Ông bố chồng nát rượu

Chương 9



Phần 9

Cún cưng Shiba Inu vui mừng vẫy đuôi ngoe nguẩy, nó kêu “gâu! Gâu” như ngụ ý rằng nó đã về đến nhà rồi. Bởi nơi đây là nơi rất ư là quen thuộc với chú cún Shiba Inu, do là nó sống nơi đây từ rất là lâu và từ khi nó còn nhỏ hỏn mà đến lúc lớn như bây giờ nên nó sướng quá mà nhảy cửng lên rồi té nhào xuống sàn xe. Ông Phú Quý thấy vậy thì dừng xe ô tô lại chứ chưa chạy xuống tầng hầm, ông ta hối hả tháo dây đai an toàn ra để đến ghế sau mà bế bồng chú cún lên. Thế nhưng chưa kịp làm thì cô con dâu xinh đẹp Khả Uyên của ông ấy đã làm trước rồi. Cô ấy nói lời nhỏ nhẹ nhưng trong vắt:

– Bố nè? Bố chạy xe xuống tầng hầm đi ạ? Còn con thì xuống tại đây và luôn tiện đóng cửa cổng luôn nha? Hi Hi…
– Oh! Vậy thì bố chạy xe xuống dưới nghen! Hi Hi…
– Dạ vâng ạ! Hi Hi…

Nói xong câu với ông bố chồng xong xuôi rồi thì Khả Uyên cũng bước xuống xe khi mà chiếc xe vừa đi qua được cái cửa cổng khoảng chừng mười mét, sau đó cô ấy cũng mở cửa phía sau xe ô tô bán tải của ông Phú Quý ra để bế con cún cưng Shiba Inu vào lòng mình như bồng bế một đứa bé con. Khả Uyên bế cún cưng Shiba Inu đi lại cánh cửa cổng và khóa lại sau đó thì đi vô nhà, tại sao mà Khả Uyên lại khóa cửa cổng nhanh như vậy, trong khi đó thì cánh cửa cổng nó lại rất là to. Bởi vì toàn bộ cánh cửa cổng to đồ sộ ấy nó được tích hợp đầy đủ tự động hết cả rồi, nên Khả Uyên chỉ đến bấm nút khóa bên trong nữa là xong thôi.

Nhà của Khả Uyên – Phú Cường được trang bị hai lớp cửa song sắt mạ đồng, ngôi nhà có hai lối đi vô là hai cánh cửa ấy, một bên là cho xe hai bánh với người đi bộ, còn một bên là dành cho xe ô tô. Khả Uyên khóa cửa xong thì tưng tiu vuốt ve con cún cưng Shiba Inu của mình, cô ấy mỉm cười nhìn nó vừa đi vô nhà và vừa thầm nhũ:

“Ta cảm ơn ngươi nhiều lắm đó cún cưng của ta ơi! Bởi vì chính ngươi đã tạo điều kiện cho ta với bố chồng hàn gắn lại chứ không còn có chiến tranh lạnh nữa, nên ta cảm thấy rất là vui… Hihihi…”

– … “Gâu! Gâu”…

Trong tầng hầm thì ông Phú Quý cũng đã đậu xe ô tô xong xuôi và đi lên tầng trệt, nhưng khi đi được vài bước thì… Ông thấy đầu óc mình hơi choáng váng quá bởi vì dư chấn của vết cắn của nàng dâu thảo hiền trên cổ, vì vậy mà những bước chân đi của ông nó loạng choạng chứ không còn được nhanh nhẹn như trước đó. Ông Phú Quý khi đi tới chân cầu thang để lên trên tầng trệt thì đột ngột ông không có bước lên bậc thềm cầu thang mà lại rẻ sang về phòng giải trí xem phim, Karaoke gia đình. Sở dĩ ông ấy làm vậy là vì ông ta hay thường tới lui ở nơi đây để tránh mặt nàng dâu và đứa con trai của mình mỗi khi ông buồn bã, không những vậy mà nơi đây nó có cả một phòng ngủ, một phòng y tế cá nhân như thường thấy ở các công ty hay xí nghiệp hay có để đề phòng sơ cứu cho công nhân viên chức.

Khả Uyên – Phú Cường thì chưa biết ở dưới tầng hầm này nó có gì, bởi con trai và con dâu ông ít khi xuống đây và dẫu có xuống thì cũng lấy xe đi ra mà thôi, chứ hai người kia đâu biết rằng nơi đây mới thật sự là căn “VIP” của phụ thân mình cơ chứ. Ông Phú Quý đi đến phòng y tế và vô trong đó tự khám chữa bệnh cho mình, bởi ông cũng có học qua một khóa chăm sóc khám chữa bệnh khi mà ông còn trong lứa tuổi mười tám đôi mươi. Hồi đó khi mới vừa đậu Đại học thì ông xin đi tham gia nghĩa vụ quân sự nhưng chính quyền Đảng và Nhà nước không cho, bởi vì ông chỉ có một mình mà gia đình nội ngoại của ông đều là những anh hùng liệt sĩ cả nên họ không muốn ông trúng tuyển nghĩa vụ quân sự, mặc dù sức khỏe của ông đạt chuẩn.

Nói thêm về ông Phú Quý một chút, hồi đó ông cũng tinh nghịch lắm chứ! Bởi ông len lén đi đăng ký nghĩa vụ quân sự và được khám và trúng tuyển, thế nhưng khi đến ngày đưa quân đi thì người ta có nói rằng:

– Này chàng trai! Sao đang học Đại học mà lại đi tham gia nghĩa vụ quân sự làm chi vậy?
– Ơ, tại tôi muốn làm tròn nghĩa vụ của một người trai thôi mà! Với lại đi chỉ có hai năm thôi, rồi về học tiếp tục cũng được có sao đâu.
– Oh! Như vậy thì… À, thế chú em muốn đi về công tác nghĩa vụ cho đơn vị nào?
– Ơ, tôi muốn về đơn vị Sư đoàn 330 bộ binh đóng tại Chi Lăng – Tịnh Biên – An Giang. Bởi vì trước đây bố của tôi đã công tác cho đơn vị Sư đoàn 330 này, nên hôm nay tôi muốn đến đơn vị đó.

Nói tới đây thì người chỉ huy mới tá hỏa mà liên lạc với các đơn vị khác, sau đó người chỉ huy mới nói:

– Hả? Thì ra gia đình nội ngoại của em đã hy sinh cho cách mạng cả hả? Thôi em hãy về tiếp tục đi học đi, với lại trong thời bình thì Đảng và Nhà nước sẽ lo đền ơn đáp nghĩa với người đã có công với tổ quốc mà!
– Không! Không! Tôi không cần lo đâu.
– Sao cơ? Em chê hả?
– Không phải tôi chê bai gì, mà tại vì tôi còn có đôi tay rắn chắc với đôi chân khỏe mạnh và khối óc linh hoạt đủ để lo cho cuộc sống rồi thì nhờ sự đặc ân làm gì. Hãy để cho Đảng với Nhà nước lo cho những người còn khó khăn hơn thôi, chứ tôi nào đâu dám chê bai chứ. Bởi vì như vậy là ích kỷ nhỏ nhen lắm, mình đã đủ đầy thì hãy nhường lại phần đó cho người khác, chứ đâu phải ỷ lại rằng gia đình có công với cách mạng thì muốn đòi hỏi này nọ làm sao coi được.
– Oh! Thì ra là vậy… Ha Ha Ha…
– … «… »…

Khả Uyên bế cún cưng Shiba Inu vào trong nhà rồi mà chẳng thấy bố chồng mình đâu, cô cứ ngó tới ngó lui ngó xuôi ngó ngược sau đó thì dừng lại ở dưới tầng hầm. Bởi nhà của cô thì có một tầng hầm, một tầng trệt và một tầng lầu. Trong khi đó thì Khả Uyên nghĩ:

«Uả? Ở đây thì không thấy bố mình rồi! Ở trên lầu thì cũng không nghe tiếng động nữa? Không lẽ, bố chồng mình vẫn còn ở dưới nhà xe sau ta? Hươ… Không biết bố chồng mình có bị làm sao không nữa? Hay là… Cái vết thương do mình cắn vô cổ bố nó tái phát chăng? Haizz…»

Khả Uyên suy nghĩ như vậy thì hốt hoảng chạy lẹ xuống tầng hầm nơi mà cô ít khi đi tới, bởi vì cô lo lắng cho sức khỏe của ông Phú Quý nên mặc kệ nơi lạ hay quen mà chẳng màng bận tâm, cứ tìm kiếm bố chồng cô trước đã. Có lẽ bây giờ thì trong lòng của Khả Uyên cái hình bóng người đàn ông ấy nó đã vượt bậc khỏi tầm kiểm soát tình cảm bố chồng – nàng dâu mất rồi, có thể là thứ tình cảm nam nữ gì đó xa xôi hơn. Thế nhưng khi cô vừa bước chân xuống tới bậc thang cuối cùng của tầng trệt với tầng hầm thì cô ấy hơi lo lắng bất an, bởi cô cũng không biết được gần bố chồng mình hiện giờ đang ở đâu và có ở dưới tầng hầm này hay không nữa. Khả Uyên gọi to:

– Bố chồng ơi! Bố có ở dưới đây không ạ?
– Ơ, bố ở đây này! Bố đang ở trong phòng Y tế nè con dâu.
– … “???”…

Khả Uyên ấm ức ông bố chồng mình nên cằn nhằn trong bụng:

“Người ta biết rằng bố ở trong phòng Y tế rồi, nhưng mà cái phòng Y tế nó nằm chỗ nào? Huơ… Haizz…”

Khả Uyên đi theo hương âm thanh phát ra giọng nói của bố chồng mà tìm mãi không thấy lối vào, cô cứ đi mãi mà nó cứ đảo ngược lại nơi để xe ô tô không à. Bởi vì nơi vách ngăn giữa xe ô tô với căn phòng “VIP” bên trong là một tấm gương một chiều, ở trong nhìn ra thì thấy nhưng ở ngoài nhìn vô thì nó chỉ là một tấm gương đen xì. Khả Uyên tức tưởi khóc gọi ông Phú Quý:

– Hic! Hic… Bố đi ra đây đón con vô đi? Chứ con không biết lối vào ạ? Hic Hic…
– Oh! Bố xin lỗi! Bố quên mất.
– … “!!!”…

Sở dĩ Khả Uyên nghe tiếng mà không thấy hình là vì ở phía trên tấm kính gương một chiều nó có những ô vuông nhỏ để thông gió lấy không khí, cho nên cô ấy cứ đi lòng vòng là vì phản chiếu của chiếc gương nó đưa lối tạo ra ảo giác mà thôi. Khi ông Phú Quý đi ra từ nơi Khả Uyên đang đứng thì:

– A… Huơ huơ… Bố này! Nhát ma con hay sao dạ? Huơ… Hi Hi…
– Ơ, tại bố hơi choáng váng một tí nên khi vô tới đây thì bố ghé qua căn phòng “VIP” này luôn, bởi vì bố muốn uống thuốc hạ sốt cầm chừng để mắc công đêm khuya sẽ bị nặng thêm, nên mới vô trong phòng Y tế này nằm nghỉ một lát. Hihihi…
– Bá á! Bố biết rằng con lo lắm không vậy? Hừm… Haizz…
– Thôi đừng có giận nha con dâu. Bây giờ thì bố con mình gặp nhau rồi nè! Ưm… Chu! Choa… Hi Hi…
– Ơ… Bố náy Lại nựng người ta nữa kìa! Hihihi…
– … “Hi Hi Hi”…

Ông Phú Quý nói xong thì nựng vô hai gò má của Khả Uyên tưng tiu một cách tình tứ, sau đó Khả Uyên cũng đáp trả lại bằng cách nũng nịu hờn yêu duyên dáng. Hai người, bố chồng – nàng dâu bắt đầu như mùa xuân đơm hoa kết trái trở lại lúc thuở ban đầu. Ông ấy vốn là người đàn ông mạnh mẽ ga lăng lên chủ động ghẹo nàng dâu Khả Uyên:

– Ủa? Mà con dâu tìm bố có việc gì không vậy ta? Hay là muốn ôm hôn nữa đây nhỉ? Ha Ha Ha…
– Ơ, bố này! Bố hư quá đó à nha! Hi Hi…
– Eh! Sao con lại nói bố như vậy chứ? Mà ờ… “ĐÀN ÔNG KHÔNG HƯ THÌ ĐÀN BÀ SẼ KHÔNG YÊU ĐÂU” Ha ha ha…
– Ơ, ưm… Bố này! Ghét quá đi à… “Bẹp! Bẹp”…
– … “Ha Ha Ha”…

Khả Uyên bẽn lẽn nũng nịu vì câu nói trêu ghẹo của ông Phú Quý bố chồng cô, nên cô đưa hai cánh tay của mình và nắm các ngón tay lại mà đánh trống vô lòng ngực của bố chồng Phú Quý nghe “bẹp! Bẹp”. Sau đó cô ngả đầu mình vô sát lòng ngực của bố chồng thủ thỉ lời gì đó chỉ có hai người hiểu mà thôi, bởi hai người họ là người trong cuộc nên sự riêng tư ấy nó không phát tán ra ngoài. Đột ngột ông Phú Quý vô tình phá vỡ niềm sung sướng ấy bằng câu nói:

– Khả Uyên nè?
– Dạ! Có gì không bố?
– Ơ, con ở đây thì cún cưng Shiba Niu nó ở đậu vậy?
– … “!!!”…

Khả Uyên ngơ ngác nghĩ thầm:

“Ơ, bố chồng mình thấy ghét quá à! Huơ… Đang thân mật như vậy mà làm mất hứng hết trơn hết trọi à! Haizz…”

– Dạ, con thả cho cún cưng Shiba inu ở trên tầng trệt rồi bố ạ! Hihihi…
– Oh! Vậy thì chúng ta đi lên trên tầng trệt nha Khả Uyên?
– KHÔNG? KHÔNG? Con muốn bố dẫn con đi tham quan ở dưới tầng hầm này cơ? Hưm…
– Hả…

Khả Uyên tiếp tục nũng nà nũng nịu với ông bố chồng, cô phản ứng bằng cách giẫm đạp bàn chân nhỏ bé xuống nền gạch. Cô nài nỉ nói:

– Bố! Dẫn con đi tham quan nơi đây đi mà! Nha bố? UM… Chụt! Chụt… Hi Hi…
– Ơ, thôi được rồi! Bố chịu thua con luôn rồi đó nha! Hi Hi Hi…
– … “Vậy thì chúng ta cùng đi thôi nào!” Ha Ha Ha… Hihihi…

Bố chồng – nàng dâu nói xong chung một câu đó thì ông Phú Quý dìu dắt con dâu đi thám hiểm từng phòng. Đầu tiên là căn phòng Y tế gia đình, bởi vì nơi đây là nơi chứa những dụng cụ Y tế sơ cấp cứu với những tình huống nhẹ thường gặp hằng ngày đó là đứt tay chảy máu. Ông cầm bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh của Khả Uyên đi gần tới nơi đựng những chai nước biển, rồi những hàng thuốc tây dược với kiêm tiêm và những thuốc kháng viêm sát trùng. Khả Uyên ngớ ngẩn nhìn bố chồng mình hỏi:

– Ơ, bố nè…
– Hửm…
– Sao bố dự trữ chi những thứ này nhiều vậy ạ? Ở đây cũng cách bệnh viện đâu có xa gì mấy đâu bố.
– Oh! Đây là thói quen của bố lúc còn nhỏ lận Khả Uyên. Bởi hồi nhỏ bố sống có một mình nên đây cũng gọi là một trong những khả năng sinh tồn đấy nha! Hi Hi Hi…
– Hi Hi… Vậy ạ! Hihihi…

Tiếp theo thì ông bố chồng dẫn dắt con dâu xinh đẹp đi tham quan căn phòng giải trí. Nơi đây có một bộ bàn “bida lỗ” và một bộ bàn “cầu – gôn”, dân địa phương hay gọi là “đá – banh – bàn”, do ông muốn giải trí sau những giờ lao động mệt nhọc nên mới sắm những thứ ấy cho bản thân. Sau đó thì ông đi tiếp vô căn phòng xem phim và Karaoke, bởi vì Khả Uyên không thích những thứ vừa nêu, nên ông ấy dìu dắt cô ấy vô nơi chiếu phim Karaoke luôn. Quả đúng như người ta thường nói là con gái hay hát là thế, bởi vì vừa mở cửa phòng bước vô thì Khả Uyên òa lên vui sướng:

– WOW! Bố ơi! Tuyệt vời quá đi! Hi Hi Hi…
– Oh! Tuyệt vời ư! Bố thấy vẫn bình thường thôi mà! Hihihi…

Khả Uyên vui sướng nhảy cửng lên tung tăng giống như cô ấy còn đi học cấp II, cấp III nhảy dây thun vậy. Cô chồm tới ôm hôn bố chồng mình:

– … Chụt! Chụt… Bố ơi! Con thích quá! Hi Hi…
– Ơ, Ưm… Con dâu… Ưm…
– A… Bố… Ưm ưn um…

Khả Uyên do vui quá nên kìm nén cảm xúc không được mà nhào tới ôm hôn bố chồng của mình, do vận tốc nhào người tới của Khả Uyên quá mạnh nên khiến cho bố chồng – nàng dâu ngả nhào người xuống dưới nền gạch men sứ trong phòng chiếu phim – karaoke luôn. Ông bố chồng thì “Ưm, a” còn ngàn dâu thì cũng “A, Ưm” y chang như vậy. Bởi vì cách ngả này nó va chạm nhiều chỗ nhạy cảm của cả hai người nam và nữ, cái mu của bố chồng thì chạm sát với cái mu của nàng dâu, còn con cu to thì nó hôn nhẹ nhàng lên trên con bướm nhỏ của cô ấy, nó có khi hơi lúc lắc do sự nghiên ngả người tới lui của Phú Quý và Khả Uyên. Trong ngày hôm nay, hai người họ đã va chạm vào những nơi nhạy cảm trên cơ thể rất là nhiều, nhưng chưa ai dám đứng ra tạo nguồn cảm hứng cả, bởi nó tuy rất gần nhưng cái sợi tình này sao mà dài như sợi dây diều:

‘Tình ta như cánh diều bay…

Bay cao đứt chỉ, cho diều…

… Diều nó bay… bay mất rồi…’

Người khác thì khi diều đứt dây thì họ còn tìm kiếm lại để nối dây cho diều bay tiếp, còn bố chồng – nàng dâu như ông Phú Quý với Khả Uyên thì lại khác. Bởi vì họ yêu nhau hay sắp tiến xa hơn là trong phạm vi lén lút chỉ có hai người biết chứ mà đi tênh hênh giữa rừng người mà bảo rằng: “Ta đây đi nối lại dây diều” thì ai mà dám chứ!

Bởi vì vậy mà hai người họ rất thận trọng mà trao nhau tình cảm từ từ rồi cháo sẽ nhừ mà thôi, chứ nóng vội quá sẽ biến thành tan nát như tương luôn. Mặc dù bố chồng nàng dâu ra vẻ suy nghĩ cho đại cuộc nhưng với cảnh tưởng như phim người lớn thế này thì ai mà chịu cho nổi, thần thánh cũng phải bó tay chào thua huống chi là một con người bằng xương bằng thịt có ham muốn dục vọng bản năng chứ. Bất ngờ Khả Uyên hành động trước:

– Ưm… Bố nè…
– Huơ… Chuyện gì vậy Khả Uyên? Huơ…
– Với cảnh tượng này thì bố… Bố đang nghĩ về chuyện gì ạ? Hihihi… Ưm…
– Ơ, huơ… Chuyện này bố…
– Chuyện này bố thế nào chứ? Á… Aaa… Ưm… Ưm…
– … “!!!”…

Khả Uyên hỏi chưa dứt câu thì cô rên rỉ “Á… Aaa… Ưm… Ưm…” trong miệng, bởi vì ông bố chồng của cô ấy đưa hai bàn tay rắn rỏi vòng lên bóp chặt hai bờ mông của Khả Uyên. Cơ thể ông bố chồng thì nằm ngửa ở dưới còn cơ thể của nàng dâu thì nằm sấp ở trên, do tư thế này thì Khả Uyên dễ dàng mặc sức mà tung hoành đáp trả lại. Cô cũng không chịu thiệt với bố chồng mình mà vòng tay nhỏ nhắn lên cổ ông ấy mà bấu víu, sau đó cô hôn ông bố chồng cuồng nhiệt hơn bởi có sự khích lệ của đôi bàn tay ông Phú Quý đang bóp cái mông của mình. Ông bố chồng giờ đây đã nóng như lửa đốt bởi dục tình ấp ủ bấy lâu, nên ông ấy bấu víu vô bờ mông của Khả Uyên con dâu mình một lúc một mạnh dần, bởi vì bàn tay đó lúc đầu thì xoa bóp sau thì tăng dần nhịp độ trở thành nhào nặn. Khả Uyên thở dốc bởi vận tốc nhào nặn của đôi bàn tay người đàn ông mạnh mẽ nên khiến cô rên rỉ:

– Ưm Á A a a… Bố… Ưm…
– Ư huơ… Khả Uyên? Ưm… Huơ…
– Chụt! Chụt… Nhoam! Nhum…

Bố chồng – nàng dâu sướng quá nên cùng hé miệng ra rên rỉ và luôn tiện để cung cấp ô xi để thở, rồi sau đó họ lại hòa quyện vào nhau nút lưỡi hôn môi. Lưỡi ông bố chồng đưa qua trong miệng Khả Uyên mà quấn vô lưỡi của cô ấy, sau đó thì hai cái lưỡi thi thố mà đá qua đá lại. Vị ngọt của đôi môi nàng dâu đã làm cho ông bố chồng ngất ngây say men tình nồng, bởi Khả Uyên con dâu ông còn rất trẻ mới chỉ có hai mươi bốn tuổi mà thôi nên tràn đầy nhựa sống lắm, vả lại chưa qua một lần sinh nở nên cô ấy trông ngon tơ ngọt nước vô cùng nên khiến cho ông Phú Quý thèm thuồng nhỏ từng giọt nước miếng đi qua trong miệng của Khả Uyên bằng cái đầu lưỡi. Do ông bố chồng có nếp sống lành mạnh và vệ sinh răng miệng rất tốt nên hàm răng của ông nó trắng như ngà voi và hơi thở thì thơm tho diệu kỳ, nên Khả Uyên rất thích thú và cũng đón nhận và cô cũng trao lại cho ông ấy những giọt nước miếng tinh khiết không có một chút bọt qua lại miệng ông ấy để đổi trao cho nhau cùng thưởng thức cái hương vị tình yêu. Đột ngột hai người dừng lại bởi tiếng kêu của cún cưng Shiba Niu:

– Gâu! Gâu…

Chú cún Shiba Inu kêu “Gâu! Gâu” như ngụ ý rằng đang thầm nghĩ:

“Ơ, sau hai người họ đi đâu mất tiu thế này? Sau không thấy họ nữa vậy kìa?”

Chú cún nghĩ ngợi xong thì nó đánh hơi thấy mùi quen thuộc bay lên từ chỗ dưới tầng hầm, thế là nó chạy lon ton xuống dưới và thấy ông Phú Quý với Khả Uyên đang nằm xếp chồng lên nhau. Nó không biết cái tư thế của loài người như vậy là có ý nghĩa gì, nhưng nó không bận tâm mà chạy lại chỗ bố chồng Khả Uyên và thè lưỡi ra liếm lên vành tai của ông ấy để tỏ vẻ mừng vui. Nó ngoe nguẩy cái đuôi, nó thở phì phò, rồi nó cũng ủi cái đầu của nó vô chỗ vành tai ông Phú Quý như ngụ ý rằng kêu ông ấy ngồi dậy, bởi loài chó nó trung thành lắm nó cứ nghĩ là ông chủ của nó đang bị té không à, ai mà có dè ông ta với con dâu của ổng đang phê. Nó kêu:

– Gâu! Gâu… Gâu! Gâu…

Chương trước Chương tiếp
Loading...