Quê tôi mùa nước lũ
Chương 6
Cơn lũ qua đi nó lấy đi của làng tôi tất cả, ruộng lúa xanh tốt giờ chỉ còn những đám bông trổ cờ, bao nhiêu gà vịt trôi theo dòng nước, nhưng thiên nhiên thật kỳ diệu, nó để lại lớp phù sa thật mầu mỡ dày đến cả gang tay.
Gió heo may về khi những bụi tre trút lá, mẹ tôi lại cùng cả xóm miệt mài cày xới từng vạt bắp, đậu, rau màu bén đất phù sa lớn nhanh vùn vụt. Chiều nào tôi cũng theo mẹ ra cánh đồng rau gánh nước từ con sông lên tưới vạt rau sen cài và vạt bắp, một buổi chiều tôi quẩy đôi thùng về đến góc sân thấy mẹ tôi đang ngồi cùng cha và anh Lợi. Thì ra mẹ đang bàn việc lấy vợ cho anh Lợi, anh chưa muốn nhưng mẹ bảo đã đi làm xa rồi, mẹ muốn có con dâu đỡ đần việc nhà và đã cùng cô Nga đi coi mắt, người ở làng trên, cháu họ xa của cô Nga, khi mẹ nói đẹp lắm thì anh Lợi mới xiêu lòng, tôi bước vào reo lên:
– Vậy là nhà mình sắp có chị dâu rồi anh Lợi nhỉ?
Còn về Lụa hàng ngày vẫn cứ có ý đi chậm lại để đợi mỗi khi gặp tôi trên đường đi học về, Lụa chỉ trao cho tôi ánh mắt trìu mến, vì trên đường về không chỉ có riêng hai người, tôi không có cơ hội riêng rẽ với Lụa như đêm nước lũ hôm nào. Buổi tối tôi sang nhà cô Nga, cô nhìn tôi vẫn giữ yên lặng từ cái buổi trưa hôm ấy, tôi không dám đến gần cô, vì thấy cô trầm ngâm quay mặt đi khi tôi sang học cùng với Duyên. Lúc tôi rũ cái chăn trùm kín định ngủ thì cô tới sát giường hỏi:
– Có muỗi sao không lấy đèn soi đánh đi?
Tôi ngập ngừng trả lời:
– Chắc không có đâu cô.
Đi vào buồng một lát rồi trở ra, cô bước lên giường với cây đèn dầu soi, cầm nghiêng ngọn đèn con muỗi chui vào vo ve chết cháy, hé mắt lén nhìn cô, tôi rùng mình khi nghĩ tơi cái cảm giác thèm muốn của thằng con trai khi sắp bước sang tuổi mười bảy, dáng cô lồng lộng với cái áo khoét cổ rộng đưa khuôn ngực đầy đặn lấp ló ẩn hiện, cái quần vải ống rộng lộ ra cái bắp đùi trắng phau, giữa háng nổi vồng cái mu đầy đặn, trong quần tôi con cu mấy tháng nay đói khát, đã nhiều đêm mơ được ngủ cùng cô, giờ lại làm buồi tự nhiên phun khí ướt đầm bùng lên không sao kìm được, cô đang thả chân xuống đất, định bước ra khỏi giường, tiếng tôi lạc giọng nhạt đi khẽ gọi:
– Cô… cô….
Quay lại cô vặn nhỏ ngọn đèn đăt tay rồi lên tấm chăn hỏi:
– Gì vậy cháu?
Tôi không nói chỉ dùng tay kéo qua tấm chăn nắm nhẹ tay cô im lăng, cô bảo.
– Cô mới đi đặt vòng, bác sỹ nói phải kiêng cữ cả tháng cho vòng ổn định.
Thật tình lúc đó tôi có biệt đặt vòng là gì đâu, nhưng tôi chỉ nắm tay cô thật chặt kéo dần tay cô lên ngực mình, cô nhẹ vuốt lên mặt gặp những giọt nước mắt tôi đã nhòe nhoẹt làm ướt đi bàn tay cô, xúc động, giọng run lên cô hỏi:
– Sao Tình lại khóc?
Như được khơi dòng tôi chồm dây ôm lấy cô bảo:
– Vì cháu nhớ cô, yêu cô không ngủ được.
Đặt cây đèn xuống đất, cô nằm xuống bên tôi kéo vội tấm chăn đắp lên người cả hai, tôi đói khát ôm lấy cô hôn như mua phủ khắp mặt, người cô từ từ nóng rực, hơi thở hổn hển cô nói :
– Cô cũng vậy, có ngủ được đâu, bao đêm đi ra đi vào nhìn Tình nằm ngủ, cô lo sợ không thể đè nén được sẽ gây hậu quả.
Không còn biết gì nữa tôi giật mạnh cái quần cô ra, úp nhanh cái mặt xuống lồn cô liếm, mút, nuốt, nhai như đứa trẻ khát sữa ngậm được đầu vú mẹ. Phải, tôi cũng như đang thật khát sữa mút chụt chụt, cái âm thanh ấy cứ vọng lên giữa hai đùi cô gồng cứng, hai bàn chân cứ liên tục duỗi ra co lại, đám nước nhơn nhớt nhoe nhét bị kiềm hãm lâu ngày, giờ được dịp tháo chảy ra, hai đùi cô cứng đờ ép chặt đọng lại nơi đáy cái tam giác bị lưỡi tôi cọ lên quét xuống, tôi miên man nhai nuốt cho thỏa cái nhớ mong chờ đợi, giờ được no nê tận hưởng, nhưng lạ thay ở chỗ cô không dạng chân ra hưởng ứng, cái lồn ao ước nơi mà đàn ông ai cũng thèm muốn cứ kẹp như muốn đóng lại, tôi vuốt bàn tay lên bầu vú cô, nó đã cứng và nổi gai, cô rên lên khe khẽ:
– Ư… ự…ự … Tình ơi…. Tình.
Rồi quài tay vuốt lẹ cái quần ra khỏi chân tôi trườn lên mình cô, con cu đói khát đã thẳng băng, cứng đờ trượt qua hai đùi, lướt trên đám lông rậm rạp đầu cu thụt thò theo từng nhịp tôi mài tôi đẩy trên cái bụng phẳng lỳ của cô, cô gồng lên chịu đựng đấu tranh giữa tình yêu thể xác và hậu quả, cái gianh giới thật mong manh, chỉ một cái dạng chân con cu trượt xuông thì trời kia có xập cũng không ai đủ sức mạnh rút nó ra được, cô nấc lên:
– Tình ơi cô chết mất …
Nước mắt cô trào ra chảy thành vệt trên gò má, tôi trườn lên hôn nhè nhẹ, cô gắn chặt đôi môi tôi lại, lưỡi cô và tôi xoắn xuýt quấn chặt lấy nhau, có lẽ cô đã nghĩ, không bao giờ cô và tôi được ôm nhau như thế này nữa, rã rời mê mải tôi bất chấp tất cả, trườn thấp xuống con cu lọt vào giữa khe lồn ướt nhoẹt thấm đẫm đầy nước từ lồn cô trào ra, dập hông xuông đầu cu mài vào cái khe lồn chật hẹp, cô khép chặt hai chân gông cứng mông ngăn chặn, làm nó băng qua lọt xuống khe đít, hông cô hẩy lên cảm giác thật khẩn truơng tê dại hết hai đùi, bỗng cô nắm nhẹ hai tay lên hông tôi như ra dấu bảo tôi nhích người lên, kéo cái đầu cu ra khỏi khe lồn mà nó chưa kịp xâm nhập, nó bật dậy chĩa ngay trước mặt cô, dùng cả hai bàn tay cô nắm chặt vuốt ve xoắn xuýt, cái đầu khấc ló ra, hạ người thấp xuống dùng đôi môi cô ngậm chặt, trời ơi … tôi giật nẩy người đẩy mạnh, cái cảm giác khát khao cái sung sướng đi vào cổ họng cô, bàn tay tôi quài ra phía sau úp mạnh lên cái mu lồn đẫm nước giờ đang dạng ra mời gọi …
Cái sung sướng đã đến, tận cùng của sự chịu đựng đã nổ bùng từng cơn như loạt đạn pháo, đang chuyển động phụt mạnh bắn vào cổ họng theo từng nhịp của bàn tay cô nắm vào thả ra trên thân buồi, thở hắt ra, tôi từ từ đổ gục, cô vuốt ve lưng tôi vỗ về như đứa trẻ, cô nói cô đã thỏa mãn sự nhớ nhung, cái ao ước được cùng tôi làm tình đến bất tận, nhưng còn Duyên, nó đã lớn, còn hàng xóm và tương lai của tôi nữa, biết đâu tôi với Duyên thành vợ thành chồng, tiếng cô nhỏ nhẹ khúc chiết, nước mắt cô trào ra cô hỏi:
– Con có đồng ý với cô như vậy không?
Không nói gì, tôi chỉ ôm cô thật chặt trong vòng tay, như không muốn rời cô ra, nhè nhẹ gật đầu chấp thuận, nằm im bên tôi lát sau cô ngồi dậy tôi chiêm ngưỡng cái lồn cô lần cuối, vuốt ve cái báu vật để cho nụ hôn và cái lưỡi quyét sâu tận hưởng cái dư vị khát khao đang chảy ra từ cái khe bí ẩn.
…
Đêm đầy mộng mị, sáng hôm sau, tôi dậy sớm lấy cái bao tải của mẹ nhồi cát, rơm, trấu treo lên cành cây bưởi đấm đá uỳnh uỵch, mẹ tôi thức dậy hỏi sao con không ngủ như mọi bữa, mẹ đâu biết rằng tôi đang trút cái giận, cái hờn, cái sinh lực mạnh mẽ của tuổi mười bảy, để cho cơ thể đổ mồ hôi một ngày hai lần tuôn ra như tắm.
Kỳ lạ thay, thời gian trôi qua mang theo cái buồn tan đi, tôi ngày càng trổ mã phát chuyển chiều cao lý tưởng mà mẹ cha ban cho, tôi ngày càng cân đối, nước da bánh mật với đám lông măng trên khóe mép đã rõ nét thành vệt, anh Lợi bảo mày đừng cạo, nó thành râu đen mất. Mỗi chiều tôi ra bờ sông gánh mấy chục đôi nước tưới rau, mẹ bảo:
– Đám rau này để dành làm đám cưới cho anh Lợi.
Đàn lợn mẹ tôi chăn quá đông, cám bã không đủ, mẹ phải xay lúa, bán gạo, mẹ đang trông mong có con dâu nhanh để đỡ đần.
…
Thực tại…
Reng reng … cái điện thoại vang lên, con gái gọi về:
– Pa pa nhà có truyện gì? Pa mẹ đổi nhà hay sao mà mẹ rút một tài khoản lớn vậy?
Tôi nói:
– Có việc gì đâu!
Chết rồi… hay vợ tôi có âm mưu gì? Lo lắng, tôi về nhà, bà xã cười tươi như hoa, nàng nấu món tôi thích, bữa ăn xong nàng pha tôi cốc rượu nhẹ, tôi uống lâng lâng, cảm giác lòng trống trải. Nàng dìu tôi lại giường, nhìn sâu vào mắt tôi, nàng hỏi:
– Anh có biết em lo lắng thế nào không? Mấy ngày nay anh không viết thêm tý gì cả, anh kể nhanh lên, em sốt ruột lắm.
Thật sự tôi đang rất lo lắng, tiếng nhạc trong căn phòng du dương nhè nhẹ, nàng mặc bộ đồ thật mát dịu, nhắm mắt, cảm giác như đang ở nơi xa xăm, nàng hỏi:
– Ngày xưa mẹ có biết gì về chuyện của anh không?
Tôi trả lời:
– Biết thì mẹ giết anh chết rồi, mẹ rất tin và thương anh, đến lúc bà ra đi vẫn luôn gọi tên anh.
Nàng lại hỏi:
– Vậy anh có biết còn ai luôn hỏi anh và gọi tên anh nữa không? … Im lặng? Anh lại im lặng, anh có biết không cái im lặng chết người của anh đã làm bao trái tim tan nát, nó làm em kiêu hãnh tự hào, nhưng biết đâu ở nơi xa nào đó vẫn đang có người gọi tên anh.
Rồi nàng tiếp:
– Chỉ có hành hương về cội nguồn, về quá khứ, về những năm tháng nhớ nhung mới làm lòng em thanh thản.
Nàng nói và nước mắt trào ra, tôi đưa cánh tay đỡ nhẹ lấy vai nàng, như được vỗ về, từ từ nàng chìm vào giấc ngủ … Căn phòng ánh đèn dìu dịu, không xóa đi được cái hình dáng của dòng sông, từng khuôn mặt thân thương đang trôi qua trong đầu và cái bãi ngô đêm ấy cứ hiện ra hiển hiện…
…