Quan Trường - Quyển 1

Chương 56



Phần 56

– Anh đã vô lễ còn dám kiêu ngạo với tôi? Tôi không tránh ra, xem anh có thể làm được gì tôi?

Cô gái mặc váy màu xanh lục cũng không biết làm sao lại đầy dũng khí, dùng sức đẩy xe về phía trước, xe ngã rầm một tiếng, thiếu chút nữa đè vào Hạ Tưởng.

Lửa giận trong người Hạ Tưởng bốc lên, nhấc chân đá bay chiếc xe đạp sang một bên, nhìn Cổ Hợp nói:

– Đi, không cần chấp nhặt cô ta, đúng thật là không thể nói lý được.

– Anh mới là không thể nói lý lẽ, anh là đồ lưu manh, đồ khốn khiếp, đứng lại…

Cô gái mặc váy màu xanh lục ở phía sau hô to đến khàn cả giọng. Hạ Tưởng cũng không quay đầu lại, đàn ông không nên cãi lộn đôi co với phụ nữ, động chân động tay với cô ta thì càng mất mặt. Đối phó với loại phụ nữ có luôn nhìn mình tự sướng này thì khinh thường chính là lựa chọn tốt nhất.

Vừa đi sang bên đường cái phía đối diện, đột nhiên một chiếc Nissan Bluebird từ phía sau phi lên phía trước người, ngay sau đó dừng phắt lại. Hạ Tưởng và Cổ Hợp thu thế không kịp, thiếu chút nữa đâm vào chiếc xe, lập tức lửa giận bốc lên.

Trên xe bước xuống một người đàn ông, khoảng 26 tuổi, mặc một bộ quần áo sang trọng, cao lớn lực lưỡng, đầu cạo trọc, vẻ mặt dữ tợn, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt Hạ Tưởng.

– Thế nào anh bạn, vô lễ với phụ nữ rồi cứ thế vỗ mông bỏ đi sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Hôm nay tôi là người trung gian, anh bạn phải cúi đầu nhận sai trước cô gái xinh đẹp này ba cái thì việc này mới trôi qua được. Nếu không đồng ý làm như vậy, tôi sẽ chơi cùng hai anh bạn một chút, cho các anh biết rằng người huyện Bá không phải dễ bắt nạt.

Vừa lúc này thì cô gái mặc váy màu xanh lục cũng từ phía sau đuổi kịp tới, cô đi tới trước mặt Hạ Tưởng, hung hăng trừng ánh mắt, nổi giận đùng đùng nói:

– Muốn chạy? Ở huyện Bá mà lại có thể để mấy anh chạy trốn thì tôi chẳng phải là rất mất mặt?

Cổ Hợp nhìn thẳng về phía trước nói:

– Các người định kết hợp để ức hiếp người bên ngoài như chúng tôi hả?

Người đàn ông đầu trọc lắc đầu, con mắt hình tam giác nhấp nháy mắt nói:

– Tôi chỉ thấy chuyện bất bình nên dừng lại giúp đỡ, tôi và cô em Trương này cũng không có ước hẹn để ức hiếp hai thằng mày, tuy nhiên vừa đúng lúc tôi đi qua đây, có phải hay không em Trương?

– Biến đi, ai là em Trương của anh, đừng tưởng là anh tới giúp tôi thì tôi sẽ nhận ân tình này của anh. Lưu Hà, anh tự nguyện xen vào việc của người khác, không có nửa điểm quan hệ với tôi, đừng nghĩ nhân cơ hội này để tiếp cận tôi.

Cô gái mặc váy màu xanh lục đúng là một người ngang ngược, tính cách và lời nói giống nhau, mở miệng là đốt cháy người khác.

Người đàn ông đầu cắt trọc cũng không tức giận, bộ dáng cợt nhả, có vẻ như bị mắng như vậy đã thành thói quen, hắn lấy tay chỉ chỉ vào Hạ Tưởng và Cổ Hợp, cười vẻ lấy lòng nói:

– Em Trương à, định thu thập bọn họ thế nào? Anh sẽ xử lý miễn phí cho em, có được không?

– Không khiến anh!

Cô gái mặc váy màu xanh lục trợn mắt lên, lại nhìn về phía Hạ Tưởng.

– Tôi để anh chịu nhận lỗi với tôi, nói một câu xin lỗi là được. Tôi khuyên anh nên như vậy, ngoan ngoãn xin lỗi, nếu chẳng may bị Lưu Hà hành hung thì sẽ không liên quan đến tôi.

Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Cổ Hợp một cái, đúng thực là không muốn giằng co cùng với tên đầu trọc và cô gái mặc váy màu xanh lục này, bọn họ nháo nhào chẳng yên, thắng cũng không có ý nghĩa, thua lại càng mất mặt. Hắn ôn hòa nói:

– Tôi đề nghị hai người tránh ra, đừng làm chậm trễ công việc của người khác. Công việc của chúng tôi nếu truy cứu đến trách nhiệm thì hai người không gánh vác nổi.

– Thằng này tốt, khẩu khí mạnh đấy. Ở huyện Bá này một mẫu ruộng còn có ba phần đất nhà ông, còn chưa có người nào dám coi thường Lưu Hà tao.

Lưu Hà cảm thấy bị tước hết mặt mũi trước mặt cô gái mặc váy màu xanh lục, bị Hạ Tưởng dùng một bộ dạng răn dạy để nói chuyện, lập tức lửa giận bốc ngùn ngụt, giơ chân lên liền đạp tới một cái.

Cổ Hợp cũng không biết Hạ Tưởng cũng biết một chút về quyền cước, hắn là bộ đội xuất ngũ, cũng luyện qua vài năm công phu, đánh nhau với người bình thường thì không sợ. Hắn liền lấy hai tay kéo Hạ Tưởng về phía sau hắn, cũng nhấc chân cũng đồng thời đá một cái, mặc dầu là xuất phát sau nhưng mà lại đến trước, đá một cái vào cái đầu gối của tên kia. Tên đầu trọc kia bị đá trúng, đau đến độ phát hoảng kêu to lên:

– Đánh người, người bên ngoài đánh người. Em Trương, mau báo cảnh sát, bảo Nhị Tử kéo toàn bộ lực lượng ra.

Cô gái mặc váy màu xanh lục rất không hài lòng trừng mắt liếc Lưu Hà một cái, trên mặt cũng hiện lên một tia khẩn trương, vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau khi đặt máy xuống thì vẻ mặt có vẻ cổ quái nói:

– Cảnh sát cũng không ở đồn, bọn họ đều đến giữ gìn trật tự ở Huyện ủy rồi… Lưu Hà, anh cũng đừng khẩn trương quá, tôi cũng không tin bọn họ giữa ban ngày ban mặt lại dám hành hung.

Cô gái mặc váy màu xanh lục tay chống nạnh đứng ở trước mặt Hạ Tưởng:

– Không xin lỗi tôi thì đừng hòng chạy được.

Hạ Tưởng có chút phát cuồng, cô gái này là ai thế, như thế nào vẫn không buông tha? Đừng nói là cô ta không phải là một mỹ nữ mà là một người quá xấu xí, cũng không thể động chân động tay đánh con gái, trừng phạt không được, mắng cũng không được, đúng là không có biện pháp nào với cô ta? Hắn thấy Lưu Hà ở một bên lấy ra di động, hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại, chỉ nghe thấy gọi anh em bạn bèn tới, trong lòng lại càng buồn bực, nếu chờ người của thằng này kéo tới, chẳng lẽ lại phải cùng đánh nhau một trận động trời hay sao?

– Cổ Hợp, tôi đối phó Lưu Hà, anh đối phó cô gái này, khẩn trương đi thôi.

Hạ Tưởng nhỏ giọng nói, cũng không để ý Cổ Hợp có thương hương tiếc ngọc hay không, dù sao thì hắn cũng xông lên trước rồi, lách qua cô gái mặc váy màu xanh lục tiến đến tên đầu trọc.

Tên đầu trọc cũng rất nghiêm túc, giơ tay ra bắt lấy Hạ Tưởng, bị Hạ Tưởng lật tay lên bắt lấy cổ tay hắn, thuận thế kéo mạnh hướng xuống đất, đầu bóng mất trụ, thân người trở nên lom khom, Hạ Tưởng cũng không khách khí liền đá một cái vào mông hắn, làm cho hắn thành luôn tư thế chó gặm bùn, sau đó chạy nhanh thoát khỏi hiện trường.

Chạy vài bước, vừa quay đầu lại đã thấy Cổ Hợp phía sau đang trộm cười, Hạ Tưởng ngạc nhiên hỏi:

– Cô gái dã man kia không chặn hả?

Cổ Hợp cười ha hả nói:

– Cậu vừa ra tay thu thập tên đầu trọc kia thì dọa cô ta thành choáng váng, đứng yên không nhúc nhích. Cũng may cô ta không ngăn tôi, nếu cản thật thì tôi cũng chẳng nề hà gì, dù sao mình cũng không thiệt.

Hạ Tưởng vươn ngón tay cái:

– Không nhìn ra, Cổ Hợp, tư tưởng của anh đúng không thuần khiết, cũng khó trách, quả thật cũng nên tìm một người bạn gái rồi.

Cổ Hợp không ngừng nhếch miệng cười, lại còn mấy lần không có việc gì cũng quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt lộ ra một số hào quang, khiến Hạ Tưởng không kìm nổi nghĩ ác là “Chẳng lẽ Cổ Hợp này thích con gái dã man, năm nay hắn 27 tuổi, cũng chưa nghe thấy yêu đương bao giờ, hắn không thực sự để tâm đến chuyện này đấy chứ?”

Thời điểm hai người thở hồng hộc chạy đến cũng may là lúc Lý Đinh Sơn và Ngô Anh Kiệt vừa cùng xem xong chỗ ở, nhìn thấy Hạ Tưởng, hắn liền ngoắc tay bảo Hạ Tưởng lại đây:

– Phó Trưởng ban Trương vừa rồi còn hỏi cậu ở nơi nào, nói là phải giới thiệu Trương Tín Dĩnh cho cậu biết mặt.

Thật đúng là để biết mặt? Hạ Tưởng nhớ tới Trương Thục Anh và Trưởng ban Đỗ ở trên bàn rượu không ngừng làm ầm ĩ, trong lòng liền có một sự phiền chán, vấn đề liên quan với Trương Tín Dĩnh cũng không dậy nổi nửa điểm hứng thú. Tuy nhiên, Lý Đinh Sơn nói giỡn một câu:

– Tiểu Hạ, chịu ủy khuất một chút, đám cưới đám hỏi chính trị chủ yếu là cấp cho nhau mặt mũi. Người ta tặng một cháu gái cho cậu, cho dù cậu không cần thì cũng phải làm dáng để gặp một lần mới tốt. Nếu chẳng may thấy cảm giác cũng được được, không phải cậu còn không có bạn gái, một công hai việc luôn. Cho dù sau này không thành thì cậu cũng có chịu thiệt đâu mà?

Vẻ mặt Hạ Tưởng rất bất đắc dĩ:

– Bí thư Lý, đàn ông dù sao cũng không thể tùy tiện mà hy sinh.

Lý Đinh Sơn cười ha ha, nói thêm với Hạ Tưởng và Cổ Hợp mấy câu, liền bị người kéo đi mất. Trước khi đi còn cố ý giao cho Hạ Tưởng, bảo hắn đi tìm Phó Trưởng ban Trương, muốn hắn và Trương Tín Dĩnh gặp mặt trở thành nhiệm vụ chính trị hạng nhất phải hoàn thành. Hạ Tưởng lý giải tâm tư của Lý Đinh Sơn, Trương Thục Anh lấy việc đề bạt Trương Tín Dĩnh để thử hắn, hắn mượn Hạ Tưởng đi thử cô. Tóm lại song phương mới vừa tiếp xúc, hiện tại còn đang ở giai đoạn sờ soạng điểm mấu chốt của đối phương, ai cũng sẽ không lật con bài tủ của mình. Trương Tín Dĩnh là uy hiếp của Trương Thục Anh, hoặc là viên đạn của cô ta, mà Hạ Tưởng lại là người phát ngôn của Lý Đinh Sơn, đại biểu cho thái độ tiến lùi của Lý Đinh Sơn.

Thời điểm Trương Thục Anh giáp mặt cùng nháo nhào với Đỗ Song Lâm thì cũng không phải là bắn tên mà không có đích. Giữa hai người có lẽ sớm có mối hận cũ, nhưng lại để dành tới bữa tiệc đón Lý Đinh Sơn mà cãi nhau, điều này không thể không làm người ta suy nghĩ sâu xa được. Tuy nhiên khiến Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú chính là trong các thường ủy của huyện Bá này khẳng định có người của Trương Thục Anh, nhưng người này ở trên bàn rượu không ra mặt thay cô nói chuyện, tạo thành tình huống một mình cô như một bàn tay vỗ không thành tiếng kêu, không biết là cố ý hay là không có ý định, mà cũng có thể là âm thầm thể hiện ý tốt với Lý Đinh Sơn?

Chương trước Chương tiếp
Loading...