Nữ lãnh đạo
Chương 43
Sáng hôm nay tổ chức hội nghị đảng ủy, buộc phải có người phụ trách theo quy định, để báo cáo lên huyện ủy, có câu nói, cường long không áp địa đầu xà, huống chi là chuyện giải tỏa di dời là loại công việc xuất lực không nịnh nọt, người phụ trách nếu làm xong công tác thuận lợi, thì là công lao của tập thể trấn đảng ủy, còn nếu xảy ra loạn náo, thì lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên đầu cá nhân chịu trách nhiệm về công việc này.
Trong phòng họp đảng uỷ. Mã Ngọc Đình ngồi vào ghế ở giữa, nói:
– Hiện tại, công việc giải tỏa di dời này là trọng yếu nhất, mấu chốt công tác này của đảng ủy trấn chúng ta rất tệ, làm ảnh hưởng đến cả huyện ủy về tiến trình cải tạo xây dựng, vì thế đảng uỷ trấn chúng ta đối với công việc này phải đưa lên độ cao mới, thành lập một tổ chuyên môn chịu trách nhiệm giải tỏa và di dời, chọn ra một uỷ viên đảng uỷ chỉ huy tổ chuyên môn, phối hợp với huyện về việc xây dựng cải tạo mới…
Mã Ngọc Đình uống một hớp nước, nhìn quanh chín viên đảng uỷ đang ngồi, nói tiếp:
– Mọi người có ý kiến đi, chúng ta sẽ chọn lựa bất kỳ người nào phù hợp.
Mã Ngọc Đình sau khi nói xong, dựa theo quy cũ, kế tiếp nhất định là Khổng Lệnh Kỳ lên tiếng, ông ta sẽ ủng hộ ý kiến của nàng.
Phó bí thư đảng ủy Khổng Lệnh Kỳ là tam bảo thủ, ông ta phải cùng Mã Ngọc Đình luôn bảo trì nhất trí, cô lập trấn trưởng Miêu Cơ Kiền, như vậy thì ông ta mới có thể mưu cầu lợi ích được, trên quan trường quy tắc đấu tranh, từ trước đến nay là đệ nhất cùng nhị bả thủ tranh đấu gay gắt, tam bả thủ xông ra từ sau, sẽ là người trực tiếp quan hệ đến cả cục diện chính trị một khi nghiêng về bên nào…
Mấy ngày vừa rồi, Mã Ngọc Đình nằm viện tại tỉnh thành, trên lý thuyết là đi Hải Nam khảo sát, cho nên mấy ngày đó không có mặt tại trấn công tác, vì vậy, Mã Ngọc Đình chưa kịp cùng Khổng Lệnh Kỳ câu thông tư tưởng, bất quá, đối với Khổng Lệnh Kỳ, thì nàng rất tin tưởng đấy, chỉ cần chuyện gì nàng quyết định, Khổng Lệnh Kỳ đều là ném phiếu tán thành.
Bất quá, hôm nay, làm cho Mã Ngọc Đình cảm thấy có chút biến hóa, lần đầu tiên Khổng Lệnh Kỳ lại đưa ánh mắt nhìn qua nơi khác, không có nhận lấy chủ đề mà Mã Ngọc Đình ném ra…
Vài ngày qua, như thế nào ai cũng thay đổi? Trong nhà, chồng mình cũng là lần đầu tiên thực hành bú liếm nhiệt tình trên cái âm hộ mình, trên cơ quan thì Khổng Lệnh Kỳ thường ngày đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, lúc này lại làm như không thấy mình, thật sự là kỳ quái…
Mã Ngọc Đình liền đưa ánh mắt liếc về phía thư ký đảng uỷ kiêm chủ nhiệm văn phòng là Nghiêm Thi Tài, qua năm nay đã bốn mươi sáu rồi, trong đảng ủy là người có chức vụ thấp nhất, vì vậy ông thì sao cũng được, chẳng lo lắng cái gì, khi nhìn thấy Mã Ngọc Đình muốn mình có ý kiến, Nghiêm chủ nhiệm hắng giọng, nói ra:
– Mã bí thư, nếu như tất cả mọi người không có ý kiến, đó chính là đã đồng ý với sự sắp xếp của bí thư, cô là người đứng đầu đảng uỷ, vậy cứ trực tiếp chỉ định đi…
Mã Ngọc Đình rất hài lòng Nghiêm Thi Tài biểu hiện, trong lòng nghĩ, Nghiêm Thi Tài coi như còn có chút lương tâm, dù sao thường ngày phụ trách về thu, chi tiền, thì Nghiêm Thi Tài cũng kiếm được tiền của nhà nước không ít, vào thời khắc mấu chốt, còn có lời nói ủng hộ, cũng đã chứng minh, Mã Ngọc Đình không có uổng phí đã từng giúp ông.
Mã Ngọc Đình liền, nói:
– Nếu là như vậy, tôi sẽ chỉ tướng. Miêu trấn trưởng sẽ là chủ trảo công tác này…
Mã Ngọc Đình coi như là mệnh lệnh nói ra, Miêu Cơ Kiền sẽ chút nào không dị nghị mà chấp hành, thế nhưng làm Mã Ngọc Đình giật mình chính là Miêu Cơ Kiền vậy mà không nhanh không chậm, âm điệu mạnh mẽ nói:
– Tôi là trấn trưởng, kiêm phó bí thư đảng ủy Thành Quan trấn, có rất nhiều công tác trọng yếu còn chờ tôi xử lý, xin lỗi… tôi không thể tiếp nhận bổ nhiệm của Mã bí thư…
Mã Ngọc Đình thoáng cái liền ngây dại, đây là vì cái gì? Trong nhà chồng vì bởi vì thăng quan mà thay đổi, trong cơ quan giờ đến Miêu trấn trưởng cùng với Khổng phó bí thư, bọn họ như thế nào cũng thay đổi, công khai cùng Mã Ngọc Đình khiêu chiến.
Mã Ngọc Đình trong nội tâm nghi ngờ, liền đưa ánh mắt nhắm ngay Khổng Lệnh Kỳ nói:
– Nếu như Miêu trấn trưởng bận nhiều công tác, vậy Khổng phó bí thư sẽ chịu trách nhiệm làm công tác giải tỏa di dời đi…
Thật không ngờ, Khổng phó bí thư cũng lần đầu tiên chống đối nói:
– Mã bí thư, nếu như công tác này trọng yếu như vậy, chi bằng là tự Mã bí thư kiêm nhiệm đi, chứ tôi còn phải có nhiều việc thường xuyên lên huyện ủy báo cáo…
Đây là chuyện lật trời, thân là tam bảo thủ Khổng Lệnh Kỳ lại an bài lên người đứng đầu đảng ủy?
Mã Ngọc Đình vừa định phát giận, đột nhiên liếc qua thì thấy uỷ viên bên thông tin văn hóa trấn nháy mắt với nàng, Mã Ngọc Đình dù sao cũng là lăn lộn qua quan trường, lập tức ổn định lại tâm trí, nói ra:
– Vậy được rồi, tôi còn phải lên huyện ủy họp, vấn đề chọn lựa người, đợi tôi lên huyện ủy họp xong, trở về rồi hãy nói.
Tan họp, Mã Ngọc Đình đem uỷ viên văn hóa thông tin Hách Nhân Kiệt gọi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, hỏi:
– Nhân Kiệt, có chuyện gì xảy ra trong thời gian tôi rời đi không đến một tuần lễ, như thế nào ai cũng thay đổi vậy?
Hách Nhân Kiệt xuất vội vàng hạ giọng nói với Mã Ngọc Đình:
– Mã bí thư, cô nói thử xem, người tại sao lại thay đổi?
Mã Ngọc Đình nhớ tới đêm qua chồng mình vì lên chức phó hiệu trưởng mà nhiệt tình bú liếm âm hộ của mình, nói ra:
– Người nếu lên chức, thì dễ dàng thay đổi a…
Hách Nhân Kiệt nói…
– Đúng vậy… có thể là Mã bí thư vẫn chưa biết, hiện tại trấn chúng ta đã có lời đồn truyền khắp, nói Mã bí thư sẽ được đề bạt lên làm huyện ủy thường ủy kiêm nhiệm phòng văn hóa thông tin của huyện, chức vụ bí thư sẽ giao cho Miêu trấn trưởng, còn Khổng phó bí thư sẽ lên làm trấn trưởng, bọn họ đều lên chức, thì làm gì mà còn nghe lời của cô đây?
À… thì ra là thế, Mã Ngọc Đình nghe xong đầu liền lớn hơn.
Trong nội tâm nàng minh bạch, bản thân mình sắp thăng nhiệm huyện ủy thường ủy là không tệ, thế nhưng đã nói trước rồi, là kiêm nhiệm làm bí thư Thành Quan trấn, chứ không phải là kiêm nhiệm làm chủ nhiệm phòng văn hóa thông tin huyện Liễu Hà…