Sinh viên
Chương 107
Thấy Quỳnh Hương cầm chiếc kéo lao ra ngoài, Thanh Hà mới thở ra một hơi. Nhưng làm như vậy vẫn không phải là cách.
Nàng cũng đã gọi cho những người còn đang làm việc tại đây lại, có thể chống cự được bao lâu thì chống cự. Bây giờ có muốn đuổi đám này đi cũng vô cùng khó khăn.
Mấy lần trước còn có nhiều người, hơn nữa nhờ có cảnh sát tới kịp thời. Còn bây giờ nàng gọi thậm chí còn không bắt máy thì rõ ràng lời nói của tên kia là sự thật.
Cảm giác bất lực nhanh chóng lan tỏa khắp người, biết rõ lần này chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
“Reng… reng… reng…”
Chợt âm thanh điện thoại bàn vang lên ở quầy lễ tân, đây chính là điện thoại được gọi từ các căn bungalow ngoài kia.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thanh Hà nhanh chóng nhặt điện thoại lên rồi hét lớn.
“Các người dám tới đây quậy phá… Có tin tôi báo công an hay không?”
Thanh Hà biết chỉ có thể làm như vậy, nàng không mong rằng vị khách ở đầu dây bên kia ra mặt giúp đỡ. Đó là cách cuối cùng mà nàng có thể làm bây giờ.
Suy nghĩ của nàng đó chính là có thể làm đám người này biết khó mà lui, không trông mong gì vị khách ở đầu dây bên kia ra mặt.
Ở ngay đầu dây bên kia không ai khác lại là thiếu gia Huy, lúc này đang vô cùng vui vẻ. Trong căn phòng bốn người thì Đức Huy đang nằm dài trên giường thỏa mãn vô cùng. Khi nãy có thể lái con xe kia vài vòng làm hắn vui như trúng số.
Lúc này đang kêu người gọi cho nhân viên nhờ nấu nướng một chút thì âm thanh trong điện thoại vang lên khắp phòng làm bốn người bật ngửa.
“Hả? Ở đây có chuyện?” Thanh niên mở điện thoại kia nghe giọng nói của nhân viên liền nhíu mày, quay sang hướng thiếu gia Huy xem muốn làm gì.
“Hừ… Tên nào dám lại gây sự ở chỗ này. Mau ra tống cổ đám đó về đi.” Đức Huy vẫn còn nằm trên giường hơi khó chịu một chút.
Đường đường là một đại thiếu gia tới chỗ này chơi mà lại bị đám cóc ghẻ quậy phá, cho dù có là đại ca của bọn chúng tới đây thì hắn ta cũng có thể làm thịt nữa kìa.
Chẳng cần phải ra mặt, Đức Huy giơ tay khẽ ra hiệu cho hai tên thanh niên kia ra ngoài xử lý.
Đối với đám này thì Đức Huy đúng là một đại thiếu gia hét ra lửa mà bọn hắn vẫn luôn tuân phục. Càng tiếp xúc nhiều với Đức Huy thì càng hiểu rõ bản tính của cậu ta, đúng là một kẻ thông minh hơn vô số tên thiếu gia khác tại thành phố này.
Bên ngoài sảnh lớn.
Đám côn đồ kia lúc này chẳng biết rằng bọn chúng đã đụng phải người mà bọn hắn không thể trêu vào.
“Còn gọi cho ai được? Để xem hôm nay ai có thể giúp đỡ các cô đây.” Tên đầu húi cua nói xong thì cười lớn một tiếng đầy đắc ý.
Chỗ này kinh doanh ế ẩm, nhưng đừng nhìn vẻ mặt ế ẩm mà khinh thường nơi này. Nguyên nhân ế ẩm từ sâu xa chính là do bọn hắn gây ra, mà đúng hơn là do chính đại ca bọn hắn ra lệnh.
Đại ca bọn hắn đã nhìn trúng nơi này, tiềm năng phát triển là vô cùng cao. Để có thể chiếm được chỗ này thì nhất định phải động tay động chân.
Mà việc làm đầu tiên đó chính là tới đây quấy phá không cho khách có cơ hội trải nghiệm chỗ này.
Cũng may rằng tên chủ cũ của nơi này đang bị vấn đề gì đó nên chẳng đoái hoài tới. Vì thế nên bọn chúng được nước làm tới.
Việc duy nhất bọn chúng không ngờ tới đó chính là nơi này đã đổi chủ sở hữu. Và bây giờ bọn chúng phải đối mặt với một thứ mà bọn chúng không dám nghĩ tới.
“Hừ… Đám tụi bây đang làm gì ở đây thế?”
Một âm thanh vang lên từ phía sau, giọng nói hơi quen thuộc khiến cả đám côn đồ phải quay mặt lại nhìn.
“Anh Bảo… Sao anh lại ở chỗ này…” Tên húi cua ngay lập tức nhận ra đối phương, thái độ xoay chuyển ngay tức khắc.
“Mày chưa trả lời câu hỏi của tao.” Thanh niên tên Bảo trên mặt vẫn hiện rõ một nét không vui, giọng nói uy lực vang lên.
“Dạ… Việc này…” tên côn đồ kia không ngờ lại có thể gặp mặt người này tại đây. Xem ra việc ngày hôm nay sẽ không hoàn thành được rồi.
“Nói… Đừng làm tao tốn thời gian.” Thanh niên tên Bảo vẫn giữ nguyên thái độ kia, gằn từng chữ.
Bởi lẽ những tên này hắn đã quá quen thuộc, bình thường nước sông không phạm nước giếng. Bọn hắn cũng chẳng để tâm đám người này làm gì.
Nhưng hôm nay có đại thiếu gia đang nghỉ dưỡng tại chỗ này, nếu xảy ra vấn đề gì không vui thì chắc chắn hậu quả khó mà tránh được.
“À… Chuyện này kể ra thì dài… Nếu cậu Bảo không được vui thì tụi em xin phép về trước.” Tên đầu húi cua cười nhẹ giọng đáp, việc kia làm sao hắn có thể nói ra được nên mới xuống nước trước.
“Được… Tránh chỗ này ra xa một chút…” Thanh niên tên Bảo khẽ gật đầu.
Đợi cho đám côn đồ kia rời đi thì cậu ta mới bước chân rời khỏi đại sảnh.
“Xem ra là việc này… Đám người kia không đơn giản…”
Phương đã về sau khi đám côn đồ kia tiến vào, cũng đã chứng kiến được toàn bộ sự việc, trong đầu liền hiểu ra vấn đề.
Thì ra resort nguyên nhân vắng khách là do đám côn đồ này quậy phá. Hơn nữa rõ ràng bọn này không phải tới đây một lần, mà là rất nhiều lần.
“Việc này có liên quan tới cậu sao?” Mỹ Hoa ánh mắt nghi ngờ, bình thường Phương chẳng để ý mấy việc này đâu.
Việc Phương chú ý như vậy làm nàng một phần nào đó nghi ngờ rằng Phương có dính dáng gì đó tới khu resort này.
“Có chứ…” Phương khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ.
Thanh niên kia rõ ràng là chẳng sợ đám côn đồ nọ, mà lúc nãy gặp mặt thì thanh niên kia lại còn đi sau Đức Huy.
Khi nãy nó biết rằng Đức Huy là một đại thiếu gia ở thành phố này, tuy cậu ta không thể hiện ra bên ngoài nhưng một phần nào đó làm nó nhận ra được Đức Huy là một kẻ lăn lộn rất nhiều. Khí chất lẫn lời nói không thể nào giấu được ánh mắt tinh anh của nó.
Từ đó có thể nhận ra được nếu có thể kết bạn được với cậu đại thiếu gia kia thì chắc chắn ở thành phố này mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Kể cả việc resort này bị đám côn đồ kia nhắm tới.
“Đi về phòng nào.” Phương lại nói, trong đầu đã có ý định.
Nó cùng với Mỹ Hoa dọn đồ nấu ăn từ xe vào phòng, đồ không quá nhiều nên chỉ cần một lần là có thể di chuyển hết.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/
“Là bọn chúng hả? Không có gây sự gì chứ?” Đức Huy vẫn ngồi trên ghế, sau khi Bảo xử lý xong đã quay về kể lại cho hắn ta nghe.
“Không… Dường như đám tụi nó có ý định gì đối với khu này.” Bảo nói ra suy nghĩ của mình, đương không thì đám tụi kia chẳng bao giờ tới gây sự một cách công khai như thế này đâu.
“Chuyện này tới đây thôi. Chúng ta không nên gây sự với bọn chúng làm gì.” Đức Huy trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay khẽ gõ lên bàn rồi lại nói ra.
Bởi vì hôm nay hắn muốn có một kỳ nghỉ vui vẻ nên mới ra tay dẹp đám kia. Chứ bình thường hắn cũng chẳng bao giờ làm chuyện nghĩa hiệp như vậy bao giờ đâu.
Tuy rằng đám kia dễ xử lý nhưng mà hắn không muốn dính dáng nhiều tới tụi đó. Việc dẹp loạn đám kia cũng không phải khó khăn gì, nhưng đó không phải là việc của đại thiếu gia như hắn.
Chuyện này tới đây là có thể dừng được rồi, chỉ một hai ngày nghỉ không đáng để hắn động chạm tới việc làm ăn của đám người kia.
“Đúng vậy… Không nên gây sự với đám người đó là việc tốt.” Bảo lại gật gù, sau đó lại nói: “Buổi tiệc đã chuẩn bị xong rồi. Sau một giờ nữa sẽ bắt đầu.”
“Được… thông báo với mọi người đi.” Đức Huy gật nhẹ đầu, sau đó lại nói nhỏ một câu: “Người bên kia xem ra phải sang mời một tiếng mới được.”
Hắn nhận ra Phương là một người khá đặc biệt, hơn nữa lại không tầm thường như dáng vẻ bề ngoài. Là một người đáng để kết giao nên hắn nhất định phải nhân cơ hội này mới được.
Ở phía bên này, cũng đang tìm cách để tiếp cận đám người kia.
Tuy rằng tên thiếu gia tên Huy kia vô cùng gần gũi với nó, nhưng suy đi nghĩ lại tất cả cũng do lợi ích trước mắt.
Nếu nó không có con siêu xe kia thì chẳng có thể nào làm quen được với hắn ta. Và cũng chẳng có chuyện hắn ta tới chỗ này.
Đây là một cơ hội hiếm để có thể giải quyết triệt để vấn đề của resort Suối Tiên. Nó nhất định phải nắm bắt cho bằng được.
“Hình như trước giờ tôi chưa nấu cho cô ăn đúng không?” Phương đang soạn đồ ra bếp, bên cạnh là Mỹ Hoa cũng đang sửa soạn đồ để chuẩn bị nấu nướng.
“Rồi sao?” Mỹ Hoa nhìn Phương bằng ánh mắt nghi ngờ, không biết cái tên này chuẩn bị làm gì nữa đây.
“Nhìn bằng cái ánh mắt gì đấy? Hôm nay cho cô thấy trình độ nấu ăn của tôi.” Phương nhếch miệng cười, tay áo bị nó xoắn lên một nửa.
Đã quen thuộc với việc bếp núc từ bao giờ, nhìn sơ ngang tất cả nguyên liệu thì nó cũng định hình được các món ăn mà nó có thể chế biến.
“Cậu thật sự biết nấu ăn?” Mỹ Hoa nhìn Phương thêm một lần nữa, ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi.” Phương gật nhẹ đầu, thao tác thuần thục hiện ra trước mắt Mỹ Hoa.
“Nào… Phụ một chút đi chứ.” Thấy cô nàng đứng trơ ra đó một cách bất ngờ, Phương mới nhắc nhở.
Rau củ vừa mang về cũng nên rửa lại sơ một lần, sau đó mới sơ chế rồi mới chế biến được.
Bên trong nhà bếp của căn phòng này chỉ vừa đủ một số dụng cụ, bên cạnh đó gia vị nêm nếm cũng không đủ. Phương đã lường trước điều đó nên khi nãy nó đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Từng bước thành thục hiện ra trước mắt Mỹ Hoa, nàng bất chợt rung động. Nàng không nghĩ rằng Phương còn biết cả nấu ăn, bây giờ nhìn từng động tác kia nàng đã rõ vô cùng. Người ta nấu ăn còn rành rẽ hơn cả nàng.
Mỹ Hoa đứng bên cạnh nghe theo Phương chỉ bảo, lấy nguyên liệu, gia vị hay làm bất kỳ chuyện gì thì cô nàng răm rắp nghe theo mà không một chút phàn nàn.
“Xào… Xào…”
Âm thanh nấu nướng vang lên trong phòng bếp, Phương lúc này mới chế biến món đầu tiên.
Nhìn phong cách nấu nướng của Phương làm Mỹ Hoa chợt say đắm, từng động tác nước chảy mây trôi giống như một đầu bếp hạng A đang biểu diễn trước mắt nàng.
Từ trước tới giờ ngoài Hàng Châu ra thì việc Phương nấu ăn chỉ có vài người là được tận mắt chứng kiến và hưởng thụ được tinh túy trong ẩm thực của nó tạo ra.
Thật sự đó là một điều khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ qua vài lần xào nấu thì mùi hương ngào ngạt đã bốc lên và tỏa khắp căn phòng. Một món đơn giản tưởng chừng như bình thường, nhưng không hiểu tại sau qua bàn tay của Phương lại biến thành một mỹ vị nhân gian.
Mỹ Hoa đôi mắt khép hờ, mùi hương tỏa ra từ món ăn làm cái bụng nhỏ của nàng xao xuyến một cách bất thường.
Không quên việc hỗ trợ Phương nấu ăn, Mỹ Hoa cố gắng ghi nhớ những thao tác mà Phương thực hiện, cô nàng từ bất ngờ đã chuyển sang say đắm cách thức mà Phương nấu nướng. Nàng muốn học những gì mà Phương đang thực hiện.
Ánh mắt chú tâm tới từng động tác, Mỹ Hoa bắt đầu ghi nhớ lại từng cách thức mà Phương nấu ra món ăn.
Những điều đặc biệt đó khiến món ăn có hương vị khác biệt hơn so với bất kỳ người nào khác.
Từng món từng món được Phương cẩn thận xếp ra dĩa, mùi hương ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng, thậm chí còn lan ra hẳn xung quanh.
Các món ăn sau khi hoàn thành được Mỹ Hoa mang ra bàn ăn. Chỉ có ba món nằm trên bàn nhưng Mỹ Hoa cảm thấy vô cùng đầy đủ, chiếc bụng nhỏ của nàng từ nãy tới giờ đã biểu tình không ngớt.
“Ăn được chưa?” Mỹ Hoa nhịn không được liền quay sang Phương hỏi.
“Chưa… Còn khách ở bên ngoài.” Phương khẽ mỉm cười.
“Cộc cộc cộc.”
Vừa dứt lời, âm thanh gõ cửa ở bên ngoài đã vang lên.
Mỹ Hoa nhìn Phương bằng ánh mắt kinh dị, sau đó nàng bước ra mở cửa.
“Xin chào… Mùi… à không… Có anh Phương ở đây không?”
“Có… Có việc gì không?”
“Tôi đây… Có việc gì không?” Phương lúc này mới bước ra, nó thuận tay cởi chiếc tạp đề phía trước bụng ra rồi sau đó nói.
“À… Anh Phương… Một chút nữa bọn em có buổi tiệc… Mời anh… Ực…”
“Tôi định ăn tối đây. Có gấp không? Nếu không gấp thì vào ăn một tí gì đi.” Phương khẽ mỉm cười, hào phóng nói.
“Liệu có…”
“Không sao… Thêm một người thôi mà… Đồ ăn nhiều lắm…” Phương gật nhẹ đầu, hướng Mỹ Hoa khẽ nháy mắt một cái ra hiệu. Chuyện này nó đã suy tính trước, không ngờ lại tình cờ trong sự sắp đặt như vậy.
“Vậy thì…”
“Không cần khách sáo…” Phương lại nói, sau đó nhiệt tình lôi hắn ta vào bên trong.