Quan Trường - Quyển 1
Chương 11
Mùa đông ở thành phố Yến rất dài và giá rét, nhưng dưới bóng đêm tĩnh mịch, vẫn có những nam nữ tới quán bar Đơn Hành Đạo tìm bạn tình. Đơn Hành Đạo, cái tên cũng như ý nghĩa, chính là nơi nam nữ độc thân tụ hội, chỉ cho phép vào một mình, nếu nhiều người đi cùng nhau thì phải cùng giới tính.
Hạ Tưởng ngồi một mình trong góc, ánh đèn mờ tối khiến người ta không thấy rõ mặt hắn. Tuy nhiên sự cô đơn và tịch mịch của hắn vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của người khác giới. Nhân viên phục vụ không ngừng đẩy tới bàn hắn mẩu giấy nhỏ của người khác giới, trong đó đủ loại nội dung:
– Anh chàng đẹp trai, đêm dài khó ngủ, có muốn cùng say và cùng vui vẻ với em không?
– Làm bạn nhé? Tôi ở bàn số ba, là người đứng đắn, không phải loại kiếm tiền. Đừng hiểu lầm!
– Bóng dáng cô đơn của anh làm em nhớ tới mối tình đầu của em, khiến lòng em có cảm giác say đắm. Anh có muốn một đêm đẹp với em không? Em ngồi bàn số 8.
– Nếu anh đi một mình thì tới tâm sự đi. Nếu nói chuyện hợp sẽ tham khảo tiến thêm bước nữa. Bàn số 13.
Tất cả đều là ám chỉ đầy hấp dẫn. Hạ Tưởng tùy ý lật xem, vò chúng thành một nắm, ném vào gạt tàn thuốc lá.
Tâm trạng Hạ Tưởng cực kỳ tệ, đừng nói là muốn đi tìm bạn tình, cho dù một cô nàng nào chủ động hiến thân, chưa chắc hắn đã có hứng thú. Từ chiều tới giờ, hắn đã ngồi sáu, bảy giờ liên tục, uống vào hơn mười chai bia, nhưng không hề có cảm giác say chút nào. Đầu óc hắn vẫn không thể hưng phấn lên nổi.
Công ty hắn vừa mới phá sản, toàn bộ cổ phiếu hắn mua cũng ra đi. Năm nay 35 tuổi, hiện tại hắn chỉ có hai bàn tay trắng, thành kẻ thất bại nghèo rớt mồng tơi. Vấn đề chính nữa là cha mẹ ở quê lại gửi tối hậu thư cho hắn, nếu trong năm nay không cưới vợ, hắn đừng nghĩ tới việc thò chân tiến vào trong nhà một bước.
Hạ Tưởng nhếch mép cười chua xót. Hắn phấn đấu 12 năm ở thành phố Yến, từ hai bàn tay trắng đã có được của cải hàng triệu, tự cho là thoả thuê mãn nguyện, có thể trở thành triệu phú, một mặt vừa cố gắng kiếm tiền, một mặt lại vừa cố gắng chơi hoa ghẹo nguyệt, nghĩ rằng khi nào kiếm đủ mười triệu thì tìm một cô gái thật tử tế cưới làm vợ. Thật không ngờ người yêu chưa tìm được mà tiền thì mất hết. Thua thê thảm như vậy khiến hắn không có khả năng lật ngược tình thế.
Hắn có thể hiểu tâm trạng của cha mẹ. Em trai ít hơn hắn 5 tuổi mà con đã đi học tiểu học. Vậy mà hắn vẫn lẻ loi một mình. Tư tưởng của cha mẹ hắn khá truyền thống, không nóng nảy mới là lạ? Chỉ có điều với tình trạng hiện tại của hắn thì đừng nói kết hôn, chỉ sợ ngay cả một người yêu chân chính hắn cũng không thể tìm nổi. Mấy năm nay, hắn chỉ lo kiếm tiền, chỉ biết dụng tâm luồn cúi, không hề để tâm tư trong việc tìm người yêu mà chỉ khi gặp dịp là lại chơi bời chứ chưa bao giờ có tình cảm thực sự. Cho tới nay, hắn cảm thấy thế giới tình cảm của mình như một hoang mạc, chỉ sợ không còn một ốc đảo nào để sinh trưởng.
Nếu nói cổ phiếu thất bại là chính hắn đầu tư sai lầm, như vậy công ty đóng cửa cũng bởi vì hắn đắc tội một tên quan tham. Vì không thỏa mãn được lòng tham không đáy của tên quan tham đó, công ty của hắn đã bị y trăm phương ngàn kế vận dụng quyền lực trong tay phá đổ! Hạ Tưởng nghĩ tới bộ dạng đáng khinh ngồi không mà hưởng của Tống Đức Phúc, liền ghê tởm muốn nôn. Bộ dạng như một con heo gắn đầu người như vậy, không ngờ còn muốn ăn thịt thiên nga, muốn mình mời y tới trung tâm tắm hơi Dao Trì xa hoa nhất thành phố Yến, muốn gọi người nổi danh nhất là tiên tử Phượng Mỹ Mỹ tiếp. Ai chẳng biết Phượng Mỹ Mỹ chỉ ngồi sô pha mà không lên giường chứ? Tống Đức Phúc ỷ vào quyền lực trong tay, liền bắt Hạ Tưởng giúp hắn thu phục Phượng Mỹ Mỹ, bởi vì ai cũng biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phượng Mỹ Mỹ là không bình thường.
Bên ngoài nghe đồn Phượng Mỹ Mỹ không lên giường là vì một người đàn ông, mà người đàn ông đó đúng là Hạ Tưởng. Kỳ thật lời đồn thông thường là sai. Quả thật Phượng Mỹ Mỹ không lên giường là vì một người đàn ông, người này tên là Tiêu Ngũ, một người bạn rất thân của Hạ Tưởng. Vì một lần đánh người bị thương, Tiêu Ngũ bị bỏ tù rồi mắc bệnh mà chết. Kỳ thật Hạ Tưởng biết, người bị Tiêu Ngũ đánh bị thương đó đã bỏ tiền mua quan hệ, hại Tiêu Ngũ chết trong nhà tù. Tuy Hạ Tưởng có chút tiền nhưng không quen biết quan lớn nào, càng không có năng lực điều tra rõ chân tướng, Tiêu Ngũ chỉ có thể hàm oan mà chết. Tiêu Ngũ chết đi nhưng vẫn mắc nợ một đống lớn, Hạ Tưởng vốn định trả thay cho y nhưng Phượng Mỹ Mỹ nhất định không chịu, dứt khoát đến Dao Trì làm tiểu thư bồi rượu trên xô-fa, muốn thay Tiêu Ngũ trả nợ.
Hạ Tưởng không khuyên nổi Phượng Mỹ Mỹ, đành phải thường xuyên tới chiếu cố cho việc làm ăn của cô. Vì thường xuyên qua lại nên mới có lời đồn là Phượng Mỹ Mỹ không chịu lên giường là vì Hạ Tưởng. Tống Đức Phúc từ lâu đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Phượng Mỹ Mỹ, nhiều lần muốn Hạ Tưởng giúp y tác hợp chuyện tốt. Hạ Tưởng sao có thể đồng ý để lão khốn kiếp này chiếm tiện nghi Phượng Mỹ Mỹ như vậy chứ. Giằng co mãi, rốt cục chọc giận Tống Đức Phúc, y hạ lệnh cho tất cả bệnh viện đình chỉ dùng thuốc do Hạ Tưởng cung ứng. Là Trưởng phòng vệ sinh y dược, trong tay y có quyền lực, kết quả là công ty y dược của Hạ Tưởng ầm ầm đóng cửa.
Lợi nhuận của ngành sản xuất y dược là rất cao, tuy nhiên cũng cần quan hệ thật tốt. Chỉ cần nhân vật mấu chốt thay đổi sẽ dẫn tới biến đổi một trời một vực. Tuy rằng bộ dạng của Tống Đức Phúc xấu xí không chịu nổi nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được uy lực thật lớn của quyền lực, khiến hắn sinh ra ý tưởng hoang đường: Nếu cuộc đời thật sự có thể tái sinh, hắn tình nguyện đi làm quan chứ không muốn quyền lực nằm trong tay những kẻ làm xằng làm bậy giống như Tống Đức. Ít nhất mình cũng không để bị kẻ tiểu nhân như Tống Đức Phúc quản chế, có thể cứu được mạng Tiêu Ngũ, có thể thay đổi vận mệnh của Phượng Mỹ Mỹ, còn có thể làm được rất nhiều chuyện mà trước kia không làm được…
Đang suy nghĩ tới mức đầu đau tưởng như muốn nứt ra thì trước mắt hắn chợt tối sầm lại, một cô gái mặc áo gió màu đen chợt xuất hiện và ngồi xuống trước mặt hắn. Cô trang điểm rất đậm, vẽ mắt rất đen, dưới ánh đèn mờ mờ không thấy rõ bao nhiêu tuổi, tuy nhiên từ hình dáng, khuôn mặt rất xinh xắn mà có thể thấy được đây là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Tay trái cô cầm một tờ báo, dường như đang cầm tín vật để hẹn ước với ai vậy.
“Bộp…”
Cô ném tờ báo xuống trước mặt Hạ Tưởng, hùng hổ nói:
– Anh một mình trốn ở đây uống rượu, có phải cảm thấy rất vui vẻ phải không? Có phải đang tìm các cô gái khác không? Năm đó anh rõ ràng cự tuyệt tôi như vậy, hóa ra anh căn bản không phải là một người đàn ông có thể tha thứ.
Hạ Tưởng không ngẩng đầu lên nói:
– Cô nhận nhầm người rồi!
– Anh uống say à? Tôi biết anh đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhận nhầm sao? Đừng đùa kiểu rẻ tiền như thế!
Cô gái áo đen khinh thường nói:
– Anh tên là Hạ Tưởng, tôi tên là Vệ Tân. Tôi nói không sai chứ?
– Vệ Tân?
Ánh mắt Hạ Tưởng hơi mơ hồ, cố gắng nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười:
– Thì ra là em, hóa trang thành bộ dạng quỷ quái này khiến anh không nhận ra. Muốn dọa chết người à!
Vệ Tân là bạn gái lâu nhất của Hạ Tưởng. Hai người ở cùng nhau tới ba năm, sau bởi vì Hạ Tưởng chậm chạp không chịu kết hôn, Vệ Tân mới tức giận ra đi, từ đó về sau biến mất không còn tăm hơi. Không ngờ một năm sau, cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn hơi kinh ngạc.
– Có chuyện gì?
Hạ Tưởng không có tâm trạng giằng co với cô, càng không có hứng thú kết nối lại tình duyên trước kia với cô.
– Tôi sắp kết hôn, bỗng nhiên nhớ tới anh, liền thử đi ra ngoài một chút, vừa lúc thấy quán bar Đơn Hành Đạo, liền vào xem, không ngờ thật sự gặp anh. Anh nói xem có đúng là ý trời không?
Vệ Tân thích nhất là dùng ý trời để giải thích hết thảy. Đáng tiếc là ý trời của cô vẫn không thể thuyết phục Hạ Tưởng cưới cô.
Hiện tại Hạ Tưởng không hề có hứng thú với hết thảy mọi thứ, càng không muốn nói lại chuyện năm xưa với Vệ Tân. Đột nhiên hắn cảm giác đầu óc choáng váng, liền khoát tay nói:
– Không nói nữa, anh không thoải mái, muốn về đi ngủ…
Vệ Tân giơ tay lên kéo Hạ Tưởng, lại bị hắn gạt sang một bên. Hạ Tưởng cũng coi như từng có tình cảm với Vệ Tân, tuy nhiên hiện tại hắn đã nản lòng thoái chí, khẳng định sẽ không để ý tới cảm nhận của cô, liền đứng dậy bước đi. Vệ Tân đuổi theo vài bước, cầm tờ báo trong tay nhét vào tay hắn:
– Không kìm nổi thì nôn ra đi, đừng nôn ra đất, dùng báo mà đỡ…
Nhìn Hạ Tưởng lắc đầu đi xa, Vệ Tân đứng đó nước mắt ròng ròng, trong lòng chua xót.
Trong tay Hạ Tưởng cầm tờ báo. Hắn đi tới dưới một cây đèn đường thì không đi nổi nữa, liền tính ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, trong lúc vô ý thấy tờ báo trong tay là một tờ báo quốc gia, trên đó có một đoạn tin, ghi tên phóng viên Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn? Hạ Tưởng giật mình, sao lại là hắn? Hắn lại trở về tòa soạn báo làm một phóng viên bình thường sao? Hắn vốn có thể theo chính trị, có thể làm quan, có thể sống tốt hơn hiện tại vô số lần, không ngờ cuối cùng chỉ về tòa soạn báo làm phóng viên. Tính ra năm nay hắn cũng đã 52 tuổi, tiền đồ vô vọng …
Lý Đinh Sơn không có tiền đồ gì, mình chẳng phải cũng vậy sao? Hắn đứng lên muốn chạy, lại đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, đầu gục xuống tờ báo, mất đi tri giác …