Quyền - Sắc
Chương 4
“Mỗi buổi sáng, đối với hôm nay sinh ra chờ mong, hôm nay sẽ có niềm vui ngoài ý muốn gì? Hay là nỗi buồn bất ngờ ập đến đây?”
Viết vừa xong mấy dòng trên blog, Chu Thông nhận được thông báo của chủ nhiệm văn phòng mời tất cả đến phòng họp, đẩy cửa bước vào, hướng về chủ nhiệm Thôi Tình chào buổi sáng tốt lành, chủ nhiệm mỉm cười, kế tiếp Chu Thông hình như là nụ cười có gì cổ quái, nàng còn tặng cho mình một ánh mắt ma mị, Chu Thông liền cảm thấy mình bị hồ đồ rồi, chẳng lẽ Thôi Tình chủ nhiệm ngày hôm qua bị chính mình đả động tâm tư? Hắn đang tự sướng… thì Thôi Tình thông báo đã bắt đầu họp.
– Khu vực Linh Kê Sơn, một bên là núi, dưới chân núi là hàng ngàn mẫu ruộng xanh tốt, từ trên đình úi nhìn xa xa là nội thành Lâm Giang, giao thông rất tiện lợi, cho nên nếu nói là thành lập một thôn mới ở Linh Kê Sơn làm nơi phát triển du lịch thì tuyệt hảo, vừa rồi trên huyện ủy thông báo, sắp tới trên tỉnh sẽ có một đoàn khảo sát đến Linh Kê Sơn khảo sát, rất có thể tỉnh sẽ sẽ đầu tư một thôn mới cho trấn, đây là một cơ hội cho chúng ta, địa thế Linh Kê Sơn hiểm trở, địa hình phức tạp, thích hợp làm khu du lịch, hiện tại đang thịnh hành trò chơi mạo hiểm leo núi, đối với cái thôn mới này, trấn của chúng ta đột nhiên có cơ hội phát triển mạnh hơn. Bởi vậy, trưởng trấn Trác Ngôn yêu cầu văn phòng ủy ban chúng ta làm làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị tiếp đón hảo cho lần khảo sát này, tôi đã suy nghĩ, chúng ta phải chuẩn bị trước cho thật kỹ lưỡng, sẽ phái người từ văn phòng ủy ban đi đến Linh Kê Sơn thực địa, rồi trở về viết báo cáo khảo sát, nộp lên trưởng trấn.
Vừa nghe tới đây, Chu Thông trong nháy mắt hiểu được vì sao Thôi Tình mỉm cười cùng với mị nhãn kia, xem ra phần khổ sai này không hề nghi ngờ là đang nhắm vào mình.
Quả nhiên, Thôi Tình tiếp tục nói:
– Chu Thông, việc này đồng chí phụ trách đi làm trong sáng hôm nay, yêu cầu của tôi chỉ có một, nhất định phải đem số liệu thực tế về làm báo cáo, mọi người còn lại không cần tham gia vào.
Chu Thông lửa nóng bốc lên, hắn thầm nghĩ nghĩ rằng: ‘ Lão tử bất quá chỉ nhìn thấy cái âm hộ của cô, nhưng lại bị cái quần lót che chắn nơi quý báu nhất địa phương có nhìn được gì đâu, cô lại thấy rỏ ràng cây dương vật của tôi, trong khi đó tôi lại không có cưỡng gian cô, càng không bạo ngược hậu môn của cô, vậy mà công bằng ư..!
Bản thân hắn muốn phản bác lại vài câu, nhưng lại cảm thấy tổn hại đến hình tượng nam tử hán mình, đành phải rời đi, ra nhà xe ủy ban, lấy xe công vụ hướng về Linh Kê Sơn chậm rãi lái xe đi.
Linh Kê Sơn tuy nói là rất hiểm trở, nhưng lại có một con đường cái tráng nhựa nhỏ hẹp bọc quanh lên đến trên đỉnh núi, chỉ cần chạy dọc theo con đường xoay quanh mà lên, vẫn tương đối an toàn, Chu Thông chạy xe dạo quanh một vòng xung quanh núi, rồi trở về viết báo cáo phân tích, hắn xác định Thôi Tình là vì trả thù cá nhân mà hành xác hắn, mà sự thật cũng quả thật là như thế, nếu như Chu Thông trước khi đi mà nhìn thấy được nụ cười của Thôi Tình, chỉ sợ lúc ấy hắn cơn tức giận khó thở, mà bạo hành luôn cả hậu môn của nàng.
Xe chạy đến giữa sườn núi thì bầu trời đột nhiên có cơn mưa nhỏ li ti lất phất, Chu Thông dừng xe lại, ở một bên hút điếu thuốc, nghĩ thầm Thôi Tình rõ ràng là cầm lông gà làm lệnh tiễn, các số liệu liên quan đến Linh Kê Sơn các loại số liệu thì phòng hồ sơ ủy ban chắc chắn đều có lưu lại, đã vậy còn muốn chính hắn tự mình đến thực địa… thực địa cái rắm.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên có một chiếc xe gắn máy đối diện hướng chính lao thẳng đến, Chu Thông không kịp phản ứng thì kính chiếu hậu đã loảng xoảng bị dập nát, theo bản năng hắn ôm đầu gục vào tay lái xuống, tiếp theo là một sự đến yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, không thấy bóng dáng chiếc xe máy, càng không bất kỳ thanh âm nào, Chu Thông đẩy cửa xe ra, thì phát hiện chiếc xe máy nằm ngã sòng xoài sau đuôi chiếc xe Santana của hắn, bên cạnh phải còn có một tia vết máu chạy dài, Chu Thông đứng dậy nhìn xung quanh mình quan sát, phát hiện phía ven đường, có đá vụn ngã nhào phía dưới vực núi không ít, dọc theo ven đường chậm rãi đi đến, Chu Thông thấy phía dưới vực càng lúc càng sâu, hắn chuẩn bị bỏ việc tìm kiếm mà quay lại.
Lúc này chung quanh từ dưới vực núi nổi lên nhàn nhạt sương mù càng lúc càng dày dặc, Chu Thông chợt nghe văng vẳng bên tai tiếng vọng kêu la cứu mạng.
Chu Thông còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi cẩn thận chú ý nghe qua, thanh âm kia từ theo dưới vách núi truyền lại:
– Cứu mạng… mau cứu tôi…
Thanh âm bị gió núi lồng lộng lấn át phá thành những mảnh vụn, nếu không phải Chu Thông thính lực cực kỳ tốt, tiếng kêu này nhất định sẽ không nghe được.
Chu Thông đi về hướng vách núi đen, ngồi xổm người lần mò từng xuống, trong đầu hắn bài trừ tạp niệm, cố gắng lắng nghe theo trong gió hướng tiếng cầu cứu yếu ớt vẫn đang đang tiếp tục:
– Cứu mạng…
Lần này Chu Thông rốt cục có thể kết luận rồi, bên dưới vách núi có người, tiếng kêu cứu chắc chắn chính là người vừa rồi cưỡi chiếc xe máy phóng như điên, không thể tưởng được tay lái này mạng còn lớn như vậy.
Bên dưới vách núi sương mù càng lúc thêm đậm dày, nếu Chu Thông trễ đi cứu người, một khi sương mù dày dặc, mục tiêu tìm kiếm trở nên càng thêm gian nan khó khăn, điều Chu Thông băn khoăn là từ trên cao như vậy té xuống vách núi, gã lái xe máy sẽ có khả năng bị trọng thương, nếu không kịp thời cứu trị, có lẽ sẽ chống đỡ không chịu nỗi…
Chu Thông thở dài, lẩm bẩm: “Lão tử đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới gã lái xe máy tông vào chính mình, chính mình lại còn phải mạo hiểm đi cứu hắn…”
Hít một hơi thật sâu, bám lấy bên cạnh vách núi, dùng hai bàn tay chống đỡ, Chu Thông chậm rãi leo trèo trên núi cao vạn trượng, dọc theo vách núi, lúc mới bắt đầu, cũng không có lòng tin quá lớn có thể xuống sâu bên dưới, nhưng dần dần đối vách đá cũng thích ứng, hành động của hắn cũng dễ dàng tự nhiên hơn lúc mới bắt đầu.
Theo khoảng cách tiếp cận, tiếng kêu kia cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng, sương mù đã quá đậm dày, ảnh hưởng cực lớn đến tầm nhìn của Chu Thông, hắn cẩn thận tìm kiếm từng mỗi một cái khe hở trong vách núi, lớn tiếng nói:
– Người ở chỗ nào? Tôi đang tới cứu đây!
Nghe được tiếng có người tới cứu mình, thanh âm kia trở nên kích động:
– Tôi đang ở tại phía dưới, bị tảng đá kẹp chân rồi!
– Vô nghĩa, ai không biết là phía dưới, nhưng ở chỗ nào?
Chu Thông từ sương mù phân biệt ra được vị trí thanh âm truyền tới, từ trong giọng nói, hắn nghe ra là tiếng của một cô gái, thật sự là không ngờ, vừa rồi tung hoành ngang dọc trên chiếc xe máy lại là một thiếu nữ.
Lúc này Chu Thông đã thấm mệt nên cũng há mồm thở dốc, quần áo trên người cũng bị vách núi bụi gai cùng với các nhánh cây xé rách nhiều chỗ…
– Tôi ở chỗ này! Mau tới cứu tôi!
Trong sương mù cô gái kia hữu khí vô lực kêu.
Chu Thông không nhịn được đáp lại một câu:
– Biết rồi… con mẹ nó đừng có hối, làm sao tôi qua nhanh được như vậy a!
Hắn vừa nói, vừa nghe theo giọng nói leo trèo đi qua, rốt cục ở trên vách đá dưới một tán cây phát hiện ra cô gái xui xẻo kia.
Cô gái trên đầu vẫn còn đang mang theo nón mũ hiểm, may mắn là Chu Thông có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được nàng, hai người tuy rằng gần trong gang tấc, tuy nhiên cũng thấy không rõ bộ dáng của đối phương vì sương mù che phủ, cô gái kia điều khiển xe máy tông vào kính chiếu hậu xe hơi sau bị té văng xuống vách núi, một may mắn nữa là nàng ngã rơi xuống trên cây tùng, sau đó nhánh cây bị trì xuống, vừa vặn thân thể bị va vào tảng đá trong khe vách núi, nàng lại thật là vô cùng may nên bảo vệ được tính mạng, chỉ có chút xui rủi là cái chân trái bị cắm vào trong khe núi, từng cơn đau đớn quặn lên, chỉ e sợ là đã gảy xương đùi.
Chu Thông tay phải mò vào trong khe hở vách núi, một tay về phía trước vỗ vỗ trên cái nón bảo hiểm:
– Cô kiên nhẫn chịu đau một chút, tôi tìm cách lấy chân của cô ra!
Cô gái gật gật đầu, Chu Thông hạ cánh tay phải theo từ dưới nách cô gái xuyên qua, khó mà tránh khỏi đụng chạm, hai bầu vú co dãn kinh người kề sát cùng một chỗ, xuyên thấu qua tấm kính bảo hộ khuôn mặt của cái nón bảo hiểm, cô gái hung tợn trừng mắt với Chu Thông, nhưng nàng lập tức liền ý thức được, nào có ai mạo hiểm tánh mạng đi xuống sườn núi nguy hiểm chỉ vì để được sờ soạng đến bầu vú của mình?
Chắc chắn là hắn không phải cố ý.
Công bằng mà nói, thực tế thì Chu Thông không có ý tưởng chiếm tiện nghi cô gái, cánh tay phải lại thoáng dùng sức hướng chen về phía bụng dưới, cô gái kia đã la hét rầm lêm:
– Ai ui… đau chết, tên ngu ngốc này, có phải là muốn hại chết tôi…
Chu Thông bị nàng la mắng ầm ỉ, hắn tức giận đáp lễ nói:
– Câm miệng lại, có tin là cứ méo mó la to, tôi sẽ mặt kệ để cô bị kẹt ở trong này không!
Cô gái đau đến nước mắt đều chảy ra:
– Tôi thật sự rất đau, bên trong quá chật, rút chân ra không được…
Chu Thông bàn tay của hắn qua lại mò mẩm tìm kiếm mé dưới, sau đó theo trong khe hở bên dưới dò xét đi vào, vừa vô tình chạm phải một nơi rất là mềm mại giống như là cái mu rùa con úp lại…
Cô gái tức giận kháng nghị:
– Làm gì vậy? Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra! A… á…
Chu Thông trên tay thoáng cái tăng lực, đưa tay thấp xuống đến ngay trên bắp đùi cô gái, bất chợt đau đến mức cô gái hét thảm rất to.
Chu Thông thấp giọng nói:
– Có thể chân trái bị gãy, thật sự là phiền toái rồi!
Hắn dùng bàn tay dò xét đánh giá qua tình huống cái chân bị kẹt trong khe đá của cô gái, nói tiếp:
– Cô bám vào cổ của tôi, lấy thế trụ vững tôi mới phải đem chân cô rút ra mới được.
Cô gái nhìn gương mặt Chu Thông lờ mờ trong sương mù, đành bất lực gật đầu.
Chu Thông thấp giọng nói:
– Ôm chặt tôi đi.
Cô gái do dự một chút, rồi vươn tay cánh tay ôm chặt cổ của Chu Thông, nàng bây giờ tựa như một người chết chìm, mà Chu Thông chính là cái phao xui xẻo cứu mạng, trong lòng cô gái thầm nghĩ, thượng thiên đối với nàng cũng xem như là công bằng, ít nhất không để cho nàng vô tri vô giác chết đi dưới vách núi này.
– Cô tên gì?
Chu Thông hỏi.
– Để làm gì?
Cô gái nhịn đau, cảnh giác khi hắn hỏi…
Chu Thông thản nhiên mỉm cười:
– Nói hay không tùy cô, khẳng định cái tên rất là khó nghe!
– Hỗn đản!
Cô gái tức giận mắng hắn.
– Tôi gọi là Tiếu Phi!
– Còn tôi Chu Thông!
Chu Thông bật ra tự nói tên mình, trong lúc Tiếu Phi còn ngơ ngác, hắn đã xảo diệu kéo thật nhanh cái chân của nàng từ trong khe đá rút ra.