Nụ cười tỏa nắng

Chương 95



Phần 95

Ờ đời người ta có câu “gieo gió gặt bão”, và đã gieo thì ắt phải chủ động, cơ mà trong một số trường hợp hiếm hoi, người gieo sau khi gặt bão lại chẳng biết tại sao mình bị như vầy, tiêu biểu là tôi đây.

Thực tình là tôi chẳng hiểu sao đang nhiên đang lành tôi lại ăn tát vỡ cả mồm, lệch cả quai hàm, thậm chí tôi bị tát còn không khóc mà người tát tôi lại nước mắt đầm đìa, đúng là khó hiểu.

Nếu không phải vì bé Ngân đang khóc nức nở sau khi tặng tôi một vết hằn trên má thì tôi đã đuổi theo để hỏi cho rõ mọi chuyện, thế nhưng lúc này, tôi biết cô bé không hề muốn gặp mặt tôi một chút nào, nấn ná có khi lại làm mọi thứ trở nên xấu hơn không biết chừng. Nghĩ vậy, nên tôi cũng thất thểu bước từ từ ra ngoài trong ánh mắt bàn tán của mấy nhóc lớp 10, nếu không có gì bất ngờ thì khả năng mọi chuyện sắp sửa trở thành đề tài hot trong trường rồi đây, haiz.

Tôi thở dài thườn thượt rồi nặng nề lết cái thân xác cũng nặng không kém ra ngoài, cố gắng tỏ ra vui vẻ hết mức có thể, dù sao tôi cũng chẳng muốn Vivi buồn nữa, đã quá đủ rồi. Thế nhưng với năm ngón tay hằn lên mặt thế này, có mà cúp điện thì Vivi cũng biết, và đúng như tôi lo ngại, vừa thấy thế, em hối hả chạy lại ngay, đưa tay xoa má tôi trối chết, mếu mặt:
– H bị sao vậy, ai đánh H hả? Híc.

Tôi nắm lấy cánh tay em, thành thật:
– Ừa, mới bị ăn tát!
Vivi lại tiếp tục nhăn nhó:
– Ai tát H của em vậy, huhu! H có đau không?

Trong lòng tôi định nói thật, thế cơ mà đầu óc tôi lại ngăn cản, trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, tôi sẽ không để Vivi biết, nhỡ đâu tình chị em giữa hai người bị sứt mẻ thì tôi cảm thấy có lỗi lắm:
– Mới gặp con em gái của anh, nó đùa đùa mà ai ngờ tát mạnh quá, tưởng rụng răng rồi chớ, hehe!

Vivi không nói gì, chỉ xoa má tôi liên tục, chắc em cũng không muốn hỏi nhiều, mặt chỉ thoáng chút buồn. Đây, đây chính là cái lý do mà tôi không muốn tiếp tục nghĩ tới Kim Ngân nữa, bé Vi tin tôi tuyệt đối, em chẳng nghi ngờ gì tôi cả, nói rộng hơn, tôi là người duy nhất mà em có thể đặt niềm tin, bây giờ mà tôi cũng lừa dối em thì trái tim bé nhỏ ấy của em làm sao có thể chịu đựng nổi, thế nên Ngân ơi, anh không thể nào yêu em được đâu.

Mấy tuần nay thì Kim Ngân vẫn gọi điện nói chuyện cũng như hẹn tôi đi ăn chè, ăn kem, uống nước đủ kiểu, thậm chí là còn rủ theo cả Vivi, những lúc đó, trông cô bé vẫn rất vui vẻ và bình thường, chẳng có biểu hiện gì gọi là quá đà cả, thế tại sao bây giờ lại …

Và sau một hồi thở dài đắn đo, tối hôm đó, tôi quyết định hẹn thằng Phương quắn và bé Ngân ra quán nước gần nhà ngồi nói chuyện và chém gió các kiểu, dù sao tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện ngay tại đây. Phương quắn thì là bạn thân tôi, dĩ nhiên là nó đồng ý cái một, cơ mà bé Ngân thì khác, tôi không biết em ấy giận tôi chuyện gì, thế nhưng nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện thoại thì không nhấc máy, thành ra cuối cùng, tôi phải nhờ nhỏ Su em gái Phương quắn đưa tới nhà bé Ngân.

Từ nhà tôi đi xe chừng 10 phút là tới, tôi cố gắng lượn đường vòng, lỡ mà Vivi bắt gặp thì mệt. Nhà bé Ngân cũng rất khang trang, rộng rãi, tuy chưa thể bằng được nhà “vợ” tôi thế nhưng cũng thuộc hàng khá giả trong khu phố.

Dĩ nhiên là tôi không thể đứng trước cửa và hếch mõm gọi được, càng không thể xuất hiện để bé Ngân cũng như gia đình em ấy thấy, thế nên tôi nhờ nhỏ Su làm cầu nối. Sau khi gọi được nhân vật chính ra với lý do “đi uống nước”, nhỏ Su và bé Ngân cùng đi tới chỗ hẹn, tất nhiên là trước đó bé Ngân sẽ không biết rằng ai mới là người thực sự muốn gặp em. Cô bé mặt mũi vẫn đượm buồn, thậm chí còn hơn lúc sáng khi em cho tôi ăn tát, nhìn cũng tội nhưng lần này không kệ được, phải làm cho ra nhẽ thôi.

Vài phút sau, Kim Ngân cũng có mặt tại quán nước, em ấy hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Phương quắn, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng bước tới chỗ ngồi. Cơ mà ngay khi tôi vừa thò cái mặt ra, cô bé đã vùng vằng chạy nhanh đi khiến tôi phải è cổ đuổi theo. Và tôi cam đoan rằng trong lúc tôi đang hì hục giữ cô bé lại đã có rất nhiều người trông thấy, cả già trẻ lớn bé, tất cả.

Tuy có hơi quê nhưng may mắn làm sao khi Kim Ngân chủ động chạy vào một góc khuất, ít người qua lại. Sức vóc con gái thì làm sao chạy nhanh được, thế là chỉ khoảng vài giây sau, tôi cũng túm được lấy tay cô bé và giữ lại. Kim Ngân nhìn tôi, mắt em lại ướt nhoè đi, không khác gì lúc sáng, em giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi tôi:
– Anh bỏ em ra đi!

Tôi nghiêm mặt, chưa lần nào nói chuyện với con gái mà tôi lại tỏ ra nghiêm túc như lúc này, đúng chuẩn thanh niên … 2012:
– Sao hồi sáng em … tát anh, anh làm gì sai à?

Cô bé bất ngờ ôm chầm lấy tôi, gục đầu và lấy tay đánh vào ngực tôi, khóc nức nở:
– Huhuhu, em ghét anh, tại sao … anh lại như vậy?

Theo đúng mô típ phim Hàn Quốc, khi có con gái khóc con trai phải vòng tay qua ôm lại và vỗ về an ủi, tôi cũng làm vậy mặc dù có hơi sợ sệt, lỡ đâu bị Vivi bắt gặp thì có mà ăn cám:
– Anh có làm … gì đâu?
– Sao anh nói … hức, với anh Phương rằng anh coi em như … em gái … hức!

Tôi gãi đầu gãi tai thanh minh:
– Thì hôm bữa chẳng phải … em đồng ý rồi sao?
Kim Ngân vẫn khóc, thậm chí còn dữ dội hơn:
– Em nghĩ … lại rồi, em không muốn làm … em gái của anh, tại vì … em … yêu anh!

Tôi cảm nhận được những gì mà cô bé nói lúc này là thật, chẳng ai có thể lừa dối cảm xúc của chính mình, huống hồ là khóc. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tôi vẫn không khỏi sốc trước câu trả lời của Kim Ngân, tôi chỉ tưởng rằng em ấy “thích” tôi thôi chứ, ai ngờ đã lên tới mức “yêu” luôn rồi sao?

Và cũng có thể bạn không tin nhưng hai việc này là hai việc hoàn toàn khác nhau, hồi tôi học cấp 2 có chơi với một thằng bạn, thằng này thì để ý và cưa cẩm một em dễ thương trong lớp. Khổ nỗi dù biết con nhỏ này đã có người yêu nhưng thằng bạn tôi vẫn cứ lao đầu vô để tán và cưa cẩm, thậm chí cưa rất lâu là đằng khác.

Và rồi những nỗ lực của nó cũng có kết quả, vào một ngày cuối năm, con nhỏ thừa nhận rằng nó đã cảm động trước những gì mà thằng bạn tôi đã làm, rằng nó đã thực sự “thích” thằng bạn tôi, nhưng mà nó lại “yêu” … người yêu nó, thật đúng là con gái, nói một đằng làm một nẻo. Nhưng nói thế để biết rằng, để từ “thích” tới “yêu” là cả một quá trình, không phải dễ dàng nói ra lời yêu khi mà bạn chưa thực sự chắc chắn về tình cảm của mình.

Nhưng tôi lúc này là ngoại lệ, tôi hiểu và cảm nhận rất chắc chắn những gì mình đang suy nghĩ. Sau một hồi đắn đo, tôi đã phải thừa nhận rằng tôi thực sự đã rung động vì nụ cười của Kim Ngân, tôi thích em chứ không đơn thuần chỉ còn là … em gái.

Cơ mà cảm giác của tôi với Vivi lại hoàn toàn khác biệt, tôi thương và lo lắng cho em trong bất kì hoàn cảnh nào, kể cả trong những lúc như thế này, tôi vẫn nghĩ đến Vivi, vẫn cố gắng kiểm soát mọi hành động của mình để không làm em buồn, và ngay lúc này đây, tôi có thể dõng dạc tuyên bố, người tôi yêu chỉ có một, đó là Vivi.

Cho dù như thế, tôi vẫn ôm chặt bé Ngân, tôi muốn an ủi em, không muốn làm em đau khổ nữa, hy vọng Vivi không trách tôi vì điều này:
– Ngân này, nói thật rằng anh cũng thích em, ngay từ lần đầu gặp, anh đã mê mẩn nụ cười đáng yêu của em rồi. Nhưng anh không biết rằng mình có thể yêu em được hay không, hơn nữa, anh không muốn chị Vi buồn vì anh, anh đã làm chị Vi khóc quá nhiều rồi …

Bé Ngân không nói gì, em vẫn nằm im trong vòng tay tôi. Tuy nhiên em đã ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng thút thít của một cô bé 16 tuổi, vừa mới bước chân vào lớp 10 và cũng chập chững những đoạn đường đầu tiên trong tình yêu như tôi ngày xưa. Tôi hít một hơi dài và tiếp tục tâm sự của mình:
– Em biết không, chị Vi có hoàn cảnh đáng thương lắm, ba thì có người khác, mẹ thì suốt ngày đi công tác để kiếm tiền, lại chân ướt chân ráo chuyển tới từ Sài Gòn, không bạn bè thân thích, lúc nào cũng ở nhà một mình, cũng may là ngày đó anh có mặt để an ủi, động viên, không chẳng biết chị Vi bây giờ thế nào nữa …

Cô bé vẫn im lặng lắng nghe:
– Anh biết chắc em không thích khi anh nói về chị Vi quá nhiều, thế nhưng anh vẫn phải nói, rằng anh không thể bỏ rơi cô ấy, không thể, Ngân à! Nếu anh nói thế này, em đừng giận anh nha, có thể em chưa hiểu rõ cảm xúc của mình đâu, có thể em thích anh một chút vì tính cách hay lời nói của anh, nhưng để nói lời yêu thì vẫn còn quá sớm. Lúc trước anh cũng vậy, cũng mập mờ và đắn đo suy nghĩ về một người con gái khác, để cuối cùng nhận ra rằng người mà anh yêu nhất lại chính là người luôn ở bên cạnh anh …

Sau một hồi im lăng, rút cục thì Kim Ngân cũng lên tiếng, nghe giọng nói của em thì có vẻ em đã hiểu ra mọi chuyện:
– Đó là chị Vi ạ?
– Ừ. Và anh nghĩ rằng em cũng vậy, có thể em quá chú ý đến anh mà quên mất rằng cũng có người rất yêu thương em …

Kim Ngân ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt cầu khẩn:
– Em có thể … hôn anh một lần không? Một lần thôi!

Đến lúc này thì tôi có thể đảm bảo chắc chắn rằng, Kim Ngân sẽ không còn “yêu” tôi nữa vì không phải vô cớ mà cô bé lại nói “một lần thôi”. Tôi mỉm cười, cúi xuống nhìn bé Ngân rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, y như những gì mà tôi đã làm cho Vivi:
– Ừ..ừm …

Tôi kề vào gần Kim Ngân, cảm giác như chúng tôi đang dính chặt lấy nhau vậy, tim tôi lúc này hiển nhiên là vẫn đập thình thịch vì tôi đã nói là tôi thích em mà, đúng không? Tôi đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn, rất ngọt ngào nhưng cũng đầy tâm trạng, đây sẽ là nụ hôn chấm dứt hết những hiểu lầm giữa tôi và em, để sau đó, mỗi chúng tôi lại có thể quay trở về với cuộc sống thật của riêng mình. Bé Ngân cũng hôn tôi rất mãnh liệt, thậm chí, cô bé còn khóc, nước mắt em rơi xuống mặn chát nơi khoé môi ấy. Một nụ hôn kéo dài gần 5 phút đồng hồ. Khi hai đôi môi vừa rời nhau ra, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho cô bé và dắt tay em ra về.

Thế nhưng, tôi sững sờ khi phía bên kia, cũng có một người con gái đang đứng nhìn tôi và … khóc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...