Nỗi đau
Chương 35
– Tíc… tíc… tắc…
Đều đều tiếng nhịp thời gian trôi trong lặng lẽ, anh vẫn đứng im ở cửa sổ như một bức tượng. Còn Hà Thư cũng lúng túng phân vân, cô không biết có nên chạy ra với anh, hay chỉ im lặng ngồi một chỗ thế này. Thời gian trôi đi trong im lặng hàng chục phút đồng hồ, mà Hà Thư vẫn chả đủ can đảm đứng dậy. Bởi yêu và thương là hai chuyện khác nhau, tuy buồn về Gia Long vô cùng khi anh bỏ rơi cô, nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn quên hẳn hoặc là xa anh vĩnh viễn.
Còn với Ykimura anh ấy chỉ như một người anh trai tốt bụng, trong cô không hề có tình cảm trai gái với anh chút nào. Giờ thấy anh ấy thích mình còn nói muốn địt mình nữa, lòng cô rối bời nhất là anh giờ trong cái thân hình con gái. Một cảm giác khó nuốt trôi khi cô nghĩ anh có nửa trên phụ nữ, nửa dưới là đàn ông thật là ghê sợ thì sao cô có thể gần gũi người như vậy.
Đang bối rối anh tiến lại phía giường, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô không chớp, nó chiếu thẳng vào những chỗ tế nhị của cô. Tia mắt nóng rực ấy làm Hà Thư ngượng, cô e lệ cúi mắt xuống chẳng dám nhìn anh, nhưng lần này cô không che không đậy nữa. Dù biết rõ anh đang nhìn thẳng vào vú vào lồn mình, cô thầm nghĩ “… che đậy có ích gì khi mà hôn mê anh đã thấy hết rồi, có khi còn vạch cả lồn của mình ra nhìn cho rõ cũng nên”. Anh đến sát sạt hơi thở anh nóng rực phả vào mặt cô, mái toc dài thiếu nữ của anh tỏa hương dìu dịu. Dù gì bề ngoài anh đã thành con gái như cô rồi, nên mang đến cho cô một cảm giác khác thường lạ lẫm…
– Úi… ui… anh… đừng… sờ em…
Hà Thư run bắn lên kêu khe khẽ, khi bàn tay anh chạm vào bầu vú cô. Nhưng anh không sờ nó mà chỉ lướt qua, kéo cái chăn dưới đùi choàng lên người cho cô. Anh nhẹ nhàng bào cô:
– Nằm nghỉ đi em em vẫn còn chưa thật khỏe đâu, chân lại đang đau đừng đi lại nhiều em nhé. Vết cứa của mảnh chai khá sâu dù cầm máu rồi, tuy nhiên em lên cẩn thận không nó lại chảy máu. Anh thích em thật đấy cơ thể em đẹp lắm, nhưng chưa từng lợi dụng em đâu Hà Thư ạ. Dẫu giờ anh là dạng quái vật nửa nam nửa nữ, nhưng mà lương tâm anh vẫn là một thằng đàn ông tử tế. Anh không đốn mạt như những thàng đàn ông em đã gặp, anh không bao giờ cưỡng ép em đâu Hà Thư. Em là cô gái anh thích nên anh mong em được hạnh phúc, vì yêu thật sự phải để cho người mình yêu hạnh phúc. Kể cả hạnh phúc ấy không thuộc về mình đi nữa, Gia Long chắc có nỗi khổ riêng em hãy thông cảm cho cậu ta. Nhất là cậu ta dù gì vẫn là trẻ con em ạ, đã yêu cậu ấy rồi thì hãy cố gắng lên em nhé…
Anh nói xong rồi lặng lẽ lầm lũi ra cửa, còn Hà Thư tự nhiên trào nước mắt. Anh đúng là tốt với cô thật mà từ lúc nhỏ bên anh, cô đã được anh che trở bảo vệ còn chịu đòn thay cho cô. Chỉ vì anh thích làm phụ nữ nên cô chưa từng xem anh là đàn ông thôi, câu nói vừa rồi của anh khiến tim Hà Thư đau nhói. Cô thổn thức: “… Yiki anh… đúng là cả đời anh hy sinh cho em, chỉ là em không bao giờ nghĩ anh là đàn ông? Phải… Anh mới là người đàn ông tốt với em nhất, còn Gia Long anh ấy lại có quá nhiều phụ nữ ở bên. Mà sao em không thể quan tâm anh đền bù cho anh chút nhỉ, khi mà tấm thân em đây cũng đã bị nhơ nhớp giày xéo. Họ hiếp em được hoặc em để cho họ chơi em được, thì em cớ sao không thể chiều lòng anh chứ. Người con trai tốt nhất với em đến giờ, sau bao nhiêu chuyện anh đã làm anh đáng được đền đáp…”. Nghĩ thế Hà Thư tung chăn chồm dậy nhào theo anh, anh ra đến sát cửa cũng là lúc cô nhào đến ôm ghì lấy anh từ đằng sau. Thân hình bé nhỏ trần truồng nóng rực áp vào anh, cô cảm nhận thấy thân thể mềm mại của anh. Cái mà do hóc môn nữ anh uống vào tạo ra, nhưng căn bản thân thể vẫn là nam tính vạm vỡ. Ôm một người như vậy thật khác biệt với cô, tim Hà Thư đập rộn lên cô nói vội vàng đầy bối rối:
– Anh đùng đừng đi ở lại với em đi, em cần anh… đừng đi anh nhá… em không ghê sợ anh nữa đâu… thật đấy!
Anh quay người lại nhìn cô đầy ngạc nhiên, anh mạnh mẽ đặt bàn tay của mình lên bờ vai nhỏ bé của cô ghì chặt. Giọng anh run run nói trong ngạc nhiên:
– Em không ghê sợ anh thật chứ? Khi anh còn thấy anh còn ghê sợ nữa là…
– Không! Em hết sợ rồi… thật đấy!
Hà Thư ngước mắt lên nhìn anh trân trối, bầu vú phồng căng run rẩy theo hơi thở mạnh của cô. Anh giờ mới để ý ra cô vẫn cởi truồng, mặt anh thoáng chút bối rối. Anh vội bảo cô:
– Em vào mặc đồ đi đừng cởi truồng thế này, không tiện đâu mặc đồ thì anh ở lại nói chuyện không anh về phòng đây…
– Anh này… Cởi truồng thì sao chứ… cái lúc em ốm anh thay rửa tắm giặt cho em, chẳng phải khi ấy cũng cởi truồng sao? Mà anh chẳng bảo anh thích nhìn em thế này còn gì, giờ khi nào có hai đứa bên nhau em sẽ chẳng mặc gì nữa. Anh lại đây anh, lên giường ôm em đi cho em ngủ, như ngày em bé anh vẫn ôm em dỗ dành cho em ngủ ấy…
Nói rồi Hà Thư kéo tay bước nhanh về giường, nhưng mỗi bước chân cô để lại trên sàn một vệt máu. Vết rách dưới bàn chân do đạp mảnh thủy tinh tối qua, nó đã bị ứa máu ra do cô chạy mạnh đến ôm anh. Anh nhìn thấy xót xa bế bổng Hà Thư lên, thoắt một cái anh đã phi thân lên giường. Phải nói thân thủ của anh thực sự phi phàm, nhanh như gió nên đối thủ của anh không phản ứng kịp là phải. Anh đặt cô lên giường rồi đi nhanh ra tủ y tế góc phòng lấy băng Urgo, rồi quay lại nhấc chân cô lên lau máu và băng lại. Giọng anh đầy âu lo trách cô:
– Em vẫn như hồi bé bướng bỉnh và hồ đồ, nghĩ gì làm ngay luôn được không cần biết hậu quả. Đấy bây giờ rách to ra rồi mà mất thêm bao nhiêu máu, em đang thiếu máu và ốm sẵn rồi đấy…
Câu nói này làm Hà Thư cảm động thực sự, chờ anh băng xong cô nhỏm dậy hôn vào má anh một cái. Nhưng một chân cô vẫn đang trên đùi anh, thành ra hơi với và chân cô vốn đã dạng rộng sẵn. Nên hôn anh xong thì anh ngoảnh mặt lại nhìn cô, anh thấy ngay cái lồn bé nhỏ hồng hào đang hé rộng ra đập vào mắt. Hà Thư biết anh thấy nó và đang nhìn vào đấy, cô xoạc chân rộng nên nó hé lộ cả, hồng hào sâu hút một cái lỗ nhỏ bé xinh phập phồng.
Nơi mà để anh cho cái của anh vào trong, nhưng chắc tận giờ hình như anh chưa từng thử địt ai thì phải. Anh chỉ mải mê với đam mê hóa thân ra con gái mà thôi, tình cảm chuyển biến trong lòng lại va vấp rồi. Hà Thư bạo dạn lắm cô dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình, tách hai bên lá thịt nhỏ xinh ở lồn mình ra. Giờ đây cái khe ướt át ấy đã phơi bày lộ liễu hơn, anh có thể thấy những thớ thịt bóng nước đỏ hồng ở lỗ lồn xinh xắn ấy, nó phập phồng lên xuống theo hơi thở Hà Thư. Cô ngước mắt lên nhìn thẳng mắt anh bảo:
– Bên trong lồn của em đấy… hi… hi… nó thế nào… lỗ hơi nhỏ… nhỉ… Nhưng lúc địt của anh to mấy nó vẫn lọt vào được, khi anh cho cái của anh vào lồn em anh sẽ rất sướng đấy, yêu em đi anh… em cho anh địt… thật lòng đấy…
Anh một thoáng bối rối rồi đứng dậy, anh nói buồn buồn mà không dám nhìn thẳng cô:
– Không cần vậy đâu em ạ! Chắc em thấy anh đáng thương mà nói thế, anh cũng không tốt đẹp gì. Bởi anh lạc mất em gái mới yêu thương em như em gái, để bù đắp trống trải trong anh về em gái mình. Dù sau này anh có yêu quý em thật sự, thì ban đầu động cơ cũng là giả dối em ạ. Không đáng được em trân trọng, xin lỗi em về điều đó! Cái mà từ lâu rồi anh giằn vặt mà mãi không đủ tự tin nói với em…
Anh đi thật Hà Thư lại chồm lên kéo anh ngã đổ xuống giường, cô nằm đè lên trên anh véo tai thè lưỡi ra mắng:
– Đi cái gì mà đi… Em không cho anh đi khỏi đây, chừng nào mà chưa làm việc đấy, nhớ chưa cấm đấy… mau hôn người ta đi chứ…
Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên về thái độ bất thường của cô, anh khẽ nói đầy kiên quyết với cô:
– Hà Thư em bị điên à… dậy ngay đi! Anh không muốn dùng sức mạnh với em, em rời khỏi người anh đi mau lên…
– Anh nói gì! Anh… anh… hóa ra cả anh cũng chê em sao, đúng em là con đàn bà nhơ nhớp mà. Em bị nhiều người chơi rồi… em nát rồi không ai thèm em mà… hu… hu…
Hà Thư ngồi trên bụng anh ôm mặt khóc rưng rức, một cảm giác tự ti cay đắng đến nghẹn lòng. Anh liền vùng dậy ôm cô vào lòng, xoa lên tấm lưng trần mềm mại của cô nói nhỏ:
– Đừng khóc! Việc đó không phải do em sao cứ tự coi khinh mình, khi mà chưa chắc người khác đã nghĩ thế. Anh không chê em đâu ý anh chỉ muốn em ra, để anh xem chân em lại có bị chảy máu nữa không thôi mà… Em mít ướt quá đi mất tiểu thư ạ…
Hà Thư nghe anh nói vậy thì mừng rỡ, cô tự như bật cười khúc khích. Giơ cái chân lên cho anh xem và nói:
– Đây có làm sao đâu? Sau phải nói ra chứ… để em buồn, còn chuyện ngày xưa em không trách anh đâu, anh luôn là người tốt với em nhất mà…
Anh đưa hai tay lên áp vào má cô nhìn thẳng vào mắt cô, đây là hành động chủ động nhất đến giờ khi chạm vào cô. Anh nói ngập ngừng bảo cô đầy suy tư:
– Hãy nói cho anh biết thật sự em còn yêu Gia Long không?
Hà Thư không nói chỉ gật đầu, nước mắt cô trào ra trên má mặn môi. Anh nghe xong có vẻ tư lự rồi bảo cô:
– Em mặc quần áo lại đi! Còn yêu thì đừng yếu lòng vậy, chân em đỡ anh sẽ lôi cậu ta về đây hỏi cho ra lẽ. Không để cậu ấy làm khổ em mãi được, nghe anh đừng làm gì hồ đồ lúc này, giận mất khôn đấy em…
– Không!
Hà Thư giận dữ quát lên với anh, đôi mắt cô ngấn lệ nhìn anh nói tiếp trong nghẹn ngào:
– Anh thích làm con gái thậm chí hóa thân ra con gái rồi, nhưng anh vẫn ngốc lắm chả hiểu tâm lý con gái. Đàn ông vẫn chỉ là đàn ông thôi toàn vô tâm, yêu thì sao chứ con người ta đâu phải cái máy, nói quên là quên được ngay đâu. Giờ em vẫn còn yêu Gia Long vì em chưa quên nổi anh ấy, em nói ra vì em không muốn nói dối anh. Nhưng mà không có nghĩa là em sẽ quay lại, nhất là bên anh ấy có quá nhiều phụ nữ rồi. Em giờ không muốn yêu kiểu đó nữa, em chỉ muốn được yêu và người ấy yêu chỉ mỗi em thôi… Anh không biết em chịu thú nhận với anh thế, là em thích anh rồi sao em cho phép anh địt em… anh vẫn không hiểu? Em yêu con người của anh tính cách của anh, nên giờ em không quan tâm hình dạng anh giờ thế nào… Đừng chối bỏ em mà chấp nhận em đi, cho em đỡ thấy tổn thương… hu… hu…
Ykimura thẫn thờ mấy phút trong chết lặng, sau bao nhiêu tháng ngày ngộ nhận về sai lệch giới tính. Giờ trở lại bản tính đàn ông thực sự, thì nhận được lời tỏ tình từ chính cô gái mình thích. Hạnh phúc đến ngỡ ngàng Ykimura cứ thế nhìn Hà Thư trân trối, thấy vậy Hà Thư bạo dạn chồm đến hôn anh. Môi chạm môi lưỡi quện vào nhau hạnh phúc, cô không nghĩ là đang hôn một cô gái như mình. Nhắm mắt cô nhớ ra khuôn mặt đẹp trai cương nghị của anh ngày nào, hôn anh trong hạnh phúc đê mê tận mấy phút mới rời ra. Cô hơi xấu hổ khẽ khàng bảo anh:
– Nằm xuống đi anh! Để em cởi quần cho nào… em muốn xem cái của người em yêu ra sao…
Anh nằm xuống ngoan ngoãn để cô tháo khuy quần, rồi ưỡn mông lên cho cái quần tụt ra khỏi chân. Khi cái quần lót bó chặt tung ra, thì cái vật đàn ông bao năm bị kìm nén ấy hé lộ, tuy nó bị kìm kẹp bao bọc trong lớp vải bó sát. Nhưng vẫn to lớn và hùng dũng đậm chất đàn ông, tuy không to bằng của Gia Long nhưng dài hơn và cong cong. Đám lông đã bị cạo sạch nó trắng bóc giống như cái mu của cô, chỉ khác nhau cô là bẩm sinh vô mao mà thôi.
Hà Thư cầm nó lên khẽ ve vuốt dọc theo cái thân gân guốc, được mấy phút nó đã ngóc lên thẳng cứng trong tay cô. Vừa cong lại vừa dài lại khá to nhưng không bằng của Gia Long anh ý, Hà Thư âm thầm so sánh mà mặt đỏ tưng bừng, sợ anh phát hiện ra cô vội đẩy mái tóc mai lòa ra che mặt. Cô cúi xuống hé đôi môi đỏ rực nuốt trọn cái đầu khấc anh vào miệng…
*… Chụt… chụt…
– Ôi ôi… ôi… ôiiiiôiiiii!
Anh kêu lên thảng thốt run rẩy hết cả người, đôi môi hồng mím lại mặt nhăn nhó. Hà Thư tưởng anh đau vội nhả buồi anh ra, ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi lo lắng:
– Sao thế anh? Em làm anh khó chịu à…
– Không… không… tự nhiên anh thấy sướng quá rủn hết người khi em làm thế, cảm giác này nó lâng lâng hơn cả lúc thủ dâm xuất ra…
– Hi… hi… em quên anh thích làm phụ nữ, chắc chưa bao giờ được con gái phục vụ rồi, yêu quá cơ đồ ngố của em em ạ… ghé tai sát đây em bảo cái ày hi… hi…
Anh nhỏm hẳn dậy ghé đến sát cô, trong lúc Hà Thư vẫn liếc trộm buồi anh. Nó dựng lên cứng nhắc rung rung, có chút nước nhờn đã rỉ ra ở đầu khấc. Cái đầu đỏ rực bóng hồng nước bọt cô, chắc là anh chưa từng địt ai bao giờ. Một cảm giác thú vị hạnh phúc lan tỏa trong cô, khi nghĩ mình là người con gái đầu tiên anh địt. Anh ghé sát mặt cô thì thầm hỏi:
– Em định nói gì vậy?
Hà Thư ghé sát mặt vào tai anh, hơi thở cô nóng rực phả vào anh. Cô nói trong ngượng ngập e lệ:
– Biết em bảo gì không hì hì… em mút thế anh chưa sướng hẳn đâu! Địt em ấy của anh trong lồn em mới là sướng đồ ngốc, địt em… đi… anh sẽ thấy tuyệt lắm đấy… ngố yêu ạ…
Hà Thư nói rồi nằm ngửa ra giường, cô dạng cặp đùi trắng bóc ra hết cỡ hướng về anh. Cái khe hẹp của cô lộ ra cái lỗ đỏ nhỏ xinh, nó đã nhễ nhại nước rồi vì cô đã thấy kích thích. Anh chần chừ một chút rồi không thể cưỡng lại chồm đến bên cô, khi anh nằm lên trên cô cái buồi anh nóng rực chạm vào khe đùi cô. Hà Thư chủ động lắc nhẹ hông cho buồi anh chạm đúng chỗ lồn mình, cô ưỡn rên lên “… ư… ư… hư…” nho nhỏ khi đầu khấc của anh tách mép lồn cô ra chui vào. Còn anh rên “ồ ồ” trong họng và thúc mạnh vào cô…
*…
– Bạch!
*…
– Á… hự…
*…
Hà Thư rên lên khi buồi anh cắm ngập lồn mình, của anh dài quá chạm tử cung hơi thốn. Cô nhăn nhó ngước lên nhìn vào khuôn mặt con gái, đang đỏ rực vì phấn khích của anh nói nhỏ:
– Mạnh thế… đau…
Anh mặt đỏ gay gấc cặp vú giả bơm silicon phập phồng rung lắc, nửa trên anh là đàn bà nhưng nửa dưới của anh, cái phần đang áp vào háng cô lại là đàn ông. Nhưng cô không thấy gì là ghê sợ cả, thậm cò bật cười khi anh nói câu rất ngô nghê với cô. Khi anh xấu hổ ghé tai cô nói nhỏ:
– Địt em sướng thật… mà sao trong em nóng và chặt thế Hà Thư? Trong em nó thẳng và trơn nhỉ… lại có gì cứ như đang co giật trong lồn em ấy, nó thít chặt lấy của anh liên tục này…
Hà Thư vừa cười vừa ngượng vì câu nói của anh, cô ghì chặt anh xuống khiến cặp ngực giả của anh. Nó dán chặt vào cặp vú con gái thật sự đàn hồi mềm mại của cô, cô thì thào nói lại với anh trong hạnh phúc lẫn ngượng ngùng:
– Anh Yiki ngố của em! Đúng là chưa làm chuyện này bao giờ hi hi… người ta như thế là đang sướng đấy! Ấn mạnh cái hơi đau nhưng mà được anh địt, em thấy thích lắm lên trong lồn em nó mới co thắt thế hiểu không… yêu… yêu…
Mỗi câu ” yêu” ” yêu” là cô lại ghé môi anh hôn chùn chụt, cô ưỡn cong cả mông lên áp sát vào anh, chân cô quắp chặt lấy mông anh chà sát vào bụng lên xuống. Anh không biết ngốc thật hay giả cứ để im nó trong cô, để mặc cô vặn vẹo cái hông khiêu khích anh. Buồi anh căng chặt lấy lồn cô ” nhóp nhép ” tiếng nước, mãi không thấy anh rút ra nhấp vào vào lồn mình. Hà Thư bối rối nói với anh:
– Yiki! Địt em đi chứ sao anh cứ thế này… người ta thích ra đầy nước rồi… làm đi anh… em thích lắm rồi…
Anh bối rối ngơ ngẩn bảo cô:
– Để im trong em thế này sướng mà… anh thích thế này trong em ấm ấm thật tuyệt!
Hà Thư bối rối tột độ chưa bao giờ cô gặp cảnh này, cô tròn mắt hỏi anh đầy ngạc nhiên:
– Chả lẽ bao năm nay anh chưa từng xem sex, hay nhìn ai làm tình hay sao hả… trời ơi… em chịu anh rồi…
– Không anh chỉ thích làm con gái nghiên cứu về cách làm đẹp, mấy chuyện đó anh không để tâm, mà hơn nữa thời gian chủ yếu anh chỉ có luyện võ rồi giết người. Ngày anh sang Thái phẫu thuật thì anh về lại Bằng Tường theo lệnh ông chủ, sau đó anh biết Tiểu Dĩnh thay thế anh trà trộn vào chỗ Lão Đại. Anh được lệnh ở vòng ngoài đi giết người thay cô ấy thế thôi, có nghĩa là Tiểu Dĩnh chưa giết ai hết… Anh thấy người ta làm tình rồi… nhưng cần gì nhấp nhổm thế… để thế này cũng thích mà…
Hà Thư nghe mà bàng hoàng sửng sốt, cha nuôi biết Tiểu Dĩnh trước cả khi cô phát hiện ra chị sao? Ông ấy thật quả không hề đơn giản chút nào rồi, nhưng cũng là người một nhà cô không nghĩ lâu nữa. Giờ cô chỉ muốn được Yiki địt mà thôi, muốn cái buồi anh đang nóng rực trong cô. Mong nó lao ra thục vào thật mạnh, cho thỏa mãn cái bứt rứt rạo rực của mình. Cô lấy tay tạo hình khum khum hình cái lồn, lấy ngón tay kia chọc mạnh ra vào cái lỗ đó. Và nói trong e thẹn khi nói với anh:
– Không… không chịu đâu… em muốn kiểu như này… phải… phải… rút nó ra rồi ấn lại vào lồn em… đấy cứ thế cho ra cho vào em… nhanh… mạnh nhé… ư… hứ… ư… hự… ôi anhhhhh… ơiiiii!
Hà Thư chưa nói hết anh đã hiểu ra gồng người lên nhấp rõ mạnh “… phạch… phạch…” liền mấy phát kiểu như vậy làm háng cô tê dại. Thì cô thấy anh khựng lại run lên ghì lấy cô và xuất, ồ ạt nóng bỏng trong lồn cô là những cơn lũ tinh trùng. Lần đầu không phải thủ dâm mà xuất, anh ra rất nhiều ngập lồn cô toàn tinh trùng, nó ộc ra theo cái buồi của anh rút ra tràn xuống nệm. Hà Thư đầu tóc rối bù ngồi nhỏm dậy nhìn xuống lồn, cô nói buột miệng theo cảm xúc nhất thời:
– Hi… hi… Yiki… anh ra lắm thế… mới nhún có hai ba cái đã ra rồi hì hì, đúng là lần đầu… em còn chưa kịp sướng hẳn… ghét anh thế…
Anh thì thở dốc và nhìn cô đầy hạnh phúc, một cảm giác thiên thai tuyệt diệu chắc chưa bao giờ anh nếm trải. Cô đang với giấy để lau bớt tinh trùng đi rồi vào phòng tắm, thì anh lại chồm đến đè lên cô ngay lập tức. Anh vừa ra rồi mà anh còn muốn gì đây? Nhưng cò đang rấm rứt vì chưa thỏa mãn. Nên cô nằm im và cảm nhận của anh lại chui vào, nó vẫn cứng nhắc nóng bỏng… và anh thúc cuống cuồng rõ nhanh và mạnh…
– Phạch… phạch…
– Hự… hự… á… á… anh… anh…
– Phạch… phạch… phach…
– Úi… úi… á… á… từ… từ… Yiki… úi… địt thế này chết em… ái… ái…
– Phạch… phạch…
– . Ư… ư… ư…
Những âm thanh hỗn loạn vang lên trong phòng, mười lăm phút cuồng nộ cuống cuồng với anh. Vừa đau vừa sướng Hà Thư quắp chặt lấy anh mà rên rỉ, nhưng anh cũng sớm dừng lại ở đó mà thôi. Lại thêm một đợt tinh trùng mạnh mẽ bắn trong lồn cô, anh lần này rời cô thì lăn ra ngủ luôn. Chắc anh thỏa mãn và mệt hoàn toàn, anh ngủ say ngay tắp lự hơi thở đều nhấp nhô trên bộ ngực giả rung rung.
Nhìn anh cô hơi tiếc nuối về vẻ đẹp trai nam tính của anh khi xưa, ể oải Hà Thư nhón chân đúng dậy thì tinh trùng ộc ra một đống ướt sũng dưới nệm. Cô nhìn đống tinh trùng to nhầy nhụa ấy chợt đỏ mặt nghĩ: “… may mà tháng này mình không có dùng thuốc tránh thai trước rồi, chứ bị nhiều người địt quá không biết con ai, mà anh khỏe thật đấy vài bữa nữa anh quen dần địt mình sẽ lâu hơn… thích… sẽ sướng lắm hi… hi…”. Tắm xong cô thấy thư thái hơn tính nằm cạnh anh ngủ, thì nghe tiếng chuông cửa cổng ngoài. Nhìn qua camera thấy Gia Long một mình đang đứng bồn chồn, lòng cô nghẹn đắng nghĩ “… giá như anh đừng đến nữa…”. Chần chừ mãi cô đành mặc quần áo đi ra mở cổng, đối diện với anh người con trai cô từng yêu. Lòng cô buồn buồn cô bảo anh lạnh lùng:
– Anh về đi Gia Long đừng tìm em nữa, không có em anh vẫn hạnh phúc mà anh về đi…
– Anh không đến vì có ẩn tình giờ việc đã xong, anh mới có thể đến đây nói rõ với. Em xem đây này đây những đoạn video do camera ghi lại, khi anh cùng Nguyệt Ánh và Jessica đánh bọn đã tấn công ở Vĩnh Phúc. Bọn anh đã biết chúng là ai và đã giải quyết khá ổn, nên giờ anh mới đến nói cho biết vì anh không muốn em can dự. Em bị ốm lại gặp chuyện kia nên anh không đang tâm lôi em vào cuộc, mặc dù Ykimura đã mấy lần đến khuyên anh thăm em. Xin lỗi em nhiều…
Gia Long chờ cho Hà Thư xem xong hết đoạn chiến đấu, nó cầm tay cô đầy bối rối. Khi thấy Hà Thư bật khóc nức nở, cô nói nghẹn ngào trong tiếng nấc:
– Nói thật dễ hơn nói dối, chỉ một cuộc điện thoại thôi sao anh không nói? Anh cứ nói ra có phải tốt hơn không? Chúng ta đâu hiểu lầm thế này… hu… hu…
– Hiểu rồi thì tha thứ cho anh! Chúng mình về nhà đi thôi em, Ykimura cũng ủng hộ tình cảm chúng ta mà, để anh vào bảo cô ấy nhé…
Gia Long định tiến vào trong thì Hà Thư ngăn lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh nói điềm tĩnh:
– Em hiểu rồi em không trách anh nữa, nhưng muộn rồi anh về đi anh về với các cô ấy đi. Chúng ta chia tay nhau nhé anh, từ giờ sẽ chỉ là hai người bạn thôi anh… Anh về đi bên anh còn Nguyệt Ánh, Tiểu Dĩnh… rất nhiều người cần anh, lần sau anh có gì nên nói ra cho họ. Các cô gái yêu anh thật lòng họ sẵn sàng chết vì anh, đừng bao giờ dấu diếm nhau khi đã chung thân xác rồi… Chào anh… người em từng yêu…
Hà Thư đóng sập cửa đi vào trong nhà, tiếng cửa sắt đập mạnh vào nhau chát chúa. Nó bàng hoàng sững người không nghĩ đến kết cục này, cảm giác mất mát đắng ngắt lần đầu chạm đến. Trước nay chỉ nhận chứ chưa từng mất, nó muốn gọi điện cho Hà Thư nhưng nhìn thái độ cương quyết. Nó biết cô nói là làm chứ không như cô gái khác, hơn nữa lòng tự trọng buộc nó bước chân đi. Nó đi rồi còn ngoái lại nhìn căn biệt thự mấy lần, mãi mãi mới rời bước đi được. Hà Thư đứng trên cửa sổ tầng cao cô nhìn thấy cả, bặm môi trong nước mắt mặn chát đắng lòng. Cô thổn thức thức nghẹn ngào:
– Xin lỗi anh! Người con trai em từng yêu, anh là người đầu tiên mở khóa trái tim em. Nhưng mãi mãi anh không phải là người cuối cùng, dù em vẫn yêu anh nhưng chỉ còn trong tim thôi. Em tìm được người con trai thực sự cần em rồi, chúc anh hạnh phúc anh nhé…
Nó không biết sâu thẳm trong tâm tư ấy của cô, nó ôm cái nỗi đau đớn đầu đời lê bước. Dù đã có các cô gái khác ở bên, nhưng mất mát đầu tiên này quá đau đớn. Thường bao giờ cũng vậy “con cá mất là con cá to”, nên nó thấy Hà Thư quá quý giá trong kỷ niệm ập về. Từ lúc gặp cô nhà Hải Béo rồi cô bị trúng độc, đến sóng gió Bằng Tường và mà hoan lạc ở Thượng Thạch Trấn… Nó lang thang đến gần tối, không về nhà mà rẽ luôn vào một cái bar cạnh đường, quăng lên bàn tập tiền rồi gọi đại một loại rượu mà nó vừa thấy, uống hết ly này đến ly khác uống ừng ực. Đến khi khi nó nó gào lên:
– Cho thêm một ly nữa…
Thì ở bên cạnh cũng có một giọng con gái, nói tiếng Việt lơ lớ cất lên:
– Cho ly nữa đi…
Anh chàng đứng bar bối rối thanh minh với hai người:
– Xin lỗi quý khách! Đây là ly cuối cùng loại rượu Henri IV Dudogon (*) này rất đắt. Quán chúng tôi nhập có một chai này thôi, quý cô kia tuy có gọi trước, nhưng tôi nghĩ cô là phụ nữ tửu lượng ít hơn. Nên đã nhượng lại một nửa cho anh đây giờ còn ly cuối, biết dành cho ai đây… hay quý cô nhường cho anh đây. Phụ nữ uống ít thôi tốt cho cơ thể ạ…
– Asssì… Nghĩ tôi là đàn bà thì tửu lượng kém sao, anh ta chắc gì uống hơn tôi cái loại đàn ông thối tha…
Cô gái loạng choạng đứng dậy vung tay nói, nó nhìn sang thấy hình như đây không phải cô gái Việt. Cao ráo trắng trẻo xinh xắn khoảng gần ba mươi tuổi, nó đoán vậy vì xinh thật nhưng nét tuổi tác đã hằn lên ở cô. Không được mơn mởn non tơ như các cô gái của nó, nhưng vẻ đẹp mặn mà của tuổi trưởng thành lại có vẻ quyến rũ khác hẳn. Nó quý phái mặn mà gợi dục vô cùng, nhất là với cặp môi đầy căng mọng. Bộ ngực to lớn phốp pháp như muốn xổ tung ra khỏi áo, nó đang mải ngắm cô thì “roạt” ly rượu đang uống dở của cô hắt vào mặt nó. Cô ta lè nhè nói với anh chàng nhân viên quầy bar:
– Việt Nam không có quy tắc gì cả, để cái loại đàn ông thiếu lịch sự này vào đây được sao? Nhìn phụ nữ mà cứ chằm chằm như muốn lột truồng người ta vậy…
Nó thấy cô ta có vẻ say nên không chấp nhưng cay cú, nó bảo nhân viên đứng bar đầy hằn học:
– Cho tôi ly đó tôi trả thêm tiền đây, cô ta say rồi không nên uống tiếp…
Nó quẳng xấp tiền đô lên bàn cho anh ta thấy, quả nhiên anh ta nhận ra món hời vội quay sang thuyết phục cô gái:
– Cô say rồi không nên uống nữa, nhường cho anh ấy ly này nhé thưa quý cô. Bù lại chúng tôi sẽ miễn phí cho cô một ly cocktail đặc biệt giải rượu…
– Không được! Ai bảo tôi say chứ vậy hãy mang mấy chục chai Vodka ra đây, tôi và anh ta đấu xem ai say trước… ai thắng sẽ uống nốt ly đó…
Vodka không phải rượu nhẹ mà cô ta đã trong trạng thái không tỉnh táo, nó ức chế nên nhận lời thách đấu ngay lập tức. Sự tranh cãi này gây thu hút trong quán bar, mọi người vây quanh cổ vũ còn dựng kèo đặt cửa. Nó không biết cô gái này là ai, vì nó chưa từng vào bar này nhưng khách ở đây thì rõ. Họ biết cô gái Hàn Quốc này uống rượu rất kinh khủng, dù say đến mấy cũng tự về nhà được. Hơn nữa chưa ai ở đây thắng nổi cô về rượu, họ chỉ đặt cửa của cô gái khiến cho nó ấm ức hơn. Và cuộc đấu bắt đầu trong tiếng hò reo, tiếng chửi thề và hô hào đặt kèo gọi cửa…
Những chai rượu thi nhau lăn long lóc dưới sàn, nó đang hận tình càng uống càng tỉnh. Hơn nữa nó cũng chưa nhận ra tửu lượng của mình giờ cũng không vừa, cuộc đấu đã qua đi gần nửa tiếng chưa có ai gục cả. Bỗng đâu một đám du côn đao gậy ùa váo quán đập phá, chúng vốn không có thù hằn gì ở đây chỉ một nhóm nghiện tự phát. Thấy những xấp tiền đặt cọc mà sang mắt, rủ thêm đồng bọn đông đúc ập vào đánh đấm để cướp tiền.
Đám khách chạy toán loạn khắp nơi, nó thấy một tên định phang gậy xuống đầu cô ta. Liền song phi tung cước đá thẳng vào mặt hắn, rồi trong khi hạ người xuống tiện chân quét ngã mấy tên bên cạnh. Nhưng thấy đồng bọn bị tấn công đám du côn gần đó đao kiếm sấn lai sáng loáng, thấy chúng quá đông và hung hãn nó đá văng cái bàn làm chướng ngại vật kéo cô ta chạy. Cô gái muốn vùng ra nhưng nó vội quát:
– Đừng dãy dụa nữa chạy mau không nó chém chết, công an đến kịp thì “được vạ thì má đã sưng” nó chém cho banh xác rồi…
Không cần cô đồng ý nó tả xung hữu đột, một tay đấm cùng chân đá túi bụi vào bọn chúng. Giật được dao nó chém lại bọn chúng tới tấp, tay còn lại ghì chặt cô bên sườn kéo đi, nó thực chiến đã khá hơn nên nhanh chóng mở đường máu thoát ra cửa. Nhưng vẫn bị một vết chém sượt vào vai rỉ máu, nó cùng cô ra đến đường vừa hay gặp cái taxi xịch đến. Nhào lên thoát trong gang tấc, và cái xe taxi vụt đi vù vù trong gió, nhưng bọn du côn có đồng bọn bị thương ức chế. Chúng cũng bắt taxi đuổi theo chém cho được. Trong xe cô ta thoát khỏi vòng tay của nó, cô trừng mắt nhìn nó mắng mỏ thậm tệ:
– Anh là thằng tồi! Tôi khiến anh cứu tôi chắc, cứ giả vờ tốt bụng ôm người tôi lôi kéo đi…
Cô làu bàu chửi nó vừa sửa lại cái áo ngực bị xộc xệch của mình, nó nghe thì cũng điên liền nói lại:
– Cô tưởng cô là ai chứ? Già mõ mương ra rồi nghĩ tôi thèm sao? Biết thế cho lũ lưu manh chém chết cô lúc hỗn loạn cho rồi…
– Chết thì thôi không khiến… Taxi cho tôi xuống đây tôi không muốn đi với thằng điên này…
Anh lái taxi vì cứu người mà cho họ lên, nhưng qua kính chiếu hậu anh ta biết có kẻ dồn theo. Thôi “tránh voi chả xấu mặt nào” để họ đi hết cho rảnh nợ, kẻo chết oan theo đôi trai gái này còn hỏng xe. Anh ta dừng xe để cả hai xuống và từ chối khéo cho đi tiếp, nhận món tiền hậu hĩnh anh ta vội vã vụt đi. Cả hai đứng bơ vơ giữa đoạn đường tối vắng lặng, leo lét mấy ngọn đèn cao áp vàng vọt, cùng tiếng ếch nhái dưới ruộng ộp oạp, thì cũng là khi ba chiếc taxi ập đến. Bọn lưu manh ập ra hô lớn:
– Chúng nó kia kìa! Chém chết chết mẹ nó đi chúng mày ơi…
Cô gái thấy đông quá run cầm cập ôm lấy nó, cặp vú đầy đặn dán chặt vào người nó. Cô hoảng hốt bảo nó trong lo lắng:
– Này chúng nó đông quá, giờ tính sao đây anh không nó chém chết thật đấy, tôi không muốn chết ở Việt Nam hu… hu…
Nó bực tức bảo cô:
– Khi trước cô mạnh mồm lắm cơ mà, bảo để chém chết thì thôi sao giờ run vậy…
Cô run run nép vào nó ngượng ngập thanh minh:
– Tôi bực tức nói thế không được à! Tôi mà không sợ nó chém đã chẳng để anh dễ dàng kéo đi như vậy, anh kéo tôi sềnh sệch như vậy bóp vú tôi hơn chục lần nhá, rồi tay anh giả vờ lôi kéo đụng vào bên dưới tôi năm lần. Tuy không chạm hẳn vào chỗ đó nhưng đó là hành vi xúc phạm tôi. Tôi không bực sao được đồ dâm dê bệnh hoạn, kể cả từ cách anh nhìn tôi đã thấy ghét rồi. Tôi được quyền cáu chứ sao không? Ở Hàn tôi có có quyền khởi kiện anh nữa kia thằng tồi…
Nó suýt thì phì cười về cô ta, cái đứa con gái Hàn này thật buồn cười. Chết đến nơi như thế, chạy không nhanh nó chém banh xác. Thế mà còn có tâm đếm mình sờ vú sờ lồn cô ta chính xác bao nhiêu lần… lậy, mình thì lo cứu cô ta có tâm trí đâu mà để ý chứ. Chưa kể cô ta nặng ra phết kéo xái cả tay, nhưng thấy bọn lưu manh đang ngày một gần. Nó nắm lấy tay cô rồi trừng mắt bảo:
– Tháo ngay đôi giày cao gót ra vứt đi nhanh…
– Thôi… thôi… tôi mua nó mấy chục ngàn đô đấy, không vứt được đâu phí lắm… mà vứt làm gì chứ?
– Trời ơi! Giày quý hay mạng cô quý hơn, vứt đi mới chạy được chứ không nó đến chém chết giờ…
Không đợi cô đồng ý nó cúi xuống giật tung đôi giày, rồi nắm chặt tay cô hô lên:
– Chạy thôi…