Nữ diễn viên

Chương 2



Phần 2

Khí trời nóng bức, Tâm cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nàng muốn đi tắm. Tâm nhìn quanh, nàng thấy trên tầng một chỉ có đúng một nhà vệ sinh sử dụng chung. Nàng bước vào trong, đưa tay lên chiếc công tắc để mở đèn, nhưng đèn không sáng. Tâm lúng túng không biết làm gì. Người thân duy nhất của Tâm là cha mình, thì ngủ không biết trời đất gì. Anh Thành cũng nằm giường bên cạnh hơi thở đều đều chắc cũng đã ngủ. Chú Thuận trong phòng đóng kín cửa, nhưng chắc tình trạng cũng không khá hơn cha nàng.

Tâm đưa tay đóng cánh cửa lại. Tối đen. Nàng rùng mình sợ hãi. Bản chất nguyên thủy của con gái là sợ bóng tối. Ngay cả khi ngủ Tâm cũng có một chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường. Tâm mở hé cánh cửa, đưa đầu ra ngoài nhìn quanh, chỉ tiếng ngáy đều đều quen thuộc của ông Sơn nghe văng vẳng.

Tâm mím môi, quyết định để cửa hé một chút cho ánh sáng bên ngoài lọt vào, nàng không thể tắm bên trong tối om như vậy.

Làn nước mát rượi như xóa hết những mệt mỏi của một ngày dài. Tâm vừa tắm vừa hát nho nhỏ trong ánh sáng mờ mờ, nghe được giọng hát của mình nàng cảm thấy yên tâm hơn.

Bất chợt cánh cửa mở ra.

– Ah… – Tâm kêu lên một tiếng nhỏ.

Trong bóng tối, Tâm có thể nhận ra dáng đi xiêu vẹo của chú Thuận, ông không hề biết nàng đang thu người trong góc phòng tắm.

Tâm đang lúng túng định nhắc nhở chú, thì bất chợt chú Thuận cho tay vào quần móc ra một vật xù xì đen đen. Hai mắt chú Thuận nhắm chặt, một tay cầm vật đó, tay kia kéo cạp quần xuống, dáng đứng nghiêng nghiêng như chực ngã bất cứ lúc nào.

– Xè… Xè… – tiếng nước xối xả vào bồn cầu.

Tâm hai mắt mở to, tay bịt miệng mình lại. Nàng biết vật đó là vật gì, nàng chưa bao giờ thấy một cái dương vật đàn ông thật thụ, ngoại trừ của mấy đứa trẻ ở truồng tắm mưa trong xóm. Giờ đây, một chiếc dương vật lù lù trước mặt nàng, dù dưới ánh sáng mờ ảo nhưng Tâm vẫn thấy khá rõ cái đầu to bóng của nó và chùm lông rậm rạp tràn ra khỏi bàn tay đang cầm của chú Thuận.

Tâm nín thở chờ đợi, hai phút trôi qua mà như cả thế kỷ. Dòng nước tiểu của chú Thuận yếu dần, ngắt quãng, từng đợt và cuối cùng nhỏ giọt. Chú rùng mình, gĩu gĩu, rồi kéo quần lên, đi ra ngoài.

Tâm thở phào. Nàng thầm hô mình may mắn. Nhớ lại giây phút đối diện với vật đó, Tâm không khỏi thấy mặt mình nóng bừng lên.

Tâm chợt nhớ tới cánh cửa phòng tắm, đang mở toang hoát sau khi chú Thuận rời đi. Tâm nhẹ nhàng đứng lên, bước đến định bụng khép cửa lại để tắm cho xong.

Bất chợt chú Thuận vội vã chạy vào, tay bụm miệng, chú cúi gập người lên bồn cầu. Tâm hoảng hốt, chỉ kịp nép người sau cánh cửa, úp mặt vào tường.

– Ồ ồ…

Tiếng nôn mửa vang vọng cả căn phòng tắm.

Tiếng mở nước, tiếng ục ục súc miệng, tiếng sột soạt cởi quần áo. Tâm run rẩy cố thu mình sau khe cửa. Bất chợt, sau lưng Tâm mát lạnh, cánh cửa phòng đóng sập lại, chỗ ẩn nấp cuối cùng của nàng cũng bị tước đoạt.

Tâm bàng hoàng vừa quay người lại, thì bóng đèn chợt lóe sáng, cả căn phòng tắm tràn ngập ánh sáng.

– Ah…

– Ah… Con…

Tâm hai tay che mặt, run rẩy, nàng vừa thấy toàn bộ cơ thể chú Thuận trần truồng đứng trước mình, dương vật lù lù đen thui, cái đầu tím bầm đung đưa, tay kia chú còn cầm chiếc quần short vừa cởi ra.

Thuận há hốc nhìn thân thể trần truồng của Tâm ngay trước mặt. Cơ thể con bé căng tràn nhựa sống, bầu ngực nhỏ mới nhú với hai núm vú đỏ hồng, làn da trắng tinh, bóng lộn ướt át còn dính ít bọt xà phòng. Ông thầm nuốt nước bọt vô tình trào lên cuống họng.

Tâm như bừng tỉnh, nàng quay người úp vào cánh cửa, tay với lấy chiếc khăn tắm che lên người. Ông Thuận cũng đỏ bừng mặt, mặc vội chiếc quần vào.

Tâm cúi gằm mặt xuống, hai má đỏ tới mang tai.

– Cháu xin lỗi. Cháu…

– Không do chú đường đột. Chú phải xin lỗi cháu mới đúng. – Ông Thuận gãi gãi đầu ngượng chín người.

Ông lặng lẽ đi ra ngoài, không quên đóng cánh cửa phòng tắm sau lưng. Ông tựa lưng vào tường, hai mắt nhắm lại, hơi thở ông dồn dập, men rượu đã bay mất hoàn toàn. Đã lâu lắm rồi ông không có cảm giác này, từ khi cu Thành được 3 tuổi, từ khi vợ ông qua đời.

Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/

Sáng hôm sau, Tâm nằm lì trên phòng, không dám xuống dưới. Vì nàng không biết phải đối diện với chú Thuận thế nào. Tâm trằn trọc cả đêm, mãi đến gần sáng Tâm mới ngủ được, nhưng hình ảnh của chú Thuận tồng ngồng đứng ngay trước mặt, chú đưa tay về hướng nàng thật chậm như muốn chạm vào người nàng, nhưng mãi không tới.

– Dậy chưa con? Mình phải đi đến địa điểm thi xem trước đấy!

Bất chợt giọng cha Tâm vang lên ngoài cửa.

– Dạ, con xuống liền ba ạ! – Tâm bừng tỉnh trả lời.

Tâm bước xuống lầu, trước ánh mắt thẫn thờ của Thành và ngạc nhiên của cha nàng. Tâm hôm nay dường như khác với thường ngày, ánh mắt sáng ngây thơ thay thế bằng đôi mắt long lanh mơ mộng. Nàng mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi, phô diễn một cặp đùi miên man, thon gọn. Hai má Tâm hơi ửng đỏ, mắt nhìn quanh phòng khách như tìm kiếm ai đó…

– Ăn sáng đi. Rồi cha con mình đi! – Ông Sơn đang ngồi ăn trên bàn, đưa tay vẫy vẫy con.

– Dạ.

Tâm bước đến bàn, kéo ghế ngồi xuống. Nàng lườm Thành một cái, để anh ta cất cái vẻ há hốc nhìn đăm đăm của mình đi. Thành bừng tỉnh, gãi gãi đầu, hai má đỏ lên, anh tự hỏi sao hôm nay Tâm lại bạo dạng thế nhỉ, áp đảo cả mình.

Trên bàn sơ sài hai món ăn theo phong cách những người đàn ông độc thân: Mì gói và bánh mì trứng ốp la. Tâm không biết rằng bữa ăn sáng này đã là một ngoại lệ hầu như chưa bao giờ xảy ra. Thường hai cha con chú Thuận chỉ bạ đâu ăn nấy, thậm chí trong bếp đã hết dầu ăn từ lâu, mãi cho đến sáng nay mới lục tục đi mua.

– Chú… Chú Thuận đâu cha? – Tâm ấp úng.

– Chú Thuận đi làm từ sớm rồi con!

Ông Sơn đặt tách cafe xuống, rít hơi thuốc dài, khoan khoái tựa lưng vào ghế, rồi mới trả lời Tâm.

– Địa điểm thi của Tâm ở đâu vậy Bác? – Thành quay sang ông Sơn hỏi.

– Ah… Đường gì… Hoàng Minh Giám… Gò vấp, trường Hồ Văn Huê. – Ông Sơn rút tờ giấy ghi địa chỉ được gấp lại kỹ càng, trong túi áo mình ra, đọc lên.

– Gần trường cháu. Cháu rành đường lắm. Hay là… Hay để cháu đưa Tâm đi cho. – Thành đề nghị, ánh mắt chờ mong nhìn ông Sơn.

– Ấy không được. Để chú đưa nó đi. Cháu lo đi học đi. Nghe ba cháu nói 9h00 cháu có lớp ah? – Ông Sơn nói.

– Vả lại, chú phải đi để biết đường trước! Sáng sớm mai còn đưa em nó đi thi chứ! – Ông Sơn nói tiếp.

– Ah… Không sao. Sáng mai cháu cũng được nghỉ. Cháu đưa Tâm đi thi sáng mai cũng được mà. – Thành ráng vớt vát cơ hội cuối.

– Không cần đâu cháu. Chú cảm ơn cháu muốn giúp nhưng đây là nhiệm vụ cao cả vợ giao. Chú không dám chểnh mảng đâu.

Thành nhăn nhó nhìn sang Tâm. Nàng thè chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra, như trêu tức anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...