khi về đến biệt thự còn vui hơn nữa. Nhưng nó không muốn ở lâu vì lo anh Gia Vũ đợi, một mực tìm cách xin về Việt Nam.

Cực chẳng đã hai lão trưởng bối này đành cho nó về, đích thân Thẩm Bồi Bình đưa nó qua cửa khẩu Tân Thanh. Chị và Hà Thư thì ở lại Bằng Tường thêm ít ngày nữa, nhờ có sự can thiệp ngoại giao khéo léo của Bồi Bình. Nó đàng hoàng thẳng thắn cùng Nhã Trúc, về lại Lạng Sơn theo đường chính ngạch. Nó vội vã trở lại khách sạn thì được biết, mấy ngày qua đám Long Sẩu và anh đã nháo nhào tìm nó.

Còn Trang do không liên lạc được Facebook hay gọi điện với nó, cô nhắn anh Vũ lại rằng khi nào nó về. Thì cho biết là cô đã sang Mỹ lưu diễn ba tháng sau mới về, thương thế của Đạt Gà cũng đỡ đi lại được. Nên mọi người vội vã rời Lạng Sơn trở về Hà nội, để tránh mọi nghi ngờ nó nói mất điện thoại. Và đã chơi ở nhà một người bạn tại Đồng Đăng, còn Nhã Trúc là em gái người bạn ấy gửi gắm…

Nhưng cả từ lúc biết Nhã Trúc chưa từng hé miệng, nó nghĩ con bé chắc chỉ hiểu tiếng Hoa. Nên nói dối nó bị câm không thể nói, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều cho lắm. Đến đoạn Hữu Lũng của Lạng Sơn xe bị thủng lốp, anh Gia Vũ phải gọi gara đến hỗ trợ. Trong khi chờ đợi giữa nắng nóng, mọi người đành ghé vào quán ăn nhỏ ven đường.

Chỉ là một quán nhỏ ven quốc lộ, lại đúng nơi đồng ruộng hoang vu. Mà quán thì bán thịt chó bún đậu, đám ruồi nhặng cứ vô tư bay lượn vo ve. Để tránh bớt sự làm phiền lũ nhặng, họ treo những túi nước nilon lấp lánh khắp nơi. Đám anh em vẫn cười hề hề ăn uống vô tư, Long Sẩu cầm ly rượi trắng tợp một hơi dài rồi nói:

– Gia Long! Em không ăn à? Anh Gia Vũ đại gia không thích đồ mất vệ sinh đã đành, em cứ ăn đại không chết được đâu… ha… ha… Mấy anh em của anh thịt chó mẹt suốt, vài con nhặng này đâu chả có… Ăn đi! Cho quen hòa đồng với các chiến hữu, tẩy trần luôn cho thằng Đạt Gà tai qua nạn khỏi em ạ!
– Em thấy nó vo ve nhìn kinh quá, nếu mà giết chết được hết nó em mới dám ăn!

Nó ngần ngừ nói trong e ngại, khi đám ruồi cứ bay chung quanh. Ngay lúc ấy một giọng trẻ con thanh thoát nói vọng lên, làm nó giât mình tưởng ma hiện hồn. Thì ra Nhã Trúc con bé mở miệng, cô bé nói độc câu ngắn gọn:

– Chủ nhân muốn giết chúng nó?

Con bé hiểu và nói được tiếng Việt, mà nó đã trót nói dối con bé câm. Đang ngơ người ra bàng hoàng, thi Nhã Trúc vén cổ tay áo lên. Ở bắp tay nhỏ bé ấy đeo mấy cái băng quấn quanh như băng đạn, nhưng chỉ ghim toàn loại như kim khâu be bé. Con bé rút ra năm cái kim, đặt trên ngón tay bé xíu của mình…

… Phụt…

… năm vệt ánh sáng vụt đi…

… năm con nhặng đang bay vo ve đã chết ghim xuống mặt bàn, chúng găm xuống chưa đầy mấy giây thân thể sùi bọt tan biến. Chứng tỏ kim này có chất độc sinh học, đám Long Sẩu choáng váng mặt mày. Thằng thì chén rượu rơi “bộp” cái khỏi tay xuống bàn, thằng thì miếng thịt chó vừa bỏ vào miệng cũng rơi. Chưa hết Nhã Trúc bắt đầu nhào lộn vòng quanh quán, cái váy nhỏ tốc ngược hiện ra cái quần lót ren đen. Màu đen này là do Hà Thư đặc biệt chọn cho cô bé, cô sợ trẻ con hay nghịch bẩn đen cho sạch. Con bé như thiên nữ tán hoa cái váy xanh xòe rộng xoáy tít trên không, những ánh kim tiêu trắng bạc loang loáng. Khi con bé dừng lại chạy đến bên nó, còn thở dồn dập do chạy nhảy nhiều. Nhã Trúc thản nhiên nói:

– Chủ nhân! Toàn bộ đám nhặng ấy đã chết hết rồi! Chủ nhân có thể dùng bữa yên tâm không có chúng làm phiền rồi…
– …

Cả nó lẫn đám Long Sẩu tái mặt, ruồi nhặng mà phi chết không xót lấy một con. Thế này thì người chắc ai sống được với con bé, yêu ma chứ không phải người nữa. May mà anh Gia Vũ đang ở ngoài hóng gara đến, anh không biết là may rồi. Người không đánh đấm va chạm giang hồ như anh, thì anh ấy sẽ kinh ngạc tới mức nào. Chủ quán đứng xa cũng tròn mắt bàng hoàng, chưa hết con bé rút từ sắc đeo bên hông ra một vật nhỏ ấn nút.

Nó là máy có cái nam châm từ cực mạnh, “roạt” cái đã hút hết số kim tiêu vừa phi ra vào đó. Sau đấy con bé dốc ra cẩn thận nhặt từng chiếc, rồi ghim lại vào các cái băng tiêu ở tay và chân. Một thứ lạ kỳ nữa là khi nó cầm vào, thì chỉ như cái kim khâu bình thường. Chứng tỏ độc tính miễn dịch với nó, Dũng Rô tò mò định nhặt một cái lên xem. Thì con bé lạnh lùng ngăn lại nói:

– Anh muốn chết như các con nhặng đó sao? Nếu thích tự cầm vào đi nó có độc tố phân hủy đó…

Về đến Hà nội lên nhà nói nằm phịch xuống giường tính ngủ, một chuyến đi dài mệt mỏi khiến nó thấy buồn ngủ. Nó vỗ tay nên đệm bảo Nhã Trúc:

– Lên đây ngủ lát đi em…

Con bé lặng yên đến sát gần nó đứng im, chờ mãi không thấy con bé leo lên. Nó vừa ngáp dài vừa bảo:

– Lên ngủ với anh đi Trúc! Đây là chúng ta là anh em, anh không phải ông chủ. Hãy coi anh như là anh trai em…
– …

Con bé im lặng đến hàng chục phút, rồi nó mới khẽ khàng đề nghị:

– Chủ nhân! Anh xoa đầu em đi… mọi khi đi ngủ anh toàn làm thế ạ! Em vẫn chờ điều đó đây!

Nó lấy tay xoa vào mái tóc vàng óng ánh, khiến con bé lim dim mắt thích thú. Một lát nó rụt tay vào ngáp một hơi rõ dài, bịt miệng mình nó nói ngắt quãng qua kẽ tay:

– Á… à… anh… buồn ngủ quá đi mất! Ngủ thôi em…
– Cảm ơn chủ nhân! Xoa đầu thế này thích hơn, là mỗi lúc bị đánh khi chủ nhân cũ muốn đi ngủ. Chủ nhân đầu tiên ông ấy thích đánh em, thích nghe em la hét mới ngủ ngon được… Thôi! Chúc chủ nhân ngủ ngon…

Con bé nói xong đi về phía tủ quần áo của Trang, nó chui vào đó và mất hút không ra nữa. Nó buồn ngủ quá đỗi rồi mặc kệ, chỉ chửi lầm bầm một câu:

– Đệt mợ! Thằng ấy là thằng ôn nào nhỉ? Bố mày mà tìm ra chết nha con…

Nó đang ngủ ngon giấc mơ màng thì nghe tiếng chuông cửa, bực mình nó vớ đôi dép bông “loẹt xoẹt” đi ra. Chắc không phải là Trang rồi, mà bọn Long Sẩu càng không thể. Ai được nhỉ? Nó thẫn thờ nghĩ rồi ra mở cửa, cánh cửa kẹt mở… hiện ra trước mắt là một cô gái. Cô gái xinh xắn này chỉ cao bằng nó và thần người ra chút, thì nó nhận ra là con bé bị lôi ra chém ở Bằng Tường. Cô bé này nhoẻn miệng cười chào nó và nói:

– Thiếu gia! Tôi là vệ sĩ mới của cậu, có trách nhiệm hướng dẫn cậu lập nghiệp. Và bảo vệ an toàn cho cậu từ bây giờ, sao không mời tôi vào nhà!
– Chị Nguyệt Ánh! Chị cũng đến đây sao? Vậy là Nhã Trúc có bạn rồi…

Thì ra Trúc cũng dậy con bé đứng sau lưng nó từ lâu, còn Nguyệt Ánh thì vui vẻ cười chào con bé. Cô vào trong phòng thì mở vali ra, lấy một cái máy nhỏ rà soát hết các vị trí trong phòng. Sau đó lấy một cái máy khác thử nước uống, đồ ăn trong tủ lạnh sau đó cô mới bảo nó:

– Ở đây an toàn! Mời thiếu gia ngủ tiếp…

Nó vừa buồn cười vừa bực mình nghĩ: “… méo hiểu hai lão già ấy nghĩ gì, còn cử thêm con bé này chứ… thôi kệ ngủ…”. Nó bảo với Nguyệt Ánh:

– Thế cô lên giường ngủ chứ? Hay là ngủ trong tủ nốt như Nhã Trúc?
– Thiếu gia! Anh cứ ngủ đi… tôi tự lo được…

Nguyệt Ánh lấy từ va li ra một khẩu súng nhỏ, nó nhìn như cây súng phóng lựu. Nguyệt Ánh ra ngang lối cửa vào, rồi cô bắn đánh “phụt” cái ghim vào tường. Hai bên tường đã thành chỗ móc dây, cô lấy ra một sợi dây nhỏ buộc vào đó. Nguyệt Ánh phi thân lên, rồi cô nằm vắt vẻo trên sợi dây lơ lửng ấy. Cô ngoái lại cười bảo nó:

– Thiếu gia! Chúc cậu ngủ ngon…

Nguyệt Ánh lát sau đã ngủ thật, hơi thở cô đều đều nhấp nhô dưới hai bầu vú nhỏ xinh. Nó thẫn thờ khi thấy Nhã Trúc cũng lại chui vào tủ áo ngủ, nó bàng hoàng “… cái quái gì đang xảy ra thế nhỉ? Toàn quái vật đến một lúc thế này? Đứa thì ngủ trong tủ áo, đứa thì ngủ độc trên một cái dây thế kia?”

Chú giải:

(*) Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường. Từ “Hậu sinh” có nghĩalà sinh sau, chỉ lớp người trẻ, hay thanh thiếu niên. Còn chữ “Úy” có nghĩa là kính phục.

Chương trước Chương tiếp
Loading...