Nuôi sói trong nhà
Chương 200
Nữ nhân được dẫn vào không phải ai khác mà là Khả Hân, người vợ mà tôi ngày đêm nhớ nhung. Lúc này tóc nàng bù xù, da dẻ tái nhợt, hơn nữa không có tinh thần. Chính cô suy đồi tố nhan như thế, không trang điểm vẫn xinh đẹp như vậy, lúc này cô mặc đồ hoàn chỉnh, không quá lộn xộn, xem ra hẳn là không có bị bọn họ bắt nạt.
Sau khi Khả Hân vào cửa, ánh mắt có chút vô thần nhìn người da đen kia, cảm xúc trong mắt rất phẳng lặng, sau đó quay đầu nhìn tôi, lúc đầu cô cũng tùy ý liếc mắt một cái, nhưng sau đó ánh mắt lập tức trở nên to hơn, đôi mắt vốn vô thần trong nháy mắt trở nên kích động, môi run run, trong mắt mang theo sự hoài nghi.
Sau khi Khả Hân bị kéo vào phòng, hai người kia liền buông cô ra, thân thể của cô mất thăng bằng, ngã xuống sàn nhà, lúc ngã, cô vẫn nhìn chằm chằm tôi, không hề dời đi, cho dù cô ngã xuống đất, tựa như cô cũng không có cảm giác đau, thậm chí cũng không cau mày.
“Ch… Chồng… Có phải là anh không?” Khả Hân nằm dưới đất nhìn tôi hồi lâu, mí mắt cũng không chóp, nàng mở đôi môi run rẩy nói, ngữ khí tràn ngập kinh ngạc và hồi hộp, tựa hồ như không dám tin.
Lúc này tôi cũng không nói gì, khi gặp lại Khả Hân, tôi thực sự không biết phải nói gì, nhìn thấy cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy trong video, tâm tình của tôi lúc này rất phức tạp, đặc biệt là sự có mặt của người da đen này ở đây, cảnh gặp gỡ này thực sự không tốt lắm.
Tôi không trả lời. Khả Hân thấy tôi không nói chuyện, ngay lập tức nằm dưới đất lết tới tôi, cô bò đến trước mặt tôi. Lúc này tôi đang ngồi dưới đất, cô giơ một bàn tay tới mặt tôi, cô không có mùi nước hoa quen thuộc như trước đây. Tôi không có tránh, mặc cho bàn tay lạnh của cô chạm vào mặt tôi. Nằm trên sàn nhà cô vuốt ve khuôn mặt của tôi, mắt, mũi, môi và khắp cả đầu. Lúc này cô vẫn không tin vào mắt mình, có lẽ sợ là một người nào đó mang mặt nạ da người để lừa gạt cô.
“Thật là một cặp vợ chồng hoạn nạn cùng mệnh uyên ương, con người của ta vẫn tương đối thiện lương, sẽ cho hai người một khoảng thời gian để hàn huyên, để cho các ngươi ôn lại dĩ vãng, hãy quý trọng nó đi, thời gian của hai người thật không có nhiều lắm đâu…” Từ lúc Khả Hân bước vào cửa, người đàn ông da đen ngồi ở sau bàn không nói lời nào, hắn chỉ mỉm cười nhìn. Khi cô vuốt ve mặt tôi, mắt hắn trở nên u ám, sau đó đứng dậy cười nói. Sau khi hắn ra khỏi phòng còn đóng cửa lại cho chúng tôi.
“Chồng, thật là anh sao, thật là anh!” Khả Hân nhìn tôi thật lâu, hơn nữa nghe người da đen kia nói, lúc này cô cũng chắc chắn rằng người ở trước mắt chính là tôi, không biết cô lấy khí lực từ đâu ra, chống nửa người trên ôm lấy tôi, hai tay ôm bả vai tôi, vùi mặt lên vai tôi lớn tiếng khóc.
Lúc này tâm tình của tôi cũng rất phức tạp, hai tay bị trói sau lưng, tôi không cách nào tránh, hơn nữa cho dù tôi có thể hoạt động tự nhiên, lúc này tôi cũng không muốn tránh. Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt chảy ra, tuy rằng cách nhau đã bốn năm, nhưng khi thấy Khả Hân, tâm tình của tôi vẫn phức tạp như vậy.
“Chồng ơi, anh gầy đi nhiều rồi. Mặt đã hốc hác không ít, bất quá anh vẫn là bộ dáng đó, không có gì thay đổi, giống như em đã từng thấy trong mộng…” Sau khi khóc hồi lâu, Khả Hân chống người dậy, có lẽ nàng biết rằng thời gian của chúng tôi không còn nhiều nên không thể lãng phí để khóc, nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, hai tay nâng mặt tôi lên nói.
“Nam nhân này là ai vậy?” Bốn năm đã qua, lần đầu tiên gặp nhau, những lời tôi nói với Khả Hân là mấy từ này, đó cũng là nghi hoặc lớn nhất trong lòng tôi, cũng là nguy cơ lớn nhất trước mắt.
Sau khi Khả Hân nghe tôi hỏi, rõ ràng cô sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, cô thở dài như thể có điều gì khó nói.
“Tất cả đều là do hắn. Không có hắn, chúng ta vẵn còn sống một cuộc sống hạnh phúc. Mọi thứ đều là ý trời…” Lúc này Khả Hân nói với vẻ mặt buồn bã, không biết có phải là ảo giác của tôi không, trên mặt cô hiện lên một tia bi phẫn.
…”Chồng à, hắn chính là cha của Tư Kiến, người cha ở Châu Phi, cũng chính là chồng của Lâm Phượng Quân!” Sau khi nghe Khả Hân nói, trong nháy mắt tôi bị dọa choáng váng, trong lúc nhất thời tôi không biết nên nói cái gì cho phải, là hắn? Tôi không bao giờ nghĩ rằng đó là hắn.
“Chồng của Lâm Phượng Quân không phải đã chết trong vụ thả bom ở Châu Phi sao? Sao hắn còn sống? Không thể nào…” Phản ứng của tôi là không thể tin, tôi lắc đầu nói, não của tôi đã bị đoản mạch, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
“Chúng ta đều cho rằng hắn đã chết, chẳng qua mạng hắn chưa có tuyệt, được người giải cứu ra khỏi đống điêu tàn và sống sót sau thảm họa. Hơn nữa hắn còn nói, sở dĩ hắn đối phó gia đình chúng ta như vậy là vì anh có lỗi trước, hắn làm như vậy chẳng qua là để trả thù anh mà thôi…” Sau khi Khả Hân nói xong, cô buông hai tay ra khỏi má tôi và chìm vào im lặng một lúc, cả hai chúng tôi đều không biết nói gì cho phải.
Nếu người đàn ông da đen này là chồng của Phượng Quân, thì tôi hiểu được một số việc, nếu Tư Kiến là con trai của tôi, điểm này đã được xác nhận, vậy thì hắn chỉ là cha hờ, có thể nói đã bị Phượng Quân đeo cho một cái mũ xanh và loại mũ xanh này là sự vũ nhục lớn nhất đối với người đàn ông đó.
Trước kia Tư Kiến đã nói với tôi, nam nhân này đã sớm biết chuyện từ lâu, cho nên hắn đã ngược đãi hai mẹ con Phượng Quân, cuối cùng làm cho nàng buồn tủi mà chết. Nếu nói như vậy, hắn muốn trả thù tôi cũng có lý, chẳng qua tâm cơ của người này quá sâu, hơn nữa đặc biệt thù dai, không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.
“Gia đình hắn rất giàu, là một trong những cơ sở tài chính lớn nhất ở Châu Phi và hắn cũng làm rất nhiều chuyện kinh doanh bất hợp pháp như buôn lậu ma túy. Tư Kiến chính là con chốt mà hắn thao tác, về phần tại sao nó nghe theo hắn để đối phó với anh, em cũng không biết, có lẽ hắn đã nắm được nhược điểm của Tư Kiến.” Khi Khả Hân nói những lời này, có vẻ rất bất lực.
…”Những chuyện này gần đây em mới biết, chính Tư Kiến nói với em, lúc hắn bắt em tới, cũng nói với em rất nhiều, nhưng không có nhiều tin tức hữu dụng. Hơn nữa em nghe Tư Kiến nói, người cha Châu Phi này, làm việc tâm ngoan độc ác, sở dĩ kéo dài thời gian như vậy, tất cả đều là vì Lãnh Băng Sương! Theo lời nó nói, đã nhiều lần thiếu chút nữa Lãnh Băng Sương đã bắt được hắn, hơn nữa đã đánh lính đánh thuê của hắn tổn thất thảm trọng khiến cho hắn vất vả lắm mới lập lại một đội mới mang vào trong nước. Nếu như không có trở ngại của Lãnh Băng Sương, chỉ sợ hắn đã sớm bắt chúng ta lâu rồi.” Nghe Khả Hân kể, tôi lâm vào trầm tư, quốc gia chúng tôi được xưng là cấm địa của lính đánh thuê, những người này trà trộn vào thì dễ, nhưng muốn mang vũ khí trang bị vào thì khó vô cùng, những người này cầm vũ khí đều rất cũ kỹ, xem ra có khả năng rất lớn là lắp ráp.
Hơn nữa người đàn ông này buôn lậu ma túy ở nước ngoài, vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi hắn có tiền để vận hành và nghiên cứu ra loại thuốc mà Khả Hân dùng.
“Bây giờ Tư Kiến ở đâu?” Mặc dù tôi không muốn đề cập đến tên nó, tôi vẵn phải quan tâm đến nó.
“Em cũng không biết, em cũng bị người ta bắt lúc đang ngủ, từ đó đến nay đã ở chỗ này hơn mười ngày rồi…” Sau khi nghe tôi hỏi, Khả Hân lắc đầu nói.
Hơn 10 ngày? Đó không phải là thời gian tôi bị Tiểu Đao đưa đến căn phòng đó sao? Chẳng lẽ chúng tôi bị bắt cùng một lượt? Lúc này đầu óc tôi mơ mơ màng màng, nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng. Sau đó, chúng tôi rơi vào khoảng im lặng dài.
“Chồng ơi, em đã có lỗi với anh…” Sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Khả Hân ngẩng đầu nói với tôi mấy chữ này, một câu đơn giản, không có xin lỗi, không có ý nghĩa thực tế, lại có thể làm cho lòng tôi cảm thấy tốt hơn.
“Tôi mới là người có lỗi với cô, nếu không phải năm đó tôi cùng Phượng Quân có nghiệt duyên, sẽ không có chuyện này hôm nay, là tôi đã lôi kéo cô làm liên lụy cô!” Sau khi nghe Khả Hân nói, tôi đã biết nguyên nhân sự tình, trong lòng tôi không khỏi sinh ra áy náy, sự tình đều vì tôi mà ra, tôi mới là thủ phạm, tất cả bọn họ đều vì tôi mà đến, Khả Hân vô tội bị liên lụy mà thôi.
Người da đen đó muốn tôi cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn, khiến Khả Hân cho tôi mọc sừng, tra tấn tôi về mặt tâm lý, bây giờ đến phút cuối cùng, hắn muốn tra tấn tôi về mặt sinh lý.
“Chồng, anh có biết không? Nếu như có thể, bây giờ em thật sự muốn chết, muốn lập tức chết đi, nhưng em không chết được, nếu em tự sát, anh sẽ bị liên lụy…” Sau khi Khả Hân nói những lời này, trên mặt mang theo tuyệt vọng và thống khổ, càng nhiều hơn là chật vật và vướng víu.
Những lời này của Khả Hân làm cho tôi khó hiểu, tôi nhìn cô nghi ngờ.
“Một lát nữa anh nhắm mắt lại, đừng có nhìn… Em van anh…” Nói xong những lời này, Khả Hân nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt nóng theo khóe mắt chảy xuống…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyen3x.xyz/nuoi-soi-trong-nha/
“Cô… Ý cô là sao? Cái gì đừng có nhìn?” Nghe Khả Hân nói và nhìn thấy bộ dáng rơi lệ của cô, trong lòng tôi không khỏi giật mình, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tôi không dám nghĩ thêm.
Khả Hân không trả lời tôi, chỉ ngồi trước mặt tôi ôm mặt khóc.
“Chẳng lẽ…” Tim tôi không khỏi đập nhanh hơn hỏi.
“Trước khi anh đến… hắn đã nói sẽ ở trước mặt anh… gian dâm em, như vậy hắn mới có tâm lý cân bằng, mới có thể giải hận và khuây khỏa… thậm chí hắn không cần phái người canh giữ em, hắn vừa mới nói với em, nếu như em tự sát, hắn sẽ giết anh. Chỉ như vậy hắn mới hứa với em, xong rồi sẽ thả anh đi, cái giá anh trả xong, hắn sẽ không giết anh… Chồng ơi, anh có biết không? Em phải đáp ứng như vậy, nếu không em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh…” Khả Hân vừa khóc vừa nói. Cô ôm mặt, dường như không muốn tôi nhìn mặt cô.
Sau khi nghe Khả Hân nói, tựa hồ như tôi mất đi chút khí lực cuối cùng, lập tức ngồi phịch xuống đất, lưng dựa vào vách tường. Vừa rồi tôi cũng có nghĩ tới, đối với một nam nhân muốn trả thù tôi như vậy, cách trả thù này là tốt nhất.
Tôi đã làm Phượng Quân sinh con cho tôi, khiến cho hắn phải chịu một sự sỉ nhục lớn. Lúc đó tôi còn trẻ và không biết gì, đã hại nhiều người như vậy, Phượng Quân, Khả Hân và cả Tư Kiến, Lãnh Băng Sương, và chính tôi nữa. Những người này đều bị liên lụy, chỉ là bây giờ tôi rất hối hận nhưng đã muộn.
Tôi phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ tôi muốn trơ mắt nhìn tên cầm thú kia vũ nhục Khả Hân sao? Và trước mặt tôi, người phụ nữ bí ẩn đó là ai? Vì sao muốn giúp tôi? Bây giờ cô ta đang ở đâu? Tại sao tôi lại bị đưa đến đây? Còn Lãnh Băng Sương, tại sao không đến cứu tôi? Trong hoàn cảnh bất lực này, tôi đặt hết hy vọng vào người phụ nữ này.
“Chồng ơi, kiếp này em trốn không thoát rồi, hiện tại em chỉ muốn cứu anh, vì cứu anh, em nguyện ý trả bất cứ giá nào. Kỳ thật em sớm đã bị ô uế rồi, cũng không quan tâm tới mình nữa, coi như bị chó cắn, chờ sau khi anh được an toàn, em cũng không còn mặt mũi nào gặp lại anh. Thật ra trước khi nhìn thấy anh, em đã sớm lường trước được số mệnh của mình rồi, thân thể em đã dơ bẩn, hoàn toàn không xứng với anh nữa. Sở dĩ em sống đến bây giờ, chính vì muốn gặp lại anh lần cuối cùng, chỉ là không nghĩ tới sẽ dưới tình huống này. Chồng, anh có biết không? Em hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, em mong anh sẽ véo mũi em để em thức dậy, sau đó nói với em, con mèo nhỏ lười biếng đến giờ dậy đi làm rồi, khi em rời giường sẽ phát hiện tất cả những điều này là một giấc mơ!” Khả Hân bỏ tay ra khỏi mặt, vuốt mặt tôi một lần nữa và nói.
…”Chồng, nghe nói Lãnh Băng Sương đã sinh cho anh một đứa con trai, phải không?” Sau khi bình phục lại một chút, Khả Hân bình tĩnh hỏi.
Tôi không có gì để nói, nghe Khả Hân hỏi, tôi chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, chồng, chờ mọi chuyện kết thúc, anh phải cùng Lãnh Băng Sương sống thật tốt, về phần em và Tư Kiến, anh không cần quan tâm nữa, em nói những lời này không phải vì giận. Chồng à, mặc dù em luôn muốn biết tin tức của anh, nhưng em thực sự không hy vọng anh trở lại với em, nếu anh không trở lại, hắn không cách nào tìm ra anh, dù em phải chịu tra tấn mất đi anh. Ài, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, nếu có thể quay ngược thời gian, chỉ mong anh đừng làm phóng viên, đừng đi Châu Phi, chúng ta sống một cuộc sống bình an. Cho dù cả đời không có con, chúng ta vẵn sống hạnh phúc, chỉ là hết thảy không cách nào quay ngược lại. Chồng, em có rất nhiều điều muốn nói với anh… trong bốn năm qua, em luôn cất những gì em muốn nói với anh sâu trong tim, nếu nói tất cả với anh, chỉ sợ một ngày một đêm cũng không đủ để nói hết. Đối với chuyện trước kia, em không biết nên giải thích với anh như thế nào, chỉ là không có lời biện bác nào có thể xóa bỏ được sự thật em đã ngoại tình làm tổn thương anh, chỉ có thể nói em là một nữ nhân không tốt, em không xứng với anh, Lãnh Băng Sương mới là nữ nhân xứng với anh. Sau này, hãy quên em đi, đừng quay đầu lại, yên tâm ở nước ngoài và đừng bao giờ trở về…” Sau khi nói xong những lời này, Khả Hân thu hồi hai tay lại, ngây người nhìn tôi, ánh mắt tình tứ không chớp một cái, tựa hồ như muốn đem hình dáng của tôi in sâu mãi mãi vào trong đầu, mà lúc này tôi nhất thời không biết nói gì, chúng tôi yên lặng nhìn nhau.
“Kẹt…” Đang lúc tôi cùng Khả Hân nhìn nhau thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lúc này tôi mới sửng sốt, chẳng lẽ thời gian đến nhanh như vậy sao? Vừa rồi tôi không chỉ bị mê muội, ở trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, một hồi nữa nên cứu Khả Hân như thế nào. Trơ mắt nhìn nàng bị vũ nhục ở trước mặt tôi, tôi thật sự làm không được, hơn nữa sự tình vẫn là vì tôi mà ra.
Người tiến vào chính là người da đen kia, lúc này trái tim tôi không khỏi trầm xuống, nội tâm cũng không còn cái loại tức giận vừa rồi. Người da đen vẫn mỉm cười khi hắn bước vào.
“Hai vợ chồng nói chuyện xong chưa?” Sau khi người da đen bước vào, hắn hỏi một câu rất lịch sự.
“Omar, chúng ta nói chuyện được không?” Tôi hít sâu một hơi và nói với người đàn ông da đen này. Nếu bây giờ đã biết thân phận của hắn, tự nhiên tôi có thể gọi tên hắn, năm đó tôi và Phượng Quân bị ép buộc phải chia tay, sau đó cô ấy bị buộc phải gả cho một thương gia giàu có người Châu Phi, tự nhiên tôi có nghe tên của người chồng Châu Phi cô.
“Ngươi còn nhớ tên của ta? Xem ra không chỉ có ta có ấn tượng với ngươi, mà ngươi cũng có ấn tượng với ta? Ngươi muốn nói chuyện gì với ta? Nếu như để nói nhảm thì không cần, thời gian rất quý báu…” Sau khi Omar nói xong, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, khi tôi nói ra tên của hắn, nụ cười đạo đức giả trên mặt hắn cũng biến mất.
“Nếu ngươi có thể tìm được ta, vậy chứng tỏ ngươi biết nữ nhân kia là ai, nữ nhân đi khập khiễng đó là ai? Cô ấy ở đâu?” Lúc này tôi không khỏi nghĩ đến nữ nhân kia, cô ta luôn miệng nói vì muốn cứu tôi, lúc này tôi cũng quan tâm đến cô ấy, tôi thật sự nghĩ không ra cô ta đó là ai.
Lúc đầu tôi nghĩ đó là Lãnh Băng Sương, nhưng khi nhìn thấy lời nói cử chỉ của nữ nhân kia, tôi liền bỏ ý niệm này trong đầu, lời nói và cử chỉ của cô làm cho tôi có cảm giác như đã từng quen biết, cho nên tôi kết luận nhất định là tôi có quen biết cô ta, chỉ là ngoại trừ Lãnh Băng Sương còn có ai? Lúc đó tôi không khỏi nghĩ đến Khả Hân, nhưng cũng bị tôi phủ quyết, cách nói chuyện và cử chỉ của Khả Hân và nữ tử kia vẫn bất đồng.
“Lúc này bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn quan tâm đến nó sao?” Nghe tôi nhắc tới nữ nhân kia, sắc mặt Omar đột nhiên trầm xuống, không còn bộ dáng mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên u ám.
…”Được rồi, nếu ngươi đã nhắc tới nó, vậy ta cho ngươi gặp. Dù sao ta cũng dự định để cho các ngươi gặp mặt trong chốc lát, chỉ làm hoãn thêm chút thời gian thôi…” Sau khi nói xong, Omar vỗ vỗ tay, một thủ hạ đi vào.
…”Đem con đĩ đó lại đây…” Omar ra lệnh bằng tiếng Anh, tên thủ hạ liền đi ra ngoài.
…”Lát nữa nhìn thấy nó, ngươi sẽ rất ngạc nhiên…” Trong lúc chờ, Omar lại trưng ra khuôn mặt tươi cười với một chút tự mãn trong mắt.
Lúc này tôi đang yên lặng chờ, Khả Hân cũng ở bên cạnh tôi. Từ khi Omar đi vào, cô đã nhích đến cạnh tôi, hai tay ôm cánh tay tôi, dựa vào người tôi, như thể một khắc cũng không muốn lìa xa tôi.
Lúc này, tôi nghe bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân, một tiếng bước chân rõ ràng là nhẹ tiếng bước chân kia nặng nghe được là khập khiễng bước, quả nhiên là nữ nhân kia.
Cánh cửa phòng mở ra, hai người đàn ông kéo nữ nhân vào. Lúc này trên người cô phủ đầy vết thương, xem ra là giống như bị roi quất làm bị thương, tóc rối bù xốc xếch, trên mặt dính đầy máu.
Khi hai người đàn ông buông tay ra, người phụ nữ này nằm sấp trên sàng nhà, trong miệng không ngừng thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền.
Mặc dù mái tóc rối bời che gần hết khuôn mặt, hơn nữa trên mặt đầy vết máu, tôi vẫn thấy được dáng vẻ của cô, rất quen thuộc, dáng vẻ khắc cốt ghi tâm, đồng thời cũng làm cho tôi không thể tin được.
Không thể nào, tôi không thể tin vào mắt mình, một người phụ nữ đã chết! Người phụ nữ mà tôi thấy trước mắt đã chết trong vòng tay tôi, giờ phút này lại đang nằm sõng soài trước mặt tôi, rên rỉ và thở dốc trong đau đớn, rốt cuộc là sao? Có quá nhiều điều khiến cho tôi bất ngờ, đối với tôi, người phụ nữ trước mắt này là sự bất ngờ lớn nhất từ trước đến nay…