Quỳnh
Chương 9
Đêm không chỉ dài với Tiến mà cả Quỳnh nữa, lâu mới ở gần ba thế nhưng Quỳnh không dám vồ vập. Dù gì cũng là bệnh viện đèn điện sáng trưng, nhưng từ lúc tối ngoài hai đợt thăm bệnh định kỳ ra. Thì căn phòng ba con Quỳnh tĩnh lặng đến lạ thường, không một ai đáo qua lại. Mặc dù cuối dẫy nhưng nó gần một phòng vệ sinh, chung cho mấy phòng phía trước. Toản xi lanh vì muốn chuộc lỗi lên đã dẹp rất yên, nhất là bệnh nhân và người nhà chả ai muốn dây với… mấy thằng nghiện xăm trổ kín mít. Chúng vật vờ cách phòng cha con Quỳnh một đoạn xa, ai léng phép ra mạn đó là chúng tìm cách gây sự. Toản có quan hệ mật thiết ở chỗ viện này. Bởi vậy bảo vệ biết thì cũng mắt nhắm mắt mở, làm ngơ cho qua trừ khi quá đáng lắm lên can thiệp lấy lệ.
Đêm trôi buồn bã Quỳnh đã đọc hết luôn, quyển “Binh pháp Tôn tử” mà anh Long đưa cho. Ba giận Quỳnh nên ba vờ ngủ, từ lúc chiều anh về ba tránh nói với Quỳnh. Quỳnh thì không biết chỉ thấy ba là lạ thôi, nhưng đang ở viện chả bận tâm cho lắm. Đọc quyển sách lại thấy hay mà Quỳnh cũng khá thông minh, các triết lý sâu xa kỳ diệu đều lĩnh hội được. Khi tiếng chim lợn ảo não kéo dài ngang qua nóc nhà, cũng là một giờ sáng thì ba mới gọi:
– Quỳnh! Dậy lấy ba cái bô để đi vệ sinh!
Quỳnh nhỏm dậy vui vẻ hỏi ba:
– Ba đi đái hay là gì con lấy bô ạ?
Ba bối rối hơi ái ngại nhưng hai chân đều gãy bất lực, ba đành bảo thẳng:
– Lấy bô đi tiểu đó con, ba đi đái thôi…
Quỳnh lấy bô rồi ra đóng cửa sổ và cửa phòng lại cho kín đáo, nhưng thật ra từ lúc anh Tiến nói thì bọn Toản xi lanh đã làm tốt hơn cả mức cần. Các bệnh nhân thậm chí cả bác sĩ y tá, nếu không phải là cấp cứu thì chúng đều tìm cớ gây khó dễ cho họ. Chả ai muốn dây với hủi, cho nên cái phòng Quỳnh được tuyệt đối yên lặng. Bệnh nhân mấy phòng gần từ lúc 11h mà ho hắng ầm ĩ, là chúng kéo vào đe dọa thẳng thừng. Toản thậm chí thân chinh đi xem xét cắt đặt anh em, đứng làm sao cho khéo không lộ liễu mà đuổi triệt để người vãng lai. Tiến đâu biết việc đó vô tình giúp Quỳnh làm một việc phi luân lý với cha đẻ dễ dàng. Quỳnh mang bô lại tháo quần cho ba, cái chim ba to tướng bật tưng lên.
Quỳnh nhớ nó ghê thèm động vào lắm, bởi vậy ba đã đi tiểu xong. Quỳnh đặt bô xuống đất rồi lấy khăn giấy lau nước còn sót, đột nhiên Quỳnh ghé mồm mút nó chùn chụt.
Đang ở viện nên ba gạt phắt Quỳnh ra thế là Quỳnh ngã ngồi, chạm bô nước tiểu tung tóe ra sàn giây vào quần áo. May là cái phòng phòng bệnh ưu tiên giường gỗ thấp, cú ngã không đau lắm chỉ bẩn thỉu. Chưa xong thì ba mắng Quỳnh:
– Con hư vừa thôi! Thì ra con giao du với trai… học toàn trò đĩ thõa mất dạy. Ba nghĩ con ngây thơ chiều con không ngờ con như thế! Con ngủ với cả hai thằng rồi à?
– Ba! Sao nói con đĩ thõa?
Quỳnh nghẹn giọng may không nói to, chỉ là tiếng nghẹn ngào trong nước mắt. Nhưng Quỳnh không muốn nói dối, ba hỏi ngủ, thì đúng là trưa Quỳnh và anh Long ngủ cùng nhau mà. Quỳnh thành khẩn nói:
– Anh Tiến con mới gặp! Còn trưa nay con ngủ với anh Long mỗi tí buổi trưa… nhưng ngủ thì sao ạ?
“Bốp!”
Một cái tát nảy đom đóm mắt, Quỳnh ngã ở gần vẫn trong tầm với tay của trên giường. Cái tát đau nhưng không bằng lời ba nói làm tim Quỳnh nhói quặn lên:
– Con mất dạy quá mẹ mất sớm chả ai nói, tí tuổi đã chịch choạch với giai có chửa ra đấy thì nhục mặt! Mẹ thì nết na sao con đĩ thõa thế Quỳnh không bằng một phần mẹ!
Thì ra ba bảo Quỳnh chịch các anh ấy, là bỏ chim vào bướm chứ không phải ngủ thế kia. Nghẹn ngào ba đâu biết con sẵn sàng chặt tay, để con giữ trong trắng tặng ba. Cớ sao ba tàn nhẫn thế ba… con gái chưa làm gì cùng ai cả. Quỳnh nói lẫn trong tiếng khóc thút thít:
– Ba là cha con sao ba không tin Quỳnh lấy một lần… hu… hu… ba có biết Quỳnh yêu ba bằng cả trái tim con gái… hu… hu… và Quỳnh còn yêu ba theo kiểu mẹ nữa. Ba ác lắm… ba có biết nếu làm chuyện đó Quỳnh chỉ muốn… muốn ba thôi… Sao không tin con…
Một lời từ trái tim ông rùng mình, có lẽ nào mình đã sai những câu con nói ngây thơ đến nhói đau. Nó thích mình… yêu cha đẻ ư thảo nào cứ tìm cách gần gũi như thế! Oan nghiệt rồi! Ông đau lòng quặn thắt, nhìn con gái nhỏ khóc dưới giường. Mùi nước giải nồng nặc ở quần áo nó, ở dưới đất lên ông dịu giọng vỗ về:
– Ba nhầm! Ba xin lỗi con đi tắm rồi lau chỗ sàn đi!
Quỳnh chạy và nhà tắm làn nước dịu dàng, không xoa đi ấm ức trong lòng “ba nỡ nghĩ Quỳnh thế sao? Đã thế tí nữa sẽ chứng minh cho ba thấy luôn Quỳnh chưa mất đi gì cả” Quỳnh vừa nghĩ vừa tắm vội vàng qua loa. Nhưng chỉ mấy phút Quỳnh trần truồng mập mờ thấp thoáng, qua cái cửa khép hờ lại khiến ba rung động. Từ khi con gái thú thật lòng ông rối loạn lắm, cái thứ tà tâm chôn vùi lại bùng lên mãnh liệt trong người cha tội lỗi.
Đến khi mà Quỳnh tồng ngồng chạy ra túi, lấy quần áo khác thay thì lòng ông rộn lên rạo rực. Giá thử chân không què ông đã chả kiềm nổi, mà chạy ra ôm chầm lấy thân hình thon thả trắng nõn của con gái. Đã hơn một lần chạm môi vào cái cấm địa trinh trắng ấy, ba là người rõ nhất cái chỗ đó của Quỳnh từ khe hẹp đến nhúm lông mu thưa thớt.
Trên bảo dưới không nghe cái bộ phận đàn ông đã phản bội cái đầu, tâm lý người cha giằng xé chả đủ ngăn nổi dục tính bốc lên. Quỳnh thấy chim ba đội ngược quần lên thẳng tắp, thì hơi ngường ngượng dù đã có ý định tắm xong sẽ cố tình để làm chuyện đó với ba. Quỳnh không mặc đồ nữa chạy đến giường ôm ba, ông lúng túng lắm nhưng hai chân bó bột cả. Bất lực trong ham muốn giằng xé, và đến khi cái bờ môi ngọt ngào của Quỳnh áp vào môi ba. Dục tính đã thắng khi thân thể mềm mại, cùng bầu vú nóng rực áp vào ngực ông. Quên hết đạo lý quên hết cả đây là bệnh viện, sự kìm nén đã vô hiệu hóa. Ba hôn Quỳnh cuồng nhiệt bàn tay nắn bóp cặp vú nhỏ xinh đang lớn của Quỳnh. Khi bàn to ráp của tay ba lần xuống háng, thì Quỳnh dạng chân ra cho ba sờ tay ba miết đi miết lại. Quỳnh thích quá thở hổn hển bặm môi chặt khỏi bật ra tiếng rên, bởi đây là bệnh viện đông đúc.
Quỳnh sướng quá đùi kẹp chặt tay ba lại, nằm vật lên ba thở bỗng ba ấn nhẹ ngón trỏ vào khe. Đau! Quỳnh ưỡn trườn lên vú mài trên ngực ba nóng rực, Quỳnh mặt áp vào ba thì thào:
– Đừng ba! Ấn thế đau con… lắm!
Quỳnh xoay ngược trở lại tụt cái quần chun ra, nó quần đồng phục bệnh viện của ba rất dễ tháo. Chim ba đã cứng lắm ngóc lên thẳng tưng, Quỳnh phồng mồm lên để mút nó. Do nằm đổi đầu thành kiểu 69 cho nên, ba chỉ cần hơi chống tay lên đã hôn được cái bướm ướt nhẹp của Quỳnh. Cả hai cùng thích đến mê cuồng, may chả ai bén mảng được trận hoan ái cuồng nhiệt diễn ra bình yên. Quỳnh ngồi lên cầm cái chim to đùng của ba nhét vào bướm mình, lương tâm ba hình như giằng xé lắm. Nhất là khi cái đầu khấc nóng rực, bị mút vào cái khe bướm nhỏ hẹp của Quỳnh. Hơi đau đau tức tức Quỳnh nhăn nhó… chắc là chim ba to mà bướm Quỳnh bé quá chả vừa. Lương tâm dằn vặt quá ba vùng lên, cố ngăn chặn việc đó dù cũng đã không thể. Ba chống tay gồng người lên tính đẩy Quỳnh ra, nhưng hai chân bó bột không có động lực. Vô hình chung làm cả người Quỳnh rơi thẳng xuống, của ba to cứng xuyên mạnh vào Quỳnh.
Đau nhói! Quỳnh bặm chặt môi đến bật máu chả dám kêu sợ người ta biết. Của ba nằm gọn trong Quỳnh dội ngược, nóng và cứng nhắc rất khó chịu. Quỳnh nhổm dậy thế là của ba tuột ra, máu vương lại trên đám lông chim của ba. Cả trên cái thân dương vật to gân guốc, ba nhìn cũng biết hay sao ấy mặt ba đăm chiêu khó tả. Quỳnh nghĩ ba buồn lại cố cầm chim ba ấn vào, ngồi tụt xuống và nó to cứng xuyên vào lần nữa đau đớn. Nằm phủ phục lên ba Quỳnh thều thào nho nhỏ đủ ba nghe được:
– Con đau lắm… của ba ấn vào con đau nhói ấy… nhưng con tình nguyện. Quà sinh nhật tặng ba sớm đấy… Quỳnh yêu ba vô cùng!
– Con ngồi lên rồi nhún lên xuống nhanh vào…
Ba thì thào khi mà của Quỳnh chật hẹp, nóng rực vẫn bó thít cái của ba. Ông đã thích lắm rồi muốn Quỳnh kết thúc, phần cũng lo ai đó đi qua nữa. Đây là bệnh viện chứ đâu phải nhà riêng, Quỳnh nghe lời nhổm dậy chống tay lên bụng ba, nhưng khi hạ mông lên xuống của ba như thanh sắt nóng rực đâm lên nhoi nhói. Đau nữa rồi Quỳnh vẫn cố gắng vì ba muốn thế, thì ra chịch là như này… nhưng đau quá thể luôn.
Nhún trong cơn đau đến tê dại, háng Quỳnh đau từng chập khi của phùm phụp đâm lên. “Bạch… bạch… bạch…” mông Quỳnh đập háng ba phát ra tiếng. Độ mười phút thì thấy của ba co giật bên trong, một cái gì nóng rực chảy vào Quỳnh.
Của ba mềm đi nhỏ lại Quỳnh cũng mỏi nhừ, rời khỏi ba thì tinh trùng ộc ra chảy thành vệt theo khe bướm xuống đùi thành dòng. Một vài giọt to tuôn mạnh rơi cả lên người ba, Quỳnh lấy khăn lau cho ba rồi kẹp thêm hai khăn giấy vào bẹn. Nằm gối lên ngực ba thở hổn hển, giờ mới thấm mệt… Được mấy phút thì ba bảo Quỳnh kéo quần ba lên, và giục Quỳnh đi mặc quần áo. Mọi việc xong xuôi một chuyện loạn luân đã xảy ra trong sự đồng thuận, nhưng ham muốn qua đi ba giả vờ ngủ. Thật lòng ông cố trốn tránh cảm giác tội lỗi, mình đã phá trinh con gái nhỏ của mình. Lại còn nghĩ sai về nó trong khi nó yêu mình bằng trái tim của phụ nữ. Cảm giác tội lỗi này đã theo ông, xuống tận cửu tuyền chẳng hết nỗi bi ai. Quỳnh thì ngược lại thân thể mỏi rã, chỗ đấy vẫn ê ẩm đau nhưng hạnh phúc vô cùng.