Nữ sinh lớp chọn

Chương 39



Phần 39

Khoảng 2 tuần sau sức khỏe của Phương đã trở lại như cũ, ngày hôm nay tôi vừa vui lại vừa buồn, vui vì em đã tìm được mẹ ruột của mình, buồn vì tôi sắp phải xa em

Nghỉ hè năm nay có bao nhiêu sóng gió dành cho tôi và Phương, hết biến cố này đến biến cố khác

Tôi tính đưa Phương về quê nội chơi, nhưng mà lại gặp mấy cái chuyện này đành phải bỏ ý định về quề, lỡ hẹn với tụi bạn tôi cũng cảm thấy hơi áy náy.

Sáng nay, tôi về quê ngoại dự đám giỗ của ông ngoại tôi.

2H chiều tôi đang nằm trên võng đặt ở ngoài vườn nhà ông tôi, điện thoại đổ chuông là Phương gọi.

– Anh nghe.

– Anh ơi, hức.

Em khóc, ai làm gì em à, hay bố mẹ em lại làm gì em.

– Có chuyện gì thế?sao em khóc vậy?bố mẹ em làm gì em à?

– Không hức mẹ em đến tìm em.

– Là sao.

– Mẹ ruột em đến tìm em hức.

– HẢ, sao sao em biết đó là mẹ ruột em.

Sau đây tôi viết lại lời kể của em, và thêm chút lời kể của bác hậu để cho mọi người dễ hiểu

Đây là lời kể của bác hậu, Bố mẹ nuôi của Phương nhận Phương ở một trại trẻ mồ côi, khi em còn rất bé, ở cổ của em đeo một cái vòng cổ(vòng gì tôi cũng không biết, vì chưa được nhìn thấy) có ai thắc mắc là tại sao bác hậu lại biết chuyện này thì tôi nói luôn là bác hậu làm giúp việc ở nhà em từ rất sớm, bác hậu kể với tôi từ lâu rồi nhé không mọi người lại thắc mắc

Phương ghét đeo dây chuyền nên em đã để vào cái hộp Và cất cẩn thận, nên tôi cũng không biết là em có cái dây chuyền này.

Lời kể của Phương:

Hôm nay mẹ em tới tìm em, nghe em kể lại là mẹ em lúc trước đã bỏ em ở cổng của trại trẻ mồ côi, còn cái việc mẹ em tìm thế nào được em thì tôi không biết.

Ngồi ở dưới phòng khách nói chuyện, mẹ em đoán được là Phương có cái vòng cổ đó, và mẹ em cũng có cái vòng cổ giống ý hệt em.

Phương chắc chắn đó là mẹ ruột em bởi vì ngoài bố mẹ, bác hậu ra thì không ai biết em có cái vòng cổ này.

Với mẹ em đưa cho em xem cái ảnh em và bố mẹ ruột của em chụp, nghe em nói là cái ảnh đã rất cũ rồi chắc chụp từ lâu lắm rồi

Nghe có phải hơi ảo đúng không, nhưng ai tin thì tin.

– Giờ em phải làm sao đây hức.

– Em ghét mẹ em à.

– Không hức.

– Vậy thì nhận đi, đó là mẹ ruột của em mà.

– Nhưng hức mẹ em nói, em phải lên…. Với mẹ hức, em không muốn xa anh đâu.

Tôi im lặng một lúc, nếu em mà nhận mẹ em thì em phải rời xa tôi để lên thành phố…. Để sống cùng mẹ em, mẹ em có công việc ở đó nên không chuyển nhà được.

Nhưng mà nếu tại tôi mà em không nhận mẹ em thì không được, tôi không được ích kỉ như vậy, tôi đã mấtbố mẹ của mình nên tôi có thể hiểu được cảm giác.

Mà giờ đây mẹ ruột của Phương vẫn còn sống, và đi tìm em, mẹ ruột mình vẫn còn sống mà không nhận thì còn đau khổ hơn là bố mẹ mất.

– Mẹ ruột em mà, em cũng không thể theo anh mà bỏ mẹ em được….

– Ai nói hức em bỏ mẹ em, tại em không muốn hức rời xa anh huhu…

– Đằng nào anh cũng thi đại học ở…. 1 Năm thôi chúng ta lại gặp lại nhau mà, hay coi đó là thử thách đi.

Tôi nói với giọng ghèn ghèn, nước mắt tôi trực trào ra.

– Nhưng huhu…

– Nghe lời anh đi.

– Hức em nói mẹ em là ở đây, huhu hức nhưng mẹ hông cho, mẹ nói ở trên còn công việc hức vs mẹ muốn bù đắp cho em nữa.

– Vậy bao giờ em phải đi.

– Em hức không biết chắc 2 hôm nữa huhu em không muốn rời xa anh đâu.

– Giờ anh về với em.

Tôi cúp máy luôn chạy vào nhà kéo tay chị tôi đi luôn, chị tôi ngơ ngác một lúc rồi cũng trèo lên xe.

Tôi đề số một phóng thật nhanh để có thể về với em, chị tôi nhắc mãi tôi mới đi chậm hơn.

Sao nghỉ hè năm nay lại mang nhiều sóng gió cho chúng tôi như vậy hả, tôi sắp phải rời xa em rồi, cảm giác ghèn ghẹn ở cổ họng, tôi muốn khóc nhưng tôi không thể khóc vì tôi không muốn chị tôi thấy tôi yêu đuối.

Đưa chị tôi về nhà rồi tôi phóng xe luôn qua nhà em, tôi không bấm chuông gì hết mà phóng xe luôn vào sân.

Vào trong thì thấy bố mẹ nuôi của em và một người đàn bà khoảng trên 40đang ngồi đấy chắc là mẹ ruột em rồi.

Tôi cúi chào các bác rồi chạy luôn lên phòng em, cửa phòng đóng chặt, tôi gõ cửa nhẹ nhẹ và gọi tên em, Phương mở cửa ra, em ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở, tôi đẩy em vào rồi lấy tay đóng cửa lại.

Thấy em khóc tôi cũng gục đầu vào vai em khóc, mọi thứ như sụp đổ với tôi, tôi sắp phải xa em liệu tôi có chịu đựng được khi phải xa em không, 1 năm 365 ngày tôi có thể chịu đựng được không.

Xa em mới có một ngày mà tôi đã nhớ em ra riết rồi huống chi đây là 365 ngày.

– Anh, đừng khóc nữa mà huhu.

Phương lấy tay lau nước mắt cho tôi, rồi hôn nhẹ vào mắt tôi.

– Đừng khóc nữa mà huhu hức.

– Ừ em nín đi, tìm được mẹ ruột của mình phải vui lên chứ.

– Dạ hức, anh cũng đừng khóc nữa, em muốn mấy ngày hôm nay ở bên anh.

– Thay quần áo đi, anh đưa đi chơi.

– Dạ hức

Phương thay quần áo rồi tôi và em xuống xin phép bố mẹ, và mẹ ruột em đi chơi.

Hai ngày hôm nay tôi và Phương luôn ở bên nhau, sáng đi chơi đến tối mới về, tối hai đứa ôm nhau ngủ, tôi và em ai cũng cố gắng nặn những nụ cười trên môi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...