Sai trái
Chương 22
Gần bốn giờ chiều, cô Chinh từ chỗ làm chạy xe về nhà. Hai đứa con gái đón cô với nụ cười tươi tắn. Một quãng thời gian dài xa nhà, xa các con nên cô nhớ bọn chúng lắm. Tình mẫu tử luôn sâu sắc, các con là tài sản quý báu nhất của cuộc đời cô. Cô đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để bù đắp lại phần nào sự thiếu vắng bóng dáng người cha trong gia đình cho bọn trẻ. Những ngày ở Singapore và Thái Lan, cô vẫn không quên thư từ gửi về hỏi thăm. Rồi nhận được thư trả lời, cô vui lắm. Và cũng nhờ có ba mẹ cô chăm sóc cho chúng trong những ngày nhà cô vắng nhà.
Giai đoạn khi cô qua Bangkok, Thái Lan theo chương trình huấn luyện bếp trưởng thì Mạnh chưa qua được cùng cô, do anh ta còn bận nhiều công việc chưa sắp xếp thời gian được. Tuy đến giai đoạn hai của chương trình huấn luyện, cô sang Singapore thì ngay buổi tối đầu tiên hai người đã gặp nhau. Mọi thứ từ chỗ ăn, chỗ ở và chi phí đi lại đều được tài trợ. Nên cô phải nói dối với người bạn ở cùng phòng, một chị ở Nha Trang cũng tham dự khóa huấn luyện chung với cô, là cô được một người quen sống ở bên nhà mời đến nhà chơi.
Cô đã có hai người đàn ông sẵn sàng vì mình, Thịnh và Mạnh, với hai cá tính và cách cư xử hoàn toàn khác nhau.
Mạnh giàu có, sành sỏi và chiều chuồng cô tất cả mọi thứ, anh ta không tiếc tiền bạc để đưa cô đến những nhà hàng sang trọng bậc nhất, ở trong những căn phòng của những khách sạn sang trọng bậc nhất, cung phụng cho cô rất nhiều. Và ở trên giường, anh ta cũng như một con thú săn mồi bản lĩnh, săn đuổi con mồi nhỏ bé là cô. Anh ta như một ông hoàng, một vị chủ nhân còn cô như một nàng tì thiếp, một cô người hầu bé bỏng. Mạnh có thể cho cô về vật chất, sẽ là con đường giúp cô thực hiện được ước mơ làm bà chủ một nhà hàng ở Sài Gòn.
Thịnh còn quá trẻ, một anh chàng tuổi mới lớn còn non nớt, tâm hồn trẻ trung mơ mộng. Chàng đến bên cô với sự tò mò tìm hiểu những mới lạ về giới tính, và háo hức khám phá một chân trời mới mẻ đầy thú vị. Chàng như một cậu học trò ngoan ngoãn vâng lời cô giáo, nghịch ngợm của tuổi thanh thiếu niên đầy hiếu động. Và chỉ có duy nhất Thịnh khi làm tình với cô, nó không bị bắt phải mang bao cao su.
Gia đình chỉ có ba mẹ con, cô đi làm và ở lại luôn ở chỗ làm cho thuận tiện công việc và giờ giấc, nên hàng tuần cứ theo định kỳ mới được dịp sum vầy như vậy. Biết mẹ vất vả đi làm kiếm tiền lo cho hai chị em ăn học, Phương càng nghĩ lại càng cảm thấy thương mẹ rất nhiều. Đứa em gái còn nhỏ tuổi, ăn chưa no lo chưa tới nên vẫn còn nhõng nhẽo với mẹ nhiều hơn, còn Phương luôn quan tâm đến mẹ, hỏi han và lo lắng.
Lần nào đi về thăm hai con, cô luôn có quà cho tụi nhỏ. Khi từ trái cây, bánh kẹo hoặc những món quà gì đó. Lần này cũng như vậy, cô mang về hai hộp bánh ngọt của nước ngoài, loại biscuit trong hộp thiếc rất sang trọng (ngày đó bánh kẹo chưa đa dạng như ngày nay, những loại bánh như vậy rất mắc tiền, mà cũng không phải dễ mua được). Cô Chinh lấy ra một hộp, đưa cho em gái Phương.
– Bánh của Pháp, hai chị em ăn đi.
– Ồ loại bánh này ngon lắm nè mẹ. Kỳ trước nhà đứa bạn con có người ở nước ngoài gửi về.
– Ừm, đúng rồi, bánh này rất ngon. Bà chủ nhà hàng của mẹ cho mẹ đó.
Phương ngồi bên cạnh ôm chặt ngang hông mẹ, trong khi đứa em gái ban nãy vừa ngồi lọt thỏm trong lòng mẹ còn bây giờ đang nhón tay bốc một cái bánh vàng ươm thơm phưng phức lên rồi bỏ vào miệng cắn một phát giòn tan.
– Ngon quá mẹ ơi!
Cô em gái của Phương lý lắc đáng yêu, mái tóc thắt bím hai bên trong rất dễ thương. Là người chị, những khi mẹ vắng nhà, một tay Phương chăm sóc cho em gái từ chuyện giặt giũ, chở em đi học hoặc chở qua ngoại ăn cơm, nói chung mọi thứ thay thế mẹ. Biết em gái hay nhớ mẹ, có nhiều đêm trên giường Phương phải an ủi em, lựa lời động viên nó. Có khi phải tìm một câu chuyện hài hước đó kể cho em gái nghe, để nó tạm thời quên đi nỗi nhớ, đến lúc đứa em gái ngủ thiếp đi, thì lúc đó lại đến lượt Phương lại thấy nhớ mẹ vô cùng. Chợt sực nhớ mãi lo chuyện đâu đâu, Phương tựa đầu lên vai mẹ mà nhẹ nhàng hỏi.
– Mẹ ăn gì chưa? Để con đi mua cho mẹ nha.
– Chưa, mấy đứa muốn ăn gì nè? Tối nay mẹ nấu cho.
– Con thích ăn bò kho.
Con bé em gái Phương lại nhanh nhảu.
– Ý con hỏi là bây giờ nè mẹ?
– Bà bán bánh canh giò heo đi ngang qua đây chưa con?
Nói mới nhớ, chiều chiều có bà Tư cũng ở trong xóm Đáy này thường rao “bánh canh cua giò heo đê” quen thuộc. Cô bé cũng không nhớ có nghe bả rao hàng hay chưa nữa, nhưng phải công nhận tuy ngón ăn không mắc tiền nhưng rất ngon. Tô bánh canh đầy ắp, nóng hổi có thịt cua được ráy ra, rất ngon. Bình thường chỉ là bánh canh cua, nếu ai mua ăn giò heo thì có nguyên một cục giò to tướng và chất lượng. Lần nào cũng vậy, Phương đều kêu bà Tư cho thêm giò heo vào tô của mình, còn em gái ăn tô nhỏ ít bánh canh nhưng phải có thật nhiều thịt cua mới chịu.
Tối hôm đó, hai chị em Phương quấn quýt lấy mẹ chẳng rời. Cả buổi tối, Thịnh đi lên đi xuống cầu thang với hy vọng có cơ hội được gặp cô Chinh như kết quả là sự thất vọng dành cho nó. Cả đêm ngồi chong đèn học bài, nhưng đầu óc của nó lại treo ngược lơ lửng trên trần nhà. Không tập trung vào chuyện bài vở được, Thịnh đang thèm hơi đàn bà của cô Chinh.
Nó ngủ nướng đến hơn tám giờ, chỉ lồm cồm bò dậy khi bao tử nó cứ hối thúc sôi sục. Nó leo xuống căn gác, đánh răng súc miệng vệ sinh buổi sáng. Nhà cô đóng cửa im ắng, chắc cả ba mẹ con cô đã về bên gia đình ngoại. Nó rầu rĩ bắt nước sôi, xé gói mì ăn liền Miliket ra tô rồi ăn vội. Thông thường buổi trưa nó ra cửa hàng và cùng ăn trưa với ba mẹ và đứa em gái. Cũng thỉnh thoảng nhiều bữa đến hai, ba giờ chiều nó mới ra. Vừa dắt xe đạp ra cổng, ngay lúc cô Chinh chở hai chị em Phương đến trước nhà.
– Anh tính đi đâu vậy?
Nó liếc nhìn cô, rồi trả lời Phương.
– Anh đi uống cà phê.
Lúc này cô Chinh mới lên tiếng xen vào.
– Cô sẽ nấu vài món, chút trưa về đây ăn cơm với cô và hai em nha Thịnh.
– Dạ.
Nó đạp xe phóng vèo ra đường, chạy thẳng xuống quán cà phê của gia đình Duyên. Kể từ sau lần hứa với cô nàng, Thịnh đã cố gắng bỏ không hút thuốc lá nữa. Nhiều lần cũng thấy thèm miệng, nhưng nó vẫn kiên quyết chấm dứt, không đụng tay vào bất kỳ một thuốc lá nào. Thời gian trôi qua nhanh, nó ngước nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ rưỡi trưa nên lại hối hả đạp xe về nhà.
Vừa thấy nó bước vào cổng, Phượng em gái Phương reo lên.
– Anh Thịnh về rồi mẹ ơi!
Hình như nãy giờ cả nhà cô Chinh đang chờ đợi nó về thì phải, nó cảm thấy áy náy vô cùng. Đồ ăn được dọn ra nhanh chóng, nó rối rít xin lỗi.
– Nãy con ngồi chơi với bạn nên về hơi trễ giờ ăn, con xin lỗi cô, với hai em.
Cô Chinh nở nụ cười tự nhiên, từ tốn trả lời.
– Không sao đâu con, tại bé Phương nó cứ nhắc không biết anh Thịnh có nhớ về ăn cơm hay không.
Phương cúi mặt khi nghe mẹ nhắc đến tên mình, còn Thịnh cũng chỉ biết cười xòa.
– Thôi ăn đi mấy đứa con.
– Dạ.
Nói là bữa cơm trưa, nhưng đồ ăn có nhiều món ngon như dùng trong ăn tiệc. Cá hấp, bò xào bông cải, sườn non xào chua ngọt và canh khổ qua nhồi thịt đều được chính tay cô Chinh chế biến và bày trí lên dĩa theo phong cách của nhà hàng nên nhìn vừa ngon miệng mà không kém phần bắt mắt.
Cô vừa ăn vừa nói lý do.
– Thời gian vừa rồi mẹ bận bịu công việc nhiều quá, rồi mấy khóa học nữa nên không có dành thời gian cho hai đứa con được. Cô cũng cảm ơn Thịnh dạy kèm bài vở cho bé Phương nhà cô.
– Dạ đâu có gì đâu cô. Con coi Phương như em út trong nhà, nên giúp em nó là bình thường mà cô.
Không biết ai vừa đá đá vào chân mình ở dưới gầm bàn, nó len lén nhìn thấy mặt Phương vừa giấu đi nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Cô quay nhìn đứa con gái lớn mình mà dặn dò.
– Đó nghe lời anh Thịnh nói chưa, phải nghe lời anh mà cố gắng học hành nghen con. Còn năm này rồi năm sau nữa là thi Đại học rồi đó.
– Dạ con sẽ không làm cho mẹ với anh Thịnh phải thất vọng.
– Ừ, đừng phụ lòng anh Thịnh đó. Người ta đi học ở ngoài mấy trung tâm vừa tốn rất nhiều tiền mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Còn con được “thầy giỏi” dạy kèm thì phải có kết quả tốt nhất đó nghe Phương.
Thịnh nhìn cô Chinh, cố gắng giấu thể hiện biểu cảm nhiều trên mặt.
– Em Phương tiến bộ nhiều lắm cô ơi!
Bữa cơm trưa cũng xong, chị em Phương dọn dẹp bàn ăn và rửa chén dĩa. Nó không quên cảm ơn cô Chinh về những món ăn ngon trưa nay, mặc dù rất muốn được ở gần bên cô thêm chút nữa nhưng sợ mình sẽ vô ý để chị em Phương phát giác. Nó bắt gặp ánh mắt cô nhìn nó da diết lắm, mà chẳng biết phải làm sao nên cuối cùng đành chào cả nhà cô rồi leo thẳng lên gác nằm chèo queo.
Chờ cả hai chị em Phương ngủ say, cô mới rón rén mở cửa phòng rồi nhẹ nhàng lên gác. Nằm chờ cả buổi mới có cơ hội như thế này mà lên đến nơi thì cô nhìn thấy cửa trên gác đã đóng. Hơi bực mình đôi chút, cô định quay xuống nhưng cũng lấy tay hất vào cánh cửa. Ồ, cửa nhích ra một khoảng nhỏ, thì ra Thịnh chỉ khép cửa lại chứ không cài then ở bên trong.
Cô đẩy cửa nhẹ, bước vào bên trong. Trên tấm nệm đặt ở góc phòng gần cửa sổ ban công, Thịnh nằm ngủ, trong tay còn đang nắm một quyển sách úp mặt lên trên ngực trần, có lẽ vì ở nhà và trên gác này không khí có phần nóng hầm nên nó chỉ mặc duy nhất cái quần đùi vải mỏng. Từ từ khép cửa về lại vị trí như ban đầu nhưng lần này cô thận trọng chốt then cài bên trong lại.
Cô đến ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn thật kỹ vẻ mặt say ngủ của nó. Khuôn cân đối, hài hòa nếu không muốn nói tương đối đẹp trai và sáng láng, gây thiện cảm với người đối diện rằng đây là người chàng trai nhã nhặn, hiền hòa và dễ mến. Kể từ lần hai người gặp nhau ở Vũng Tàu đến giờ, một quãng thời gian khá lâu so với thông lệ trước đây là hàng tuần.
Anh chàng ngủ say quá, mắt thì nhắm nhưng miệng hơi há ra, nhìn đáng yêu lắm. Cô chần chừ nửa muốn đánh thức chàng dậy, nửa lại thôi. Nên cô ngồi tựa lưng vào vách cửa sổ mà lặng lẽ ngắm nhìn. Thịnh trở mình nghiêng sang một bên đưa lưng về phía cô đang ngồi, cuốn sách rơi xuống nệm. Thoáng lưỡng lự cô cũng nhẹ nhàng đặt người xuống nằm ngay bên cạnh, nơi phần nệm còn khoảng trống đủ cho thêm một người nữa nằm.
Cô lại nhớ về buổi sáng ở ngoài biển, cô rời khỏi đó và để chàng lại một mình sau khi đã thanh toán hết tất cả chi phí. Cô nằm sát người chàng, hơi thở chàng cứ đều đều. Bản năng người phụ nữ khi nằm cạnh người tình đâu thể để cho cô chỉ ngoan ngoãn mà nằm yên được. Cô nhích người gần hơn, đưa tay ra ôm vòng lên ôm người nó, còn mông nó dính sát vào phần bụng dưới của cô.
Mặt cô cúi sát sau gáy nó, mùi của gã trai trẻ lại đang kích thích ham muốn của cô. Đang ngủ tự dưng cảm nhận có ai đó ôm chặt lấy mình, Thịnh mở mắt, đúng rồi một vòng tay và một cơ thể phụ nữ đang quấn nó vào trong lòng. Mùi hương quen thuộc nên nó đã biết ngay đây là ai. Bàn tay nó nắm bàn tay cô đang đặt trước bụng nó mà bóp nhẹ.
– Thức rồi hả?
Cô nũng nịu với chàng bằng giọng nhẹ nhàng và tình tứ.
– Ôm thế này thì ai mà ngủ cho được.
Vừa nói nó vừa dụi mông dội ngược ra sau.
– Tại nhớ anh quá chứ bộ.
Lúc này Thịnh mới giật mình lo lắng.
– Hai đứa nhỏ đâu mà em lên đây?
– Đợi tụi nó ngủ say rồi em mới lên.
– Gan quá, lỡ tụi nó…
– Hihi anh yên tâm đi, em vô đây thì đã chốt cửa lại cẩn thận rồi.
– Dạo này em vắng bóng mất biệt suốt mấy tuần liền hả Chinh? À sao cái buổi sáng hôm mình ở Vũng Tàu, em đi đâu mà về sớm vậy?
– Hôm đó em quên là có công việc phải về Sài Gòn. Em để cho anh ngủ nên không thức anh dậy. Dạo này em nhiều quá anh ơi.
Cô lại lả lơi nũng nịu với chàng.
– Anh thức dậy không thấy em, có đi tìm em không?
– Có chứ sao không. Tìm khắp chẳng thấy em đâu, may thấy tờ giấy em viết để lại, chứ không anh lại sợ em bị ai bắt cóc.
– Yêu quá à, chồng em dễ thương quá đi!
Cô hôn lên môi Thịnh, tay xoa ngực trần của chàng trai. Ngón trỏ của cô cứ khều liên tục làm núm vú bé xíu như hột đậu xanh sần chai lại. Lưỡi cả hai cứ quấn đùa nhau trong miệng nó, rồi có lúc lại đổi nơi, chạy qua miệng cô. Tay nó bóp mông cô, lớp vải của bộ đồ mặc ở nhà của cô nhăn nheo thêm, những đầu ngón tay chui nhanh vào bên trong. Da thịt cô lúc nào cũng mát lạnh và mịn màng, bàn tay nó dần xoa rồi chạm đến phần viền quần lót của cô. Nó vươn lên chạm ngay giữa trũng mu quần lót của cô, cảm thấy thứ gì đó êm êm khác thường.
– Đừng anh, đang đèn đỏ.
Mặt cu cậu ngu ngơ, chẳng hiểu cô vừa nói gì. Cô thì thầm vào tai nó giải nghĩa.
– Em đang có kinh nguyệt.
Chàng ta mới ‘à’ lên, bây giờ chàng mới hiểu ý nghĩa của từ ‘đèn đỏ’ là gì. Cu cậu xụ mặt xuống nhìn buồn xo rất tội nghiệp, cứ những tưởng sẽ được gần gũi với nhau sau bao ngày xa cách, nhưng bây giờ phải bị “cấm vận” chẳng thể ‘làm ăn’ gì được.
– Bữa nào hết rồi em cho.
Cô hôn quanh vành tai nó, an ủi cu cậu tạm quên đi sự thèm khát ân ái. Tuy vậy cô lại tự mâu thuẫn với chính bản thân mình, cô cũng đang khao khát vô cùng.
Cả hai chỉ thì thầm nhỏ, không dám nói lớn sợ đánh động đến chị em Phương đang ở bên dưới căn gác.
– Anh… khó chịu quá…
Thấy người tình trẻ than thở tội nghiệp, cô vuốt ve rồi nựng nịu vào má của nó.
– Đâu để em coi thử.
Thịnh ngửa nằm thả lỏng người, cô Chinh ngồi bên chăm chú nhìn quần nó nhô cao. Cũng đã lâu chưa được ngắm nhìn cu của người tình trẻ, cô hấp tấp nắm lưng quần đùi của nó kéo vội ra. Vốn đã quen mắt với con cặc đen sì gớm ghiếc của Mạnh, bây giờ nhìn thấy lại cặc của Thịnh nâu đen dễ thương hơn nhiều. Thứ cô thích nhất mỗi lần ngắm nhìn cu nó chính là phần đầu khấc to phình với phần da bao quy đầu hơi dài che phủ, rồi khi bàn tay cô tuốt nhẹ lớp da bao đó xuống thì sẽ xuất hiện ngay cái đầu tù nhẵn bóng hồng hào ươn ướt thật ngộ nghĩnh và đáng yêu lạ kỳ.
Bàn tay phải cô cứ sục liên hồi, con cặc nó đã to cương hùng hổ. Bàn tay trái cô vuốt ve lồng ngực chàng người tình, cô lại nứng lên táo tợn. Ngặt nỗi vì đang trong kỳ kinh, bức rức dưới háng quá mà cô chỉ dám lắc chuyển đôi chân để xua bớt sự ham muốn trong người đang muốn xé tan cô ra thành muôn mảnh. Bởi vậy mà hơi thở cô Chinh lại nặng nề hơn Thịnh gấp bội, tiếng rên ư ử cũng to dần.
Cởi nhanh mấy cái nút áo, ngực cô Chinh lồ lộ ngay ra, bởi lẽ vì ở nhà và ban nãy vừa tính đi nghỉ trưa cùng hai đứa con gái nên cô đã không mặc áo ngực bên trong.
– Bóp vú em đi anh, em… muốn quá… anh ơi…
Thịnh thò tay bóp lên bầu vú của cô Chinh đang đong đưa như trái bưởi to tướng. Nó ngóc đầu lên, miệng đưa thẳng vào ngực cô mà ngậm cái núm to rồi mút chùn chụt. Cả hai đã quên rằng ở trong nhà lúc này đâu chỉ có duy hai người bọn họ.
Cặp mắt hao háo như thèm khát của Thịnh đỏ au lên, nó lật đè cô ngửa xuống. Bốn mắt nhìn nhau say đắm. Nó lại đưa tay đặt lên mu quần cô, cô giật mình khép chặt đùi lại, giọng hốt hoảng.
– Đừng anh! Em đang bị ra nhiều, dơ lắm.
Tay Thịnh chưa cảm nhận được gì vì miếng băng vệ sinh dày đang nằm che chắn ngay mu háng cô Chinh.
– Anh nằm xuống đi, để em làm cho.
Môi cô Chinh chu ra, rê tròn quanh khối thịt đầu khấc con cu của Thịnh, lúc thì chậm rãi lúc thì hối hả. Sự nhạy cảm của lớp da non mỏng nơi đầu khấc đã lan truyền làm săn chắc thân cặc lại thành một khối cứng ngắc như khúc gỗ. Cặp vú cô thả thòng đong đưa trên ngực nó, cảm giác vừa nhột vừa thích thú. Khó chịu vì không thể đưa tay nghịch ngợm cửa mình của cô, nên tay nó hết bóp thì lại vỗ bôm bốp lên mông to căng của cô. Lỗ đái nó tê tái vì đầu lưỡi nhọn cô cứ dí quanh, ưỡn hạ bộ đưa lên còn bàn tay nó bấu mạnh lên mông thịt cô đau buốt.
– Anh… aaa… sướng… anhh… sướng… Chinhhh… ơ…
Rồi chẳng kịp nói gì thêm nữa, cứ vậy mà thân hình nó giật giật lên, nó vừa phóng dòng tinh khí vừa nhiều vừa đặc quánh tuôn thẳng vào cổ họng cô. Do đang mải mê bặm miệng mút sâu thân cặc, nên cô đã hút luôn đống tinh vào trong bụng. Lúc này mê muội, vừa kích thích nên cô đã không cảm nhận được hết mùi vị hôi tanh của cái thứ đó, y như cô vừa húp cháo hồ vào mỗi lần cô bị bệnh thuở còn thơ bé. Ngước mắt nhìn người tình cũng như ngây như dại, cô úp mặt xuống bụng nó mà lim dim tận hưởng niềm cực khoái đang tỏa lan.
Lưỡi cô vừa tém đống tinh dịch ọc ra khỏi miệng.
– Có cuộn giấy vệ sinh trên bàn ngay cửa sổ đó em.
Lau sạch xung quanh miệng, cô lượm cái áo rồi khoác mặc lên người, cài nút áo cẩn thận. Cu nó yểu xìu nằm vắt bệt nơi háng, hai tay Thịnh buông lỏng theo thân người, thở hổn hển sau cơn phun trào sảng khoái.
– Em phải xuống dưới nhà, ở trên này lâu quá lỡ con nó thức giấc rồi…
Cúi mặt hôn nhanh lên má Thịnh, cô Chinh bật dậy mở cửa căn gác đi xuống tầng dưới.
– Ủa mẹ?
Giật mình khi Phương nhìn thấy mẹ vừa từ trên căn gác của gia đình Thịnh bước xuống. Cô Chinh suýt chút nữa trượt chân ngã cầu thang, vội vàng chống chế.
– Mẹ đem lên biếu cho thầy giáo của con gái mẹ một ít bánh kẹo.
Phương không còn thắc mắc nữa, cô bé nhìn mẹ thầm cảm ơn sự tinh tế của bà. Cô bé từng nghe vài đứa bạn học chung trong lớp có thuê gia sư riêng về nhà dạy kèm và nghe đâu chi phí không hề rẻ chút nào. Thịnh không quản thời gian, cũng như công sức mà tận tình giảng giải lý thuyết cũng như hướng dẫn giải các bài tập từ dễ cho đến nâng cao. Cách dạy của chàng vừa dễ hiểu và nhanh thuộc lòng ghi nhớ, không khô khan như các tiết học trên lớp.
Cô bé đi nhanh xuống rửa mặt, lướt nhanh qua mẹ. Nhưng một cái mùi từ người mẹ nàng bốc ra, sao mà Phương cảm thấy quen, rất quen dù không nhớ mình đã bắt gặp được vào lúc nào. Cô bé ngẩn người nghĩ ngợi mãi nhưng vẫn không thể nhớ ra được. Để xua tan nghi ngờ của đứa con gái, cô giả lả nói với con gái.
– Tối nay hai chị em muốn mẹ dẫn đi đâu chơi không?
– Thiệt hả mẹ? Con thích mẹ chở đi dạo quanh Sài Gòn.
– Cũng hay nha, chút con vào hỏi em nữa rồi hai chị em thống nhất với nhau xong thì cho mẹ biết.
– Dạ, cảm ơn mẹ.
Phương búng người nhảy cẫng lên vui mừng tông vội cửa phòng ngủ ù chạy vào bên trong mà lay mạnh lên người đứa em gái vẫn còn đang nằm ngáy khò khò trên giường. Cô Chinh cũng vội vàng đi vào phòng, nhanh tay mở tủ lấy ra một bộ quần áo rồi cầm đi tắm.