Sắc màu cuộc sống

Chương 7



Phần 7

Đang làm bài gym nâng tạ tập cơ ngực thì điện thoại đổ chuông réo rèo rèo. Định không nghe đâu nhưng Hạnh lại đưa đến tận nơi cho chứ… Cái con chết tiệt này tập gym có cần mặc áo quần kiểu đó không chứ… Cái áo to hơn cái nịt ngực một chút chứ mấy để lộ nguyên vùng bụng thon gọn với khe bụng khá sâu cuốn hút. Xuống giới thì cái quần ngắn bó sát cặp mông vểnh cao lên cùng đôi chân thon dài săn chắc và đặc biệt là người em đang mồ hôi ướt đẫm nhìn kích thích vãi lìn đi được.

– Nghe xếp… Vừa nói chuyện vừa nhìn Hạnh đang cúi người chổng mông về phía tôi mà nước dãi chạy dài.

– Đâu rồi thằng tê, xong hết cả rồi nè… Ông lĩnh nói nhưng nho nhỏ sợ ai đó nghe dk thì phải.

– Là sao? À à… 20p nữa có mặt. Ngủ mới dậy… ok. Nói xong tôi lấy cái khăn của nó để lấp liếm cái u đội lên cục chạy về phòng lấy đồ tắm rửa…

Khi tôi đến thì thấy trong nhà đang ngồi một nhóm nhỏ nói chuyện vui vẻ lắm. Tiếng cười nói rôm rả cả xưởng làm tôi cứ ngỡ là mở hội.

Tôi bước vào tiếng cười nói cùng nụ cười trên khuôn mặt từng người tắt hẳn in như tôi là mùa đông lạnh lẽo vậy.

– Lâu ngày chú nhỉ… Lão Phong ngồi gần em cười tươi như hoa nhìn tôi nói.

– Ok bác… Đảo mắt nhìn quanh mâm tôi thấy có hai cô gái dễ thương nữa nên cũng với tay bắt tay cái rồi ngồi xuống cạnh xếp Lĩnh.

– Anh em mình lâu lắm mới gặp nhau làm ly đồng khởi đã nào… Lĩnh chủ nhà kiêm chủ xị hôm nay lên tiếng.

Xong chén đồng khởi thì Linh cũng giới thiệu hai cô bạn thân cùng lớp dễ thương mũm mĩm là Trang, Huyền. Tôi gật đầu làm quen rồi lại nâng ly lên cũng…

– Tiền xe nè… Tôi rút ví đưa tiền cho Lĩnh.

– Dkm mày nữa chứ… anh em với nhau mà mày cứ tiền với nong vậy hả. Giọng thì hùng hổ nhưng mắt sáng môi cười tay với cầm tiền…

– Ôi chị cảm ơn! Chứ đưa cho lão đó thì chiều nay lại nướng vô lô đề hết thôi… Cái mặt lão Lĩnh đơ lại thấy thốn vô cùng khi bị con Linh hớt tay trên mớ tiền xe gần tháng ròng của lão.

– Ớ… Lão quay sang Linh định nói gì thì lại cúi mặt xuống nâng ly rượu tu hơi trong đau khổ.

– Số tiền này trừ nợ nha cưng… dơ dơ số tiền trước mắt người yêu rồi sung sướng cất đi trong ánh mắt căm hờn của Lĩnh nhìn qua tôi.

– Mới trúng quả à chú Hải… Phong nhìn tôi lên tiếng cười nhếch môi.

– Tiền làm ca đêm ấy mà… Tôi nhưng khuôn mặt lạnh tanh nhìn lão và liếc qua nhìn em bẽn lẽn từ lúc tôi đến giờ.

– Uống nào… Lĩnh khẽ chít tôi cái sau lưng rồi nâng ly lên uống.

Nói chuyện qua loa đại khái rôm rả một lúc thì ba thằng lên uống nước để chị em dọn dẹp. Ngồi nghe Phong chém gió nào là ở trường có chuyện gì thì phôn cho lão rồi hay cần giúp đỡ gì thì anh em luôn sẵn lòng làm tôi phát ớn. Phong đắc ý lắm khi tôi và em trục trặc như vậy mà… Nó là dân có tiền, công tử ăn chơi có tiếng phố huyện và lên thành phố này cũng có thằng anh con bác có tiếng tăm bão kê nên nhìn đời bằng mắt chó nên tôi cũng ậm ờ cho qua.

Xuống thử chiến mã thì cả đám con gái ra ngồi uống nước nói chuyện phía trong nhà rồi. Đang nghiên cứu bắt lỗi thằng cho Lĩnh để kiếm kèo nhậu bồi thường mà tìm mãi chả thấy thì thấy tin nhắn báo đến. Vẫn là con 1280 huyền thoại tôi mở ra trong chớp mắt mà éo cần nhìn màn hình. Liếc sơ qua nội dung tin nhắn: Tí nói chuyện rõ ràng với nó đi. Tôi không biết mục đích của cuộc sắp xếp này là vì điều gì. Trên đường đến đây tôi nghĩ mỗi phương án khi nói chuyện với em và sẽ cố gắng làm lành với em nhưng thấy em tươi cười bên thằng Phong là tôi lại nổi điên lên mặc kệ tất cả.

– Anh Hải ơi lên ăn hoa quả nè… Đang ngẩn người suy nghĩ thì con Trang gọi với vào.

– Ok… Tôi tắt máy xe rồi đi vào…

Tôi cố gắng để không nhìn hay thậm chí là liếc em vì cơn ghen cơn tức sục sôi trong lòng mặc dù tôi rất rất muốn gặp em, nhìn em, nói chuyện với em. Tôi lặng thinh không nói gì mà chỉ ngồi nghe cả đám bốn người bàn chuyện đi đâu ngoại trừ em và tôi. Cuối cùng chốt đi ra chợ đêm chơi…

– Anh Hải không đi à… Trang quay lại hỏi tôi khi thấy tôi đang ngồi lừ nơi ghế…

– Tiền đưa cho lão Lĩnh hết rồi… Tôi ngước nhìn nói vẻ vô tội.

– Thằng đó cho ở nhà coi nhà… Lão Lĩnh chen ngang vô…

– Con Thuỷ mày nhớ gửi mail cho cô nha. Máy tau bỏ trong phòng lão bẩn ấy… Linh cũng được đà đu theo…

Phong thì ngẩn người đứng xích lại Thuỷ khi nghe con Linh nói vậy.

– Thuỷ không đi à… Nó nói nhỏ mà như nói trong loa phát thanh vậy.

– 9H Thuỷ còn phải check mail cho cô rồi chỉnh sửa nữa… Giọng em lí nhí…

Thế méo nào đuổi khéo trắng trợn vậy rồi thằng cha ấy vẫn mặt dày bảo ở lại xem giúp gì được Thuỷ không. Đứa học xây dựng ở lại giúp đứa học Y mới giỏi…

– Đi nào… Thế là con Linh phải chạy vào lôi đi bằng được làm Trang với Huyền cười khúc khích ngoài xưởng.

Thế là bốn người đi để lại bọn tôi trong căn phòng một cách im lặng. Tiếng cửa lùa dần dần hạ xuống để chúng tôi có cái không gian riêng để nói chuyện ngô khoai…

Một phút, hai phút… năm phút… chỉ có âm thanh của cái tivi vang vọng trong phòng. Em hay tay bấu chặt vào nhau không nói gì? Tôi thì mắt nhìn ti vi nhưng tâm trạng đang hướng toàn bộ về em.

Một lúc sau khi cảm thấy cái không khí quá ngột ngạt nên tôi chủ động lên tiếng để phá tan bầu không khí u uất này.

– Dạo này em vẫn khỏe chứ… Tôi ngước nhìn em đang đứng dậy khi tay tay cứ bấu chặt vào nhau…

– Em ổn, anh thì sao… Thuỷ ngồi xuống nhìn tôi trả lời.

– Hận em… Tôi chỉ nói ngắn gọn hai từ như vậy hướng mắt nhìn lên tivi vì o dám nhìn thẳng vào em nữa.

– Em cũng hận anh… hận anh… đồ tồi. Em vừa nói vừa nấc trong nghẹn ngào…

Tiếng nấc nức nở của em một lúc một to hơn và nghẹn ngào hơn. Tôi ngước nhìn em như vậy lòng tôi đau lắm, muốn lại ôm em ngay để dỗ dành nhưng lại không thể nào nhớm dậy nổi…

– Tại sao em không tin anh? Tại sao vậy chứ… Anh gọi điện, anh nhắn tin em không câu trả lời. Rồi đêm anh điện cho em khi đêm khuya lại là thằng Phong cầm máy… tại sao? Tôi nhìn em ấm ức nói vì thương vì hận em…

– Tại sao ư… đêm đó sau khi anh bảo có việc gấp em cũng ngồi xem phim một hồi thì có tin nhắn từ số lạ báo đến gặp anh đi nhà nghỉ với con nào. Em không tin đâu… nhưng em vẫn điện cho anh nhưng anh không nghe máy… tận mấy cuộc lẫn… em điện cho con Linh thì con Linh đang có việc nên vừa lúc Phong điện em nhờ chở đi luôn… anh biết không? Đứng đó một lúc em chết lặng đi khi thấy anh ôm cô bạn thân anh đi ra từ nhà nghỉ một cách lén lút đến hèn hạ. Anh đã hứa với em rồi sao lại như vậy chứ… huhu… hik… Em đứng phắt dậy nói với hai hàng nước mắt tuôn dài…

– Anh đã nhắn tin toàn bộ sự việc cho em rồi đó nhưng em không tin anh… Vậy em có biết cái đêm anh xuống nhà từ sớm tìm em nhưng em đi khỏi… em có biết cảm giác khi thấy em về với Phong còn cười nói vui vẻ trước cửa nhà không hả? Em biết không?

– Em… Em… đêm đó em với Phong… Phong đi cùng bọn con Linh mà… huhu…

– Anh đã bảo đêm đó anh đi cùng đám thằng Nghĩa, thằng Linh… Lần đầu anh dấu vì anh muốn để chuyện con Cúc suýt bị hiếp dâm… sao em không tin anh… tôi cũng mất bình tĩnh khi đứng lên lay lay hai bả vai em…

– Em hỏi Lĩnh nhưng lĩnh o biết… em không muốn như vậy… huhu… vậy sao sau đó em gọi điện nhắn tin cho anh anh không trả lời… anh biết… Anh biết là em nhớ anh lắm không hả… em hất tay tôi đi cùng ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi.

– Anh cũng rất nhớ em… nhớ đến phát điên… nhưng tại sao… Tại sao đêm đó anh gọi em lại tắt chuông để tươi cười nói chuyện với họ… tại sao đêm sinh nhật anh em lại cùng họ đi chơi vui vẻ… tại sao hả. Em biết đêm đó anh mong mỏi em đến nhường nào…

– Tại… tại… em sợ… em sợ đến đó… Sợ gặp anh em sẽ yếu lòng mất… huhu… hu… hức hức…

Giờ này còn đâu sự tức giận, còn đau bản lĩnh thằng đàn ông khi lòng tự trọng bị tổn thương. Tôi mặc kệ tất cả kéo em ôm thật chặt trong lòng.

– Đồ tồi thả ra… Đồ đáng ghét… hức hức… em đẩy tôi ra nhưng nhẹ nhàng rồi nằm gọn trong vòng tay thôi nức nở…

– Anh xin lỗi… anh sợ… anh sợ mất em…

– Huhu… đồ tồi… em chỉ yêu mỗi mình anh thôi… Hức… Em chỉ xem Phong là bạn thôi… huhu… rồi em lại vòng tay ôm tôi âu yếm…

– Cúc là bạn thân anh… Anh thề chưa làm gì có lỗi với em… chưa giấu em chuyện gì ngoài chuyện cái anh nợ nần đợt đó đâu. Tôi ôm em thật chặt thủ thỉ…

Hai chúng tôi lại ôm nhau như vậy để thỏa nội nhớ nhung bởi cái tôi của mình và cái nguyên tắc do cả hai đặt ra. Chuyện cỏn con là vậy nhưng cả hai đều cảm thấy bị xúc phạm lòng tin lòng tự trọng nên tận mấy tháng trời cả hai sống trong đau khổ. Rồi em kê đầu lên đùi tôi nghe tôi tường thuật lại tất cả chuyện đó… Cúc hôm đó bị đánh thuốc kích thích và khi chúng tôi vào thì trên người chỉ độc một cái quần lót ướt đẫm dâm thuỷ khi hai thằng đã bắt đầu cởi đồ.

Rất may là bọn tôi đến kịp và trong cơn tức nên đã quá tay nhưng bọn thằng Trường biết sai cũng không dám làm căng. Cả bọn nhất trí dấu chuyện đó vì danh dự con Cúc nên lấy lý do ẩu đả là chuyện nợ nần của tôi. Tôi cũng xin lỗi em vì ngay từ đầu không dám nói ra sự thật chuyện này… Rồi em kể lại chuyện đi chơi với Phong vì sao và cái đêm hôm đó tôi xuống nhưng mẹ em không nói. Mẹ em chỉ bảo em nhiều tuổi hơn tôi nên sợ về sau em sẽ khổ và lấy chồng ít tuổi sẽ hơn sẽ thiệt thòi nhiều. Em tâm sự với gì thì gì lại bảo em khác. Gì bảo cứ tận hưởng cuộc sống đi nhưng cần biết cái gì nên tránh cái gì nên cần cố gắng… Gì còn khen tôi ra dáng đàn ông và đẹp trai nữa…

– Cháu nghe O… Đang nói chuyện thì O Hà gọi điện đến…

– Anh cho em mượn cái sáo tối nha… em Hạnh nè… Bên kia điện thoại là giọng con Hạnh.

– Không… Tôi lạnh lùng đáp…

– Cháu chưa về à… Mà cho nó mượn cái sao hồi chứ nó đợi cháu cả tối giờ… Giọng O lại vang võng trong điện thoại…

– Dạ… cháu đi xuống chộ anh Lĩnh. Tối nay có lẽ cháu ngủ giới này luôn rồi sáng mai cháu về sớm… O nói Hạnh lên phòng mà lấy… Nói xong tôi cúp điện thoại đi nhìn em đang tròn xoe mắt nhìn tôi.

– Cái sao em tặng phải không? Hihi… Em đã thôi khóc và hí hửng lên rồi…

– Hihi… Hận anh mà vẫn đeo vòng anh tặng nè… Vừa nói tôi vừa nắm sờ vào cổ em…

– Hik… quên tháo thôi nha… rồi em lại ngoan ngoãn rúc mặt vào bụng tôi đỡ xấu hổ.

Hai chúng tôi nói chuyện một lúc thì xếp Lĩnh gọi điện về…

– Alo alo…

– Ahem… Ăn gì không tau mua về…

– Em về rồi…

– Cái Thuỷ đâu…

– Nhà anh…

– Mày giao cả gia tài tau cho con Thuỷ là sao hả…

– Đếch quan tâm…

– Mấy bạn thông cảm mình về cái…

Em há hốc mồm ngồi dậy nhìn tôi khó hiểu. Tôi lại phải giải thích đây là ám hiệu của hai anh em từ khi đi học khi bị phụ huynh đối phương hỏi khẩu cung. Im lặng một lúc rồi câu đầu tiên là a hèm để cho đối phương biết là phải lách luật… Em cười tủm tỉm rồi chạy vào rửa mặt cho đỡ xấu hổ vì hai tên lắm mồm kia chuẩn bị về…

Thế là anh ả đó về với đống đồ ăn khuya và khi vào đến phòng đã tủm tỉm cười rồi sau đó là chàng tung nàng hứng làm cho hai đứa tôi không có chỗ mà chun. Thế là cả bốn lại vui vẻ trêu đùa vui vẻ và không ngại ngùng gì cả. Em thoải mái ôm tôi trong khi con Linh thì nằm xoài gác đầu lên đùi Lĩnh bắt đút.

– Phòng tau nha hai đứa tê… mai kiến tha tau đó… xếp Lĩnh nhíu mày đe dọa.

– Ôi ck em nay ăn ở sạch sẽ quá… Em có phúc ghê khi không phải dọn phòng rồi. Linh châm ngay khi có cơ hội.

– Không dọn thì nghỉ chơi… cho dùng dưa chuột.

Tôi cười vì độ lầy của hai anh ả này và em cũng cười tủm tỉm nhưng mặt đỏ vì ngại ngùng. Thế là bốn chúng tôi lại tâm sự với nhau quanh cái chủ đề hót của hai đứa tôi. Ông bà đó nói thật lòng nói ra những cái mà chước tai gai mắt nhưng chúng tôi không hề giận mà cảm thấy rất đúng. Cái tôi của cả hai rất lớn và nếu không sửa đổi sớm thì sẽ có một ngày chúng tôi tan vỡ cũng vì nó mất… Bù lu bù loa một hồi thì cái Linh thẳng thừng đuổi hai thằng ra ngoài để hai đưa đi ngủ… Chúng tôi chây lười éo chị ra thì ả dùng tay đẩy, chân đá đuổi ra…

Tôi và anh Lĩnh nằm tại phòng ngoài nơi có cái ghế dài và một cái giường gấp của anh làm cho anh Lĩnh. Tối đó tôi nghĩ rất nhiều điều về những chuyện đã qua… Tôi đúc rút ra được rằng nếu tôi mạnh dãn chấp nhận sự thật và đương đầu với nó thì mọi chuyện có lẽ cũng đã khác. Như chuyện tôi đối diễn với khoản nợ đầu tiên đời mình do cái ngông của tuổi trẻ… Đầu ngóc nghĩ ngỡi và con chim cũng nghĩ khi tiết ra ít chất nhờn làm ướt quần xì tôi.

Ở nhà thì hết cái Hồng cái Hạnh với O làm cho điêu đứng, lên cơ sở hai thì lại là cơ thể nóng bỏng của O Hiền và đến cuối đây thì chỉ mới ôm ấp em chứ chưa kịp làm gì. Nói gì thì nói cả mấy tháng trời chưa được làm tình đích thực và giờ tôi cần gấp một chỗ để xả không bể tinh hoàn mà chết mất… tôi mỉm cười khi nghĩ đến ngày mai khi đã làm lành với em… Tôi biết phải làm gì khi sáng mai về nhà sớm để chuẩn bị cho cái lần yêu mới với em sau bao tháng rồi… Không bỏ công ba bốn tháng trời tôi miệt mài dùi kinh học sử trên truyen3x.xyz. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến làm em điên đảo cầu xin tôi… và sung sướng chìm vào giấc ngủ khi nghĩ đến tôi xuất tinh ngập tràn tử cung em.

Chương trước Chương tiếp
Loading...