Nụ cười tỏa nắng
Chương 127
Thực tình luôn là từ bé đến giờ tôi chỉ thích đánh người ta thôi chứ tôi không thích người ta đánh tôi một tí ti ông cụ nào.
Bởi vậy nên tôi mới thích đi chung với đám ông Chính ông Beo, số là mấy ổng có tí võ công nên tôi cũng thoải mái được ăn hôi phần nào, đánh đấm cứ gọi là mệt nghỉ. Cơ mà giờ lớn rồi tôi mới biết tại sao lại cần học võ, vì mình không thể nào ăn ké suốt đời được, hơn nữa, học võ cốt không phải là để đánh nhau, học võ là để bảo vệ bản thân mình với cả bảo vệ người thân của mình nữa, biết vậy tôi đã cố gắng tu luyện cho tử tế rồi, chậc.
Đi cùng với tôi, lúc ấy, còn có My mập, một cô bạn đáng yêu, có thể nói là cô bạn đáng yêu nhất từ trước đến nay mà tôi có được, em ấy chọc tôi cười, lo lắng cho tôi, tóm lại là tôi biết ơn My mập nhiều lắm. Cơ mà hôm nay, bất đắc dĩ, tôi lại phải kéo em ấy vào cái mớ hỗn độn này, cái mớ hỗn độn mà đáng lý ra nó chẳng to như vầy tẹo nào cả, chỉ tại… chả biết tại ai nữa, tóm lại là số trời đã định, kiểu gì thì kiểu, hôm nay cũng phải liệt giường mà thôi.
Đám phe tôi và hội của My mập tổng cộng lại cũng gần 40 người, đám bọn kia thì ít hơn một chút, cỡ trên 30 thằng. Cái cảnh tượng một đống choai choai xếp hàng trước cổng trường đợi hỗn chiến quả thực tôi chỉ thấy trong phim mà thôi chứ ai ngờ hôm nay lại được trực tiếp cảm nhận. Lần trước đánh nhau bọn nó đã dùng vũ khí rồi, chẳng có gì đảm bảo hôm nay tụi nó không dùng tiếp nữa. Lần đó nó dùng gậy đánh còn đỡ được chứ bây giờ nó vác cái mã tấu ra xả một xả thì tôi hồn lìa khỏi xác trước khi từng miếng thân thể rơi xuống rồi.
Từng cơn gió thổi bạt qua càng làm không khí thêm phần căng thẳng, con đường trước cổng trường hôm nay lặng lẽ không một tiếng chim, có ai biết rằng, có thể ít phút nữa, mặt đường sẽ nhuốm đầy máu tươi của một trong những trận hỗn chiến vĩ đại nhất trong lịch sử cuộc đời… tôi. Đùa đấy, tôi làm quái có gan đánh nhau giữa chợ, tôi kéo bọn nó vào bãi đất trống hôm trước, dù sao cũng vắng vẻ không có ai biết.
Điều đáng ngại là thằng mặt cối không hề nao núng khi tôi thông báo chuyển địa điểm, hơn nữa, nó còn nhếch mép cười rồi nháy mắt với thằng người lùn. Chắc chắn là nó đã có đề phòng vì đã 2 lần chúng tôi chạm trán ở đó, vậy nên có thể nó đã mai phục thêm vài chục thằng tại bãi hoặc giả dụ là tụi nó đã giăng bẫy tôi trong đấy cũng nên. Nghĩ ngợi một hồi, bất giác, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, có phải tôi sắp hồn lìa khỏi xác thật rồi hay không đây.
Từng đoàn xe máy của một lô một lốc trẻ trâu kéo nhau đi đánh lộn. My mập vẫn thế, vẫn cười nói vô tư và giỡn với tôi đằng sau. Cơ mà thiệt tình thì lúc này tôi không thể nào có thể bình tĩnh được, nói đơn giản, tôi cảm thấy lo lắng, tôi lo lắng cho Vi mập nhiều hơn là cho tôi, phần thứ hai, nói thật lòng, tôi sợ chết khiếp đây này, ở đó mà còn cười được:
– Anh eo sợ hay sao mà mặt mũi xanh dợ, hihi?
Tôi nạt nộ:
– Có thôi đi không, đã bảo về đi rồi, giờ đánh nhau mệt đấy!
My mập vòng tay qua ôm eo tôi rồi tựa cằm lên vai tôi:
– Kệ, em sẽ chết chung với anh, kiếp sau mình sẽ yêu nhau, hì hì!
– Ôi, bố con điên!
Tôi cảm thấy sao quãng đường này hôm nay ngắn quá, chỉ đi một chút xíu đã tới nơi rồi, cái bãi đất trống đã chứng kiến cái tay của tôi gãy rắc một lần, chứng kiến tôi ngã gục xuống và chứng kiến Vi mập nức nở chạy đến với tôi, ôi cái cuộc đời này, tôi chưa muốn bị chết đâu, tôi còn phải chơi game, tôi còn chưa dẫn Vi mập đi công viên mà, huhu.
Chúng tôi đến nơi, chính xác hơn là cả 2 phe đều đến nơi, không khí lúc này cực kì u ám và nặng nề. Tôi kéo My mập ra phía sau mình, đứng lên đằng trước nói chuyện vì dù sao cũng là chuyện của tôi mà:
– Bây giờ mày muốn cái gì đây, hôm trước đã hứa là xong xuôi rồi, giờ lại muốn nuốt lời à?
Phúc cối vênh mặt, nó cười khẩy:
– Mày nói là nếu mày thắng thì tao tha mày, đúng không?
Tôi thành thật:
– Chứ sao?
– Thế có trọng tài không để mà xác nhận là ai thắng? Có ai không, có không?
Thằng cối vênh mặt lên còn thằng người lùn cũng nhếch mép bên ngoài. Nhìn bộ dạng tráo trở của hai thằng ôn dịch này mà tôi cảm thấy điên máu quá thể. Cơ mà mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy đối với chúng nó, tôi đâu phải lũ ngu như chúng nó mà chỉ biết khoanh tay chờ chết. Tôi biết chắc chắn ngày đầu tiên đi học lại sẽ xảy ra chuyện tương tự thế này, vậy nên tôi đã chuẩn bị trước từ lâu rồi…
Hai ngày trước, trong lúc Vi mập ngủ, tôi đã lén rủ thằng Đạt và My mập đi bàn bạc suy tính cho chuyện hôm nay, tôi biết mình cần phải chuẩn bị trước một số con đường để có thể dễ dàng xoay chuyển thế cục, tôi phải bằng một cách nào đó tìm được một con át chủ bài có thể giúp tôi nắm thóp cả lũ chúng nó và an toàn rời trận:
– Kiểu gì bữa đó chúng nó cũng giở trò, bây giờ mày tính làm sao? – mặt mâm tỏ vẻ nghiêm trọng
My mập đang đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó trong khi tôi thì thở dài ngao ngán, thiệt tình là tôi chẳng biết khỉ khô gì về thằng Phúc cối này, nó hoàn toàn xa lạ với tôi, tôi chỉ biết nó từ lúc nó đi chung với thằng Đạt, tôi biết nhà nó, ba mẹ nó không nuông chiều nó cho lắm vì cái thói hư hỏng, và tất cả chỉ có thế:
– Tao đang định hỏi mày đấy, giờ tao có biết cái quái gì về nó mà tính!
Đạt mặt mâm đan hai tay vào nhau, lo lắng:
– Để tao cố nhớ xem có gì có thể khai thác được không, khốn thật, thằng này lì quá!
Trong lúc đó, một ý tưởng chợt vụt lóe lên trong đầu tôi. Tại sao phải nhắm vào thằng Phúc cối, chúng nó có hai thằng cơ mà. Đúng vậy:
– Ế, tại sao không nhắm vào thằng lùn, nó cùng lớp mình, chắc chắn là minh có nhiều manh mối hơn!
My mập tỏ vẻ đồng tình:
– Ừm, My cũng thấy vậy, đợt 20-11 tụi tui có đi qua nhà nó chơi, nhà nó đi biển nên hầu như không có ai ở nhà hết á, nó kêu nó suốt ngày đi chơi.
Tôi chống cằm suy nghĩ, thiệt chả có cái ý tưởng gì vui vẻ cả:
– A, đúng ồi, bà nội nó. My có gặp nội nó, nội nó năm nay hơn 80 rồi, yếu lắm, suốt ngày chỉ ngồi im một chỗ, lâu lâu lại hỏi tìm nó, kiểu như bị lẫn rồi ý, hông nhớ là nó lớn rồi, nội tưởng nó mới học mẫu giáo thôi, nhìn thương lắm…
My mập tiếp tục câu chuyện trong khi tôi đang cố gắng hiểu xem ý của cô nàng này là gì:
– Bữa đó nó kể là hồi nhỏ, nó quậy lắm, có một hôm trời mưa, nó chạy ra ngoài sân lấy trái banh, nội nó thương nó chạy ra lấy giùm thì bị trượt té đập đầu vào bậc thềm, kể từ hồi đó là bị như vậy, lại còn bị đau đầu nữa, ngồi một tẹo là lại kêu đau rồi kêu nó cứu nội… Bữa đó nó vừa kể vừa khóc nữa, tụi tui dỗ nó quá trời luôn đó, nhìn cũng tội lắm…
Tôi thắc mắc, không lẽ ý của cô bạn này là:
– Ý cưng là sao, chẳng lẽ định…
My mập đánh tôi một cái, trách:
– Ông khùng hả, hông phải như vậy, mình chỉ cần thu âm tiếng của bà nó vào máy rồi phát cho nó nghe lúc đó, nó sẽ nghĩ là bị tụi mình làm gì rồi, lúc đó nó sẽ không dám làm bậy đâu.
Tôi thì gật gà gật gù ra chiều hài lòng, kể cũng hợp lý đi, cơ mà thằng mặt mâm lại không nghĩ như vậy. Nó đập đầu My mập một cái rõ đau, dù sao thì hai đứa nó cũng thân mà:
– Ngu! Thằng đối thủ chính là thằng Phúc, đâu phải thằng lùn mà làm trò đó, thằng Phúc nó có hội đông lắm, có thể là nó sẽ đập luôn thằng lùn nếu định tạo phản hay định bỏ nó, tóm lại là vẫn chưa hoàn toàn được , nhưng kế này thì có khả thi đấy.
Và rồi, chúng tôi lại chìm vào những dòng suy nghĩ của riêng mình. Bình thường tôi suy luận như conan lắm, cơ mà những lúc như thế này, đầu óc tôi cứ kiểu bị rối rắm làm sao ấy, chả nghĩ ra được cái quái gì cả. Thằng mặt mâm thì khác, đầu óc nó bình thường ngu muội mà khi cần thì được việc ra phết, nó nghĩ ra đủ mọi thâm nho kế để giữ được cái tính mạng cho tôi. Vì hơn ai hết, nó hiểu, tôi quan trọng với cô bạn thân của nó như thế nào, và như những lời từ nhỏ đã hứa, Đạt mặt mâm sẽ không bao giờ bỏ rơi Vi mập đâu, thật đấy:
– Mày gọi cho ông anh mày trước đi, H!
Tôi ngơ ngác:
– Gọi chi mày, đã kêu…
Nó nạt lớn, có vẻ rất nghiêm túc, thế nên tôi cũng xuôi xị nghe theo, vì dù sao thì nó cũng đang là người nghĩ cách, chứ không tôi đấm cho một quả rồi:
– Cứ gọi đi, dặn ổng rằng vài bữa có biến, chuẩn bị sẵn người tới cứu!
– Được rồi, để tao gọi.
– Tốt nhất là cử một người đi theo tụi mình lúc tan học, nói ổng là coi có ông nào biết đánh đấm một chút, cho đi theo tụi mình sau khi tan học, có biến thì ổng sẽ giúp, còn mình thì gọi điện cầu cứu.
Thằng Đạt tính toán kế hoạch khá chi tiết và tỉ mỉ, xem chừng thằng này không phải là dạng vừa đâu. Cũng may là thời này không phải thời chiến chứ nếu không, tôi dám cá rằng nó ít nhiều cũng trở thành một tướng tài của đất nước. Nhưng mà gác mọi chuyện lại đã, tôi phải nghe điện thoại:
– Anh ạ, em H nè!
– Có gì không, thằng em lại đánh nhau à?
– Ố, sao anh biết, mà anh đừng nói ba mẹ em đấy, em không đánh nhau, chỉ là sợ bị đánh thôi
Ông anh tôi cười khanh khách:
– À, mày muốn anh bảo vệ mày với cô bé kia chứ gì, ok, chuyện nhỏ, để anh bảo hai thằng em đi theo mày!
– Mà anh lựa ông nào giỏi võ một tí, có gì còn cứu chứ!
– Ok, mày khéo lo, đệ của anh thằng nào chẳng giỏi võ, có gì không ổn thì anh xuống, hay là mày nói thằng nào để anh xử luôn cho nhanh, đỡ nhức đầu!
Tôi hoãn binh, dù gì cũng lớn rồi, ai lại làm trò đó, hơn nữa, ổng mạnh tay quá nó chết queo thì không khéo tôi cũng bị vạ lây:
– Thôi đi ông, vậy được rồi, có gì em gọi, đừng có đánh nó đấy, chuyện riêng của em!
– Há há há, chuyện riêng mà sao mày nhờ anh bảo vệ nữa, thôi anh bận chút, thôi nhé!
– Dạ rồi, anh nhớ để máy sẵn đấy!
– Rồi rồi ông nội!
Thế là xong phần 1, khâu chuẩn bị bên phe tôi, tiếp đến là đau đầu về phần chuẩn bị kế đánh lùi. Lần này có vẻ chơi lớn hơn nên khâu chuẩn bị hẳn là quan trọng rồi, ăn thua là ở khâu này mà.
Trước tiên thì tôi đã nhờ, chính xác là đã sai My mập đi đến nhà thằng lùn với một mục đích không được cao cả cho lắm, đó là thu âm cái tiếng kêu cứu mỗi khi nội nó bị nhức đầu, một việc làm tôi nghĩ là khá bỉ ổi nhưng dù sao chúng tôi cũng không làm gì nội nó cả, chỉ là kế tâm lý mà thôi. Đừng xem thường kiểu đánh này nhé, hiệu quả gấp bội so với đánh trực diện đấy.
Mặt mâm tiếp lời:
– Được rồi, tao nhớ rồi!
Tôi hồi hộp:
– Sao, nhớ cái gì, có gì khai thác được nào!
– Thằng Phúc có một bà chị gái hơn nó 2 tuổi, nó thương chị nó lắm, lúc nào đi chơi với tao cũng mua đồ về cho chị nó ăn hết…
Tôi chưng hửng, tưởng em gái chứ chị gái thì làm được cái vẹo gì:
– Ý mày là sao, chị nó thì làm được gì?
Mặt mâm mỉm cười đắc chí, nhìn nguy hiểm không thể nào mà ưa được:
– E hèm… bà chị nó… à ừm… có phim… ấy ấy…
Tôi sồn sồn lên như một con cờ hó:
– Phim à… đâu… đưa đây coi…
Mặt mâm sửng cồ táng vào đầu tôi mấy quả:
– Từ từ. Để tao nói cho mà nghe. Bà chị nó có đợt yêu một thằng, rồi hai người chia tay, thằng đó đăng clip ấy ấy lên FB, bà chị nó phải xóa FB đi rồi…
Tôi lại mất hứng:
– Thì sao, mày nói như cắn vào ass bố!
– Hè hè, anh mày có kết bạn và đã kịp lưu vào điện thoại rồi, hè hè hè hè…
Vẻ mặt dâm đãng của hai thằng tôi khiến My mập khóc thét:
– Aaaaaa, hai tên này, gớm quá á á á !
Tôi kéo My mập sang gần mình và chu mỏ lên giả vờ hôn má khiến My mập đánh tôi túi bụi. Nhưng xét cho cùng thì, cái này hay đấy, hí hí hí hí:
– Thằng này khốn nạn thật, dâm như chó ấy!
Mặt mâm gật gù:
– Đúng vậy!
– Coi phim ấy rồi còn để cho người ta biết, thật quá dâm đãng!
– Hoàn toàn đúng, đúng là thứ chó chết mà, hầy!
Tôi khoan thai:
– Bố đang nói mày đấy, định mệnh thằng vô lại!
Mặt mâm đờ người ngẫm lại mấy câu chửi ban nãy của tôi rồi lồng lộn lên như một con chó dại, đúng là chửi không sai mà:
– Mày có tin là bố xóa cmn đi không?
Tôi cầm cốc nước ngọt lên dỗ thằng mặt mâm, đùa, hôm nay lại phải đi năn nỉ nó mới nhục chứ lị, còn đâu là hình ảnh oai hùng ngày nào:
– Đây đây bạn hiền, uống chút nước đi cho hạ hỏa, đưa phim tao xem nào, hí hí!
My mập lấy tay che mắt tôi lại rồi kéo tôi ra ngồi cạnh em ấy:
– Không được dụ dỗ người eo của My coi phim bậy bạ, nghỉ chơi Đạt luông!
Mặt mâm có vẻ chẳng để bụng được mấy cái lời đó, nó tiếp tục công cuộc xem lại cái bộ phim mười mấy phút mà nó đã tu luyện cả mấy tháng nay trong phòng rồi. Chao ôi nhìn cái bản mặt nó kìa, thật là quân vô học mà, đàn ông con trai gì mà đảm đang quá thể:
– Đủ rồi, lát cop vào máy tính đi, send ra cái USB luôn mang theo phòng thân… À mà thôi cứ cop vào điện thoại để bật lên cho nó tin, được rồi, kế hoạch coi như tạm ổn, giải tán!
Hội nghị Diên Hồng kết thúc sớm hơn so với dự định, khuôn mặt cả 3 bô lão đều tỏ vẻ hài lòng, mọi chuyện nếu không có gì thay đổi ngoài dự kiến thì chúng tôi sẽ là những người giành phần thắng, một cách hoàn toàn áp đảo, kkk.
Tối hôm đó, tôi nằm copy phim ra một mớ chỗ, nào là thư mục học tập của Vi mập này, nào là thư mục games của tôi này, nói chung copy loạn xạ cả lên dù tôi biết chỉ cần một file thôi là đã đủ để an toàn rồi. Đột nhiên, tôi bấm nhầm nút “Play”, và thế là “Aaaaa… aaaaa… aaaa… “. Tất nhiên là Vi mập ngồi đó, và tất nhiên lần thứ 2 là em ấy nghe thấy, và tất nhiên một lần cuối là em ấy hét lên chẳng khác gì trong phim… à có khác một tẹo, em ấy hét liền hơi còn trong phim thì theo điệu nhấp lên nhấp xuống:
– Aaaaaaa, ông coi phim bậy bạ, huhuhu… tui hông biết đâu… huhuhu…
Vi mập giãy giụa trên giường như một con điên mới trốn trại khiến tôi phải chạy lại bịt mồm em ấy ngay và luôn:
– Im coi, immmm!
Vi mập đẩy tôi ra rồi kéo con mèo Doraemon vào lòng ôm lấy:
– Huhuhu, đừng có đụng vào em… H hư… hức hức…
Tôi chẳng biết phải giải thích chuyện này thế nào nữa vì không thể nào để cho cái con mập này biết chuyện được, nó lại bù lu bù loa không cho tôi đi thì có mà thánh cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi chẳng nói gì chỉ kéo Vi mập lại rồi ngồi ôm em ấy cứng ngắc và tỉnh rụi:
– H hư… hông chơi với H đâu… – Vi mập làm mặt mếu, hai cái má phúng phính nhìn đến là yêu
Tiện tay, tôi lại nhéo má em ấy như những ngày đầu tiên. Nghe nói con gái thích được nhéo má, cơ mà chỉ là người yêu nhéo thôi chứ người ngoài là nó tát cho vỡ mồm đấy. Nhưng mà không có đứa nào thể hiện cái sự thích thú ấy ra ngoài cả, chúng nó chỉ làm mình làm mẩy lên để nhõng nhẽo với người yêu thôi, Vi mập cũng vậy, à mà không đúng, Vi mập có khi ghét bị nhéo má thật, khóc rồi đây này:
– Huhuhu… đaoooo em… hức hức… đao quớ…
Lúc nào cũng vậy, em ấy khóc là tôi lại hối hả dỗ:
– Ô, thôi mà, thôi mà… anh chương mập mờ, thôi, không có khóc… thôi mờ… không nín là anh khóc theo đó… hhuhuh…
Vi mập hiền như cục bột, chả đánh tôi mạnh tay bao giờ cả, nói thì nói vậy chứ tôi biết là em ấy cũng chỉ đuổi muỗi cho tôi vài cái mà thôi, cơ mà tôi vẫn giả bộ đau đớn để em ấy vui:
– Á đau quá, ặc, trọng thương rồi, thê tử mau hô hấp nhân tạo đi không thôi ta chết mất, hụ hụ…
Vi mập bật cười nhưng nước mắt thì vẫn còn, em ấy cúi xuống hôn tôi một cái lên môi, rất nhanh thôi nhưng cũng khiến tôi tê tái rồi. Không thể hiểu nổi, rõ ràng ngày nào tôi cũng hôn em ấy cả mấy chục lần, thế mà lần nào hôn cũng thấy phê là sao, có phải tình yêu là thế này hay không. Ôi:
– Còn bị thương trên má nữa… trên trán nè… tay nữa… nhanh nào thê tử…
Cô nàng răm ráp làm theo lời tôi chỉ dẫn, sau đó thì chui vào lòng tôi ôm tôi ngon ơ, nhắm mắt tính ngủ luôn không biết chừng, mấy con mèo con như thế nào thì Vi mập y chang thế ấy, chỉ khác một cái là Vi mập hiền thôi:
– Trời trời trời, cái con heo này, có đi ra không thì bảo này!
Vi mập phụng phịu:
– Hông! Bám đến chết luông, hông cho coi tầm bậy đâu!
– Bỏ ra để tắt máy đi ngủ nào!
– Hông mà, H của em mà, hông cho máy tính mượn đâuuuuuu!
Bất quá, tôi bế luôn em ấy theo rồi tắt máy, chậc, nặng quá đi mất. Xong xuôi đâu đấy, tôi lại vật vã lôi em ấy lên giường trở lại, thở phì phò:
– Chao ôi, đúng là gánh nặng cuộc đời tôi!
Vi mập nằm tựa đầu lên cánh tay tôi rồi ôm tôi, cười tít mắt:
– Hì hì, chương ái khanh nhất… Ưm, sao H hông chơm em, H ghét em rồi hả?
Vừa cười xong lại mếu ngay, không thể đỡ nổi:
– Ôi giồi ôi đây đây, umoahzz, lắm chuyện lắm cơ!
Độ 1 tiếng sau, tôi vẫn chưa ngủ được, tôi băn khoan trăn trở để suy nghĩ cho cuộc chiến sắp tới đây, có vẻ lành ít dữ nhiều mặc cho tôi đã chuẩn bị mọi chuyện khá kĩ lưỡng, nhưng đấy chỉ là trò hoãn binh khi bại trận chứ thực tế thì khi đã đến thì kiểu quái gì tôi cũng ăn đòn cái đã, mọi chuyện tính sau.
Vi mập thì lạ lắm, ban ngày, chính xác là trước khi cái phòng ngủ tối om thì em ấy đúng là một đứa trẻ con, chỉ biết khóc với nhõng nhẽo thôi. Cơ mà mỗi tối lúc ngủ thế này, tôi mới biết em ấy cũng có những suy nghĩ sâu xa hơn, những lo lắng về tương lai của hai đứa tôi và tôi nhận ra rằng, tôi quan trọng với em ấy nhiều lắm:
– H ơi, sau này em già H có chương em hông?
Tôi bắt bẻ:
– Thương nha cưng!
Vi mập kiên quyết:
– Kệ em, người được hỏi phải trả lời!
– À ừm thì… già rồi thì không gọi là yêu nữa, lúc đó sẽ thành bạn thân, em có thấy người ta gọi là bạn đời không? Khi đó thì về già, ba mẹ cũng không còn, con cháu thì không nói, chỉ còn hai người sống với nhau, trò chuyện với nhau này…
Tự dưng nói đến đấy, tôi cảm thấy có một nỗi buồn chạy dọc sống lưng. Chao ôi, không biết rồi một ngày kia, khi ba mẹ không còn trên đời nữa, tôi sẽ sống ra sao đây, phải chăng là tôi cần cố gắng nhiều hơn nữa để có thể tự lo lắng cho bản thân mình, ba mẹ không thể ở bên cạnh mà lo cho tôi cả đời được. Hơn thế nữa, tôi phải có trách nhiệm với bản thân, với Vi mập và xa hơn là những đứa con của chúng tôi…
Ngày hôm nay, đứng đây, trước một đám tạp chủng háu đá, tôi biết rằng mình lại khiến cho ba mẹ và mẹ của các con tôi lo lắng, thậm chí còn có thể xảy ra nhiều chuyện hơn, tôi không chắc nữa. Cơ mà, tôi hiểu rõ trách nhiệm của mình, tôi biết mình cần phải làm gì và không nên làm những gì. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách hòa hoãn nhất có thể, vì suy cho cùng, Vi mập cũng an toàn lành lặn rồi, vậy nên đánh nhau là điều cũng không cần thiết.
Đám Phúc cối , như dự tính, bọn nó bắt đầu nhảy xuống từ mấy cái mô đất cao và nhặt lên từng thằng từng thằng một, mỗi thằng một cái ống sắt. Phe tôi cũng có chuẩn bị nhưng không phải là tất cả, chỉ là vài ba cái mang theo phòng hờ mà thôi. Tôi biết bọn nó đã có chuẩn bị trước, nhưng khi nãy không thấy tụi nó đem theo cái gì, tôi đã chủ quan, và giờ thì…
Cả đám Phúc cối và thằng lùn lao lên phía trước. Tức thì 10 đại ca võ công cao cường mà ông anh tôi theo sát bảo vệ tôi cũng xuất hiện, có thể nói là từ bé đến giờ tôi có điên cũng không dám nghĩ mình lại đánh nhau to thế này, chẳng khác nào dân anh chị thứ thiệt cả, nghĩ cũng sợ, lỡ xảy ra án mạng gì thì lãnh đủ, vậy nên tôi tìm cách hoãn binh chờ cứu hộ, ban nãy tôi cũng đã gọi cho ông anh tôi rồi, ổng sẽ đích thân tới:
– Từ từ khoan đã nào, bây giờ thực sự thì mày muốn gì?
Phúc cối cười nham hiểm:
– Tất nhiên là Tú Vi rồi, không lẽ tao lại muốn mày chắc, hỏi vớ vẩn!
– Thế giờ đánh nhau miết vậy à, cứ thắng rồi lại đánh, cứ thua lại đánh, đến bao giờ mới xong?
Phúc cối không trả lời, có lẽ nó cũng không chắc về hành động của mình, nó cứ làm theo những gì nó nghĩ, một cách bồng bột và nông nổi. Và đúng là những thằng trẻ trâu thì không thể đào tạo, nó chẳng nói chẳng rằng lao lên và kéo theo gần 100 người 2 bên lao vào nhau như những con gà chọi. Tôi trên tay cầm theo một cây sắt và My mập thì đang đứng bên cạnh tôi. Như dự tính, Phúc cối cùng 3 thằng chạy tới chăm sóc riêng một mình tôi. Trong lúc tôi đang lo lắng không biết phải làm gì để bảo vệ cô bạn của mình, thì Bi Tài, ông Chính và ông Beo cũng có mặt. Máu nóng chạy nhanh, cả đám lao vào tẩn nhau, từng tiếng gậy va vào nhau chan chát khiến tôi có phần run tay. Phúc cối nhân cơ hội đó, nó lao vào và đá tôi một cái ngay ngực. Do không kịp để ý, tôi đã ngã xuống đất. Nhân cơ hội đó, thằng cối tiếp tục đạp liên tiếp vào bụng tôi. May sao, tôi vớ được cây gậy và phang mạnh vào chân khiến nó khuỵu gối xuống. Thời cơ ngàn vàng đã tới, tôi tung một cước thật mạnh vào mang tai khiến nó bật ngửa ra phía sau, mồm la hét dữ dội.
Trong khi đó, My mập bị một thằng nhãi đá trúng khiến em ấy té nhoài, tay chân sây xát. Máu nóng bốc lên, tôi cầm cây gậy phang thẳng vào be sườn khiến thằng ôn con ngã vật ra, đau đớn.
Cuộc đấu gần như cân sức khi cả hai bên đều đã rệu rã và thấm mệt, máu me be bét. Riêng chỉ có khoảng 9 người chúng tôi, à không, 5 người phe tôi và 4 phe tụi nó vẫn đang đấu đá riêng ở đây. Trong lúc chúng tôi đang cùng cực bối rối, thằng lùn từ đâu xuất hiện và đá vào mặt Bi tài một cú bất ngờ khiến nó choáng váng. Thằng lùn quả này có vẻ rất muốn ăn thua đủ với chúng tôi, nó mang hẳn theo một sợi xích và sẵn sàng quật thẳng bất kì ai.
Tôi dù rất điên máu nhưng cũng phải chôn chân tại chỗ nhịn nhục hoãn binh. Tôi gầm gừ, ánh mắt sắc nhọn, một tay ôm My mập để che chắn cho em ấy, tay còn lại vẫn lăm le thanh sắt:
– Tại sao mày làm vậy, tao đắc tội gì với mày?
Thằng lùn cười nhếch mép:
– Đáng đời mày, hà hà!
Tôi quát lên:
– Nói đi!
Đến lúc này, tôi nhận ra được sự bối rối trong mắt của thằng lùn. Tôi không biết tại sao nó lại căm ghét tôi như vậy… chẳng phải vì… My mập hay sao:
– Vì mày…
– TAO LÀM SAO? ĐANG CHƠI VỚI NHAU VUI VẺ THÌ MÀY TRỞ MẶT, MÀY QUÊN TRẬN BÓNG ĐÓ RỒI À, QUÊN MÀY ĐÃ NÓI GÌ RỒI À?
– Tao… tao…
Thấy từng lời đanh thép của tôi, thằng lùn có vẻ vỡ lẽ nhiều thứ, sợi xích trên tay nó cũng không còn chắc chắn nữa:
– Mày biết nội mày thương mày thế nào không, bây giờ tao có thể đập chết mày tại đây, mày biết tao rồi đấy, cơ mà tao không có ý định làm vậy, dù sao tao và mày cũng là cùng lớp, nếu tao làm gì mày thì ai còn muốn nói chuyện với tao nữa… Vì vậy, mày hãy suy nghĩ đi, rút khỏi chuyện này, tao không cần mày giúp tao, chỉ cần mày đưa My đi chỗ khác an toàn hơn, tao cảm kích mày…
Từng lời nói của tôi như chạm tới tâm can thằng lùn, nó đứng phỗng ra một lúc, nhìn sang thằng Phúc cối như muốn nói lời từ biệt, vì nó, nó là bạn của tôi.
Và bất ngờ, thằng lùn cầm sợi xích quất mạnh vào người một thằng nhãi bên cạnh Phúc cối khiến nó gào lên đau đớn. Kế đó thằng lùn nhảy xuống cạnh tôi và kéo My mập đi:
– Chờ đó, tao sẽ quay lại với mày, chúng ta phải thắng, tao không để mày một mình nữa đâu…
Bất giác, tôi mỉm cười, mấy ngày qua, chưa bao giờ tôi thấy vui như thế, có phải đánh nhau là không tốt, nhưng phải nhờ đến những chuyện thế này, tôi mới có được những đứa bạn thân, chẳng phải thế sao?
Ông Chính và ông Beo lúc này cũng trọng thương khá nặng, người nào người nấy máu đầy vạt áo, chỉ mình tôi… vẫn còn tạm thời lành lặn. Đến lúc này, tôi mới lôi chiếc USB trong túi quần ra, không phải tôi muốn mình an toàn còn anh em phải đau đớn, tôi chỉ muốn tôi lành lặn để đủ sức giữ được cái chìa khóa thoát hiểm này cho anh em của tôi mà thôi:
– Chị mày đóng phim hay đấy chứ, chẳng khác nào dân chuyên nghiệp nhỉ?
Phúc cối tỏ vẻ hoảng hốt rõ rệt, nó bước tới trước một bước:
– Ở đâu mày có… thôi… thằng chó Đạt phải không… đm nó… tao giết…
Tôi nghiêm mặt:
– Tao đang giữ phim của chị mày, và mày cũng nên biết là đây chỉ là bản sao, tao có thể gửi đi khắp các trang mạng, chị mày sẽ nổi tiếng thôi… Nhưng tao hứa mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu mày buông tha cho tao và Vi, thực tình tao cũng chẳng muốn đánh nhau với mày làm gì cả… Được không?
Phúc cối cúi gằm mặt xuống, lộ vẻ hối hận:
– Được… được rồi…
Trong lúc tôi đang mỉm cười nhìn các chiến hữu của tôi thì bỗng… từ phía xa, Vi mập đã xuất hiện, cô bạn bé nhỏ của tôi giàn giụa nước mặt và gọi tên tôi tới tấp:
– H ơi, H đâu rồi… huhuhu…
– Trời ơi, Vi, sao em…
Mất cảnh giác, thằng Phúc cối lao lên đập mạnh vào cẳng chân khiến tôi té xuống. Nó nhào đến cướp lấy cái USB đập nát. Đùa, thằng này ngu thế, nó nghĩ tôi chỉ có một cái này thôi sao. Nhưng ngay lúc đó, Vi mập cũng đã chạy tới, em khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc. Tôi lại thất hứa với em, có lẽ chưa bao giờ tôi làm được chuyện đó:
– Bốp!
Phúc cối phang thằng vào cánh tay khiến tôi thét lên trong đau đớn. Thằng nhãi hôm bữa vào nhà Vi mập với Phúc cối thì đang giữ cục bột của tôi lại, không cho em ấy manh động. Và rồi, Phúc cối nhoẻn miệng cười:
– Chỉ cần mày chết, tao tin là mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi!
Nó đưa cây gậy sắt lên và giáng mạnh xuống đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như đã cam chịu số phận. Có lẽ kiếp sau, tôi sẽ gặp lại Vi mập của tôi, khi ấy, tôi sẽ trả em món nợ ân tình này. À không, có lẽ là kiếp sau nữa, vì My mập đã chờ tôi rồi mà… đúng không?
Và rồi… bốp, một tiếng kêu chát chúa vang lên. Thế nhưng, tôi chỉ cảm thấy hơi nặng ở phần ngực chứ vẫn còn cảm giác. Và rồi… tôi nghe thấy… tiếng khóc từ cô bạn nhỏ đáng yêu của tôi:
– Đừng đánh H nữa mà… huhuhu… đừng… đừng đánh mà…. Huhuhu..
Em ấy đã dùng tấm lưng nhỏ bé đỡ cho tôi một cú đánh rất mạnh, sao em lại ngốc như thế hả, nếu em có mệnh hệ gì, tôi biết sống làm sao đây?
Và… trong khoảnh khắc, tôi thấy Phúc cối đứng trơ ra, nó không nói được một lời nào, ánh mắt thất thần nhìn tôi và Vi mập, cái ánh mắt xen lẫn sự nuối tiếc đó, tôi nghĩ rằng:
– Xin lỗi, tao sai rồi!
Phúc cối đưa tay ra về phía tôi, nó không nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt nó nhìn là Vi mập của tôi. Tôi cũng đưa tay ra và ngồi hẳn dậy.
Tôi không hốt hoảng như moi khi, tôi chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vi mập, ôm chặt em ấy vào lòng và nhẹ nhàng:
– Em có đau lắm không?
Vi mập không đáp, tôi biết em đau lắm, nhưng nỗi đau trong tim thì có lẽ còn đau nhói hơn bội phần. Em ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở, y như lần trước khi tôi ngã xuống tại đây, ánh mắt ấy đã ám ảnh tôi rất nhiều:
– Huhuhu… H ơi… H có đau không… em xin lỗi mà… huhuhuh…
Vậy đấy. Cái cô bé con mà tôi vẫn hay chọc là con nít ấy. Cái cô bé con suốt ngày bị tôi làm cho khóc nhè, em ấy đã bảo vệ tôi, thậm chí là đã cứu sống tôi, không chỉ một, mà là hai lần. Vậy hôm nay, tôi tự hỏi, ai mới là đứa con nít chứ?
Phúc cối vứt cây gậy sắt sang một bên rồi tụ tập tất cả anh em của nó lại. Rồi, nó nhìn về phía tôi, cái ánh mắt đầy căm hờn nhưng cũng đầy hy vọng. Chùi vết máu trên khóe miệng, Phúc cối vẫn cười đểu, nhưng lần này, khuôn mặt đó không hề đểu một chút nào cả:
– Tao sắp đi du học rồi, mày biết đấy… Từ bé đến giờ tao không có bạn gái, hơn nữa là ba mẹ cũng không quan tâm tao… Tao muốn có một người mà tao có thể chia sẻ được… và rồi, tao thấy Tú Vi, cô ấy dễ thương và đáng yêu, tao nghĩ mình yêu Tú Vi từ cái nhìn đầu tiên… biết nói sao nhỉ… Thôi thì… chúc mày và Tú Vi hạnh phúc… tao không chắc tao có tiếp tục đánh mày hay không… nhưng mà… có thể… tao sẽ trở lại đây, một ngày không xa… 20 năm nữa… chúng ta sẽ lại tỉ thí… hy vọng lúc đó… vẫn còn Tú Vi đến cứu mày một lần nữa… Tạm biệt!
Khi bài “diễn văn” của Phúc cối kết thúc, tôi mỉm cười và ôm chặt lấy Vi mập, gật đầu đồng ý:
– Tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ…
Trận chiến cuối cùng cũng đã kết thúc. Cảm ơn trời phật vì tôi vẫn còn có thể ngồi đây và ôm lấy người con gái mà tôi yêu thương nhất, người con gái sẽ chăm sóc những đứa con của hai chúng tôi, và rồi…
Vi mập tát tôi một cái thật mạnh… và em ấy, lại gục đầu ôm lấy tôi:
– H có biết… hức… em… em lo không… huhuhu…
Hết lần này tới lần khác, tôi khiến em phải lo lắng, khiến em phải đau buồn vì tôi. Có thể tôi vẫn còn gây nhiều rắc rối cho em, nhưng tôi hứa, kể từ hôm nay, tôi sẽ yêu em nhiều hơn, sẽ quan tâm đến cảm nhận của em nhiều hơn, sẽ cố gắng không làm em buồn và tôi hứa, một ngày không xa, tôi:
…
– Á á á á á á, đau quá, đứa nào đánh bố!
Tiếng Vi mập xen lẫn tiếng khóc của Miu miu văng vẳng đâu đó quanh tôi:
– Mèo ơi, mèo dẫn em với miu đi chơi điiiiiiiii!!!!
Tôi bật dậy, hóa ra chỉ là… một giấc mơ, chuyện đó đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Còn giờ đây, tôi đang hạnh phúc với một con heo mẹ và một con mèo con của mình. Nhìn Vi mập bé con ngày nào đang phồng má bặm môi dỗ con đằng kia, bất giác, tôi mỉm cười. Tôi chạy lại ôm hai tình yêu bé nhỏ của tôi vào lòng, hôn nhẹ lên 2 cái đôi gò má phúng phính kia, thì thầm:
– Anh yêu em… cô bé ạ!