Nữ diễn viên

Chương 44



Phần 44

Tâm đỏ bừng mặt đứng bên mép hồ bơi, hai tay run rẩy không kéo nổi sợi dây lưng. Nàng không nghĩ cảnh đầu tiên chụp hình bikini lại khó khăn như vậy. Trước mặt nàng có đến vài chục người đứng ngồi ngang dọc khắp nơi, chiếm diện tích gần nửa hồ bơi, tất cả ánh mắt đang tập trung về nàng. Ông Hạo Thiên ngâm mình đứng giữa hồ, tay đưa cao chiếc máy ảnh, chờ đợi.

Nàng cảm thấy cởi bỏ chiếc áo choàng tắm, khoe cơ thể trong lớp bikini còn khó khăn hơn diễn trên sàn đồ lót hôm đó.

– Come on. You’re beautiful.

Bất chợt tiếng reo hò của nhóm người nước ngoài vang lên từ xa. Tâm mỉm cười đáp trả. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu không yên.

Đột nhiên Tâm sững người. Một bóng hình quen thuộc yêu thương của nàng đang đứng xen trong đám người bên bờ hồ bên kia. Anh mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt long lanh vui sướng. Anh gật đầu như khuyến khích.

Một sự tự tin dạt dào dâng lên trong lòng Tâm. Nàng nở một nụ cười thật đẹp bao lâu nay chỉ dành cho một người.

Chiếc áo choàng của Tâm rơi xuống. Không gian xunh quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nước hồ bơi xao động róc rách. Cơ thể hoàn mỹ của Tâm bên trong ba mảnh vải tam giác nhỏ, căng tràn trắng muốt. Ánh mắt mọi người không rời được những đường cong uốn lượn trên cơ thể nàng.

Tâm nhìn về phía anh, bắt gặp ánh mắt anh ngạc nhiên khao khát nhìn mình. Nàng vui lắm.

– Em đứng sát mép nước… Thế… Nhúng mũi chân xuống nước… Tạch… Tạch… Tạch…

– Em ngồi xuống bên mép hồ, cho hai chân xuống nước… Tay vốc nước tạt về phía này… Tạch… Tạch… Đầu hơi nghiêng sang trái, cười… Thế… Tạch… Tạch…

– Em xuống nước đi… Lặn xuống rồi trồi lên thật nhanh nhé… Không, tóc phải vuốt ra sau hết… Ừ… Thế… Tạch tac… Tạch…

Ông Hạo Thiên vừa chụp vừa hướng dẫn liên tục. Tâm dần trở nên tự nhiên hơn, nàng uyển chuyển thực hiện từng động tác. Khán gỉa đứng xem càng lúc càng đông. Thỉnh thoảng nàng lại hướng về phía anh mỉm cười, làm những anh chàng ngây ngô đứng quanh Thành rạo rực xao xuyến.

Sau một tiếng đồng hồ với ba bộ bikini, Tâm hoàn tất phần chụp hình ở hồ bơi. Họ di chuyển ra bãi biển kéo theo một hàng dài fan hâm mộ, trong đó có anh. Mấy lần Tâm cố tình đi chậm, quay lại chờ anh tiến đến bên nàng. Nhưng anh chỉ mỉm cười đứng xa xa. Anh dường như không muốn mình được soi sáng dưới ánh hào quang của Tâm.

Tâm kém tươi hẳn vì biểu hiện của anh. Nàng chỉ miễn cưỡng tạo dáng chụp hình cho xong chuyện. Cảnh hoàng hôn thật đẹp nhưng lòng nàng nặng trĩu. Tại sao anh lại xa cách như vậy chứ?

– Em có mệt không? Sao không cười gì hết vậy? Cười đi… Tạch… Tạch… Tạch…

– Okie, xong. Em không tươi bằng lúc nảy. Nhưng cũng khá đẹp. Em về nghỉ sớm đi.

Tâm quay lại nhìn về phía anh đứng. Trống rỗng. Anh đi đâu chứ? Tâm lo lắng nhìn quanh. Nàng không tìm thấy bóng dáng của anh.

Tâm chán nản đi về phòng. Nàng dặn chị phụ tá, không cần gọi nàng ăn cơm. Nàng để cửa mở hé, cố tình chờ anh. Tâm cởi bỏ hết quần áo, bước vào phòng tắm.

– Tôi chỉ đi tìm bạn thôi mà?

Thành nhăn nhó phân bua với hai gã bảo vệ, ánh mắt anh nhìn theo bóng lưng Tâm khuất sau cánh cửa Bungalow xa xa.

– Tìm bạn? Vậy bạn anh ở đâu? Phòng nào? – Một gã bảo vệ lớn tuổi nheo mắt nghi ngờ nhìn Thành.

– Tôi… Tôi… Không biết số phòng. Nhưng tôi thấy… – Thành ấp úng.

– Nếu anh không chứng minh được. Thì xin lỗi, tôi phải mời anh ra ngoài. – Ông ta nói.

Thành mím môi quyết định.

– Bạn gái tôi là Thanh Tâm. Người mẫu của Cty Sunshine. Mới chụp hình ngoài bãi biển kia.

Hai gã bảo vệ há hốc miệng nhìn anh. Gã trẻ tuổi nhìn Thành từ trên xuống dưới đánh giá. Cả hai gã chợt bật cười nghiêng ngã.

– Ha… Ha… Ha… Thôi đi oắt con. Mày nghĩ tụi ông là con nít à? Bộ dạng của mày xứng sao? Sao mày không soi gương nhiều hơn một chút? Ha… Ha… – Gã bảo vệ trẻ tuổi không hề giấu diếm ánh mắt khinh miệt nhìn anh.

Thành mặt đỏ bừng, hai nắm tay bóp chặt vào nhau phát ra tiếng răn rắc. Chưa có ai dám sĩ nhục anh như vậy.

– Sao hai anh không để tôi đến đó, xem cô ta có nhận ra tôi không?

– Đến đâu? Mày tưởng bọn tao điên ah? Dẫn mày đến phòng khách VIP nhận bạn gái? Ha… Ha… Dẹp đi. Leo lên xe ngay… Bọn tao không rảnh tiếp chuyện mày cả đêm. – Gã bảo vệ trẻ tuôigằn giọng.

Thành hậm hực leo lên xe điện. Anh thầm trách sô mình xui xẻo. Chạy xe máy suốt một đoạn đường dài lên đây chỉ để gặp nàng, vậy mà. Thành nhÌn xuống người mình, anh vẫn vậy. Chiếc áo sơmi sọc carô hơi, quần jean hơi bạc màu, đây là phong cách anh hay mặc, Tâm chưa bao giờ chê. Nhưng sau năm tháng không gặp… Tâm hoàn toàn lột xác. Nàng đẹp lộng lẫy đến anh cũng bất ngờ. Và dường như khoảng cách của anh và nàng ngày càng xa cách. Lòng anh chợt trầm xuống.

Thành ngậm ngùi im lặng. Anh ngồi trên chiếc xe điện được áp giải nởi hai gã bảo vệ như một kẻ phạm tội. Đi ngang qua cửa phòng của nang. Thành thấy cánh cửa khép hờ, anh biết nàng đang chờ anh. Chiếc xe lướt qua thật nhanh, cánh cửa đó nhỏ dần trong mắt anh.

Đột nhiên, Thành thấy một bóng đen tóc lòa xòa bước đến trước cửa phòng Tâm. Anh nhận ra ngay ông nhiếp ảnh gia ban chiều chụp hình cho nàng. Ông ta nhìn dáo dác xung quanh, rồi lẻn vào trong. Cửa đóng lại.

Lòng Thành như có lửa thiêu đốt, anh cảm thấy bất an, lo lắng kinh khủng. Bàn tay anh nắm chặt thanh chắn ghế ngồi trên xe như muốn bẻ cong nó. Chiếc xe vẫn tiếp tục thong thả đi về phía trước, hai gã bảo vệ huyên thuyên đủ thứ với nhau. Chỉ có Thành là nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa.

– Đây… Mời cậu xuống. Cậu đi đi. – Gã bảo vệ dùng lời lẽ lịch sự hơn nói với anh.

– Tôi phải lấy xe. Xe tôi gởi ở đây. – Thành chỉ về phía bãi xe gắn máy.

– Okie. Cậu lấy đi.

Hai gã nhìn nhau rồi nhìn dáng đi thất thểu của Thành, thầm cười trong lòng. Bãi xe đó hầu như không có một chiếc xe khách mà chỉ có xe nhân viên, vì khách của họ đều đi ôtô. Họ càng tin tưởng là Thành bịa đặt chuyện quen biết với cô người mẫu lộng lẫy của Cty Sunshine, đối tượng chăm sóc đặc biệt của Ban giám đốc Resort.

Tâm đang nằm trong bồn tắm, gương mặt phủ một chiếc mặt nạ dưỡng da tinh chế theo bí quyết cúa Cty Sunshine.

Tâm nghe tiếng cửa đóng nhẹ bên ngoài, nàng nhoẻn miệng cười tin chắc anh đã đến. Nàng hồi hộp chờ đợi giây phút anh chiêm ngưỡng cơ thể hoàn mỹ của nàng sau năm tháng rèn luyện và chăm sóc từng ly một. Nàng tin anh sẽ yêu nó đến điên cuồng. Tâm nằm yên chờ đợi.

Tiếng bước chân trên sàn gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. Tiếng đẩy cửa buồng tắm, hơi lạnh ùa vào làm nàng thoáng rùng mình. Tiếng hơi thở nặng nề của đàn ông ngay sát bên.

Ông Hạo Thiên thẫn thờ nhìn thân thẻ lõa lồ của Tâm dưới làn nước. Hai vú nàng căng phồng trắng tinh, hai núm vú đỏ hồng lập lờ nhấp nhô sát mặt nước. Cặp đùi thon dài như tranh vẽ, hai mép thịt đỏ hồng căng múp nhãn nhụi. Ông cảm thấy cổ họng mình khô cháy.

Tâm nghe tiếng cởi quần áo xột xoạt. Nàng thầm cười trong lòng, anh đã không kiềm chế được rồi. Nàng vẫn nằm yên chờ đợi.

Tiếng bước chân của anh vòng ra sau bồn tắm. Hai bàn tay ấm áp trượt qua vai, cảm giác ướt át của chiếc lưỡi anh hôn nhẹ lên vành tai nàng. Hai bàn tay anh vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng. Lưng nàng cong lên, ưỡn ngực ra, hai núm vú săng cứng lại trong tay anh.

– Tunh… Tunh… Tunh…

Đột nhiên Tâm nghe có tiếng động lạ, như có người dùng tay từ bên ngoài vỗ lên tấm kính phòng tắm. Nàng giở nhẹ tấm mặt nạ dưỡng da lên. Tâm chớp chớp mắt, không tin được những gì mình đang thấy. Anh đang vùng vẫy trong vòng tay của hai gã đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, tay anh chới với muốn vỗ thêm vào tấm kính nhưng bị ngăn lại.

Anh ngoài kia, vậy thì người đang xoa nắn hai vú nàng là ai? Nàng giựt phăng chiếc mặt nạ ra.

– Ahhh… Chát… Chát…

Tâm đỏ bừng mặt tức giận, hai tay che ngực mình, chân khép chặt. Ông Hạo Thiên hai má đỏ bừng còn in rõ dấu tay. Ông ta ú ớ tay run run chỉ vào Tâm.

– Ông làm gì ở đây? Ông cút ra ngoài cho tôiii…

– Tôi tôi… Tôi tưởng…

– Cút raaa…

Ông Hạo Thiên bần thần, đầu cúi thấp mở cửa phòng tắm, bất chợt thân hình ông bị đẩy ngã dúi dụi. Thân thể trần truồng bóng loáng của Tâm chạy ào ra phía cửa.

Nàng thấy Thành đang bị bẻ tay ngược ra sau lưng, kềm chặt bởi hai gã bảo vệ. Gã bảo vệ trẻ đưa tay lên tát một cái chát chúa vào mang tai anh. Anh tức giận đến ứa nước mắt, cố vùng vẫy.

– Ngoan cố hả? – Gã toan đánh anh lần nữa.

– Buông anh ấy ra… – Tâm lao thẳng ra ngoài, bằng hết sức bình sinh nàng đẩy gã đó ngã lăn ra bãi cỏ.

– Cô… – Hai gã bảo vệ há hốc nhìn Tâm, cơ thể nàng hoàn toàn không mảnh vải che thân, tay kềm giữ Thành buông lỏng vuột ra.

Nhưng giờ phút này, Tâm chỉ lo đến anh. Nước mắt nàng lưng tròng, bàn tay run rẩy vuốt nhẹ bên má sưng vù của anh. Anh quay mặt né tránh bàn tay nàng, môi mím lại, tay anh nắm chặt run rẩy.

– Tôi… Tôi rất xin lỗi, cô Helen Thanh Tâm. Là do chúng tôi hồ đồ.

Ông bảo vệ lớn tuổi cúi gập người trước Tâm. Gã bảo vệ trẻ tuổi còn ngơ ngác ngồi bệt trước thảm cỏ, hai mắt tham lam của hắn không ngừng nuốt từng tất da thịt cơ thể Tâm vào trí nhớ. Tâm bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng ý thức được tình trạng của mình, ngay lập tức lùi người lại núp sau cánh tay của anh.

– Hai người cút đi cho tôi! – Tâm nghiến răng hét lên.

Gã bảo vệ gìa cúi đầu chào, không dám nhìn lên một lần. Ông ta kéo gã kia dậy bước đi thật nhanh.

– Vào phòng đi anh… – Tâm nói nhỏ, tay nàng cố nắm lấy bàn tay của anh, nhưng nó kiên quyết nắm chặt.

Thành chậm rãi quay lại, hai mắt anh vẫn đỏ bừng, đầu tóc rối tung.

– Em vào phòng đi. Người ta thấy bây giờ…

Anh dắt tay nàng về cửa phòng, nhưng chân dừng lại tại ngạch cửa. Tâm khó hiểu nhìn anh.

– Anh về Sài Gòn đây. – Giọng anh buồn bã chán nản.

– Không… Trời tối rồi… Anh ở lại đây với em… Em không cho anh về đâu… – Tâm hoảng hốt, cố níu tay anh lại.

– Em làm nốt công việc của mình đi… Trong phòng có người đang chờ em mà… – Anh gạt nhẹ tay nàng ra.

Tâm giật mình nhìn lại phía sau. Ông Hạo Thiên quần áo xộc xệch, ngượng ngùng đứng đó. Ông ta đã hiểu cánh cửa mở hé khi nảy không phải dành cho mình.

– Ông… Đi ra ngoài… – Tâm hét lên.

– Không… Anh Thành… Không phải như vậy… Anh hiểu lầm rồi…

Hai mắt nàng rưng rưng nhìn theo dáng người anh thất thểu đi ra ngoài.

– Anhhh…

Tâm gọi với theo. Nhưng anh không quay lại. Nàng bưng mặt bật khóc nức nở. Ông Hạo Thiên len lén chuồn ra ngoài, đóng cửa lại.

Thành chán nản ngồi lên xe. Anh đề máy.

Đột nhiên một thân hình mềm mại ấm áp ôm choàng lấy lưng anh. Hai cánh tay của Tâm ôm chặt lấy lưng anh.

– Không cho phép anh như vậy… Không cho phép anh… rời xa em… Anh không biết… em yêu anh như thế nào sao?

Tâm nghẹn ngào khóc. Hơi thở nàng dồn dập, chỉ kịp khoát lên mình chiếc váy dài, chạy lao theo anh.

– Anh… – Thành cảm động nắm tay nàng.

– Anh không muốn ở đây… Vậy thì chở em đi cùng về Sài Gòn… Em không muốn rời anh tối nay…

Chiếc xe máy lao ra khỏi khu Resort Hồ Tràm, mang theo hai trái tim rung động cùng một nhịp.

Sáng sớm hôm sau cả đoàn Sunshine náo loạn vì không thể liên lạc được với Tâm, hành lý, điện thoại tất cả mọi thứ nàng bỏ lại trong phòng. Ông Hạo Thiên tiết lộ thông tin về việc hai gã bảo vệ sỉ nhục và hành hung bạn trai của người mẫu Thanh Tâm. Ban Giám đốc khu Resort kỷ luật đuổi việc hai gã bảo vệ không thương lượng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...