Ông già mất nết
Chương 6
6h sáng Ông Phong đã nai nịt gọn gàng. Ông định qua công ty để nghe báo cáo, rồi sắp xếp cho kịp chuyến bay trưa ra Nha Trang. Bước vào thang máy thì bé Ngọc cũng đang ở trong đó. Bộ đồng phục đi học càng tôn bộ ngực khiến ông Phong chú ý, dù bé Ngọc đã khoác thêm chiếc áo gió.
Bỗng điện thoại Ngọc reo lên:
– Alo đến chưa! Trời sáng nay kiểm tra 1 tiết mà còn hư xe nữa hả, thôi để tui book Grab…
Ngọc bắt đầu mở Grab, ông Phong thấy vậy liền để nghị…
– Ông cho đi nhờ xe nhé.
– Tui không đi xe người lạ.
– Hôm qua cụng ly với người lạ đấy thôi.
– Tui Book được xe rồi. Không cần phiền ông!
Thang máy mở ra 2 người 2 hướng. Ngọc ra phía cổng chung cư, ông Phong đi xuống tiếp tục đến tầng hầm.
5p sau ông Phong đánh xe ra khỏi chung cư, khoảng 1km thì thấy bé Ngọc đang đứng cạnh chiếc Grab xì lốp. Ông thấy vậy định đi luôn, nhưng không hiểu sao ông de lui lại đứng trước chiếc Grab, hạ kính xe:
– Giờ lên xe được chưa cô nương?
Ngọc hơi vùng vằng rồi mở ví đưa anh Grab 50k, xong đi lại mở cửa sau, ngồi vào xe ông Phong:
– Trường T, chạy qua 3 ngã tư nữa.
Ông Phong quay lại nhìn rồi khẽ lắc đầu. Ông nhấn lock 4 cửa rồi trầm giọng nói:
– Con phải thêm từ “làm ơn” trước câu thì xe mới chạy được…
“Mơ đi, vậy tui xuống xe” – nhưng Ngọc vừa mở chốt nhưng cửa xe đứng im, cô học sinh nhỏ quay lại trừng ông Phong.
“Ông quên nhắc, xe này chỉ chở học sinh ngoan, ah hình như tiết đầu là kiểm tra 1 tiết nhỉ” – giọng Ông Phong thờ ơ.
Biết ở thế hạ phong, Ngọc gằn giọng “LÀM ƠN CHỞ ĐẾN TRƯỜNG T” – rồi lôi cây kẹo mút ra ăn như để hạ hỏa. Ông Phong vừa cười mỉm vừa cho xe lăn bánh, 10p sau đã đến trường.
– Mở cửa đi.
– Thiếu chữ “làm ơn”.
– LÀM ƠN MỞ CỬA.
Ông Phong càng nhây, chồm ra sau hỏi:
– Tiền xe đâu – vừa hỏi vừa cười hỉ hả trêu tức.
Ngọc giận tím người, rút luôn cây kẹo đang ngậm đút nhanh vào miệng Ông Phong:
– Tiền nè.
Ông Phong suýt sặc, nhưng nhanh lấy lại cân bằng:
– Kẹo ngon, ông thích, nhưng này hơi nhiều, sau này ông cho con 2 chuyến free nữa – rồi ông mở lock cửa xe.
“Không thèm” – Ngọc vừa mở cửa xe vừa trả lời. Cô bé tự nhủ sẽ có dịp chơi ông một vố. Cô lấy lại nét tươi vui khi cậu bạn trai đứng trước cổng trường đợi cô.
– Đợi em lâu không?
– Anh cũng vừa tới, nay trốn tiết nữa nhé.
– Bữa giờ nghỉ 3 hôm rồi. Em làm kiểm tra tiết đầu rồi ra với anh.
– Ok! Anh ra quán cafe bên hông trường đợi nhé. Mà nãy em đi xe ai vậy.
– Xe bạn mẹ em.
– Thôi em vào đi.
Nhìn bóng Ngọc đi vào, Thạch nở nụ cười đểu thầm nghĩ “nuôi gần 3 tháng rồi, chuẩn bị thịt là vừa, con bé này cũng khó nhằn, chắc phải chơi chiêu mới được”. Rồi làm hơi vape, nổ chiếc Sonic rời đi.
Ông Phong đến văn phòng, Mỹ Khanh – cô thư ký của ông đã chuẩn bị sẵn tài liệu cho ông. Nhìn cặp đùi trắng thon dài, uyển chuyển đi lại gần ông, Ông Phong nhíu mày:
– Em mặc váy dài tí để nhân viên còn tập trung làm việc.
– Không tập trung là do nhân viên sếp không bản lĩnh.
– Em nghĩ anh có bản lĩnh!
– Thôi đi, em biết em không phải gu sếp, không cần mỉa mai vậy đâu.
Quả thật Khanh không phải gu ông Phong, không phải vì cô không đủ hấp dẫn, mà vì cả 2 rất hiểu nhau, 2 con sói thì đi săn cùng nhau chứ không thể là con mồi của nhau.
Chút họp xong em cùng Hoàng tài xế đánh xe đi Nha Trang, trưa nay anh bay ra đó trước có việc. Nếu anh không gọi gì, công việc cứ tiếp tục như kế hoạch. Xong việc của anh, anh tự liên lạc tụi em.