Quỳnh

Chương 5



Phần 5

Được ba chủ động hôn nên Quỳnh thích lắm, khi thấy bàn tay ba mơn man ở đùi biết ba muốn sờ lồn. Quỳnh dạng chân ra cho tay ba dễ dàng úp lên cái lồn bé nhỏ ướt át của mình. Ba đặt Quỳnh xuống giường ba hôn môi, tay ba xoa vú Quỳnh ba mân mê đầu ti của Quỳnh. Sướng quá! Quỳnh oằn oại như con sâu đo… rên rỉ tay bấu nát cái ga giường. Đến lúc ba cúi mút bướm cho thì Quỳnh lên đỉnh vu sơn, nấc thang tuyệt vời của cuộc sống tình dục đời con gái.

Quỳnh rên nấc nghẹn đùi kẹp chặt đầu ba vào háng, gồng người nhổm lên lại gục xuống thở hổn hển. Ba phải mấy lần rời bướm Quỳnh ra miệng ba bóng nhẫy nước, hai lần ba nhấc môi ra là cả hai lần Quỳnh bắn vọt nước ra thành dòng ướt đệm. Lần thứ ba bắn tung tóe thứ nước nhầy nhựa ra đệm thì Quỳnh thở dốc nói với ba:

– Thôi… ba… ơi! Con… con… mệt… quá rồi… ư… ư… hư!

Cả hai cùng thỏa mãn, Quỳnh nằm ôm ba, tay vẫn cầm chym ba vuốt vuốt, thấy của ba còn cứng nhắc, nổi hứng Quỳnh cúi mút “… chụp… chụp… chụp…” nhưng lần này nhanh và gấp gáp. Ba lại ra nữa nhưng lần này Quỳnh nuốt trọn mà không sặc, nhặt cái áo của ba, Quỳnh lau hết vệt tinh trùng trên miệng. Rồi Quỳnh trần truồng bé nhỏ rúc vào nách ba, rồi chui lên gối lên ngực ba… hai cha con ôm nhau ngủ hạnh phúc, có vẻ khi thỏa hiệp thì bao giờ cũng sẽ mang lại những cái hạnh phúc của hòa bình.

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Quỳnh choàng tỉnh sớm hơn mới có ba giờ sáng, có lẽ do cởi truồng lên thấy lành lạnh. Căn nhà này của bạn ba bán cho, tuy xập xệ nhưng trang thiết bị khá đủ, có một phòng tắm có cả phòng ngủ… máy giặt và máy điều hòa. Nó tách biệt cuối ngõ nhỏ hắt hiu này, nên cuộc giao hoan của hai cha con chả ai hàng xóm biết. Trong khoảng sân nhỏ còn có cây cối um tùm, nó là một góc bình yên trong đô thị xô bồ.

Ba vẫn ngáy ầm ầm, chắc do đêm qua ba đã thỏa mãn thật sự, nhìn các vệt ố trên ga giường Quỳnh ngượng đỏ mặt. Nhưng thích thật đấy… nhìn chim ba rủ xuống oặt sang một bên, Quỳnh lẩm bẩm “… to thật, mà cái nước từ nó không khó nuốt lắm, chỉ cần ba thích mình nuốt suốt cũng được…”

Dậy tìm quần lót với áo mặc và đi lang thang trong phòng, tình cờ đến chỗ bàn làm việc của ba. Quỳnh lục lọi trong tò mò rồi lôi ra một cuốn sổ nhỏ, tựa đề là “… các ước mơ của thiên thần nhỏ của ba…”. Bên trong là một lô các yêu cầu mà Quỳnh đã đòi hỏi, các thứ mà ba đã đáp ứng được thì ba gạch đi. Cuốn sổ gạch gần hết từ bộ áo váy hàng hiệu, đến lô son nước hoa toàn tiền triệu. Nhưng nó cũng nhàu nát khá nhiều và vết gạch mới nhất chính là chiếc điện thoại đắt giá, còn mỗi cái xe máy Quỳnh đòi là chưa có. Hàng trăm triệu đã ra đi vì đòi hỏi chả vào đâu của Quỳnh, vẫn nhớ lần Quỳnh nhịn ăn cả mấy ngày đòi xe máy và điện thoại. Dù ba cố giải thích Quỳnh chưa đủ tuổi đi xe máy lẫn cả cái xe đó giờ không dễ mua ở hoàn cảnh này…

Máy tính của ba vẫn chưa tắt, Quỳnh bật nó lên và thấy ngay trang văn bản viết dở của ba. Mắt Quỳnh nhòe đi vừa đọc vừa khóc trong hối hận “… con không hư không đòi nữa đâu ba… con sẽ ngoan…” Ba viết dài lắm… theo những cay nghiệt mà Quỳnh đòi mỗi ngày:

Ngày tháng…

Thôi viết ở đây cho nguôi ngoai vậy… chứ giờ chia sẻ với ai được… Mình tuy là phá sản nhưng cũng còn vài mảnh đất và ít tiền, vốn giấu đi cho lúc như này và dành lại cho con gái nhỏ. Kinh doanh ắt có lúc thảm bại mà… quả không thừa…

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Con gái nhỏ… sao con không hiểu giờ còn chẳng là tiểu thư nữa rồi… nhưng ba sẽ đáp ứng… cũng vì con ba con phải khổ…

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Bán lô đất dự trữ giá rẻ mạt… nhưng vì con cứ nhịn ăn thì ốm mất đành chịu…

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Đòi hỏi của con càng ngày nghiệt ngã rồi… ba kiệt sức. Hôm nay đã phải quỳ xin anh Châu để anh đưa thêm mấy trăm triệu nữa cho lô đất đã bán… đủ tiền xe máy cho con rồi đấy… con ạ. Nếu sau con đòi nữa… xe ôtô hay gì hơn có lẽ ba kiệt lực rồi… Con ạ đời ba không hạ gối trước ai với ba đầu gối nam tử dát vàng, nhưng vì con ba đành thế… ba yêu con…

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Con gái càng lớn càng giống em… xinh đẹp… hôm trước say quá nhầm em sang con… tội lỗi… anh thật… khốn nạn. Anh sờ soạng con gái yêu của chúng mình.

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Tại sao mình rình con gái tắm chứ… nó thơ ngây và rất đẹp… sao mình lại để cảm xúc với con gái… Thú vật thật!

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Ngày tháng…

Sao con gái mình lại biết làm thế được nhỉ? Ai dậy nó mà mình không kiềm chế hôn chỗ đấy của con. Hình như con thích sáng vẫn kẹp tay mình ở đó, nhưng chúng ta là cha con không thể… nếu có gì ba sao dám nhìn mặt mẹ ở thế giới bên kia… Con xinh và quyến rũ nhất là con giống hệt mẹ nữa… ba đau lòng quá… khốn khó… lại còn thế này. Càng không muốn nghĩ lại càng để ý… càng có ham muốn tội lỗi… muốn chịch con gái mình tệ thật. Nhưng cảm giác muốn cho cho chym mình vào cái khe hẹp hồng rực ấy của con gái sao mà cám dỗ khủng khiếp và mạnh mẽ… tội lỗi. Mình phải cố quên… Nhưng cứ chả quên nổi toàn bị ám ảnh ảnh…

Đọc đến đoạn mới nhất này Quỳnh đỏ mặt, “… Eo ôi! Ba nghĩ xa thế, ba muốn chịch mình… mà chịch là mang cái to đùng của ba bỏ vào trong cái bướm bé tí của mình à… Sẽ thế nào nhỉ… có thích không… giống ba mút chỗ đấy không… hì hì… nhưng có sao đâu con yêu ba lắm. Ba ạ ba có tin không từ giờ con gái sẽ làm ngược vì ba… hy sinh cho ba nữa như ba dành cho con. Hôm nào thử ấn nó vào bướm xem sao… bí mật chả cho ba biết đâu. Hí… hí… sinh nhật ba Quỳnh sẽ tặng Quỳnh cho ba nhé… cũng gần rồi Quỳnh yêu ba nhất đời”

Đóng máy lại, Quỳnh hạnh phúc lắm… Tìm ra thứ ba thích rồi sinh nhật ba sắp tới, Quỳnh sẽ cho ba bỏ cái ấy vào bướm Quỳnh. Chỉ cần nghĩ thế mà Quỳnh vừa đỏ mặt, vừa hạnh phúc dâng trào trong tim. Nhưng có thứ Quỳnh chả biết được là lần dũng cảm ấy thật ra rất đau đớn, nó đau kéo dài tận vài ngày cơ.

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Sáng đàn sẻ chí chách vui vẻ ăn gạo ở cửa xem Quỳnh pha cà phê và làm bánh cho ba, nhưng hôm nay làm nhiều cùng muốn ăn cùng ba. Nắng mai rực rỡ rọi bóng ba to cao lực lưỡng từ nhà tắm đi ra, ba nhìn Quỳnh thoáng bối rối. Nhưng Quỳnh ào đến ôm chầm reo lên:

– A! Ba yêu quý… dậy rồi con làm bánh và pha cà phê rồi này!
– Hôm nay Quỳnh ăn cùng ba, mà ba không cần mua xe máy nữa con nghĩ lại rồi… con sẽ học ngoan… yêu ba cực!

Ba đâu biết Quỳnh đọc cái kia, chỉ thấy qua đêm mà Quỳnh thay đổi 180 độ. Phải chăng hòa hợp tình dục làm thành phép màu? Ba ngồi xuống ghế thì Quỳnh nhảy tót vào ngồi trong lòng ba ngồi bón bánh cho ba ăn, ba cũng bón lại cho Quỳnh ăn cả hai cười hạnh phúc. Ba mặc bộ quần áo nhàu nát và ra chỗ gửi xe lấy xe đi làm, ba không dấu Quỳnh nữa mà Quỳnh cũng vui vẻ tiễn chân ba đi làm bàn tay nhỏ bé của Quỳnh vẫy vẫy:

– Ba đi làm ngoan nhá! Tối về với Quỳnh… yêu ba!

Nhưng hạnh phúc vốn chả tày gang, Quỳnh làm thêm ít thức ăn trưa nấu cơm cho vào cặp lồng. Thì cũng là lúc anh Long đến đón Quỳnh đi học, thấy anh Quỳnh cười rạng rỡ… thế là anh lại trêu:

– Quỳnh hôm qua đi chơi với người yêu à! Chắc anh ấy làm gì cho rồi hạnh phúc nên hôm nay phấn khởi thế?
– Này! Sáng sớm anh nói khắm bỏ xừ… em yêu ai mà yêu… toàn nghĩ đen tối không đâu?

Nhưng Quỳnh đỏ mặt luôn cúi gằm, hay mình yêu ba nhỉ… hôm qua với ba sướng thật. Mà ba thì hơn cả yêu chứ lại, Quỳnh nhảy tót lên xe rồi bảo anh đưa ra quảng trường trước, đưa cơm cho ba để ba ăn trưa. Đến nơi thấy ba đứng bên kia Quỳnh hò reo vẫy loạn lên, rồi bỏ xe anh Long chạy vù sang đường. Một cái xe máy lao đến… Quỳnh mặt mũi tối sầm… Nhưng ai đó đã ôm Quỳnh đẩy ra, thì ra ba đỡ Quỳnh cái xe không đâm Quỳnh nhưng cán gãy chân ba máu tóe ra đỏ đường. Ba không đau ngay mà ba cũng vẫn chỉ lo Quỳnh ba hỏi:

– Con gái không sao chứ… con ra đây làm gì?
– Con nấu cơm trưa, mang cho ba ăn nhỡ ba không về đói… từ giờ Quỳnh ngoan mà!
– Con cứ lo học đi ba quen rồi… á… a…

Giờ cái chân gãy mới nhói khi ba cố gắng cử động, Quỳnh hoảng hốt ôm chầm ba gào khóc ầm ĩ… Lần thứ hai đối diện cảm giác mất mát lớn trong trái tim bé nhỏ non nớt của Quỳnh.

Chiếc xe cứu thương hú còi lao vụt đi trên phố, thế là từ đây xa mãi tuổi thơ đời Quỳnh. Nhập viện cho ba trong sự hoang mang không biết bất cứ cái gì, Quỳnh chỉ ôm ba nghẹn ngào và khóc còn ba mất máu nhiều đã lịm đi. Tiền với Quỳnh chỉ là khái niệm mơ hồ có và tiêu chứ chẳng biết nó ở đâu ra, ngoài từ bàn tay ba và mẹ trước kia nhưng giờ ba nằm đó im lặng mê man.

Nhưng may cho Quỳnh còn có anh Long người bạn trai mới quen vài ngày, trời có lẽ không muốn vùi dập hoàn toàn bông hoa Quỳnh trắng nhỏ xinh đã mang anh đến. Anh đôn đáo đáo lo mọi việc từ thủ tục nhập viện đến bác sĩ cấp cứu… một việc làm của người trưởng thành. Chứ còn một cậu bé lớp 12 thì thông minh hơn Quỳnh là mấy? Nhất là anh chả có vẻ gì là con nhà lao động…

Đêm bệnh viện ánh đèn cao áp vàng vọt chiếu bóng Quỳnh nhỏ nhoi đổ dọc trên sân. Tĩnh lặng buồn buồn khuya lắm rồi, nhưng Quỳnh chả sao ngủ được. Phần vì phòng bệnh chật hẹp đông đúc, phần không muốn ba đã ngủ bị ảnh hưởng. Có tiếng dế rỉ rả ai oán ở thảm cỏ, có lẽ dế ở bệnh viện cũng buồn trong thảm cỏ cắt xén khô cằn. Chẳng được tự do tung hoành như với đồng nội cỏ xanh tươi mát, Quỳnh thẫn thờ trong bài ca buồn của nó… rầm rì ai oán cùng trăm câu hỏi ngổn ngang.

Phải làm gì bây giờ? Và làm thế nào?

Giá như còn mẹ thì mẹ sẽ chỉ cho Quỳnh nhưng mười hai tuổi em đã sớm nhận thấy sự bơ vơ cay đắng trên đường đời.

Bạn đang đọc truyện Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/quynh-full/

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Quỳnh, anh Long lại đến, anh bảo:

– Muộn rồi! Em về đi, mọi việc ở đây để anh lo… ngủ đi để mai còn đi học!
– Em không về… em muốn bên cạnh ba! Nếu ba thức sẽ không thấy em ba lo… hu… hu… hu…
– Nghe anh về đi, anh trông hộ em mà!

Quỳnh thấy trống trải quá, dựa vào bờ vai anh khóc thút thít, nước mắt Quỳnh ướt cả áo anh một mảng. Quỳnh lên xe theo anh về lại căn nhà, gió lạnh ào ào thổi. Trái tim Quỳnh còn lạnh lẽo hơn đợt gió chớm đông, dù là nghe lời anh về nhà nhưng Quỳnh vẫn lo lắng cho ba nhiều, tuy nhiên chắc anh đúng, ba thế này không chỉ một ngày… ba sẽ cần Quỳnh nhiều hơn.

Anh để lại cho Quỳnh một tập tiền và vội vã trở lại bệnh viện, Quỳnh đóng cửa tắm rửa rồi mệt mỏi chìm trong giấc ngủ miên man. Đàn sẻ đòi gạo lách chách khua Quỳnh dậy, về lúc ba giờ sáng bây giờ mới có sáu giờ. Quỳnh văng cho chúng ít gạo rồi lại leo lên giường, cái giường trống không ba chẳng ở đây. Tất cả chả phải là mơ mà là sự thật một sự thật cay đắng phũ phàng, nghẹn ngào Quỳnh lại khóc ba ơi con phải làm cái gì đây?

Lục tủ lạnh tìm đồ nấu ăn, hôm qua không đi chợ cái tủ lạnh trống trải đi nhiều. Bình thường mỗi tối ba đều mua các thứ bổ sung vào đó, ba vừa làm cha vừa làm mẹ, Quỳnh chỉ việc học. Quỳnh buộc phải đi chợ để nấu thêm thức ăn lát mang vào viện cho ba, nhớ tập tiền anh để lại cho Quỳnh đến cầm ra và đếm. Gì mà nhiều thế này? Trong đời Quỳnh tiêu pha cũng lắm. Nhưng quần áo hàng hiệu son phấn toàn ba mẹ mua, tiêu vặt có lúc cũng cầm hơn chục triệu đó là số tiền nhiều nhất Quỳnh có.

Năm mươi triệu… tại sao lại nhiều đến thế? Một cậu bé lớp mười hai có được chăng? Đến cả bình thường thì chả mấy ai mang nhiều tiền đi cho như vậy cả. Thực sự anh là ai? Và đến bên Quỳnh vì cái gì?

Đôi vai gầy nhỏ bé của Quỳnh cùng lúc gánh quá nhiều chuyện, cho nên thôi thì mặc kệ tạm thời cầm của anh đợi ba khỏe rồi tính. Đi chợ mua bán cái này thì thi thoảng theo ba, Quỳnh đã biết mua bán đủ các thứ như ba đã mua mang về nhà… đang chuẩn bị nấu nướng thì xôn xao ngoài cổng. Có một nhóm người đang chuyển đến một cái xe máy, đúng cái xe mình ước mơ Quỳnh chỉ thấy đắng lòng “… Ba ơi! Có nhất thiết cần phải như vậy không ba…”. Quỳnh ký nhận hoàn tất thủ tục giao nhận, vì người nhận chính là Quỳnh.

Ba yêu con đến thế sao? Dẫu khó khăn ba vẫn muốn đánh đổi. Dù phải quỳ nhục nhã van xin người ta…

Nhìn cái xe ao ước bao ngày mà giờ đây Quỳnh thấy ghét nó, bởi đã bắt ba đánh đổi quá nhiều. Cho thức ăn vào cặp lồng thì anh Long đến, sau một đêm hình như thức trắng anh phờ phạc nhiều. Nhìn bộ dạng của anh Quỳnh chả muốn hỏi nữa, có lẽ để sau vậy, anh vì Quỳnh nhiều quá. Anh dựng xe vào nhà thì, Quỳnh cũng đã nhanh chóng mang cho anh ly cà phê và ít bánh. Đặt nó ở bàn Quỳnh bảo:

– Anh ăn sáng đi… Em cảm ơn anh vì tất cả!
– Quỳnh! Em còn là cô bé mười hai tuổi không? Hồn nhiên của em đâu hết rồi chả lẽ sau một đêm biến cố em thành người lớn sao? Em cẩn thận và chu đáo như một người vợ vậy.

Câu nói của anh khiến Quỳnh bối rối, và nỗi tò mò đã bùng lên át đi tất cả… Quỳnh hỏi luôn không chút ngập ngừng:

– Anh thật sự là ai, và anh muốn gì ở em? Sao anh đưa cho em rất nhiều tiền thế?
– Anh là anh thế thôi nhưng anh không phải học mười hai đâu, anh xin lỗi vì nói dối nhưng lúc đó nói tuổi sợ em thấy anh lớn quá không dám chơi cùng anh. Anh năm nay tốt nghiệp đại học, anh chỉ có vẻ bề ngoài giống trẻ con thôi. Còn tiền chả là gì cả khi mà em có trong tay một triệu, em sẽ thấy mười nghìn đồng nó rất nhỏ. Cũng như với anh năm mươi triệu ấy không phải con số to tát gì để anh bận tâm… em ạ, hãy sống thật tốt để sau này em chỉ thấy năm mươi triệu ấy chỉ bằng năm mươi nghìn đồng thôi em nhé.

Quỳnh bàng hoàng tính nhẩm Quỳnh lớp bảy có mười hai tuổi, như vậy anh đã hai ba hai tư tuổi rồi. Một khoảng cách đủ để gọi bằng chú chứ anh gì nữa, cái câu nói “… em ạ hãy sống thật tốt để sau này em chỉ thấy năm mươi triệu ấy chỉ bằng năm mươi nghìn đồng thôi em nhé…”. Đã ảnh hưởng khá nhiều sau này trên đường đời giông bão của Quỳnh về sau, dù bước sai hay đúng nó cũng là tương lai mà Quỳnh chả biết trước. Đang là một người anh hóa ra là một người chú, thật sự phải làm sao? Khi giờ đây người bạn duy nhất bên Quỳnh chính là anh Long, nghĩ ngược xuôi mãi sau một hồi im lặng Quỳnh ngập ngừng nói:

– Không quan trọng gì cả… anh sẽ là bạn của em mãi, còn tiền sau khi ba khỏe em sẽ trả cho anh ạ!
– Em lớn thật rồi! Lớn hơn tuổi em có, chả bù em gái anh bằng em nhưng chưa bao giờ trưởng thành. Việc trong viện anh đã thuê người chăm sóc ba rồi, em hãy đi học đi, đây này, ba tỉnh rồi và dặn em phải đi học đấy.

Quỳnh cầm điện thoại anh va xem đoạn video của ba dặn dò, nhìn ba Quỳnh nước mắt lại trào tuôn. Vâng! Thì con đi học… con học chỉ để ba vui thôi ạ.

Đưa cho anh cặp lồng cơm và dặn dò, thế là là Quỳnh tự đến lớp bằng cách đi bộ. Cô tiểu thư đỏng đảnh ngày nào đã hoán thân đổi xác, anh Long cố gắng bảo đưa đi nhưng Quỳnh đã một mực từ chối. Nói dối anh là đi taxi chứ Quỳnh âm thầm đi bộ, từ nhà đến trường không xa lắm. Họa vô đơn chí và sóng gió mới chỉ bắt đầu mà thôi, đi một đoạn đụng ngay phải đám con Thủy của Ngũ long công chúa. Chúng đi ôtô cùng nhóm bạn thấy Quỳnh lóc cóc trên phố thế là bọn nó dừng lại, năm con kéo tuột Quỳnh vào xe người đi đường không một ai phản ứng. Bởi sự việc quá nhanh chóng, và họ cũng nghĩ chúng là của bạn nhau.

Lôi được Quỳnh vào ghế sau cái chiếc xe vù đi, cũng là màn đấm đá túi bụi trả thù. ” Bốp bốp… bụp… bụp… hự… hự… ” vang lên liên tục may cho Quỳnh ghế sau chật chội dù là xe bảy chỗ. Nhưng chỉ có ba con xúm được vào đánh Quỳnh. Quỳnh miệng ứa máu bụng đau quặn lên vì trận đòn thù, mấy con không ngớt vừa đánh vừa chửi. Bỗng “roạt roạt…” con Phượng ớt của nhóm Ngũ Long điên tiết giật tung áo Quỳnh ra, bầu vú trắng thấp thoáng hiện ra dưới lần áo lót màu đen. Ngực Quỳnh chưa to nhưng cái áo lót đen ôm chặt đẩy bầu vú cao vồng, làn da trắng nổi bật dưới lớp ren đen của áo lót. Thằng lái xe nhìn kính chiếu hậu thấy vội cất giọng khàn khàn bảo:

– Tùng Ngáo… mày bảo mấy em thôi ngay trò hành hạ đi, nhìn hàng em ý ngon thế mà mặt cũng xinh… đáp chỗ nào chén phát rồi đánh sau.
– Thôi mấy em ơi! Anh Tiến đã nói thế rồi đừng đê… nát hết hàng của bọn anh giờ!

Một giọng khác cất lên rồi ba cái đầu tóc vàng tóc đỏ ngó Quỳnh săm soi, chúng đều xăm trổ kín người to cao lừng lững. Quỳnh tái mặt đánh nhau nhiều cũng nghe tiếng Tùng Ngáo và đại ca Tiến Rulo, nghe con Mai bảo là thằng Tiến ấy chuyên dùng súng côn Rulo xử người ta. Nó khá cứng ở cái thành phố này băng đảng rất đông đàn em và có số má lắm. Nhưng hồi còn là tam tiểu thư thì chúng chả dám động Quỳnh rồi, bây giờ đã khác không ngờ mấy con này lại chơi với chúng nó. Chắc chúng muốn dùng bọn này chống lại Quỳnh và anh Long đây, con Thủy cáu quá gào lên:

– Chả lẽ năm đứa bọn em mà các anh còn thích nó nữa à? Cứ đánh bỏ mẹ nó đi chúng mày…
– Này! Em đừng có láo… anh nói một là một hai là hai, đừng nghĩ các anh chiều mà lấn nhé!
– Đệt! Đúng là đàn bà lấn như cỏ, anh Tiến nói rồi con nào bem nó nữa anh tát vỡ mẹt… đừng kêu anh mày ác nhá…

Thằng Tùng Ngáo đe tiếp khiến cho mấy con chả dám ho he nữa, trận đòn thù tuy có dừng nhưng nỗi sợ khác lại ập đến với Quỳnh. Nó nói ” chén ” mình phải chăng là “… chịch ” mình, thế là xong rồi chả còn gì cho ba hết Quỳnh tan nát trong lòng. Xe ô tô chạy mấy con phố lòng vòng đến một cái nhà nghỉ trong ngõ, chúng nó ốp Quỳnh vào thang máy lên tít tầng bẩy. Đẩy Quỳnh vào phòng rồi tất cả tụ tập lại, bốn thằng to cao toàn 1m70 đến 1m80 to cao lực lưỡng xăm trổ kín mít xanh đỏ. Chúng nhìn Quỳnh chòng chọc, Quỳnh cũng giương mắt nhìn thằng Tiến Rulo. Thằng này chắc hơn tuổi anh Long rồi, nhìn mặt nó cứ ang ác nhưng cũng không xấu trai. Nó cao khoảng 1m77 gì đấy ngực nó xăm hình một con cá chép, sau Quỳnh mới biết nó là ” cá chép hóa rồng “. Thấy Quỳnh trợn mắt nhìn đại ca chúng một thằng đe:

– Mẹ con ranh con! Soi đại ca nữa tao chọc nổ cả pha cả cốt đấy nhé… hỗn à!
– Tao cứ nhìn đấy! Chọc mẹ mày đi đằng đéo nào chả thế… Mù càng tốt đỡ nhìn thấy mặt chó chúng mày!

Quỳnh cùn lên cãi ngang phần là do được chiều, cả bản tính đại tiểu thư ngang ngạnh lại nghĩ “đằng nào bà cháu chả chết”. Khóc lóc van xin thì chúng nó vẫn đánh vẫn chịch thôi, làm thế nó càng khinh. Thằng đó uất lên định nhảy vào tát Quỳnh thì thằng Tùng Ngáo đe:

– Phong Sẹo thôi! Kệ mẹ nó, để tí anh Tiến chơi đã, mà tao nói trước không tí thằng nào phê hàng không hiểu ý là tao thông con mẹ não đấy… chứ không phải thông tai. Chết đừng đổ tại không biết, tý anh Tiến ăn nó chúng mày dạt sang hết mấy phòng bên kia với mấy con hàng này. Bố cấm con chó nào ngó nghiêng đại ca làm việc… xong đại ca cho hưởng hay không hãy tính nhớ chưa? Ok chưa?
– Vâng anh Tùng!

Hai thằng ngoan ngoãn đáp, thì Tùng Ngáo lại bảo tiếp:

– Mang coóng vào đây làm phát đê, cho phê phát rồi chiến… mà anh Tiến làm tí đi cho máu!
– Anh đã nói mày thế đéo nào rồi Tùng, mày khoái cứ chơi anh chỉ thích súng và gái thôi. Sau đừng mời thêm lần đéo nào nữa nhé!
– Mấy em bảo con hàng kia đi tắm đi, không bọn em lôi nó vào vệ sinh để tí sạch sẽ tiếp đại ca…

Quỳnh không sợ gì cả vì đã xác định đằng nào cũng chả thoát, bị nó hành rồi coi như số chứ cầu xin nó cũng tha cho đâu. Quỳnh cứng cổ bảo:

– Chúng mày hèn cả thằng đại ca của mày, anh hùng đéo gì bắt trẻ con về chơi… ngon ăn xong giết mẹ đi. Không tao vác được xác về tao báo công an…
– Á địt! Con lol thối này láo…

Thằng Phong sẹo lại vùng lên định lao ra vả vào mồm Quỳnh, Quỳnh cứ mặt vênh vênh lên thách đố. Bụng bảo bảo dạ rằng “thà nó nhỡ tay đánh chết luôn đỡ nhục hơn bị chịch”. Tiến rulo nãy giờ ngồi im nhìn Quỳnh thấy con bé chả sợ sệt gì, chửi tay đôi với đàn em đã có chút cảm tình bèn hỏi con Thủy:

– Thủy nó bao nhiêu tuổi rồi em… nó ở trường thế nào?
– Dạ! Con này tên Quỳnh con nhà giàu ỷ cha mẹ làm phách thôi, bố nó là tổng giám Pvinmex mới sập đó ạ… nhà nó giờ rách rồi nó đang học lớp 7 mười hai tuổi anh ạ!
– Nó bé quá… hay thôi anh Tiến…

Thằng Phong sẹo lên tiếng, Tiến Rulo thấy con bé có bản lĩnh cũng đã có ý tha. Với Tiến đàn bà là biển, vả lại cũng không thích mang tiếng bắt nạt trẻ con. Tiến Rulo lạnh lùng bảo Tùng Ngáo:

– Tùng mày xuống xe mở xe lấy thêm vài chấm nữa mà dùng, anh cho bán ít đi cũng được. Rồi ra cốp sau cầm anh con tông và con phóng lợn lên đây, nhớ là mỗi thứ một con thôi nhé!
– Vâng! Em đi ngay anh!

Có thêm hàng chơi là Tùng khoái rồi nó xuống lúc sau mang lên đủ cả, đặt hai con dao lên giường. Tùng vẫn băn khoăn không biết, anh Tiến định làm gì. Tiến bảo Quỳnh:

– Có muốn về không?
– Có!

Quỳnh vẫn cố cứng cỏi chứ thấy nó mang dao lên run phết rồi, chắc nó định đâm chết mình. Mà nói gì thì nói chứ đứng trước cái chết, ai chả có đôi chút run sợ. Thấy Tiến Rulo bảo với mình:

– Muốn về cầm tông chặt tay đi, thì tự đi về đàng hoàng. Còn muốn giữ nguyên thân thể cầm con phóng lợn tự đâm vào đùi, lúc ấy lết về như chó què. Anh cho về… anh nói là làm!
– Giữ lời chứ!

Tiến không nói gì chỉ gật đầu, Quỳnh đến chỗ mấy con dao thì thằng Phong sẹo lo hỏi:

– Anh Tiến nhỡ nó cầm dao chơi mỗi anh em phát sao?
– Mày đéo có dái mà cũng ra giang hồ à Phong? Em ấy chọc chết một thằng chứ mấy và có sống được không? Mà đâm với chém lo vớ vẩn!

Thằng Tùng ngáo nói luôn, nó ra giang hồ với anh Tiến bao năm đâm chém ngại gì ai. Quỳnh ra cầm con dao tông lên thì Tùng cũng khá ngạc nhiên, con này tí tuổi mà liều dám chặt tay. Quỳnh kéo tay áo đặt bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của mình lên cái bàn rồi nói:

– Đừng có nói mà không giữ lời nhé!

Quỳnh tay kia vung mạnh dao lên chém thật, cái để con bé mười hai liều lĩnh thế chính là Quỳnh muốn tặng trinh trắng cho ba. Mất tay thì thôi miễn là về được, chứ đâm vào đùi không đi được chắc gì đã về nhà nổi. Ánh dao ánh lên năm con bé tái mét mặt không ngờ Quỳnh liều thế, chẳng những chúng mà mấy thằng kia cũng thấy nể dần Quỳnh. Ánh dao chém xuống lạnh người trong sự sợ hãi của bọn Thủy, Phong…

– Choang!

Con dao rơi xuống nền gạch hoa cổ tay Quỳnh tê rần, thì ra anh Tiến lấy con dao còn lại đỡ dao của Quỳnh. Quỳnh ôm cái cổ tay tê rần lắc lắc thì anh Tiến bảo:

– Để anh đưa em về! Bọn mày nhìn đấy mà học tập… từ nay gọi một tiếng chị Quỳnh đi.

Anh Tiến đưa Quỳnh xuống sảnh, anh hỏi Quỳnh:

– Em có đau tay không?
– Có!
– Lát xuống xe anh cho mật gấu, giá em là con trai thì tốt, chắc em sớm có tên tuổi?
– Tên tuổi gì? Đi ăn cướp á!

Quỳnh vẫn ghét anh lắm, có lẽ Quỳnh chưa biết đường đời phía sau. Anh là người con trai thứ hai sau anh Long sống chết vì Quỳnh, đi ra sảnh Quỳnh lại hỏi:

– Thả em về thật chứ… không chịch không đánh?
– Nhìn anh giống đang đùa sao?
– Chả tin lắm, về mới biết!

Anh bật cười một nụ cười hiếm hoi từ cái mặt lì lì từ lúc gặp, anh cười nhìn đáng yêu hơn thật buột miệng Quỳnh bảo:

– Anh cười nhìn đẹp trai đáng yêu hơn đấy!
– Thế có đáng yêu thật không? Để anh còn cười nào!
– …

Quỳnh im lặng lên xe anh cho lọ mật gấu, ra đường anh chợt hỏi Quỳnh:

– Em muốn học hay về nhà!
– Về! Đưa em đến ngã tư quảng trường được rồi!
– Sợ anh bắt lại à sao nãy dám chém cụt tay cơ mà? Cứ để anh đưa về tận nhà nhé!
– Thế… thế lúc trước anh định “hấp diêm” em thật à?
– “Hấp diêm” là cái gì?
– Là hiếp dâm anh ngu thế!

“Cốp!” Anh gõ phát mạnh đầu Quỳnh thì Quỳnh la lớn:

– Úi đau! Gõ mạnh thế vỡ mẹ đầu rồi!

Anh không dỗ mà mắng:

– Anh ghét nhất đứa nào chửi anh ngu, bình thường anh bắn nó vỡ sọ em ăn cốc là nhẹ rồi. Thế sao dám chặt tay chặt xong đau gấp trăm lần cơ!
– Đau thế à? Kinh nhỉ…
– Thế sao em dám?
– Chặt mà không bị chịch, về được với ba có gì không dám… mà ba nằm viện ạ!
– Không chịch trước thì chịch sau thôi!
– Anh lại giở mặt à?
– Không nhưng từ giờ anh sẽ tán em, tán công bằng luôn không ép buộc… thế lên kiểu gì chả chịch!
– Anh tự tin nhỉ? Cứ mơ đi nhé!
– Em dám đánh cuộc chứ?

Quỳnh chun mũi thè lưỡi ra nguýt rồi nói:

– Dám luôn! Em đéo bao giờ thích cái thằng xăm kín mít, như con tắc kè kiểu anh nhá!

Xe về đến tận nhà Quỳnh, nhìn căn nhà bé nhỏ xập xệ anh Tiến có vẻ buồn anh bảo Quỳnh:

– Anh cũng từ con nhà giàu, ở căn nhà thế này rồi thành giang hồ đấy!
– Anh cứ giang hồ kệ xác anh, cảm ơn thả và đưa em về… vĩnh biệt luôn nhá!
– Tạm biệt thôi! Vĩnh biệt không nổi đâu bé con ạ. Này cầm lấy đi…
– Không em không lấy!
– Tiền anh thăm bố vợ thôi mà cầm đi…
– Bố khi nào mà bố? Mà anh thích ba em nằm ở khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện thành phố. Anh đến mà thăm, em đéo liên quan, thôi em vào đây cấm đi theo bắt lại nhá!

Quỳnh chạy vọt vào nhà, không biết anh vẫn thẫn thờ nhìn theo và cuộc tình tay ba của Quỳnh đã nhen nhóm từ đây.

Chương trước Chương tiếp
Loading...