Phá trinh 4 mỹ nhân – Quyển 2

Chương 5



Phần 5

La Linh dắt ngựa đi mãi, đi mãi. Gần hai canh giờ vạch lối tìm đường mà không sao tìm được chỗ trú chân nào khiến La Linh vô cùng thất vọng.

Chàng đang định nghỉ chân một chút thì bỗng nghe có những âm thanh như tiếng đàn sáo vọng lại.

La Linh mừng rỡ nghĩ rằng nơi đó ắt hẳn có người. Chàng vội vàng kéo ngựa theo tiếng âm thanh nọ lần lần tìm tới.

Thì ra trong khoảng rừng cây rậm rạp hé lộ một sơn cốc kín đáo. La Linh kéo ngựa chui qua sơn cốc tiến dần vào.

Chợt có tiếng thanh âm nữ nhân thét lên lảnh lót. Rồi có bóng nữ nhân nhảy ra chặn ngay phía trước đầu ngựa.

La Linh không chút bối rối đưa mắt nhìn bọn nữ nhân.

Bọn nữ nhân này ai nấy đều tay mang trường kiếm, thân thủ nhanh nhẹn. Có vẻ như nơi này là chỗ trú ngụ của họ.

La Linh sợ bọn nữ nhân hiểu lầm liền lên tiếng trước:

– Nhị vị xin cho biết nơi này có chỗ nào nghỉ chân không? Tại hạ bị lạc đường.

Đám nữ nhân im lặng một lúc. Rồi chợt có tiếng cười khẽ. Một cô lên tiếng:

– Công tử hẳn là người nơi khác đến. Vậy hãy vào trong này nghỉ tạm cũng được.

Nàng nói xong liền khoa tay cho các nữ nhân mở lối, đoạn tự mình đi trước dẫn đường cho La Linh.

La Linh thấy nơi đây có cái gì đó hết sức kỳ lạ. Chàng không hiểu tại sao lại cảm thấy trong dạ bất an.

Nhìn theo dáng đi uyển chuyển của nữ nhân trước mặt. La Linh đành dắt ngựa theo sau.

Hai người đi một lúc thì đến trước một căn nhà lớn. Đèn đuốc sáng trưng khiến La Linh cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Trong căn nhà tiếng đàn hát nổi lên hết sức cuồng loạn. La Linh vừa nghe đã thấy có gì đó quái dị. Nhưng bản thân chàng không sao cắt nghĩa được tại sao.

Nữ nhân đi trước quay lại nhìn chàng cười rồi nói:

– Công tử hãy vào đây.

La Linh vội đỡ lấy thân hình Mạn Sương Sương khỏi lưng ngựa rồi bế nàng đi vào trong nhà.

Khi vào đến đại sảnh. La Linh kinh ngạc đến sửng người. Chàng không ngờ ở nơi u cốc hẻo lánh lại có nhiều thiếu nữ tuyệt sắc đến vậy.

Trong đại sảnh có một dàn ghế cao thấp đủ loại bao bọc xung quanh đại sảnh rộng lớn. Ở vị trí cao nhất có một thiếu nữ mình mặc cung trang, xinh đẹp vô cùng đang ngồi. Dọc hai bên ghế của thiếu nữ cung trang đều có rất nhiều thiếu nữ y phục đủ màu đang cầm đàn. Có lẽ âm thanh tiếng đàn hát là do bọn thiếu nữ này tạo nên.

La Linh vào đứng ngay trước cửa sửng sốt nhìn bọn nữ nhân xa lạ. Chàng cảm thấy bọn này ăn mặc hết sức cẩu thả, lộ hết da thịt ra ngoài thì hết sức lạ lùng.

Đám đông nữ nhân thấy có người lạ đến đều trố mắt ra nhìn. Trong sảnh đường lập tức trở nên hết sức yên tĩnh.

Thiếu nữ cung trang bật lên tràng cười khanh khách nghe như tiếng ngọc va chạm vào nhau. Nàng ngắm nhìn La Linh một lúc rồi quay sang phía nữ nhân dẫn đường, gật đầu khen:

– Tốt lắm, tốt lắm!

Nữ nhân tỏ vẻ vui mừng quỳ xuống cảm tạ rồi vội vã lui ra ngoài.

La Linh không hiểu chuyện gì đứng ngẩn ra nhìn.

Thiếu nữ cung trang chợt lên giọng:

– Bảo nhi! Bảo Ngọc! Mau mang ghế lại cho khách nhân.

Lúc này từ trong góc phòng một cánh cửa nhỏ mở ra. Hai người thiếu nữ tuổi trạc 14, 15 bưng ra hai chiếc ghế to.

Họ đặt ghế ngay phía đối diện với chỗ ngồi của Thiếu nữ cung trang rồi lặng lẽ lui gót vào trong.

La Linh bình tĩnh bước tới trước mặt Thiếu nữ nọ cất tiếng nói:

– Tại hạ vì lạc lối nên đến làm phiền! Xin cô nương thứ cho tội đường đột.

Thiếu nữ cung trang nở nụ cười hàm tiếu, liếc chàng một cái nói:

– Không dám! Mời khách nhân an tọa.

La Linh đặt Mạn Sương Sương ngồi tạm lên một chiếc ghế. Còn bản thân thì ngồi vào ghế còn lại.

Cung trang thiếu nữ quát gọi người mang trà và thức ăn đến. Nàng vừa mời khách vừa hỏi chuyện.

Hai người trò chuyện vui vẻ. Lúc này La Linh đã biết thiếu nữ cung trang nọ tên gọi Lý Ngọc Uyển, là chủ nhân ở đây. Còn Lý Ngọc Uyển cũng đã biết chàng là La Hán Linh và thiếu nữ cùng đi với chàng là Mạn Sương Sương.

Lý Ngọc Uyển sau khi ăn xong liền mỉm cười nhìn chàng hỏi:

– La công tử có muốn thưởng thức một trò vui không?

La Linh ngạc nhiên vì ánh mắt của nàng có vẻ rất bí ẩn. Chàng chưa kịp nói gì thì tiếng đàn sáo đã nổi lên vô cùng khuyến rũ.

Rồi từ trong hai bên ngôi nhà, hai hàng thiếu nữ toàn thân bạch y trắng toát, vải phục mỏng manh từ từ tiến ra.

Các thiếu nữ vừa múa may theo nhạc điệu vừa từ từ cởi bỏ các vải phục mặc trên người. Tiếng đàn sáo cùng ánh đèn khi mờ khi tỏ khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên vô cùng khích dục.

La Linh nhìn thấy thân thể các thiếu nữ lộ dần ra trần trụi thì không khỏi đỏ mặt lên. Chàng vội nhìn sang phía Lý Ngọc Uyển thì thấy nàng ta cũng đang để mắt nhìn chàng.

Lý Ngọc Uyển cười nói:

– La công tử thấy cảnh này ra sao?

La Linh lúng túng nói:

– Có lẽ nên tạm ngưng thì hơn.

Lý Ngọc Uyển nhếch mép cười:

– Công tử hãy khoan. Vẫn còn nhiều trò nữa.

Bấy giờ từ trong góc cửa lại thấy có một đại hán thân hình lực lưỡng, toàn thân trần truồng nhưng cước bộ siêu vẹo bước ra. Khuôn mặt của gã hán nhân đỏ bừng như đang say rượu.

Hán nhân vừa bước vào phòng, tức thì các thiếu nữ lõa thể nhanh chóng kéo tay y vào trong vòng múa.

Hai tay hán nhân vòng ra lúc chụp người này, khi chụp người kia, nhưng thuỷ chung gã không sao chụp được một vị cô nương nào.

Âm thanh tiếng nhạc càng lúc càng réo rắt. Quân tử kiếm của gã hán nhân đã dựng cờ cứng như que củi mà bản thân gã vẫn không tiếp cận được thiếu nữ lõa thể nào.

La Linh chứng kiến cảnh đỏ kinh ngạc đến sững sờ. Chàng cố nén giận đưa mắt nhìn Lý Ngọc Uyển lúc này đang cười nghiêng ngả.

Lý Ngọc Uyển nín cười quay sang La Linh hỏi:

– La công tử thấy trò này thế nào?

La Linh cố nén giọng nói:

– Tại hạ chẳng thấy có gì hay cả.

Lý Ngọc Uyển bật cười khẽ:

– Không sao! Rồi sẽ có trò vui cho công tử xem.

Bấy giờ gã hán nhân trần truồng đã bị lôi đi. Tiến vào sảnh đường lúc này lại là hai thiếu nữ khiêng theo một khung cửa gỗ trên đó đang cột chặt một người.

La Linh không khỏi tò mò nhìn kỹ khuôn mặt của kẻ bị trói. Thì ra đó là một gã thiếu niên rất tuấn tú.

Cũng giống như hán nhân lúc nãy. Thiếu niên tuấn tú nọ cũng chẳng mặc quần áo gì. Lúc này, hai thiếu nữ đã đặt khung cửa gỗ xuống. Thiếu niên kia bị trói chặt vào cửa gỗ nên nằm ngửa ra trước mắt mọi người.

Các thiếu nữ lõa thể vẫn tiếp tục múa may quanh y. Rồi bất thần các nàng đứng lại xếp thành một hàng. Bắt đầu là hai thiếu nữ đứng đầu. Một người tiến về phía thiếu niên đưa tay ra sức sục cặc cho y. Còn thiếu nữ kia lại bước đến hai chân giang ra, tay vuốt lớp lông lồn ngược lên rồi bắt đầu kê lồn ngồi xuống ngay chỗ miệng thiếu niên tuấn tú nọ.

Thiếu niên tuấn tú cố sức vùng vẫy nhưng vô vọng. Y tức tối bất thần kê miệng cắn ngay vào lồn thiếu nữ khiến nàng ta la lên ngồi bật dậy.

Hai nàng thiếu nữ phía sau lại tiếp tục tiến tới. Hai nàng này một người ra sức sục cặc cho chàng thiếu niên, trong khi nàng còn lại dùng miệng liếm láp khắp người chàng.

Thiếu niên tuấn tú vừa thở hỗn hễ vừa ra sức chửi rủa. Âm thanh của y lấn át cả tiếng đàn sáo.

Hai người thiếu nữ tiếp theo thấy thế liền tiến lại. Một nàng áp lồn ngay vào lỗ mũi thiếu niên khiến chàng ta bị lông lồn cạ vào mũi ho sặc sụa. Nàng còn lại bú liếm hai hòn dái của chàng.

Thiếu nữ kê lồn vào mũi thiếu niên nói:

– Ngươi mau bú lồn cho ta. Nếu không ta bóp mũi cho ngươi khỏi còn thở luôn.

Vừa nói nàng ta vừa kê lồn vào miệng thiếu niên trong khi một tay bóp nhẹ vào mũi thiếu niên để cảnh cáo.

Thiếu niên nọ không sao kháng cự được đành ngậm lấy lồn thiếu nữ mà bú liếm. Khi đó ở bên dưới thiếu niên, dương vật của y đã bị cái lồn của một thiếu nữ nuốt chửng.

Cảnh tượng dâm dục bày ra trước mắt khiến cho La Linh không sao ngăn được khó chịu đành nhắm mắt lại.

Cung trang thiếu nữ Lý Ngọc Uyển thấy vậy liền cười hỏi:

– Công tử gia thấy thế nào?

La Linh lắc đầu:

– Cô nương sao lại đưa ra những trò này?

Lý Ngọc Uyển không trả lời, chỉ tay xuống phía dưới nói:

– Công tử hãy coi kìa!

La Linh nhìn theo thì thấy một nàng thiếu nữ đang phi ngựa như điên trên thân hình thiếu niên nhân.

– Công tử xem y có thể chịu đựng thêm bao lâu?

– Tại hạ nghĩ nên dừng lại ở đây.

Lý Ngọc Uyển lạnh lùng nói:

– Công tử nên biết. Bọn nam nhân kia sau mỗi trò chơi mà không đáp ứng được đều bị giết chết.

Gã thiếu niên kia muốn thoát khỏi thảm cảnh thì phải cầm cự được với các thiếu nữ trong vòng bản nhạc này. Nếu y xuất khí sớm thì cầm bằng đã tự chôn mình rồi.

Nàng vừa nói xong thì ở dưới kia thiếu nữ đã đứng bật dậy. Từ thân dưới thiếu nữ, từng giọt từng giọt tinh dịch chảy ra. Hẳn nhiên thiếu niên nhân đã xuất khí ra rồi.

La Linh lúc này đã hiểu ra sự tình nghiêm trọng. Chàng vừa định vung tay chế ngự Cung trang thiếu nữ Lý Ngọc Uyển thì tiếng đàn sáo đã im bặt.

Lý Ngọc Uyển phất tay cho các thiếu nữ nọ lui, rồi đưa mắt nhìn La Linh:

– La công tử chắc định tìm cách phản kháng. Công tử sao không chịu kiểm tra xem bản thân mình ra sao?

La Linh nghe vậy kinh hãi vội vàng kiểm tra nội thể. Hoá một thân công phu của chàng đã bị hoá giải hết. Bây giờ chỉ cần một kẻ ở hàng tam lưu cũng có thể chế phục được chàng.

La Linh tức giận đứng phắt lên quát lớn:

– Tại hạ và cô nương vô oán, vô thù. Sao cô nương lại đối xử với tại hạ như vậy?

Lý Ngọc Uyển mỉm cười:

– Các nam nhân đến đây ai cũng phải chịu số phận như vậy. Tuy nhiên, đối với chàng thì thiếp có một ngoại lệ.

La Linh cố ghìm cơn giận hỏi:

– Cô nương định dành cho tại hạ ngoại lệ gì?

Lý Ngọc Uyển cười khẽ:

– Ngoại lệ này nam nhân trong thiên hạ hàng vạn người muốn mà không được. La công tử đã thấy hài lòng chưa?

La Linh tức quá nói xẵng:

– Tại hạ ngu dốt quả thật không hiểu được thâm ý! Có việc gì cô nương hãy nói xem.

Cung trang thiếu nữ Lý Ngọc Uyển cười khúc khích:

– Nô gia giữ công tử ở lại làm người cung cấp giống tốt cho Vạn Hoa Cung. Điều này ắt hẳn công tử hài lòng chứ?

La Linh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Lát sau, bỗng chàng ngửa cổ lên cười một tràng dài. Tiếng cười của chàng như uất ức, như căm hờn mà phát ra nên nghe rất khó chịu.

Cung trang thiếu nữ nhíu mày quay sang thiếu nữ ngồi cạnh:

– Linh San muội. Muội hãy giải khai huyệt đạo cho vị cô nương kia.

La Linh từ khi vào đến giờ luôn luôn quan tâm đến tình trạng của Mạn Sương Sương. Lúc này chàng thấy có kẻ định giải huyệt cho nàng vội quát lớn để ngăn lại.

Ngọc Linh San thấy thế quay lại nhìn Cung trang thiếu nữ.

Cung trang thiếu nữ Lý Ngọc Uyển nhìn sang La Linh hỏi:

– La công tử sao lại ngăn cản việc này! Chẳng lẽ lại có ẩn tình gì chăng?

La Linh hơi đỏ mặt nói:

– Mạn cô nương bị trúng độc thủ của lão Hồng Diện dâm thần. Nếu giải huyệt cho nàng ta e rằng sẽ có điều bất tiện.

Cung trang thiếu nữ hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc. Đột nhiên nàng bật lên thành tràng cười thích thú miệng quát:

– Linh San muội. Mau giải khai huyệt đạo cho cô nương kia.

Ngọc Linh San nghe lệnh ngay tức thì vung tay giải huyệt ngủ cho Mạn Sương Sương.

La Linh thấy không còn cách gì ngăn chặn chỉ còn nước đứng đực ra thở dài.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của La Linh. Mạn Sương Sương vừa thoát khỏi cơn mê ngủ liền bật lên tiếng rên rỉ.

La Linh hoảng hốt vội rời khỏi ghế xông tới định khống chế cô nàng. Nhưng khi chàng vừa tiến đến gần Mạn Sương Sương thì nàng ta đã tỉnh lại.

Vừa tỉnh giấc, Mạn Sương Sương đã thấy La Linh ở trước mặt nàng. Mạn Sương Sương vui mừng rú lên nhào ngay lại ôm chặt lấy chàng.

La Linh kinh hãi vội vàng lách mình né tránh. Nhưng công phu của chàng giờ đây đã mất thì làm sao cản nổi bước tiến của Mạn Sương Sương.

Hai người đụng vào nhau ngã lăn xuống đất.

La Linh kinh hoảng cố tìm cách thoát khỏi vòng tay ôm chặt của Mạn Sương Sương mà không được. Chàng vùng vẫy một lúc rồi kinh hãi kêu lớn:

– Lý cô nương! Mau cho người giúp tại hạ với!

Lý Ngọc Uyển cười khanh khách nói:

– Ối chao! La công tử thật là đa tình. Vị cô nương kia chắc là yêu thương công tử lắm mới có hành động như vậy. Công tử sao không tự mình thưởng thức đi!

Rồi mặc cho sự chống cự quyết liệt của La Linh. Y phục trên người chàng và trên cơ thể Mạn Sương Sương cứ từng chút từng chút bị người thiếu nữ xé ra tơi tả.

Rồi chuyện gì đến ắt phải đến. Mạn Sương Sương và La Linh lõa lồ dính chặt vào nhau giữa tiếng đàn sáo dập dìu mê hoặc.

Mạn Sương Sương đã bị dục tính cuốn đi không còn ý chí. Nàng bất chấp sự ngăn cản của La Linh vẫn tìm cách tấn công chàng quyết liệt.

Quân tử kiếm của La Linh bị bàn tay mềm mại của nàng bóp vuốt dần dà trở nên cứng ngắc.

Chàng cố gắng vùng vẫy sự đeo bám của mỹ nhân đang trong cơn cuồng nộ kinh hồn.

Nhưng bản thân chàng đâu còn công lực để chống cự. Vì vậy, chiến thắng lại thuộc về Mạn Sương Sương.

Bấy giờ đây dương vật của La Linh đã xuyên thấu lồn của Mạn Sương Sương bất chấp chàng có đồng ý hay không.

Mạn Sương Sương hai tay chống xuống giữa chặt hai đùi chàng, trong khi hạ thể nàng hùng hục dập xuống trong tư thế của kẻ chiến thắng.

Dương vật của La Linh dựng ngược lên trong khi cái lồn của Mạn Sương Sương liên tiếp dập xuống.

Cảnh tượng này khiến cho Lý Ngọc Uyển và các nữ nhân vô cùng khích thích. Họ sững sờ nhìn vào chỗ thân cặc và cái lồn đang xầm xập đập vào nhau tốc độ kinh hồn.

Dưới ánh đuốc các thiếu nữ đều nhận thấy nữ nhân đang ái ân cuồng loạn với La Linh là một thiếu nữ còn trinh rất xinh đẹp.

Hơn nữa, họ cũng phục thầm sự kiên trì và bền bỉ của chàng thanh niên tuấn tú.

Nếu bình thời kẻ khác mà bị cái lồn trinh nhồi nhét cặc như vậy thì đã xịt khí ra từ rất lâu rồi.

Đằng này dương vật của La Linh vẫn cứ hùng dũng ra vào liên tục trong cái lồn trinh nọ mà vẫn không chịu xịt khí đầu hàng.

Nhưng cuối cùng thì Mạn Sương Sương cũng không còn sức mà chịu nổi nữa. Nàng rú lên một tiếng, toàn thân co giật bắn ào ạt chất dịch ra ngoài.

Dương vật của La Linh cũng chịu hết xiết trước những co bóp nhồi nhét của cái lồn trong cơn hoan lạc cao trào. Một dòng dịch khí từ cặc chàng bắn thẳng vào sâu trong lồn mỹ nhân khiến cho nàng ta rít lên khoái sướng.

Hai người đều mệt mỏi ngã ra nằm bất động.

Chương trước Chương tiếp
Loading...