Quê tôi mùa nước lũ

Chương 14



Phần 14

Người tôi ướt đẫm, quần áo chưa thay, mẹ hỏi:
– Sao con đi lâu thế?
– À con tắm sông với mấy thằng bạn.

Ngay lúc đó Duyên chạy qua:
– Anh ơi, giúp em làm bài toán.

Thực tại…
Buổi chiều từ nông trại trở về, thấy con gái và bà xã cứ xì xào như buôn bạc giả. Thấy tôi hai người im lặng, lát sau bên con, tôi hỏi
– Có truyện gì mà mẹ và con quan trọng thế?

Nó trả lời:
– Chả hiểu sao mẹ bắt con mail về nhà hỏi giá cả vật tư thiết bị xây dựng, đủ món hết, hay mẹ muốn về xây nhà ở quê. Mà lạ thật, mấy ngày gần đây con thấy mẹ lạ lắm, sao vậy pa?

Im lặng, cái im lặng muôn thuở của kẻ tội đồ, như muốn tìm sự bình yên trong tâm trí.

Nàng về tới, nét mặt thật vui, ánh mắt đong đưa nàng bảo:
– Anh ngoan lắm, cố lên anh, em sắp đặt xong cả rồi.

Như đoán ra ý nàng, tôi lặng yên về cái giang sơn tĩnh lặng của mình, thả hồn theo dòng sông trôi về quê nhà để cho hình bóng làng quê thân yêu lãng bãng bay qua, chập chờn ẩn hiện …

– Anh ơi giúp em bài toán.

Tiếng của Duyên cất lên, ngoảnh lại tôi cười:
– Anh đã ăn cơm đâu!
– Sao hôm nay anh ăn trễ vậy?

Không trả lời tôi vào nhà tắm nói vọng ra:
– Em về đi lát anh qua.

Làn nước mát từ giếng kéo lên làm tôi tỉnh lại, nhìn xuống hai đầu gối đầy lá cỏ, thoang thoảng đâu đây hơi ấm của Lụa như còn đang đọng lại, con cu mềm uặt ươn ướt mùi tinh khí cứ nồng lên cái hơi lồn của Lụa. Lạ thật, chỉ mới gần năm qua mà Lụa đã lớn nhanh thế, cái lồn hôm nay khác xưa nhiều quá, ừ mà, sao lồn nó to thật, cứ nổi vồng lên múp như cái mu baba, không biết giờ nay Lua đã ăn cơm chưa, bố nó mà biết thì …

Cơn sợ hãi nổi lên nhưng bị cắt ngang khi tiếng chị Tuyết gọi:
– Tình ơi, ăn cơm đi để chị rửa bát.

Bữa cơm ăn xong, nhìn ra sân, trăng đầu tháng đã lên đỉnh ngọn cau, bước qua khoảng vườn chào cô Nga xong tôi ngồi xuống bên Duyên hỏi:
– Bài gì thế?

Duyên nghẹo đầu nó hỏi:
– Anh biết chuyện gì không?

Cười cười tôi lắc đầu, nó kẻ:
– Ở lớp em thằng Tiến viết thư cho bạn gái, bị cô bắt được phải làm kiểm điểm.
– À chuyện trẻ con.

Tôi hỏi lại:
– Em có viết thư cho ai chưa?
– Em không cần viết, em chỉ nhìn thôi là đủ. – Duyên nói.

Giải bài toán xong, tôi chưa chỉ nó ngay, ánh mắt liếc nhìn ra cái giường, mấy tháng nay tôi chưa qua ngủ, nhìn lại bóng của Duyên đang in trên vách tường, đuôi tóc bồng lên như tai con thỏ. Ngọn đèn dầu được tôi chế thêm miếng thiếc từ đáy vỏ lon cài trên cọng thép, cái lớp xi mạ hắt ánh sáng bóng loáng lên khuôn mặt nó hồng hào, như búp hoa đang hé nụ, đôi mắt đen láy, khuôn mặt đầy nét ngây thơ.

Tiếng chổi cô Nga đang quét ngoài sân giếng lào xào.
– Duyên ngồi lại đây anh chỉ.

Nó ngồi xích lại, chỉ nó tập làm lại bài toán, nó à lên:
– Em biết cách rồi.

Ngáp vặt, nó nói:
– Sáng mai em học tiếp.

Tôi giở thêm cuốn sách coi lại bài văn nó viết, đọc hết lời phê cô bảo viết có tâm hồn, ngoảnh sang … lạ thật nó ngủ rồi, ừ đễ ngủ thật.

Nhưng cái ngủ của nó làm tôi phải ngồi yên bất động, đầu ngả lên thành ghế sofa, cái ghế mà hôm mưa bão tôi và cô Nga đã … Khuôn ngực nhu nhú ra đã vồng lên, phải rồi mười bốn rồi hay sao ấy. Trở mình chân nó co lên, môt chân dựa vào thành ghế, một chân dựa vào cái cạnh bàn, cái quần vải xoa ngắn từ từ trôi xuống làm hở ra một nửa cái mu trăng trắng.

Lấm tấm mạ non lơ thơ ánh lên như sợi râu bắp. Cơn gió từ cửa lùa vào cái mép quần dồn sâu hơn nữa lật qua lật lại, ẩn hiện thấp thoáng cái khe đỏ hồng ươn ướt, để cho cái ánh đèn ma quái cứ vô tình chiếu thẳng, làm tôi cứ run lên bần bật liếc vội ra ngoài sân, đứng lên xoay vội cái đèn vặn nhỏ lại rồi đi ra cái võng nằm yên suy nghĩ.

Tiếng dép cô Nga loẹt xoẹt đến gần, nhắm mắt tôi im lặng, tiếng cô cất lên:
– Mới đây đã ngủ cả rồi.

Vỗ mạnh làm Duyên ú ớ cô bảo:
– Vào giường không muỗi cắn.

Loạng choạng nó bước vào buồng, tôi mơ màng nhắm mắt chìm đi. Tâm hồn lãng đãng chập chờn giữa mơ và thực, cái tiếng thau chậu va lanh canh ngoài sân, tiếng thở, tiếng rên của Lụa hồi tối cứ vọng lên như kéo bễ, mệt mỏi chìm đi trong vắng lặng, mơ màng.

Nhẹ nhẹ thoảng qua đôi môi như có chị Hồng đang ôm chặt, cái hôn chập chờn xa gần phảng phất, hé mắt nhìn sang bóng tối mờ mờ, dáng cô Nga đang đứng im bất động, tỉnh hẳn tôi nhè nhẹ đưa bàn tay ra, cô nắm lấy, bàn tay mát lạnh.

Cơn gió lùa qua tôi từ từ trở dậy, đứng lên bước ra im lặng tay trong tay nắm chặt, từ từ cô dựa mặt vào vai trái tôi để cho giọt nước mắt tuôn ra thầm lặng, lặng im vòng tay tôi ôm cô thật chặt.
Lát sau tiếng tôi nhỏ nhẹ:
– Tình về cô nhé.

Không nói, cô gật đầu….

Chương trước Chương tiếp
Loading...