Phản diện Đấu Phá
Chương 9
“Được rồi, huynh là con mèo mướp, muội im lặng, huynh có chuyện muốn nói với muội đây” Hàn Phong nhìn Nhã Phi nói.
Thấy Nhã Phi đã im lặng, hắn liền nói: “Huynh khi trước được người ta cứu đã không còn tên là Nhã Phong nữa, giờ huynh theo họ nghĩa phụ, tên là Hàn Phong, muội không trách ta chứ?”
“Trách huynh cái gì chứ? Muội sẽ không bao giờ trách huynh” Nhã Phi khẽ hôn một cái lên má Hàn Phong, nắm lấy tay Hàn Phong, bước đi:
“Chúng ta đi về thôi”
Hàn Phong cứ để Nhã Phi nắm tay kéo đi, sau cuộc tiếp xúc với nàng, hắn như thấy được thế giới nội tâm của nàng.
Nàng đâu còn là con người lạnh lùng kiêu ngạo, nàng giờ đây như cô thiếu nữ tràn đầy mơ mộng vậy, vô cùng dễ thương, biết thế hắn càng yêu thương nàng hơn, thầm mong sẽ cho nàng một tình yêu hạnh phúc.
Hai người bước vào phân đà Mễ Đặc Nhĩ, Nhã Phi vẫn nắm tay của Hàn Phong, nhưng khuôn mặt lại biến thành lạnh lùng băng giá.
Nhã Phi quay sang nhìn Hàn Phong, nhẹ nói: “Huynh đến phòng muội đợi nha, muội bàn giao sản phẩm rồi về với huynh ngay”
“Ừm, muội đi cẩn thận” Hàn Phong đáp.
Nhã Phi gật đầu với Hàn Phong, liền quay sang đám cận vệ, ra lệnh: “Các ngươi dẫn ngài ấy về phòng của ta”
“Vâng tổng quản sự” Cả đám đồng thanh nói, liễn dẫn đường Hàn Phong đến phòng của Nhã Phi.
Trong đầu cả đám dù thắc mắc biểu hiện thân mật của Nhã Phi và Hàn Phong nhưng cũng không ai dám hỏi, bọn chúng cũng không phải là người sợ mạng mình quá dài.
Nhã Phi theo Cốc Ni vào phòng, lúc này Cốc Ni cũng không nhịn được tò mò mà hỏi Nhã Phi:
“Ngươi và hắn thân mật như vậy, không lẽ…”
“Không phải như ngài nghĩ đâu” Nhã Phi liền lấy tay bịt miệng Cốc Ni lại, đỏ mặt nói:
“Đó là thân ca ca của ta”
Cốc Ni gật đầu, cũng không có hỏi đến nữa, liền nói: “Thế chuyện Đấu Linh đan thì sao rồi?”
“Được rồi, huynh ta tặng ta một viên” Nhã Phi đáp, liền lấy trong túi không gian ra cái hộp ngọc, đưa cho Cốc Ni, còn 1 viên Địa Linh đan còn lại thì nàng giữ lại, nàng sẽ có toan tính riêng với nó.
Cốc Ni mở hộp ngọc ra, nhìn viên đan dược màu xanh tỏa ra đan hương nồng nặc, môi bà mấp máy:
“Quả nhiên là Địa Linh đan, là hàng cực phẩm a”
“Người hãy đưa lên trụ sở đi, xong vụ này chúng ta sẽ có công lớn” Nhã Phi cười nói.
“Ừm, xong vụ nãy có lẽ ngươi sẽ được tiến chức lên làm cấp trọng tâm của gia tộc thôi” Cốc Ni gật đầu, nói rồi liền bước ra ngoài.
Nhã Phi nhếch môi, xong vụ này e rằng gia tộc sẽ đối đãi nàng với cách khác, có anh trai có thể tùy ý đưa ra Đấu Linh đan, điều đó chứng minh anh trai có thể là người trong thế lực lớn, hoặc cũng có thể ghê gớm hơn chính là một luyện dược sư cao cấp có thể luyện ra Đấu Linh đan.
Mà đối với hai trường hợp trên, Mễ Đặc Nhĩ đương nhiên cũng nghĩ ra, và họ sẽ tìm cơ hội tiếp cận và làm thân với anh trai cô, mà cách làm thân nhanh chóng hiệu quả nhất chính là thông qua cô rồi, dù gì thì cô cũng là muội muội của Hàn Phong.
Nhưng dù sao cô cũng là người của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, đem lợi ích đến gia tộc mình chính là nghĩa vụ của cô, cô đương nhiên cũng muốn Hàn Phong giúp gia tộc mình.
Nhưng đó là trong trường hợp họ không quá đáng đối với Hàn Phong, còn nếu có mà nói, cô cũng không ngại cắt đứt hết tất cả đối với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, vì trong lòng cô, Hàn Phong vẫn quan trọng hơn Mễ Đặc Nhĩ gia tộc rất nhiều.
Hàn Phong đang suy nghĩ về vụ từ hôn ngày mai thì cửa phòng mở ra, Nhã Phi trong xiêm y màu hồng nhẹ nhàng bước vào.
“Ca ca…” Nhã Phi kêu một tiếng, nàng liền chạy đến nhào vào lòng Hàn Phong, đầu dụi vào lồng ngực hắn.
Hàn Phong ôm lấy Nhã Phi, lúc này hắn mới chú ý đến nàng, chỉ thấy mái tóc nàng vẫn còn ẩm ướt do mới tắm xong, quanh thân hình mềm mại của nàng, một mùi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra thu hút hắn.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Phi, trong lòng không chịu đựng được liền hôn một cái lên trán nàng, nhỏ giọng:
“Em đẹp lắm Nhã Phi”
“Thật không?” Nhã Phi đỏ mặt, nàng e thẹn nói.
Trong cuộc đời nàng, không biết đã có bao nhiêu người đàn ông khen nàng xinh đẹp, chỉ là khi nàng nghe bọn họ nói, nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, thậm chí còn mang theo tâm lý bài xích mấy thứ đàn ông dơ bẩn đó.
Nhưng Hàn Phong thì khác, nàng không hề cảm thấy chán ghét hay bài xích gì cả, khi nghe anh trai nói, trong nội tâm nàng còn dâng lên một sự ngọt ngào khó hiểu.
“Thật… muội muội anh đẹp lắm, anh chỉ sợ muội muội anh đẹp thế này, sau này chắc một người đàn ông nào đó sẽ cướp em đi khỏi anh thôi” Hàn Phong thở dài, giọng nói u sầu:
“Haizz, mới tìm lại được em mà lại phải rời xa nhau rồi sao”
Nhã Phi lấy tay bịt miệng Hàn Phong, ánh mắt ướt át nhìn hắn: “Không… không bao giờ em rời xa anh đâu, em sẽ ở với ca ca đến suốt đời”
Hàn Phong liền chuyển đề tài, nhẹ hỏi: “Thế muội mấy năm nay sống có tốt không? Hãy kể cho ca ca xem nào”
Nhã Phi gật đầu, liền kể hết một mạch cho Hàn Phong nghe, từ chuyện nàng được một nô tỳ nhận nuôi, đến nàng phấn đấu như thế nào để thoát kiếp nô tỳ và đến chức vụ ngày hôm nay, nàng đều kể hết mà không chừa lại gì.
“Muội khổ rồi, ta thân làm ca ca muội mà không giúp được gì” Hàn Phong thở dài, ôm nhẹ vòng eo Nhã Phi.
“Ưm… Không có gì đâu” Nhã Phi vòng tay ôm cổ Hàn Phong, cười nói: “Thế ca ca kể cuộc sống của ca ca cho muội nghe đi, muội quả thực rất muốn nghe”