Nữ cảnh sát xinh đẹp
Chương 1
Trong ngày trọng đại của lễ tốt nghiệp, các sinh viên của Học viện Cảnh sát Nhân dân đứng trước sân khấu, những bộ đồng phục xanh lá cây đặc trưng, tự hào và nghẹn ngào. Trên bục phát biểu, Thượng tá Đỗ Khiết Cương, người đứng đầu học viện, bước lên để phát biểu.
“Quý vị khách mời, các thầy cô giáo, và quan trọng hơn hết, những người học viên tài năng của chúng ta,” Thượng tá Đỗ Khiết Cương bắt đầu, giọng nói đầy sức mạnh và ấm áp, “Hôm nay, chúng ta không chỉ là những nhân chứng của một nghi lễ tốt nghiệp, mà còn là những nhà chứng kiến của một bước ngoặt trong cuộc đời của những người trẻ đầy hứng khởi và nhiệt huyết.”
Ông tạm dừng, để sự im lặng trầm bổng lan tỏa khắp sân khấu, và ánh mắt của mình chạm vào từng học viên đứng dọc theo hàng ghế. Tiếp tục, ông nói:
“Những người đứng trước chúng ta không chỉ là những người sẽ mặc áo đồng phục và đeo huy hiệu bảo vệ, mà còn là những người sẽ trở thành điểm tựa vững chắc cho những người khó khăn, là những người sẽ mang lại niềm tin và hy vọng cho xã hội này.”
Với tư cách là người đã trải qua những thử thách và thăng trầm trong sự nghiệp của mình, Thượng tá Đỗ Khiết Cương nhấn mạnh: “Khi quý vị bước ra khỏi cánh cửa của học viện, hãy nhớ rằng quyền lực không chỉ là sức mạnh, mà còn là trách nhiệm. Trách nhiệm làm việc với tâm hồn, với lòng nhân từ và sự minh bạch, để xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ và công bằng hơn.”
Cuối cùng, ông nâng giọng lên: “Và bây giờ, hãy đứng lên và mạnh mẽ bước vào tương lai với lòng can đảm và quyết tâm, để trở thành những người anh hùng thực sự của xã hội. Tôi tin rằng các bạn có khả năng và sẵn lòng để làm điều đó. Hãy kiên nhẫn, hãy tự tin và hãy luôn nhớ rằng chúng tôi luôn đứng bên cạnh và ủng hộ bạn. Cảm ơn!”
Khi tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ khán đài, các học viên không chỉ cảm thấy tự hào với những gì họ đã đạt được, mà còn sẵn lòng đối mặt với những thách thức và trách nhiệm mà tương lai đang chờ đợi.
Sau khi hoàn thành phần phát biểu của mình, Thượng tá Đỗ Khiết Cương tiếp tục với phần tuyên dương cho học viên xuất sắc nhất của khóa tốt nghiệp lần này.
“Và bây giờ, trước khi chúng ta kết thúc nghi lễ này, tôi xin trân trọng công bố rằng học viên xuất sắc nhất của khóa tốt nghiệp lần này là Trương Ngọc Hà Nhi” Thượng tá Đỗ Khiết Cương tuyên bố, giọng nói trầm ổn nhưng tràn đầy lòng tôn kính.
Khi tên của cô gái được gọi, Hà Nhi cảm nhận những cảm xúc tràn đầy trong lòng. Cô học viên ưu tú và xinh đẹp nhất của học viện bước lên sân khấu với bước chân chắc chắn và ánh mắt tự hào. Đứng trước đám đông, Hà Nhi nắm chặt tay, nhấn mạnh vào sự biết ơn và lòng quyết tâm của mình.
“Xin chào mọi người,” Hà Nhi bắt đầu, giọng nói rõ ràng và tự tin, “Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Thượng tá Đỗ Khiết Cương và toàn bộ đội ngũ giáo viên, đồng nghiệp đã hướng dẫn và ủng hộ chúng tôi suốt quãng thời gian ở Học viện. Sự tin tưởng và khích lệ của quý vị đã giúp tôi vượt qua những thách thức và trở thành người tốt nghiệp với lòng kiên nhẫn và sự quyết tâm. Tôi cũng muốn chia sẻ niềm vui này với gia đình và bạn bè, những người đã luôn động viên và đồng hành cùng tôi trong suốt cuộc hành trình này.”
Khi câu nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng của Hà Nhi, một làn sóng vỗ tay nồng nhiệt lan tỏa từ khán đài. Nàng cảm thấy lòng mình ấm áp với sự ủng hộ và sự cảm kích từ mọi người xung quanh. Đây là một khoảnh khắc đầy ý nghĩa, đánh dấu sự kết thúc hoàn hảo cho một chặng đường đầy khó khăn cũng như mở ra một chương mới trong cuộc đời nàng.
Nói một chút về Hà Nhi, nàng năm nay 24 tuổi, với chiều cao ấn tượng 1m7, tỏa sáng trong bộ đồng phục cảnh sát với nét đẹp tự nhiên và sự quyến rũ đầy lôi cuốn. Làn da trắng hồng hào của nàng như phản chiếu ánh sáng, tạo ra một vẻ đẹp rạng ngời, nhưng cũng phản ánh sự tinh tế và sự tươi mới của tuổi trẻ. Đôi mắt của Hà Nhi, như hai viên ngọc quý, tỏa sáng với sự sáng lên của niềm hạnh phúc và sự tự tin, thể hiện sự sâu lắng và tinh tế trong từng ánh nhìn.
Với hình thể quyến rũ, Hà Nhi thu hút mọi ánh nhìn khi cô bước đi. Vóc dáng mảnh mai nhưng đầy đặn, với đường cong mềm mại, thể hiện sự mạnh mẽ và nữ tính đồng thời. Bước đi của cô là sự kết hợp tuyệt vời giữa sự duyên dáng và sự tự tin, tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ và cuốn hút.
Vì lẽ đó, Hà Nhi không chỉ là học viên xuất sắc nhất mà còn là hoa khôi xinh đẹp nhất của học viện. Biết bao chàng trai hằng ngày vẫn mơ ước được làm quen với nàng, nhưng chỉ có thể mơ ước về điều đó vì Hà Nhi luôn tập trung vào việc học, dù có bao nhiêu vệ tinh vây xung quanh nhưng nàng luôn biết cách giữ vững niềm tự hào và sự quyết tâm để trở thành học viên xuất sắc nhất.
Trong bầu không khí trang trọng của lễ tốt nghiệp, Hà Nhi đột nhiên nhận ra một cảnh sát nam nổi tiếng trong ngành đang tiến tới gần cô. Anh ta có vẻ hào phóng và tự tin, gương mặt điển trai với ánh mắt sắc sảo và nụ cười tươi rạng ngời. Hà Nhi không thể tin vào điều mình đang thấy – người đang tiến tới chính là Nguyễn Thành Trung, một cảnh sát ưu tú mới nổi lên trong vòng 2 năm qua, được đồng nghiệp và cấp trên đánh giá cao về năng lực.
Khi Thành Trung đến gần, anh ta gật đầu chào hỏi và nở một nụ cười thân thiện. Nhưng trong lúc anh ta nói, Hà Nhi có thể cảm nhận nhịp tim của mình đập mạnh hơn, những cảm xúc trong nàng trào dâng như một cuộc đại phong ba. Bên cạnh sự ngạc nhiên, nàng cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, như là một trạng thái rung động nhẹ nhàng và thú vị đang bắt đầu trào dâng từ đáy lòng.
– “Xin chúc mừng em, Hà Nhi,” Thành Trung nói, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng nhưng vẫn rất rõ ràng và tự tin. “Em đã làm rất tốt. Tôi đến đây để chúc mừng em và thông báo rằng kể từ ngày mai, tôi sẽ là cấp trên của em.”
Những lời này khiến Hà Nhi cảm thấy như là đang bay lên một đỉnh cao của cảm xúc. Nàng không thể kìm nén được sự hồi hộp và rung động trong lòng mình, nhưng cũng không thể nhận ra rõ ràng rằng đó không chỉ là sự phấn khích về việc có một cơ hội mới, mà còn là một cảm giác lạ lùng – một mối quan tâm bất ngờ nảy sinh từ sự xuất hiện của Thành Trung.
Hà Nhi cảm nhận sự đập nhanh của trái tim khi nàng cảm ơn Thành Trung với một nụ cười hồn nhiên và lắc đầu nhẹ nhàng.
“Cảm ơn anh, Thành Trung,” – nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng đầy quyết tâm. “Đó là một cơ hội tuyệt vời, và em không thể chờ đợi được để bắt đầu hành trình mới này.”
Thành Trung đáp lại với một nụ cười khích lệ. “Tôi biết em sẽ làm rất tốt.” Anh nói. “Em đã chứng tỏ mình là một học viên xuất sắc, và tôi tin rằng em có tất cả những phẩm chất cần thiết để tiếp tục thành công trong sự nghiệp của mình.”
Sự khích lệ từ Thành Trung khiến Hà Nhi cảm thấy lòng tự hào và động viên. “Cảm ơn anh đã tin tưởng và ủng hộ,” nàng nói, ánh mắt sáng lên với niềm hạnh phúc và quyết tâm. “Em sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ cố gắng hết sức mình và học hỏi từ kinh nghiệm của anh để trở thành một cảnh sát mẫu mực.”
Thành Trung gật đầu, mỉm cười chân thành. “Tôi rất mong đợi được làm việc cùng em, Hà Nhi,” anh nói. “Tuần sau, chúng ta sẽ có buổi làm việc đầu tiên cùng nhau. Tôi rất mong chờ được hợp tác với em.”
Hà Nhi cảm thấy niềm vui lan tỏa trong lòng, khi nhận ra rằng không chỉ có sự hỗ trợ từ Thượng tá Đỗ Khiết Cương mà còn có sự hướng dẫn từ cảnh sát ưu tú Nguyễn Thành Trung. Điều này làm cho cuộc hành trình mới của nàng trở nên sáng sủa và hứa hẹn hơn bao giờ hết.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-canh-sat-xinh-dep/
Ngày thứ 2 của tuần tiếp theo…
Sau khi có được khoảng nghỉ ngơi cần thiết, cuối cùng, ngày đi làm cảnh sát đầu tiên của Hà Nhi cũng đến. Trong ngày đặc biệt này, nàng vừa hồi hộp vừa tự tin bước vào trụ sở để gặp Thành Trung và chờ lệnh.
Trong tâm trạng trước giờ xuất phát, Hà Nhi cảm nhận một sự hồi hộp không thể giấu diếm được. Nàng nhớ rõ những lời khích lệ của Thành Trung, và điều đó mang lại cho nàng một cảm giác động viên. Tuy nhiên, đằng sau sự hồi hộp đó là niềm tự tin vững chắc, bởi Hà Nhi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày hôm nay.
Khi bước vào trụ sở, Hà Nhi cảm nhận sự tĩnh lặng và trang trọng của không gian làm việc trong trụ sở cảnh sát. Nàng vẫn giữ vững nụ cười tự tin trên môi và nhìn quanh, tìm kiếm ánh mắt của Thành Trung trong đám đông.
Cuối cùng, khi nàng nhìn thấy người cấp trên của mình, vẻ mặt hồn nhiên của Hà Nhi lập tức trở nên sáng lên. “Anh Thành Trung,” nàng gọi một cách lịch sự và lễ phép, bước tiến về phía anh với tư thế tự tin. “Em đã sẵn sàng cho ngày làm việc đầu tiên của mình. Mong anh sẽ chỉ dẫn cho em thêm ạ.”
Khi Thành Trung đang nói chuyện với đồng nghiệp, ánh mắt của anh bất ngờ chuyển sang Hà Nhi, và anh không nhịn được cười nhìn về phía cô. Sự lễ phép quá đà của Hà Nhi khiến anh cảm thấy một chút hài hước và đồng thời tò mò. Anh nhìn vào đôi mắt long lanh và gương mặt xinh đẹp của cô nàng nữ cảnh sát, có phần ngây thơ trong ngày đầu đi làm, và tự hỏi: “Cô gái này thật sự là học viên ưu tú nhất của học viện cảnh sát Nhân Dân ư?”
“E hèm, em không cần phải tỏ ra kính nể và trang trọng như vậy đâu nè,” Thành Trung nói, cố gắng che giấu nụ cười trong giọng nói của mình. “Anh tuy là cấp trên của em nhưng em cứ tỏ ra thoải mái… có như vậy thì làm việc với nhau cũng dễ hơn.”
Nụ cười điển trai của Thành Trung làm cho Hà Nhi vừa ngại ngùng vừa không biết phải ứng xử ra sao tiếp theo. Trong quá trình ở học viện cảnh sát, Hà Nhi luôn biết cách duy trì sự nghiêm túc và lễ phép, và bây giờ, sự thay đổi này khiến cô cảm thấy một chút bất ngờ.
Thành Trung nhận ra sự ngượng ngùng của Hà Nhi và quyết định giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. “Thôi được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta sẽ chỉ đi tuần thôi nhé,” anh nói với giọng điềm đạm. “Anh sẽ hướng dẫn cho em biết những gì mà một cảnh sát hay làm trong lúc đi tuần.”
“Dạ, vậy em đi thay đồng phục trước ạ” – Hà Nhi đề nghị.
“Không cần đâu, chúng ta sẽ mặc thường phục” – Thành Trung trả lời, nhìn nhẹ nhàng vào Hà Nhi.
Nhưng Hà Nhi lúc này mới nhận ra rằng từ nãy giờ, Thành Trung vẫn mặc bộ quần áo casual, không phải là đồng phục cảnh sát. Cô nhanh chóng xin phép rời đi để thay đồ riêng và hẹn gặp Thành Trung ở ngoài cổng của sở cảnh sát.
Mười phút sau, Hà Nhi ngồi trong chiếc xe 4 chỗ cùng với Thành Trung, họ bắt đầu tuần tra một vòng quận 1. Lúc này, Thành Trung mới bắt đầu hướng dẫn Hà Nhi về những điểm nóng thường xảy ra tệ nạn và giải thích việc cảnh sát thường mặc trang phục dân dụ đi tuần. Điều này là một phần quan trọng của công việc, giúp duy trì trật tự và an ninh trong cộng đồng.
Mọi chuyện trôi qua một cách yên bình, trong khi Hà Nhi chăm chú lắng nghe và tiếp thu mọi kiến thức mà Thành Trung chỉ dạy. Khi nàng nghĩ về một ngày làm việc đầu tiên đã qua êm đềm, Thành Trung bất ngờ muốn họ xuống xe và bắt một chuyến xe bus.
“Chúng ta sẽ lên chuyến này.” – Thành Trung nói với Hà Nhi khi cả hai đứng trước một trạm dừng xe bus.
“Dạ” – Hà Nhi gật đầu và bước theo Thành Trung lên xe.
Hai người chọn chỗ ngồi ở phía sau xe. Trong khi Hà Nhi còn đang tự hỏi tại sao Thành Trung lại muốn họ lên chiếc xe bus này, anh ta bất ngờ nói nhỏ vào tai nàng: “Em hãy chỉ quan sát, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng manh động nhé!”
Hà Nhi cảm thấy một chút bất ngờ và tò mò với lời nhắc của Thành Trung, nhưng nàng chỉ gật đầu hiểu ý. Sau đó, Hà Nhi bắt đầu quan sát xung quanh chiếc xe bus… Trên xe, không có quá nhiều hành khách, đa số là nam giới tập trung ở những hàng ghế phía trước. Duy chỉ có một cô gái ăn mặc khá sành điệu với chiếc váy ngắn đang ngồi một mình ở giữa xe.
Bỗng nhiên lúc này, một người đàn ông ở hàng ghế đầu quay lại quan sát phía Hà Nhi và Thành Trung. Bằng sự nhanh nhạy của một học viên ưu tú đã qua đào tạo, Hà Nhi lập tức cảm nhận được sự bất thường, nàng giả vờ làm như bị say xe, nhắm mắt và tựa đầu vào vai Thành Trung nghỉ ngơi.
Thành Trung lúc này cũng nhanh trí phối hợp với Hà Nhi để diễn một vở kịch cho gã đàn ông kia xem…
“Em mệt à, dựa vào vai anh ngủ một giấc, đến bến sau là mình xuống xe rồi.”
Câu nói của Thành Trung làm cho gã đàn ông nghĩ 2 người chỉ là một cặp đôi bình thường. Hắn liền chuyển sự chú ý đến cô gái ăn mặc sành điệu ngồi giữa xe. Trong phút chốc, gã đàn ông đã tiến đến vị trí của cô gái, hắn ngồi xuống cạnh cô ta mà không hề hỏi xin ý kiến…
Lúc này Hà Nhi giả vờ nhắm mắt nhưng vẫn quan sát nhất cử nhất động của gã đàn ông kia, dù nàng không biết hắn ta đang có ý định gì nhưng linh cảm cho thấy điều gì đó không hay đang diễn ra.
Và như dự đoán của Hà Nhi, sau khi người đàn ông ngồi xuống cạnh cô gái, cô ta đã phải đứng lên để rời đi… Thay vì ngồi trên ghế như trước đó, cô gái lúc này chọn đứng ở hàng giữa xe… Không chần chừ, người đàn ông cũng đứng dậy và tiến đến đứng ngay sau lưng của cô gái.
Ánh mắt của Hà Nhi vẫn luôn theo dõi mọi hành động của người đàn ông… Nhưng đột nhiên, sắc mặt của nàng bỗng trở nên căng thẳng và lo lắng…
Gã đàn ông lúc này bỗng dùng một tay để vuốt nhẹ lên đùi non của cô gái, hành động bất ngờ của gã đàn ông làm cho cô gái xinh đẹp kia bỗng chốc giật mình… nhưng lạ thay cô ta có vẻ không hề có động thái chống cự.
Gã đàn ông thấy cô gái không phản kháng thì càng lấn lướt, hắn sau khi sờ soạng khắp làn da trắng mềm mại của cô nàng thì bắt đầu tấn công mục tiêu cao hơn… hằn cho hẳn bàn tay vào dưới chiếc váy ngắn của cô gái mà giở trò đồi bại… Cô gái lúc này bắt đầu phản ứng mạnh hơn, cô ta quay lại tỏ vẻ chống cự nhưng lại không quá quyết liệt, điều đó càng làm gã đàn ông thêm phần thích thú, hắn thậm chí dùng tay còn lại luồng lên phía trước mà xoa nắn cặp ngực của cô gái tội nghiệp.
Những hành động đồi bại của gã đàn ông làm cho Hà Nhi lúc này không thể chịu thêm được nữa, trước mắt nàng đang diễn ra một hành động quấy rối tình dục ở nơi công cộng. Hà Nhi nhanh chóng nhìn sang Thành Trung… nhưng lạ thay anh lại ra ký hiệu như muốn nàng đừng nên manh động…
Một suy nghĩ khó hiểu chạy qua đầu Hà Nhi, theo những gì được dạy ở học viện cảnh sát, nàng biết lúc này là lúc phải đứng lên bảo vệ cái yếu và trừng phạt những kẻ quấy rối tình dục kia. Nhưng cấp trên của nàng, một cảnh sát ưu tú của ngành lại muốn nàng chỉ ngồi yên và quan sát?
Hà Nhi nắm chặt hai tay, mồ hôi toát ra chạy dọc sống lưng nàng, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy việc ra quyết định lại khó khăn như lúc này…
Và rồi, trước mắt nàng, gã đàn ông kia với vẻ mặt khoái trá đê tiện, hắn tốc hẳn váy của cô gái tội nghiệp lên và cho bàn tay ghê tởm mò vào chiếc quần lót của cô gái… những ngón tay của hắn mò mẫm tiến đến vị trí đáy quần lót của cô ta…
“Em xin lỗi, em không thể chịu thêm được nữa!”
Hà Nhi không nhìn Thành Trung, nàng nói nhanh và lập tức đứng dậy tiến đến vị trí gã đàn ông đang sàm sỡ cô gái. Chỉ một động tác dứt khoát, Hà Nhi đã bẻ ngược tay gã đàn ông kia và đè hắn ta xuống sàng xe trong sự ngỡ ngàng của cả hắn và cô gái tội nghiệp.
“Ahhh, đụ má đau quá! Thả tao ta!”
Gã đàn ông thét lên đau đớn khi bất ngờ dính đòn từ phía sau, tay hắn còn chưa kịp chạm vào điểm nhạy cảm của cô gái kia thì đã bị Hà Nhi bẻ ngược.
“Tôi đã thấy hết những gì anh làm, anh phạm tội quấy rối tình dục và xâm phạm thân thể người khác!” – Hà Nhi nêu rõ tội danh của gã đàn ông.
Đồng thời nàng nhìn lên cô gái tội nghiệp và trấn an: “Cô không sao chứ, cô đừng sợ, tôi sẽ bắt hắn phải đền tội.”
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của Hà Nhi, cô gái chỉ thoáng nhìn nàng, rồi nhìn về phía cuối xe nơi cảnh sát Thành Trung đang tỏ ra có chút thất vọng… rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Lúc này xe bus cũng dựng lại tại bến, cô gái kia nhanh chóng rời đi mà không nói một lời để lại Hà Nhi vô cùng thắc mắc và cảm thấy lạ lùng. Nàng nhìn sang Thành Trung, chỉ thấy anh cười gượng và sau đó giúp nàng áp giải gã sàm sỡ về đồn…