Nữ cảnh sát xinh đẹp
Chương 19
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra theo lệnh của Hồng tỷ, Hà Nhi dành cả ngày nghỉ ngơi và suy ngẫm về những gì đã trải qua, đồng thời liên lạc với Tư lệnh Kiên để cập nhật tình hình.
Theo những thông tin từ Tư lệnh, có dấu hiệu của một vụ làm ăn phi pháp lớn liên quan đến Vạn Phát đang được hình thành, và Hồng tỷ dường như có liên hệ chặt chẽ vào sự kiện này. Điều này khiến cho việc Hà Nhi thâm nhập sâu hơn và thu thập thông tin trở nên quan trọng hơn bao giờ hết đối với lực lượng cảnh sát.
Nhận thức được tầm quan trọng của nhiệm vụ, Hà Nhi quyết tâm tiến triển nhanh chóng hơn trong quá trình thâm nhập, sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức và nguy hiểm phía trước.
… Bạn đang đọc truyện Nữ cảnh sát xinh đẹp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-canh-sat-xinh-dep/
Hai ngày đã trôi qua kể từ khi Hà Nhi lấy được chứng chỉ từ bác sĩ Nhân. Hôm nay là ngày nàng hẹn gặp lại Hồng tỷ, và nàng được yêu cầu đến một quán bar do Hồng tỷ quản lý, nằm ẩn mình trong khu vực Q5.
Khoảng 8 giờ tối…
Hà Nhi bước ra từ chiếc taxi, trang phục của nàng hôm nay khá sành điệu với chiếc váy đen xếp ly ngắn, kết hợp với áo sơ mi trắng mỏng và cà vạt. Mặc dù trông như một cô gái trẻ, nhưng với lớp trang điểm đậm, Hà Nhi nổi bật giữa đám đông. Bộ trang phục này do nàng vừa mua, và nàng đã tham khảo ý kiến của Hồ Nổ về trang phục phù hợp khi đi đến những nơi như bar, pub. Cuối cùng, Hồ Nổ đã tư vấn cho nàng kiểu trang phục như vậy…
Hà Nhi bước vào quán bar, hai gã bảo vệ khổng lồ đứng trước cửa ban đầu có vẻ muốn tiếp cận nàng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tấm name card của Hồng tỷ mà nàng đưa, họ lập tức nhận ra và nhường đường cho nàng, mở cửa chào đón một cách lịch sự.
Hà Nhi được một gã dẫn đường vào bên trong, thời điểm này vẫn còn sớm nên quán bar không quá đông khách, chỉ lát đát vài cậu thanh niên trẻ. Khi thấy Hà Nhi đi ngang qua, ánh mắt của những cậu thanh niên không khỏi bị cuốn hút, chiếc váy ngắn kết hợp với đôi chân dài như một tuyệt phẩm hấp dẫn, thôi miên mọi ánh nhìn. Chúng chăm chú nhìn vào phía sau mông nàng, như muốn giữ lại hình ảnh đó trong tâm trí mãi mãi.
Hà Nhi đi theo gã bảo vệ vào sâu bên trong quán bar, đến trước một căn phòng, trên tường vẫn hiện rõ bảng hiệu “Không phận sự miễn vào”. Gã bảo vệ mở cửa cho nàng một cách lịch sự, ánh mắt của hắn chăm chú quan sát Hà Nhi mỗi bước đi, đến khi nàng khuất dạng, hắn mới ngậm ngùi đóng cửa.
“Dạ thưa Hồng tỷ,” Hà Nhi bước vào phòng và lập tức báo cáo, giọng điệu của nàng rõ ràng, tự tin. “Như tỷ đã chỉ đạo, em đã hoàn thành bài kiểm tra và có được chứng chỉ theo yêu cầu của tỷ.”
Hồng tỷ, đang ngồi cạnh một quầy bar xem xét giấy tờ, quay sang nhìn Hà Nhi từ trên xuống dưới. Ánh mắt của bà ta tỏ ra chăm chú, nhưng cũng không thiếu sự thản nhiên. Thấy vẻ bề ngoài của Hà Nhi hôm nay, Hồng tỷ không giấu được sự hài lòng. Nàng hôm nay quả thật trông rất thu hút.
Bà ta đưa tay cầm lấy tờ chứng chỉ từ Hà Nhi, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên: “100 Điểm!” Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên từ đôi môi của Hồng tỷ, “Chị không ngờ cưng không chỉ đẹp bên ngoài, mà bên trong cũng rất tuyệt vời đó nha!”
Hà Nhi chỉ biết cúi đầu khẽ cười làm cho Hồng tỷ vui lòng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp. Bản mặt dâm dê của ông bác sĩ Nhân lại hiện lên trong tâm trí nàng, khiến cho cơn tức giận lại bùng lên. Nàng cũng thầm hận Hồng tỷ vì đã không nói trước cho nàng biết về buổi kiểm tra đó là gì. Tuy nhiên, Hà Nhi biết rằng sự kiên nhẫn và sự kiểm soát bản thân là chìa khóa để duy trì vị thế của mình trong mắt Hồng tỷ. Những suy nghĩ này trôi qua nhanh chóng trong tâm trí nàng, nàng nhanh chóng tập trung trở lại với cuộc trò chuyện với Hồng tỷ, giữ cho bề ngoài của mình vẫn là một bức tranh hoàn hảo của sự tự tin và kiên định.
Hồng tỷ gác tờ chứng chỉ vào đống giấy tờ trên quầy bar, sau đó hơi dựa người ra ghế, ánh mắt nhìn sâu vào Hà Nhi và nói: “Tốt lắm, bây giờ thì em đã đủ tiêu chuẩn để ra ngoài ‘làm việc’, và may mắn là sắp tới chúng ta sẽ có một giao dịch lớn. Lúc đó, sẽ có cơ hội cho em thể hiện bản thân mình!”
Trong lúc Hồng tỷ nói, Hà Nhi thầm đoán “giao dịch lớn” mà bà ta đề cập có liên quan mật thiết đến vụ làm ăn phi pháp mà Tư lệnh Kiên vừa cập nhật với nàng. Cảm giác phấn khích và hy vọng lớn lao bao trùm trong lòng nàng, với viễn cảnh tiêu diệt được Vạn Phát trong một tương lai không xa dần hiện rõ trong đầu Hà Nhi.
“Được rồi, hôm nay chị có việc gấp,” Hồng tỷ nói, cất giấy tờ và đứng dậy từ ghế. “Chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn về những kế hoạch trong buổi gặp ngày mai.”
Nhưng khi bà ta chuẩn bị bước ra khỏi cửa…
“HỒNG TỶ! HỒNG TỶ…”
Một giọng nói ẻo lã bất ngờ vang lên từ bên ngoài, thu hút sự chú ý của Hà Nhi. Người gọi tên là một phụ nữ, nhưng hiện diện trong thân xác của một người đàn ông. Với vẻ mặt hoảng sợ, cô lao đến đúng lúc Hồng tỷ chuẩn bị rời đi.
“Tư Điệu? Mày đang làm gì vậy?” Hồng tỷ hỏi với giọng lạnh lùng. “Đi đứng cho tử tế một chút không được hay sao!”
Tư Điệu, người phụ nữ trong thân xác đàn ông, cố gắng lấy lại nhịp thở, gương mặt tỏ rõ sự hớt hãi: “Xin lỗi, Hồng tỷ! Có một chuyện quan trọng cần phải nói ngay cho Hồng tỷ biết!”
Hồng tỷ vẫn giữ vẻ cáu gắt của mình: “Chuyện gì? Nói mau, chị mày đang vội!”
Tư Điệu chỉ một tay ra ngoài cửa, miệng lắp bắp: “Là… là thằng cha Quang, chả lại đến, đi với một người đàn ông khá đẹp trai… Chả đòi phòng VIP, rồi gọi thêm đào phục vụ…”
Hồng tỷ tỏ ra không mấy bận tâm với điều Tư Điệu vừa nói, nét mặt chỉ hơi ngao ngán khi nhắc đến người tên Quang: “Lại là thằng cha cảnh sát đó à! Không phải tháng này đã đến năm bảy lần rồi sao? Sao lại cứ dăm ba bữa lại ghé qua. Tên này đúng là khó chịu… không như bà cảnh sát trước đó chúng ta làm việc cùng. Tất cả là tại tên Giang, vì sự xuất hiện của hắn mà chúng ta phải hy sinh mấy mối làm ăn…”
Tuy tỏ ra khó chịu là vậy, nhưng Hồng tỷ dường như cũng không quá bận tâm, bà nói tiếp: “Mà hắn đến thì có gì mà phải hốt hoảng, hắn muốn gì thì cứ đáp ứng như mọi khi, coi như nuôi thêm một con chó giữ nhà!”
“Dạ em biết chứ, nhưng mà khổ nỗi, hôm nay gã tới đúng lúc mấy bé đào có lịch hết rồi. Hiện tại trong quán chỉ còn mỗi Thu Nguyệt, mà gã lại đi hai người. Hiện tại gã đang làm ầm lên, dọa sẽ cho đoàn kiểm tra quán chúng ta mỗi ngày nếu không điều đào lên cho gã!” – Tư Điệu khổ sở giải thích tình huống với Hồng tỷ, ánh mắt của “cô ta” lúc này cũng đã phát hiện ra sự có mặt của một cô gái vô cùng xinh đẹp – Hà Nhi.
Trái với sự bất cảm của Hồng tỷ, những gì bà vừa nói khiến Hà Nhi nhận ra “bà cảnh sát” mà bà ta vừa đề cập chính là mẹ nàng – người đã bị bọn chúng đẩy vào cảnh lao tù. Một cơn tức giận bùng phát trong lòng Hà Nhi, như lửa cháy bùng lên, nàng muốn ngay tức khắc bắt mụ đàn bà thâm độc trước mặt để trả thù cho mẹ mình.
“Nhi!” – Bỗng nhiên, giọng của Hồng tỷ vang lên, bà ta quay lại gọi Hà Nhi.
Gương mặt của Hà Nhi, đang vô cùng tức giận, chợt bắt gặp ánh mắt sắc bén của Hồng tỷ, khiến nàng phải thay đổi biểu hiện ngay lập tức. Nàng cúi đầu, che giấu đi cảm xúc, rồi lên tiếng trả lời: “Dạ…”
“Chị có việc này cần cưng giúp…” Gương mặt của Hồng tỷ trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén như muốn thâm nhập vào tâm trí của Hà Nhi. “… Hiện tại chị cần người tiếp khách ở phòng VIP. Những gã này là cảnh sát, nhưng đừng lo, bọn chúng nhận tiền từ chúng ta nên có thể coi là đối tác kinh doanh. Chỉ là lâu lâu chúng đói bụng nên ghé qua để ‘kiếm ăn’. Thường thì chị chỉ gửi nhân viên hạng dưới để tiếp chúng, nhưng lúc này thiếu người, nên phải dùng đến cưng…”
Hồng tỷ nắm chặt tay Hà Nhi, trông bề ngoài thì như có vẻ quan tâm nhưng thật chất cái nắm tay này như một chỉ thị khiến nàng không thể từ chối: “Chị muốn cho cưng biết, những kẻ này không xứng với đẳng cấp của cưng. Chẳng qua tình thế cấp bách nên mới cho chúng nếm nút ‘cao lương mỹ vị’. Nhưng cưng đừng lo, cưng chỉ cần lên đó, ngồi với chúng một chút, có thể có chút đụng chạm nhưng tuyệt đối không để chúng đi xa hơn. TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ CHÚNG ĐỤNG VÀO NƠI 100 ĐIỂM CỦA CƯNG! Khu vực đó cần phải được giữ gìn cho mục đích quan trọng hơn. Cưng đã hiểu chưa?”
Hà Nhi cảm nhận rõ uy quyền của Hồng tỷ trong câu nói của bà, đó đúng hơn là một mệnh lệnh, không được làm sai dù chỉ một ly.
“Dạ, em đã hiểu ạ.” – Hà Nhi gật đầu nhẹ, bày tỏ sự tuân thủ và sẵn sàng chấp hành.
“Tốt!” Hồng tỷ quay đầu lại, bước nhanh ra cửa, kèm theo câu nói với Tư Điệu, “Tư, đưa Nhi lên phòng giúp chị. Chuyện ở đây, chị giao lại cho mày!” Câu nói của Hồng tỷ rõ ràng và không thể tranh luận, đầy uy quyền và quyết định.
Hồng tỷ rời đi, Tư Điệu lập tức dẫn Hà Nhi lên căn phòng VIP nằm trên tầng một. Khi đi qua một căn phòng dọc lối đi, tiếng cãi vã bất ngờ vang lên từ bên trong. Hai gã đàn ông say xỉn tranh giành cô đào, dấy lên cuộc tranh cãi ác liệt. Tư Điệu biết là có chuyện và không chần chừ, liền bước vào ra mặt để giải quyết.
“Nhi ơi, để chị giải quyết phòng này đã nhé. Hai thằng này cãi nhau mạnh lắm, không can là tụi nó đánh nhau chết… Trong lúc chờ chị, em đi thẳng đến cuối hành lang, sau đó quẹo phải. Phòng VIP nằm cuối đường, em đứng ngoài đợi chị một lát chị đến sẽ dẫn em vào.”
Nói xong, Tư Điệu mở cửa và tiến vào phòng đang xảy ra cãi vã. “Mấy anh ơi, mấy anh ơi… nghe Tư nói…” – Giọng nói nhỏ dần khi cánh cửa từ từ khép lại.
Hà Nhi tuân theo hướng dẫn của Tư Điệu, đi đến cuối hành lang, rồi quẹo phải… Nàng nhìn thấy chữ VIP to lớn, sáng đỏ rực ở cuối con đường. Biết đó chính là căn phòng mà nàng phải đến.
Hà Nhi đến trước căn phòng, nàng nghe được âm thanh to lớn phát ra từ bên trong nhưng đã bị cánh cửa chặn lại. Nàng đứng đó, ngó nghiêng chờ đợi…
Bỗng nhiên lúc này, cánh cửa sau lưng Hà Nhi mở ra, âm thanh ồn ào bên trong phòng thoát ra làm Hà Nhi giật mình, nàng bất giác quay lại… Một gương mặt quen thuộc mà nàng nhớ nhung từng ngày bỗng xuất hiện trong sự ngạc nhiên xen lẫn bối rối của Hà Nhi.
“Nhi!”
“Anh… Trung…”
Hai cặp mắt nhìn nhau chứa đựng biết bao nỗi niềm, đã bao lâu rồi, Hà Nhi không còn đếm được từng ngày kể từ khi xa anh. Gương mặt anh vẫn rạng ngời, đẹp trai và đầy tự tin như ngày đầu. Gặp lại anh trong hoàn cảnh này, Hà Nhi bỗng tràn ngập trong một dòng cảm xúc lẫn lộn, không biết nên vui hay nên buồn. Đôi môi nàng hé nở nụ cười, nhưng rồi lại chợt tắt đi, biểu hiện rõ sự ngượng ngùng, bối rối của bản thân.
“Nhi… em đã đi đâu suốt thời gian qua, anh đã tìm em, anh đã đến nhà em nhưng không gặp… em có biết anh nhớ em lắm không…”
Thành Trung ôm chầm lấy Hà Nhi, cảm xúc dâng trào trong lòng anh trong khoảnh khắc bất ngờ gặp lại người con gái anh yêu. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, Thành Trung nhận ra sự bất thường… bất thường trong trang phục mà nàng đang bận, cách nàng trang điểm đậm… và tại sao nàng lại có mặt ở đây…
“Nhi, sao em lại ở đây?” Thành Trung hỏi Hà Nhi với giọng đầy lo lắng và nghi ngờ. Trái tim anh đập mạnh, cảm giác lo sợ nổi lên.
“Em…” Hà Nhi cúi mặt, không dám đối diện đôi mắt Thành Trung, “… em làm việc ở đây.” – Giọng nàng nhỏ dần, như không muốn Thành Trung nghe được.
“Sao chứ? Em làm việc ở đây? Ý em là sao chứ?” Thành Trung không tin vào tai mình, hai tay anh run run, cổ họng nghẹn ngào.
“Phải. Em chính là cô đào được điều đến để phục vụ phòng này… Xem ra hôm nay anh chính là khách của em…” – Dù không muốn phải thốt ra điều này, nhưng khi thấy phản ứng của Thành Trung và nhận ra rằng Tư Điệu có thể trở lại bất cứ lúc nào, Hà Nhi không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa ra quyết định cay đắng.
Hà Nhi biết Thành Trung lo cho mình và anh chắc chắn sẽ không để nàng làm công việc hiện tại nếu nàng còn tỏ ra dây dưa, thùy mị. Đã hơn một tháng trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. Hà Nhi cảm thấy cần phải thúc đẩy Thành Trung để anh chấp nhận thân phận mới của nàng, vì nếu không, việc nàng quen anh và bí mật về quá khứ từng là cảnh sát sẽ bị lộ.
“Em… em nói gì vậy Nhi!” Thành Trung nắm lấy tay Hà Nhi, điều nàng vừa nói quá phũ phàng với anh, “Cho dù không còn là cảnh sát thì em cũng đừng làm những công việc như vậy chứ! Em cần anh giúp đỡ gì thì hãy nói… anh hứa sẽ giúp em… anh chỉ xin em đừng làm việc này nữa…”
“ĐỪNG!!! Tôi xin anh! Đừng nhắc về việc tôi từng là cảnh sát với ai cả. Tôi cần công việc này, tôi không muốn quá khứ của mình ảnh hưởng đến công việc hiện tại… Và tôi cũng xin anh đừng tỏ ra như quen biết tôi.”
Hà Nhi tỏ ra dứt khoát và lạnh lùng, mặc dù biết rằng những lời nói đó sẽ làm tổn thương Thành Trung. Nhưng nàng không có lựa chọn khác. Việc gặp anh trong tình huống này là điều nàng chưa từng dám tưởng tượng, nhưng đã đến bước này, nàng không thể để những nỗ lực và hy sinh của mình trở nên vô ích. Nàng đã rất gần với cơ hội thu thập thông tin quan trọng về Vạn Phát, và điều này không thể bị đánh mất.
“Em…”
Đúng lúc này, Tư Điệu sau khi giải quyết xong công việc, cũng đã xuất hiện ở hành lang lối vào căn phòng VIP. Tư Điệu cảm thấy lạ lùng khi thấy Hà Nhi và anh chàng cảnh sát đẹp trai đứng nói chuyện với nhau, tay Thành Trung thậm chí còn nắm một tay Hà Nhi… Nghi vấn nổi lên trong đầu, Tư Điệu lên tiếng hỏi:
“Ủa Ủa… Nhi! Em quen anh đẹp trai này à?”
Hà Nhi hất mạnh tay Thành Trung ra khỏi tay mình, gương mặt tỏ ra cáu gắt, nàng nói với anh giọng đầy căm ghét: “Tôi đã nói với anh rồi, đừng có theo đuổi tôi nữa. Anh tưởng anh là cảnh sát thì oai lắm sao… Làm ơn tránh ra cho tôi làm việc!” – Nàng cố tình nói lớn cho Tư Điệu nghe…
“Chị Tư, không có gì đâu, chỉ là xui xẻo gặp lại con đỉa bám dai thôi… Nếu biết trước là hắn thì em đã từ chối Hồng tỷ rồi!” – Hà Nhi khoanh tay, tỏ ra khó chịu, giải thích với Tư Điệu.
Lúc này, Tư Điệu nở nụ cười trở lại, “À thì ra là khách cũ hả. Hehe, khách cũ đẹp trai vậy mà mày cũng chê được, đúng là con quỷ có chút nhan sắc bày đặt làm cao hả mày, nếu mà là chị Tư á hả… hí hí hí”
Nhìn bộ dạng mê trai của Tư Điệu, Hà Nhi biết nàng đã qua mặt được “cô ta”. Khoảnh khắc vừa rồi may là Hà Nhi kịp thời tùy cơ ứng biến không thì thân phận đã bị nghi ngờ. Nàng khẽ nhìn Thành Trung, cúi đầu bước ngang, trong lòng thầm mong anh đừng phản ứng gì cả…
Còn phía Thành Trung, anh đứng đó, cảm thấy sốc nặng với những gì Hà Nhi vừa nói. Nàng đã thay đổi quá nhiều kể từ lần cuối anh gặp, từ một cô cảnh sát trẻ mới vào nghề, ngây thơ, trong sáng… Giờ đây, cũng cô gái xinh đẹp đó, đang làm một công việc không đứng đắn, biết diễn kịch để qua mặt người khác, sẵn sàng tỏ ra không quen biết anh chỉ để giữ lại công việc… Thành Trung vừa đau xót, vừa thất vọng, cảm giác não nề dâng trào trong anh.
“Thôi nào, vào trong thôi nào! Khách đang đợi nào!” – Tư Điệu nói, rồi mở cửa dẫn Hà Nhi vào căn phòng VIP. Thành Trung cũng đi theo, khi nãy anh mắc tiểu muốn đi ra tìm nhà vệ sinh, vô tình gặp Hà Nhi, cú sốc của nàng làm anh không còn tâm trạng để giải quyết nỗi buồn.
Bước vào phòng, Hà Nhi nhận ra “gã cảnh sát” còn lại mà Tư Điệu nhắc đến chính là Thiếu tá Trương Nhật Quang, một người mà nàng từng gặp một lần khi còn ở học viện cảnh sát. Một cảm giác lo lắng lan tỏa trong tâm trí của Hà Nhi. Vừa mới vượt qua cuộc gặp gỡ đầy xáo trộn với Thành Trung, nàng hy vọng rằng ông Quang sẽ không nhận ra mình…
“À ha, đây rồi, người đẹp đến… rồi!!!” – Ông Quang một tay ôm cô đào Thu Nguyệt ngồi trên sofa, khi thấy Hà Nhi xuất hiện thì liền hớn hở ngồi dậy. Đến khi ông ta nhận ra vẻ đẹp đầy lôi cuốn của nàng thì giọng có phần khàn đục, hai mắt mở to thể hiện sự ngạc nhiên không giấu diếm.
Ông ta thậm chí đẩy Thu Nguyệt sang một bên, nhanh chóng tiến sát Hà Nhi. Đưa tay ra, ông nắm lấy tay nàng một cách lịch sự, nhưng vẫn không thể giấu được sự phấn khích. Một chân của ông quỳ xuống, chân còn lại đưa ra phía sau, tạo thành động tác cúi chào hôn tay, giống như sự chào đón của những vị hoàng tử khi được diện kiến công chúa.
“Chào người đẹp!”
Hà Nhi tỏ ra ngại ngùng, nàng khẽ cúi đầu chào lại ông, trong lòng mừng thầm vì ông ta thật sự không biết nàng là ai…
Tư Điệu, nhìn thấy sự si mê của ông Quang dành cho Hà Nhi thì mừng vội, ít nhất khi ông ta bận vui đùa với Hà Nhi thì Tư Điệu không phải suy nghĩ cách đối phó với vị khách phiền phức này.
“Được rồi, vậy là đủ đào cho quý khách rồi nhé. Tư Điệu xin phép cáo lui!” Tư Điệu rút nhanh ra khỏi phòng, ánh mắt lén nhìn vẻ đẹp trai của Thành Trung.
Còn Thành Trung thì trong lòng tỏ ra rối bời, anh đã theo sát ông Quang hơn cả tháng nay theo chỉ thị của cấp trên, vì ông Quang được liệt vào danh sách những cảnh sát có khả năng “đi đêm” với tội phạm, và Thành Trung nhận nhiệm vụ tạo dựng lòng tin để thu thập bằng chứng. Hôm nay, anh cùng ông Quang ra ngoài ăn chơi, nhằm tạo ra cơ hội thu thập thông tin.
Nhìn Hà Nhi rơi vào tay ông Quang, Thành Trung không thể không lo lắng. Anh đã biết rõ thói quen và tính cách của ông ta, và việc thấy cô gái mình yêu bị cuốn vào vòng tay của ông, làm anh cảm thấy bất an.
Anh định tiến đến giải cứu nàng, nhưng cùng lúc này, ông Quang nhanh hơn một bước, ông nắm tay Hà Nhi kéo nàng đến ngồi bên cạnh. Đồng thời, ông rút tờ tiền 500k đưa cho Thu Nguyệt, đẩy cô đào sang tiếp Thành Trung.
“Xin lỗi cậu Trung nhé, tôi xin phép xí trước em này. Em nó thuộc đúng vào gu của tôi. Chắc cậu không phiền chứ?” – Ông Quang không ngại ngùng, chủ động thể hiện sự áp đặt lên Thành Trung.
Với vai trò là người nịnh bợ để tiếp cận ông Quang, Thành Trung nhận ra rằng anh đã thua ông một bước, và không thể phản đối trong tình huống này. Anh chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Hà Nhi ngồi bên cạnh ông Quang, trong khi phải tiếp nhận sự phục vụ từ cô đào Thu Nguyệt. Cảm giác tức tưởi và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng anh, nhưng anh biết rằng giờ đây không phải là lúc để thể hiện sự phản kháng.
“Không sao! Anh Quang thích là được.” – Thành Trung cay đắng trả lời, nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi.
Hà Nhi lén nhìn sang anh, nàng thấy rõ sự khó xử trong ánh mắt, nàng biết anh lo cho nàng, nàng cũng không muốn phải rơi vào hoàn cảnh này. Giờ đây Hà Nhi chỉ mong chuyện này sớm kết thúc, và nàng sẽ tìm cơ hội khác để giải thích cho anh…
“Em tên gì?”
Câu hỏi bất chợt của ông Quang làm Hà Nhi quay lại thực tại, nàng nhìn ông và khẽ trả lời: “Dạ em tên là Nhi ạ.”
“Tên đẹp, người cũng đẹp nữa, hahaha. Mà em làm ở đây bao lâu rồi? Đây là lần đầu anh gặp em thì phải?”
Ông Quang vừa nói, tay vừa đặt lên đùi non mát lạnh của Hà Nhi, ngón tay ông khẽ di chuyển, cảm nhận sự mịn màng đến từ da thịt nàng.
Hà Nhi cảm thấy không thoải mái khi ông Quang chạm vào đùi mình, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh. “Dạ, em làm ở đây không lâu lắm ạ,” nàng trả lời, giọng điệu thân thiện nhưng cũng cố gắng giữ khoảng cách.
“Ồ, thế sao anh chưa từng gặp em nhỉ? Có lẽ em là nhân viên mới, hahaha!” Ông Quang cười tươi, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve đùi nàng.
Hà Nhi định đẩy tay ông ra, nhưng nàng nhận ra Thành Trung vẫn đang không ngừng quan sát nàng. Với việc từng làm việc cùng anh, Hà Nhi biết Thành Trung rất giỏi trong suy luận, nếu nàng tiếp tục tỏ ra miễn cưỡng, anh chắc chắn sẽ nhận ra sự không nhất quán trong cách hành xử của nàng, từ đó có thể nhận ra thân phận của Hà Nhi. Hà Nhi không sợ anh biết thân phận thật sự của mình, vì nàng tin tưởng anh tuyệt đối, điều mà nàng thật sự lo sợ là Thành Trung có thể sẽ không chấp nhận việc nàng phải dấn thân vào thế giới tội phạm. Nếu anh tìm cách giúp đỡ hoặc can thiệp nhiều hơn, có thể làm nàng lộ ra sơ hở, dẫn đến nàng bị bại lộ thân phận trước xã đoàn.
Hà Nhi hít một hơi thật sâu, thâm tâm nàng thầm mong Thành Trung tha thứ, nàng mong một ngày nào đó có thể giải thích với anh tất cả, còn bây giờ, Hà Nhi đành phải lừa anh một lần…
“Hihi, chưa từng gặp nhau thì bây giờ gặp cũng đâu có muộn đâu anh nè. Miễn là cả hai cùng nhau vui vẻ…” – Hà Nhi với ánh mắt có phần lã lơi, nghiêng người nói vào bên tai ông Quang, nhưng giọng nói nàng cố tình tỏ rõ, để Thành Trung bên cạnh cũng nghe được.
“Hahaha, hay lắm, đúng là chỉ cần cả hai cùng nhau vui vẻ…” – Ông Quang tỏ ra phấn khích, ông đưa sát đầu mình vào bên tai Hà Nhi, miệng ông chạm khẽ vành tai nàng, bàn tay bên dưới không ngừng di chuyển trên đùi Hà Nhi.
Thành Trung ngồi bên cạnh không khỏi ấm ức, Hà Nhi của anh đã thật sự thay đổi? Dù bên ngoài Hà Nhi trông rất buông thả, nhưng trong cử chỉ của nàng, anh vẫn nhận ra một sự miễn cưỡng nào đó. Trong tâm trạng rối bời với cảnh tượng trước mặt, Thành Trung không thể đưa ra lý do tại sao Hà Nhi phải làm như vậy…
Lúc này, ông Quang đã bị vẻ lẳng lơ giả tạo của Hà Nhi mê hoặc, ông vốn là người đam mê gái đẹp, nên khi được Hà Nhi vui vẻ phục vụ thì ông không khỏi phấn khích. Bàn tay ông hư hỏng chui vào bên trong chiếc váy ngắn của Hà Nhi, tìm vào điểm giao nhau giữa hai chân nàng.
“Um… Anh này… Hư quá…”
Hà Nhi khẽ rên khi những ngón tay ông Quang chạm vào đáy quần lót của nàng. Nàng cố tỏ ra lẳng lơ dù rằng nhịp tim tăng nhanh liên hồi. Cánh tay nàng đưa xuống nắm lấy tay ông Quang, kéo nó ra khỏi váy, đặt lên vai nàng. Hà Nhi không muốn tay ông tiếp tục táy máy, nhưng vô tình đặt mình đối diện ông ta.
“Hahaha, đàn ông phải hư thì đàn bà mới thích chứ!”
Nói rồi, ông Quang áp sát miệng mình vào môi Hà Nhi, định bụng trao cho nàng một nụ hôn. Tuy nhiên, Hà Nhi nhanh hơn ông một nhịp, nàng kịp nghiêng đầu né tránh, nhưng vô tình tạo ra cơ hội cho ông ta hôn hít sâu vào cổ nàng… từ từ di chuyển xuống ngực.
“Um… Đừng mà… Hihihi”
Hà Nhi cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi tham lam của ông Quang, nó lướt nhẹ từ vùng cổ trắng ngần của nàng, thoa đầy nước miếng ông Quang ở đó, rồi liềm láp dần dần xuống dưới khe ngực. Hai tay ông rời khỏi vai nàng, phối hợp với cái miệng tham lam, bắt đầu mò mẫm, cởi bỏ từng cúc áo Hà Nhi.
Cảm giác bối rối xâm chiếm Hà Nhi, nàng chỉ định diễn một chút để qua mặt sự quan sát đến từ Thành Trung, nhưng nàng không ngờ lại vô tình tạo điều kiện để ông Quang dễ dàng sàm sỡ.
Những chiếc cúc áo không ngừng bị bàn tay ông Quang cởi ra, trong phút chốc chiếc áo sơmi đã bị mở rộng phơi ra làn da bụng trắng ngần, phía trên là cặp ngực căng tròn, o ép bên trong chiếc áo ngực nửa cúp, thiêu đốt ánh nhìn đến từ ông Quang.
Hà Nhi hồi hộp nhìn xuống bàn tay run run của ông ta chầm chậm đưa lên, mười ngón tay ông dang rộng hết cỡ, ôm trọn bộ ngực tròn trịa của nàng.
“A…”
Cảm giác ray rức dâng lên ở trong lòng ngực khi những ngón tay ông Quang không ngừng xoa nắn ngực nàng, Hà Nhi ngửa đầu ra sau tỏ ra thỏa mãn… Ánh mắt nàng lén nhìn nét mặt Thành Trung…
*Rầm*
Tiếng đập bàn vang lên mạnh mẽ, Thành Trung cắn răng bực tức, anh đứng thẳng dậy, không nhìn Hà Nhi một cái, bước thẳng ra khỏi cửa phòng. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, Hà Nhi của anh đã thật sự không còn, chỉ còn lại một con đào lẳng lơ, dâm đãng.
Hà Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng khiến Thành Trung tin vào thân phận của mình, ít nhất việc này sẽ khiến anh không còn tìm cách tiếp cận nàng, dù rằng điều đó sẽ làm cho anh đau lòng.
Ông Quang lúc này vẫn không ngừng giày vò cặp ngực của nàng, đũng quần ông bên dưới đã trở nên cứng ngắc. Hà Nhi nhìn nét mặt dâm tà của ông mà lòng không khỏi chán ghét, nàng khẽ đẩy người ông ra, bàn tay che lấy ngực, kéo lại vạt áo sơmi.
Ông Quang nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Hà Nhi, nàng đã không còn tỏ ra lẳng lơ, dễ dãi mà thay vào đó là sự lạnh lùng, khinh bỉ. Kết hợp với phản ứng của Thành Trung vừa rồi, ông Quang biết từ nãy đến giờ Hà Nhi chỉ là đang diễn, và ông vô tình là một diễn viên quần chúng của nàng.
“Hahaha, hay lắm, thì ra là cô em chỉ diễn nãy giờ.” – Ông Quang vỗ tay thật lớn.
Hà Nhi không trả lời, nàng lặng lẽ gài lại cúc áo sơmi, sau đó đứng dậy, định bụng rời đi.
Nhưng lúc này, ông Quang chợt nắm tay nàng lại, Hà Nhi bất ngờ quay sang: “Ông muốn gì, ông không có cửa đụng vào tôi đâu!”
“Hahaha, tôi biết chứ, từ lúc cô em bước vào là tôi đã biết cô em không hề tầm thường. Chẳng qua, tôi chỉ muốn làm một cuộc thương lượng với cô em mà thôi!”
Ông ta nói: “Tôi không biết giữa em và thằng Trung có quan hệ như thế nào, nhưng nhìn vào hành động vừa rồi của cả hai tôi đoán chắc hai người đã từng yêu nhau!” – Hà Nhi tỏ ra bất ngờ với khả năng suy luận của ông Quang, ông ta không hổ danh là một cảnh sát.
“Tuy là không biết lý tại sao cô lại cố tình chọc tức cậu ta, nhưng với tính khí của cậu Trung, tôi tin là cậu ta vẫn đang đứng ở bên ngoài cửa. Nếu cô rời đi vào lúc này, vỡ diễn của cô sẽ thất bại. Thậm chí, cậu ta có thể quay trở lại phòng bất cứ lúc nào để kiểm tra cô… Vì vậy, chỉ có tiếp tục diễn tiếp vai trò của cô, cũng như của tôi thì cô mới có thể đạt được mục đích cuối cùng của mình.”
Hà Nhi nhìn ra phía cửa, nàng thoáng thấy bóng mờ của ai đó đang đứng trước cửa. Nàng hiểu ra, Thành Trung vẫn rất lo lắng cho nàng, anh sẽ không dễ dàng để nàng một mình trong vòng tay người đàn ông khác. Và đúng như lời ông Quang vừa nói, nếu anh không nghe thấy động thái trong này, anh hoàn toàn có thể quay lại… và vở diễn của nàng sẽ hoàn toàn thất bại.
“Sao nào, nếu không tiếp tục, cậu ta sẽ quay trở lại ngay đó!”
Hà Nhi nín thở, nàng thật sự không thể làm khác, thân phận tay trong quả thật không thể để người khác biết được, kể cả Thành Trung…
Hà Nhi thở ra, nàng quay đầu đối diện ông Quang, ông ta vẫn ngồi đó, hai tay chống ra sau thành ghế, gương mặt nở một nụ cười đắc ý.
“Được thôi, vậy thì diễn cho trót đi nào!”
Hà Nhi ánh mắt sắc lạnh, nàng nhấc chân, đặt hai đầu gối lên trên nệm ghế, ngồi lên đũng quần căng cứng của ông Quang. Bên dưới, âm đạo Hà Nhi qua lớp quần lót mỏng có thể cảm nhận rõ độ cứng, nóng đến từ dương vật ông ta. Bàn tay ông ta đưa lên, những ngón tay nắm chặt cúp ngực của nàng, mạnh dạng kéo xuống. Bộ ngực trắng tròn, hai núm vú cương cứng hiện ra trước mắt ông, cổ họng ông khô khát, chiếc miệng hé mở, chồm tới ngậm chặt một bên vú nàng.
“Um…”
Chiếc lưỡi ông Quang điêu luyện, chậm rãi đánh nhẹ lên đầu vú Hà Nhi, cuộn tròn bao bọc lấy chúng như muốn hút sạch dưỡng chất bên trong hai bầu ngực căng đầy. Hà Nhi ưỡn người trong vô thức, nàng cảm thấy căng tức hai bên đầu vú, nhưng khi chiếc miệng ông Quang mút mạnh lấy chúng, cảm giác đê mê sảng khoái dâng tràng bên trong lồng ngực.
Hà Nhi rít lên từng tiếng, đầu nàng ngửa ra, hai tay túm chặt lấy đầu tóc ông, kéo mặt ông chặt vào ngực mình, cảm giác hai núm vú liên tục bị mút chặt làm nàng nhấp nhỏm không yên, cả người bức rức. Nàng cũng không rõ mình chỉ đang diễn hay thật sự hòa mình vào cơn nhục dục mà ông Quang mang lại.
Phía bên dưới, hạ thể ông Quang không ngừng cựa quậy, cố tình để dương vật ông cọ xát mép quần lót của nàng. Điều đó làm cho âm đạo Hà Nhi bắt đầu bứt rứt, nàng cảm nhận dâm thủy bắt đầu tuôn trào, làm ướt cả hai mép hồng và lan ra cả đáy quần lót mỏng.
Ông Quang sau khi hả hê ngậm mút hai vú Hà Nhi, ông dìu nàng nằm ngửa ra ghế, tay ông nhanh chóng giúp nàng cởi bỏ những thứ còn lại trên cơ thể nàng, từ chiếc áo sơmi, chiếc cúp ngực bé nhỏ, đến chiếc váy đen bên dưới, kể cả chiếc quần lót nhỏ cuối cùng. Hà Hi nằm đó, hai mắt hé mở nhìn về phía cửa ra vào, nơi bóng đen mờ đã không còn nữa, nàng biết anh đã hoàn toàn rời đi, nhưng nàng vẫn để ông Quang tiếp tục vai diễn của mình…
Hà Nhi nghe thấy tiếng loạt soạt, ông Quang đã nhanh chóng cởi đồ mình ra. Hà Nhi cảm thấy lòng đầy mâu thuẫn, nàng hoàn toàn có thể dừng lại ngay bây giờ nhưng hạ thể nàng đang cảm giác bức rức khó chịu, nàng không biết vì sao, tay chân nàng lúc này không muốn kháng cự, chỉ có cảm xúc dẫn đường chỉ lối…
Ông Quang trong trạng thái trần truồng, ông dang rộng hai chân nàng ra, ánh mắt thèm thuồng chiêm ngưỡng vưu vật của tạo hóa, ông áp sát cơ thể, ôm chầm lấy người Hà Nhi, lưỡi ông quét qua từng mảng da thịt của nàng, không chừa lại một khoảng trống nào trên cơ thể nàng.
Ông Quang nhẹ nhàng mở hai đầu gối nàng ra, mặt Hà Nhi ửng đỏ, cảm giác ánh mắt người đàn ông quét vào âm hộ mở rộng của mình, làm Hà Nhi như muốn ngừng thở. Nàng bất chợt cảm nhận hơi thở nóng rực của ông Quang ngay giữa hai chân nàng. Chiếc lưỡi ông thật dài, thật nhám quét từ dưới hậu môn, quét ngược lên, Hà Nhi cong người, tiếng rên lớn bật ra khỏi miệng.
“Um…”
Cảm giác lân lân khó tả, nàng rùng mình trước cảm giác như ăn vụng sợ bị bắt gặp. Chiếc lưỡi ông Quang thật mạnh mẽ, tách hai mép âm hộ ướt đẫm của nàng, quét sâu vào trong. Hà Nhi không còn tâm trí để nghĩ đến Thành Trung liệu có quay lại hay không nữa, nàng chỉ muốn tận hưởng cảm giác này, hai chân nàng bất giác mở rộng ra, hai tay nàng giữ chặt đầu ông Quang, cố nhét sâu vào âm đạo mình.
Và rồi chiếc lưỡi đó rời đi, thay vào đó là một vật cương cứng, nóng ấm, dài ngoằng. Vật đó liên tục quét vào giữa hai mép âm đạo của nàng như muốn bôi trơn chính nó, tạo ra cảm giác trống trãi chạy dọc thành âm đạo Hà Nhi. Lúc này nàng chỉ muốn thứ ấm nóng kia chui sâu vào trong người mình, lấp kín từng múi cơ bên trong âm đạo… nhưng thứ đó lại chỉ như muốn vờn quanh, nó hết trượt lên rồi lại trượt xuống, đôi lúc khẽ đi vào một ít rồi lại lui ra, tạo cho Hà Nhi cảm giác bức rức, khó chịu vô cùng.
“Đút nó vào đi…”
Hà Nhi ngưỡng đầu lên, nhìn sâu vào mắt ông Quang, ánh mắt nàng chứa đầy ma lực, khiến ông Quang dù muốn cố tình chơi đùa với cảm xúc của Hà Nhi nhưng rồi cũng không thể cưỡng lại… ông chậm rãi, đẩy nhẹ hạ thể tới trước, để khúc dương vật từ từ chui tọt vào giữa lỗ huyệt của nàng.
“A…”
Hà Nhi ngả người rên rỉ, lưng nàng cong lại, uốn éo cảm nhận sự xâm chiếm đến từ khúc cặc ông Quang. Hai chân nàng dang rộng hết cỡ, mời gọi khúc cặc kia tiến sâu hết mức. Khúc cặc đó đi sâu đến đâu thì Hà Nhi đều cảm nhận nó một cách vô cùng rõ ràng, sự ấm nóng, cương cứng của nó giúp thành âm đạo nàng dễ dàng bị nông ra, rồi khi nó rời đi, âm đạo của nàng từ từ khép lại…
Cảm giác lặp đi lặp lại của sự xâm chiếm khi liên tục ra vào làm cho Hà Nhi muốn nó trở nên vô tận. Dâm thủy của nàng cứ thế trào ra, làm ướt đẫm cả vùng quanh háng, khiến mỗi nhịp thúc của ông Quang tạo ra một âm thanh nhóp nhép vô cùng dâm dục.
“Ư… Sướng quá đi mất, thật tội cho thằng Trung, có phúc mà không biết hưởng, kakaka”
“Đừng… nhắc đến anh ấy… Um!!!”
“Được… thôi, vậy để anh tập trung đụ em cho đã cái cặc!”
Ông Quang buông lời chọc ghẹo, sau đó hai tay ông giữ chặt bên eo Hà Nhi, hạ thể nhấp mạnh liên tục, mỗi cú nhấp như mang theo tất cả sức mạnh của ông…
“A… A… A… Cái lồn này sướng quá!”
“Um… Um… Um…”
Hà Nhi lấy tay che miệng, ngăn bản thân mình rên rỉ, nhưng những cú thúc đầy uy lực của ông Quang làm cả người nàng rung chuyển, hai bầu vú lắc lư theo nhịp, tiếng rên của nàng cũng không thể bít lại mà phát ra ngày một rõ hơn.
Ông Quang dìu Hà Nhi ngồi dậy, ông để nàng quỳ gối trên nệm, hai tay nàng đặt lên thành ghế, ông kéo mông nàng ra phía sau. Tay ông xoa nắn cảm nhận cặp mông căng mịn của nàng, bất ngờ ông banh hai bên bờ mông nàng ra, miệng ông áp sát, hít hà, liếm láp hậu môn của nàng.
“A… Đừng, chỗ đó dơ lắm…”
Hà Nhi chới với đưa tay ra sau ngăn ông Quang lại, nhưng cánh tay nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể chạm vào tóc ông. Trong khi đó, chiếc lưỡi ông bên dưới không ngừng liếm láp, bôi trơn lỗ hậu môn bằng chính nước miếng của mình. Chiếc lưỡi đó cố gắng khép lại, như một thanh kiếm nhọn cố gắng xuyên phá vào trong lỗ hậu bé nhỏ của Hà Nhi.
“Đừng mà, ông còn tiếp tục tôi sẽ dừng lại ngay đó!”
Lời này của Hà Nhi làm ông Quang chùn bước, cho đến giờ phút này, nếu không phải nàng muốn thì ông đừng hòng tiếp tục, cái cớ Thành Trung quay lại đã không còn tác dụng, nên ông Quang biết phải làm những gì nàng thích nếu không cuộc vui này sẽ dừng lại ngay.
Ông Quang rời bỏ hậu môn của Hà Nhi, ông cầm khúc dương vật, quay lại với lỗ âm đạo mọng nước của nàng. Đầu khấc to lớn của dương vật được ông đặt vào bên trong hai mép hồng của nàng, tay ông banh rộng cơ mông, từ từ ép khúc cặc của mình tới…
“Um…” – Hà Nhi một lần nữa ngửa đầu rên rỉ.
“Nếu có dịp, em nên thử một lần dùng lỗ đít của mình, anh bảo đảm sẽ phê không khác gì cái lồn đâu nhé.”
Vừa nói, khúc cặc của ông vừa đi sâu vào hết cỡ, sự bao bọc khắn khít của thành âm đạo 100 điểm khiến cho ông Quang gồng người kìm nén cơn sướng. Tư thế này quả thật khiến âm đạo Hà Nhi vốn đã khít lại càng bóp chặt hơn, khiến cho ông Quang khó khăn trong việc thúc cặc ra vào, vì mỗi lần ông chuyển động, cơn sướng như điên như dại lũ lượt kéo đến…
Còn về Hà Nhi, cảm giác chổng mông để dương vật to lớn đâm vào từ phía sau luôn cho nàng sự kích thích lớn nhất. Có lẽ vì lẽ đó mà âm đạo nàng co bóp mạnh mẽ hơn hẳn so với những tư thế khác.
“Um… Um…”
“O… O…”
Những tiếng rên rỉ đến từ cả hai đều đặn vang lên, mang lại cảm giác hoang lạc ngập tràn trong căn phòng VIP. Hà Nhi không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần ông Quang tăng tốc dập mạnh là cơ thể nàng lại run lên bần bật, dâm thủy tuôn ra trắng bệnh bao lấy toàn bộ thân cặc ông Quang.
“Anh sướng quá đi mất, anh sắp chịu hết nổi rồi… Ư!!!”
*Bạch bạch bạch bạch!!!*
Ông Quang nghiến răng, cố gắng gồng mình chống lại cơn sướng liên tục trào dân nơi gốc dương vật. Ông càng gồng, thì tốc độ đâm cặc vào âm đạo Hà Nhi càng tăng, nó khiến nàng chới với, hai tay không thể giữ cho cơ thể thăng bằng, ngả người hẳn về phía trước.
Đúng lúc này, cơn cực khoái ập đến, cảm giác tuôn trào chạy dọc khúc cặc nằm trong âm đạo Hà Nhi, một luồng tinh trắng phun ra lấp đầy lỗ huyệt ẩm ướt…
“Aaaa, anh ra đây!!! Anh bắn ngập lồn em đây!!!”
Ông Quang run lên bần bật, cả thân người rũ rượi đè sấp lên người Hà Nhi. Nàng cũng khẽ nấc liên hồi, cơ thể run lên tuôn trào cảm giác sung sướng.
“Chơi em là cảm giác phê nhất mà anh từng được mềm trãi, anh hứa là sẽ quay lại tìm em.”
Ông Quang nhấc người ngồi dậy, khúc cặc ông teo lại rời khỏi âm hộ Hà Nhi, để lại một dòng tinh trắng lặng lẽ tràn ra khỏi hai mép hồng…
…
Còn tiếp…