Phản diện Đấu Phá
Chương 14
Tiêu gia…
Sáng sớm, ba trưởng lão cùng với gia chủ Tiêu Chiến đều tập trung hết ở đại sảnh lớn.
Họ tập trung ở đây cũng không phải là để nói chuyện phiếm, mà dành cho một chuyện quan trọng, đó chính là đợi Nạp Lan Yên Nhiên đến từ hôn.
Chuyện từ hôn, không biết vì sao mà trong Ô Thản thành này ai cũng biết cả, ai cũng đều bàn tán về nó, chung quy mọi người bàn tán cũng đều hướng tới một vấn đề, đó là Tiêu Viêm không hề xứng với Yên Nhiên.
Điều đó làm người trong Tiêu gia vô cùng mất mặt, tam trưởng lão đập mạnh bàn nói:
“Họ thật quá đáng, không lẽ họ ỷ mình là người Vân Lam tông mà muốn làm gì Tiêu gia ta cũng được sao? Cũng tại tên Tiêu Viêm đó là phế vật”
… Bạn đang đọc truyện Phản diện Đấu Phá tại nguồn: http://truyen3x.xyz/phan-dien-dau-pha/
Nhị trưởng lão thì bĩnh tĩnh hơn: “Ta cũng nghĩ như tam trưởng lão, cũng tại Tiêu Viêm thực lực không bằng người ta, chính nó là nguyên nhân chính làm Tiêu gia ta mất hết mặt mũi”
“Thôi được rồi, tốt hơn hết là nên giải quyết vấn đề trước mắt cho tốt đã, chuyện Tiêu Viêm để sau đi” Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chiến cau có, đại trưởng lão cười nói.
Tiêu Chiến lúc này không vui chút nào, nhị và tam trưởng lão công khai nói xấu con hắn trước mặt hắn làm hắn không thể không tức giận trong lòng.
Nhưng ở Tiêu gia này, danh vọng của ba trưởng lão vô cùng lớn, cộng thêm ba người họ cấu kết với nhau khiến hắn là gia chủ của Tiêu gia cũng chả làm được gì, đành phải nhịn trong lòng.
Tiêu Chiến cũng biết, thực lực của Tiêu Viêm hiện tại vô pháp xứng với Yên Nhiên, hai người bọn nó quả thực như đất và trời, không thể kết hợp.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn tin tưởng Tiêu Viêm, rằng con hắn sẽ có một ngày bay cao và xa khỏi Gia Mã đế quốc này, trở thành một cường giả đỉnh cao vang chấn đại lục.
“Vân Lam tông đến thăm Tiêu gia” Bất ngờ, một âm thanh từ bên ngoài truyền vào, cả người trong đại sảnh bao gồm cả Tiêu Chiến lúc này vô cùng thận trọng, Tiêu Chiến thân là gia chủ cũng đi ra bên ngoài tiếp đón.
“Ta rất vinh hạnh khi Vân Lam tông tới Tiêu gia ta, mời mọi người vào” Tiêu Chiến nở nụ cười với đám người Vân Lam tông, giọng điều có phần cung kính.
“Tiêu Chiến tông chủ đã khách khí rồi” Một trưởng lão Vân Lam tông khẽ gật đầu, nói rồi cùng đoàn người Vân Lam tông bước vào.
Dưới cùng đám người, một thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc áo bào màu xanh lam bước vào, bước đi nàng nhẹ nhàng, trông vô cùng đằm thắm yêu kiều, tựa như thần tiên.
Nàng nhìn Tiêu Chiến, nói với giọng điệu hòa nhã: “Nạp Lan Yên Nhiên xin chào thúc thúc, đã lâu không gặp thúc rồi”
“Ừ, thúc chào con” Tiêu Chiến đáp, biết mục đích tới đây của Yên Nhiên nên giọng điệu hắn nói ra vô cùng phức tạp.
“Vâng” Nạp Lan Yên Nhiên chắp tay với Tiêu Chiến, liền bước vào trong đại sảnh.
Nhìn đám người Vân Lam tông đã yên ổn ngồi xuống, Tiêu Chiến cũng không muốn lòng vòng:
“Các hạ Vân Lam tông đến Tiêu gia ta hẳn có chuyện phải không?”
“Gia chủ Tiêu Chiến thật là một con người thẳng thắn. Không giấu gì gia chủ, Vân Lam tông ta đến đây là muốn hủy bỏ hôn ước của Tiêu Viêm với thiếu chủ Nạp Lan Yên Nhiên của Vân Lam tông ta” Vị trưởng lão nói.
“Vậy mục đích mọi người tới đây là để hủy hôn?” Tiêu Chiến trầm giọng nói.
“Đúng là như vậy, ta nghĩ gia chủ hẳn mấy ngày nay cũng đã biết rồi” Vị trưởng lão khẽ gật đầu.
“Phụ thân” Một giọng nói vang lên từ bên ngoài đại sảnh. Theo ánh mắt của mọi người nhìn đến, hai bóng người một trai một gái từ từ tiến vào.
Người con trai đi đầu khuôn mặt non nớt có phần điển trai, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm nghị, thân hắn diện áo bào màu xanh, bước đi trông vô cùng uy vũ.
Bên cạnh người con trai, người thiếu nữ xinh đẹp bước vào, mái tóc đen dài của nàng thả ra sau, mái tóc mềm mại khẽ tung bay trong gió theo mỗi bước đi của nàng làm nàng như một cô tiên nữ vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Người thiếu nữ mặc lấy áo bào màu xanh, bộ quần áo ôm trọn lấy thân hình vô cùng cuốn hút của nàng, mỗi khi nàng bước đi, ánh mắt đám đệ tử không khỏi nhìn chằm chằm vào nàng mà say mê.
Nhưng đối với những ánh mắt của đám đệ tử xung quanh, người thiếu nữ chẳng thèm ngó tới dù chỉ một cái liếc mắt, sự tập trung của nàng chỉ có người con trai đang đi trước nàng.
“Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi… Sao các con lại vào đây?” Tiêu Chiến nhìn hai người ngạc nhiên hỏi, còn ba trưởng lão đằng sau không nói gì, chỉ là bọn họ nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt không thích chút nào.
“Cha! Bọn họ đến là để hủy hôn với Tiêu gia chúng ta sao?” Tiêu Viêm hỏi, rồi hắn đưa mắt nhìn đám người Vân Lam tông, đặc biệt là ánh mắt hắn tập trung vào Nạp Lan Yên Nhiên đang ngồi giữa kia.
“Ừm, bọn họ đến từ hôn” Tiêu Chiến gật đầu, hắn nói xong thì trong lòng buồn rười rượi, sự việc này hắn không thể ngăn cản được.
“Ngươi là Tiêu Viêm của Tiêu gia, cái người mà 3 năm trước từ thiên tài trở thành phế vật sao? Ôi, ngươi thật đáng thương”
Một vị hộ pháp trung niên đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tiêu Viêm, giọng điệu có chút mỉa mai:
“Ngươi đã biết rồi đó, ngươi nghĩ với thân phận phế vật hiện tại của ngươi, ngươi sẽ xứng với thiếu chủ Vân Lam tông của bọn ta sao, dù bây giờ ngươi có là thiên tài của ba năm trước thì ngươi cũng không thể đến được với nàng đâu, cho nên ngươi hãy buông tay đi”
Huân Nhi bên cạnh nắm bàn tay nắm chặt tay Tiêu Viêm, nàng nhẹ nói: “Tiêu Viêm ca ca, ngươi cứ mặc kệ lời nói thối tha của hắn”
“Này cô bé, ngươi vừa nói cái gì?” Tên hộ pháp trầm giọng nói với Huân Nhi, giọng nói ẩn chứa sát khí nhàn nhạt.
Tiêu Huân Nhi không trả lời hắn, nàng chỉ khẽ liếc nhìn tên hộ pháp khinh thường một cái làm hắn tức đỏ cả mặt lên.
Nhưng xung quanh nhiều người Vân Lam tông với Tiêu gia như thế, tên hộ pháp cũng không dám làm càn, hắn đành phải nuốt sự tức giận muốn bùng phát lại, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm thân thể Huân Nhi.
“Nếu ngươi còn đưa ánh mắt thối đó nhìn Huân Nhi, ta sẽ không ngại móc mắt ngươi ra cho chó ăn” Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn tên Hộ pháp.