Ông hàng xóm tốt bụng

Chương 1



Tóm tắt truyện:

– Hữu Tuấn, 30 tuổi, kỹ sư Công Nghệ Thông Tin. Có nhà có xe, vợ con đề huề, gia đình hạnh phúc.
– Diễm Trang vợ Hữu Tuấn, 28 tuổi, Bác Sĩ và giờ đang làm ở một Bệnh Viện Đa Khoa danh tiếng của thành phố.
– Thanh Vinh, là hàng xóm với vợ chồng Hữu Tuấn với Diễm Trang, 62 tuổi. Ông mất vợ năm 32 tuổi do bị tai nạn, từ đó đến nay ông sống một mình, không con cháu. Bởi vì ông lập gia đình rất muộn, 30 tuổi mới lấy vợ cho nên mới như vậy…

Phần 1: Bố Hữu Tuấn Lên Thăm

Phải nói rằng Hữu Tuấn cực kỳ may mắn khi vừa lấy được Diễm Trang làm vợ, một người vừa đẹp vừa ngoan, dáng dong dỏng cao, da trắng, tóc đen, cô không hề bon chen theo nhịp sống của xã hội kiếm tiền đầy cám dỗ. Diễm Trang như một hoa khôi ở bệnh viện, tuy đầy mùi thuốc tây nhưng cơ thể cô tỏa ra một mùi thơm tinh khiết không ai sánh bằng. Bên ngoài lúc nào cô cũng giữ nét truyền thống, có phần bảo thủ với bản thân, sống với cung cách gia giáo của người trí thức phụ nữ á đông…

Hôm nay, bố của Hữu Tuấn từ dưới quê Kiên Giang lên thành phố thăm con, tiện thể đi chơi cho biết đó biết đây. Nhà ông ở Hòn Chông, thuộc Huyện Kiên Lương, nơi đó một bên là đất liền còn một bên là biển, còn gọi là biển bạc Kiên Giang. Năm Hữu Tuấn 10 tuổi thì mẹ mất, ông ở vậy nuôi anh khôn lớn đến giờ. Hữu Tuấn đi học và đến khi tốt nghiệp đi làm luôn trên Thành phố, chỉ còn lại một mình ông thui thủi ở dưới quê chưa một lời oán than hay buồn phiền về con trai của mình cả.

Trước đó khoảng 2 tháng, Hữu Tuấn và Diễm Trang có bàn bạc với nhau và thống nhất lần này kiên quyết phải giữ bố anh ở lại, không cho bố về lại dưới quê quê nữa. Một phần để tiện bề chăm sóc cho ông, trong lúc rảnh rỗi bố có thể đưa con gái của anh đi chơi, vui đùa cùng cháu nội ở tuổi xế chiều. Thành thật mà nói, ở xóm nhà kế bên anh cũng có một bác giống như số phận của bố anh, nhưng ông ấy Thanh Vinh khổ hơn bố anh nhiều vì chẳng có con cháu mà vợ thì không còn. Tuy nhà ông Thanh Vinh nói là ở kế bên nhà Hữu Tuấn, thật ra cũng ngăn cách nhau bởi một con đường nhỏ. Khi đó số lần bố anh lên gặp vợ con anh thì rất ít, có thể chưa đếm hết được là bao nhiêu. Mỗi năm gia đình nhỏ của anh chỉ về quê một lần và chỉ có vài ngày trong dịp Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc, con gái 5 tuổi Ngọc Như của anh cũng gặp ông nội vỏn vẹn 4 lần.

Sáng sớm hôm sau, Diễm Trang đã dặn dò anh đón bố ở bến xe miền tây, vợ anh là người hiếu thuận, sống hết lòng vì gia đình nên chăm lo từng li từng tí. Hữu Tuấn không quên nhiệm vụ đón bố anh, nhưng nàng tiên nữ trong lòng anh luôn luôn nhắc cho anh thêm yên tâm mà thôi. Đến đón bố từ bến xe miền tây về, bố mẹ vợ và ông hàng xóm Thanh Vinh của anh cũng vừa đến nhà. Hôm nay nhà cửa đông vui náo nhiệt hơn mọi ngày, như một buổi họp mặt đầy đủ hai bên gia đình và tình làng nghĩa xóm…

Bố vợ anh nâng ly rượu, mời bố anh với ông hàng xóm đang ngồi đối diện và nói:

– Ăn đi anh sui, ăn đi anh Thanh Vinh, đừng câu nệ gì cả! Riêng anh sui thì nơi này từ giờ cứ xem là nhà của anh sui là được! Ha ha ha…

Bố anh nói kiểu dân quê nhưng tay vẫn chưa cầm đũa:

– Không không, tui không ngại đâu anh sui! Ha ha ha! Mọi người ăn đi!

Hữu Tuấn thấy Bố với bố vợ và ông hàng xóm cứ mời qua lại hoài nên anh nói một câu, rồi liền gắp một miếng thịt to ngon để vào chén của bố mình:

– Bố đi đường ngồi xe cả ngày rồi, trên đường cũng không ăn gì, bố ăn cái miếng thịt này đi, món ba thích nhất đó.

Ăn được một lát, thì mẹ vợ của Hữu Tuấn nói:

– anh sui, không biết mấy món này có hợp khẩu vị với anh không?

Bố anh vội vàng đáp lời chị thông gia:

– Ngon lắm, vừa miệng lắm chị sui…

Bố vợ anh lúc này nhấc ly rượu lên mời bố anh với ông hàng xóm:

– anh sui, anh Thanh Vinh, vô một ly nữa nè hai anh.

Tửu lượng của bố vợ anh không cao cho lắm, nhưng ông rất vui vẻ và uống theo kiểu “Uống rượu mà không say ta nào hay”. Còn bố của anh thì khỏi phải nói, dân miền tây chính cống, lại thuộc tầng lớp nông dân quen nhậu rượu. Về Kiên Giang quê hương anh, thường bất gặp mọi người kết bạn dễ nhất là trên bàn nhậu…

Bố vợ anh thì biết rõ bản thân mình tửu lượng kém, nhưng trong cơn ngà ngà say, máu anh hùng của đàn ông nổi lên và không chịu thua kém ai. Mẹ vợ anh nhìn nhưng cũng không nói gì thêm, có thể lâu ngày mới có một bữa vui, nên bà không ra sức ngăn cản làm gì. Chỉ có Diễm Trang là lo lắng cho sức khỏe của ông thôi, vì dù gì cô cũng là nữ bác sĩ mà, nên Diễm Trang vừa nói khẽ với Hữu Tuấn, đồng thời vừa đưa tay kéo vạt quần của anh.

– Chồng ơi… Bố em sắp chịu hết nổi rồi, anh uống đỡ cho ba em đi anh…

Mẹ vợ anh thấy vậy nói, chắc bà cũng muốn ngắt nhịp tửu lượng của bố vợ anh, xem ra ông có vẻ không ổn rồi.

– Diễm Trang, con rót ly nước trà thay rượu mời anh sui với anh Thanh Vinh đi! Con và Hữu Tuấn cưới nhau đã lâu nhưng được mấy lần gặp bố chồng, mời một ly đi con.

Diễm Trang liền rót một ly, đứng bưng lên nói với bố anh:

– Bố, con mời bố một ly ạ! Bố cứ tự nhiên, chúng ta đều là người trong nhà cả!

Vợ anh nói xong liền uống cạn ly trà và cúi đầu một chút, vô cùng lễ phép. Bố vợ anh sắp quắc cần câu nhưng vẫn cười ha hả và nói với bố anh rằng:

– anh sui, ly trà con dâu mời, anh cũng uống lại đi chứ hả! Ha ha ha…

Mẹ vợ anh nói tiếp lời, như có vẻ ái ngại vì chồng mình nói quá trớn:

– anh sui, không cần uống cũng được, đừng nghe lời ổng nói!

Diễm Trang vợ anh nói theo một câu nữa:

– Bố ơi! Bố đừng câu nệ chuyện này nha!
– Đâu có, ông sui nói đúng lắm, con dâu đã mời thì tôi làm sao tránh né được! Ha ha ha…

Bố anh rót một ly đầy, hớp một phát hết sạch, mặt vẫn tỉnh như chưa từng uống nãy giờ. Quả là tửu lượng mạnh có tiếng nhất trong vùng. Mọi người vui vẻ nói chuyện, ăn uống xong, mẹ vợ anh và Diễm Trang dọn dẹp vào phòng bếp. Hữu Tuấn thì ra phòng khách ngồi nói chuyện với hai người bố và ông hàng xóm của mình. Bố vợ anh mở lời:

– anh sui, sau này buồn buồn có thể tìm tui, hoặc anh Thanh Vinh, chúng ta đi công viên đi tản bộ một chút, nói chuyện phiếm cho vui.

Bố anh đáp lời:

– anh sui, nếu sau này ở lại đây thì tui nhất định phải tìm hai anh rồi! Ha ha ha…

Hữu Tuấn nghe xong lời của bố anh nói thì có chút buồn:

– Bố vẫn còn ý định về quê sống hả bố? Con thật vất vả thuyết phục bố lên đây, giờ bố lại muốn trở về quê sao?

Bố anh lại trả lời:

– Bố nói với con là thời gian sau mà! Còn giờ nếu ở đây không quen thì bố chắc chắn phải về dưới rồi!

Lúc này bố vợ lại tiếp lời cho anh:

– anh sui lần này không cần nghĩ đến chuyện về quê rồi, tui nghĩ Hữu Tuấn và Diễm Trang sẽ không để anh về quê đâu. anh sui cứ yên tâm ở lại đây đi, có tui với anh Thanh Vinh bầu bạn cũng vui mà!

Lúc này mẹ vợ anh cũng đã dọn dẹp trong bếp xong, đi ra nói thêm một câu:

– anh sui đừng suy nghĩ nhiều, mọi người đều muốn anh ở lại đây mà!

Bố anh đột nhiên đưa ra ý kiến khiến mọi người bất ngờ:

– Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà tôi cảm thấy ở đây không tiện, có thể nào thuê một chỗ cho tôi ở lại không?

Bố vợ anh dù ngà ngà say nhưng nói ra một câu chí lý:

– anh sui nói vậy thì tui buồn lắm đó! Nhà mình sao không ở, sao phải ở bên ngoài thuê phòng, người khác biết được còn tưởng con trai con dâu đuổi anh sui ra ngoài, rồi mặt mũi của 2 vợ chồng nó để ở đâu! Chính tui cũng không hài lòng đâu anh sui à!

Bố anh có vẻ ngại ngùng nói:

– anh sui, tui không có ý đó đâu…

Hữu Tuấn thấy bố mình có vẻ khó nói, liền đỡ lời để mọi người bớt căng thẳng:

– Bố cứ ở lại đây với tụi con trước đã! Mọi việc để suy nghĩ thật kỹ rồi tính sau.

Lúc này bố vợ anh còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bị mẹ vợ anh ngăn lại:

– Ông ơi, anh sui đi xe đường dài chắc là mệt rồi, chúng ta về nhà trước, để anh sui nghỉ ngơi!

Mẹ vợ anh là một người vô cùng thông minh, cũng cảm thấy ba anh khó xử, nên khi nói xong liền kéo bố vợ anh ra về. Hữu Tuấn và Diễm Trang đưa bố mẹ vợ ra ngoài cổng rồi quay trở lại vào nhà. Lúc này trong phòng khách chỉ còn ông hàng xóm Thanh Vinh ở lại, do nhà ông cũng gần bên nên Hữu Tuấn không lo gì mấy, mặc khác ông Thanh Vinh tửu lượng cũng rất cao. Hai ông bạn già mới gặp nhau nhưng như quen biết nhau từ thuở nào vậy, nói chuyện hoài không dứt. Chuyện dài đến mấy cũng đến lúc phải dừng, nên ông Thanh Vinh đứng dậy và giã biệt ra về. Tuy tửu lượng ông ấy có mạnh thì bước đi cũng khó khăn, do tuổi cao và do hơi men nên đi một bước là vấp ngã hoài. Diễm Trang thấy vậy thì đi đến dìu ông đứng dậy và nói:

– Bác Vinh, bác có sao không? Bác về nhà được không bác?

Ông Thanh Vinh tuy mắt nhắm tịt, nhưng đôi tai vẫn nghe tiếng gọi, hai lỗ mũi thì cảm nhận được mùi hương thơm ngào ngạt của người phụ nữ trẻ. Cánh tay phải của ông Vinh thì ép sát vào thành bờ ngực của Diễm Trang, làm cho cô hơi e thẹn ngại ngùng một chút, có phần xao động. Cô không để tâm quá nhiều về việc này, vì dù gì bác ấy cũng có tuổi, 62 rồi còn gì nữa, lớn hơn bố chồng và bố cô 2 tuổi lận, nhưng sau cô nhìn thấy Bác Vinh trẻ hơn so với hai ông bố của cô. Trong lúc dìu ông Vinh đứng dậy thì chồng cô và bố chồng ở trong nhà nên không biết được tình huống này, giữa vợ mình và ông hàng xóm. Bởi vì ông Vinh mới vừa ra khỏi cửa nhà là vấp ngã chứ chưa ra đến cửa ngõ, mà trước cửa nhà của vợ chồng cô thì hai bên lối đi có hai chậu mai rất là to, tán lá thì xum xuê, nên khi cô với ông Vinh có đụng chạm thì cũng chẳng có ai thấy được. Diễm Trang nhìn vào đôi mắt nhắm tịt của ông Vinh, đôi mắt sâu hun hút dưới sống mũi cao thẳng, nhìn rất đẹp trai hơn chồng của cô, dẫu rằng tuổi ông lớn hơn chồng cô rất nhiều. Cô tự chủ lòng không được nên bàn tay trái của cô ốp chọn trên khuôn mặt của ông, làn da ông Vinh thì nước da nâu mặn mà, cô thì không thích đàn ông có làn da trắng như chồng mình mà cô thích người đàn ông có làn da nâu như ông Vinh này…

Đúng là ông già biết tạo cơ hội ngàn năm có một, ông Vinh đoán biết Diễm Trang đang nhìn và còn dùng bàn tay ốp vào má, làm cho ông tê tê vì làn da mát lạnh của người phụ nữ trẻ mang lại. Bên trên là những nhánh mai, bên dưới là lối đi được chảy lốp gạch men sáng bóng, ông Thanh Vinh vẫn rồi tựa vào người của Diễm Trang chứ chưa đứng hẳn lên được. Tiếng gió thổi qua nhành cây mai nghe xào xạc, tiếng nhịp đập của con tim của hai người, một già một trẻ cũng đập liên hồi không thua không kém. Ông Thanh Vinh lúc này thì mới mở mắt ra, trước mặt ông là một khuôn mặt đẹp tựa thiên thần xuất hiện ngay cạnh mặt ông, gần nhất có thể thấy rõ cả hai hàng mi cong. Ông nhìn Diễm Trang và chiêm ngưỡng một chút thì nói:

– Ơ Diễm Trang, sao lại là cháu? Cháu ở đây lâu chưa?

Ông Thanh Vinh đúng là lão cáo già mà, giả nai hay ghê! Đúng là thà ngu ngơ trước gái đẹp còn được này nọ, chứ thể hiện thông minh trước gái đẹp thì chẳng được gì. Đến đây thì Diễm Trang đáp lại:

– Dạ! Cháu ở đây cũng lâu rồi ạ! Vì cháu thấy bác vấp ngã nên cháu mới đến để dìu bác dậy ạ!
– Ồ thì ra là vậy hả? Bác cảm ơn cháu nhé!
– Bác có đi về nhà được không bác? Hay để cháu đưa bác về?

Ông Thanh Vinh rất ngạc nhiên với lời đề nghị của Diễm Trang, trong lòng muốn lắm nhưng giả bộ tỏ ra mình là đứng đắn. Ông nói:

– Ô như vậy thì ngại lắm, không tốt đâu cháu! Người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu.
– Hihihi… không sao đâu bác, cháu xem bác như bố cháu vậy mà! Nếu ai có thấy thì cháu nói là cháu khám bệnh cho bác thôi, vì cháu là bác sĩ mà!

Đến đây thì ông không từ chối nữa mà thuận theo câu nói của Diễm Trang:

– Vậy làm phiền cháu dìu bác qua nhà bác dùm nhé!
– Dạ! Mình đi thôi bác…

Sở dĩ Diễm Trang hành động như vậy là vì ông Vinh luôn giúp đỡ cho vợ chồng cô rất nhiều, từ ngày đầu đến sống ở đây, trong lúc khó khăn ông luôn hỏi thăm và chia sẻ đủ thứ những điều tốt đẹp cho gia đình cô. Bởi cô rất mến ông, quên đi cái ngại ngùng, nhưng ông Vinh thì mượn cớ để lợi dụng đụng chạm cơ thể với người phụ nữ trẻ này.

Bây giờ tuy chưa có tối, chỉ mới 3 giờ chiều nhưng bầu trời thì tối ôm do trời chuẩn bị mưa. Cô nói vọng một câu vô nhà với chồng mình:

– anh ơi! Em dìu bác Vinh qua nhà anh nhé! Do bác đi cứ vấp ngã hoài à!

Trong nhà thì Hữu Tuấn đang tâm sự với bố thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang vợ mình, nên anh trả lời ngay mà không hề nghi ngờ suy đoán, bởi anh cũng rất quý bác Vinh.

– Ừm! Em đi nhanh rồi về nhé! Trời sắp mưa rồi đó.
– Dạ!

Diễm Trang trả lời với chồng cô xong thì dìu bác Vinh đứng dậy, khi ông Vinh đứng dậy, ông giả vờ như vô tình dùng hai bàn tay bấu víu vào vai cô, đồng thời như kiểu loạn xạ của người say rượu mà bàn tay phải của ông đi trượt xuống eo của Diễm Trang. Lúc này trời cũng sầm sầm tối mà ngoài đường thì cũng không có ai nên cô cứ để yên cho bàn tay ông đặt ở eo mình, cô cũng nghĩ chắc do bác Vinh say rượu mà ra. Ông Vinh rất cao so với chồng cô, khi ông đứng thẳng lên thì cô đứng chưa tới vành tai của ông Vinh nữa, cơ thịt của ông cũng săn chắc so với người cùng lứa tuổi, kể ra cũng hơn hẳn các thanh niên.

Ông Vinh ép sát người vào cơ thể cô gái trẻ, mùi hương làm cho ông hưng phấn không chịu nổi, một phần ông cũng không gần gũi phụ nữ 30 năm rồi còn gì. Diễm Trang thì vòng tay phải qua sau lưng ông, đồng thời để cánh tay trái của ông Vinh khoát qua trên vai cô làm điểm tựa. Khi cả hai qua được tới cửa nhà ông Vinh thì lối đi nhà của ông thì cây cảnh rất nhiều, làm cho cả hai phải thận trọng tránh né mới vào được cửa chính.

Khi cánh cửa chính mở ra là lúc ông Vinh giở trò ngựa quen đường cũ, ông bước đi vấp ngã lung tung, Diễm Trang vất vả lắm mới khép cửa lại được. Cô vội nói với ông Vinh:

– Bác muốn cháu dìu bác vô đâu ạ!

Khi nghe câu nói của người vợ trẻ hỏi mình, bản thân ông nứng tợn, ngứa ngáy khắp nơi, nhưng không dám làm quá mức vì thời gian còn dài mà. Nên ông đáp:

– Cháu dìu bác lại chiếc ghế sofa dài kia đi, bác muốn nằm nghỉ một chút.
– Dạ!

Diễm Trang đáp lời ông và dìu ông lại ghế sofa như ông muốn, nhưng khi cô dìu ông sắp đến chiếc ghế thì đột nhiên ông làm bộ vấp ngã, nhanh như chớp ông xoay người Diễm Trang lại và ngã nhồi nằm đè lên người cô xuống ghế sofa. Quá nhanh khiến cho cô không kịp phản ứng, xử trí thế nào, chỉ biết phát ra âm thanh ưm… một tiếng. Cả hai cùng lên tiếng:

– Bác…
– Cháu…

Chương trước Chương tiếp
Loading...