Nữ diễn viên
Chương 30
– Này… Này… Tập trung… Tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Đây là cảnh quay nhạy cảm duy nhất của bộ phim “Vết trượt”. Cảnh quay này mô tả cảnh sa ngã, trụy lạc của một bộ phận thanh thiếu niên ngày nay. Để cảnh quay thực hơn, tôi đề nghị các anh chị uống rượu trước khi diễn. – Người đàn ông râu quai nón nói, mắt ông liếc ngang nhóm nam nữ non choẹt trước mặt.
Mắt ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tâm. Nàng có vẻ bồn chồn lo lắng.
– Tôi cho mọi người một tiếng đồng hồ. Rượu sẽ được mang vào ngay. – Ông nhìn thẳng vào Tâm, nàng hơi né tránh ánh mắt của ông ta. – Tôi hy vọng tất cả mọi người phải hiểu rằng, đừng để vì mình mà ảnh hưởng đến kết quả của cả nhóm.
Ông ta đứng dậy đi ra hướng cửa.
– Mang rượu lên… – Giọng ông ta vọng vào.
Tâm nhìn quanh quất, đôi mắt nàng bộc lộ sự lo lắng thật sự. Nàng đang ngồi trong một căn phòng Karaoke chật chội, chuẩn bị quay một vai phụ trong phim “Vết trượt” của hãng phim Đông Phương. Đây là vai diễn do thầy Trung vừa tìm được cho nàng. Nhưng khi đến đây, nàng mới hiểu vai phụ này quá tầm thường, không một lời thoại, chỉ xuất hiện đúng một màn và đòi hỏi sự hy sinh thân thể.
– Uống đi em. Cho dễ diễn. – Một anh chàng bên cạnh đưa sang cho Tâm một ly rượu đầy.
– Dạ, cảm ơn anh. – Tâm đón lấy ly rượu uống một hơi cạn.
– Dzô…
Một anh chàng tự cụng ly với không khí rồi uống ừng ực hết ly rượu trong tay. Những người khác, cả những cô gái khác chạc tuổi Tâm chỉ im lặng, ráng uống phần rượu của mình. Mỗi người một suy nghĩ, trôi nổi mông lung hòa quyện cùng men rượu bốc lên. Tới vòng thứ ba thì Tâm cảm thấy hơi ngấm, đầu nàng lâng lâng, nóng bừng.
– Okie! Chuẩn bị trang phục. – Người đàn ông nhìn hai chai rượu lớn cạn sạch trên bàn, gật đầu hài lòng.
Một cô gái khệ nệ ôm một đống quần áo bằng cả hai tay bước vào. Cô ta đặt lên bàn, rồi nhanh chóng lựa ra từng mảnh trang phục.
– Cái này của anh…
– Của chị…
– Cái này của chị… Ah cái áo đó bị bung nút sau lưng… Không sao đâu chị.
– Anh ơi… Nhận dùm em… Cái quần anh xem mặc vừa không? Nếu không vừa thì dùng cái quần của anh cũng được.
– Chị ơi… – Cô ta đưa sang Tâm một bộ đồ lấp lánh.
– Rồi, anh chị thay đồ đi. Cảnh quay này không mặc áo nịt ngực nhé. Anh chị xếp đồ của mình lại. Lát em vào thu lại giữ cho. – Cô ta nói xong đi ra ngoài.
Nhiều tiếng thở dài chán nản vang lên trong phòng. Ai cũng lựa các góc sát tường để thay đồ. Bốn người con gái trong phòng bao gồm cả Tâm tự động túm tụm lại với nhau.
Tâm mím môi cố gắng thay đồ thật nhanh, nàng muốn chuyện này qua càng nhanh càng tốt. Nàng chỉ quan tâm đến số tiền thù lao ba triệu đồng nhận được sau buổi hôm nay.
Tâm đỏ bừng mặt nhìn bộ đồ trên người mình. Một chiếc váy tua tua, không thể ngắn hơn, một chiếc áo yếm chỉ che phía trước, sau lưng hoàn toàn bỏ trống.
– Chuẩn bị cảnh quay… – Giọng nói của người đó hô lên.
Tâm khép nép đứng ép mình sát vào tường, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt hau háu của những người đàn ông trước mặt làm nàng khó chịu. Từ các anh kỹ thuật đạo cụ, các bạn diễn và cả ông đạo diễn cũng không tránh được nhìn lướt qua cơ thể lồ lộ của nàng.
– Ngồi xuống đi. Anh này… Chị kia… Anh kia… Hai chị này này… Ừ… Ngồi cuối phòng… Chị này ngồi lên đùi anh ta… Tay anh vòng qua eo… Ừ… Thế…
– Diễn viên chính đâu? – Ông hô lên.
Một cô gái trẻ ăn mặc bốc lửa bước vào. Dáng vóc và gương mặt cô ta làm mọi người chú ý. Cô ta là một hot girl nổi tiếng rất nhiều người hâm mộ.
– Kelly! Em ngồi đây nhé… với anh chàng này… – Ông đạo diễn xởi lởi.
Cô ta ngồi xuống, nét mặt nhăn nhăn khó chịu, không thèm nhìn những người xung quanh một cái. Anh chàng ngồi bên cạnh lúng túng đến mặt mũi đỏ bừng.
– Em chịu khó chút đi. Sẽ nhanh thôi mà…
– Lát cậu ôm eo, quay sang hôn cổ Kelly nhé…
– Nè… Gỉa bộ thôi nhé! Anh mà dám hôn thiệt, anh chết với tôi đấy. – Cô ta sẵn giọng nói.
Anh chàng nhăn mày khó chịu, không nói gì, chỉ gật gật cho qua chuyện.
– Okie, chuẩn bị nhé. Tự nhiên vào… Say sưa, ngã ngớn, buông thả thác loạn nhé. – Ông ta nói tiếp.
– Chuẩn bị. Màn 12 Cảnh 1. Diễn…
Ông đạo diễn chỉ đạo liên tục. Cảnh quay không có thu âm, nghe nói là sẽ dùng nhạc lồng vào sau, nên họ vừa diễn vừa nghe ông ta chỉ đạo trực tiếp.
Tâm nhấp nhỏm khó chịu ngồi trên đùi một người bạn diễn. Bàn tay anh ta vuốt ve đùi nàng, đi thẳng vào trong váy. Đôi môi anh ta hôn dọc cổ nàng xuống đến khe ngực, rồi lại quay lên hôn vào môi nàng. Ban đầu chỉ là gỉa bộ, nhưng hơi thở thơm ngát của nàng làm anh ta có vẻ phấn khích hơn. Lưỡi anh ta rụt rè liếm quanh môi nàng. Nàng cắn chặt hàm răng, ngăn anh ta lại. Bàn tay anh ta đang vòng qua eo nàng khẽ mâm mê bầu vú căng tròn của Tâm qua lớp áo. Bàn tay dưới váy miếc nhẹ lên đáy quần lót của Tâm. Đôi mắt anh ta quan sát lấy nàng khẽ nhăn mặt khó chịu, ngay lập tức rụt tay về không dám đi xa hơn.
– Dừng lại… – Giọng Kelly hét lên.
– Cắt… Cắt…
– Sao vậy em? – Ông đạo diễn nhăn nhó bước tới.
– Anh chàng này hôi quá… Tôi không chịu được. – Cô ta nói.
– Hả? – Ông ta nhìn sang anh chàng đang nghiến răng tức giận bên Kelly.
– Nước hoa… Cho ít nước hoa đi…
Anh chàng đó mặt mũi đỏ bừng, mặt cúi gằm xuống, cắn răng chịu đựng, ngồi yên để người phụ nữ xịt nước hoa khắp cơ thể.
– Okie, Diễn lại…
– Màn 12 cảnh 1… Diễn.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
– Ọe… Ọe… Hò…
Bàn tay ấm áp của thầy Trung xoa xoa lưng cho Tâm, nàng cúi gập người nôn mửa liên tục vào gốc cây bên vệ đường. Mùi rượu nồng nặc, mùi nước hoa, mùi ẩm mốc của căn phòng đó làm nàng nôn thốc nôn tháo ngay sau khi bước ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu lên, nhận chiếc khăn giấy của thầy đưa sang. Ánh nắng mặt trời chói chang làm hai mắt nàng nheo lại, nước mắt chảy dài xuống mặt.
– Đây là tiền thù lao của em. – Thầy Trung đưa sang cho Tâm một phong bì.
– Dạ, em cảm ơn thầy… – Tâm nhận lấy, cất vào túi xách.
– Mình về thôi. – Ông xoay lưng bước đi.
– Thầy ơi… – Tâm gọi theo.
– Sao em? – Thầy Trung quay lại.
– Em muốn… Em muốn thử… diễn thời trang. – Tâm nói nhỏ, nhưng ánh mắt nàng lóe lên một tia kiên định.
Thầy Trung nhìn nàng thật sâu, đôi mắt ông thật buồn và thất vọng.
– Em… Em đã quyết định? – Giọng ông khàn đục.
– Dạ. – Tâm mím môi gật đầu.
– Vậy… Tôi chúc em may mắn. Hợp đồng của tôi và em chấm dứt.
Ông thở dài, quay người đi.
– Thầy ơi… Em… – Tâm gọi với theo.
Ông không trả lời nàng. Dáng đi của ông thật lạc lõng, cô đơn.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nu-dien-vien/
– Đây là Thanh Tâm, em gái của tôi. Còn đây là chị Yến Vi.
Ông Chen nắm tay Tâm ngồi xuống, giới thiệu với người đàn ông trước mặt.
Tâm trân trối nhìn người đàn ông được gọi là chị Yến Vi. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, mày râu nhẵn nhụi, mắt kẻ đen, má phấn, son hồng, quần trắng tinh, áo von rũ. Tâm không phải chưa thấy người đồng tính, nhưng nàng không ngờ mình sẽ làm việc với một người như vậy. Đột nhiên, lòng bàn tay của Tâm nhột nhột, nàng nhìn qua ông Chen, mắt ông ta nháy nháy liên tục.
– Ah… Em xin lỗi. Em là Thanh Tâm. Rất mong anh… a chị tiếp nhận.
– Ah hemm… ai chứ anh Chen thì Vi tôi nhận. Em bao nhiêu tuổi? – Chị Vi nói giọng ẻo lả pha chút trầm trầm như một người đàn bà lớn tuổi.
– Dạ, em hai mươi. – Tâm nói nhỏ.
– Ừ. Vậy được rồi. Bắt đầu chiều nay, hai giờ rưỡi, em đến đây. Chị xem em có khả năng gì. Chị sẽ nói chuyện cụ thể với em sau.
– Sao ạ? Hai giờ rưỡi? – Tâm sực nhớ chiều nay nàng có lớp.
– Thì sao? Em bận ah! – Chị Vi hỏi giọng hơi lạnh đi.
Ông Chen cũng nhìn sang Tâm dò hỏi.
– Dạ… Dạ không có. Vậy chiều nay hai giờ rưỡi ah. Em xin phép chị em về. – Tâm mím môi nói.
Vừa ngồi vào xe, ông Chen quay sang Tâm mỉm cười.
– Chị ta vậy đó. Có tật có tài. Lớp người mẫu hàng đầu bây giờ mười người thì có đến ba bốn người xuất thân từ lò đào tạo của chị ta ra. – Ông Chen nói.
– Dạ, em hiểu rồi.
– Tôi phải nói rõ với em thế này. Lò đào tạo của chị Vi, sở dĩ gọi là lò vì nó hoàn toàn tự do. Em thích thì tập, đi diễn, chia tiền tươi theo thỏa thuận trước. Không có ràng buộc. Còn những Cty đào tạo người mẫu khác, tuy có chuyên nghiệp hơn, nhưng họ ràng buộc bằng hợp đồng. An ngủ tập trung, giờ giấc thể dục, làm đẹp, ăn gì, mặc gì hoàn toàn em không có lựa chọn. Ngược lại, chấp nhận như thế thì lại được thù lao cao hơn khá nhiều. Em hiểu chứ? – Ông Chen nói huyên thuyên.
Tâm lẩm nhẩm trong miệng như cố nuốt những lời ông Chen vừa nói. Sau một lúc thông suốt, nàng quay sang nhìn ông Chen mỉm cười.
– Em rất cảm ơn anh đã suy nghĩ dùm em. – Nàng nói thật chân thành.
– Ơn nghĩa gì. Hôn tôi một cái là được rồi. – Ông cười híp mắt, nửa đùa nửa thật.
Tâm mỉm cười, nàng ngã người qua, đặt lên môi ông Chen một nụ hôn. Anh tài xế nhìn qua gương hai mắt tròn lên.
– Ah hem… – Ông Chen cũng bừng tỉnh nhớ ra việc ở đây có người thứ ba.
– Ah… Cũng gần đến công ty rồi. Em lên phòng bàn công việc với tôi chút nhé. – Ông nói nhỏ chỉ đủ nàng nghe.
– Dạ… Thôi. Em xin phép về. Để chiều đi tập. – Tâm cúi đầu lí nhí.
Ông nhìn Tâm thoáng thất vọng, rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Nhìn bóng lưng Tâm đi vào bãi gửi xe máy của Cty, chợt ông cảm thấy mình gìa thật rồi.