Quê tôi mùa nước lũ

Chương 12



Phần 12

Chị ngước mắt nhìn tôi chờ đợi, đôi má đỏ hồng, hàng lông mi cong vút. Ào ào tiếng mưa vang dội lên, thì cũng là lúc môi tôi gắn vào môi chị, bụng chị quận lên, nửa thân mình chị úp vào tấm thân tôi chưa mặc quần áo, cúi đầu xuống, lưỡi tôi và chị như nuốt lấy của nhau chân chị duỗi ra, khi bàn tay tôi lần lần vuốt ve trên ngực, cái áo chị bị đẩy lên lần nữa, khuôn ngực phập phồng như chờ đợi bàn tay tôi nắn bóp.

Chập chờn tôi đặt đôi môi lên vú chị nút mạnh, người chị cong lên, chân chị duỗi ra đạp cái gối cưới thêu tên anh Lợi rơi xuống đất, vuốt nhanh cái quần chị xuống, ngón tay tôi lách vào khe lồn chị, nhả cái lưỡi như rát bỏng ra, vạch rộng hai đùi chị ra tôi liếm nhanh vào khe lồn, mông chị giật lên, bàn tay tôi đỡ vội chị rồi kéo tay xoa lên bầu vú, thật căng, đầu vú phồng lên khi bàn tay tôi như người thợ làm bánh trôi, vo tròn nắm bột trước khi thả vào nồi nước …

Những giọt nước nhờn nhờn thoang thoảng mùi máu từ lồn ứa ra, bàn tay tôi vuốt lên hai đùi chị, cái bắp đùi thật trắng và mịn màng giờ đây đã nổi đầy gai ốc đang dang rộng, như cái cổng chào hân hoan đón chờ người khách tới, mớ lông lồn dựng lên như những bông lau đổ dạt đi, ngóc dậy theo chiều bàn tay tôi lướt qua, vờn quanh trên đỉnh cái gò, người chị nhũn ra, để mặc cho tôi lật qua lật lại, cái cảm giác e ngại, vấn vương hồi nẫy bay đi đâu mất, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ “chị ơi đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chị”. Để rồi khi cái đầu cu to dài của tôi vừa lọt vào lỗ lồn, thì bên tai chị tiếng tôi thì thầm:
– Chị ơi! Tình địt chị nhé?

Đôi mắt đẹp của chị mở to, không nói gì, chị co nhẹ chân, vươn tay kéo mông tôi áp vào lồn chị, để cho tiếng mưa rào vừa rộ lên phía ngoài cửa sổ như bản nhạc chữ tình đều đều, đôi lúc rộ lên hòa cùng tiếng gào lên trong cổ họng chị khàn khàn không thành tiếng, bất lực vì không gào thét được, chị nhằm bờ vai tôi cắn mạnh, gồng người cứng căng chờ đợi, từng đợt tinh khí của tôi phụt sâu vào cái đáy lồn đang mút chặt, như cái ống cao su bóp xiết lấy buồi tôi mút hết đến giọt cuối cùng, đổ gục xuống lặng yên, chị bóp hai bắp tay tôi nhè nhẹ.

Cả hai chìm vào giấc ngủ, tôi miên man như đang bơi trên dòng sông, cái rừng tre ngút ngàn hiện về, dòng nước đẩy đưa khi bàn tay chị giật nhẹ, ngoảnh qua tôi, chị thì thầm;
– Em mơ gì thế? Sắp sáng rồi, em về giường đi không mẹ dậy.

Mặc nhanh quần áo, lách mình qua cửa bước qua cái sân đầy nước mưa tôi về giường mình, lát sau cánh cửa nhà trên rít lên, mẹ tôi đã dậy, vuốt lại mái tóc tôi ra sân nhìn, mẹ vất vả đang chất hai bao gạo, tôi bước tới:
– Mẹ để con chở, mẹ chạy xe không.

Hai bao gạo nặng tôi chạy băng băng, giao gạo cho mẹ xong tôi về nhà đổ gục xuống giường, thoang thoảng phía bên trái nhà tiếng chày giã gạo của chị Tuyết đang vang lên phì phụp …

Thực tại…
Tôi đang lang thang trên một bờ sông rộng, cũng là con sông nhưng sao không giống con sông ở làng tôi, nó chỉ làm cho tôi vơi đi nỗi nhớ, mỗi khi nhớ tới con sông ở quê nhà, càng đi xa tôi mới thấy con sông quê mình thật đẹp.

Nỗi nhớ càng thiết tha mỗi khi chiều xuống, ngày ấy ở quê nhà giờ này tôi mới quẩy đôi thùng gánh nước về nhà, làng xóm chìm trong không gian mờ mờ ảo ảo khói bếp nhà ai thoảng bay, lan tỏa theo từng bờ tre gốc rạ …

“Reng… reng….”
Cái điện thoại quỷ quái … Nó đánh thức cắt ngang kéo tôi về hiện tại.
– Pa pa về sớm nhé, con đã lùng khắp mua được cho pa pa rau đay và cua đồng rồi đấy.
– Ờ ờ tốt rồi, cám ơn con nhiều lắm.

Bữa cơm dọn ra thật vui, tôi chan tôi húp bát canh, vị ngọt của đồng quê như thấm vào từng thớ thịt. Cái u sầu vụt bay đi đâu mất, để cho không khí đầm ấm trong căn nhà như đang hội lại, làm tan đi những băn khoăn lo nghĩ về những gì đang diễn ra. Bên cái ghế sofa ngoài vườn ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào, bóng vợ tôi đang đổ ngang, khi nàng chồm qua lùa bàn tay vào mái tóc của tôi, lấp lánh dưới ánh điện vài sợi tóc bạc, nàng bảo.
– Già rồi anh nhỉ?
– Em có còn giận anh không?
– Anh, anh biết giá quy đổi tiền tệ bữa nay không? Xuống quá!
– Mà em quan tâm làm gì thế?
– Kệ em, anh hỏi làm gì?

Nàng cứ lảng xa, hình như nàng không muốn cho tôi can dự vào những gì nàng đang nghĩ và đang làm… Lặng im, hình như nàng không muốn tôi mất đi cái tâm trạng hồi tưởng, như muốn tôi kết thúc lời thú tội sớm nhất. Tôi không muốn nàng đớn đau thêm, ngược lại nàng chỉ một lòng anh phải làm sao để nàng mau được hành hương về quá khứ …

Chương trước Chương tiếp
Loading...