Quyền - Sắc

Chương 8



Phần 8

Dưới tình huống bây giờ, Chu Thông đã có cảm giác tinh quan càng ngày càng tập trung tụ lại, hắn hung hăng đút mạnh vào âm đạo Thôi Tình, mỗi một cái, đâm thật sâu vào trong thân thể của nàng, quy đầu thọt tới tận cô tử cung, va chạm hơn mười cái về sau, Chu Thông rốt cuộc không khống chế được toàn thân hắn một trận run run, toàn bộ dương tính đã phun vào trong thân thể Thôi Tình, cổ tử cung của nàng trải qua từng tia bắn thẳng của dương tính, nàng cũng không khỏi toàn thân run lên, miệng há mở thật to, nhưng lại không phát ra được chút tiếng rên rỉ nào nữa, đôi tay lại thật chặc nắm lấy đôi vai Chu Thông, cái âm hộ thật thật chặc hẩy lên chen chúc với cây dương vật Chu Thông giống như vẫn còn đang muốn trong thời điểm cuối cùng dương vật của hắn càng thêm xâm nhập sâu thêm một ít…

Sau đó tử cung của nàng một trận co rút lại, một cổ âm tinh vỡ tung trào ra tưới lên quy đầu của Chu Thông, Thôi Tình cuối cùng dưới cây dương vật Chu Thông đút vào, lần đầu tiên trong đời đạt tới cực khoái, còn Chu Thông sau khi xuất tinh xong, hắn cảm thấy toàn thân của mình một trận mỏi mệt, lắn xuống nằm ở trên giường thở hổn hển.

Thôi Tình đôi mắt vẫn còn khép chặt, một đôi bầu vú no đủ phập phòng, từ nơi chính giữa hai chân của nàng, chậm rãi hướng ra phía ngoài một dòng chảy chất lỏng mầu trắng ngà, trên khuôn mặt cũng biểu tình hiện lên hiện lên cơn cuồng loạn qua đi với nhiều thỏa mãn khoái hoạt.

Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quyen-sac/

Sáng sớm Thôi Tình nằm ở trên giường chìm ngủ vẫn chưa tỉnh, Chu Thông nhìn trên chiếc ga giường có nhiều điểm đỏ sẫm, hắn đầu óc trống rỗng, tỉnh táo trở lại Chu Thông như thế nào cũng không nghĩ ra, một phụ nữ trong túi xách mang theo BCS bên người, mà vẫn còn trong trắng! Chính mình đây là đã phạm tội gì? Cưỡng gian? Đúng, chính là cưỡng gian…

Chu Thông vung quả đấm giã lấy trên đầu của mình, lúc này hắn nhớ tới cha mẹ mình ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, nhớ tới cha mình vì công việc của mình, mà tại trước mặt người khác ngay cả thắt lưng cũng không dám đứng thẳng, Chu Thông lòng đau như đổ máu, bây giờ phạm tội cưỡng gian nếu bị bỏ tù, mái đầu hoa râm của cha mẹ làm sao bây giờ? Càng nghĩ hắn càng sợ hãi, Chu Thông rưng rưng nước mắt nhẹ nhàng quỳ gối trước giường Thôi Tình nằm, nội tâm không ngừng vì hành vi của mình mà sám hối.

Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quyen-sac/

Trên giường Thôi Tình chợ trở mình, ánh mắt từ từ mở ra, nàng duỗi người, đột nhiên cảm giác bên dưới âm hộ của mình đau rát, nhìn thấy thân thể của mình trần truồng làm Thôi Tình kinh hoảng, không đúng, mình không có thói quen ngủ truồng, bất ngờ nhìn thấy Chu Thông đang quỳ trước giường quỳ.

– A…

Nàng hét lên một tiếng, Chu Thông vẫn như tượng gỗ không nhúc nhích.

– Ngươi…

Nhìn trên giường nhiều điểm đỏ sẫm của máu, âm hộ nóng rực đau lấy, trước giường Chu Thông đang quỳ, Thôi Tình trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì, thân mình mềm nhũn lại ngã lăn xuống giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn Chu Thông, hắn đứng dậy nhẹ nhàng phủ đắp chăn lên trên thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của nàng.

Thôi Tình vẫn duy trì nằm như chết rồi, tư thế không hề động đậy một chút, trong đầu nàng trống rỗng, vẫn chưa có lấy lại được tinh thần.

Thậm chí, nàng đến lúc này còn có chút hoài nghi, chính mình thật sự bị cưỡng gian sao? Có phải một cơn ác mộng? Nàng cắn một chút đầu lưỡi của mình, thử xem có đau hay không, nhưng mà nàng không dám, nàng sợ… sợ chuyện này là sự thật.

Chu Thông vẫn không nhúc nhích quỳ xuống lại trước giường, cảm giác mát lạnh của sàn nhà xuyên thấu qua gan bàn chân, làm cho lý trí hắn quay trở về, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu hắn giống như một bộ phim quay chậm vậy, hắn phát hiện thật sự đêm qua mình cũng không có một chút nào khoái hoạt trong lòng, một cảm giác sợ hãi bắt đầu nẩy mầm, nháy mắt trưởng thành, phủ kín toàn thân.

Thật sự mình đem nàng cưỡng gian? Ta phạm tội? Tội cưỡng gian sẽ bị xử tù mấy năm? Vừa nghĩ đến vấn đề này, hắn nhịn không được khớp hàm run lên, nhìn Thôi Tình lập bập nói không rõ nói:

– Thôi… Thôi… chủ nhiệm…

Thôi Tình giật mình, sau đó cái đầu cũng hơi chuyển động, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chu Thông, không nói một lời.

Cái loại cảm xúc này không mang theo chút cảm giác gì cả, ánh mắt nàng vừa tiếp xúc, Chu Thông rùng mình, vội vàng cô giải thích:

– Thôi chủ nhiệm, tôi… tôi… không phải là cố ý…
– Cậu chờ ngồi tù đi! Sẽ ở tù chung thân!

Thôi Tình nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lạnh như băng hóa thành lửa nóng hừng hực tức giận, tìm kiếm lấy cái túi xách của mình, lung tung đảo lộn tìm kiếm, dùng bàn tay run rẩy lấy ra điện thoại di động bắt đầu ấn dãy số.

Chu Thông chợt lạnh băng, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, hắn đột nhiên ra tay, nhanh như chim cắt chụp lấy bàn tay của Thôi Tình đoạt lấy lại điện thoại. Tình huống bây giờ làm sao có thể để cho nàng gọi điện thoại? Mặc kệ là cú điện thoại này, nàng gọi cho đồn công an hay là trung tâm báo nguy, hắn đều phải ngăn cản lại.

Thôi Tình nội tâm hoảng loạn, nàng cùng bạn trai yêu nhau đã 5 năm, bạn trai vẫn là người lịch sự, không bắt buộc mình làm chuyện không muốn, trong giai đoạn nàng chuẩn bị đem sự trong trắng của mình giao phó cho bạn trai, thì lại mất đi vật trân quý nhất của đời con gái, lại là bị cưỡng gian, thật là buồn cười biết bao và với thực tế qua tàn nhẫn…

Thật tình phải tố cáo hắn sao? Thôi Tình trong lòng lập tức đã hủy bỏ cái ý niệm này, để cho mọi người biết mình bị cấp dưới cưỡng gian, chính mình vĩnh viễn sẽ trở thành trò cười tại trấn Tân thôn này? Chuyện này lộ ra cũng sẽ làm cho mình cả đời mình không ngóc đầu lên được…

Nhìn trước mắt chu thông mặt tái xanh, Thôi Tình kích động la lên:

– Cậu sợ sao?

Thôi Tình cứ như vậy trần truồng ngồi ở trên giường, mặc kệ cho cảnh xuân lộ hết, nước mắt trên mặt đã khô cạn, cười lạnh.

Chu Thông lòng tràn đầy hối hận, làm sao lại mình lại điên cuồng phạm phải loại sai lần như thế này? Bình thường hắn định lực rất tốt, nhưng cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện, giờ có hối hận cũng muộn rồi, việc cấp bách là làm sao dàn xếp cho ổn thỏa với Thôi Tình.

– Thôi chủ nhiệm, chuyện đã xảy ra rồi, nói tôi hối hận cũng được, nói tôi sợ hãi cũng không sai, nhưng tất cả đều không có thể sửa đổi được cái gì.

Chu Thông trầm ngâm một chút, nhìn thấy trên mặt Thôi Tình nụ cười lạnh đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt giận dử, nhưng không có chận ngang câu nói của mình, liền tiếp tục nói.

– Tôi có nói mấy câu muốn nói với cô, chờ tôi nói xong, sẽ trả lại điện thoại di động, nếu cô vẫn còn muốn báo cảnh sát, tôi sẽ đứng im tại đây chờ cảnh sát đến bắt.

Bên trong im lặng đến đáng sợ, Chu Thông từ từ kể lại câu chuyện của đời mình, ngày đó sinh hoạt vất vả, cha mẹ gian khổ, mẹ phồng rợp cai sần da tay do làm lụng vất vả, cha thì đẩy xe đi bộ suốt ba mươi dặm lộ đến trong thành phố để bán than, đơn giản là mỗi kg than thì kiếm được hai mao tiền, rồi sau này phụ thân lên trên núi trên núi khai thác đá cho người, chỉ vì mỗi ngày có thể kiếm được 20 nguyên tiền, trên tay lúc nào cũng băng bó vì bị trầy xước thường xuyên chảy máu, mê thì có lần phải đi mổ ở tại bệnh viện cắt ung nhọt, nhưng sợ hắn thi vào trường cao đẳng không an lòng mà giấu đi, ngờ đâu bệnh viện nằm giáp với mặt sau của trường học, đi bộ chỉ cần 5 phút, cũng nhờ ông trời thương hại, ung nhọt lành tính, sau ngày giải phẫu vẫn đang khỏe mạnh sống cho đến bây giờ.

Nói nói, Chu Thông hai mắt ứa lệ, cảm xúc nhiều năm đè nén trong nháy mắt bộc phát, hắn đang cỡ nào hy vọng Thôi Tình có thể tha thứ cho mình, để mình có một cơ hội chuộc lại lỗi lầm, Thôi Tình cũng mặt đầy nước mắt, căm tức nhìn Chu Thông, nàng vì vận mạng trêu đùa mà khóc, hay là vì mình mất đi trinh tiết mà khóc…

– Thôi bỏ đi, chuyện cần nói tôi đã nói rồi, sẽ không cầu xin thêm nữa, đây là điện thọa di động của cô.

Chu Thông đưa di động đưa trả lại cho Thôi Tình, bình tĩnh nói tiếp:

– Cô cứ báo cảnh sát đi, tôi chờ cảnh sát đến…

Thôi Tình giật lấy di động, ngón tay đặt ở trên màn hình, ngập ngừng…

Chu Thông kể lại chuyện mình dù bi thương đến đâu cũng không thể làm cho Thôi Tình bỏ qua chuyện báo cảnh sát, mấu chốt là sự tình hôm nay, nàng đã hơi tỉnh tâm lại, là không có biện pháp báo nguy, cũng không có biện pháp nào nói ra.

Đường đường chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cư nhiên bị nhân viên cấp dưới của mình cưỡng gian, chuyện này nàng cũng không dám để cho người khác biết, nàng chịu không nổi nkhác ánh mắt khác thường soi mói của người…

Nữ nhân viên cấp dưới xinh đẹp bi lãnh đạo cấp trên có quyền thế ép lấy cưỡng gian trong chốn quan trường cũng không có gì là lạ, nhưng lãnh đạo lại bị cấp dưới cưỡng gian thì nàng trước giờ chưa từng nghe nói qua!

– Cậu… cút đi…

Qua một hồi lâu, Thôi Tình lạnh lùng phun ra hai chữ, thấy Chu Thông cũng chưa có tránh ra, nàng đột nhiên nâng tay lên, cần cái điện thoại di động ném ở trên tường, rồi quát lên tiếng lớn:

– Cút! Cút đi cho tôi!

Trước mặt Thôi Tình nổi điên vì tức giận, Chu Thông không còn cách nào biện giải, chỉ đành phải mau mau ra khỏi gian phòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...