Ông bố chồng nát rượu

Chương 4



Phần 4

Hai người, bố chồng – nàng dâu bỡ ngỡ nhìn nhau ngại ngùng e thẹn, đặc biệt nhất là Khả Uyên, bởi chính cô là người chủ mưu ra tình huống này, dẫu rằng tình huống có con gián to ấy là ngoài ý muốn. Còn về phần ông Phú Quý bố chông của Khả Uyên thì lâng lâng trong người vì cảm giác mới lạ, bởi vì từ lúc ở phòng khám thú cưng đến giờ thì ông ấy luôn được hưởng lợi từ đặc ân của người phụ nữ trẻ xinh đẹp hai mươi bốn tuổi này. Cô ấy luôn tạo cái cơ hội ngàn năm có một để cho bàn tay của ông bố chồng mặc súc khám phá trên cơ thể, tuy bàn tay của ông Phú Quý có sờ soạng vuốt ve nhưng chỉ dừng lại ở phạm vi che chắn bởi lớp vải quần áo, còn có cả sự ngăn cách éo le chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu được. Nhìn nhau được một vài phút thì ông Phú Quý lên tiếng:

– Thôi bố con mình đừng có nhìn nhau nữa? Muốn thì trò chớp mắt đá long nheo thì về nhà nha! Bây giờ thì chúng ta đi vào trong tiệm phở “Family – Computer” thôi nào? Hihihi…
– Dạ vâng ạ! Hihihi…

Khả Uyên gật đầu cúi mặt vâng dạ thì cũng hớn hở cười tươi như hoa đua sắc thắm giữa vườn xuân, bởi vì không phải chỉ có mỗi bố chồng cô mới lần đầu có cảm xúc lâng lâng phiêu lãng với người khác phái, mà chính bản thân của người phụ nữ trẻ như cô cũng vậy chứ chẳng có khác gì. Cô ấy bắt đầu có hành động rất gần gũi với ông Phú Quý, nên mới câu tay ông bố chồng mình mà tình tứ bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi vô trong cái quán ăn. Khi bố chồng – nàng dâu đi vô tới sảnh của quán ăn thì hai người hơi ngờ ngợ cùng lên tiếng, bởi vì:

“Uả? Sao hôm nay tiệm phở này nó vắng tanh thế nhỉ???”

Cả hai cùng lên tiếng rồi cùng cười, sau đó thì ông Phú Quý ghẹo Khả Uyên mà nói:

– … “Hihihi”…
– Con có biết tại sao cái tiệm phở “Family – Computer” này nó vắng tanh như chùa bà đanh không vậy nè? Hihihi…
– Ưm… Con cũng không biết nữa. Nhưng tại sao nó lại vắng thế bố chồng của con nhỉ? Hihihi…

Ông Phú Quý muốn ghẹo thêm nữa để cho Khả Uyên được vui vẻ và cười nhiều hơn chứ không có ý gì xấu, nên ông ta nói giọng trổ tài ba hoa xỏ lá:

– Sở dĩ hôm nay quán ăn nó vắng là do bố… Bố đã đặt chỗ trước rồi đó, bởi bố muốn dành tặng sự yên tĩnh riêng cho con dâu của bố nè! Coi như đây là ngày đầu bố chồng – nàng dâu thân mật cởi mở nói chuyện bên nhau, chứ không còn có chiến tranh lạnh như lúc trước đó nữa nha Khả Uyên? HI Hi Hi…
– Dạ! Bố chồng con giờ đây khéo ăn nói rồi đó nha? Hi Hi Hi… Hihihi…

Cả hai cùng nói đối đáp rồi cùng cười tươi, bởi Khả Uyên cũng biết ông Phú Quý bố chồng cô chọc ghẹo mà thôi. Còn về phần ông Phú Quý cũng vậy, ông cũng hớn hở mà tấu hài dí dỏm để mua vui cho nàng dâu xinh tươi ngọt nước, mong sao con bé đừng có buồn rầu vì mình là ông bố chồng nghiện rượu nữa. Thật ra ông ấy không có phải là người nghiện rượu bia gì cả mà là người đàn ông phong độ chân chính với các chị em phụ nữ, ông chỉ có thích dung nước lọc với uống nước trà đàm đạo nói chuyện phiếm mà thôi. Do ông ta không muốn ở chung với con trai và cả con dâu ông, nên ông ấy cứ giả đò say xỉn bét lè nhè rồi còn vòi vĩnh xin tiền nàng dâu, chứ thật ra thì ông ta mua rượu bia về rồi pha loãng chúng với nhau, sau đó ông ấy mới tưới lên người mình và cứ như vậy mà diễn một kịch bản của mình sáng tác và biên soạn. Hai người đều cười tươi được vài giây thì bà chủ quán ăn đi ra hỏi ông Phú Quý:

– Uả? Hai vợ chồng có chuyện gì vui sao mà cười tươi vậy? Không lẻ người vợ trẻ đẹp của ông anh sắp có bầu hả? Ha Ha Ha…
– Ơ… Bà chị này! Nói chuyện gì đâu không vậy! Bà chị có biết đây là ai không… Hươ… Haizz…
– … “???”…

Khả Uyên thì chẳng hiểu chuyện gì nên cô cứ đứng im lặng ngơ ngác nhìn bố chồng mình trả lời bà chủ quán ăn, bởi cô cũng muốn thử xem bố chồng mình phản ứng thế nào với bà chủ tiệm phở “Family – Computer” này. Đột ngột sắc mặt của Khả Uyên tái nhợt nhạt vì câu nói của bà ta:

– Thế đây không phải vợ ah! Vậy cô gái trẻ đẹp này là ai chứ? Hừm… Hừm…
– Ơ… Đây là con dâu của tôi.
– HAHAHA!!! Trời ơi! Tôi mắc cười quá đi ah! Có vợ trẻ thì nói đi chứ giấu dím mắc cỡ làm chi vậy ông anh của tôi ơi! Hahaha…
– Không phải là tôi mắc cỡ đâu! Mà đây thực sự là con dâu của tôi đó! Hươ… Haizz…
– Thế thì cô gái trẻ đẹp mà ông yêu thương đòi cưới lúc chị nhà vừa mới mất là ai? Anh nói là con trai anh nó không chịu có một người mẹ bằng tuổi với vợ mình, nên nó dứt khoát không đồng ý…
– Ơ… Chuyện này… khó nói quá… Haizz!!!
– Khó nói gì chứ! Thời buổi bây giờ mấy cha nội việt kiều nó về nước lấy vợ trẻ đầy ra đấy có ai cười chi đâu, với lại mấy tên đó nó xấu trai, gia cảnh thì nghèo nhưng vì sự chênh lệch của đồng tiền ngoại tệ nó mạnh nên ra vẻ phù phiếm thổi phồng bản thân mà thôi. Còn ông anh thì lại khác xa với bọn chúng, ông anh siêng năng nè! Gia cảnh thì giàu có và còn làm chủ rất nhiều công ty buôn bán nông sản và thực phẩm lúa gạo nữa, sao lại giấu dím con trai con dâu làm gì? Còn bày vẻ diễn kịch là bố chồng nghiện rượu, rồi xin tiền con dâu, để cho chúng nó khinh khi xem thường mình nữa. Tôi biết ông anh làm vậy để cho con trai với con dâu anh nó bất mãn rồi đuổi ông ra khỏi nhà, sau đó ông anh mới mượn cớ để đến với người vợ trẻ đẹp chứ gì, bởi vì lúc đó thì con trai của anh nó sẽ không còn phản kháng nữa đúng không? Và còn… Còn…
– THÔI BÀ CHỊ IM CÁI MIỆNG LẠI DÙM ĐI…
– … «??? »…

Bà chủ quán ăn nói một lèo tràn lan đại hải phân bua đủ điều nên khiến cho tâm tư ông Phú Quý nổi cáu mà quát lớn một câu, câu quát lớn của ông khiến cho Khả Uyên với bà ta ngớ ngẩn chẳng hiểu nổi chuyện gì xảy ra thì ông ấy nói tiếp nhưng là câu nhỏ nhẹ hơi xíu đượm buồn:

– Cô gái năm đó đã chết rồi! Còn chuyện tình thì hãy để chúng theo dĩ vãng đi, đừng có nhắc chuyện lòng với người đã mất. Do tôi lúc đó muốn sống một mình yên tĩnh nên muốn tìm đến men rượu để vơi sầu mà thôi, nhưng khi tôi càng uống rượu bia thì tôi thấy nó càng vô nghĩa. Bởi vì muốn trốn chạy tình yêu mà dùng đến men rượu thì nó sẽ làm cho cơ thể con người ta thêm bạt nhược u mê hơn mà thôi, chứ ở đó mà giải sầu như mấy cha nội nhà văn nhà thơ hay nhạc sĩ họ đồn thổi. Nào là người ta đồn thổi nói lời hoa mỹ tăng bốc chiêu trò, chứ thực sự thì họ nói để nghe chơi chứ chẳng có tác dụng gì. Còn cô gái này là… Ơ ưm…
– Đó thấy chưa? Vậy mà bảo là không phải vợ chồng nữa chứ? Không phải vợ chồng mà người ta cảm động ôm hôn ông anh thế này hả? Hừm… Hươ…
– Ưm… Ơ ưm a…
– Thôi hai người cứ tự do mà thể hiện cảm xúc đi nhé! Không có ai làm phiền đâu, bởi vì tôi cố tình dành khoảng không gian yên lặng cho ông anh đấy, chứ quán ăn của tôi đông khách lắm đó nha! Hahaha…

Ông Phú Quý nói chưa tròn câu thì Khả Uyên nhào tới ôm hôn ông, ôi một nụ hôn nồng cháy thắm đượm nên khiến cho bà chủ quán cười ha hả mà đi chỗ khác để nhường lại khoảng lặng cho hai người. Còn chú cún cưng Shiba Inu cũng vậy, tuy nó đang nằm trên vòng tay của ông Phú Quý nhưng nó cứ lặng im để cho hai người họ hôn nhau thêm dài lâu.

‘Trong đây ôi thật lặng…

Để hai người ôm nhau…

Quán ăn nhưng thật khẽ…

Để hai người hôn nhau’

Bà chủ tiệm phở bò “Family – Computer” đi vô đó tưởng làm việc gì khác, ai ngờ đâu bà ta tỏ ra là người sành điệu muốn giúp ông bạn già của mình, bà ta đến chỗ máy nghe nhạc và bật lên ca khúc lãng mạn nhưng sâu lắng ấy, như ngụ ý với hai người đó rằng vợ chồng mọi người cứ thong thả ôm hôn nhau nha! Bà ta cũng rất lịch sự và biết điều nữa chứ, nên mới cho khách vô ăn phở thì phải rẻ qua phía nhà bên kia, còn phòng bên này thì bà ta dành riêng cho ông Phú Quý với Khả Uyên tâm sự loài chim biển. Bà ta tuy nhỏ hơn ông bố chồng của Khả Uyên hai tuổi nhưng trông già hơn ông Phú Quý rất nhiều, bởi phụ nữ mà, họ tần tảo và cần lao cuộc sống mưu sinh nên thường thì nhan sắc họ xuống nhanh hơn trước tuổi. Bà ta cũng lém lỉnh nhìn trộm hai người, một nam một nữ ôm hôn nhau và cười thầm thì:

“Này ông bạn của tôi ơi! Tôi giúp ông được tới đây thôi nha! Còn mọi việc còn lại thì tôi để ông anh tự lo liệu đấy! Ha Ha… Coi kìa! Coi cách ông ta hôn người vợ trẻ kìa! Ôi!! Thật là lãng mãn quá! Ha Ha Ha…”

Cũng mai là bà chủ quán ăn này không biết rõ sự thật, chứ nếu mà bà ta biết rõ ngọn nguồn Khả Uyên là con dâu của ông Phú Quý thì có lẽ sẽ chết đứng tại chỗ luôn chứ không phải chuyện chơi. Bởi sự tình trong câu chuyện này nó chỉ trong phạm vi bố chồng – nàng dâu mà thôi, ngoài ra thì không ai có thể nào biết được cả, cái tình cảm giữa ông Phú Quý và nàng dâu Khả Uyên xinh đẹp này. Không gian yên lặng cũng được vài phút thì bài nhạc đó nó cũng kết thúc, sau đó thì cả hai bố chồng – nàng dâu bồi hồi thức tỉnh lại. Ông Phú Quý nói trước:

– Ơ… Khả Uyên này! Bố xin lỗi nha! Bố không cố tình hôn con đâu! Tại bố… Hươ… Haizz!!!
– Tại bố sao nè? Hihihi… Do con chủ động ôm hôn bố mà! Chứ có phải tại bố đâu ta? Hihihi…
– OH! Vậy là bố nhớ rồi! Tại con tất cả đó nha? Hahaha…
– Eh! Sao bố lại ghẹo con như vậy chứ! Hi Hi Hi…

Cứ tưởng chừng mây đen sẽ bao trùm khắp lối nhưng mọi việc lại trở nên sáng sủa khang trang, bởi vì ông Phú Quý và Khả Uyên bắt đầu trao nhau từng nụ cười tươi như hoa thắm. Nàng dâu thì cười mũm mĩm, bởi lần đầu cô cảm nhận được một nụ hôn ngọt ngào từ ông bố chồng mạnh mẽ phong độ, dẫu rằng nụ hôn đó do chính cô là người chủ động nhưng mà Khả Uyên cảm thấy nó lâng lâng phiêu lãng. Còn ông bố chồng Phú Quý thì cười tươi hớn hở chứ không còn có bí xị mặt mày bởi nhớ lại những kỷ niệm xưa yêu dấu vài năm trước do bà bạn già khơi nguồn dậy sóng trào dâng, ông ta cứ nhìn cô con dâu Khả Uyên hơi e ngại và pha chút bẽn lẽn chứ không có tự nhiên như trước nữa, bởi vì do một phần là từ cái nụ hồn nồng nàn ấy mà ra. Mọi việc nghĩ rằng sẽ êm xuôi cho bố chồng – nàng dâu, nhưng nào ngờ bà ta lại nhiều chuyện ra đây phá đám lần nữa:

– Ôi chu choa ơi! Ông anh của tôi ôm hôn cô vợ trẻ sao mà ngọt ngào lãng mạn quá đi ah! Ha Ha Ha…
– Lại chuyện gì nữa đây bà chị của tôi ơi! Hươ… Haizz…
– … «??? »…

Khả Uyên thì không biết nói gì ngoài hai từ im lặng và suy nghĩ:

« Có lẻ dì này rất thân thiết với bố chồng của mình nên mới có cử chỉ thân mật đùa giỡn như vậy! Nhưng mà cũng mai là bà ta không biết mình là con dâu của Phú Quý, chứ nếu biết thì sẽ rắc rối trăm bề luôn »

Bà chủ quán ăn « Family – Computer » ranh mãnh trả lời:

– Eh! Sao ông anh lại nói tôi như vậy chứ? Haizz…
– Chứ bà chị ra đây làm gì nữa?
– Trời ạ! Tôi ra đây để xem ông anh có muốn ăn phở không thôi! Hay chỉ là mượn chỗ để tâm sự vậy ta? Hahaha…
– Ơ ơ… Hihihi… Vậy mà nãy giờ tôi cứ nghĩ ở chỗ này là nhà của tôi không ah! Bởi lúc nãy nó… yên lặng quá nên hiểu nhầm… Hihihi…
– Vậy là hiểu nhầm tưởng nhà của mình chứ gì đúng không? Hừm… Hừm…

Ông Phú Quý lúc này mới mắc cỡ vì cứ tưởng tượng ở nơi đâu khác, ai mà có dè lại đang ở trong cái tiệm phở này cơ chứ! Ông ta xoa đầu kiểu ái ngại do vội vã hồ đồ nên mới có cái cớ sự này, ông mỉm cười nhìn Khả Uyên mà nói lời thầm thì bên tai:

– Khả Uyên nè! Bố con mình đi đến bộ bàn ghế này nha? Hihihi…
– Dạ vâng ạ! Hihihi…

Bà chủ tiệm phở muốn trêu ghẹo ông Phú Quý nên mới chen vô giữa ngăn cách hai người họ mà nói:

– Dạ tôi cũng đi theo tới đó nữa nè! Hihihi…
– Ơ… Bà chị chị này! Sao lại nữa rồi… Haizz…
– … “???”… Hi Hi Hi…

Khả Uyên thấy bố chồng mình giật mình vì hành động của bà chủ quán ăn nên làm cho ông Phú Quý bất ngờ mà thiếu đi sự tự nhiên, cô ấy mới cười thì thầm mỉm chi nhưng im lặng nhìn bố chồng chứ không có nói lời nào. Tầm khoảng vài giây sao thì ông Phú Quý mới lên tiếng rằng:

– Thôi! Thôi! Bà chị đừng có ở đó mà ghẹo tôi nữa nha! Mau làm cho tôi ba tô phở bò đi nào? Hừm… Hừm…
– … “???”…

Bà ta ngớ ngẩn nhìn bố chồng Khả Uyên rồi thoáng suy nghĩ điều gì:

“Cái ông anh này của mình từ khi có người vợ trẻ đẹp thì bị lú lẫn hay sao í! Đi có hai người mà gọi ba tô phở là sao ta? Hươ…”

Bố chồng Khả Uyên thấy người bạn già của mình im lặng như suy nghĩ điều gì đó của bà ta mà không đáp lời thì mới nói tiếp:

– Nè! Bà chị có chịu bán phở bò cho tôi không vậy? Nếu không bán thì tôi đi về ah… Haizz…
– Eh! Sao ông anh lại vậy chứ nhỉ? Tôi bán mà… Chỉ tại tôi thắc mắc là đi có hai người à, nhưng… sao lại gọi ba tô phở là sao? Không lẻ ông anh muốn mời tôi ăn chung sao nè? Hahaha…

Lúc này thì ông Phú Quý mới trả lời nhanh nhẹn để cho bà ta khỏi hiểu nhầm nữa:

– Thôi bà cho tôi xin hai chữ “Bình an” đi nha! Tôi gọi ba tô phở là có lý do của tôi đó. Hai tô phở thì của tôi với con dâu tôi, còn lại một tô là của cún cưng Shiba Inu nà tôi nè! Hihihi…
– TRỜI!!! ÔNG ANH NÓI GIỠN CHƠI HẢ?? Sao lại có chuyện lạ thế này cơ chứ? Hừm… Hừm…
– … “…”…

Khả Uyên im lặng nãy giờ nhưng giờ cô kìm lòng không được nữa mà cười to lên, bởi trông cách ngớ ngẩn của bà chủ quán ăn “Family – Computer” này mắc cười quá. Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Khả Uyên khiến ai nhìn cũng mê mẩn lòng người, trong đó có ông bố chồng Phú Quý của cô, nên khiến cho ông ta nhớ về kỷ niệm vài năm trước khi ông với một cô gái trẻ đẹp, ông nhìn Khả Uyên mơ tưởng:

“Nếu Hoa Phượng cô ấy còn sống thì mình đâu có rơi vào cái tình cảnh này cơ chứ! Ôi ánh mắt bờ môi hồng và…”

– Này! Sao ông anh cứ thẫn thờ ra đó vậy? Trả lời tôi biết mau lên? Hừm… Hừm…
– Ơ… Nhưng trả lời câu gì mới được chứ…
– Trời ạ! Ông anh của tôi đãng trí hay sao vậy? Hay là: ‘Thấy vợ đẹp là mắt mờ… Thấy vợ đẹp là quên giờ’
– Có đúng vậy không ta? Hahaha…
– … «… »…

Ông Phú Quý mặc kệ bà ta nói chuyện mung lung mà cầm nắm bàn tay nhỏ nhắn của Khả Uyên đi lại phía cái bàn ăn gần sát với bờ sông xanh rồi ngồi xuống, ông ra dấu hiệu với bà chủ quán ăn rằng:

– Này bà chị! Bà chị đem lên một tô phở bò cho tôi trước nhé? Khi nào tôi gọi nữa thì hãy đem lên tiếp hai tô phở nữa nha! Chứ đem sớm quá nó nguội thì nó tanh lắm đó! Biết chưa vậy hỡi bà chị của tôi? Hihihi…
– Uhm! Thôi được rồi! Hươ… Đúng là thời buổi bây giờ thú cưng nó được chăm sóc hơn hẳn con người nữa… Haizz…
– … « Grâu! Grâu »…

Bà ta nói lải nhải xong thì cũng đi vô trong để chuẩn bị đem tô phở bò lên theo như lời ông Phú Quý đề nghị, còn con cún cưng nó cũng kêu « Grâu! Grâu » bởi nó biết sắp được ăn no nê nên vui sướng, và nó cũng biết nãy giờ nó cũng đói rồi. Lúc này thì Khả Uyên mới lên tiếng sau bao lần im lặng, cô để bàn tay nhỏ nhắn của mình ốp lên cái mu bàn tay của bố chồng Phú Quý mỉm cười rồi nói:

– Hi Hi Hi… Bố nè! Bố quen với bà chủ quán ăn này hả bố? Con thấy bà ta có tình cảm gì đó với bố thì phải, chứ không đơn thuần là một tình bạn quen biết bình thường đâu? Hihihi… Hi Hi…
– Oh! Đúng là không qua được cái ánh mắt tinh tường của con dâu xinh đẹp của bố mà! Hi Hi… Nhưng sao này có dịp thì bố sẽ kể cho con nghe nha! Còn bây giờ thì bố con mình tính chuyện cho con cún cưng này lo bụng đã, chứ nếu không nó kêu « Grâu! Grâu » thì mệt lắm đó? Ha Ha Ha…
– Dạ! Đúng là như vậy nhỉ? Con cũng quên mất tiu luôn là mình có cún cưng Shiba Inu này bên cạnh. Hihihi… Hi Hi…

Bố chồng – Nàng dâu đối đáp qua lại một hồi thì bà ta cũng đem lên một tô phở bò ra đây trước theo như lời của ông Phú Qúy, bà ta cầm tô phở trên tay nhưng mà khuôn mặt thì hậm hực tức tối trong người. Bởi vì bà ta có thể cho nhân viên của mình bưng bê tô phở ra vẫn được, nhưng vì chỗ thâm tình « Tình xưa nghĩa cũ » thân quen nên mới… ai dè ông bạn của bà lại…

– Ơ này! Sao khuôn mặt buồn so vậy bà chị? Hay là tức tưởi ấm ức tôi chăng?
– Xí! Tôi không có ấm ức ông anh đâu! Tại tôi thấy khó hiểu thôi ah! Bởi vì tôi biết ông anh là người trọng tình trọng nghĩa mà nên tôi hiểu được rằng tại sao ông anh làm vậy.

Ông Phú Quý biết bà ta là chỗ thâm tình với mình nên mới nói thật luôn, và sẵn tiện cho Khả Uyên con dâu của ông cùng nghe:

– Sở dĩ tôi có hành động như vậy với thú cưng là vì « Uống nước thì phải nhớ nguồn, Ăn quả phải nhớ đến người trồng cây ». Do con trai với con dâu tôi từ lúc đi bên Nhật và mua một con thú cưng Shiba Inu này về nuôi nấng, khi đó nó còn nhỏ xíu mà xiu ah! Nhìn nó dễ thương lắm! Chắc nó tưởng gia đình chúng tôi là người thân của chúng nên cứ quấn quýt, bởi mới lọt lòng thì người ta đã bắt nó đi để chăm sóc bán kiếm tiền rồi. Xã hội kim tiền là vậy, nhưng đối với người khác kìa chứ còn riêng tôi thì không bao giờ. Tuy tôi không phải kẻ tu hành ăn chay trường nhưng tôi chỉ ăn vô bụng những gì có thể mà thôi, tôi nhớ hồi lúc nhỏ thì gia đình tôi hay các hộ gia đình khác đều nghèo lắm, bởi lúc đó đất nước kinh tế còn khó khăn mà! Tôi thường đi bắt cua bắt ốc, bắt ốc thì tôi chỉ cho con vịt nó ăn chứ tôi không dám ăn, bởi vì lúc đó tôi cứ nghĩ rằng con ốc ăn không được nên tôi chỉ ăn cua mà thôi. Tôi rất thích con cua đồng nướng rơm rạ hoặc nướng củi than cây bạch đàn hay là than củi tràm, bởi vì nướng cua đồng với loại than đó thì thịt nó sẽ ngọt hơn và ít bị ung thư hơn là nướng bếp ga bếp điện ngày nay.
– Oh! Vậy ah! Thế còn gì nữa không? Ông anh kể cho tôi nghe luôn đi nè? Hi Hi Hi…
– Có lần nọ, nước sắp tràn đồng. Tôi xách cái thùng nhựa đi ra đồng bắt cua, khi đi tới bờ đê tôi thấy dưới nước có một con cua đang bơi bằng mấy cái ngoe và hai cái càng to. Tôi thấy có được món cua nướng rồi nên mới nhảy xuống vớt chúng trong lòng bàn tay nhưng mà ai có dè…
– Có dè thế nào nè? Hihihi…
– Ai mà có dè nó là con cua cái, vả lại còn đang mang màu một bầy cua con nhỏ xíu trong bụng. Tôi thấy vậy thì thả nó đi luôn…
– Eh! Sao ông anh lại thả chứ? Thả chúng thì sao mà có món cua đồng nướng chứ nhỉ? Hihihi…
– Sợi dĩ tôi thả chúng đi là vì tôi không muốn chúng bị tuyệt tự tuyệt tôn, bắt quá thì nhịn ăn một buổi có làm sao, nhưng nếu tôi thả chúng đi thì chúng sẽ sản sinh rất nhiều cua trưởng thành sau này nữa đó. Tấm lòng tôi là vậy nhưng ai ngờ con cua cái ấy nó lại bơi quay lại dùng hai cái càng to kẹp lấy ngón tay tôi luôn, trong lúc đó tôi không còn cánh nào khác là dùng ngón tay còn lại chọc vào bím nó thì nó mới nhả cái càng ra đó.
– Ha Ha Ha! Mắc cười quá! Hahaha… Tôi không ngờ lúc nhỏ thì ông anh của tôi lại khờ như vậy? Hahaha…

Bà ta nghe bố chồng Khả Uyên kể thì cười hớn hở, còn ông Phú Quý thì thấy cũng bình thường nhưng riêng Khả Uyên con dâu ông thì lại khác. Bởi vì cô ấy nhớ lại cái lần mà mới đây có vài giờ cô đã nghe và đã biết bởi vì dấu tích hàm răng cắn trên cổ của bố chồng mình, cô đỏ mặt, e thẹn và bẽn lẽn… Lúc này thì ông Phú Quý mới nhìn Khả Uyên mà nói:

– Uả? Sao con lại đỏ mặt vậy Khả Uyên…
– Dạ! Con… Thôi con không nói đâu! Kỳ thấy mồ ah! Hihihi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...