Quỳnh
Chương 11
Là hoa được rạng rỡ khoe sắc trong nắng, lung linh đùa nghịch cùng sương mai đó mới là hạnh phúc. Nhưng có loài hoa trắng xinh chỉ âm thầm nở trong đêm tối, để lặng lẽ cúi đầu tàn úa khi nắng mai rực rỡ của buổi bình minh. Trong đêm tối u hoài liệu mấy người biết đến nó…
Quỳnh là hoa hay hoa là Quỳnh chẳng biết nữa. Nhưng cuộc đời Quỳnh và loài hoa mà mình mang tên, suốt đời sống trong bóng đêm dài dằng dặc… một sớm mai rực nắng là quá xa xôi chăng? Cho lên mòn mỏi chỉ là đợi chờ, mười hai tuổi đang trong nhung lụa gấm hoa thì tai họa giáng xuống… mẹ mất vì tai nạn khi đang cố mang ô ra xe ôtô cho ba. Khi tiếng kèn xuân nữ ai oán vang lên trong nỗi đau mất mẹ, là bắt đầu cho một đêm tối triền miên của nụ hoa trắng xinh mới chớm nở là Quỳnh.
Ngày mẹ đi mưa lất phất trên phố nhỏ, Quỳnh lướt thướt trong vành khăn tang ướt sũng. Mưa tiễn lối mẹ đi gió đông ào ào xóa nhòa lối nhỏ, mưa giọt nối giọt mong manh như nước mắt trên má mẹ tuôn dài. Cả cuộc đời mẹ có lẽ thứ mẹ có nhiều chính là nước mắt, trong lúc ba mải việc hoặc vùi đầu theo cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Thì mẹ con Quỳnh mòn mỏi đợi chờ bên mâm cơm, hoa rụng nến tàn bao đợt mà ba chẳng về lấy một lần. Giám đốc thì oai lắm sao? Gia đình là gì với ba chứ hay chỉ là chốn lui về cuối mỗi cơn say.
Một đêm Quỳnh thức giấc thấy mẹ thổn thức bên thềm, ánh trăng lạnh quấn lấy bờ vai gầy của mẹ. Mẹ khóc một mình rưng rưng thấy Quỳnh mẹ thổn thức:
– Ba có bồ rồi! Ba quên mẹ con mình thật rồi con ạ…
Tuổi mười hai chưa đủ khôn mà cũng chả phải dại, nhưng Quỳnh băn khoăn sao mẹ xinh thế mà ba lại bỏ rơi cho mẹ cô quạnh nhường này? Tiền bạc không đủ để vơi đi nỗi buồn của mẹ, mẹ vẫn chăm mỗi buổi ba về gục ngã với cơn say. Cho đến chiều mưa định mệnh ấy, thì mẹ đã mãi mãi đi rồi…
Cửu tuyền sâu thẳm mẹ có vui hơn không? Hồng nhan một kiếp đa đoan, ai cũng nói Quỳnh là bản sao của mẹ xinh xắn đáng yêu. Đôi lúc soi gương Quỳnh tự hỏi liệu mình có giống mẹ, bóng nhỏ đơn côi lặng lẽ với trăng vàng? Mẹ mất ba không bừng tỉnh mà còn hoang tàn hơn, ba say khướt tối ngày nhưng chỉ khác là ba hay gọi tên mẹ mỗi lúc về…
Hôm ấy ba về khi nhập nhoạng tối, cả người ba sặc sụa mùi rượu nồng nặng. Vất vả lắm Quỳnh mới đưa được ba vào phòng, thế mới thấy ngày xưa mẹ khỏe một mình dìu ba. Vào đến giường “huỵch” cái cả người ba đổ sập đè Quỳnh xuống giường, thân thể ba nặng trịch… nhưng cái Quỳnh hoang mang chính là bàn tay ba đang xoa nhẹ lên vú mình.
“Tình cờ thôi! Ba say mà ba đâu cố tình” – Quỳnh tự an ủi mình, nhưng sự biện minh ấy đã thành vô nghĩa. Bàn tay to ráp của ba luồn xuống vạt áo luồn lên đẩy cái áo ngực lên trên.
Tim Quỳnh đập hỗn loạn mặt vừa đỏ vừa tái ba sờ vú mình thật, ba cố tình sao… hay là ba tưởng nhầm mẹ Quỳnh giống mẹ mà. Bàn tay to lớn của ba ôm trọn lấy bầu vú phải nhỏ bé của Quỳnh, tay ba nắn nắn nó rồi bóp bóp nhẹ nhẹ. Quỳnh rùng người nổi gai ốc run rẩy, lần đầu có người con trai bóp của Quỳnh.
Rồi ngón tay ba vân vê cái đầu ti nhỏ như hạt đậu ấy, buồn buồn nhột mà ngượng nữa… vì thế Quỳnh cứ xấu hổ rồi nằm im. Quỳnh còn cảm thấy cái của ba đang cứng lên chạm vào đùi, dẫu cách lớp vải quần thì vẫn thấy nó nóng rực. Ba bỗng lật áo của Quỳnh lên hất nó ụp vào mặt Quỳnh, bị áo che không thấy gì bên dưới nhưng hàm râu ba cọ vào da ngực nham nhám nhột nhạt. Đến lúc ba ngậm vú Quỳnh mà mút thì một cảm giác tê dại lan khắp người, khiến Quỳnh bật lên tiếng rên “… ư… ư… ư…” nghèn nghẹn trong cổ.
Bị ba làm thế ngượng nhưng mà có cảm giác lạ thật, sướng râm ran khắp người. Ba mút vú Quỳnh một lúc thì đũng quần lót Quỳnh ướt nhẹp, tưởng đái dầm Quỳnh hốt hoảng hất mạnh ba ra chạy vào nhà tắm.
Nhưng đó không phải là nước đái mà là nước nhờn, nó ướt nhẹp làm Quỳnh nghĩ mình tè ra quần.
Vào lại ba đã ngáy ầm ầm rồi, nhìn ba nằm ngửa chỗ đấy phồng lên cả cục khiến Quỳnh vừa ngượng vừa tò mò. Nãy của ba chạm vào Quỳnh cứng ngắc nóng hổi, tuy mười hai thật nhưng chuyện đó Quỳnh vẫn ngu ngơ lắm. Đánh bạo đến bên cạnh Quỳnh thò tay đặt lên đống lùm lùm ấy nắn nắn. Một đoạn cưng cứng nổi cộm làm Quỳnh tò mò, mà ba lại ngủ say chứ thế Quỳnh bạo dạn tháo khóa thắt lưng ra… Hì hục vất vả mãi cuối cùng Quỳnh cũng tụt quần ba ra được, cái của ba làm Quỳnh đỏ mặt một đám lông rậm rạp màu đen. Tiếp là cái đó tuy đã mềm gục xuống nhưng dài thòng lòng một đoạn…
To thế khác hẳn cái của trẻ con mà Quỳnh thấy, ngượng Quỳnh len lén lấy tay cầm vào chym của ba. Nó ấm thật đấy ba ngủ chả biết gì cho lên Quỳnh yên tâm dựng nó lên ngó nghiêng, cái đầu khấc bóng nhẫy ở đầu nó có lỗ nhỏ. Cái miệng đấy bé xinh như miệng con cái thia lia vậy. To thật Quỳnh trầm trồ gần bằng cổ tay mình luôn, bạo dạn hơn Quỳnh nắn tay vào cái bìu thấy hai cái hột chạy chạy bên trong đó. Sờ cái của ba tự nhiên Quỳnh thấy thinh thích, cứ ngô nghê dựng lên dựng xuống vuốt ve. Một lúc lâu Quỳnh mới từ bỏ trò chơi đó để đi tắm… Sáng hôm sau ba tỉnh giấc Quỳnh đã bắt chước mẹ, pha cà phê và làm sẵn bánh mì kẹp đặt đấy cho ba rồi. Ba xuống khen:
– Con gái chu đáo thật đấy… lại ba cảm ơn nào!
Quỳnh lon ton lại gần cho ba hôn lên trán như mọi khi, nhưng nhớ tối qua ngượng mặt cúi gằm. Ba hôn trán mà người Quỳnh cứ run lên bần bật, như lúc ba mút vú tối qua vậy. Không biết ba nhớ hay không nhưng ba, cứ thản nhiên ngồi ăn bánh uống cà phê… chắc ba say quá không nhớ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm.
Ba với tay lấy tờ báo thế là “choang… choang…” cái ly rượu để cạnh hất xuống đất, mảnh vỡ tung tóe.
… Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/
Quỳnh nhanh nhẹn cầm cái chổi nhựa nhỏ kẹp sẵn cái hốt rác quét dọn thủy tinh. Đang lui cui dọn dẹp thấy ba nhìn chăm chăm vào cổ áo mình, Quỳnh ngó xuống mặt đỏ dừ chả là sáng nay không mặc áo ngực, bầu vú nho nhỏ của Quỳnh tự do chĩa đôi ra hai bên nhòn nhọn. Lại thấy quần ba phồng lên lùm lùm một đống Quỳnh ngượng chín mặt luôn, nhất là hôm qua Quỳnh còn lén nghịch nó cơ.
Ba cũng có thoáng ngài ngại, nhưng rồi ba chủ động đứng dậy lên tầng, chỉ có Quỳnh vẫn ngồi đó mặt đỏ tía tai. Nếu có lẽ chỉ dừng như vậy chắc sẽ chẳng có gì để nói, phải khiến sau này tình cảm cha con chuyển ranh giới khác. Thành một thứ mà luân thường đạo lý không chấp nhận, tuy nhiên ngày đó còn xa xăm nhưng ngay tại lúc này tình cảm cha con đã vẩn đục rồi.
Bữa ấy Quỳnh chờ mãi ba chả về, từ ngày mẹ mất không hiểu sao Quỳnh lại thế vào vị trí mẹ vò võ ngóng cha. Chán nản đã khuya lắm rồi, có chút khó chịu Quỳnh đi tắm luôn. Hồi mẹ còn sống mẹ không thuê osin, việc nhà mẹ làm tất vì mẹ chả thích người lạ ở chung. Mẹ mất Quỳnh cũng tự làm hết, với cả cũng đâu mấy việc gì cho cam. Dọn dẹp mãi nhớp nháp khó chịu là phải. Chả có ai Quỳnh trần truồng đùa nghịch với vòi hoa sen trên đầu. Những tia nước nhỏ xíu mơn man trên da thịt thật sảng khoái.
Quỳnh giống mẹ như một bản sao hoàn mỹ, từ nước da trắng bóc đến cặp môi mọng đỏ như tô son. Cả cái dáng cao cao thanh mảnh mới mười hai, nhưng Quỳnh đã cao tận 1m60 rồi nhìn khá quyến rũ. Chỉ khác mẹ là bầu vú vẫn bé nhòn nhọn chĩa lên cong vút, chứ của mẹ núng nính tròn căng. Quỳnh trắng lắm lên cái đám lông mu lưa thưa hơi đen đen vẫn nổi bật, giờ nó mướt nước bết xuống cái khe bướm sâu hút. Quỳnh nhìn mình trong gương tự hào, thật ra “… mình cũng xinh đấy chứ nhỉ”.
Nhưng nhìn gương Quỳnh cũng thấy xa xa ba đứng chết trân nhìn Quỳnh tắm, cái chỗ đấy của ba lại dựng cứng đùm lên một đống… Ngượng lắm nhưng Quỳnh đành vờ như không biết tắm hồn nhiên, nhưng lòng vẫn tự nhủ “ba soi thế có thấy thích mình không nhỉ, có thấy mình xinh không?”. Ba nhìn Quỳnh khá lâu rồi lặng lẽ về phòng, cho lên Quỳnh mặc quần áo ra đã chả thấy ba đâu nữa.