Nữ diễn viên
Chương 36
Nắng sáng vừa chíu qua ô cửa. Tâm cơ thể mình hơi lạnh, hạ thể mình buồn buồn như mắc tiểu. Nàng dụi mắt nhìn xuống, mái tóc bù xù của anh đang chui rút giữa hai chân nàng.
– Ahhh… Anh xấu quá… Thừa lúc em ngủ…
Thành ngẩng đầu lên, mặt anh nhòe nhoẹt nước, nhăn răng cười.
– Em ngủ mà nó thức đấy…
Thành lại vục mặt vào giữa hai chân Tâm, lưỡi anh vét sâu trong âm hộ nàng. Cả người Tâm đờ đẫn… Hai chân nàng nhũng ra, mở rộng. Tay với xuống, nắm lấy tóc anh.
– Ưmm… Anh ơi…
– Reng… Reng… Reng…
Điện thoại Tâm trên đầu giường reo vang. Nàng với tay lấy nó, thấy số của Phát, nàng thoáng nhăn trán, nhấc máy.
– Tâm ơi! Anh có chuyện cần nói với em…
– Không… Em… bận lắm! Lát xong… em gọi. – Tiếng nàng ngắt quãng.
Tâm ném chiếc điện thoại vào góc giường. Hai tay nàng vò lấy mái tóc của Thành.
– Ưm… Anh ơi… Lưỡi anh ấm quá… Em chết mất thôi…
– Anh lên đi… Em muốn…
Điện thoại của Tâm chưa tắt, đèn vẫn sáng, đồng hồ vẫn nhảy. Bên kia, tay Phát run run áp điện thoại vào tai mình, mặt anh ta đỏ bừng lên.
– Coi sau này còn dám đưa núm vú ra cho người khác hôn không! – Thành cầm dương vật căng cứng của mình gõ gõ lên mu âm hộ của Tâm.
– Em… Em không dám nữa… Anh trừng phạt em… đi anh… Em muốn…
– Hư này… – Thành cho dương vật mình một phát vào hết trong người Tâm.
– Ahhhh… Em chết mất… Anh ơi… Ưm…
– Hư này…
– Ưmmm.
– Hư này…
Hai hơi thở nặng nề vang lên trong điện thoại. Phát mặt đỏ bừng lên. Đầu óc anh trống rỗng. Họ đang đem chuyện mình hôn ngực nàng ra, để làm trò trợ hứng ư? Tiếng rên rỉ, những lời ỉ ôi hỗn hển trong hơi thở của Tâm làm, tim Phát đập điên cuồng. Anh nhấc điện thoại bàn lên.
– Thục đâu? Vào đây gấp.
Phát đứng phắt dậy, tuột luôn quần dài xuống tới chân, ngồi bật ra trên ghế. Cánh cửa bật mở, một cô gái xinh xắn mặc váy văn phòng, líu ríu bước vào.
– Ah… – Cô kêu khẽ nhìn thấy Phát ngồi chễm chệ trên ghế, dương vật căng phồng.
Thục bối rối bước tới. Phát không nói tiếng nào đẩy nàng ngã sấp lên bàn. Anh ta thô bạo kéo váy cô lên, tuột luôn quần sịp xuống, dùng chân đạp nó tuột ra khỏi chân. Tay anh thô bạo bóp lấy mông nàng, kéo hai chân rộng ra. Phát nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa lên mép âm hộ cô ta, rồi xoa lên đầu dương vật mình.
– Ahhh… – Cô gái nhăn mặt, khóe mắt đỏ lên.
Đây không biết lần thứ mấy Phát dùng cơ thể nàng để phát tiết. Nhưng nàng cam tâm tự nguyện, vì đơn giản là nàng yêu anh ta. Nàng biết Phát không thể vì một người phụ nữ như mình mà rời xa những cô người mẫu, những cuộc chơi thác loạn thâu đêm của anh ta. Nhưng nàng chấp nhận, chỉ làm một chân thư ký, chỉ làm một con búp bê tình dục, để được nhìn thấy anh hàng ngày.
Phạch phạch phạch.
Phát thúc liên tục vào âm hộ Thục, tai anh vẫn áp vào điện thoại.
“Anh ơi… Anh… Em chết mất… Ưm…”
“Ưmm…”
Tâm và Thành hoàn toàn không hay biết mình vô tình làm một người con gái khác phải chịu khổ.
Nàng cưỡi lên người Thành, hai tay nắm chặt tay anh, để anh vò hai vú mình. Đầu tóc nàng rũ rượi, hai mắt đờ đẫn.
– Hôn vú em đi anh… Mút nó mạnh lên… – Tâm hỗn hển.
– Không, nó hư lắm… Nó bị người khác hôn rồi…
– Không, không phải vậy đâu… Nó yêu anh nhất mà… Nó thèm miệng anh nhất mà…
Tâm ngã người xuống, ép vú mình lên mặt Thành. Anh không kiềm được, dù đang gỉa vờ giận hờn, hả miệng ra mút hai núm vú nàng chùn chụt.
– Ưmm… Em yêu anh lắm, Thành ơi!
Tiếng năn nỉ ỉ ôi, tiếng mút chùn chụt vang lên rõ ràng trong điện thoại. Phát đỏ bừng cả mặt, thúc thật mạnh vào cặp mông trắng hồng trước mặt. Thục há hốc miệng, hai mắt nhắm nghiền.
“Thành ơi… Ra với em đi… Em chịu hết nổi rồi… Ưm…”
‘Ahhhh’.
Tiếng đàn ông gầm lên trong điện thoại, rồi im ắng, chỉ còn hơi thở hỗn hển nhẹ nhẹ.
Phát gồng người đỏ bừng mặt.
– Ahhhh.
Anh ta rút dương vật mình ra, xuất tinh đầy trên mông và cả lưng áo của Thục. Phát ngã ngữa trên ghế, thở hỗn hển. Thục mím môi đứng lên, mở hộc tủ lấy hộp khăn giấy ướt lau dọn hạ thể cho Phát, xong nàng lặng lẽ nhặt váy và quần lót mình đi vào nhà vệ sinh.
– Phát… Anh có đó không?
Bất chợt giọng éo éo của Tâm vang lên trong điện thoại. Phát hoảng hồn sực nhớ, mình vừa rồi không tắt máy còn sung sướng hét lên trong điện thoại. Anh gãi đầu cười khổ.
– Có. Anh đây.
– Anh… Anh dám nghe lén em? – Tâm hét lên.
– Haizz. Không cố ý đâu. Tại vì em không tắt máy mà… – Phát lúng túng giải thích.
– Nhưng anh phải công nhận… Em rất hoang dại đó… Đem cả chuyện anh hôn ngực em ra trợ hứng… Nếu em thích, anh sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào… Ha ha… – Phát trêu chọc.
– Anh… Đáng ghéttt. – Tâm hét lên trong điện thoại.
Tâm cúp máy.
Nàng hậm hực ngồi xuống giường, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Nghĩ đến những lời lẽ hoang dại của mình vừa rồi bị anh ta nghe hết, làm nàng muốn chui xuống đất. Thành xoa xoa lưng cho Tâm, anh bật cười.
– Không sao. Nghe thôi mà. Cho anh ta tức dái chết đi.
– Hi hi… – Tâm bật cười quay lại nhìn anh.
Reng… Reng… Reng…
Tâm nhăn mặt, lại số của Phát. Nàng nhấn nút từ chối.
Reng… Reng… Reng…
– Anh chàng này lì thật đó! – Tâm bực tức nói, nàng nhấc máy.
– Có chuyện gì hả? Tôi đang bận… – Tâm nói.
– Em… Em làm nữa hả? Mới xong mà… – Phát ấp úng hỏi.
– Anh… Ừ… Tôi chuẩn bị làm nữa đấy. Tiêu chuẩn làm bạn trai tôi rất cao… Không phải ai cũng đáp ứng được đâu… – Tâm nói luôn, mặt nàng đỏ bừng.
Thành ôm bụng cười nghiêng ngã.
– Thôi… Thôi anh thua… Nhưng mà anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em này. – Giọng Phát trầm trầm nghiêm hẳn.
Hình ảnh của em và anh lên báo sáng nay rồi. Nhưng có vấn đề, có người cố tình nói sai sự thật. Chiếc váy… mỏng thật, nhưng mình có che đậy kỹ càng. Vậy mà chúng nó cố tình xuyên tạc.
– Xuyên tạc gì? – Tâm hỏi.
– Em bình tĩnh để anh nói hết. Sáng nay, có thanh tra văn hóa gọi cho anh. Họ yêu cầu anh lên họp giải trình. Chắc em phải đi với anh một lần. Được không? – Phát hỏi.
– Hình đăng báo nào? – Tâm hồi hộp hỏi, nàng vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đầu óc còn lâng lâng việc hình mình được đăng lên báo.
– Báo Thời Trang Hiện đại, Báo Cuộc sống và Tình yêu… Hình như hai ba tờ báo nữa. Nhưng hình ảnh và lời lẽ xuyên tạc thì trên Thời trang Hiện đại. Em lên mạng Google tìm website của nó thế nào cũng thấy. – Phát nói.
– Okie, để em xem đã. Em sẽ gọi lại anh.
Tâm bần thần nhìn bài viết trên trang chủ Tờ báo Thời Trang Hiện đại. Đây là gì chứ? Một âm mưu sao?
Dòng tít đậm in hoa đỏ rực “Một người mẫu nghiệp dư khoe thân đánh bóng tên tuổi”.
Hình nàng tươi cười rất đẹp đứng bên Phát, ánh đèn flash xuyên thấu cả chiếc váy mỏng của nàng. Từng đường nét cơ thể nàng nổi lên căng tròn hừng hực sức sống. Nhưng trên những vị trí nàng đã cố tình che đậy thì họ lại đặt lên những ngôi sao, như thể nàng đã không mặc gì bên trong vậy.
Tâm đọc đi đọc lại những dòng đánh giá bên dưới dù Thành cố ngăng cản nàng. Từng dòng chữ như mũi dao đâm vào tim Tâm đau đớn rỉ máu. “Rẻ tiền”, “trơ trẽn”, “một sự phô bày thiếu văn hóa”, “nên xem xét tư cách trước khi được xuất hiện trước công chúng”… Bài viết cũng phê phán Phát không thương tiếc.
Tâm gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Nàng quá đau đớn, chưa bao giờ nàng bị sỉ nhục như vậy. Lần đầu tiên lên mặt báo của nàng lại như vậy. Bàn tay ấm áp của Thành, xoa lưng nàng.
– Không sao. Em đừng khóc. Chỉ có một tờ báo xuyên tạc sự thật thôi mà. Mấy tờ khác vẫn đưa hình em mà có nói gì đâu. Hình rất đẹp.
Thành đi ra ban công, tay run run đặt điếu thuốc lên môi. Anh căm thù những kẻ đã xuyên tạc về Tâm. Nhưng anh lại không biết làm gì để bảo vệ nàng. Anh không muốn cấm cản nàng. Anh muốn nàng tự suy nghĩ đưa ra quyết định của mình.
– Em xin lỗi anh. – Tâm ôm choàng lấy vai anh, giọng nàng nghẹn ngào.
Thành quay lại, bàn tay anh dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
– Em đâu có lỗi gì. Chúng nó xuyên tạc em mà.
– Nhưng… Nhưng ba anh có thể thấy hình em… Bạn bè anh có thể thấy… – Tâm ngưng ngang vì bàn tay anh đặt lên miệng nàng.
– Mình không làm gì sai. Em rất đẹp trong những pô hình đó. Anh sẽ lựa lời giải thích với ba, nếu ba biết. Bạn bè… tụi nó phải ghen tị với anh thì đúng hơn. – Thành nói.
– Em suy nghĩ rồi. Em sẽ không tham gia nữa… Em sẽ…
– Không. Em không nên thấy khó khăn lùi bước. – Thành cắt ngang lời nàng – Em phải cho họ sáng mắt ra với những chân tuyệt đẹp của mình.
– Anh… Anh thấy em đi catwalk khi nào? – Tâm tròn mắt nhìn anh.
– Em nghĩ anh vô tri đến mức đó sao? Tối nào anh cũng là khán gỉa của em đó. – Thành mỉm cười nói nhỏ vào tai nàng. – Em bước đẹp lắm. Hôm đầu tiên không mặc đồ càng đẹp hơn.
– Ahhh… Anh xấu quá đi… Nhìn lén em ah? – Tâm đỏ bừng hai má, tay đánh bụp bụp vào ngực Thành.