Nữ lãnh đạo

Chương 33



Phần 33: THÂN THỂ BẤT TIỆN

Xem ra, mình tìm được một lái xe như vậy, cũng là vận may của mình, Mã Ngọc Đình động tâm, nàng cảm giác mình giờ phút này như con cừu nhỏ, cần một sự ấm áp an toàn dựa vào, thường ngày, nàng bị quản chế với thân phận bí thư đảng ủy, không dám đem nội tâm chân thật nhất, biểu lộ tại trước mặt Đường Thành, hôm nay Đường Thành nam nhân khí khái, đã triệt để chinh phục nàng, sắc mặt của nàng dần dần đỏ lên, đem đầu tựa ở trên lồng ngực Đường Thành…

Hai người ôm nhau một hồi, trên thân Mã Ngọc Đình liền nổi lên phản ứng, có câu nói, về phương diện điều động sinh lý, nam nhân khởi động tương đối nhanh, nữ nhân khởi động chậm, lúc cao triều rút đi, nữ nhân vẫn xuống chậm, nam nhân đi nhanh, thế nhưng sự tình cụ thể đến trên thân Mã Ngọc Đình, cảm giác điều này cũng không hẳn là đúng vậy, Mã Ngọc Đình liền cảm giác thấy tình huống sinh lý thân thể của mình, tiến vào trạng thái rất nhanh, nhất là lúc đang ôm người nam nhân này, hạ thân đã có phản ứng, khe thịt âm hộ nho nhỏ có chút mở ra, chất lỏng trong suốt đã rỉ ra thâm vào quần lót rồi…

Cũng không biết là có phải bởi vì là nữ nhân trên quan trường sinh lý so với người bình thường mạnh hơn một chút. Lại có câu nói, người có quyền lực càng lớn, đối với nam nhân thì sinh lý lại càng cực độ khát vọng, đối với nữ nhân cũng là cực độ khát vọng đấy.

Đối với quyền lực tiền tài, nữ nhân cũng khát vọng như nam nhân, nữ nhân thành công, theo trong đáy lòng khát vọng, chính là vì muốn được nam nhân tôn trọng kính nể. Nam nhân cùng nữ nhân cũng đều là như thế, nam nhân tranh đấu giành thiên hạ, là vì càng có nhiều hơn nữa có được nữ nhân, còn nữ nhân thì chẳng khác gì, ví như Võ Tắc Thiên, nàng cuối cùng cũng là vì muốn chinh phục nam nhân mà thôi…

Mã Ngọc Đình nỉ non, liếm lỗ tai Đường Thành, bên dưới cái âm hộ của nàng càng thêm ấm nóng, âm đạo cũng không có bởi vì thiếu khuyết tình dục mà trở nên khô cạn, ngược lại như lũ quét bộc phát, dịch nhờn đã không ngừng rỉ ra…

Đường Thành rõ ràng cảm nhận được Mã Ngọc Đình đang muốn cái gì, hắn vừa mới đánh nhau dạy dỗ năm tên lưu manh, thể lực ít nhiều gì cũng tiêu hao, nên nói:

– Bí thư, chị vẫn còn đang mang bệnh, chờ chị hết bệnh cái đã…

Mã Ngọc Đình ngượng ngùng mỉm cười, loay hoay trước mái tóc, tự nói bản thân mình:

– Đã hơi lớn tuổi, chức quan cũng đã có, tâm lý tố chất lại càng thêm mẫn cảm yếu ớt…

Đường Thành nói:

– Có gì đâu mà yếu ớt, chỉ bất quá điều kiện thân thể không cho phép mà thôi…

Hai ngày sau, thân thể Mã Ngọc Đình đã khôi phục nhiều, vết mổ đã hết đau, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, nàng chuẩn bị quay trở về bệnh viện thành phố Tần Bắc để làm trị liệu, chứ không có ở trên nữa.

Sắp phải ly khai bệnh viện tỉnh, Đường Thành thấy mình cũng phải cáo biệt cùng Dương Mỹ Hà dù sao Dương Mỹ Hà đã giúp mình một tay đấy, chia tay rồi, cũng nên chào hỏi, Đường Thành nghĩ tới đây, nên nói cùng với Mã Ngọc Đình, hắn đi ra phòng bệnh, gọi điện thoại cho Dương Mỹ Hà, tại trong điện thoại Dương Mỹ Hà nói:

– Tôi đang ở tại cửa hàng Kim Đỉnh, các người phải đi về à?

Đường Thành nói:

– Đúng vậy, tôi phải trở về, nên cáo biệt từ, sau này rất hoan nghênh cô đến Liễu Hà huyện chơi.

Dương Mỹ Hà nửa đùa nửa thật:

– Cái gì mà đến Liễu Hà huyện chơi? Tôi đã nghĩ đến xin xuống Liễu Hà huyện công tác, tôi ở trên tỉnh đã đủ rồi, còn chi bằng đi xuống cơ sở rèn luyện…

Đường Thành từ trong tâm đương nhiên là hy vọng Dương Mỹ Hà đi đến Liễu Hà công tác đấy, nhưng mà lại cảm thấy Dương Mỹ Hà vừa nói vừa cười, nàng làm sao có thể bỏ được công tác trên tỉnh ủy công tốt như vậy, để xuống một cái huyện nhỏ?

Đường Thành nói:

– Nếu quả thật cô xuống Liễu Hà huyện nhận công tác, đương nhiên là tôi rất vui mừng…

Dương Mỹ Hà nói:

– Vừa vặn tôi đang tại cửa hàng lựa chọn quần áo, anh đến đi, để tôi mua làm quà anh tới tỉnh thành, đồng thời cũng tiễn đưa anh một ít đặc sản của địa phương.

Đường Thành vào nói với Mã Ngọc Đình đến gặp Dương Mỹ Hà để cáo từ, hắn lên xe, đi đến cửa hàng Kim Đỉnh, bên trong cửa hàng, Dương Mỹ Hà mặc một cái áo khoác màu tím, quần jean, tóc dài xõa vai, tươi cười sáng lạn, nàng nhìn thấy Đường Thành vẫy tay gọi đến.

Đường Thành nhìn thấy nàng xinh đẹp động lòng người, ánh mắt đột nhiên một hồi ngơ ngẩn, chợt cái thời còn sinh viên vô ưu vô lự, lại một lần hiển hiện tại trước mắt của hắn, Dương Mỹ Hà đến trước mặt Đường Thành, đôi mắt như làn thu thủy, thanh tịnh trong veo, nàng nói:

– Thế giới rất lớn, có khi cũng rất nhỏ, vận mệnh lại để cho chúng ta lại một lần nữa gặp mặt, cuối cùng tôi cũng làm được mình muốn, trước kia, lúc anh làm huấn luyện viên võ thuật cho tôi, tôi đã muốn mua món đồ lễ vật tặng cho anh, nhưng mà khi đó còn trẻ tuổi, từng nghĩ tới, rồi lại không làm được, hôm nay, bước vào xã hội lăn lộn, chúng ta đều thành thục cả, hôm nay tôi tiễn đưa anh một lễ vật, coi như là để tôi nhớ về cảm xúc của cái thời thiếu nữ ngày đó…

Dương Mỹ Hà nói lời này, nàng cố gắng tận lực để mình tự nhiên, thế nhưng nàng không có dám nhìn thẳng vào ánh mắt Đường Thành, hắn cười ha ha để cho Dương Mỹ Hà có một không gian thoải mái, rồi nói:

– Cô cũng đa sầu đa cảm, thực là lần đầu tiên tôi mới lĩnh giáo đấy.

Dương Mỹ Hà nghe tới đây, liền nắm tay nhỏ đập trên ngực Đường Thành nói:

– Tôi nói là sự thật mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...