Sắc màu cuộc sống

Chương 17



Phần 17

Hai đứa lại trong ánh đèn lờ mờ ấy sờ mó nhau giới chăn mỏng. Em cầm lấy con chim cứng ngắc xóc nhẹ khi bàn tay tôi đang thích thú xoa xoa mu lồn em. Cái cảm giác vừa sờ mó vừa hồi hộp liếc qua Linh thật thích thú. Con Linh vẫn nằm nghiêng đó nghịch điện thoại chứ không chịu ngủ cho khi hai đứa đã sẵn sàng cho khâu giao hợp…

– Alo… tôi bực mình với cái điện thoại nghe số lạ.

– Hải à… Anh Minh đây… Thằng Lĩnh tai nạn rồi em…

– Sao… ở đâu… Tôi vùng dậy khi hai đứa ngơ ngác nhìn tôi.

– Bọn anh đang trên đường đưa nó vào viễn…

– Sao giờ mới gọi…

– Anh xin mãi mới có số mày… Nhanh lên nha…

– Bắt đầu vào đến bệnh viện Tỉnh rồi… nhanh nha.

– Đến ngay…

Tôi luống cuống đứng dậy khi cái quần lủng lẳng cùng nịt và không thèm để ý gì tôi nịt lại trong khi quay sang nhìn Linh. Linh tròn xoe mắt và sau đó thì xấu hổ cúi xuống khi thấy tôi vậy.

– Hai đứa mặc đồ vào đi… Nói xong tôi cũng bật xuống giường gọi taxi.

– Có chuyện gì vậy anh… Em lo âu thất thần hỏi tôi.

– Nhanh lên… tí lên xe anh nói sau…

Rồi tôi bấm ngay số dượng Hưng gọi để mượn một số tiền. Dượng bảo để dượng gọi người bạn làm bác sĩ và bảo tôi cứ đến thẳng bệnh viện đi tí O Hiền đưa tiền xuống sau cho.

Tôi lên xe thì mới dám nói với Linh là Lĩnh bị tai nạn xe đã được đưa và viễn. Con Linh khóc nức nở lên gào thét… tại sao… tại sao giờ mới nói… tại sao… Anh ấy sao rồi… Bề ngoài thì con Linh mạnh mẽ vậy nhưng khi xảy ra chuyện nó chỉ biết khóc nấc lên nghẹn nào… Tôi không dám nói đến nội dung tin nhắn lão Minh gửi lại sao “Lĩnh bị nặng lắm em à… chỉ sợ”. Tôi cũng chết cứng người vì sốc và lo. Lĩnh như một người bạn người anh tôi rất kính trọng nên khi nghe tin ấy tim tôi như thắt lại nhưng khi nhìn sang Linh và em thì tôi biết tôi phải mạnh mẽ lên.

– Thế nào rồi… Tôi gặp thằng Minh thì chạy đến hỏi gấp.

– Đang trong phòng cấp cứu… chỉ sợ… Minh không kịp nói hết câu thì tôi lôi nó ra ngoài…

– Nặng lắm sao… Tôi lo lắng hỏi nó.

– Um…

Tôi vò đầu bứt tai khi không ngừng đá vào cột trụ. Bàn tay tôi rung rung đưa lên bấm số anh Sơn… anh trai Lĩnh…

– Ở đâu em… Nó có sao không? Trong đêm anh nghe tôi báo thì hốt hoảng nói lớn.

– Em cũng vừa đến nơi… đang trong phòng cấp cứu…

– Anh chị xuống ngay… em ở đó với nó giúp anh… tiếng anh nấc nghẹn trong điện thoại.

Tôi biết là anh chị và gia đình anh có xuống sớm nhất thì cũng vài ba tiếng đồng nữa. Tôi run rẩy kéo hơi thuốc dài rồi nghiền nát nó trên nền gạch rồi hít hơi dài cho bình tĩnh đi vào. Em đang ôm lấy con Linh nơi ghế khi em cũng đã không thể kiềm chế mà nấc lên nghẹn ngào…

Một lúc sau O Hiền đi ra cùng một vị bác sĩ trung tuổi. Vị bác sĩ sau đó đi ngay vào phòng cấp cứu…

– Tình hình sao O… tôi chạy đến hỏi.

– Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng cần phẫu thuật gấp…

– Tôi thở dài khi trút được nỗi lo…

Em và Linh cũng chạy đến hỏi chuyện O. Và rồi O khăng khăng bắt hai đứa về ngủ cùng O vì ở đây cũng không giúp được gì? Có gì thì tôi và mấy ông con trai lo chứ ở lại đây cả chỉ thêm ồn ào… Con Linh một hai đòi ở lại nhưng em cùng O nói mãi thì cũng bất đắc dĩ theo về. Trước khi về O lấy tiền trong túi xách đưa cho tôi rồi ra về…

– Lại đua à… Khi chỉ còn tôi và Minh cùng hai người bạn của ông thì tôi hỏi.

– Um… dkm. Thằng chó Tuấn lem chơi bẩn…

– Là sao… Tôi rít hơi thuốc cho đỡ lạnh hỏi tiếp.

– Thì xong xuôi cả rồi nhưng thằng chó đó bùng đéo chịu trả tiền thế là hai bên rệt nhau… Rồi như thế đó… Thằng Minh cay cú nói…

Hai thằng bạn đi cùng Minh thì lúc nãy giờ cứ nghe và gọi điện thoại liên tục. Rồi một thằng chạy vào nháy mắt với Minh chuyện gì đó…

– Để lo cho lão Lĩnh xong xuôi rồi hãy tính luôn một thể… Tôi biết bọn này đang gọi người đi kiếm tụi kia nên nói trước.

– Dkm… vậy bỏ qua cho bọn chúng vậy sao? Thằng nhỏ nhỏ con lên tiếng.

– Mày ở trong đó mà canh, chạy ra đây mà tế cha mày à… Lão Minh quay lại quát thằng nhỏ rành tội.

– Để coi lão Lĩnh sao đã… bọn chúng giờ chắc cũng đéo dám xuất hiện đâu.

Bọn tôi chờ đến gần sáng thì bác sĩ cũng ra. Lão Lĩnh vẫn hôn mê trên cái xe đẩy…

– Tình hình sao rồi bác sĩ… Tôi chạy vội đến lão bác sĩ đi cùng O lúc nãy hỏi.

– Không sao nữa rồi…

Cả mấy thằng thở phào nhẹ nhõm. Tôi vội gọi điện báo với anh Sơn cùng gia đình. Lĩnh chỉ bị gãy chân, tay cùng vài cái xương sườn chứ không nguy hiểm tính mạng nữa… Tôi nhắn tin báo cụ thể cho em luôn vì biết chắc hai đứa sẽ không thể nào ngủ được đâu. Vì O tôi nói mãi nên hai đứa mới chịu về chứ trong tâm thì không muốn tẹo nào…

Một lúc sau thì anh Sơn cùng người nhà lão đến. Tôi nói chuyện một hồi rồi xin phép ra về để chuẩn bị đi học…

Hôm sau vì bận học nguyên ngày và còn phải tranh thủ chạy đến nhà bác già gân trao đổi lại mấy cái bác chỉnh sửa. Đúng là ông bác khó tính nhất Vịnh bắc bộ… Phòng khách thì bác chỉ chọn những đồ tầm trung chứ không bắt buộc loại cao cấp. Nhưng cái phòng làm việc kiêm giải trí ấy thì phải loại max xịn và cầu kỳ vô đối… Trong phòng làm việc mà còn một bể ngâm mình thư giãn với cái màn hình lead to chả bá ra mới ưng. Tôi biết dụng ý của ông bác rồi nhưng éo dám nói ra vì sợ. Già mà còn thích đú mới đáng sợ… cũng tại con vợ ông bác quá ngon và sexy vậy nhủ.

Hôm sau tôi vào thăm lão thì một cái chân phải nguyên hàng sắt dài từ đùi xuống cẳng chân… mặt xây xước nhẹ… Tay bó bột… người cũng được ốp nguyên cái áo như áo giáp…

– Ngon trai dữ ta… Tôi vào gật đầu chào người nhà mấy bệnh nhân khác rồi lên tiếng.

– Để anh nghĩ đi… Linh lườm tôi nói khi Thuỷ cười tủm tỉm.

Mặt lão nhăn nhó lườm tôi không nói nên lời. Nhìn ông anh tôi cũng xót xa lắm vì giờ người đóng hàng đinh dài dễ sợ, tay bó bột cùng xây xước cùng người nhưng may sao số lão cũng đỏ khi phần đầu không sao. Sau khi nghe lão Minh kể lại thì bị như vậy là quá nhẹ rồi…

Ngồi nói chuyện với một hồi thì anh Sơn đi vào kêu tôi ra ngoài. Anh gửi lại tôi số tiền đã đóng viện phí cùng lời cảm ơn. Tôi trừ lại năm triệu bảo là cho anh Lĩnh mượn tính sau chứ số tiền này em cũng mượn từ dượng. Tôi chào Linh khi không quên an ủi đồng chí mấy câu làm lão trỡn mắt hăm dọa rồi chở em về. Tôi và em tạt qua đưa cho O số tiền và nói số thiếu trừ vào lương dần cho tôi… Tôi cùng em và O đi ăn quán khi cả ba vui vẻ hạnh phúc.

Khi ngồi đối diện em và O tôi dâng lên cái cảm giác tội lỗi vô cùng. Em yêu tôi hết lòng như vậy nhưng tôi lại đi chơi cave. Ừ thì cave cũng đang còn lý giải được nhưng khi tôi lại đè O của mình ra đụ… nắc… xuất tinh vào lồn O trong xung sướng thì tôi thấy không xứng với em. Nhưng tôi không có đủ can đảm hay không dám hé răng nói với em chuyện đó vì đơn giản tôi biết em sẽ không bao giờ chấp nhận.

Tôi đưa em về và hai đứa ôm nhau ngủ trong hạnh phúc. Đó cũng là lần đầu khi bên em với không gian riêng tư vậy mà tôi lại không động tay động chân gì vì tôi biết em đang mệt và tôi cũng vậy.

– Hùng dao găm… Hẹn gặp anh tại nhà chị Hoa.

Do dự mãi tôi mới quyết gọi điện cho số mà lão Hùng cho khi lưu trong danh bạ là SOS. Một giọng đàn ông khàn khàn nam tính lạnh lùng vang lên nhưng khi chỉ cần tôi nói đến cái tên đó ngay lập tức cung kính hẳn. Tôi chọn gặp người có biệt danh Đạt ke tại nhà chị vì tôi nghĩ đó nơi an toàn nhất cho tôi cũng như lão.

– Em có việc cần giải quyết với mấy đứa này… Sau một hồi nói chuyện giới thiệu sơ qua thì tôi để lên bàn mấy bức ảnh.

– Cần anh làm gì cứ nói rõ…

– Bọn chúng chơi xấu bạn em… Em muốn chúng đến xin lỗi và thanh toán tất cả…

– Ok… Cho anh 24h… nói xong người đàn ông trung niên to cao vạm vỡ mặt lạnh như tiền đứng lên ra về.

Tôi nói chuyện với chị một lúc thì định chào ra về vì tôi thực sự không chịu nổi bởi nhan sắc thành thục ấy. Chị hấp dẫn, cuốn hút vô cùng… ánh mắt đượm buồn cùng khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, hiền lành làm con người ta như rơi vào mê cung vậy.

– Cuối tuần em rảnh không… chị suy nghĩ một lát rồi lên tiếng…

– Cuối tuần em được nghỉ… sao vậy chị…

– Chị muốn cuối tuần này vào thăm anh chút… Chị có vẻ hơi khó nói…

– Em nhớ không nhầm thì mới vào thăm anh đó mà… Tôi ngây thơ vô số tội…

– Hôm đó… hôm đó chị… chị… Giọng chị ấp úng cùng hai má ửng hồng.

– Chị biết là không có lý do thì em không thể giúp đâu. Anh của em cũng khó xử nữa mà chị…

– Thì hôm đó chị bị nên… Chị lí nhí cúi mặt xuống…

– À à… vậy nếu em thu xếp được em alo chị nha. Còn tùy thuộc vào mấy anh quản giáo nữa mà chị… Tôi đã hiểu lý do nên cũng thoải mái hẳn lên…

– Nếu được thì cho chị nguyên ngày nha em… Chị nói xong thì úp mặt xấu hổ…

– Nguyên ngày… mạnh dữ vậy… Tôi biết chị xấu hổ nên thêm dầu vào…

– Em giúp chị nha… chị đượm buồn nhìn tôi nói…

– Dạ… em sẽ cố. Nhìn chị vậy tôi cũng không dám trêu chọc chị nữa…

Đúng lúc này con bé nó khóc trong phòng nên tôi lấy cớ chào chị ra về. Tôi tạt qua quán chị Nguyệt làm ly ca cao nóng khi không nguôi nghĩ về chị… chị một người phụ nữ hiền lành đảm đang và hết mực thương yêu chồng con và có lẽ chính điểm đó lại càng hấp dẫn hơn đối với tôi. Đúng là mỗi người con gái một nét đẹp khác nhau… O Hiền thì quyến rũ kiểu sexy và hấp dẫn, Người yêu tôi thì trẻ trung xinh đẹp và cá tính… Hạnh thì tràn đầy nhựa sống và nhí nhảnh… Chị nguyệt thì… thì đã ngồi nhìn tôi tự lúc nào…

– Nghĩ gì mà ngây ra vậy… Chị mỉm cười hỏi tôi.

– À… Em đang nghĩ cách trốn gái đây chị…

– Thôi cái ông tướng… nay có vẻ tâm trạng phết…

– Dạ không có gì… mà chị không lạnh à… Tôi hỏi vậy khi thấy chị mặc mỗi cái áo thun cùng cái áo bằng len khoác hờ cách điệu phô diễn thân thể ma mỹ của mình…

– Trời này lạnh gì…

– Hả… nói xong tôi nhìn lại khi áo len trong, áo khoác ngoài mà vẫn cảm thấy lạnh.

– Hihi… Chị dùng miếng dán nhiệt… ngốc thế… chị cười cười trêu tôi…

– Thì ra thời trang hơn thời tiết…

– Tất nhiên…

– Chị thì mặc gì chả đẹp… làm khổ mình vậy làm gì… hihi…

– Cũng nịnh đầm gớm… chắc khối cô xin chết…

– Thế chị có kết không…

– Hihi… tui già rồi… già lắm rồi… vừa cười tủm tỉm vừa nói…

– Già mà khối anh thanh niên xin chết đó…

– Chị xin chị xin…

– Thật mà lị…

– Vậy em có dám chết vì chị không nào…

– Tất nhiên là không…

– Haha… hihi…

Hai chị em ngồi đó trêu đùa khi quán cũng rảnh tanh. Một lúc sau thì thấy con Loan tươi cười đi ra từ cổng sau… một lát sau lại có thêm một người đàn ông trung tuổi bụng phệ đi ra tươi cười. Tôi biết họ vừa làm cái gì trong đó rồi nên lảng tránh nhìn sang nơi khác… Chị Nguyệt tiến tới cười nói với vị khách sộp một lúc rồi quay lại bàn.

– Không ưng em nào quán chị thật à… Chị hỏi khi thấy tôi quay lại nhìn chị…

– Có…

– Nói đi… Chị giảm cho 50 nha…

– Em tưởng free…

– Thế mấy đứa của chị ăn cám mà sống hả…

– Hihi…

– Em nào nói đi… nếu là nhân viên… chị sắp xếp giờ cho luôn… Chị đúng là dân nhà nghề nha…

– Vậy chị em mình vào luôn đi… tôi nhìn thẳng chị nói…

Chị khẽ lườm tôi nhưng sau khi thấy anh mắt tôi thì chị khẽ cười rồi làm ngủm nước nhỏ nhìn ra cửa sổ về đêm. Chị không nói gì và tôi chỉ lặng lẽ hút hơi ca cao nóng khi tim đập thình thịch.

– Cũng muộn rồi nên chị về với cháu đây… chị cố tình kéo dài từ cháu để tôi hiểu chị là gái đã có chồng và có con. Một cách trả lời khéo léo từ chị.

– Dạ… tôi nhìn ra hướng cửa để tránh chị lên tiếng.

Tôi ngồi tại bàn một lúc để chị ra về rồi lặng lẽ thanh toán đi về. Tôi biết tình cảm tốt đẹp chị em bấy lâu nay đã tan thành mây khói khi tôi nói ra câu ấy… tôi hối hận… tôi day dứt… Tôi buồn…

– Anh Hải ơi mai đi cafe đi… Hạnh lại chạy qua phòng tôi nói…

– Anh bận rồi…

– Con Tú Anh bạn em mời anh đó…

– Anh không thích… nói bạn em anh có người yêu rồi…

– Xì… chảnh thế… Em tự nhiên ngồi vào giường lên tiếng.

– Đẹp trai có khoai to có quyền đó mà…

– Xí… bày đặt tinh vi…

Tôi và Hạnh nay hay trêu chọc nhau và hai anh em thường khiêu khích nhau ba vấn đề linh tinh lắm. Con Hạnh tính tình nhìn vậy mà cũng hiếu thắng kinh khủng… khích một cái là hổ báo đôi co ngay…

– Định ngủ lại đây hả… Tôi đứng lên thì thấy nó đang đọc quyển đắc nhân tâm say sưa…

– Cũng được chứ sao…

– Cầm về mà đọc… nhanh lên…

– Căng gớm nha…

– Về không anh hiếp chết giờ…

– Thách đó… đây nè… đây nè… Vừa nói vừa ưỡn ngực lên thách đố khi chu mui lên rành hài hước…

– Anh xin… anh xin… em về hộ để anh còn thụ dâm…

– Hik… Đồ dâm dê đê tiện… hạ lưu bỉ ổi… Mặt Hạnh đỏ bừng xấu hổ cầm quyển sách chạy một mạch.

Đã có lịch thì và thực sự tôi không ngán mấy môn thi thi lý thuyết này. Trên lớp thì ngồi nghe rồi vẽ vẽ ma trận trí nhớ… chỉ cần đọc qua giáo trình vài lần rồi nghiên cứu lại ma trận thì bộ khung tôi đã nhớ… khi thi chỉ cần vào và chém tơi tả thôi. Cái làm tôi đau đầu nhất chính là bác Khiêm dễ tính… Không biết bác đi xem đâu về nên một hai là phải hoàn thành trước tết cho bác… bác đòi vượt chỉ tiêu 3 tháng lẫn… Vậy là dượng Hưng phải đốc thúc tổ thợ làm ngày đêm… Hàng hoá thì phải chuẩn bị sẵn cho khâu trang trí…

– Bên tổ hàn inox khi nào xong cháu… Dượng chăm chú nhìn sổ sách nói.

– Một tuần nữa là xong hoàn toàn…

– Tết nhất đến nơi rồi… bên đó cháu phụ trách đi nha…

– Cháu không làm được đâu…

– Trường sẽ phụ cháu một tay…

– Dạ…

Tôi đang đau đầu vì cái căn phòng ấy của bác đây. Toàn đồ phải đặt hàng từ nước ngoài về chứ trong nước không có hay không đạt yêu cầu… cái khó nhất phải hoàn toàn bí mật và việc lắp đặt này chắc lại thuộc về tôi rồi… Tôi đang lo nhất là hệ thống xông hơi có về kịp không để tổ thợ làm cho xong…

Thở dài ngao ngán khi kiếm đồng tiền không dễ như tôi nghĩ. Chán nản tôi vít xe lên xưởng lão Lĩnh. Lão nay như vua chúa khi ngồi đó chỉ đạo lính làm, ăn uống đấy ẻ đều có người phục vụ.

– Minh nay tu chí bay… Tôi tiến đến trêu ghẹo.

– Cút cha mày đi Hải… để bố làm… Lão quay qua chửi bới…

– Haha… Ngoan anh thương… Anh thương…

– Hải à cháu… vào ăn hoa quả nè…

– Bác mới lên hả… tôi chạy vào chào mẹ anh Lĩnh…

– Về giỗ xong là bác liên liền… để cái Linh chăm mãi sao được cháu…

– Chăm cho quen đi bác…

Thế rồi tôi và lão cũng nói chuyện chính. Bọn chúng đã đến thanh toán đầy đủ viễn phí, trả tiền thua độ và còn gửi thêm ít tiền bồi dưỡng nên lão bảo tôi thế đủ rồi…

– Mà ông cũng vừa phải… Tôi ngồi cạnh Lĩnh châm điếu thuốc nói…

– Chuyện gì… lão nhăn nhó nhìn qua tôi.

– Con Linh nó làm gì sai đéo đâu mà hắt hủi lạnh lùng nó vậy… Tôi đưa điếu thuốc cho lão rít hơi nhẹ đỡ thèm nói.

Lão rít hơi thuốc rồi lim dim tận hưởng sau bao ngày không được hút. Tôi biết lão mặc cảm tự ti về bản thân hiện tại và vì sao cái tai nạn đó cái tờ xét nghiệm máu: Nhiễm phiến đá đã làm lão thấy không xứng với Linh nữa. Tôi hiểu lão đang cố đẩy Linh xa mình mặc dù rất yêu cô ấy. Đây có phải là loại tình yêu cao thượng hay chỉ là sự ích kỷ bản thân. Lão đâu biết thời gian qua Linh lo lắng cho lão thế nào và nụ cười tươi cùng ánh mắt rạng ngời đâu còn nữa. Linh giờ u sầu hẳn và cũng đã giảm mất ít cân khi suy nghĩ mà miệt mài chăm non lão…

– Em hiểu ý anh… nhưng anh làm vậy chỉ làm con Linh đau khổ hơn thôi. Nó yêu anh hơn cả bản thân mình thì sao nó có thể rời bỏ anh được. Anh đừng nghĩ nó đau một lần rồi thôi… nó sẽ đau mãi đó… tại sao anh lại không thử thay đổi bản thân xem… bỏ đá… bỏ lô đề đi… Tôi ngồi bên cạnh lão nói.

– Anh hiểu nhưng thực sự đối diễn với cô ấy anh không đủ tự tin… Lão nói với ánh mắt u buồn.

– Đệt… hay ông bị yếu sinh lý hả… Tôi cố pha trò khi lão đã lắng nghe. Như vậy là quá đủ rồi…

– Yếu con cặc tau nè… lão lườm tôi cười nham nhở…

– Vãi… nghỉ đi. Đi công cái… đến hẹn rồi.

– Cút đi cho rảnh mắt… tối đến thì mua cho tau bịch singum nha thằng chó… Lão nói với khi thấy tôi đi.

– Nhờ vả kiểu đó hả… đéo nha… Hehe…

Tôi hẹn Trúc, à không mà phải là Như Ý mới đúng… Tên ở nhà là Trúc còn tên trong khai sinh là Như Ý. Tôi hẹn Như Ý để bàn về vụ căn phòng ngủ của cô bạn… Một màu gam hồng chủ đạo, nói chung là con gái mà…

– Hải xem đoạn phòng tắm thiết kế lại được không… Như Ý ngồi đối diện tôi nói…

– Ý muốn thiết kế lại sao…

Thì ra cô nàng muốn thiết kế cái kiểu cửa kính như trong khách sạn… đứng ngoài phòng có thể lờ mờ nhìn thấy phía trong… ôi định mệnh… Đứa nào vô phúc đứng ngoài phòng mà nhìn thân thể như Ngọc Trinh này nude thì chỉ có mức xuất huyết máu mũi mà chết…

– Ok…

Cái tủ quần áo cô nàng dài gần bằng cả một bức tường luôn trong khi bàn trang điểm được tôi bố trí nhiều ngăn đựng mỹ phẩm khác nhau… Đúng là con gái… rườm rà vãi…

– Ok…

Cái ti vi Hải chọn cho Ý loại mỏng… to nha… bộ loa thì Ý đã nói hôm bữa đó. Còn lại thì Ý thấy ưng lắm rồi… Hải tài thật…

– Mấy anh kỹ thuật của Hải tài… Tôi đính chính lại…

– Hihi… Um…

Chương trước Chương tiếp
Loading...